Mắt Triệu Nhị Cẩu sáng lên: "Con tính ra rồi, là sáu trăm mười chín."
"Nhị Cẩu rất giỏi, trưa nay thưởng cho con một cái bánh bao thịt lớn." Triệu Loa Loan híp mắt cười nói. "Bốn đứa các con đều không giỏi tính toán. Vậy nên, bắt đầu từ tối nay, mỗi tối phải dành ra một nén hương để học tính toán."
Triệu Nhị Cẩu và Triệu Tứ Đản có vẻ rất vui mừng.
Còn Triệu Đại Sơn và Triệu Tam Ngưu chỉ biết cười khổ.
Chỉ cần thông qua một chuyện nhỏ như vậy, tích cách của bốn nhi tử đều được thể hiện một cách rõ ràng.
Trình Loan Loan cất tiền đồng vào túi bên eo, đứng dậy nói: "Đi thôi, nương dẫn các con đi ăn."
Mẫu tử năm người bọn họ đến một quán hoành thánh. Bà chủ mang lên năm chén hoành thánh, cười híp mắt: "Đại tẩu mua tận năm bát, vô cùng chiếu cố gánh hàng của chúng ta. Ta tặng một ít dưa muối, các ngươi nếm thử xem."
Cái đĩa nho nhỏ đựng một ít dưa muối, mùi vị cũng rất được.
Trình Loan Loan nhân cơ hội dạy con cái: "Bà chủ này là một người biết làm ăn. Lần này nàng tặng dưa muối, lần sau khi chúng ta muốn ăn hoành thánh thì chắc chắn sẽ đến nhà bọn họ.
Tương tự như vậy, chúng ta bán thạch băng, cũng đối đãi với khách nhân như vậy. Giống như hôm nay, Nhị Cẩu tính thiếu mấy văn tiền cũng không phải chuyện gì lớn. Nếu con khăng khăng đòi lại mấy văn tiền đó thì sẽ khiến khách nhân cảm thấy họ bị thua thiệt. Muốn làm ăn lâu dài thì không thể để ý mấy văn tiền như thế. Có được có mất mới là đạo lý làm ăn lâu dài."
Triệu Nhị Cẩu gật đầu như có điều gì suy nghĩ.
Ăn xong hoành thánh, bốn tiểu tử mới no năm phần, Trình Loan Loan mua cho mỗi đứa một cái bánh bao thịt, riêng Triệu Nhị Cẩu được hai cái.
Trong nhà trừ lương thực chính thì các loại rau khác đều không có. Trên núi không thiếu rau củ nấm dại, cái thiếu nhất chính là thịt.
Trình Loan Loan dẫn một đám tiểu tử vào hàng thịt. Lúc này đang là buổi chiều, hàng thịt không có nhiều thịt tươi nữa, chỉ còn lại một miếng thịt ba chỉ, một ít lòng heo, còn có xương heo và tiết heo.
Trình Loan Loan mua hết những thứ này. Hai cân thịt heo hết sáu mươi văn tiền, xương heo coi như rẻ, một cân mười văn tiền, còn tiết heo được đồ tể tặng.
Khi Trình Loan Loan mua đồ, Triệu Nhị Cẩu đứng cạnh lặng im tính toán: "Mua hoành thánh hết sáu mươi văn tiền, bánh bao thịt hết ba mươi lăm văn tiền, thịt heo hết sáu mươi văn tiền..."
Hắn lẩm bẩm, từ từ cộng tiền lại rồi thoáng hoảng sợ.
Nhìn có vẻ kiếm được rất nhiều tiền, nhưng mới mua được một tí đồ mà đã tiêu hết một nửa.
Hôm qua, nương rốt cuộc đã kiếm được bao nhiêu tiền? Tại sao lại có thể mua được mấy chục cân bột gạo, còn mua thêm nhiều vải vóc và hai mươi con vịt cùng năm túi điểm tâm...
Trình Loan Loan vừa quay đầu thì nghe thấy Triệu Nhị Cẩu đang tính tiền. Tim nàng đập thình thịch.
Trong bốn tiểu tử, người tinh ý nhất là lão nhị. Nếu lão nhĩ tính toán rõ ràng, vậy thì sau này nàng không thể đục nước béo cò nữa.
Nàng mở miệng: "Tất cả mọi thứ trên trấn đều tăng giá, kiếm được bao nhiêu tiền cũng không đủ tiêu. Trong nhà còn gạo và gạo kê nên tạm thời không mua thêm. Đại Sơn, đây là hai mươi văn tiền, con đi mua chút đồ ăn cho Huệ Nương, để nó nếm thử một chút."
Triệu Đại Sơn lập tức đi mua. Số tiền này vừa hay mua được một chén hoành thánh và một cái bánh bao.
Trong nhà vẫn còn đường đỏ và đậu phộng. Trình Loan Loan không đi mua nữa, dẫn bốn nhi tử về nhà.
Tứ trấn Hà Khẩu về thôn Đại Hà, ngồi xe bò lắc lư, khi mặt trời đã lặn về hướng Tây, bọn họ cuối cùng cũng đến cửa thôn.
Lúc này, mọi người trong thôn đều đang làm việc trên đồng. Mẫu tử bọn họ không bị vây xem, trực tiếp về nhà. Sân nhà được dọn dẹp sạch sẽ, hai mươi con vịt con đang kêu cạp cạp cạp, vô cùng có tinh thần.
