Nhưng… những cảnh đẹp nên thơ đấy cũng chẳng giữ được bao lâu khi cô nghe thấy rõ hơn về cuộc nói chuyện giữa họ.
Ông A ngồi đối diện với anh, đôi mắt phát sáng nhìn anh nói: “Cháu trai từ đâu mới đến hả? Cháu có bạn gái hay vợ con gì chưa? Ông có đứa cháu họ rất đẹp, nhà cũng gần đây thôi. Nếu cháu muốn, ông dẫn nó qua cho cháu làm quen.”
“A? Dạ…” Lăng Tiêu thoáng bất ngờ trước lời giới thiệu từ ông nhưng dù vậy vì đã bươn trải lăn lời nói trên thương trường từ lâu đã giúp giữ vững được biểu cảm trên mặt, nụ cười cũng chưa từng dập tắt.
Điềm Nhiên hừ mũi, trong lòng thầm nghĩ: Đúng là phong độ và khuôn mặt dễ chiếm thiện cảm từ người khác có lợi thật đấy. Khi cô mới đến, cũng chẳng mấy ai tốt đến với cô mức ‘vừa gặp đã mai mối’ như thế.
Tiếng nói chuyện rôm rả của những người khác cũng theo đấy mà tăng vọt, họ liên tục giới thiệu những người con cháu trong nhà của mình cho anh.
Dù hàng loạt giọng nói vang lên nhưng hình như… cô vẫn chưa nghe thấy tiếng trả lời từ anh thì phải?
“Xì! Đúng là kẻ đào hoa!”
Điềm Nhiên bĩu môi, quay người tính bỏ vào nhà thì…
Một bước…
Hai bước…
Chưa đến bước thứ ba, cô lại lần nữa quay người, rón rén từng bước núp sau bụi cây sao lại gần chỗ những người kia đang ngồi.
Không! Không phải là cô để tâm đâu.
Cô, cô chỉ là… chỉ là ra đây hóng gió mà thôi!
Lời nói dối biện minh để trấn an bản thân cũng chẳng thể che giấu nổi tâm trạng lo lắng cùng tò mò về diễn biến tiếp theo của câu chuyện đang diễn ra ở bên kia.
Điềm Nhiên bất giác đưa tay lên miệng cắn, đôi mắt nóng hừng hực như rực lửa nhìn về tấm lưng rộng lớn của anh, lỗ tai như muốn dựng lên cao để nghe cho rõ xem người đàn ông kia tiếp theo sẽ nói gì.
Cô cũng không cần đợi quá lâu khi Lăng Tiêu đã cất lời để đáp lại mọi người.
“Cháu… không có bạn gái!”
Điềm Nhiên: “…”
Từng câu từng chữ của anh như từng nhát dao đâm thẳng vào trái tim của cô.
Toàn thân như bị rút cạn sức lực, đứng cũng không còn vững. Trái tim loạn nhịp hay tâm trạng xôn xao cũng chẳng còn hiện diện trong cô nữa mà nó được thay thế bằng nỗi đau cùng sự tuyệt vọng.
Cô gạt bỏ nước mắt, thầm trách bản thân đã tự đề cao bản thân.
Anh nói không sai, anh không có bạn gái.
Vì cô và anh, hai người đã chia tay nhau mất rồi.
Có con và không ch.ết thì sao chứ? Vốn… cũng kết thúc rồi…
Những cụ ông cụ bà ngồi gần anh cũng giống như Điềm Nhiên, tâm trạng chính là bùng nổ. Họ phấn khích, thầm nghĩ cơ hội của mình đã tới. Nhưng thật không ngờ, câu nói tiếp theo của anh lại gi.ết ch.ết mộng tưởng của họ.
“Ha ha ha… nếu vậy thì cháu có muốn…”
“Nhưng…” Anh chậm rãi nói, cắt ngang qua lời của ông. “Cháu có vợ và con rồi!”
Những người đàn có ý định mai mối cho anh: “…”
Người ta không có bạn gái nhưng người ta có vợ và có con rồi!
Người đàn ông trung niên nãy giờ năng nổ giới thiệu với anh nhất nghe vậy biểu cảm cũng phải cứng đờ. Ông hắng giọng, có vẻ sợ anh viện cớ nên tiếp tục truy hỏi đến cùng.
“Vậy… vợ và con của cháu là ai?”
Lăng Tiêu mỉm cười rạng rỡ đến chói loá. Đáy mắt anh dấy lên một tia ranh mãnh như thể chỉ chờ có nhiêu đây. Anh đứng dậy, nhìn vào bụi cây phía sau cách mình không xa nói.
“Vợ cháu… ở ngay kia thôi.”
“…”
Họ ngờ vực nhìn theo bước chân đang đi đến bụi cây của anh, nếu không lầm thì ở đấy làm gì có ai?
Nhưng cũng chỉ có mình anh biết và nhận ra ngay từ khi cô vừa xuất hiện.
Cô gái nhỏ hay nhút nhát trốn tránh của anh, chẳng lẽ anh còn không biết cái tật nhỏ này của cô sao?
Hai tay Lăng Tiêu đút túi quần, những tia nắng ấm chiếu xuống cô bị anh chặn lại, Điềm Nhiên ngồi xổm sau bụi cây, đôi mắt ngơ ngác còn ươn ướt nước ngước nhìn anh với gò má đỏ ửng.
Những lời mà anh đã nói… cô đã nghe rất rõ ràng!
Anh làm như không thấy biểu cảm xấu hổ của cô, mỉm cười nhẹ nhàng đưa tay về phía Điềm Nhiên, cất giọng dịu dàng nói:
“Nhiên Nhiên… em đói bụng chưa? Chúng ta về ăn sáng nhé?”
Cô do dự trong giây lát rồi đặt tay mình vào lòng bàn tay của anh.
“Ừm…”
Anh nắm lấy tay cô dắt về phía cửa nhà trước biết bao nhiêu đôi mắt đang hướng đến.
…
Sau đấy cả hai đã thật sự ăn cơm và không hề nhắc gì đến chuyện vừa diễn ra.
Anh một bên bận rộn với công việc trong bữa ăn, cô một bên vẫn còn khúc mắc chuyện anh và Điềm Uyển Uyển.
Nói lời mật ngọt thì sao chứ? Cô không bao giờ chịu chung đụng với cô ta. Thà không có thì thôi, đừng nghĩ đến chuyện cùng dùng chung một người đàn ông.
Cuộc sống có khổ, có vất vả thì cô cũng sẽ tự mình chăm con. Anh không nên tham lam, không thể hai tay ôm hai người được.
Nuốt xuống miếng thức ăn vô vị trong miệng, cô chẳng muốn ngẩng đầu lên nhìn anh, hạ giọng nói:
“Anh… không phải đi làm sao? Tôi nghĩ anh nên đi được rồi.”
Anh tạm bỏ chiếc điện trong tay xuống, không có một chút cảm giác nào là bị bắt tại trận hay chột dạ cả.
Hôm qua… anh đã nói mình không tiền, không xe và không điện thoại.
Nhưng hôm nay, anh cái gì cũng có.
“Vì sao em lại lạnh lùng xa cách anh đến như thế?” Lăng Tiêu nhàn nhạt cất giọng hỏi cô.
“Điều này chẳng phải lẽ đương nhiên sao?” Giọng cô có phần hơi gắt lên.
“Vì Điềm Uyển Uyển đúng chứ?”
“…”
Ha! Nói tên một cách trơn tru như thế!
“Em nghĩ anh thích cô ta?”
“…”
Điều này cô không chắc chắn nhưng… cứ mười người mà cô biết thì đến chín người là thích cô ta rồi. Người còn lại tuy không thích thì cũng là ghen tị với nhan sắc của cô ta.
Cuộc sống của Điềm Nhiên là thế, luôn bị xoay quanh bởi ba chữ Điềm Uyển Uyển. Chỉ cần nghe tới cái tên này, toàn thân cô đã bất giác run rẩy rồi.
Ba của cô, người đàn ông từng là chồng của cô trong vòng một năm hay thậm chí là những bạn học cùng trường ít ỏi mà cô từng quen. Tất cả, tất cả bọn họ đều liên quan tới cô ta, đều bỏ rơi cô để chạy đến bên cô ta.
Trước thì nghe phải lời tuyên chiến từ cô ta, sau lại chứng kiến việc người người nhà nhà đều ủng hộ mối tình giữa cô ả và anh.
Chưa kể tới, có rất nhiều hình ảnh làm bằng chứng cho thấy giữa cô ta và anh có điều mờ ám khi liên tục xuất hiện cùng các bữa tiệc, cùng ‘vô tình’ lướt qua nhau và bị bóc ra rất nhiều bằng chứng cho thấy sử dụng đồ đôi.
Điều làm Điềm Nhiên cảm thấy hoảng sợ nhất chính là trong thời gian hơn một tháng cô xa anh cũng là khoảng thời gian anh và cô ta cùng xuất hiện rất nhiều nơi như quán rượu, quán ăn hay thậm chí là ở cùng một khách sạn.
“Tôi không biết nhưng tất cả mọi thứ đều nói lên anh và cô ta có điều mờ ám. Lăng Tiêu à, tôi xin anh đấy. Làm ơn đừng trêu đùa tôi nữa, anh thà cứ bỏ mặc tôi đi còn hơn… hức!”
“Nhiên Nhiên à, nếu những khúc mắc mà chúng ta đang vướng phải được tháo dỡ thì em… có nguyện cùng anh về nhà không?”
Ông A ngồi đối diện với anh, đôi mắt phát sáng nhìn anh nói: “Cháu trai từ đâu mới đến hả? Cháu có bạn gái hay vợ con gì chưa? Ông có đứa cháu họ rất đẹp, nhà cũng gần đây thôi. Nếu cháu muốn, ông dẫn nó qua cho cháu làm quen.”
“A? Dạ…” Lăng Tiêu thoáng bất ngờ trước lời giới thiệu từ ông nhưng dù vậy vì đã bươn trải lăn lời nói trên thương trường từ lâu đã giúp giữ vững được biểu cảm trên mặt, nụ cười cũng chưa từng dập tắt.
Điềm Nhiên hừ mũi, trong lòng thầm nghĩ: Đúng là phong độ và khuôn mặt dễ chiếm thiện cảm từ người khác có lợi thật đấy. Khi cô mới đến, cũng chẳng mấy ai tốt đến với cô mức ‘vừa gặp đã mai mối’ như thế.
Tiếng nói chuyện rôm rả của những người khác cũng theo đấy mà tăng vọt, họ liên tục giới thiệu những người con cháu trong nhà của mình cho anh.
Dù hàng loạt giọng nói vang lên nhưng hình như… cô vẫn chưa nghe thấy tiếng trả lời từ anh thì phải?
“Xì! Đúng là kẻ đào hoa!”
Điềm Nhiên bĩu môi, quay người tính bỏ vào nhà thì…
Một bước…
Hai bước…
Chưa đến bước thứ ba, cô lại lần nữa quay người, rón rén từng bước núp sau bụi cây sao lại gần chỗ những người kia đang ngồi.
Không! Không phải là cô để tâm đâu.
Cô, cô chỉ là… chỉ là ra đây hóng gió mà thôi!
Lời nói dối biện minh để trấn an bản thân cũng chẳng thể che giấu nổi tâm trạng lo lắng cùng tò mò về diễn biến tiếp theo của câu chuyện đang diễn ra ở bên kia.
Điềm Nhiên bất giác đưa tay lên miệng cắn, đôi mắt nóng hừng hực như rực lửa nhìn về tấm lưng rộng lớn của anh, lỗ tai như muốn dựng lên cao để nghe cho rõ xem người đàn ông kia tiếp theo sẽ nói gì.
Cô cũng không cần đợi quá lâu khi Lăng Tiêu đã cất lời để đáp lại mọi người.
“Cháu… không có bạn gái!”
Điềm Nhiên: “…”
Từng câu từng chữ của anh như từng nhát dao đâm thẳng vào trái tim của cô.
Toàn thân như bị rút cạn sức lực, đứng cũng không còn vững. Trái tim loạn nhịp hay tâm trạng xôn xao cũng chẳng còn hiện diện trong cô nữa mà nó được thay thế bằng nỗi đau cùng sự tuyệt vọng.
Cô gạt bỏ nước mắt, thầm trách bản thân đã tự đề cao bản thân.
Anh nói không sai, anh không có bạn gái.
Vì cô và anh, hai người đã chia tay nhau mất rồi.
Có con và không ch.ết thì sao chứ? Vốn… cũng kết thúc rồi…
Những cụ ông cụ bà ngồi gần anh cũng giống như Điềm Nhiên, tâm trạng chính là bùng nổ. Họ phấn khích, thầm nghĩ cơ hội của mình đã tới. Nhưng thật không ngờ, câu nói tiếp theo của anh lại gi.ết ch.ết mộng tưởng của họ.
“Ha ha ha… nếu vậy thì cháu có muốn…”
“Nhưng…” Anh chậm rãi nói, cắt ngang qua lời của ông. “Cháu có vợ và con rồi!”
Những người đàn có ý định mai mối cho anh: “…”
Người ta không có bạn gái nhưng người ta có vợ và có con rồi!
Người đàn ông trung niên nãy giờ năng nổ giới thiệu với anh nhất nghe vậy biểu cảm cũng phải cứng đờ. Ông hắng giọng, có vẻ sợ anh viện cớ nên tiếp tục truy hỏi đến cùng.
“Vậy… vợ và con của cháu là ai?”
Lăng Tiêu mỉm cười rạng rỡ đến chói loá. Đáy mắt anh dấy lên một tia ranh mãnh như thể chỉ chờ có nhiêu đây. Anh đứng dậy, nhìn vào bụi cây phía sau cách mình không xa nói.
“Vợ cháu… ở ngay kia thôi.”
“…”
Họ ngờ vực nhìn theo bước chân đang đi đến bụi cây của anh, nếu không lầm thì ở đấy làm gì có ai?
Nhưng cũng chỉ có mình anh biết và nhận ra ngay từ khi cô vừa xuất hiện.
Cô gái nhỏ hay nhút nhát trốn tránh của anh, chẳng lẽ anh còn không biết cái tật nhỏ này của cô sao?
Hai tay Lăng Tiêu đút túi quần, những tia nắng ấm chiếu xuống cô bị anh chặn lại, Điềm Nhiên ngồi xổm sau bụi cây, đôi mắt ngơ ngác còn ươn ướt nước ngước nhìn anh với gò má đỏ ửng.
Những lời mà anh đã nói… cô đã nghe rất rõ ràng!
Anh làm như không thấy biểu cảm xấu hổ của cô, mỉm cười nhẹ nhàng đưa tay về phía Điềm Nhiên, cất giọng dịu dàng nói:
“Nhiên Nhiên… em đói bụng chưa? Chúng ta về ăn sáng nhé?”
Cô do dự trong giây lát rồi đặt tay mình vào lòng bàn tay của anh.
“Ừm…”
Anh nắm lấy tay cô dắt về phía cửa nhà trước biết bao nhiêu đôi mắt đang hướng đến.
…
Sau đấy cả hai đã thật sự ăn cơm và không hề nhắc gì đến chuyện vừa diễn ra.
Anh một bên bận rộn với công việc trong bữa ăn, cô một bên vẫn còn khúc mắc chuyện anh và Điềm Uyển Uyển.
Nói lời mật ngọt thì sao chứ? Cô không bao giờ chịu chung đụng với cô ta. Thà không có thì thôi, đừng nghĩ đến chuyện cùng dùng chung một người đàn ông.
Cuộc sống có khổ, có vất vả thì cô cũng sẽ tự mình chăm con. Anh không nên tham lam, không thể hai tay ôm hai người được.
Nuốt xuống miếng thức ăn vô vị trong miệng, cô chẳng muốn ngẩng đầu lên nhìn anh, hạ giọng nói:
“Anh… không phải đi làm sao? Tôi nghĩ anh nên đi được rồi.”
Anh tạm bỏ chiếc điện trong tay xuống, không có một chút cảm giác nào là bị bắt tại trận hay chột dạ cả.
Hôm qua… anh đã nói mình không tiền, không xe và không điện thoại.
Nhưng hôm nay, anh cái gì cũng có.
“Vì sao em lại lạnh lùng xa cách anh đến như thế?” Lăng Tiêu nhàn nhạt cất giọng hỏi cô.
“Điều này chẳng phải lẽ đương nhiên sao?” Giọng cô có phần hơi gắt lên.
“Vì Điềm Uyển Uyển đúng chứ?”
“…”
Ha! Nói tên một cách trơn tru như thế!
“Em nghĩ anh thích cô ta?”
“…”
Điều này cô không chắc chắn nhưng… cứ mười người mà cô biết thì đến chín người là thích cô ta rồi. Người còn lại tuy không thích thì cũng là ghen tị với nhan sắc của cô ta.
Cuộc sống của Điềm Nhiên là thế, luôn bị xoay quanh bởi ba chữ Điềm Uyển Uyển. Chỉ cần nghe tới cái tên này, toàn thân cô đã bất giác run rẩy rồi.
Ba của cô, người đàn ông từng là chồng của cô trong vòng một năm hay thậm chí là những bạn học cùng trường ít ỏi mà cô từng quen. Tất cả, tất cả bọn họ đều liên quan tới cô ta, đều bỏ rơi cô để chạy đến bên cô ta.
Trước thì nghe phải lời tuyên chiến từ cô ta, sau lại chứng kiến việc người người nhà nhà đều ủng hộ mối tình giữa cô ả và anh.
Chưa kể tới, có rất nhiều hình ảnh làm bằng chứng cho thấy giữa cô ta và anh có điều mờ ám khi liên tục xuất hiện cùng các bữa tiệc, cùng ‘vô tình’ lướt qua nhau và bị bóc ra rất nhiều bằng chứng cho thấy sử dụng đồ đôi.
Điều làm Điềm Nhiên cảm thấy hoảng sợ nhất chính là trong thời gian hơn một tháng cô xa anh cũng là khoảng thời gian anh và cô ta cùng xuất hiện rất nhiều nơi như quán rượu, quán ăn hay thậm chí là ở cùng một khách sạn.
“Tôi không biết nhưng tất cả mọi thứ đều nói lên anh và cô ta có điều mờ ám. Lăng Tiêu à, tôi xin anh đấy. Làm ơn đừng trêu đùa tôi nữa, anh thà cứ bỏ mặc tôi đi còn hơn… hức!”
“Nhiên Nhiên à, nếu những khúc mắc mà chúng ta đang vướng phải được tháo dỡ thì em… có nguyện cùng anh về nhà không?”
Danh sách chương