Cái sân này chỉ có ba phòng, một phòng là đại nhi tử và con dâu ở, một phòng khác là Trình Loan Loan và ba đứa con trai nhỏ ở, một cái nhà chính kiêm nơi dùng cơm, bên cạnh có một căn lều tranh rách nát miễn cưỡng tính là nhà bếp.
Ngô Tuệ Nương khom lưng từ trên mặt đất nhặt một nắm rau dại lên, mùa màng không tốt, trong đất không có thu hoạch, trong nhà mỗi ngày ăn rau dại, rau dại cắt nhỏ bỏ một chút bột kiều mạch vào nấu thành cháo rau dại, xem như đồ ăn của cả nhà trong một ngày.
Trên bếp có một cái nồi hỏng, nồi bị hỏng một miếng to, phải nghiêng nồi nấu đồ ăn mới sẽ không bị đổ ra.
Không bao lâu sau, một chén cháo rau dại lớn được bưng đến trên bàn gỗ.
Cháo màu đen, rau dại màu xanh đậm hòa trộn ở trong một cái chén, thoạt nhìn thì không muốn ăn.
Trình Loan Loan quả thật là cực kỳ đói, nếu không nàng đến nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn cái này lấy một cái.
Nàng nếm thử một ngụm.
Hương vị rất đắng, không bỏ muối, hơn nữa cháo này không biết là cái gì mài thành bột, giống như có trấu, uống vào mắc ở yết hầu, căn bản nuốt không xuống.
Chính là vừa ngẩng đầu liền thấy đại nhi tử và con dâu trước mặt đang nhìn chằm chằm đồ ăn trên tay nàng nuốt nước miếng.
Đồ vật nàng cảm thấy khó có thể nuốt xuống lại là lương thực chủ yếu để sinh tồn của người thuộc tầng chót nhất xã hội thời đại bấy giờ......
Nàng để chén lên bàn.
Động tác này làm Ngô Tuệ Nương run lên một chút, dáng vẻ mẹ chồng không nói một lời thật sự rất đáng sợ... Đầu gối nàng ấy mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ xuống đất.
Trình Loan Loan kéo kéo khóe môi.
Nàng cái gì cũng chưa làm, con dâu đã bị dọa thành như vậy, nguyên thân ở trong nhà rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện ác vậy? Nàng đứng lên, thanh âm nhàn nhạt nói: "Ta không ăn uống, các con tự ăn đi."
Nàng đứng dậy liền đi ra khỏi nhà.
Ngô Tuệ Nương kinh hoảng không thôi: "Đại Sơn, nương, nương đây là......"
"Nương bảo chúng ta ăn, vậy ăn đi."
Triệu Đại Sơn mang cháo sang, chia làm năm cái chén nhỏ, hắn và tức phụ mỗi người một chén, còn lại để cho ba đệ đệ.
Trình Loan Loan đi đến bên ngoài sân, đứng ở cửa nhà, vừa lúc có thể vừa xem toàn bộ phong cảnh thôn Đại Hà, phía đông là ngọn núi kéo dài, phía tây là mấy chục thung lũng ngang dọc, dưới chân núi có một con sông uốn lượn xuyên qua, chỉ là đúng lúc gặp đại hạn, nước sông sớm đã khô cạn, lộ ra lòng sông khô nứt, nhìn thấy đã cảm thấy ghê người.
Năm trước thôn Đại Hà có nạn châu chấu, năm nay lại gặp nạn hạn hán, trong thôn rất nhiều nhà lương thực dần dần cạn kiệt, mọi người đều sứt đầu mẻ trán.
Nếu như trong một tháng nữa còn không mưa, năm nay lại là một năm không thu hoạch, thôn dân nơi này sợ là sẽ thật sự trở thành dân chạy nạn không có chỗ ở cố định...
Trình Loan Loan thở dài.
Đời trước rốt cuộc nàng đã tạo cái nghiệt gì, nhảy cấp làm mẹ chồng bà nội thì thôi đi, vậy mà còn xuyên đến năm mất mùa, thiên tai liên tiếp xảy ra...
Có điều, nếu lúc trước nàng có thể từ cô gái mồ côi phấn đấu thành nữ xí nghiệp gia, vậy hiện giờ cũng có thể vào năm mất mùa này an cư lạc nghiệp.
Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi tiếp nhận hiện thực khổ cực này.
Trình Loan Loan không có nghĩ nhiều nữa, chỉnh đốn xong tâm trạng, chuẩn bị làm quen hoàn cảnh trước đã.
Nàng cất bước đi tới ruộng lúa.
Lúa đã ngả vàng, cành lá thon dài khô khốc cong lại, bông lúa trổ ra lác đác hạt, nhưng trên cơ bản đều là vỏ rỗng.
Hơi nước không đủ, bông lúa mọc không nổi, hạt lúa cũng không có khả năng no đủ.
Trình Loan Loan không hiểu mấy cái này lắm, đang muốn xoay người rời đi.
Trong đầu đột nhiên vang lên một thanh âm máy móc——
【 đinh! Phát hiện rau diếp đắng tự nhiên không ô nhiễm! 】
Ngô Tuệ Nương khom lưng từ trên mặt đất nhặt một nắm rau dại lên, mùa màng không tốt, trong đất không có thu hoạch, trong nhà mỗi ngày ăn rau dại, rau dại cắt nhỏ bỏ một chút bột kiều mạch vào nấu thành cháo rau dại, xem như đồ ăn của cả nhà trong một ngày.
Trên bếp có một cái nồi hỏng, nồi bị hỏng một miếng to, phải nghiêng nồi nấu đồ ăn mới sẽ không bị đổ ra.
Không bao lâu sau, một chén cháo rau dại lớn được bưng đến trên bàn gỗ.
Cháo màu đen, rau dại màu xanh đậm hòa trộn ở trong một cái chén, thoạt nhìn thì không muốn ăn.
Trình Loan Loan quả thật là cực kỳ đói, nếu không nàng đến nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn cái này lấy một cái.
Nàng nếm thử một ngụm.
Hương vị rất đắng, không bỏ muối, hơn nữa cháo này không biết là cái gì mài thành bột, giống như có trấu, uống vào mắc ở yết hầu, căn bản nuốt không xuống.
Chính là vừa ngẩng đầu liền thấy đại nhi tử và con dâu trước mặt đang nhìn chằm chằm đồ ăn trên tay nàng nuốt nước miếng.
Đồ vật nàng cảm thấy khó có thể nuốt xuống lại là lương thực chủ yếu để sinh tồn của người thuộc tầng chót nhất xã hội thời đại bấy giờ......
Nàng để chén lên bàn.
Động tác này làm Ngô Tuệ Nương run lên một chút, dáng vẻ mẹ chồng không nói một lời thật sự rất đáng sợ... Đầu gối nàng ấy mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ xuống đất.
Trình Loan Loan kéo kéo khóe môi.
Nàng cái gì cũng chưa làm, con dâu đã bị dọa thành như vậy, nguyên thân ở trong nhà rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện ác vậy? Nàng đứng lên, thanh âm nhàn nhạt nói: "Ta không ăn uống, các con tự ăn đi."
Nàng đứng dậy liền đi ra khỏi nhà.
Ngô Tuệ Nương kinh hoảng không thôi: "Đại Sơn, nương, nương đây là......"
"Nương bảo chúng ta ăn, vậy ăn đi."
Triệu Đại Sơn mang cháo sang, chia làm năm cái chén nhỏ, hắn và tức phụ mỗi người một chén, còn lại để cho ba đệ đệ.
Trình Loan Loan đi đến bên ngoài sân, đứng ở cửa nhà, vừa lúc có thể vừa xem toàn bộ phong cảnh thôn Đại Hà, phía đông là ngọn núi kéo dài, phía tây là mấy chục thung lũng ngang dọc, dưới chân núi có một con sông uốn lượn xuyên qua, chỉ là đúng lúc gặp đại hạn, nước sông sớm đã khô cạn, lộ ra lòng sông khô nứt, nhìn thấy đã cảm thấy ghê người.
Năm trước thôn Đại Hà có nạn châu chấu, năm nay lại gặp nạn hạn hán, trong thôn rất nhiều nhà lương thực dần dần cạn kiệt, mọi người đều sứt đầu mẻ trán.
Nếu như trong một tháng nữa còn không mưa, năm nay lại là một năm không thu hoạch, thôn dân nơi này sợ là sẽ thật sự trở thành dân chạy nạn không có chỗ ở cố định...
Trình Loan Loan thở dài.
Đời trước rốt cuộc nàng đã tạo cái nghiệt gì, nhảy cấp làm mẹ chồng bà nội thì thôi đi, vậy mà còn xuyên đến năm mất mùa, thiên tai liên tiếp xảy ra...
Có điều, nếu lúc trước nàng có thể từ cô gái mồ côi phấn đấu thành nữ xí nghiệp gia, vậy hiện giờ cũng có thể vào năm mất mùa này an cư lạc nghiệp.
Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi tiếp nhận hiện thực khổ cực này.
Trình Loan Loan không có nghĩ nhiều nữa, chỉnh đốn xong tâm trạng, chuẩn bị làm quen hoàn cảnh trước đã.
Nàng cất bước đi tới ruộng lúa.
Lúa đã ngả vàng, cành lá thon dài khô khốc cong lại, bông lúa trổ ra lác đác hạt, nhưng trên cơ bản đều là vỏ rỗng.
Hơi nước không đủ, bông lúa mọc không nổi, hạt lúa cũng không có khả năng no đủ.
Trình Loan Loan không hiểu mấy cái này lắm, đang muốn xoay người rời đi.
Trong đầu đột nhiên vang lên một thanh âm máy móc——
【 đinh! Phát hiện rau diếp đắng tự nhiên không ô nhiễm! 】
Danh sách chương