Trấn Bình An bị trộm một ngàn cân lương thực, lương thực đã thiếu bây giờ lại càng trở nên quý giá, hôm nay mười lăm văn, ngày mai sợ là phải hai mươi văn.
Cũng may nàng có Thương Thành, cũng không sợ giá cả tăng cao.
Nhưng những người khác ở thời đại này, e rằng phải chịu khổ rất nhiều.
Trình Loan Loan rũ bỏ tâm tình phức tạp, cùng Triệu Đại Sơn ngồi lên xe bò.
Triệu Đạt nhìn vô giỏ của nàng, thuận miệng hỏi: "Triệu đại tẩu mua cái nồi sắt à, cái nồi này nhìn cũng rất tốt, thợ rèn Chu tay nghề bây giờ tốt như vậy sao?"
Trình Loan Loan nói: "Không phải là thợ rèn Chu."
Còn cụ thể là mua ở đâu, nàng cũng không định nói thêm nửa chữ.
Triệu Đạt thầm nghĩ, này cũng không phải là đồ trọng yếu, có thể mua được đồ ăn thì tốt, nhưng người đàn bà phá gia này lại tiêu tiền mua nồi.
Sau một chuyến lên trấn trên, những người ngồi trên xe bò tâm tình đều rất kém, một đường tán ngẫu.
"Ngô năm văn tiền một cân, ta không đủ tiền mua nên đã mua chút bột kiều mạch."
"Trong nhà chỉ còn đồ ăn cho ba ngày, hơn nữa toàn bộ đều dựa vào hoa màu nhà trồng, nếu trời còn không mưa thì người một nhà chúng ta chỉ có thể gặp vỏ cây mỗi ngày."
"Nạn châu chấu năm trước nhờ có triều đình phát lương cứu tế, nếu năm nay mất mùa, hẳn là triều đình cũng sẽ không mặc kệ."
"Chỗ chúng ta khô hạn, nghe nói bên kia An Thành mỗi ngày trời đều mưa, toàn bộ hoa màu bị ngập úng, nhiều người như vậy, lương thực triều đình đủ dùng sao?"
"..."
Càng nói chuyện, không khí càng trầm xuống.
Đột nhiên, một cái gì đó bay lên trên đầu Trình Loan Loan, nàng hoảng sợ, động cũng không dám động: "Đại Sơn, mau giúp ta bắt xuống."
Nàng sống ba mươi năm, không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ nhất là các loại con sâu con nhện.
Triệu Đại Sơn vội vàng bắt con côn trùng trên đầu nàng, sau khi lấy nó xuống, sắc mặt hắn nhất thời suy sụp: "Đạt thúc, thúc mau nhìn xem, đây là châu chấu sao?"
Con côn trùng màu vàng với đôi cánh dài, đây không phải châu chấu thì còn có thể là gì? Phụ nhân trên xe bò phát ra tiếng kêu sợ hãi.
"Không phải năm ngoái châu chấu đã bay đi rồi sao, tại sao bây giờ lại có?"
"Đừng có tự dọa bản thân, chỉ có một con châu chấu thôi, bóp chết là được rồi."
Phú Quý thẩm tiến lên bóp lấy con châu chấu, trong nháy mắt châu chấu xịt nước, bà vứt châu chấu xuống sàn xe, rồi hung hăng đạp chân hai lần, lúc này mới cảm thấy hết giận.
Tục ngữ nói châu chấu đi qua, không một ngọn cỏ.
So với nạn hạn hán, nạn châu chấu càng khiến cho thôn dân cảm thấy đáng sợ.
Nạn hạn hán còn có thể đợi mưa xuống, nhưng nếu châu chấu bay tới, không đến một ngày, mảnh hoa màu sẽ bị ăn sạch sẽ.
Năm trước cũng là như vậy, thôn Đại Hà mất mùa, phải dựa vào cứu tế của triều đình và trồng trọt vụ mùa xuân thu mới có thể cầm cự đến bây giờ.
Ai cũng không muốn trải qua chuyện đó một lần nữa.
Tới cửa thôn, Trình Loan Loan và Triệu Đại Sơn xuống xe, trong nhà chỉ có Ngô Tuệ Nương đang may vá quần áo.
Trình Loan Loan đi vào: "Tuệ Nương, đi đóng cửa lại."
Chuyện Vương viên ngoại ở trấn trên đã khiến nàng tỉnh táo lại, tuyệt đối không được để lộ chuyện mình có lương thực ra ngoài, nếu không sẽ bị người khác dòm ngó, đó cũng là lý do vì sao nàng mua một cái nồi ở trấn trên, nồi sắt che ở trên giỏ, ai cũng không nhìn thấy bên trong giỏ nàng đựng thứ gì.
Ngay cả Triệu Đại Sơn cũng không biết cụ thể nương hắn mua cái gì.
Đầu tiên nàng lấy nồi sắt ra, sau đó lấy những thứ đồ khác ra.
Hai mươi cân gạo, hai mươi cân bột mì, còn có hai cân thịt ba chỉ nàng nhân cơ hội mua ở trong Thương Thành, một bao muối lớn, đủ loại đồ gia vị, để tràn khắp mặt bàn... Hiện tại trên người nàng một văn tiền cũng không có, buổi chiều phải đi lên núi hái nấm, kiếm ít tiền đồng.
+
Trình Loan Loan đưa thịt ba chỉ cho Ngô Tuệ Nương: "Trưa hôm nay chúng ta ăn thịt kho tàu."
Ngô Tuệ Nương khựng lại một chút: "Nương, thịt kho tàu là cái gì ạ?"
Cũng may nàng có Thương Thành, cũng không sợ giá cả tăng cao.
Nhưng những người khác ở thời đại này, e rằng phải chịu khổ rất nhiều.
Trình Loan Loan rũ bỏ tâm tình phức tạp, cùng Triệu Đại Sơn ngồi lên xe bò.
Triệu Đạt nhìn vô giỏ của nàng, thuận miệng hỏi: "Triệu đại tẩu mua cái nồi sắt à, cái nồi này nhìn cũng rất tốt, thợ rèn Chu tay nghề bây giờ tốt như vậy sao?"
Trình Loan Loan nói: "Không phải là thợ rèn Chu."
Còn cụ thể là mua ở đâu, nàng cũng không định nói thêm nửa chữ.
Triệu Đạt thầm nghĩ, này cũng không phải là đồ trọng yếu, có thể mua được đồ ăn thì tốt, nhưng người đàn bà phá gia này lại tiêu tiền mua nồi.
Sau một chuyến lên trấn trên, những người ngồi trên xe bò tâm tình đều rất kém, một đường tán ngẫu.
"Ngô năm văn tiền một cân, ta không đủ tiền mua nên đã mua chút bột kiều mạch."
"Trong nhà chỉ còn đồ ăn cho ba ngày, hơn nữa toàn bộ đều dựa vào hoa màu nhà trồng, nếu trời còn không mưa thì người một nhà chúng ta chỉ có thể gặp vỏ cây mỗi ngày."
"Nạn châu chấu năm trước nhờ có triều đình phát lương cứu tế, nếu năm nay mất mùa, hẳn là triều đình cũng sẽ không mặc kệ."
"Chỗ chúng ta khô hạn, nghe nói bên kia An Thành mỗi ngày trời đều mưa, toàn bộ hoa màu bị ngập úng, nhiều người như vậy, lương thực triều đình đủ dùng sao?"
"..."
Càng nói chuyện, không khí càng trầm xuống.
Đột nhiên, một cái gì đó bay lên trên đầu Trình Loan Loan, nàng hoảng sợ, động cũng không dám động: "Đại Sơn, mau giúp ta bắt xuống."
Nàng sống ba mươi năm, không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ nhất là các loại con sâu con nhện.
Triệu Đại Sơn vội vàng bắt con côn trùng trên đầu nàng, sau khi lấy nó xuống, sắc mặt hắn nhất thời suy sụp: "Đạt thúc, thúc mau nhìn xem, đây là châu chấu sao?"
Con côn trùng màu vàng với đôi cánh dài, đây không phải châu chấu thì còn có thể là gì? Phụ nhân trên xe bò phát ra tiếng kêu sợ hãi.
"Không phải năm ngoái châu chấu đã bay đi rồi sao, tại sao bây giờ lại có?"
"Đừng có tự dọa bản thân, chỉ có một con châu chấu thôi, bóp chết là được rồi."
Phú Quý thẩm tiến lên bóp lấy con châu chấu, trong nháy mắt châu chấu xịt nước, bà vứt châu chấu xuống sàn xe, rồi hung hăng đạp chân hai lần, lúc này mới cảm thấy hết giận.
Tục ngữ nói châu chấu đi qua, không một ngọn cỏ.
So với nạn hạn hán, nạn châu chấu càng khiến cho thôn dân cảm thấy đáng sợ.
Nạn hạn hán còn có thể đợi mưa xuống, nhưng nếu châu chấu bay tới, không đến một ngày, mảnh hoa màu sẽ bị ăn sạch sẽ.
Năm trước cũng là như vậy, thôn Đại Hà mất mùa, phải dựa vào cứu tế của triều đình và trồng trọt vụ mùa xuân thu mới có thể cầm cự đến bây giờ.
Ai cũng không muốn trải qua chuyện đó một lần nữa.
Tới cửa thôn, Trình Loan Loan và Triệu Đại Sơn xuống xe, trong nhà chỉ có Ngô Tuệ Nương đang may vá quần áo.
Trình Loan Loan đi vào: "Tuệ Nương, đi đóng cửa lại."
Chuyện Vương viên ngoại ở trấn trên đã khiến nàng tỉnh táo lại, tuyệt đối không được để lộ chuyện mình có lương thực ra ngoài, nếu không sẽ bị người khác dòm ngó, đó cũng là lý do vì sao nàng mua một cái nồi ở trấn trên, nồi sắt che ở trên giỏ, ai cũng không nhìn thấy bên trong giỏ nàng đựng thứ gì.
Ngay cả Triệu Đại Sơn cũng không biết cụ thể nương hắn mua cái gì.
Đầu tiên nàng lấy nồi sắt ra, sau đó lấy những thứ đồ khác ra.
Hai mươi cân gạo, hai mươi cân bột mì, còn có hai cân thịt ba chỉ nàng nhân cơ hội mua ở trong Thương Thành, một bao muối lớn, đủ loại đồ gia vị, để tràn khắp mặt bàn... Hiện tại trên người nàng một văn tiền cũng không có, buổi chiều phải đi lên núi hái nấm, kiếm ít tiền đồng.
+
Trình Loan Loan đưa thịt ba chỉ cho Ngô Tuệ Nương: "Trưa hôm nay chúng ta ăn thịt kho tàu."
Ngô Tuệ Nương khựng lại một chút: "Nương, thịt kho tàu là cái gì ạ?"
Danh sách chương