Trình đại tẩu vội vàng đi ra, Trình Chiêu là nhi tử của nàng ta, là vốn liếng để nàng ta khoe khoang, cũng không thể bị con tiện nhân Trình Loan Loan này huỷ hoại thanh danh được.
Nàng ta cắn răng nói: "Nhị cô bọn nhỏ, ngươi từ từ, đừng đi!"
Nàng ta quay đầu, nhìn về phía lão thái thái, thấp giọng nói, "Nương, ta thấy là những chuyện xảy ra hôm kia đã làm nhị cô tử và nhà chúng ta nảy sinh hiềm khích, lúc này đang nổi nóng, nói không chừng thật sự sẽ chạy lên trấn cáo quan. Không phải mười tám lượng bạc sao, trước tiên đồng ý đã, chờ ngày sau nhị cô tử hết giận rồi thì chuyện này tự nhiên sẽ qua đi. Cho dù nàng ta cứ đòi thì sau khi Trình Chiêu đậu cao trung rồi, còn sợ không lấy ra được chút tiền nay hay sao?"
Chờ về sau nhi tử nàng ta làm quan lớn rồi tuyệt đối không sẽ để Trình Loan Loan dính một chút ánh sáng nào! Trình lão thái thái nghe hiểu được điểm mấu chốt, tức giận mở miệng: "Chờ sau khi Trình Chiêu đậu cao trung rồi, khoản bạc này Trình gia sẽ không thiếu ngươi một văn tiền!"
Ý cười nơi khóe miệng Trình Loan Loan càng lớn hơn, nàng nhìn về phía Trình nhị tẩu vẫn luôn ở bên cạnh xem náo nhiệt, hô một tiếng.
Trình nhị tẩu xem náo nhiệt một hồi lâu, trong lòng rất là thống khoái, nàng ta không có một nhi tử biết học hành, hàng năm bị đại tẩu dẫm một chân, hôm nay nhị cô tử làm đại tẩu có khổ nói không nên lời, nàng ta ước gì sự tình càng nháo càng lớn.
"Nhị tẩu, khi nào trên tay đại tẩu có tiền thì ngươi đến thôn Đại Hà nói cho ta một tiếng." Trình Loan Loan cười nói, "Chỉ cần báo tin thôi, mười tám lượng bạc này sẽ chia cho nhị tẩu một nửa."
Trình nhị tẩu không thể tin tưởng hỏi lại: "Thật không vậy?"
"Đương nhiên là thật, nếu ta không đưa, nhị tẩu cũng có thể đi lên trấn tìm huyện lệnh cáo ta."
Ý cười trên mặt Trình Loan Loan càng sâu.
Trình đại tẩu ỷ vào có một đứa nhi tử biết học hành, ở Trình gia tác oai tác quái, nhị tẩu cũng không phải đèn cạn dầu, hai người thường xuyên trong tối ngoài sáng không hợp nhau, có những lời này của nàng, mâu thuẫn của nhị tẩu và đại tẩu sẽ càng thêm trở nên gay gắt, người Trình gia tự đấu tranh nội bộ, tất nhiên không có thời gian tới tìm nàng kiếm chuyện.
Trình Loan Loan nói xong muốn đi, chóp mũi lại ngửi thấy mùi thơm của canh gà.
Nàng nâng bước đi vào trong nhà, trên người nàng tỏa ra khí thế khác hoàn toàn so với Trình Loan Loan trước kia, người Trình gia liền ngơ ngác nhìn nàng vọt vào.
Trong tay nàng cầm một chậu canh gà đi ra, trực tiếp nhét vào trong tay hai nhi tử: "Uống hết đi."
Trình đại tẩu nổi giận: "Ngươi làm gì, đây là canh gà để lại cho Chiêu Nhi!"
"Con gà trị giá hai lượng bạc này không phải ta đã bồi thường rồi sao?" Trình Loan Loan tỏ vẻ vô tội, "Nếu đã đền tiền rồi thì canh gà này chính là đồ của Triệu gia chúng ta."
Triệu Nhị Cẩu và Triệu Tam Ngưu vừa đói vừa khát, không rảnh lo nóng, uống một hơi hơn nửa canh gà, một người một cái đùi gà cắn nuốt, còn xé một cái cánh gà đưa cho Triệu Đại Sơn, Triệu Đại Sơn xé một nửa con gà nhanh chóng giấu vào ống tay áo, gà mái bổ người, hắn mang về cho Tuệ Nương bồi bổ thân thể......
Thấy một màn như vậy, Trình lão thái thái tức giận đến sắp hôn mê.
Vốn là muốn lừa hai lượng bạc, bạc không tới tay thì thôi, ngược lại còn thiếu mười tám lượng, canh gà hầm cho đại tôn tử cũng vào bụng chó...
"Cái đồ vịt giời nhà ngươi, cả đời này ngươi đừng về đây nữa!" Trình lão thái thái tức giận mắng, "Ngươi từ phân nhà với Triệu gia, lại cùng nhà mẹ đẻ cả đời không qua lại với nhau, về sau ngươi bị người ta khi dễ, đừng hy vọng Trình gia ra mặt cho ngươi......"
Trình Loan Loan căn bản không quan tâm, nàng đang muốn đi, thấy trên đầu lão thái thái có một cây trâm bạc.
Nàng đột nhiên đi qua nhổ cây trâm bạc xuống: "Ta nhớ rõ, đây là cây trâm năm đó cha Đại Sơn đưa cho ta, ta còn tưởng rằng ném đâu mất rồi, hóa ra bị Trình gia trộm đi, hiện tại vật nên về với nguyên chủ......"
Một từ trộm làm Trình lão thái thái phẫn nộ, một hơi không đi lên, đôi mắt nhắm lại trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Nàng ta cắn răng nói: "Nhị cô bọn nhỏ, ngươi từ từ, đừng đi!"
Nàng ta quay đầu, nhìn về phía lão thái thái, thấp giọng nói, "Nương, ta thấy là những chuyện xảy ra hôm kia đã làm nhị cô tử và nhà chúng ta nảy sinh hiềm khích, lúc này đang nổi nóng, nói không chừng thật sự sẽ chạy lên trấn cáo quan. Không phải mười tám lượng bạc sao, trước tiên đồng ý đã, chờ ngày sau nhị cô tử hết giận rồi thì chuyện này tự nhiên sẽ qua đi. Cho dù nàng ta cứ đòi thì sau khi Trình Chiêu đậu cao trung rồi, còn sợ không lấy ra được chút tiền nay hay sao?"
Chờ về sau nhi tử nàng ta làm quan lớn rồi tuyệt đối không sẽ để Trình Loan Loan dính một chút ánh sáng nào! Trình lão thái thái nghe hiểu được điểm mấu chốt, tức giận mở miệng: "Chờ sau khi Trình Chiêu đậu cao trung rồi, khoản bạc này Trình gia sẽ không thiếu ngươi một văn tiền!"
Ý cười nơi khóe miệng Trình Loan Loan càng lớn hơn, nàng nhìn về phía Trình nhị tẩu vẫn luôn ở bên cạnh xem náo nhiệt, hô một tiếng.
Trình nhị tẩu xem náo nhiệt một hồi lâu, trong lòng rất là thống khoái, nàng ta không có một nhi tử biết học hành, hàng năm bị đại tẩu dẫm một chân, hôm nay nhị cô tử làm đại tẩu có khổ nói không nên lời, nàng ta ước gì sự tình càng nháo càng lớn.
"Nhị tẩu, khi nào trên tay đại tẩu có tiền thì ngươi đến thôn Đại Hà nói cho ta một tiếng." Trình Loan Loan cười nói, "Chỉ cần báo tin thôi, mười tám lượng bạc này sẽ chia cho nhị tẩu một nửa."
Trình nhị tẩu không thể tin tưởng hỏi lại: "Thật không vậy?"
"Đương nhiên là thật, nếu ta không đưa, nhị tẩu cũng có thể đi lên trấn tìm huyện lệnh cáo ta."
Ý cười trên mặt Trình Loan Loan càng sâu.
Trình đại tẩu ỷ vào có một đứa nhi tử biết học hành, ở Trình gia tác oai tác quái, nhị tẩu cũng không phải đèn cạn dầu, hai người thường xuyên trong tối ngoài sáng không hợp nhau, có những lời này của nàng, mâu thuẫn của nhị tẩu và đại tẩu sẽ càng thêm trở nên gay gắt, người Trình gia tự đấu tranh nội bộ, tất nhiên không có thời gian tới tìm nàng kiếm chuyện.
Trình Loan Loan nói xong muốn đi, chóp mũi lại ngửi thấy mùi thơm của canh gà.
Nàng nâng bước đi vào trong nhà, trên người nàng tỏa ra khí thế khác hoàn toàn so với Trình Loan Loan trước kia, người Trình gia liền ngơ ngác nhìn nàng vọt vào.
Trong tay nàng cầm một chậu canh gà đi ra, trực tiếp nhét vào trong tay hai nhi tử: "Uống hết đi."
Trình đại tẩu nổi giận: "Ngươi làm gì, đây là canh gà để lại cho Chiêu Nhi!"
"Con gà trị giá hai lượng bạc này không phải ta đã bồi thường rồi sao?" Trình Loan Loan tỏ vẻ vô tội, "Nếu đã đền tiền rồi thì canh gà này chính là đồ của Triệu gia chúng ta."
Triệu Nhị Cẩu và Triệu Tam Ngưu vừa đói vừa khát, không rảnh lo nóng, uống một hơi hơn nửa canh gà, một người một cái đùi gà cắn nuốt, còn xé một cái cánh gà đưa cho Triệu Đại Sơn, Triệu Đại Sơn xé một nửa con gà nhanh chóng giấu vào ống tay áo, gà mái bổ người, hắn mang về cho Tuệ Nương bồi bổ thân thể......
Thấy một màn như vậy, Trình lão thái thái tức giận đến sắp hôn mê.
Vốn là muốn lừa hai lượng bạc, bạc không tới tay thì thôi, ngược lại còn thiếu mười tám lượng, canh gà hầm cho đại tôn tử cũng vào bụng chó...
"Cái đồ vịt giời nhà ngươi, cả đời này ngươi đừng về đây nữa!" Trình lão thái thái tức giận mắng, "Ngươi từ phân nhà với Triệu gia, lại cùng nhà mẹ đẻ cả đời không qua lại với nhau, về sau ngươi bị người ta khi dễ, đừng hy vọng Trình gia ra mặt cho ngươi......"
Trình Loan Loan căn bản không quan tâm, nàng đang muốn đi, thấy trên đầu lão thái thái có một cây trâm bạc.
Nàng đột nhiên đi qua nhổ cây trâm bạc xuống: "Ta nhớ rõ, đây là cây trâm năm đó cha Đại Sơn đưa cho ta, ta còn tưởng rằng ném đâu mất rồi, hóa ra bị Trình gia trộm đi, hiện tại vật nên về với nguyên chủ......"
Một từ trộm làm Trình lão thái thái phẫn nộ, một hơi không đi lên, đôi mắt nhắm lại trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Danh sách chương