"Nhị Cẩu rất giỏi, trưa nay thưởng cho con một cái bánh bao thịt lớn." Triệu Loa Loan híp mắt cười nói. "Bốn đứa các con đều không giỏi tính toán. Vậy nên, bắt đầu từ tối nay, mỗi tối phải dành ra một nén hương để học tính toán."
Triệu Nhị Cẩu và Triệu Tứ Đản có vẻ rất vui mừng.
Còn Triệu Đại Sơn và Triệu Tam Ngưu chỉ biết cười khổ.
Chỉ cần thông qua một chuyện nhỏ như vậy, tích cách của bốn nhi tử đều được thể hiện một cách rõ ràng.
Trình Loan Loan cất tiền đồng vào túi bên eo, đứng dậy nói: "Đi thôi, nương dẫn các con đi ăn."
Mẫu tử năm người bọn họ đến một quán hoành thánh. Bà chủ mang lên năm chén hoành thánh, cười híp mắt: "Đại tẩu mua tận năm bát, vô cùng chiếu cố gánh hàng của chúng ta. Ta tặng một ít dưa muối, các ngươi nếm thử xem."
Cái đĩa nho nhỏ đựng một ít dưa muối, mùi vị cũng rất được.
Trình Loan Loan nhân cơ hội dạy con cái: "Bà chủ này là một người biết làm ăn. Lần này nàng tặng dưa muối, lần sau khi chúng ta muốn ăn hoành thánh thì chắc chắn sẽ đến nhà bọn họ.
Tương tự như vậy, chúng ta bán thạch băng, cũng đối đãi với khách nhân như vậy. Giống như hôm nay, Nhị Cẩu tính thiếu mấy văn tiền cũng không phải chuyện gì lớn. Nếu con khăng khăng đòi lại mấy văn tiền đó thì sẽ khiến khách nhân cảm thấy họ bị thua thiệt. Muốn làm ăn lâu dài thì không thể để ý mấy văn tiền như thế. Có được có mất mới là đạo lý làm ăn lâu dài."
Triệu Nhị Cẩu gật đầu như có điều gì suy nghĩ.
Ăn xong hoành thánh, bốn tiểu tử mới no năm phần, Trình Loan Loan mua cho mỗi đứa một cái bánh bao thịt, riêng Triệu Nhị Cẩu được hai cái.
Trong nhà trừ lương thực chính thì các loại rau khác đều không có. Trên núi không thiếu rau củ nấm dại, cái thiếu nhất chính là thịt.
Trình Loan Loan dẫn một đám tiểu tử vào hàng thịt. Lúc này đang là buổi chiều, hàng thịt không có nhiều thịt tươi nữa, chỉ còn lại một miếng thịt ba chỉ, một ít lòng heo, còn có xương heo và tiết heo.
Trình Loan Loan mua hết những thứ này. Hai cân thịt heo hết sáu mươi văn tiền, xương heo coi như rẻ, một cân mười văn tiền, còn tiết heo được đồ tể tặng.
Khi Trình Loan Loan mua đồ, Triệu Nhị Cẩu đứng cạnh lặng im tính toán: "Mua hoành thánh hết sáu mươi văn tiền, bánh bao thịt hết ba mươi lăm văn tiền, thịt heo hết sáu mươi văn tiền..."
Hắn lẩm bẩm, từ từ cộng tiền lại rồi thoáng hoảng sợ.
Nhìn có vẻ kiếm được rất nhiều tiền, nhưng mới mua được một tí đồ mà đã tiêu hết một nửa.
Hôm qua, nương rốt cuộc đã kiếm được bao nhiêu tiền? Tại sao lại có thể mua được mấy chục cân bột gạo, còn mua thêm nhiều vải vóc và hai mươi con vịt cùng năm túi điểm tâm...
Trình Loan Loan vừa quay đầu thì nghe thấy Triệu Nhị Cẩu đang tính tiền. Tim nàng đập thình thịch.
Trong bốn tiểu tử, người tinh ý nhất là lão nhị. Nếu lão nhĩ tính toán rõ ràng, vậy thì sau này nàng không thể đục nước béo cò nữa.
Nàng mở miệng: "Tất cả mọi thứ trên trấn đều tăng giá, kiếm được bao nhiêu tiền cũng không đủ tiêu. Trong nhà còn gạo và gạo kê nên tạm thời không mua thêm. Đại Sơn, đây là hai mươi văn tiền, con đi mua chút đồ ăn cho Huệ Nương, để nó nếm thử một chút."
Triệu Đại Sơn lập tức đi mua. Số tiền này vừa hay mua được một chén hoành thánh và một cái bánh bao.
Trong nhà vẫn còn đường đỏ và đậu phộng. Trình Loan Loan không đi mua nữa, dẫn bốn nhi tử về nhà.
Tứ trấn Hà Khẩu về thôn Đại Hà, ngồi xe bò lắc lư, khi mặt trời đã lặn về hướng Tây, bọn họ cuối cùng cũng đến cửa thôn.
Lúc này, mọi người trong thôn đều đang làm việc trên đồng. Mẫu tử bọn họ không bị vây xem, trực tiếp về nhà. Sân nhà được dọn dẹp sạch sẽ, hai mươi con vịt con đang kêu cạp cạp cạp, vô cùng có tinh thần.
Danh sách chương