Tút… tút…

Một cuộc điện thoại gọi đến, Điềm Nhiên nhìn tên người gọi, cắn chặt môi hạ quyết tâm nhấn nút kết nối.

“Alo, Mặc tổng… mọi chuyện đang tiến triển rất tốt. Chiều nay công ty sẽ đăng tải văn bản thông báo và mở một cuộc họp truyền thông…”

Điềm Nhiên đau nhói lắng nghe anh ta nói, sau khi đại khái hiểu được những chuyện đang diễn ra cô mới cất giọng nghẹn ngào nói:

“Thư ký Tống, là tôi!”

“Cô… cô Điềm…” Anh ta bất ngờ bởi người nghe máy là cô. Như thể sợ cô hiểu lầm điều gì đấy, anh ta vội tiếp lời: “Cô Điềm, cô nghe tôi nói, chuyện này…”

“Tôi có thể… hỏi anh vài câu không?”

“…”

“Vâng…”



Lăng Tiêu từ bên ngoài đi vào thì bắt gặp ngay hình ảnh cô đang thừ người ngồi trên ghế sô pha, nơi anh vừa làm việc.

Cô ngồi quay lưng lại với anh nên anh chẳng thể nào thấy rõ được biểu cảm trên mặt của cô. Lăng Tiêu từng bước đi lại, cách thành ghế xoa đầu cô hỏi: “Em dậy rồi sao? Có đói không?”

Đáp lại anh chỉ là cái lắc đầu của cô.

Lăng Tiêu có chút hụt hẫng vì không nghe thấy giọng của cô nhưng cũng không vì vậy mà anh buồn. Bầu không khí bao chùm có chút quỷ dị, anh tính nói gì đấy để xua đi bầu không khí âm u này thì bỗng cô đột ngột quay người lại, trong biểu cảm bất ngờ của anh mà ôm chằm lấy cổ của Lăng Tiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn dúi vào cần cổ của anh.

Toàn thân anh căng cứng, bất ngờ trước hành động thân mật của cô nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, đôi bàn tay to lớn rắn chắc ôm chặt lấy cô vỗ về.

“Ngoan, không sao cả. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, có anh đây rồi. Em mơ thấy ác mộng sao?”

“…”

Anh… nghĩ cảm xúc hiện giờ của cô là do gặp phải ác mộng nên giật mình tỉnh giấc.

Nhưng cô muốn nói với anh rằng: Bản thân thật sự không phải vì lí do đấy.

Nhưng… nên mở lời như thế nào bây giờ?

Điềm Nhiên ôm chặt lấy anh hơn, ở bên tai người đàn ông nỉ non gọi:

“Lăng Tiêu…”

“Anh đây.”

“Lăng Tiêu…”

“Ừm.”

Anh rất kiên nhẫn, từng lời… từng lời đáp lại cô.

Cuối cùng, cô cũng đã có đủ can đảm để nói. “Em… xin lỗi.”

Trong đầu anh đã nảy số xem vì sao cô lại nói như thế nhưng ngoài miệng vẫn tự nhiên hỏi: “Vì sao lại nói xin lỗi anh?”

Dù là gì cũng được, chỉ cần không phải là lời nói xin lỗi rồi xin anh buông tha cho cô rời đi thì tất cả đối với anh đều không quan trọng. Chỉ cần cô vẫn còn bên anh là đủ.

Điềm Nhiên chìm đắm trong mớ suy nghĩ của mình, luyên thuyên cất giọng nói: “Tất cả mọi chuyện. Em tự cho mình là đúng, tự ý quyết định mọi chuyện để rồi cái gì cũng sai, cái gì cũng chẳng đúng. Không chỉ vậy… còn gây thêm trở ngại cho anh.”

“…” Lăng Tiêu ôm cô, tầm mắt nhìn về hướng chiếc điện thoại mình để quên trên bàn.

Có lẽ, cô đã thấy rồi!

“Không có trở ngại nào cả nên em đừng tự trách bản thân mình. Ngay cả anh cũng chẳng thể nhìn thấu được hết, cũng phải mất rất nhiều thời gian mới điều tra được đấy thôi. A! Còn chưa hết, anh còn phải khen thưởng em, nhờ có em mà anh đã thu được rất nhiều bằng chứng đáng giá đấy.”

Đôi mắt cô ngập nước, giọng nói cũng nghẹn ngào thều thào như tiếng mèo kêu. Điềm Nhiên hơi nghiêng đầu, nhìn vào góc mặt của anh đang ở rất gần mình. Hơi thở của anh tựa như cọng lông vũ nhẹ nhàng lướt trên gò má của cô.

“Em… em có làm được gì đâu chứ?”

Bị người khác lừa rằng bệnh sắp ch.ết, cô cứ vậy mà rời bỏ anh. Điềm Nhiên… có thể làm được gì chứ?

Trong khi anh đang chật vật đau đầu giải quyết mọi chuyện, một mặt trả thù bắt những kẻ phạm tội phải chịu tội, một mặt lại lo lắng trải từng bước mà cô đi. Anh mới là người làm hết tất cả mọi chuyện, cô chỉ biết hèn nhát mà lẩn tránh.

Lăng Tiêu như thể đọc được suy nghĩ trong đầu của cô.

Anh kéo cô từ hõm cổ của mình, đôi bàn tay to lớn ấm áp vào hai bên gò má của cô khiến cánh môi cô chu ra như một quả dâu Tây đỏ mộng mời gọi người ta cắn một ngụm. Anh áp chế, kìm nén lắm mới có thể ngăn hàm răng đang ngứa ngáy của mình.

“Em là bảo bối truyền động lực cho anh, là người giúp anh có thêm bằng chứng đấy.”

“…”

“Đoạn băng ghi âm trong điện thoại của em.” Anh lên tiếng nhắc nhở cô.

Thì ra là đoạn ghi âm hôm chạm mặt với Điềm Uyển Uyển ở nhà hàng. Cô không mấy bất ngờ khi thấy sự tồn tại của nó mà bất ngờ chính là việc nó xuất hiện trên mạng trong khi cô đã xoá khi để lại điện thoại cho anh. Vòng tới vòng lui thì vẫn là công sức của anh, là người đàn ông này tự tìm mọi cách để giúp cô bắt Điềm Uyển Uyển phải trả giá.

“Đáng không?”

Một lời nói không đầu không đuôi của cô, chỉ là một tiếng thầm than nhưng Lăng Tiêu lại nghe và hiểu rất rõ. Anh vuốt ve khuôn mặt đầy nước mắt của cô, dùng ánh mắt tuyệt đối cưng chiều và yêu thương để truyền tải tấm lòng chân thành của mình.

“Không phải là đáng hay không mà can tâm tình nguyện. Dù là chuyện này hay có thêm bao nhiêu chuyện khác cũng vậy. Anh nhất định sẽ không buông tay em ra đâu. Mối nguy hại tới em chính là mối nguy hại tới anh. Anh sẽ không để yên cho những kẻ xấu nhằm vào em. Việc của em là chỉ cần vui chơi thoải mái làm những điều mình thích, việc còn lại cứ giao hết lại cho anh.”

“Vậy nên bảo bối à… khi có điều gì xảy đến, em đừng bận tâm hay rời xa anh. Em phải nói cho anh biết đấy hiểu không?”

“Ừm…” Điềm Nhiên gật mạnh đầu, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên gò má cô.

Cả cuộc đời bất hạnh của cô, điều hạnh phúc và an ủi lớn nhất đấy chính là gặp được anh và được anh yêu.

Cô dang tay ôm lấy cổ của anh, hai thân hình dính chặt vào nhau, cô chồm người dậy cúi đầu hôn xuống đôi môi mỏng đang mấp máy của anh. Nụ hôn cuồng nhiệt kéo dài triền miên, đợi đến khi tách ra cả hai đã hổn hển thở, khuôn mặt đỏ au lưu luyến rời đi kéo theo một sợi chỉ bạc cuốn hút.

“Cảm ơn anh đã đến và yêu thương em… hức!”

“…”

Nước mắt rơi không phải lúc nào cũng là đau khổ.

Cô rơi nước mắt, những giọt nước mắt hạnh phúc nói không thành lời, nghẹn ngào tuôn rơi trong nụ cười trên môi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện