Vì tình yêu thương vô bờ bến và sự cưng chiều không giới hạn mà anh dành cho cô, Điềm Nhiên đã tự hứa với lòng nhất định sẽ yêu thương người đàn ông này, tình cảm mà cô dành cho anh cũng nhất định không được thua kém anh.

Việc đầu tiên làm chính là an tĩnh dưỡng thai, bình an sinh đứa nhỏ và trở thành một hậu phương vững chắc cho người đàn ông của mình ra tiền tuyến.

Lăng Tiêu một mặt cưng chiều cô, một mặt lại bôn ba ra ngoài kiếm tiền vất vả. Chính vì vậy, hiện tại dù đang rất thèm vịt quay thì cô vẫn nhất quyết chịu đựng không dám nói hay hó hégì về sợ người đàn ông nằm bên cạnh tỉnh giấc.

Khuôn mặt cô méo xẹo, khoé môi rũ xuống trông rất tội nghiệp. Đôi mắt ngập nước long lanh như ngôi sao sáng khi tưởng tượng về lớp da dòn được tẩm một lớp gia vị thấm đẫm ngậy ngậy, ngọt ngọt và cay cay.

Chỉ nghĩ đến thôi nước miếng của Điềm Nhiên đã ứa ra rồi.

Chiếc bụng bầu chín tháng của cô có động tĩnh, cơn đau bất ngờ kéo đến khiến Điềm Nhiên giật mình, thân cong lên, bất giác kêu lên một tiếng “a” nhỏ.

Tuy rất nhỏ nhưng vì Lăng Tiêu đang ôm cô, nhận thấy thay đổi trên cơ thể của cô lại mơ màng nghe thấy tiếng của cô vang lên, anh theo quán tính bật người dậy tiện thể bật luôn cả chiếc đèn ngủ đầu giường.

“Nhiên Nhiên, em sao vậy? Có chỗ nào khó chịu sao?”

Anh ngồi dậy, xoay người qua nhìn cô cất giọng hỏi han ân cần.

“Sao… sao vậy? Sao em lại khóc?” Viền mắt đỏ hoe của cô đã nói lên tất cả, anh hoảng loạn vội ôm cô vào lòng.

Điềm Nhiên không muốn đánh thức anh nhưng lại khiến anh tỉnh giấc mất rồi. Cảm giác tự trách dâng trào kết hợp cùng nỗi đau thèm thuồng không thể ngủ lại còn bị con mình đá một cái nữa.

Những nỗi đau này… sao lại tàn nhẫn với cô như thế?

Cô ôm lấy anh, vì cách chiếc bụng đã nhô cao nên cô chỉ có thể ôm lấy bờ vai rộng lớn của anh, gác đầu lên vai của anh, ấm ức nói:

“Hức… Ông xã, em… em…”

Lòng anh nóng như lửa đốt nhưng bàn tay vuốt ve lưng cô vẫn rất dịu dàng. Lăng Tiêu giúp cô trấn an, cất giọng nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai cô.

“Ngoan… không khóc. Bảo bối của anh, em bình tĩnh nói cho anh nghe nhé?”

“…” Cô thút thít khóc, không đáp lại anh.

Lăng Tiêu đã không còn vẻ ngái ngủ nữa mà hoàn toàn tỉnh táo. Từ ngày yêu cô, anh trở nên kiên nhẫn đến lạ thường.

“Vậy anh hỏi còn em gật hoặc lắc nhé?”

Điềm Nhiên tựa đầu trên vai anh, rụt rè gật nhẹ đầu.

“Con đá em sao?”

Cô gật đầu. Quả thật con đã đá cô.

“Em khó chịu ở đâu sao?”

Lúc này thì cô lại lắc đầu. Thật sự cô không cảm thấy khó chịu ở đâu cả.

Lăng Tiêu học theo cô gật gù đầu xem như anh đã hiểu đại khái tình hình rồi. Anh nhếch môi cười, đưa ra câu hỏi chủ chốt của mình.

“Vậy là… em thèm ăn gì sao?”

“…” Toàn thân cô cứng đờ, sau cùng là đột nhiên bật khóc. Cô vừa nức nở, vừa cất giọng nghẹn ngào nói: “Em… em thèm ăn vịt quay… hu hu hu…”

Lăng Tiêu thấy cô khóc thì xót vô cùng, ruột gan anh cũng muốn đứt đoạn theo tiếng nấc của cô. Anh ôm cô chặt hơn một chút rồi nhẹ vỗ về tấm lưng đang run lên bần bật, vẫn biết chừng mực chú ý giữ khoảng cách để không chèn ép bụng lớn của cô.

“Chỉ là vịt quay thôi mà, anh sẽ mua cho em ăn nên đừng khóc nữa nhé?”

Anh thành công dự dỗ cô nín khóc.

Điềm Nhiên được Lăng Tiêu đỡ nằm lại trên giường để nghỉ ngơi, bản thân anh bước xuống nắm lấy chiếc áo khoác đi về phía cửa.

“Anh đi mua, em ở nhà ngoan nhé.”

