Chiếc xe ô tô màu đen sang trọng thuộc bản giới hạn trên toàn thế giới nhanh chóng đưa cô và anh tới nơi tổ chức bữa tiệc.

Điềm Nhiên đưa mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài xe, cô phải cảm thấy ngạc nhiên với mức độ nghiêm mật và bảo an của nơi này. Nếu không phải là có thiệp mời thì cô nghĩ sẽ rất khó để có thể lẻn vào một nơi như thế này khi xung quanh nơi tổ chức tiệc đều được quây kín và lắp đặt camera.

Từ cổng đã có bảo vệ kiểm tra khắc khe cho đến các lớp phòng vệ phía sau. Điềm Nhiên chăm chú nhìn theo, cảm giác hồi hộp và lo lắng đan xen nhưng cũng không vì vậy mà dập tắt sự mong chờ.

Từ phía xa xa đã có vô số những chiếc xe ô tô con từ nhiều hãng khác nhau đậu từ cổng dọc theo hai bên đường đi vào. Khung cảnh bên trong hết sức sang trọng, lộng lẫy và uy nghiêm đến mức cô còn chẳng thể nghĩ ra từ ngữ nào diễn tả hết vẻ đẹp thượng lưu ở nơi đây. Nếu gọi chỗ này là bàn tiệc chốn cung đình có lẽ cũng không phải là nói quá.

Xe dừng bánh, anh được người khác mở cửa xe và bước xuống. Điềm Nhiên đưa tay chạm vào chỗ mở cửa nhưng vẫn chậm hơn tốc độ của Lăng Tiêu. Anh đứng cách cô một cánh cửa xe, khi cánh cửa được mở ra cũng là lúc cô thấy rõ được dáng vẻ điển trai đến mức yêu nghiệt của anh.

Rõ ràng là cùng nhau ngồi chung xe đến đây nhưng hiện tại sao lại thấy lạ quá!

“Đẹp không?”

Một giọng nói câu hồn vang lên bên tai cô.

Điềm Nhiên như bị thôi miên bởi câu nói, tầm mắt không dứt ra khỏi gương mặt người đàn ông. Cô mải mê nhìn, nhìn đến mức ngơ ngẩn, mơ mơ hồ hồ như kẻ say đáp lại.

“Đẹp!”

“…” Khoan đã, cô vừa trả lời cái gì ấy nhỉ?

Điềm Nhiên sực tỉnh khỏi cơn mụ mị, trong lúc hoảng loạn lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh vang lên ngay trên đỉnh đầu.

Lăng Tiêu híp mắt cười nhìn cô, không quên cất lời tiếp tục trêu ghẹo.

“Em yên tâm đi, anh sẽ dùng nhan sắc này phục vụ em cả đời nên không cần phải nhìn đến mức chảy cả nước miếng như thế đâu.”

“…” Gì, gì chứ?

Chảy nước miếng?

Điềm Nhiên đặt tay mình vào bàn tay của anh để anh đỡ ra khỏi xe, khuôn mặt nhăn nhó càu nhàu Lăng Tiêu.

“Em mới không chảy nước miếng đâu.”

“Ai thèm cái nhan sắc đấy của anh chứ?”

Anh rất thích thú nỗi khổ thấy cô thể hiện cảm xúc của mình. Kéo Điềm Nhiên vào sát lồng ngực của mình, hôn nhẹ lên tóc cô nói:

“Cái đồ bảo bối nói lời gian dối!”

“…”

Anh nắm chặt lấy tay cô cùng nhau sánh bước vào bên trong. Xe anh dừng rất gần chỗ cửa vào nên chẳng cần mấy bước đã đứng trước sảnh tiệc. Tiếng nhạc bay bổng trong không khí hoà cùng những màu sắc xinh tươi nổi bật đầy sang trọng tạo nên một bức tranh phong cảnh tuyệt sắc.

Nơi đây đã đầy ắp người cùng những tiếng tiếng chuyện rôm rả. Sự xuất hiện của anh và cô ngay lập tức nhận được sự chú ý nhiều hơn ngoài ý muốn. Đôi chân Điềm Nhiên mềm nhũn, toàn thân đôi khi run rẩy vài cái khi nhận thấy những ánh mắt nóng rực hướng đến.

Anh buông tay cô ta, chưa kịp để Điềm Nhiên hoảng hốt thì anh đã ngay lập tức ôm lấy eo của cô. Một giây sau hai người đã sát gần nhau rồi.

“Nhiên Nhiên không được nghĩ đến chuyện bỏ chạy đâu đấy. Nếu không có em thì anh sợ mình sẽ bị họ bắt nạt, oà khóc ngay tại đây mất.”

Lời nói yếu mềm nhưng biểu hiện làm gì có chút sợ hãi như những gì anh đã nói chứ?

Hôm nay trông anh rất lãnh đạm, vẻ bề ngoài chững chạc của người từng trải qua nhiều mưa gió. Khuôn mặt lạnh lùng vô cảm kết hợp cùng khí chất lạnh lẽo bủa vây dường như khiến không khí xung quanh cũng trở nên nặng nề theo.

Ai mà biết được, đằng sau vẻ lạnh lùng đấy lại là lời nói chẳng biết xấu hổ thế kia?

Tâm trạng của cô cũng nhờ câu nói đùa của anh mà vui vẻ hoà hoãn. Nụ cười hiếm hoi trong ngày hôm nay nở rộ trên khuôn mặt nhỏ xinh xắn của cô.

“Em sẽ không bỏ anh lại và anh cũng phải vậy đấy.”

Chời… chời đất ơi! Mọi người mau vào xem bảo bối của anh nói gì kìa.

Cô ấy hưởng ứng lại câu nói thả thính của anh với khuôn mặt cực nghiêm túc trông quyến rũ biết bao nhiêu chứ? Hình ảnh này giống như là… cục bột nhỏ tập làm dáng người lớn vậy!

Ôi! Anh yêu đến ch.ết cái sự dễ thương này của cô rồi!

Lăng Tiêu khom lưng, ý định muốn thân mật cùng cô gái nhỏ mình bỗng nhiên bị cắt ngang khi một giọng nói yểu điệu, dẹo đến mức chảy cả nước vang lên.

“Mặc tổng a… là anh thật này!”

Lông tơ trên người anh đều dựng đứng hết cả rồi!

Điềm Nhiên liếc mắt nhìn biểu cảm ‘thú vị’ của người đàn ông nào đấy, nghiêng đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói đặc biệt mà ít ai có thể phát ra được.

Một cô gái với phong cách mỏng manh đơn thuần diện trên mình chiếc váy trắng tinh như em gái nhỏ nhà bên đang õng ẹo từng bước lại gần chỗ của hai người.

Ánh mắt cô gái đấy nhìn anh không một chút kiêng dè, chòng chọc nhìn đến như muốn ăn tươi nuốt sống.

Anh nheo mắt phượng hiện ra chút nguy hiểm trên khuôn mặt của mình, bàn tay bất giác siết chặt lấy cô hơn. Trước bàn tay được sơn nóng đỏ chót của cô ta hướng đến, Lăng Tiêu nhẹ nhàng ôm lấy cô rồi né tránh ra xa, đưa mắt lạnh lùng như muốn gi.ết người nhìn cô ta đầy ý cảnh cáo.

“Anh… anh sao vậy?” Cô ta bĩu hất hủi thì rất tủi thân, đôi mắt đỏ ửng ngập nước nhìn anh trông thật đáng thương.

“…”

Điềm Nhiên dường như đã quen với khuôn mặt nũng nịu dễ gần của anh mà sắp quên mất luôn bộ mặt khác mang tính lạnh lùng của anh mất rồi. Lăng Tiêu nhìn cô ta với khuôn mặt vô cảm, giọng nói phát ra cũng chẳng có chút hơi ấm nào.

“Tôi mới là người nên hỏi cô bị làm sao đấy. Không thân không quen tự nhiên sáp sáp lại gần người ta làm gì? Chẳng lẽ… cô là người mà đối với ai cũng như vậy ư?”

“Anh… anh nói gì vậy chứ? Chúng ta, chúng ta rõ ràng có quen biết mà?” Cô ta nhìn Điềm Nhiên an ổn đứng kế bên anh còn bị anh lạnh lùng sỉ nhục cô ta trước mặt cô như vậy thì cơn uất nhục như càng gấp bội, khuôn mặt cô ta đỏ au vì thẹn.

“Quen biết?” Lăng Tiêu nhếch mép cười nhạo, nhắc lại lời của cô ta.

Không cam lòng trước ý đồ rũ bỏ quan hệ của anh, cô ta ngay lập tức nói:

“Phải! Phải! Anh không nhớ à? Năm ngoái, anh đã giúp đỡ em khi thấy em gặp khó khăn ở trên đường đấy.”

Cô ta vừa nói, ánh mắt lại mơ màng nhìn về khoảng không khi nhớ tới khung cảnh lãng mạn ở trời Tây, Lăng Tiêu đã đứng ra và giúp đỡ cô ta. Khi đấy, tầm mắt cô ta đã chẳng thể rời khỏi anh và trái tim thiếu nữ này cũng vì anh mà đêm ngày thao thức.

Lăng Tiêu: ???

Nói gì vậy chứ?

Nhận thấy ánh mắt ‘bất thiện’ của Điềm Nhiên khiến Lăng Tiêu chột dạ. Rõ ràng bản thân chẳng làm sai nhưng cảm giác sai trái lại đang nhấn chìm. Anh hắng giọng, tìm cách nhanh nhất giải quyết việc này. Trong đầu ngay lập tức nảy số, cố gắng tìm ra đoạn trí nhớ mà cô ta vừa nhắc đến.

“Tôi mong cô hãy xác định rõ ranh giới và nhìn nhận rõ sự việc. Thứ nhất, tôi và cô không hề quen biết. Thứ hai, nếu cô nói về chuyện ra tay cứu giúp đấy thì…” Nói đến đây anh bỗng nhiên dừng lại, đề thấp âm lượng khiến cho bầu không khí xung quanh trở nên trầm thấp đến ngạt thở. Ánh mắt nhìn thẳng vào cô ta không mang theo bất kì một ý niệm nào khác mà chỉ toàn là ý chán ghét và cảm thấy phiền chán.

“Người đã cứu giúp cô khi đấy cũng chẳng phải tôi mà là cấp dưới của tôi. Nếu cô muốn thì có thể đi tìm cậu ta để cảm ơn.”

“Tôi rất ghét mấy kẻ phiền phức cản trở việc của mình. Cô, nếu có can đảm thì cứ thử lại xem?”

Lời nói có hàm ý đe dọa rất rõ ràng!

Uy nghiêm mang danh của Mặc tổng chẳng lẽ chỉ là danh xưng?

Lăng Tiêu kéo Điềm Nhiên rời đi, đưa cô vào bên trong nơi tổ chức tiệc, tự tay lấy một phần bánh ngọt đưa cho Điềm Nhiên xem như chuộc lỗi.

“Ăn đi bảo bối, cái này rất ngon.”

Điềm Nhiên cầm trên tay, ngắm nghía vẻ đẹp của chiếc bánh. Từ màu sắc đến cách trang trí đều rất đẹp, nó khiến người ta nhìn vào là muốn ăn ngay lập tức.

Lăng Tiêu quay qua nhìn thì thấy ngay hình ảnh cô cắn một miếng to vào miệng nhai nhồm nhoàm.

Lăng Tiêu hoảng loạn vì chột dạ: “…”

Cô… cô ấy không nói gì mà ăn miếng lớn như vậy…

Anh bất giác đưa tay ra sau gáy mình sờ sờ vài cái. Cảm giác giống như cô ấy đang nhai nhồm nhoàm chính bản thân anh vậy.

Phải chữa cháy thôi!

Lăng Tiêu với khuôn mặt cực kì nghiêm túc kéo cô tới một cái bàn nhỏ ngồi xuống, lấy đồ ăn bỏ đến trước mặt của cô, kèm theo đấy là mấy ly nước trái cây.

Điềm Nhiên vừa ăn hết cái bánh ngọt: “…”

Sao mới ngoảnh mặt một cái mà trước mắt lại xuất hiện nhiều đồ ăn như thế?

“Đừng, đừng lấy nữa!” Cô kéo anh lại khi thấy người đàn ông nào đấy vẫn còn đang trố mắt tìm kiếm và nghiên cứu xem tiếp theo nên lấy món nào cho cô ăn.

Anh cầm một trái nho to tròn bằng ngón tay cái nhét vào miệng của cô, cất giọng ấm ức nói:

“Anh thật sự không quen cô gái đấy, càng không có ý phản bội em đâu.”

“Ừm, em…”

Nhét thêm một quả vào miệng của cô.

Nhét thêm nữa…

Điềm Nhiên căng miệng với cái miệng căng phồng gồm bốn trái nho to: “…”

Này… quá quắt lắm rồi đấy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện