Cha nào con nấy 1

"Hai mươi tám lượng bạc."

Chưởng quỹ vừa mở miệng, Trình Loan Loan liền hít một hơi khí lạnh.

Tương đương với hai vạn tám mốt bình kem dưỡng da thời hiện đại, thật sự chỉ có quý tộc mới có thể dùng nổi.

Thấy Trình Loan Loan một bộ dáng thịt đau, chưởng quầy cũng không hề tỏ ra khinh thị, bởi vì quả thật rất đắt, hắn cầm lấy một cái bình màu hồng khác bên cạnh: "Cái này rẻ hơn một chút, có giá chín lượng bạc."

Trình Loan Loan ngửi ngửi, bình này là do dược liệu chế thành, tựa hồ còn thêm tủy xương bò và mỡ bò. Tủy xương bò rất giàu protein, bổ sung dinh dưỡng cho da, mỡ bò có thể dưỡng ẩm, giữ cho da ẩm ướt.

Không trách mấy thứ này đắt tiền đến như vậy, dùng đều là nguyên liệu thượng hạng, vật liệu trân quý, người bình thường ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói qua chứ đừng nói gì đến việc đặc biệt đến đây để mua những thứ này.

Về mặt chi phí, lợi thế của nàng là quá lớn. Bởi vì tất cả cam du thô trong khố phòng đều vật liệu thải ra sau khi sản xuất xà phòng. Sau khi chiết xuất, có thể trở thành một sản phẩm dưỡng da sáng ngang với tuyết cơ cao.

Trình Loan Loan lại đi mấy cửa hàng khác dạo một vòng, các loại sản phẩm bày bán trong các cửa hàng khác cũng gần giống như vậy. Nàng mua cho mình và Lục Ánh Tuyết một người một hộp son phấn, công tác điều tra thị trường coi như tạm thời chấm dứt.

Chờ sau khi trở về thôn Đại Hà, chính thức xây tác phường, tuyển công nhân, lại hạch toán chi phí, mới có thể xác định giá cả cuối cùng.

"Loan Loan tỷ, chúng ta đi bên kia dạo một chút. Lục Ánh Tuyết hưng trí bừng bừng nói: "Bên kia có một cửa hàng đồ cổ, trên tay ta không có bạc, mỗi lần đi ngang qua đều không dám đi vào, hôm nay liền dính chút ánh sáng của ngươi đi vào đó xem..."

Trình Loan Loan cũng cảm thấy hứng thú với đồ cổ, đi theo về hướng kia.

Bên cạnh cửa hàng đồ cổ kia là một cửa hàng bán bút mực giấy nghiên, rất nhiều văn nhân tụ tập ở đây.

Lúc hai người đi qua cửa, vừa lúc nghe được văn nhân bên trong đang nói chuyện với nhau.

"Các ngươi biết gì chưa, tiểu nhi tử của Ngu phu tử thế mà lại trở thành án thủ của huyện Bình An đấy."

"Cái này có gì mà ngạc nhiên, năm đó người họ Ngu kia còn thiếu chút nữa trở thành điện thủ, nhi tử hắn mới chỉ là án thủ mà thôi."

"Chậc chậc, nhất định là gian lận, cha nào con nấy mà."

"..."

Lục Ánh Tuyết vốn là vẻ mặt hưng trí bừng bừng, bước chân lập tức dừng lại, nàng xắn tay áo lên muốn vọt vào.

Trình Loan Loan đang muốn giữ chặt nàng lại, từ bên cạnh, một bàn tay liền túm lấy cổ áo Lục Ánh Tuyết.

"Lúc trước ngươi gả cho hắn, ta đã nói cho ngươi biết, nửa đời sau của ngươi mỗi ngày đều sẽ nghe được loại lời này, sao hả, nhịn không được nữa rồi à?" Một phụ nhân khoảng chừng bốn mươi năm mươi tuổi lạnh lùng nhìn Lục Ánh Tuyết: "Cha ngươi đã sớm nói qua, đừng để Tiểu Chiêm đi theo con đường làm quan, tại sao ngươi không chịu nghe hả?"

Lục Ánh Tuyết mím môi: "Nương, bọn họ đang hắt nước bẩn lên người chất tử ruột thịt của ngài đấy, sao ngài lại không tức giận chút nào thế?"

"Tiểu Chiêm họ Ngu chứ không phải họ Lục, ta giận cái này làm gì?" Ánh mắt Lục phu nhân lúc này mới dừng ở trên người Trình Loan Loan: "Vị này là?"

"Nương, để con trịnh trọng giới thiệu cho người một chút." Lục Ánh Tuyết lập tức lấy lại vẻ sinh long hoạt hổ: "Huyện Bình An Hồ Châu gần đây xuất hiện một Tuệ Nhũ nhân, trong vòng nửa năm, từ cửu phẩm trực thăng đến thất phẩm, là đệ nhất nhân triều Đại Vũ ta..."

"Khụ khụ!" Trình Loan Loan vội vàng cắt ngang lời tâng bốc của nàng ấy, cười nói: "Xin chào Lục phu nhân, ta gọi Trình Loan Loan, ngài gọi ta một tiếng Loan Loan là được."

"Trời đất ơi, là Tuệ Nhũ nhân, bái kiến Tuệ Nhũ nhân." Lục phu nhân trợn tròn hai mắt: "Trong thành Hồ Châu nơi đâu cũng nhắc đến danh tiếng của Tuệ Nhũ nhân, đều nói là tấm gương để cho phụ nhân chúng ta noi theo. Ánh Tuyết nhà chúng ta tính tình không chịu ngồi yên như thế, không ra dáng ra hình gì cả, sao Tuệ Nhũ nhân có thể làm bằng hữu với nàng?"

Lục Ánh Tuyết dậm chân: "Nương, con không phải là khuê nữ của ngài à?!"

"Từ ngày ngươi quyết chí gả cho Ngu Thanh Thịnh, ta cũng không muốn nhận khuê nữ như ngươi nữa." Lục phu nhân cười lạnh một tiếng, lập tức cười tủm tỉm nhìn về phía Trình Loan Loan: "Nếu Tuệ Nhũ nhân không ghét bỏ thì đi qua Lục gia chúng ta ăn bữa cơm rau dưa đi, nhà Lục gia cũng không xa lắm, ngay ở đầu ngõ bên cạnh."

Trình Loan Loan còn chưa kịp cự tuyệt, đã bị Lục Ánh Tuyết kéo cánh tay: "Đi đi đi, đi ăn một bữa đi, tay nghề của nương ta cũng tốt lắm, không kém gì tức phụ Đại Sơn đâu."

Hai mẹ con này mời thịnh tình như thế, Trình Loan Loan đành phải đi theo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện