Điềm Nhiên và Thiên Ái cất bước hướng đến phòng vệ sinh, trên đường đi cô ấy lại vô tình gặp phải phải người quen, khung cảnh bỗng chốc rơi vào tình thế khó xử. Điềm Nhiên mỉm cười, chạm nhẹ vào cánh tay cô ấy rồi nói:

“Cậu cứ đi đi, phòng vệ sinh ngay kia rồi tớ có thể tự đi được mà.”

Thiên Ái đưa mắt nhìn về hướng phòng vệ sinh sáng đèn và còn có người qua lại ở phía trước. Cô ấy yên tâm vài phần rồi lại đưa mắt nhìn về phía vài người bạn của mình đang đứng ở phía đối diện. Nội tâm đấu tranh, cuối cùng hạ quyết tâm, quay qua nhìn Điềm Nhiên nói:

“Vậy… cậu đi đi nhé. Tớ ở ngay chỗ kia thôi. Sau khi xong thì cậu ghé qua đấy rồi chúng ta lại trở về sảnh tiệc nhé?”

“Ừm… quyết định vậy nhé!”

Sau đấy cô và cô ấy tách ra, mỗi người một hướng.



Điềm Nhiên đúng là đã vào phòng vệ sinh, bản năng thu hẹp giúp cô tránh được sự chú ý từ những người con gái khác ở trong gian phòng. Tuy không ai chú ý tới cô nhưng cô lại chú ý tới những gì mà bọn họ đang bàn tán.

Dù là trường học hay ở đâu cũng vậy nhỉ? Phòng vệ sinh là nơi rất dễ dàng ta nghe được những câu chuyện bát quái từ người khác.

“Khi nãy mấy người cũng thấy mà đúng không? Là Mặc tổng thật đấy!“

Một người khác chẹp miệng, tiếc nuối nói: “Gì chứ? Người tôi quan tâm là Doãn thiếu, anh ấy… vẫn chưa chịu chia tay với con nhỏ quái dở đấy nữa hả?”

Một người khác chen miệng: “Doãn thiếu hay Mặc tổng thì sao chứ? Họ đều là những người đã có bạn đồng hành rồi các người không thấy à?”

“Bạn đồng hành cái gì chứ? Mấy người có thấy con nhỏ đi chung với Mặc tổng không? Có gì xinh đẹp chứ? Nhan sắc không có, thần thái cũng không. Tôi nghĩ, chỉ là vui đùa thoáng qua mà thôi! Khi ngài ấy chán rồi thì đảm bảo sẽ vứt đi không một chút thương tiếc. Thậm chí, khi nhớ lại còn cảm thấy kinh tởm không chừng.”

“Phải đấy, tôi chắc chắn con đ* đấy đã dùng thân thể để câu dẫn anh ấy. Loại đấy tôi mà gặp ấy hả, tôi sẽ…”

CẠCH!

Cánh cửa phòng vệ sinh mở ra, Điềm Nhiên chậm rãi cất từng bước đi trong sự ngỡ ngàng của bọn họ. Những bộ mặt khi nãy còn hùng hổ chửi bới bây giờ chỉ biết câm nín, khuôn mặt nghẹn cứng, trông khó coi vô cùng.

Cô đứng trước gương, mở vòi nước rửa tay sạch sẽ. Sau đấy cất bước quay lưng rời đi, mấy người kia còn chưa kịp thở phào thì bỗng nghe thấy giọng nói trầm thấp của cô vang lên.

“Cô sẽ làm gì?”

Điềm Nhiên đứng trước mặt một cô gái, trước bộ dạng sợ sệt và lo lắng của cô ta, cô chậm rãi mở lời, giọng nói tuy không lớn nhưng lại rất rõ ràng. Ai đứng trong căn phòng này cũng có thể nghe thấy. Cô ấy đấy cứng miệng, nhìn cô bằng ánh mắt căm phẫn những thái độ dữ tợn khinh thường khi nãy đã chẳng còn.

Nhìn cô ư? Nhìn thôi thì có thể làm gì chứ?

Điềm Nhiên tiếp tục quay về hướng một cô gái khác, người đã nói Lăng Tiêu sớm mượn cũng sẽ chán ghét mà vứt bớt cô mà thôi.

“Nếu tôi nhớ không lầm thì cô chính là Niệm tiểu thư của Niệm gia đúng không?”

“Đúng… đúng vậy! Thì, thì sao chứ?” Cô ta ưỡn ngực khi nghe thấy cô gọi đúng đích danh của mình.

Niệm gia ở thành phố này nói nhỏ không nhỏ nói lớn cũng chẳng lớn. Nếu so với mấy đại gia tộc giàu có tiếng khác ở thành phố này thì quả thật không đáng nhắc tới nhưng nếu so với mấy gia đình khá giả khác thì cũng thuộc dạng lắm tiền nhiều điều kiện.

Một con nhỏ vô danh tiểu tốt thôi mà, chỉ cần nghe thấy tên gia tộc của cô ta thì cũng phải dè chừng.

“Khi nãy ba cô đã dẫn cô đi theo để chào hỏi Mặc tổng nhỉ? Sau đấy thì sao?” Điềm Nhiên từ tốn nói đến điều này khiến cô ta bỗng chốc chột dạ. Trong đầu vô thức nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, chưa kịp nghĩ ra cách đối phó thì đã nghe thấy giọng cô tiếp tục cất lời:

“Lăng Tiêu khi đấy còn chẳng thèm nhìn đến cô, anh ấy đã nói: Thật hiếm gặp khi lại có người chẳng biết tốt xấu dẫn con gái đến làm quen giới thiệu với người khác khi thấy người ta đã có bạn đồng hành đi cùng.”

“Anh ấy còn nói…”

“IM MỒM!” Cô ta hoảng hốt kêu lên, bộ dạng cuống quýt muốn che giấu lời tiếp theo mà cô muốn nói.

Biểu hiện gấp gáp, khuôn mặt thẹn quá hoá giận mà đỏ au, hàng mi run rẩy của cô ta đã tố giác lên tất cả, những người ở đây cũng âm thầm thừa hiểu điều xấu hổ gì mà cô ta đang muốn che giấu.

Điềm Nhiên hờ hững nhìn cô ta, bỏ lại một câu nói rồi thẳng lưng rời đi.

“Tôi là tiểu nhân có thù tất báo dù bằng bất kì thủ đoạn nào. Mặc tổng sớm chán ghét tôi thì sao chứ? Quan trọng là bây giờ anh ấy vẫn còn hứng thú với tôi. Cô thử nghĩ xem, nếu bây giờ tôi ở trước mặt anh ấy ủy khuất khóc lóc tố cáo cô thì sao hả?”

Lần đầu tiên, cô mượn danh của anh để đứng lên chống lại những kẻ nói xấu mình.

Cảm giác thật… tuyệt con m* nó vời!

Đôi chân có hơi run rẩy nhưng… cảm giác rất phấn khích!



“Ngày XX đi, ngày đấy sẽ mở phiên đấu giá đấy!”

“Ha ha ha… hôm qua tớ đi mua túi xách ở cửa hàng Y, vô tình thấy…”

“Bộ Nail làm ở đâu vầy nè… chỗ cũ đúng chứ?”

“…”

Câu chuyện dường như không có hồi kết, càng nói càng hăng. Điềm Nhiên đứng ở góc rẽ, nhìn 4-5 người con gái chạc tuổi nói chuyện với nhau vui vẻ. Thiên Ái cũng đứng ở trong đám người đấy, cô ấy vui vẻ khoác tay người con gái bên cạnh, liên tục cùng nhau thảo luận mấy chủ đề của phái nữ.

Điềm Nhiên do dự, ngại lên làm phiền. Cô không quen những người kia, nếu đột nhiên lên đấy kéo Thiên Ái đi có phải quá vô lễ rồi không? Chưa kể tới, cô ấy đứng ở đó nói chuyện đang rất vui.

“Thôi… bỏ đi vậy!”

Điềm Nhiên quay lưng rời đi bỏ về một hướng khác. Lăng Tiêu vẫn còn đang bận tiếp khách hàng, cô lại không muốn tới làm phiền tới anh nên đành lưỡng lự đứng một chỗ.

Một người phục vụ đi tới, trên tay bê một khay rượu nói với cô:

“Tiểu thư có muốn dùng không?”

Tiếng ồn xung quanh khá lớn mà cô cũng chẳng mấy để ý tới hắn. Đưa tay cầm lên một ly rượu có màu vàng nhạt sóng sánh, nhỏ giọng nói một tiếng “Cảm ơn!”

Trên mặt Điềm Nhiên thoáng hiện nét mệt mỏi, người kia trước khi đi còn để lại một câu nói.

“Nếu tiểu thư cảm thấy ngột ngạt thì có thể đi về phía vườn ở hướng Tây để hít thở không khí.”

Khu vườn?

Nằm ở phía Tây?

So với nơi này thì có lẽ cô lại thích nơi yên tĩnh đấy hơn. Dù sao thì cô cũng chẳng quen ai, đứng đây cũng chỉ cảm thấy lạc lõng mà thôi.

Điềm Nhiên gật đầu, một lần nữa cảm ơn hắn ta.

Sau một hồi so đi tính lại, cuối cùng cô vẫn chọn rời đi. Gửi một tin nhắn cho Lăng Tiêu rồi cất bước đi về hướng mà người đàn ông kia vừa chỉ.

Chỗ này đông người, an ninh từ cổng vào cũng rất tốt.

Chắc… sẽ không xảy ra chuyện gì đâu đúng không?



Dật Nhuệ nhếch mép cười, ánh mắt thích thú của kẻ chiến thắng nhìn về hướng Lăng Tiêu vẫn còn đang nói chuyện với bạn.

“Nói, hãy nói đi! Mày cứ nhàn nhã ở đây, việc chăm sóc con đ* kia cứ để tao lo!”

Trước đấy Điềm Uyển Uyển đã dùng những mối quan hệ của mình để thu thập và cung cấp rất nhiều thông tin bổ ích giúp cho hắn vào ngày hôm nay.

Hắn ta không tin, không thể nào con khốn Điềm Nhiên đấy có thể trốn thoát vào ngày hôm nay trong khi hắn đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng.

Hắn ta ngoảnh mặt, cẩn trọng từng bước theo sau Điềm Nhiên đến khu vườn phía Tây.



Điềm Nhiên cảm thấy có điều không đúng!

Vì sao càng đi lại càng hẻo lánh và tối đèn như thế này?

Cô biết họ sẽ tụ tập đông ở sảnh tiệc hoặc là phòng nghỉ tạm thời nhưng đâu thể nào chỗ này ngay cả một bóng người cũng không có?

Đúng thật đây là một khu vườn, phong cảnh rất đẹp và không khí thoáng mát. Hàng cây xanh to lớn phủ bóng trên cao, hàng cây cảnh được xắp xếp cẩn thận theo thứ tự trải dài, kết hợp cùng nhiều loại hoa màu sắc đa dạng và đẹp mắt tạo nên một bức tranh hài hoà đầy sức sống của muôn loài. Diện tích nơi đây rất rộng, Điềm Nhiên lơ đãng cất bước đi chẳng mấy chốc đã tới một đài phun nước hình nàng tiên cá lớn được đặt ở giữa. Làn nước trong xanh phản chiếu ánh trăng sáng lấp lánh trông thật sống động.

Điềm Nhiên mê luyến, tầm mắt không rời.

Lí trí nhắc nhở cô nên thận trọng rời đi nhưng đôi chân lại tham lam chẳng muốn cất bước.

Loạt soạt!

“Ai ở đấy?”

Chẳng biết đã ngây ngốc ở đây bao lâu, đột nhiên phía sau cô vang lên tiếng động, Điềm Nhiên giật nảy mình vội vàng quay đầu nhìn lại với ánh mắt hoảng sợ và đề phòng.

Tầm mắt cô rơi vào thân hình mờ ảo của một người đàn ông trong bóng tối.

Dưới ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt của người đấy dần hiện rõ.

“Lăng Tiêu?”

Anh bĩu môi tỏ vẻ tiếc nuối, bất bình lên tiếng.

“Em thật là, sao có thể tinh ý như thế chứ? Vốn anh còn muốn bất ngờ xuất hiện từ phía sau rồi ôm em vào lòng tạo bất ngờ cơ!”

Anh ấm ức, khuôn mặt xụ xuống đứng trước mặt cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện