Đâu phải là cô không nghe được cuộc trò chuyện qua điện thoại của anh ở ngoài này? Cô còn nghe rất rõ, giọng nói huênh hoang của người đàn ông nào đó vui vẻ khoe về việc mình sắp được thăng chức nữa.
Nhưng Điềm Nhiên không vạch trần, cô lại hết sức chuyên tâm dỗ dành người đàn ông của mình.
Không phải chỉ anh biết yêu, cô cũng muốn anh biết, cô yêu anh nhiều đến dường nào.
“Em yêu anh, Lăng Tiêu!” Điềm Nhiên ôm anh, thẳng thắn thừa nhận.
Cô yêu anh, yêu quý luôn cả gái đình của anh. Họ không ghét cô, họ không kì thị cô. Đối với cô, tất cả đều như một món quà trời ban vậy.
Nếu là một năm về trước, cô nào có thể dám mơ mình sẽ được hạnh phúc như thế này?
Nhưng chính người đàn ông này, anh ấy từng chút một yêu thương rồi mở ra một trang mới hạnh phúc cho cô.
So với những điều mà anh làm, dù anh có gây ra chuyện gì thì cô nghĩ mình cũng không thể nào giận dỗi được.
Nhưng dòng đời mà, đâu ai biết trước được mai sau sẽ ra sao.
Vừa có suy nghĩ sẽ yêu anh nhiều đến dường nào, giây sau cô đã giận dỗi đến mức không muốn nhìn mặt anh.
“Lăng Tiêu này!”
“Ừm…” Anh gác đầu lên vai cô, nhắm mắt dưỡng thần, mơ màng đáp lại.
“Anh muốn con của chúng ta là trai hay gái?”
Lăng Tiêu không suy nghĩ gì nhiều, ngay lập tức đáp: “Nếu có thể, anh mong con đầu của chúng ta sẽ trai.”
“…” Điềm Nhiên đen mặt, không ngờ cô lại vớ phải một kẻ trọng nam khinh nữ!
Sức lực của một người mẹ mạnh mẽ đến lạ thường, cô vậy mà đẩy anh loạng choạng lùi về sau mấy bước, dù anh có nhìn cô với con mắt khó hiểu thì cô cũng không thèm để tâm.
“Đồ đểu cáng! Nếu tôi sanh ra là con gái thì sao hả?”
Rầm!
Điềm Nhiên tức giận quay lưng bỏ đi, không quên đóng sầm cánh cửa ở ban công lại ngăn cách với anh. Bước chân của cô rất nhanh và anh cũng vậy, chỉ tiếc là anh chậm một bước, vừa đến trước cửa phòng thì cô đã khoá trái cửa mất rồi.
Lăng Tiêu: “…”
Cái này có tính là nghiệp quật không?
Anh chỉ vừa mới cười hả hê trên nỗi đau của người khác chưa bao lâu, bây giờ đã phải nhận lại kết quả y chang.
Anh gõ nhẹ lên cánh cửa, dịu dàng nói: “Bảo bối à, em giận anh sao?”
“…”
“Ồ? Vậy là giận thật rồi!”
Hỏi thừa!
Điềm Nhiên hừ mũi, ngồi trên giường khinh thường trả lời anh.
Thật ra cũng không thể xem là giận dỗi anh được. Chỉ là tính tình cô đột nhiên bộc phát mà anh lại là người xui xẻo gặp ngay cái khoảng khắc đấy.
Cô cũng biết anh thật ra không phải là người trọng nam khinh nữ mà ngược lại còn rất thích con gái vì gia đình anh chỉ có một mình anh mà thôi. Mà cho dù anh có thích con trai thì đây cũng là điều mà cô thích. Cô cũng muốn có một bé trai, thừa hưởng hết các nét đẹp của anh để không phải lãng phí cái nhan sắc trời ban đấy.
Một bản thể nhỏ sao chép y chang anh thì càng tốt.
Điềm Nhiên sau một lúc ngồi suy ngẫm thì cảm giác tự trách cùng ân hận lại dâng lên và bủa vây lấy cô.
Hình như anh không sai nhưng cô lỡ giận anh rồi… phải làm sao đây?
“…”
Điềm Nhiên ngồi trên giường sốt ruột gần ch.ết, ngồi cũng chẳng yên bèn đứng dậy trong âm thầm lại gần cách cửa lắng nghe âm thanh từ bên ngoài.
Vì sao lại chẳng có tiếng động gì thế này?
Anh giận ngược cô sao?
Hừ! Vậy thì cứ giận đi. Cô chẳng thèm để ý đâu.
…
Vài phút trôi qua, Điềm Nhiên chẳng kìm nổi lòng mà mở cánh cửa thò đầu ra bên ngoài nhìn. Đáp lại chờ mong cùng lo lắng của cô lại là… một khoảng không im ắng đến lạ thường.
Điềm Nhiên như trẻ nhỏ bị bỏ rơi, khuôn mặt buồn tủi cất giọng nghẹn ngào gọi.
“Lăng Tiêu?”
“…” Đáp lại cô vẫn là khoảng không tĩnh mịch.
…
Lăng Tiêu rời khỏi nhà một lúc thì hiện tại đã trở về. Anh hí hửng mở cửa bước vào nhà, kinh hãi đến bất ngờ khi thấy cô đang ngồi quay lưng lại với anh trên sofa.
Khi nãy làm cô giận nên hiện tại anh có hơi e dè. Thấy cô đang cúi đầu ụp mặt xuống gối, co người lại sợ cô ngủ quên đến cấn bụng. Anh hơ qua người bên lò sưởi để xua đi khí lạnh rồi nhanh nhẩu bước đến bên cô.
“Bảo bối? Em ngủ quên sao?”
Người đang ngồi bỗng cứng đờ người, anh còn thấy cả đôi vai cô đang run rẩy. Điềm Nhiên ngước mặt lên nhìn anh, Lăng Tiêu hoảng hốt khi thấy khuôn mặt vươn đầy lệ của cô.
“Hức!”
“Sao vậy? Sao lại khóc? Anh chọc em tức giận đến khóc sao, xin lỗi… anh xin lỗi. Ngoan, đừng khóc.”
Điềm Nhiên bổ nhào vào lòng của anh, dịu cả nước mắt nước mũi lên chiếc áo khoác bằng vải mà anh đang mặc. Lăng Tiêu không ngăn cản cũng chẳng nói gì, anh chuyên tâm an ủi mặc cho cô đang làm bẩn áo của mình.
Khóc đến thấm mệt, cô nghẹn ngào nhìn anh nói: “Em xin… ưm…”
Điềm Nhiên chưa nói xong, anh đã cúi đầu xuống phủ lên môi cô, ép cô phải nuốt hết những lời đang muốn nói xuống bụng.
“Không được phép nói xin lỗi.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng!”
Anh cúi đầu, lại tiếp tục càn quét trong khoang miệng của cô. Điềm Nhiên mới đầu còn phản kháng, cô biết mình sai nên vẫn ngoan cố muốn nói nhưng trước làn sóng tấn công mãnh liệt của anh, ý chí của cô cũng dần trôi dạt, đầu óc mơ màng đáp lại anh.
…
Hồi chiều cô thèm chè trôi nước 7 màu, chỉ vì để cô nguôi giận mà anh chạy đôn chạy đáo đi khắp nơi mua về cho bằng được vào lúc nửa đêm.
Điềm Nhiên ngồi trên ghế được anh tận tình đút ăn từng miếng mà lương tâm càng thêm phần cắn dứt.
Anh vì cô mà chạy tới chạy lui, cô ở nhàn nhã quá lại đi nghĩ xấu cho anh.
Lăng Tiêu hiểu được cô đang nghĩ gì trong đầu, anh đưa tay xoa đầu cô nói: “Vợ và con anh đang ở đây, anh có thể đi đâu được chứ? Cho tiền cho vàng cũng không thèm nhìn chứ nói gì là đi?“
“Anh… có cảm thấy em phiền phức, có cảm thấy em được anh chiều quá đến sinh hư rồi không?” Cô nhìn anh, nghĩ thêm gì đấy rồi nói tiếp: “Nhất định phải nói thật!”
Bàn tay anh đang đặt trên đầu cô trượt xuống, vuốt ve khuôn mặt có phần đầy đặn hơn của cô. “Sao có thể chứ?”
“Sao lại không?” Cô hỏi ngược lại anh với biểu cảm tự ti.
Chén chè được anh đặt xuống bàn, hai tay nhàn rỗi liền nhéo hai bên má bánh bao của cô. Anh nhớ trước kia, chỗ này hốc hác chẳng có chút thịt nào, thật may rằng bây giờ đã có rồi.
“Anh thích việc em giận dỗi nổi khí tính, thích việc em nũng nịu dựa dẫm vào anh. Anh thích nhìn mọi cung bậc cảm xúc của em hiện giờ chứ không hề muốn thấy lại hình ảnh vô cảm lạnh nhạt của em trước kia.”
“Anh là người đàn ông của em, em không chuốc giận lên anh thì muốn làm điều đấy lên tên nào hả?” Anh nắm lấy tay của cô, đặt lên ngay vị trí trái tim của mình.
Cảm nhận từ lòng bàn tay, cô có thể thấy tim anh đang đập thình thịch như tiếng trống vang, bên tai nghe lời nói thủ thỉ của anh.
“Người đàn ông của em là anh đây, em cứ thoải mái sử dụng đi.”
Điềm Nhiên nghe anh nói thì bật cười thành tiếng, hạnh phúc từ tận trong trái tim.
Thì ra, yêu đúng người chính là cảm giác này.
Dù đúng dù sai, người đấy vẫn sẵn sàng kiên nhẫn chỉ bảo và bao dung bạn.
Tuy trời về đêm đã không còn sớm nhưng cô và anh lại chẳng hề có chút buồn ngủ nào. Anh chậm rãi đút, cô từ tốn ăn, đôi khi tiếng cười khanh khách giòn giã lại vang lên. Anh đùa cô một miếng, cô đút anh một miếng, cứ như thế mà cùng nói và trải lòng tâm sự biết bao là chuyện.
Anh đút cô một muỗng, cất giọng trầm ấm nói:
“Anh không hề ghét hay có ý gì là con trai đầu lòng phải là con trai trưởng cả. Anh chỉ nghĩ đơn giản là muốn sanh con trai trước, dạy thằng bé cách yêu thương người khác, thằng bé sẽ cùng anh bảo vệ em. Và rồi sau khi chúng ta già đi, thằng bé sẽ thay chúng ta làm một người anh trai chững chạc bảo vệ em gái.”
“Như thế thì cả anh và em sẽ không cần gì phải lo nữa rồi.”
Điềm Nhiên an tĩnh nghe anh nói, cô không ngờ người đàn ông này đã lo lắng xa đến thế rồi. Anh luôn suy nghĩ trước mọi chuyện, lên kế hoạch cho từng việc một.
Anh… sẽ là một người ba tốt trong tương lai.
Cô không còn phải lo nữa rồi!
Nhưng Điềm Nhiên không vạch trần, cô lại hết sức chuyên tâm dỗ dành người đàn ông của mình.
Không phải chỉ anh biết yêu, cô cũng muốn anh biết, cô yêu anh nhiều đến dường nào.
“Em yêu anh, Lăng Tiêu!” Điềm Nhiên ôm anh, thẳng thắn thừa nhận.
Cô yêu anh, yêu quý luôn cả gái đình của anh. Họ không ghét cô, họ không kì thị cô. Đối với cô, tất cả đều như một món quà trời ban vậy.
Nếu là một năm về trước, cô nào có thể dám mơ mình sẽ được hạnh phúc như thế này?
Nhưng chính người đàn ông này, anh ấy từng chút một yêu thương rồi mở ra một trang mới hạnh phúc cho cô.
So với những điều mà anh làm, dù anh có gây ra chuyện gì thì cô nghĩ mình cũng không thể nào giận dỗi được.
Nhưng dòng đời mà, đâu ai biết trước được mai sau sẽ ra sao.
Vừa có suy nghĩ sẽ yêu anh nhiều đến dường nào, giây sau cô đã giận dỗi đến mức không muốn nhìn mặt anh.
“Lăng Tiêu này!”
“Ừm…” Anh gác đầu lên vai cô, nhắm mắt dưỡng thần, mơ màng đáp lại.
“Anh muốn con của chúng ta là trai hay gái?”
Lăng Tiêu không suy nghĩ gì nhiều, ngay lập tức đáp: “Nếu có thể, anh mong con đầu của chúng ta sẽ trai.”
“…” Điềm Nhiên đen mặt, không ngờ cô lại vớ phải một kẻ trọng nam khinh nữ!
Sức lực của một người mẹ mạnh mẽ đến lạ thường, cô vậy mà đẩy anh loạng choạng lùi về sau mấy bước, dù anh có nhìn cô với con mắt khó hiểu thì cô cũng không thèm để tâm.
“Đồ đểu cáng! Nếu tôi sanh ra là con gái thì sao hả?”
Rầm!
Điềm Nhiên tức giận quay lưng bỏ đi, không quên đóng sầm cánh cửa ở ban công lại ngăn cách với anh. Bước chân của cô rất nhanh và anh cũng vậy, chỉ tiếc là anh chậm một bước, vừa đến trước cửa phòng thì cô đã khoá trái cửa mất rồi.
Lăng Tiêu: “…”
Cái này có tính là nghiệp quật không?
Anh chỉ vừa mới cười hả hê trên nỗi đau của người khác chưa bao lâu, bây giờ đã phải nhận lại kết quả y chang.
Anh gõ nhẹ lên cánh cửa, dịu dàng nói: “Bảo bối à, em giận anh sao?”
“…”
“Ồ? Vậy là giận thật rồi!”
Hỏi thừa!
Điềm Nhiên hừ mũi, ngồi trên giường khinh thường trả lời anh.
Thật ra cũng không thể xem là giận dỗi anh được. Chỉ là tính tình cô đột nhiên bộc phát mà anh lại là người xui xẻo gặp ngay cái khoảng khắc đấy.
Cô cũng biết anh thật ra không phải là người trọng nam khinh nữ mà ngược lại còn rất thích con gái vì gia đình anh chỉ có một mình anh mà thôi. Mà cho dù anh có thích con trai thì đây cũng là điều mà cô thích. Cô cũng muốn có một bé trai, thừa hưởng hết các nét đẹp của anh để không phải lãng phí cái nhan sắc trời ban đấy.
Một bản thể nhỏ sao chép y chang anh thì càng tốt.
Điềm Nhiên sau một lúc ngồi suy ngẫm thì cảm giác tự trách cùng ân hận lại dâng lên và bủa vây lấy cô.
Hình như anh không sai nhưng cô lỡ giận anh rồi… phải làm sao đây?
“…”
Điềm Nhiên ngồi trên giường sốt ruột gần ch.ết, ngồi cũng chẳng yên bèn đứng dậy trong âm thầm lại gần cách cửa lắng nghe âm thanh từ bên ngoài.
Vì sao lại chẳng có tiếng động gì thế này?
Anh giận ngược cô sao?
Hừ! Vậy thì cứ giận đi. Cô chẳng thèm để ý đâu.
…
Vài phút trôi qua, Điềm Nhiên chẳng kìm nổi lòng mà mở cánh cửa thò đầu ra bên ngoài nhìn. Đáp lại chờ mong cùng lo lắng của cô lại là… một khoảng không im ắng đến lạ thường.
Điềm Nhiên như trẻ nhỏ bị bỏ rơi, khuôn mặt buồn tủi cất giọng nghẹn ngào gọi.
“Lăng Tiêu?”
“…” Đáp lại cô vẫn là khoảng không tĩnh mịch.
…
Lăng Tiêu rời khỏi nhà một lúc thì hiện tại đã trở về. Anh hí hửng mở cửa bước vào nhà, kinh hãi đến bất ngờ khi thấy cô đang ngồi quay lưng lại với anh trên sofa.
Khi nãy làm cô giận nên hiện tại anh có hơi e dè. Thấy cô đang cúi đầu ụp mặt xuống gối, co người lại sợ cô ngủ quên đến cấn bụng. Anh hơ qua người bên lò sưởi để xua đi khí lạnh rồi nhanh nhẩu bước đến bên cô.
“Bảo bối? Em ngủ quên sao?”
Người đang ngồi bỗng cứng đờ người, anh còn thấy cả đôi vai cô đang run rẩy. Điềm Nhiên ngước mặt lên nhìn anh, Lăng Tiêu hoảng hốt khi thấy khuôn mặt vươn đầy lệ của cô.
“Hức!”
“Sao vậy? Sao lại khóc? Anh chọc em tức giận đến khóc sao, xin lỗi… anh xin lỗi. Ngoan, đừng khóc.”
Điềm Nhiên bổ nhào vào lòng của anh, dịu cả nước mắt nước mũi lên chiếc áo khoác bằng vải mà anh đang mặc. Lăng Tiêu không ngăn cản cũng chẳng nói gì, anh chuyên tâm an ủi mặc cho cô đang làm bẩn áo của mình.
Khóc đến thấm mệt, cô nghẹn ngào nhìn anh nói: “Em xin… ưm…”
Điềm Nhiên chưa nói xong, anh đã cúi đầu xuống phủ lên môi cô, ép cô phải nuốt hết những lời đang muốn nói xuống bụng.
“Không được phép nói xin lỗi.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng!”
Anh cúi đầu, lại tiếp tục càn quét trong khoang miệng của cô. Điềm Nhiên mới đầu còn phản kháng, cô biết mình sai nên vẫn ngoan cố muốn nói nhưng trước làn sóng tấn công mãnh liệt của anh, ý chí của cô cũng dần trôi dạt, đầu óc mơ màng đáp lại anh.
…
Hồi chiều cô thèm chè trôi nước 7 màu, chỉ vì để cô nguôi giận mà anh chạy đôn chạy đáo đi khắp nơi mua về cho bằng được vào lúc nửa đêm.
Điềm Nhiên ngồi trên ghế được anh tận tình đút ăn từng miếng mà lương tâm càng thêm phần cắn dứt.
Anh vì cô mà chạy tới chạy lui, cô ở nhàn nhã quá lại đi nghĩ xấu cho anh.
Lăng Tiêu hiểu được cô đang nghĩ gì trong đầu, anh đưa tay xoa đầu cô nói: “Vợ và con anh đang ở đây, anh có thể đi đâu được chứ? Cho tiền cho vàng cũng không thèm nhìn chứ nói gì là đi?“
“Anh… có cảm thấy em phiền phức, có cảm thấy em được anh chiều quá đến sinh hư rồi không?” Cô nhìn anh, nghĩ thêm gì đấy rồi nói tiếp: “Nhất định phải nói thật!”
Bàn tay anh đang đặt trên đầu cô trượt xuống, vuốt ve khuôn mặt có phần đầy đặn hơn của cô. “Sao có thể chứ?”
“Sao lại không?” Cô hỏi ngược lại anh với biểu cảm tự ti.
Chén chè được anh đặt xuống bàn, hai tay nhàn rỗi liền nhéo hai bên má bánh bao của cô. Anh nhớ trước kia, chỗ này hốc hác chẳng có chút thịt nào, thật may rằng bây giờ đã có rồi.
“Anh thích việc em giận dỗi nổi khí tính, thích việc em nũng nịu dựa dẫm vào anh. Anh thích nhìn mọi cung bậc cảm xúc của em hiện giờ chứ không hề muốn thấy lại hình ảnh vô cảm lạnh nhạt của em trước kia.”
“Anh là người đàn ông của em, em không chuốc giận lên anh thì muốn làm điều đấy lên tên nào hả?” Anh nắm lấy tay của cô, đặt lên ngay vị trí trái tim của mình.
Cảm nhận từ lòng bàn tay, cô có thể thấy tim anh đang đập thình thịch như tiếng trống vang, bên tai nghe lời nói thủ thỉ của anh.
“Người đàn ông của em là anh đây, em cứ thoải mái sử dụng đi.”
Điềm Nhiên nghe anh nói thì bật cười thành tiếng, hạnh phúc từ tận trong trái tim.
Thì ra, yêu đúng người chính là cảm giác này.
Dù đúng dù sai, người đấy vẫn sẵn sàng kiên nhẫn chỉ bảo và bao dung bạn.
Tuy trời về đêm đã không còn sớm nhưng cô và anh lại chẳng hề có chút buồn ngủ nào. Anh chậm rãi đút, cô từ tốn ăn, đôi khi tiếng cười khanh khách giòn giã lại vang lên. Anh đùa cô một miếng, cô đút anh một miếng, cứ như thế mà cùng nói và trải lòng tâm sự biết bao là chuyện.
Anh đút cô một muỗng, cất giọng trầm ấm nói:
“Anh không hề ghét hay có ý gì là con trai đầu lòng phải là con trai trưởng cả. Anh chỉ nghĩ đơn giản là muốn sanh con trai trước, dạy thằng bé cách yêu thương người khác, thằng bé sẽ cùng anh bảo vệ em. Và rồi sau khi chúng ta già đi, thằng bé sẽ thay chúng ta làm một người anh trai chững chạc bảo vệ em gái.”
“Như thế thì cả anh và em sẽ không cần gì phải lo nữa rồi.”
Điềm Nhiên an tĩnh nghe anh nói, cô không ngờ người đàn ông này đã lo lắng xa đến thế rồi. Anh luôn suy nghĩ trước mọi chuyện, lên kế hoạch cho từng việc một.
Anh… sẽ là một người ba tốt trong tương lai.
Cô không còn phải lo nữa rồi!
Danh sách chương