“Lăng… Lăng Tiêu…” Cô mấp máy môi nhỏ giọng nói.
Không thể tin được rằng Lăng Tiêu lại xuất hiện ở đây và còn đúng trong hoàn cảnh này.
Khuôn mặt đen thui như đ*t nồi kết hợp cùng sát khí ngùn ngụt bủa vây khiến Điềm Nhiên thanh tỉnh hơn hẳn. Cô mở to mắt nhìn chằm chặp vào khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo của anh trong khoảng cách gần còn anh thì lại đang đấu mắt nhìn tên đàn ông vừa nắm lấy cánh tay của cô.
Người đàn ông kia tất nhiên hiện giờ còn cảm thấy hoảng sợ hơn cô rất nhiều. Anh ta không chỉ nhận được một ánh mắt hình viên đạn của Lăng Tiêu mà ngay cả những ánh mắt sắc lạnh của dàn vệ sĩ sau lưng anh cũng rất đáng quan ngại.
Toàn thân như rơi vào hầm băng lạnh lẽo, anh ta khó khăn nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ họng khô khốc. Thân hình vốn cũng cao tầm 1m8 nhưng nó chẳng là gì khi đứng trước thế lực của anh. Anh ta bỗng nhiên nhỏ bé đến lạ thường, sinh mệnh nhỏ bé như con kiến có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
“Hình như… lần trước tôi bỏ qua cho cậu một cách dễ dàng quá nên cậu xem thường lời của tôi nói?” Giọng nói bình thản mà lạnh lẽo không chút hơi ấm nào của anh vang lên.
Hắn biết mình đã đụng phải người không nên đụng, vội vàng biện minh cho hành động của mình.
“Tôi… tôi không hề có ý xấu. Tôi, tôi chỉ là thấy Nhiên…”
“NHIÊN CÁI GÌ HẢ?” Anh đột nhiên lớn tiếng quát, cắt ngang qua lời của hắn ta.
Hắn biết mình đã lỡ miệng, ngay lập tức cúi gập người xin lỗi rồi sửa lại.
“Tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi. Cô Điềm, tôi thấy cô Điềm có vẻ say nên muốn ngỏ ý đưa cô ấy về mà thôi. Hoàn toàn, hoàn toàn không hề có ý gì xấu.”
“…”
Điềm Nhiên đưa mắt nhìn thì bị Lăng Tiêu đưa tay chặn lại, ép buộc cô phải rúc vào trong lòng của anh. Mắt không thể nhìn, tai cũng chẳng nghe thấy gì do bị anh che lại. Đợi đến khi cô được tự do, có thể nghe hay nhìn thấy lại thì người đàn ông kia đã biến mất.
Chỉ còn mình cô nhỏ bé đứng trước ánh mắt giận dữ cùng buồn bực của Lăng Tiêu.
Cảm giác tội lỗi bao trùm, cô cắt chặt môi nhìn sâu vào mắt của anh. Cô toan tính mở lời, chưa kịp nói thành tiếng thì đã bị anh cướp lời trước.
“Đi về thôi!”
Anh lấy chiếc áo khoác trên tay choàng lên vai của cô, hơi cúi người về trước, đưa tay ra bế ngang người cô lên. Điềm Nhiên thất thanh kêu lên một tiếng, chưa kịp phản kháng đã nhận được ánh mắt thâm sâu của anh hướng đến.
Tâm trạng của Lăng Tiêu đang rất không vui, hàng mày của anh dường như sắp dính chặt vào nhau. Đôi môi mỏng mím chặt, trên mặt chẳng hề có lấy một hơi ấm nào. Dù bộ dạng của anh lạnh nhạt là thế nhưng hành động bế cô vẫn rất dịu dàng và nhẹ nhàng.
Thật… khác xa so với biểu hiện trên mặt mà!
Điềm Nhiên choàng tay vòng qua cổ của anh, nhỏ giọng lí nhí nói:
“Xin lỗi anh…”
“…”
Ánh mắt Lăng Tiêu lóe lên một tia vui mừng hiếm thấy trước hành động của cô nhưng vì ánh đèn mờ ảo và chỉ diễn ra trong nháy mắt nên Điềm Nhiên khó lòng nhận biết.
Khuôn mặt Lăng Tiêu vẫn lạnh lùng, ánh mắt hờ hững rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi ửng đỏ của cô. Anh nhìn chỉ tầm vài giây rồi rời mắt đi, hạ giọng trầm thấp nói khi vừa ra đến bên ngoài của quán Bar.
Bên trong ồn ào náo nhiệt bao nhiêu thì bên ngoài lại tĩnh lặng bấy nhiêu. Trong màn đêm tối đen mịt mù cùng làn gió mát ẩm ướt thổi đến, Điềm Nhiên loáng thoáng nghe thấy giọng anh vang lên ngay bên tai.
“Nói gì nghe không rõ!”
“Em xin lỗi…”
“Không nghe rõ!”
“…” Điềm Nhiên biết mình sai nhưng bộ dạng ương ngạnh của anh thật sự khiến cô có chút bực mình. Cô hừ mũi, giọng nói phát ra vô thức trở nên cáu kỉnh hơn.
“Em xin lỗi!”
“Nghe không rõ… chụt!” Lăng Tiêu vẫn là điệu bộ cứng đầu không nghe đấy, lời nói còn chưa vang lên hết thì bỗng nhiên im bật, toàn bộ lời muốn nói lại nuốt ngược vào trong sau một tiếng “chụt” kêu vang.
Anh gần như đã hoá đá. Một lúc lâu sau, anh mới kịp tiêu hoá thì quay đầu qua nhìn liền thấy ngay bộ dạng kiêu ngạo hả hê của người chiến thắng trên khuôn mặt của cô. Trong ánh mắt cô tràn ngập ý cười, khoé môi vì vui vẻ mà cũng hếch lên cao.
“Em xin lỗi mà…” Điềm Nhiên do hơi men mà trở nên mạnh bạo hơn thường ngày. Cô vui vẻ nhìn anh, chu chu đôi môi đỏ mộng ra nói khiến toàn tâm anh ngứa ngáy, muốn hạ miệng cắn một miếng lớn cho thỏa mãn.
“A! Đau! Quân tử động khẩu không động thủ á…”
Và… anh đã cắn thật!
Điềm Nhiên đưa tay che môi của mình lại, ánh mắt nhìn anh đề phòng như một kẻ xấu. Lăng Tiêu chẳng mấy để ý đến thái độ ghét bỏ của cô. Anh mỉm cười đầy vui vẻ, nào còn dáng vẻ cao ngạo của khi nãy?
Bước chân anh rộng mở hơn, gấp gáp đi về phía xe ô tô còn không quên cất lời đe dọa cô.
“Về nhà tính sổ với em sau!”
“…” Điềm Nhiên nhún vai tỏ vẻ bất lực chẳng mấy để tâm tới lời mà anh nói.
Hừ! Chỉ là Lăng Tiêu thôi mà…
Cô mới không thèm sợ anh đâu!
…
Một đường lái xe thẳng về nhà, anh vẫn giữ im lặng không nói một lời với cô dù Điềm Nhiên ngồi trên xe luyên thuyên không ngừng.
Vừa đến nhà, bước xuống xe thì bỗng Lăng Tiêu lại có cuộc gọi đến. Anh thấy cô mơ màng như đang ngủ ngồi trong xe thì ấn giữ máy rồi đi đến một chỗ khác để nghe.
“…”
Sau vài phút nghe mấy thì anh đã ngay lập tức quay trở lại. Mở cửa xe, ý định bế Điềm Nhiên đang say giấc nồng vào nhà bị bể ngay từ trong trứng nước.
Xe đây rồi nhưng cô thì đang ở đâu?
“Nhiên Nhiên…” Lăng Tiêu lớn tiếng gọi.
Anh luống cuống kiểu tra ghế trước rồi ghế, xung quanh chiếc xe hơi cũng không hề bỏ sót. Nhưng dù anh có tìm nữa, tìm mãi thì kết quả cũng chỉ có một mà thôi.
Điềm Nhiên, anh không thấy cô ấy ở đâu hết!
Anh cất bước nhanh đến trước cửa nhà, điều khẩn cầu duy nhất chỉ là mong cô đã mở cửa vào rồi nhưng không! Cánh cửa vẫn đóng chặt và khoá từ bên ngoài.
Anh nên làm sao đây, anh lạc mất Điềm Nhiên ngay trong chính căn nhà của mình?
“Không… không thể như thế được!” Lăng Tiêu vừa lẩm bẩm nói vừa vô thức lắc đầu.
Khi nãy anh đứng gần cổng nghe điện thoại rõ ràng không hề thấy cô, trong nhà cũng không có thì chỉ trong khoảng vài phút ngắn ngủi này cô đã đi đâu?
Anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra, ấn nút gọi cho cô, cùng theo đấy là rảo bước chân tìm kiếm xung quanh căn nhà.
“…” Tiếng nhạc chờ loáng thoáng vang lên ở chỗ nào đấy rồi vụt tắt. Ánh mắt sâu thẳm của Lăng Tiêu nheo lại, tiếp tục ấn nút gọi.
Anh lần theo tiếng nhạc mà đi, nó dẫn anh đến khu vực hóng gió bên cạnh nhà. Chính xác hơn thì chính là… dưới một cái cây?
Có nhầm lẫn gì chăng?
Anh cúi đầu xuống, cố gắng tìm kiếm xem điện thoại của cô có rơi gần đấy không. Nhưng quả nhiên, làm gì có cái điện thoại nào?
“Đừng gọi nữa…” Một giọng nữ trầm thấp hoà mình cùng tiếng gió vang lên.
“ĐIỀM NHIÊN! EM…”
Lăng Tiêu hoảng loạn, giật nảy mình khi phát hiện… Bảo bối của anh, Điềm Nhiên cô đang ngồi chiễm chệ trên cành cây cao trước mặt anh.
Cô ngồi trên cây vẫy tay chào nhìn xuống, anh đứng ở dưới câm nín nhìn lên cô. Cảnh tượng có chút không hợp tình chăng?
Cô ngồi trên cây, làn gió thanh mát thổi đến làm tung bay mái tóc thả buông rơi của cô. Điềm Nhiên mở đôi mắt to tròn nhìn anh, trên tay vẫn cầm chiếc điện thoại còn đang sáng màn hình hiện rõ vào cuộc gọi tới của anh.
Bảo bối của anh, vì sao anh lại không biết cô còn có sở thích trèo lên cây ngồi thế này?
“Xuống đây nào bé con của anh!” Lăng Tiêu dang rộng cánh tay về phía cô, khuôn mặt đầy uy tín kêu cô nhảy xuống.
Cảnh tượng tiếp theo nên diễn ra là vậy đúng không? Nữ chính nhảy vào lòng nam chính, nam chính mắng yêu cô vài câu rồi kết thúc?
Không! Làm gì có chuyện đơn giản thế cơ chứ?
Lăng Tiêu bình thản đứng bên dưới nhìn cô, biểu hiện chẳng lấy một phần gấp gáp khi thấy người mình yêu ngồi trên cây cao.
Điềm Nhiên cắn môi, nhỏ giọng hỏi anh:
“Anh giận em đúng không?”
Lăng Tiêu ngạc nhiên: “Không, làm gì có. Chúng ta có là gì đâu, anh làm sao dám giận em.”
Điềm Nhiên: “…” Vậy là giận thật rồi!
Im lặng hồi lâu, bỗng nhiên anh hỏi: “Mát không?”
Điềm Nhiên lắc đầu nguầy nguậy, khuôn mặt mếu máo dở khóc dở cười nhìn anh nói:
“Sao anh không đỡ em xuống?”
Cô xoè xoè đôi tay của mình ra, chờ đợi anh đỡ lấy mình nhưng Lăng Tiêu đến cử động cũng còn lười. Anh vẫn nhàn nhã đứng ở đấy, không hề có ý định đỡ lấy cô.
“Anh đỡ em xuống làm gì? Chẳng phải em leo lên cây là muốn chờ đợi mấy thằng ở quán Bar hay ở tiệm hoa đến đỡ xuống à?”
“Em giỏi lắm đây Điềm Nhiên bỉ ổi. Trong khi anh làm hòn vọng thê ở nhà, tần tảo làm lụm chăm con thơ thì em làm gì hả? Đi trêu hoa ghẹo nguyệt, đàn đúm tụ tập nhậu nhẹt chơi bời.”
“Em… em còn có lương tâm không hả?”
Không thể tin được rằng Lăng Tiêu lại xuất hiện ở đây và còn đúng trong hoàn cảnh này.
Khuôn mặt đen thui như đ*t nồi kết hợp cùng sát khí ngùn ngụt bủa vây khiến Điềm Nhiên thanh tỉnh hơn hẳn. Cô mở to mắt nhìn chằm chặp vào khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo của anh trong khoảng cách gần còn anh thì lại đang đấu mắt nhìn tên đàn ông vừa nắm lấy cánh tay của cô.
Người đàn ông kia tất nhiên hiện giờ còn cảm thấy hoảng sợ hơn cô rất nhiều. Anh ta không chỉ nhận được một ánh mắt hình viên đạn của Lăng Tiêu mà ngay cả những ánh mắt sắc lạnh của dàn vệ sĩ sau lưng anh cũng rất đáng quan ngại.
Toàn thân như rơi vào hầm băng lạnh lẽo, anh ta khó khăn nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ họng khô khốc. Thân hình vốn cũng cao tầm 1m8 nhưng nó chẳng là gì khi đứng trước thế lực của anh. Anh ta bỗng nhiên nhỏ bé đến lạ thường, sinh mệnh nhỏ bé như con kiến có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
“Hình như… lần trước tôi bỏ qua cho cậu một cách dễ dàng quá nên cậu xem thường lời của tôi nói?” Giọng nói bình thản mà lạnh lẽo không chút hơi ấm nào của anh vang lên.
Hắn biết mình đã đụng phải người không nên đụng, vội vàng biện minh cho hành động của mình.
“Tôi… tôi không hề có ý xấu. Tôi, tôi chỉ là thấy Nhiên…”
“NHIÊN CÁI GÌ HẢ?” Anh đột nhiên lớn tiếng quát, cắt ngang qua lời của hắn ta.
Hắn biết mình đã lỡ miệng, ngay lập tức cúi gập người xin lỗi rồi sửa lại.
“Tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi. Cô Điềm, tôi thấy cô Điềm có vẻ say nên muốn ngỏ ý đưa cô ấy về mà thôi. Hoàn toàn, hoàn toàn không hề có ý gì xấu.”
“…”
Điềm Nhiên đưa mắt nhìn thì bị Lăng Tiêu đưa tay chặn lại, ép buộc cô phải rúc vào trong lòng của anh. Mắt không thể nhìn, tai cũng chẳng nghe thấy gì do bị anh che lại. Đợi đến khi cô được tự do, có thể nghe hay nhìn thấy lại thì người đàn ông kia đã biến mất.
Chỉ còn mình cô nhỏ bé đứng trước ánh mắt giận dữ cùng buồn bực của Lăng Tiêu.
Cảm giác tội lỗi bao trùm, cô cắt chặt môi nhìn sâu vào mắt của anh. Cô toan tính mở lời, chưa kịp nói thành tiếng thì đã bị anh cướp lời trước.
“Đi về thôi!”
Anh lấy chiếc áo khoác trên tay choàng lên vai của cô, hơi cúi người về trước, đưa tay ra bế ngang người cô lên. Điềm Nhiên thất thanh kêu lên một tiếng, chưa kịp phản kháng đã nhận được ánh mắt thâm sâu của anh hướng đến.
Tâm trạng của Lăng Tiêu đang rất không vui, hàng mày của anh dường như sắp dính chặt vào nhau. Đôi môi mỏng mím chặt, trên mặt chẳng hề có lấy một hơi ấm nào. Dù bộ dạng của anh lạnh nhạt là thế nhưng hành động bế cô vẫn rất dịu dàng và nhẹ nhàng.
Thật… khác xa so với biểu hiện trên mặt mà!
Điềm Nhiên choàng tay vòng qua cổ của anh, nhỏ giọng lí nhí nói:
“Xin lỗi anh…”
“…”
Ánh mắt Lăng Tiêu lóe lên một tia vui mừng hiếm thấy trước hành động của cô nhưng vì ánh đèn mờ ảo và chỉ diễn ra trong nháy mắt nên Điềm Nhiên khó lòng nhận biết.
Khuôn mặt Lăng Tiêu vẫn lạnh lùng, ánh mắt hờ hững rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi ửng đỏ của cô. Anh nhìn chỉ tầm vài giây rồi rời mắt đi, hạ giọng trầm thấp nói khi vừa ra đến bên ngoài của quán Bar.
Bên trong ồn ào náo nhiệt bao nhiêu thì bên ngoài lại tĩnh lặng bấy nhiêu. Trong màn đêm tối đen mịt mù cùng làn gió mát ẩm ướt thổi đến, Điềm Nhiên loáng thoáng nghe thấy giọng anh vang lên ngay bên tai.
“Nói gì nghe không rõ!”
“Em xin lỗi…”
“Không nghe rõ!”
“…” Điềm Nhiên biết mình sai nhưng bộ dạng ương ngạnh của anh thật sự khiến cô có chút bực mình. Cô hừ mũi, giọng nói phát ra vô thức trở nên cáu kỉnh hơn.
“Em xin lỗi!”
“Nghe không rõ… chụt!” Lăng Tiêu vẫn là điệu bộ cứng đầu không nghe đấy, lời nói còn chưa vang lên hết thì bỗng nhiên im bật, toàn bộ lời muốn nói lại nuốt ngược vào trong sau một tiếng “chụt” kêu vang.
Anh gần như đã hoá đá. Một lúc lâu sau, anh mới kịp tiêu hoá thì quay đầu qua nhìn liền thấy ngay bộ dạng kiêu ngạo hả hê của người chiến thắng trên khuôn mặt của cô. Trong ánh mắt cô tràn ngập ý cười, khoé môi vì vui vẻ mà cũng hếch lên cao.
“Em xin lỗi mà…” Điềm Nhiên do hơi men mà trở nên mạnh bạo hơn thường ngày. Cô vui vẻ nhìn anh, chu chu đôi môi đỏ mộng ra nói khiến toàn tâm anh ngứa ngáy, muốn hạ miệng cắn một miếng lớn cho thỏa mãn.
“A! Đau! Quân tử động khẩu không động thủ á…”
Và… anh đã cắn thật!
Điềm Nhiên đưa tay che môi của mình lại, ánh mắt nhìn anh đề phòng như một kẻ xấu. Lăng Tiêu chẳng mấy để ý đến thái độ ghét bỏ của cô. Anh mỉm cười đầy vui vẻ, nào còn dáng vẻ cao ngạo của khi nãy?
Bước chân anh rộng mở hơn, gấp gáp đi về phía xe ô tô còn không quên cất lời đe dọa cô.
“Về nhà tính sổ với em sau!”
“…” Điềm Nhiên nhún vai tỏ vẻ bất lực chẳng mấy để tâm tới lời mà anh nói.
Hừ! Chỉ là Lăng Tiêu thôi mà…
Cô mới không thèm sợ anh đâu!
…
Một đường lái xe thẳng về nhà, anh vẫn giữ im lặng không nói một lời với cô dù Điềm Nhiên ngồi trên xe luyên thuyên không ngừng.
Vừa đến nhà, bước xuống xe thì bỗng Lăng Tiêu lại có cuộc gọi đến. Anh thấy cô mơ màng như đang ngủ ngồi trong xe thì ấn giữ máy rồi đi đến một chỗ khác để nghe.
“…”
Sau vài phút nghe mấy thì anh đã ngay lập tức quay trở lại. Mở cửa xe, ý định bế Điềm Nhiên đang say giấc nồng vào nhà bị bể ngay từ trong trứng nước.
Xe đây rồi nhưng cô thì đang ở đâu?
“Nhiên Nhiên…” Lăng Tiêu lớn tiếng gọi.
Anh luống cuống kiểu tra ghế trước rồi ghế, xung quanh chiếc xe hơi cũng không hề bỏ sót. Nhưng dù anh có tìm nữa, tìm mãi thì kết quả cũng chỉ có một mà thôi.
Điềm Nhiên, anh không thấy cô ấy ở đâu hết!
Anh cất bước nhanh đến trước cửa nhà, điều khẩn cầu duy nhất chỉ là mong cô đã mở cửa vào rồi nhưng không! Cánh cửa vẫn đóng chặt và khoá từ bên ngoài.
Anh nên làm sao đây, anh lạc mất Điềm Nhiên ngay trong chính căn nhà của mình?
“Không… không thể như thế được!” Lăng Tiêu vừa lẩm bẩm nói vừa vô thức lắc đầu.
Khi nãy anh đứng gần cổng nghe điện thoại rõ ràng không hề thấy cô, trong nhà cũng không có thì chỉ trong khoảng vài phút ngắn ngủi này cô đã đi đâu?
Anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra, ấn nút gọi cho cô, cùng theo đấy là rảo bước chân tìm kiếm xung quanh căn nhà.
“…” Tiếng nhạc chờ loáng thoáng vang lên ở chỗ nào đấy rồi vụt tắt. Ánh mắt sâu thẳm của Lăng Tiêu nheo lại, tiếp tục ấn nút gọi.
Anh lần theo tiếng nhạc mà đi, nó dẫn anh đến khu vực hóng gió bên cạnh nhà. Chính xác hơn thì chính là… dưới một cái cây?
Có nhầm lẫn gì chăng?
Anh cúi đầu xuống, cố gắng tìm kiếm xem điện thoại của cô có rơi gần đấy không. Nhưng quả nhiên, làm gì có cái điện thoại nào?
“Đừng gọi nữa…” Một giọng nữ trầm thấp hoà mình cùng tiếng gió vang lên.
“ĐIỀM NHIÊN! EM…”
Lăng Tiêu hoảng loạn, giật nảy mình khi phát hiện… Bảo bối của anh, Điềm Nhiên cô đang ngồi chiễm chệ trên cành cây cao trước mặt anh.
Cô ngồi trên cây vẫy tay chào nhìn xuống, anh đứng ở dưới câm nín nhìn lên cô. Cảnh tượng có chút không hợp tình chăng?
Cô ngồi trên cây, làn gió thanh mát thổi đến làm tung bay mái tóc thả buông rơi của cô. Điềm Nhiên mở đôi mắt to tròn nhìn anh, trên tay vẫn cầm chiếc điện thoại còn đang sáng màn hình hiện rõ vào cuộc gọi tới của anh.
Bảo bối của anh, vì sao anh lại không biết cô còn có sở thích trèo lên cây ngồi thế này?
“Xuống đây nào bé con của anh!” Lăng Tiêu dang rộng cánh tay về phía cô, khuôn mặt đầy uy tín kêu cô nhảy xuống.
Cảnh tượng tiếp theo nên diễn ra là vậy đúng không? Nữ chính nhảy vào lòng nam chính, nam chính mắng yêu cô vài câu rồi kết thúc?
Không! Làm gì có chuyện đơn giản thế cơ chứ?
Lăng Tiêu bình thản đứng bên dưới nhìn cô, biểu hiện chẳng lấy một phần gấp gáp khi thấy người mình yêu ngồi trên cây cao.
Điềm Nhiên cắn môi, nhỏ giọng hỏi anh:
“Anh giận em đúng không?”
Lăng Tiêu ngạc nhiên: “Không, làm gì có. Chúng ta có là gì đâu, anh làm sao dám giận em.”
Điềm Nhiên: “…” Vậy là giận thật rồi!
Im lặng hồi lâu, bỗng nhiên anh hỏi: “Mát không?”
Điềm Nhiên lắc đầu nguầy nguậy, khuôn mặt mếu máo dở khóc dở cười nhìn anh nói:
“Sao anh không đỡ em xuống?”
Cô xoè xoè đôi tay của mình ra, chờ đợi anh đỡ lấy mình nhưng Lăng Tiêu đến cử động cũng còn lười. Anh vẫn nhàn nhã đứng ở đấy, không hề có ý định đỡ lấy cô.
“Anh đỡ em xuống làm gì? Chẳng phải em leo lên cây là muốn chờ đợi mấy thằng ở quán Bar hay ở tiệm hoa đến đỡ xuống à?”
“Em giỏi lắm đây Điềm Nhiên bỉ ổi. Trong khi anh làm hòn vọng thê ở nhà, tần tảo làm lụm chăm con thơ thì em làm gì hả? Đi trêu hoa ghẹo nguyệt, đàn đúm tụ tập nhậu nhẹt chơi bời.”
“Em… em còn có lương tâm không hả?”
Danh sách chương