Trình Chiêu thành rể của Lãnh gia 2
Trình Chiêu nhìn thấy Ngu Chiêm bị xô đẩy trong đám người, lập tức tiến lên cẩn thận kéo hắn ra: "Đi, ta và ngươi đi đến bên cạnh sư mẫu."
Hai người vừa đi thì bên này lập tức mất khống chế.
Mười mấy tên ăn mày xúm vào, tú cầu cứ hướng góc Đông Nam mà bay.
Tiền Huy khẩn trương: "Thẩm Chính, mau cản lại, không thể để tú cầu bay sang bên kia!"
Bên kia là cái động ăn xin, nếu tú cầu bay sang đó thì lập tức sẽ trở thành vật trong tay của đám ăn mày.
Thẩm Chính cũng biết cái này, hắn dồn hết sức xoay người nhảy lên, duỗi tay chụp lấy tú cầu.
Bang! Tú cầu nảy lên hướng về phía Trình Chiêu và Ngu Chiêm mà bay tới.
Lục Ánh Tuyết sợ tới mức trừng mắt: "Tiểu Chiêm, cẩn thận một chút, đừng để tú cầu đập vào."
Tú cầu được làm bằng trúc nên dù có bị đập trúng thì cũng không sao, nhưng sẽ hấp dẫn vô số nam nhân đang mộng tưởng một bước lên mây kia, bị mấy chục tên nam nhân này vây lại thì nàng sợ nhi tử bảo bối nhà mình sẽ bị dẫm chết mất.
Tú cầu mang theo tiếng gió bay đến, Trình Chiêu một tay bảo hộ cho Ngu Chiêm, một tay thì đưa về hướng của tú cầu mà chụp tới.
Nhưng mà! Ngón tay của hắn lại không cẩn thận chọc vào khe hở của tú cầu, ngón trỏ kẹt lại nên tú cầu không bay đi nữa.
Ngược lại thuận đà bay vào ngực hắn.
Xung quanh nháy mắt yên tĩnh.
"Một, hai, ba!" Trên tú lâu có một phụ nhân mặt mày hớn hở nói: "Người đâu mau tới, đi, mời cô gia Lãnh gia lên đây."
Trình Chiêu: "???"
Thẩm Chính: "!!!"
Tiền Huy trợn tròn mắt: "Trình huynh, ngươi thật là không có ý tứ gì nha, cứ như vậy mà cắt đứt đường tiền tài của người ta."
Trình Chiêu cảm giác như chính mình đang ôm một củ khoai lang nóng phỏng tay, vội vàng ném vào ngực Tiền Huy: "Cho ngươi, cho ngươi."
Hắn xoay người bỏ chạy.
Phía sau, lại có gia đinh của Lãnh gia chặn đường: "Vị công tử này, lão gia và tiểu thư nhà ta cho mời, mời ngài đi lên lâu."
Trình Chiêu chỉ vào Tiền Huy mở miệng: "Là vị kia công tử cướp được tú cầu......"
"Ai nha, vị công tử này còn ngượng ngùng." Bà mối nét mặt vui mừng bắt được tay áo của Trình Chiêu: "Lãnh viên ngoại rất là hiền lành, Lãnh phu nhân cũng rất dễ ở chung, dung mạo của Lãnh tiểu thư lại càng hoa nhường nguyệt thẹn, cầm kỳ thư họa, mọi thứ tinh thông, bao nhiêu người cầu đều cầu không được, đi đi đi, đi lên gặp nhạc phụ nhạc mẫu cùng nương tử tương lai một lần."
Trình Chiêu bị cưỡng chế hướng đến tú lâu mà đi tới.
"Chậm đã."
Trình Loan Loan kích động đẩy đám ngươi tản ra, cuối cùng cũng đi tới.
Nàng vốn dĩ chỉ là xem náo nhiệt, không nghĩ tới lại thành gả chất tử ra ngoài rồi.
Chất nhi nhà nàng ưu tú như vậy, sao có thể cưới một người mà thấy cũng chưa từng thấy qua, không biết bộ dạng, không biết phẩm hạnh như thế nào về làm thê tử.
"Ta là cô cô của hắn." Trình Loan Loan tự giới thiệu: "Chuyện hôn nhân đại sự của vãn bối, hẳn phải do trưởng bối ra mặt, ta cùng theo lên đó một chút đi."
Bà mối vô cùng vui mừng: "Vậy thì tốt quá, hôm nay có thể định ra ngày thành thân luôn."
Trình Loan Loan lôi kéo Trình Chiêu đi sau hai bước, nhẹ giọng hỏi: "Con muốn trở thành nữ tế của Lãnh gia, hay là......"
Trình Chiêu khóc không ra nước mắt: "Nhị cô, con tuyệt đối không có cái ý nghĩ này, con chỉ nghĩ phải thi cử làm sao cho tốt..."
"Vậy được." Trình Loan Loan gật đầu, "Đợi lát nữa con đừng nói chuyện, hết thảy giao cho ta."
Trình Chiêu thoáng áy náy: "Nhị cô, đều tại con, ra ngoài lại gây chuyện như vậy..."
"Chuyện này sao có thể trách con, nếu nói như vậy thì nên trách ta mới đúng, nếu không phải là ta một hai phải mang các con ra ngoài đi dạo thì sao có thể gặp phải chuyện như vậy." Trình Loan Loan cười cười: "Nếu nói như vậy, sau vì để tránh gặp phiền toái mà mỗi ngày đều phải ở trong nhà sao?"
Trình Chiêu hiểu ra, mím môi, không nói gì nữa.
Cô chất hai người đi theo người Lãnh gia lên lầu hai của tú lâu, lầu hai rất là rộng, ở chính giữa có hai người đang ngồi ở vị trí chủ nhà, nhìn qua đã biết đó là Lãnh viên ngoại cùng Lãnh phu nhân, đứng bên cạnh là một bóng dáng xinh đẹp, là Lãnh gia đại tiểu thư.
Trình Chiêu vừa lên tới, ánh mắt ba người Lãnh gia đồng loạt dán lên người hắn.
C
Trình Chiêu nhìn thấy Ngu Chiêm bị xô đẩy trong đám người, lập tức tiến lên cẩn thận kéo hắn ra: "Đi, ta và ngươi đi đến bên cạnh sư mẫu."
Hai người vừa đi thì bên này lập tức mất khống chế.
Mười mấy tên ăn mày xúm vào, tú cầu cứ hướng góc Đông Nam mà bay.
Tiền Huy khẩn trương: "Thẩm Chính, mau cản lại, không thể để tú cầu bay sang bên kia!"
Bên kia là cái động ăn xin, nếu tú cầu bay sang đó thì lập tức sẽ trở thành vật trong tay của đám ăn mày.
Thẩm Chính cũng biết cái này, hắn dồn hết sức xoay người nhảy lên, duỗi tay chụp lấy tú cầu.
Bang! Tú cầu nảy lên hướng về phía Trình Chiêu và Ngu Chiêm mà bay tới.
Lục Ánh Tuyết sợ tới mức trừng mắt: "Tiểu Chiêm, cẩn thận một chút, đừng để tú cầu đập vào."
Tú cầu được làm bằng trúc nên dù có bị đập trúng thì cũng không sao, nhưng sẽ hấp dẫn vô số nam nhân đang mộng tưởng một bước lên mây kia, bị mấy chục tên nam nhân này vây lại thì nàng sợ nhi tử bảo bối nhà mình sẽ bị dẫm chết mất.
Tú cầu mang theo tiếng gió bay đến, Trình Chiêu một tay bảo hộ cho Ngu Chiêm, một tay thì đưa về hướng của tú cầu mà chụp tới.
Nhưng mà! Ngón tay của hắn lại không cẩn thận chọc vào khe hở của tú cầu, ngón trỏ kẹt lại nên tú cầu không bay đi nữa.
Ngược lại thuận đà bay vào ngực hắn.
Xung quanh nháy mắt yên tĩnh.
"Một, hai, ba!" Trên tú lâu có một phụ nhân mặt mày hớn hở nói: "Người đâu mau tới, đi, mời cô gia Lãnh gia lên đây."
Trình Chiêu: "???"
Thẩm Chính: "!!!"
Tiền Huy trợn tròn mắt: "Trình huynh, ngươi thật là không có ý tứ gì nha, cứ như vậy mà cắt đứt đường tiền tài của người ta."
Trình Chiêu cảm giác như chính mình đang ôm một củ khoai lang nóng phỏng tay, vội vàng ném vào ngực Tiền Huy: "Cho ngươi, cho ngươi."
Hắn xoay người bỏ chạy.
Phía sau, lại có gia đinh của Lãnh gia chặn đường: "Vị công tử này, lão gia và tiểu thư nhà ta cho mời, mời ngài đi lên lâu."
Trình Chiêu chỉ vào Tiền Huy mở miệng: "Là vị kia công tử cướp được tú cầu......"
"Ai nha, vị công tử này còn ngượng ngùng." Bà mối nét mặt vui mừng bắt được tay áo của Trình Chiêu: "Lãnh viên ngoại rất là hiền lành, Lãnh phu nhân cũng rất dễ ở chung, dung mạo của Lãnh tiểu thư lại càng hoa nhường nguyệt thẹn, cầm kỳ thư họa, mọi thứ tinh thông, bao nhiêu người cầu đều cầu không được, đi đi đi, đi lên gặp nhạc phụ nhạc mẫu cùng nương tử tương lai một lần."
Trình Chiêu bị cưỡng chế hướng đến tú lâu mà đi tới.
"Chậm đã."
Trình Loan Loan kích động đẩy đám ngươi tản ra, cuối cùng cũng đi tới.
Nàng vốn dĩ chỉ là xem náo nhiệt, không nghĩ tới lại thành gả chất tử ra ngoài rồi.
Chất nhi nhà nàng ưu tú như vậy, sao có thể cưới một người mà thấy cũng chưa từng thấy qua, không biết bộ dạng, không biết phẩm hạnh như thế nào về làm thê tử.
"Ta là cô cô của hắn." Trình Loan Loan tự giới thiệu: "Chuyện hôn nhân đại sự của vãn bối, hẳn phải do trưởng bối ra mặt, ta cùng theo lên đó một chút đi."
Bà mối vô cùng vui mừng: "Vậy thì tốt quá, hôm nay có thể định ra ngày thành thân luôn."
Trình Loan Loan lôi kéo Trình Chiêu đi sau hai bước, nhẹ giọng hỏi: "Con muốn trở thành nữ tế của Lãnh gia, hay là......"
Trình Chiêu khóc không ra nước mắt: "Nhị cô, con tuyệt đối không có cái ý nghĩ này, con chỉ nghĩ phải thi cử làm sao cho tốt..."
"Vậy được." Trình Loan Loan gật đầu, "Đợi lát nữa con đừng nói chuyện, hết thảy giao cho ta."
Trình Chiêu thoáng áy náy: "Nhị cô, đều tại con, ra ngoài lại gây chuyện như vậy..."
"Chuyện này sao có thể trách con, nếu nói như vậy thì nên trách ta mới đúng, nếu không phải là ta một hai phải mang các con ra ngoài đi dạo thì sao có thể gặp phải chuyện như vậy." Trình Loan Loan cười cười: "Nếu nói như vậy, sau vì để tránh gặp phiền toái mà mỗi ngày đều phải ở trong nhà sao?"
Trình Chiêu hiểu ra, mím môi, không nói gì nữa.
Cô chất hai người đi theo người Lãnh gia lên lầu hai của tú lâu, lầu hai rất là rộng, ở chính giữa có hai người đang ngồi ở vị trí chủ nhà, nhìn qua đã biết đó là Lãnh viên ngoại cùng Lãnh phu nhân, đứng bên cạnh là một bóng dáng xinh đẹp, là Lãnh gia đại tiểu thư.
Trình Chiêu vừa lên tới, ánh mắt ba người Lãnh gia đồng loạt dán lên người hắn.
C
Danh sách chương