“Vâng!” Nhưng khi tay anh vừa chạm đến thanh nắm cửa, giọng nói ngập ngừng của cô lại vang lên.

“Ông… ông xã… em, em còn muốn ăn cả chè thái nữa…”

Lăng Tiêu: “…”

Anh bật cười thành tiếng trước độ ham ăn của cô, gật đầu nói: “Được! Anh sẽ mua cho em.”

Biết sao đây, anh cưng chiều cô từng nghiện rồi!

Thật ra anh có thể kêu người khác đi mua nhưng bản chất vẫn muốn tự đi mua những thứ nhỏ nhặt nhất này cho cô. Vợ là của mình, con cũng là của mình. Anh phải có trách nhiệm, không phải cái gì cũng đổ lên cho người khác.

Lăng Tiêu vận dụng hất khả năng của mình, nhanh chóng tìm ra địa điểm bán vịt quay và chè thái vừa chất lượng lại vừa ở gần nhà. Cô đang thèm ăn, anh không thể chậm trễ được.

Chỉ 25 phút sau, anh đã có mặt ở nhà. Bày bẹn xong xuôi và đưa Điềm Nhiên ra phòng ăn nữa là mất gần khoảng năm phút. Vậy là thay vì cô dự tính mình sẽ mất ngủ cả đêm vì nhung nhớ món vịt quay thì anh chỉ mất nửa tiếng để mua được thứ mà cô muốn ăn.

Chiếc bàn ăn không quá rộng, cô và anh ngồi đối diện với nhau vừa đủ cách một cánh tay. Lăng Tiêu đeo bao tay, cẩn thận gỡ từng miếng thịt, chấm nước tương đậm đà rồi đút vào miệng của cô.

“Ưm… ngon quá!” Đôi mắt cô long lanh, miệng và đôi mắt đều cong lên đầy vẻ hạnh phúc. Anh đột nhiên bật cười khi nghĩ tới biểu cảm hiện giờ của cô còn trông hạnh phúc hơn cả khi được anh cầu hôn nữa đấy.

“A!” Cô nhai nhồm nhoàm, vừa nuốt xuống một cái đã ngay lập tức há miệng chờ anh đút. Điềm Nhiên cảm thấy bản thân càng ngày càng dựa dẫm vào anh rồi.

“Nhai chậm thôi nào…” Lăng Tiêu nhìn cô dùng tốc độ nhanh nhất để nhau rồi nuốt xuống, sợ cô khó tiêu hoá nên quan tâm nói. Miệng dù nói là vậy nhưng anh vẫn đều đặn đút cho cô ăn. Tất nhiên, thời điểm gỡ xương anh vẫn sẽ chậm lại một chút để cô có thể nhai kĩ hơn.

Điềm Nhiên một phát ăn hết nửa con, cơn thèm thuồng qua đi cô mới chọt phát hiện hình như mình đã bỏ quên mất người chồng thân yêu rồi. Cảm giác áy náy cùng tội lỗi dâng lên, càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ khi anh phải lặn lội đi mua mà lại chẳng được ăn miếng nào.

Thế là…

Cô đưa tay ra cầm lấy một miếng thịt, tự tay gỡ xương trước ánh mắt hạnh phúc cùng tình ý mà Lăng Tiêu đang giành cho mình. Sau khi gỡ xong, cô đưa về phía anh và nói:

“Ông xã, anh há miệng ra đi.”

Khoé miệng anh giương lên cao, ngoan ngoãn làm theo lệnh của cô.

“A…”

Lăng Tiêu há miệng, mắt trông thấy miếng thịt được kẹp giữa những ngón tay trắng xinh của cô đang đến gần, anh nhắm mắt hưởng thụ cảm giác ngọt ngào này mang lại thì bỗng…

Miếng thịt cách miệng anh chỉ có 3cm thôi nhưng thay vì rơi vào trong miệng của anh thì nó lại rơi xuống mặt bàn, kèm theo đấy là tiếng rên rỉ của cô.

“Tiêu… Lăng Tiêu, bụng em đau quá…”

Lăng Tiêu: “…”



Doãn Đình Diệp đột nhiên gọi cho anh. Lăng Tiêu nhấn nút kết nối, đầu dây bên kia liền vang lên một trận lớn tiếng cười, còn hớn hở cất giọng nói với anh.

“Ha ha ha… Con m* nó! Lăng Tiêu, ông đây có vợ rồi” Sau bao ngày tháng bị Lăng Tiêu mỉa mai về việc chưa lấy được vợ thì cuối cùng, hôm nay anh ta đã có thể ngửa mặt hét lớn rằng: Ông đây có vợ rồi!

Nhưng đáp lại sự phấn khích hừng hực của anh ta chỉ là thái độ hời hợt của Lăng Tiêu.

Anh chậm rãi mở miệng, nói:

“Ồ? Vậy chúc mừng nhé, tiện thể thì tôi cũng nói… vợ tôi, cô ấy sắp sinh luôn rồi. Cậu cũng cố gắng lên nhé!”

Doãn Đình Diệp: M* kiếp!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện