Ăn sáng xong, sáu người tựa lưng vào ghế thở hắt ra, dạo gần đây sống thật sự quá thoải mái, rất muốn cứ nằm thẳng như vậy.
"Nương Đại Sơn, có nhà hay không?"
Cửa sân vang lên giọng nói của Vương thẩm, nàng ấy xách theo một cái giỏ trúc, trong giỏ xách được đặt vào hai cây ngọc măng thật dài, nàn ấyg nhét giỏ trúc vào trong tay Trình Thanh Loan: "Hôm kia ngươi cho nhà chúng ta ba bốn cân hạt dẻ, đây là trả lại cho ngươi."
Trình Loan Loan đẩy rổ trở về: "Đại Mạch làm việc cho nhà ta một ngày, đã đủ cho số hạt dẻ kia rồi."
"Đại Mạch ở nhà các ngươi ăn hai bữa cơm, làm việc một ngày cũng đã đủ rồi!" Vẻ mặt Vương thẩm thoáng không được tự nhiên: "Vậy ta để đồ vật trong sân nhé!"
Nàng ấy bèn ném hai cây ngọc măng xuống đất, xách theo giỏ trúc rời đi.
Trình Loan Loan bất đắc dĩ nhặt ngọc măng lên, tuy Vương thẩm từ đầu tới đuôi xụ mặt, nhưng nàng phải công nhận Vương thẩm là người đáng để kết giao.
Nàng đi vào phòng, nhìn thấy bốn tiểu tử chuẩn bị ra ngoài nói: "Hôm qua làm việc cả một ngày không mệt mỏi à, đều đi nghỉ thêm một chút nữa."
Triệu Đại Sơn khiêng cuốc đáp lại: "Nương, con không mệt, con ra đồng xem thử, và nhổ cỏ." "Lúa đều sắp chết khô, nhổ cỏ không có tác dụng mấy." Trình Thanh Loan lấy cuốc trên vai hắn xuống: "Nghe nương, đi ngủ trước một giấc, có gì chiều lại nói."
Bốn tiểu tử này đều đang tuổi ăn tuổi lớn, mệt mỏi một ngày, trong đêm lại ngủ không ngon giấc, ảnh hưởng phát dục.
Một khi nàng quyết định, bốn tiểu tử cũng không dám chống lại, ngoan ngoãn bò lên giường nghỉ ngơi.
Ngô Tuệ Nương ngồi dưới gốc cây đại thụ trong sân, mượn ánh nắng may vá quần áo của sáu người trong gia đình. Quần áo càng mặc càng rách, gần như mỗi ngày đều phải may may vá vá, miếng vá mới chồng chéo lên miếng vá cũ, nguyên bản kiểu dáng quần áo là cái dạng gì đã sớm nhìn không ra.
Trình Loan Loan ngồi ở trong nhà chính, tay chống cằm, thoáng nghĩ về chuyện tìm mạch nước ngầm.
Nàng cố gắng nhớ lại kiến thức về địa lý đã từng học qua, tìm kiếm chính xác hướng có nước ngầm, hình như là cần dụng cụ thăm dò chuyên nghiệp.
Trình Loan Loan ấn mở thương thành, lục soát dụng cụ thăm dò, xem qua xác thực là món đồn nàng mua không nổi.
Cổ đại không có nó, thế người cổ đại là dùng cách nào để tìm kiếm nguồn nước đây nhỉ? Trình Loan Loan tìm nửa buổi, trong thương thành cũng không có thư tịch cùng loại.
Cuối cùng thấy được một quyển sách nhưng mà liên quan đến lịch sử khai thác nước ngầm, giá bán ba mươi tiền đồng.
Nàng dứt khoát mua quyển sách này. Nàng cầm sách đi tới hậu viện, nơi không người, bắt đầu nghiêm túc đọc.
Tục ngữ nói, trong sách tự có nhan như ngọc, trong sách tự có hoàng kim ốc(1). Trình Loan Loan đọc sách mất hơn một canh giờ, rốt cuộc tìm được một biện pháp tương đối dễ dàng thực hiện. Nhưng trên sách nói chưa chắc đã đúng, nàng buộc phải thực hành một hồi mới có thể biết được.
Trình Loan Loan giấu quyển sách dưới mái hiên. Sau đó nàng đi đến tiền viện thì Triệu Đại Sơn đã thức dậy, đang bổ củi.
Hắn bổ xong một cây củi thì nhìn Ngô Tuệ Nương đang ngồi dưới gốc cây một cái. Nàng ấy cũng sẽ yên lặng nhìn hắn, hai người nhìn nhau, sau đó nhanh chóng thu tầm mắt lại, trong không khí đầy bong bóng màu hồng bay lơ lửng.
Trình Loan Loan che mắt.
Nữ nhân độc thân lớn tuổi, cự tuyệt cẩu lương.
"Nương..."
Ngô Tuệ Nương nhìn thấy nàng đứng bên cạnh, xấu hổ mặt đỏ rần.
Trình Loan Loan ho khan một cái nói: "Ây, Đại Sơn qua đây, giúp ta nhìn xem cái cây này."
Nàng nhặt một nhánh cây lên, vẽ một loại cây cỏ lên mặt đất, chủ yếu là hình dạng của lá cây của nó.
Thoáng cái Triệu Đại Sơn đã nhận ra, đáp: "Chắc là cây ngải, sau nhà có không ít."
(1)Hán việt: Thư trung hữu nữ nhan như ngọc
Thư trung tự hữu hoàng kim ốc
Có nghĩa:
Trong sách có sẵn các cô gái dung nhan xinh như ngọc.
Trong sách tự nó cũng có sẵn căn nhà được dát vàng.
Ý muốn nói: Cứ cắm đầu vào sách mà học cho chuyên cần đi, khi đã hiểu hết những kiến thức ở trong sách rồi thì cũng đã... thành tài, thi đậu, và khi đã đậu đạt làm quan thì ắt sẽ có vợ đẹp như ngọc và sẽ có nhà dát vàng với lầu son gác tía mà ở.
"Nương Đại Sơn, có nhà hay không?"
Cửa sân vang lên giọng nói của Vương thẩm, nàng ấy xách theo một cái giỏ trúc, trong giỏ xách được đặt vào hai cây ngọc măng thật dài, nàn ấyg nhét giỏ trúc vào trong tay Trình Thanh Loan: "Hôm kia ngươi cho nhà chúng ta ba bốn cân hạt dẻ, đây là trả lại cho ngươi."
Trình Loan Loan đẩy rổ trở về: "Đại Mạch làm việc cho nhà ta một ngày, đã đủ cho số hạt dẻ kia rồi."
"Đại Mạch ở nhà các ngươi ăn hai bữa cơm, làm việc một ngày cũng đã đủ rồi!" Vẻ mặt Vương thẩm thoáng không được tự nhiên: "Vậy ta để đồ vật trong sân nhé!"
Nàng ấy bèn ném hai cây ngọc măng xuống đất, xách theo giỏ trúc rời đi.
Trình Loan Loan bất đắc dĩ nhặt ngọc măng lên, tuy Vương thẩm từ đầu tới đuôi xụ mặt, nhưng nàng phải công nhận Vương thẩm là người đáng để kết giao.
Nàng đi vào phòng, nhìn thấy bốn tiểu tử chuẩn bị ra ngoài nói: "Hôm qua làm việc cả một ngày không mệt mỏi à, đều đi nghỉ thêm một chút nữa."
Triệu Đại Sơn khiêng cuốc đáp lại: "Nương, con không mệt, con ra đồng xem thử, và nhổ cỏ." "Lúa đều sắp chết khô, nhổ cỏ không có tác dụng mấy." Trình Thanh Loan lấy cuốc trên vai hắn xuống: "Nghe nương, đi ngủ trước một giấc, có gì chiều lại nói."
Bốn tiểu tử này đều đang tuổi ăn tuổi lớn, mệt mỏi một ngày, trong đêm lại ngủ không ngon giấc, ảnh hưởng phát dục.
Một khi nàng quyết định, bốn tiểu tử cũng không dám chống lại, ngoan ngoãn bò lên giường nghỉ ngơi.
Ngô Tuệ Nương ngồi dưới gốc cây đại thụ trong sân, mượn ánh nắng may vá quần áo của sáu người trong gia đình. Quần áo càng mặc càng rách, gần như mỗi ngày đều phải may may vá vá, miếng vá mới chồng chéo lên miếng vá cũ, nguyên bản kiểu dáng quần áo là cái dạng gì đã sớm nhìn không ra.
Trình Loan Loan ngồi ở trong nhà chính, tay chống cằm, thoáng nghĩ về chuyện tìm mạch nước ngầm.
Nàng cố gắng nhớ lại kiến thức về địa lý đã từng học qua, tìm kiếm chính xác hướng có nước ngầm, hình như là cần dụng cụ thăm dò chuyên nghiệp.
Trình Loan Loan ấn mở thương thành, lục soát dụng cụ thăm dò, xem qua xác thực là món đồn nàng mua không nổi.
Cổ đại không có nó, thế người cổ đại là dùng cách nào để tìm kiếm nguồn nước đây nhỉ? Trình Loan Loan tìm nửa buổi, trong thương thành cũng không có thư tịch cùng loại.
Cuối cùng thấy được một quyển sách nhưng mà liên quan đến lịch sử khai thác nước ngầm, giá bán ba mươi tiền đồng.
Nàng dứt khoát mua quyển sách này. Nàng cầm sách đi tới hậu viện, nơi không người, bắt đầu nghiêm túc đọc.
Tục ngữ nói, trong sách tự có nhan như ngọc, trong sách tự có hoàng kim ốc(1). Trình Loan Loan đọc sách mất hơn một canh giờ, rốt cuộc tìm được một biện pháp tương đối dễ dàng thực hiện. Nhưng trên sách nói chưa chắc đã đúng, nàng buộc phải thực hành một hồi mới có thể biết được.
Trình Loan Loan giấu quyển sách dưới mái hiên. Sau đó nàng đi đến tiền viện thì Triệu Đại Sơn đã thức dậy, đang bổ củi.
Hắn bổ xong một cây củi thì nhìn Ngô Tuệ Nương đang ngồi dưới gốc cây một cái. Nàng ấy cũng sẽ yên lặng nhìn hắn, hai người nhìn nhau, sau đó nhanh chóng thu tầm mắt lại, trong không khí đầy bong bóng màu hồng bay lơ lửng.
Trình Loan Loan che mắt.
Nữ nhân độc thân lớn tuổi, cự tuyệt cẩu lương.
"Nương..."
Ngô Tuệ Nương nhìn thấy nàng đứng bên cạnh, xấu hổ mặt đỏ rần.
Trình Loan Loan ho khan một cái nói: "Ây, Đại Sơn qua đây, giúp ta nhìn xem cái cây này."
Nàng nhặt một nhánh cây lên, vẽ một loại cây cỏ lên mặt đất, chủ yếu là hình dạng của lá cây của nó.
Thoáng cái Triệu Đại Sơn đã nhận ra, đáp: "Chắc là cây ngải, sau nhà có không ít."
(1)Hán việt: Thư trung hữu nữ nhan như ngọc
Thư trung tự hữu hoàng kim ốc
Có nghĩa:
Trong sách có sẵn các cô gái dung nhan xinh như ngọc.
Trong sách tự nó cũng có sẵn căn nhà được dát vàng.
Ý muốn nói: Cứ cắm đầu vào sách mà học cho chuyên cần đi, khi đã hiểu hết những kiến thức ở trong sách rồi thì cũng đã... thành tài, thi đậu, và khi đã đậu đạt làm quan thì ắt sẽ có vợ đẹp như ngọc và sẽ có nhà dát vàng với lầu son gác tía mà ở.
Danh sách chương