Sợ! Cô sợ chứ!
Ai biết người đàn ông này sẽ nổi thú tính khi nào?
Dù trong đầu nghĩ là thế nhưng vì tình cảm dành cho anh trong cô chẳng tiêu bớt phần nào nên cô đã mềm lòng, Điềm Nhiên ngốc nghếch đã mở lời chấp nhận thỏa hiệp.
“Vậy được rồi… anh ngủ lại đây. Nhưng chỉ được nằm trên ghế sô pha thôi đấy.”
“Yeee… yêu em nhất!”
Lăng Tiêu nhảy cẫng lên trông vui mừng vô cùng. Anh mỉm cười toe toét, đôi mắt cũng híp lại thành hình trăng khuyết. Tiếng cười giòn giã của anh vang dội lên cả một góc phòng, tự nhiên cô cùng mà chạy đến ôm chằm lấy cô.
Điềm Nhiên xém chút nữa là đã bị cuốn theo anh. Cô đẩy Lăng Tiêu ra, nghiêm mặt nói:
“Đừng quá khích!”
Anh khi này mới chợt nhận ra hành động hết sức nguy hiểm của mình mà vội vội vàng vàng cẩn trọng buông cô ra, cười hì hì trông ngốc vô cùng nói:
“Bảo bối ngủ ngon!”
Chụt!
Điềm Nhiên: “…”
Cô đơ người nhìn anh, bàn tay bất giác đưa lên sờ gò má vừa bị anh hôn lén. Anh như thể sợ cô sẽ đổi ý hay tức giận về hành động của mình mà ngay lập tức nhảy chân sáo chạy đi mất.
“Ha! Người đàn ông…”
Thật giống trẻ con hết sức!
Cô đưa tay xoa bụng, miệng lẩm bẩm điều gì đấy với bé con của mình.
…
Trời đã vào quá nửa đêm, Lăng Tiêu chưa ngủ mà nằm lăn lộn trên chiếc ghế sô pha, chăn mà cô đưa đã sớm bị anh đá văng xuống đất. Màn đêm đen phủ xuống vạn vật, một bầu không khí tĩnh lặng bao trùm lên căn nhà nhỏ bé nằm trong hẻm nhỏ. Anh chậm rãi ngồi dậy, nhặt chiếc chăn bỏ gọn vào một góc trên sô pha, bản thân lén lút cất bước đi về phía cửa phòng ngủ của Điềm Nhiên.
Cánh cửa mở hé, một đôi mắt đen nhánh sâu thẳm đầy mưu mô âm thầm quan sát tình hình bên trong căn phòng.
Xác định được điều gì đấy, anh nhếch môi cười rồi nhấc chân lên thực hiện kế hoạch mà mình dày công dàn dựng suốt cả buổi tối nay.
…
Sáng hôm sau…
“Ưm…”
Điềm Nhiên mơ màng mở đôi mắt nặng trĩu của mình sau một buổi tối đầy mệt mỏi.
Hình như… cô ngủ dậy muộn rồi…
Những tia nắng chói chang len lỏi qua khung cửa sổ, lọt qua những kẽ hở của màn che chiếu loang lổ trên nền đất và chiếu rọi quanh Điềm Nhiên.
Nằm yên một lúc lâu lấy lại sức, cô duỗi người muốn nâng thân người dậy bị bỗng phát hiện quanh eo nặng nề không thể nhấc người. Cô chau mày, cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện eo của mình đang bị một cánh tay rắn chắc cuồn cuộn cơ bắp giam cầm.
Ấn đương giữa hai đầu lông mày cô tối đen, Điềm Nhiên nghiến răng, nhả từng chữ một qua kẽ răng.
“MẶC LĂNG TIÊU!”
“A! Hả? Cái gì?”
Lăng Tiêu hoảng loạn muốn ch.ết, giật thót mình tỉnh giấc.
Đôi mắt anh lim dim, biểu cảm tố cáo nhìn cô.
“Ưm… mới sáng sớm mà em đã nhớ anh rồi hả?”
“…”
Nhớ… nhớ cái đầu anh!
Cô đen mặt hằm hằm nhìn anh, Lăng Tiêu dè dặt mở đôi mắt to tròn vô tội nhìn cô. Cảnh tượng hiện giờ như thể cô mới chính là kẻ rắc rối gây chuyện còn anh là người oan ức bị cô ức hiếp.
“Vì sao anh lại ở đây hả?”
Cô khoanh tay trước ngực, cao giọng nói khi người đàn ông nào đấy đang ra vẻ oan ức vô tội.
“Hả?”
Anh nghe cô nói mới ngỡ ngàng, đưa mắt nhìn quanh phòng như thể kiểm chứng lời mà cô nói. Điềm Nhiên hờ hững nhìn anh, chờ đợi người đàn ông này xin lỗi mình thì lại nghe thấy giọng nói đáng ghét nói lời ngụy biện của anh.
“Nhiên Nhiên… không ngờ em, lại là một người như thế!”
Điềm Nhiên: “…”
Khí tức hừng hực của cô cũng vì một câu nói của anh mà dập tắt.
Cái tên đàn ông này, anh đang nói gì vậy hả?
Lăng Tiêu đột nhiên nhích người ra mép giường, đưa hai tay lên che chắn trước ngực của mình. Đôi môi anh mím chặt thành một đường thẳng, đôi mắt hoang mang như con nai con, ý chỉ trong mắt như đang muốn nói: Điềm Nhiên, cô đang ức hiếp gái ‘Lăng Tiêu’ nhà lành vậy.
“Nếu em thích thì cứ nói anh, vì sao lại nhân lúc anh đang yên giấc ngủ mà mang anh lên giường như thế? Nhiên Nhiên à, như vậy là không được đâu. Còn có, còn có con của chúng ta ở đây đó…”
“…” Điềm Nhiên đần người một lúc lâu rồi mới kịp phản ứng lại. Một luồng lửa cháy rực phủ lên cô, Điềm Nhiên bật dậy hướng về phía anh quát: “Mặc Lăng Tiêu! Anh đừng có ngậm máu phun người!”
“Anh tự thân mò lên đây, em còn chưa hỏi tội mà anh còn đổ thừa cho em sao? Mặc Lăng Tiêu, anh cũng quá vô sỉ rồi đấy!”
Lăng Tiêu như con cún bị mắng, thu người nhỏ bé chịu đựng cơn bão lửa của cô nhưng khi cô vừa dừng lời, anh lại không biết điều mà còn cất giọng nói:
“Anh mới không có làm cái điều đấy!”
“Rõ ràng là em bế người ta lên đây, em thèm thuồng cơ thể của người ta, em nhân cơ hội người ta ngủ mà sờ mó cơ thể của người ta. Em… em là cái đồ miệng cứng nhưng thân mềm!”
Lăng Tiêu à… anh còn tỉnh táo để nói mấy lời này không hả?
Cô? Là cô sao?
Cô tay nhỏ chân yếu, bụng mang bé nhỏ thì thần không biết quỷ không hay bế anh một đoạn đường xa như thế bằng cách nào?
“MẶC LĂNG TIÊU!”
Lăng Tiêu đột nhiên đưa tay ra cản lại cơn thịnh nộ của cô. Anh đưa tay che mặt lại, quay mặt đi không nhìn cô nữa.
“Bảo bối à, em đi tắm trước đi. Anh cần phải ngồi đây một mình để suy ngẫm và chấp nhận cú sốc này. Em đừng lo cho anh, anh nghĩ anh sẽ sớm vượt qua thôi.”
Điềm Nhiên: “…”
Có đúng thật là anh không nhỉ?
Có đúng thật là cô chỉ mới xa anh hơn một tháng không?
Vì sao người đàn ông lạnh lùng khó gần trước kia lại trở thành một người đàn ông vô sỉ nói lời lắt léo như thế này?
…
Điềm Nhiên bước vào nhà tắm, sau khi bước ra đã chẳng thấy người đàn ông ngồi ở góc giường đâu. Cô thở dài, vừa có chút thở phào khi anh đã đi nhưng nhiều hơn vẫn là tâm trạng nặng nề buồn bã và đầy hụt hẫng.
Đến cũng nhanh và đi cũng nhanh…
Tất cả, chỉ như một ngọn gió thoáng qua vậy.
Là thật hay mơ hay chỉ là thoáng mộng mà cô tưởng tượng?
Không! Đấy là thật, mùi hương bạc hà thanh mát của anh vẫn còn thoảng trong không khí. Cô tham lam hít thở tiếc nuối vài hơi, cảm nhận hơi ấm của anh ngày một phai dần.
Cô sửa soạn lại bản thân, vừa ra tới phòng khách đã nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả cách đấy không xa.
Giọng nói len lỏi ở đấy…
Cô vội vã cất bước ra tới cửa, đưa mắt nhìn thì thấy nơi không xa, bộ bàn ghế làm bằng gỗ mà những cụ ông cụ bà hay ngồi bữa nay còn đặc biệt có thêm thân hình lực lưỡng đầy bắt mắt của một người đàn ông.
Bóng lưng quen thuộc, anh đang mỉm cười rạng rỡ chẳng biết nói chuyện gì với mọi người mà vui vẻ đến thế.
Khung cảnh… đẹp và ấm áp đến thế!
Ai biết người đàn ông này sẽ nổi thú tính khi nào?
Dù trong đầu nghĩ là thế nhưng vì tình cảm dành cho anh trong cô chẳng tiêu bớt phần nào nên cô đã mềm lòng, Điềm Nhiên ngốc nghếch đã mở lời chấp nhận thỏa hiệp.
“Vậy được rồi… anh ngủ lại đây. Nhưng chỉ được nằm trên ghế sô pha thôi đấy.”
“Yeee… yêu em nhất!”
Lăng Tiêu nhảy cẫng lên trông vui mừng vô cùng. Anh mỉm cười toe toét, đôi mắt cũng híp lại thành hình trăng khuyết. Tiếng cười giòn giã của anh vang dội lên cả một góc phòng, tự nhiên cô cùng mà chạy đến ôm chằm lấy cô.
Điềm Nhiên xém chút nữa là đã bị cuốn theo anh. Cô đẩy Lăng Tiêu ra, nghiêm mặt nói:
“Đừng quá khích!”
Anh khi này mới chợt nhận ra hành động hết sức nguy hiểm của mình mà vội vội vàng vàng cẩn trọng buông cô ra, cười hì hì trông ngốc vô cùng nói:
“Bảo bối ngủ ngon!”
Chụt!
Điềm Nhiên: “…”
Cô đơ người nhìn anh, bàn tay bất giác đưa lên sờ gò má vừa bị anh hôn lén. Anh như thể sợ cô sẽ đổi ý hay tức giận về hành động của mình mà ngay lập tức nhảy chân sáo chạy đi mất.
“Ha! Người đàn ông…”
Thật giống trẻ con hết sức!
Cô đưa tay xoa bụng, miệng lẩm bẩm điều gì đấy với bé con của mình.
…
Trời đã vào quá nửa đêm, Lăng Tiêu chưa ngủ mà nằm lăn lộn trên chiếc ghế sô pha, chăn mà cô đưa đã sớm bị anh đá văng xuống đất. Màn đêm đen phủ xuống vạn vật, một bầu không khí tĩnh lặng bao trùm lên căn nhà nhỏ bé nằm trong hẻm nhỏ. Anh chậm rãi ngồi dậy, nhặt chiếc chăn bỏ gọn vào một góc trên sô pha, bản thân lén lút cất bước đi về phía cửa phòng ngủ của Điềm Nhiên.
Cánh cửa mở hé, một đôi mắt đen nhánh sâu thẳm đầy mưu mô âm thầm quan sát tình hình bên trong căn phòng.
Xác định được điều gì đấy, anh nhếch môi cười rồi nhấc chân lên thực hiện kế hoạch mà mình dày công dàn dựng suốt cả buổi tối nay.
…
Sáng hôm sau…
“Ưm…”
Điềm Nhiên mơ màng mở đôi mắt nặng trĩu của mình sau một buổi tối đầy mệt mỏi.
Hình như… cô ngủ dậy muộn rồi…
Những tia nắng chói chang len lỏi qua khung cửa sổ, lọt qua những kẽ hở của màn che chiếu loang lổ trên nền đất và chiếu rọi quanh Điềm Nhiên.
Nằm yên một lúc lâu lấy lại sức, cô duỗi người muốn nâng thân người dậy bị bỗng phát hiện quanh eo nặng nề không thể nhấc người. Cô chau mày, cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện eo của mình đang bị một cánh tay rắn chắc cuồn cuộn cơ bắp giam cầm.
Ấn đương giữa hai đầu lông mày cô tối đen, Điềm Nhiên nghiến răng, nhả từng chữ một qua kẽ răng.
“MẶC LĂNG TIÊU!”
“A! Hả? Cái gì?”
Lăng Tiêu hoảng loạn muốn ch.ết, giật thót mình tỉnh giấc.
Đôi mắt anh lim dim, biểu cảm tố cáo nhìn cô.
“Ưm… mới sáng sớm mà em đã nhớ anh rồi hả?”
“…”
Nhớ… nhớ cái đầu anh!
Cô đen mặt hằm hằm nhìn anh, Lăng Tiêu dè dặt mở đôi mắt to tròn vô tội nhìn cô. Cảnh tượng hiện giờ như thể cô mới chính là kẻ rắc rối gây chuyện còn anh là người oan ức bị cô ức hiếp.
“Vì sao anh lại ở đây hả?”
Cô khoanh tay trước ngực, cao giọng nói khi người đàn ông nào đấy đang ra vẻ oan ức vô tội.
“Hả?”
Anh nghe cô nói mới ngỡ ngàng, đưa mắt nhìn quanh phòng như thể kiểm chứng lời mà cô nói. Điềm Nhiên hờ hững nhìn anh, chờ đợi người đàn ông này xin lỗi mình thì lại nghe thấy giọng nói đáng ghét nói lời ngụy biện của anh.
“Nhiên Nhiên… không ngờ em, lại là một người như thế!”
Điềm Nhiên: “…”
Khí tức hừng hực của cô cũng vì một câu nói của anh mà dập tắt.
Cái tên đàn ông này, anh đang nói gì vậy hả?
Lăng Tiêu đột nhiên nhích người ra mép giường, đưa hai tay lên che chắn trước ngực của mình. Đôi môi anh mím chặt thành một đường thẳng, đôi mắt hoang mang như con nai con, ý chỉ trong mắt như đang muốn nói: Điềm Nhiên, cô đang ức hiếp gái ‘Lăng Tiêu’ nhà lành vậy.
“Nếu em thích thì cứ nói anh, vì sao lại nhân lúc anh đang yên giấc ngủ mà mang anh lên giường như thế? Nhiên Nhiên à, như vậy là không được đâu. Còn có, còn có con của chúng ta ở đây đó…”
“…” Điềm Nhiên đần người một lúc lâu rồi mới kịp phản ứng lại. Một luồng lửa cháy rực phủ lên cô, Điềm Nhiên bật dậy hướng về phía anh quát: “Mặc Lăng Tiêu! Anh đừng có ngậm máu phun người!”
“Anh tự thân mò lên đây, em còn chưa hỏi tội mà anh còn đổ thừa cho em sao? Mặc Lăng Tiêu, anh cũng quá vô sỉ rồi đấy!”
Lăng Tiêu như con cún bị mắng, thu người nhỏ bé chịu đựng cơn bão lửa của cô nhưng khi cô vừa dừng lời, anh lại không biết điều mà còn cất giọng nói:
“Anh mới không có làm cái điều đấy!”
“Rõ ràng là em bế người ta lên đây, em thèm thuồng cơ thể của người ta, em nhân cơ hội người ta ngủ mà sờ mó cơ thể của người ta. Em… em là cái đồ miệng cứng nhưng thân mềm!”
Lăng Tiêu à… anh còn tỉnh táo để nói mấy lời này không hả?
Cô? Là cô sao?
Cô tay nhỏ chân yếu, bụng mang bé nhỏ thì thần không biết quỷ không hay bế anh một đoạn đường xa như thế bằng cách nào?
“MẶC LĂNG TIÊU!”
Lăng Tiêu đột nhiên đưa tay ra cản lại cơn thịnh nộ của cô. Anh đưa tay che mặt lại, quay mặt đi không nhìn cô nữa.
“Bảo bối à, em đi tắm trước đi. Anh cần phải ngồi đây một mình để suy ngẫm và chấp nhận cú sốc này. Em đừng lo cho anh, anh nghĩ anh sẽ sớm vượt qua thôi.”
Điềm Nhiên: “…”
Có đúng thật là anh không nhỉ?
Có đúng thật là cô chỉ mới xa anh hơn một tháng không?
Vì sao người đàn ông lạnh lùng khó gần trước kia lại trở thành một người đàn ông vô sỉ nói lời lắt léo như thế này?
…
Điềm Nhiên bước vào nhà tắm, sau khi bước ra đã chẳng thấy người đàn ông ngồi ở góc giường đâu. Cô thở dài, vừa có chút thở phào khi anh đã đi nhưng nhiều hơn vẫn là tâm trạng nặng nề buồn bã và đầy hụt hẫng.
Đến cũng nhanh và đi cũng nhanh…
Tất cả, chỉ như một ngọn gió thoáng qua vậy.
Là thật hay mơ hay chỉ là thoáng mộng mà cô tưởng tượng?
Không! Đấy là thật, mùi hương bạc hà thanh mát của anh vẫn còn thoảng trong không khí. Cô tham lam hít thở tiếc nuối vài hơi, cảm nhận hơi ấm của anh ngày một phai dần.
Cô sửa soạn lại bản thân, vừa ra tới phòng khách đã nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả cách đấy không xa.
Giọng nói len lỏi ở đấy…
Cô vội vã cất bước ra tới cửa, đưa mắt nhìn thì thấy nơi không xa, bộ bàn ghế làm bằng gỗ mà những cụ ông cụ bà hay ngồi bữa nay còn đặc biệt có thêm thân hình lực lưỡng đầy bắt mắt của một người đàn ông.
Bóng lưng quen thuộc, anh đang mỉm cười rạng rỡ chẳng biết nói chuyện gì với mọi người mà vui vẻ đến thế.
Khung cảnh… đẹp và ấm áp đến thế!
Danh sách chương