Đó là dương v.ậ.t của anh...

Nghĩ vậy, máu huyết bắt đầu sôi trào trong cơ thể cô, đầu choáng váng nóng lên.

Đây là lần đầu tiên cô thấy cũng như tiếp xúc với thứ này. Cảm nhận đầu tiên cho cô thấy nó như một cục sắt nóng và cứng rắn, hiện tại đang không chút nhân nhượng mà ma sát hoa môi mềm mại từng chút một của cô.

Điềm Nhiên bị anh trêu ghẹo đến ngứa ngáy tê dại. Cô cong eo mềm mại của mình lên, giống như vừa kháng cự vừa muốn nghênh hợp anh.

Anh hôn cô khiến đầu óc Điềm Nhiên trở nên mê mẩn. Trong lúc đầu óc mơ hồ, cô hoài nghi chẳng biết mình và anh đã hôn sâu bao nhiêu cái rồi.

Anh khẽ gầm lên một tiếng trầm thấp trong cổ họng. Ở bên tai cô cất giọng nói:

“Nhiên Nhiên đừng sợ… hôn anh đi.”

“Ưm… a…”

Cô khẽ rên rỉ, một phần quy đầu nhét vào, hạ thể truyền đến cảm giác đau đớn như bị xé toạc. Cô cong lưng đau đớn, nước mắt theo đấy cũng ứa ra.

Anh vào được một nửa trong cô, cảm nhận được bản thân mình đâm xuyên qua một màng mỏng gì đấy khiến anh khựng người.

“Đây… đây là…” Anh lấp bấp miệng, nói cũng không thành câu.

Điềm Nhiên bật khóc, đau đớn kêu lên: “Lăng… Lăng Tiêu à, đau… đau quá!”

“Đừng… đừng lại đi. Không… làm nữa… em, em rút lại… lời nói!“

Chẳng còn phải nói nữa rồi. Từ cảm nhận đến biểu hiện của cô đều cho anh thấy rằng… đây chính là lần đầu của cô!

Một dòng máu đỏ chảy ra giữa nơi hoà hợp của hai người.

“Hức! Ưm…”

Lăng Tiêu hôn lên những giọt nước mắt của cô, hạ giọng nói:

“Ngoan… chúng ta đừng dừng lại có được không? Em nhịn một chút, rất nhanh thôi sẽ hết đau.”

Lăng Tiêu cũng chẳng khá hơn là mấy, cửa huyệt của cô quá chặt, quy đầu bị kẹt lại có hơi đau.

Nhìn biểu cảm thống khổ của Điềm Nhiên khiến anh sinh ra sợ hãi, không dám cử động mà cúi người xuống tiếp tục an ủi cô.

“Đau lắm sao? Đừng cắn môi nữa, cắn… cắn cái này đi.”

Anh xót xa nhìn cô, đáy mắt toàn ý đau lòng. Anh mở miệng cô ra, nhét cán tay của mình vào để mặc cho cô cắn.

Hàng mày Lăng Tiêu chau lại, hàm răng nghiến chặt ép mình phải giữ lại sợi dây lí trí cuối cùng để không luận động. Điềm Nhiên vẫn còn đau, anh phải cố gắng chịu đựng.

Điềm Nhiên mơ màng nhận ra mình đang cắn thứ gì đấy khi toàn thân trở nên nóng như lửa đốt, chỗ nhạy cảm bên dưới ngứa ngáy, cảm giác trống vắng khiến toàn thân cô khó chịu. Điềm Nhiên nâng mí mắt, phát hiện khuôn mặt thống khổ chẳng kém gì mình đang chịu đựng.

Đáy lòng cô mềm nhũn, vội nhả tay của anh ra. Cảm giác ngứa ngáy ngày càng lớn, nó lấn át luôn cả trí óc của cô. Điềm Nhiên dang tay ôm chặt lấy tấm lưng rộng lớn rắn chắc của anh, nhỏ giọng kêu:

“Lăng Tiêu… em, em…”

Đau đớn qua đi, khoái cảm kéo đến. Điềm Nhiên bỗng lại sinh ra ham muốn có Lăng Tiêu.

Lời này của cô khiến anh không thể nào chịu đựng thêm được nữa nhưng vẫn cố nán lại một chút, hơi thở trở nên gấp gáp nhưng lời nói ra vẫn rất rõ ràng.

“Nhiên Nhiên, anh có thể chứ?”

“…” Cô không đáp lời nhưng gật nhẹ đầu chấp thuận anh.

Chẳng còn gì có thể kìm hãm anh được nữa rồi. Nửa qu.y đầu đang chôn trong nơi non mềm của cô, anh hít một hơi sâu, nâng eo một đường đi thẳng vào.

“Ha!”

“A...”

Hai người cùng kêu lên khi khoái cảm bỗng chốc đánh úp.

Điềm Nhiên nhận thấy vật nóng bỏng đẩy vào, cảm nhận rõ ràng kích thước to và dài của anh, côn th*t đập thình thịch, nóng bỏng đang ở trong cô.

Anh hít sâu vào một hơi, khoái cảm ở trong cô quả thật rất kích thích. Anh ôm lấy eo nhỏ nhắn của cô, thúc mông hung hăng đâm sâu vào cô không biết bao lần.

“A… ừm…”

“Lăng Tiêu… chậm chút…”

Lúc này hai chân cô mở rộng, kẹp chặt eo rắn chắc của Lăng Tiêu. Nhục huy*t bị xuyên thủng, thừa nhận d.ư.ơ.ng v.ậ.t thô dài mỗi một lần va chạm.

Lăng Tiêu ngại cái ghế quá nhỏ khiến cô không được thoải mái. Anh ôm chặt lấy cô, nơi đấy của hai người vẫn đang hoà làm một, anh đứng dậy từ ghế và ôm theo cô bước về phía phòng ngủ.

“Nhiên Nhiên… ôm anh cho chắc nhé…”

“A! Lăng Tiêu… chậm chút… sâu, sâu quá!”

Mỗi bước đi của anh d.ư.ơ.ng v.ậ.t càng ra vào mạnh mẽ hơn, cô có thể cảm nhận sâu sắc dị vật cứng rắn nam tính thế nào đang ở trong mình.

Cô gục mặt xuống hõm cổ của anh, miệng không ngừng rên rỉ.

Q.u.y đầu trướng to giống như một cái nút lọ bằng thịt, chín nông một sâu nhét vào trong, mỗi lần xông ra ma sát các nếp uốn trong thành th.ị.t mang lại khoái cảm ngứa ngáy khiến người tâm càng muốn nhiều hơn.

Nh.ụ.c huy*t một vào một ra bị khuấy động, tiết ra chất lỏng dinh dính, trơn ướt nơi giao hợp của hai người. Tiếng tí tách vang lên dọc theo con đường đi giữa hai người, cô nhận thấy anh giống như đang trêu đùa mình. Bước chân của anh rất từ tốn và chậm rãi, hưởng thụ cảm giác mới lạ này trong cô.

Tư thế này quá sức với một người mới như Điềm Nhiên. Nó vào quá sâu, mỗi bước đi của anh dường như càng vào sâu hơn.

“A… hức… ưm, Lăng Tiêu...” Điềm Nhiên kéo dài rên rỉ, giống như người rơi xuống nước, hai tay ôm chặt lấy cổ Lăng Tiêu, tùy ý để anh đâm vào trong cơ thể của mình.

Cuối cùng cũng đến nơi, lưng cô mềm nhũn như không xương khi được anh đặt xuống chiếc nệm ấm và thoải mái trong phòng.

Lăng Tiêu như thể chẳng dừng lại dù chỉ là một chút. Khi cô được anh đặt xuống giường, anh không lãng phí dù chỉ là một giây, tiếp tục luận động mạnh mẽ, rút ra cắm vào trong cô đến cả trăm lần.

“Thoải mái không?” Đôi môi anh ghé sát vào vành tai cô, đầu lưỡi ẩm nóng liếm sau viền tai, khơi dậy khoái cảm trong cô.

Điềm Nhiên bị anh đâm từng phát mạnh mẽ, ngực cũng bị bàn tay nhào nặn thành hình dạng khác nhau, khoái cảm xa lạ khiến đầu óc cô trống rỗng, hồi lâu mới ý thức được anh nói gì.

Lời đến bên môi muốn nói nhưng phát ra lại chỉ toàn là tiếng rên rỉ ái muội đầy dâm đãng.

Chẳng biết đã qua bao lâu, cô cũng đã cao trào vài lần nhưng Lăng Tiêu thì vẫn chưa ra. Cô toàn thân đau nhức đầy mệt mỏi, eo rã rời như muốn gãy đôi. Đôi mắt cô lim dim, không còn khả năng rên rỉ gọi tên anh nữa, chỉ còn tiếng thở dốc mà thôi.

Lăng Tiêu nhào nặn cặp ngực to tròn của cô thêm chút nữa, mông kích thích thúc vào chỗ sâu nhất vài lần, d.ư.ơ.ng v.ậ.t dường như trở nên cứng và trướng to hơn, ngoài dự đoán của cô, từng đợt t.i.nh d.ị.ch nóng bỏng bắn ra, đẩy vào trong miệng tử cung của cô không ngừng. Điềm Nhiên khoái cảm bủa vây, kích thích ập tới khiến cô không chịu nổi mà cao trào lần nữa, hai người cùng lúc đạt đến khoái cảm cao nhất.

Lần va chạm cuối cùng đâm vào nơi sâu nhất, khoái cảm giống như cú sốc điện chạy toàn thân, trước mắt có tia sáng trắng lóe lên, mỗi lỗ chân lông trên da thịt đều nở ra.

“Ha…”

Hai người đều hổn hển thở sau trận cao trào vừa rồi, anh luyến tiếc dư âm trong cô mà vẫn chôn vùi dù đã phóng ra mầm mống đặc sệt của mình vào trong cô. Bên dưới Điềm Nhiên giật giật liên hồi khiến anh sinh ra phản ứng.

Biết làm sao đây, anh dù sao cũng là đàn ông đang tuổi sung sức, một chút kích thích liền nảy sinh ham muốn cũng là điều rất dễ hiểu.

“Nhiên Nhiên à… ôm lấy anh đi…” Anh lại một lần nữa nỉ non bên tai cô.

Điềm Nhiên là người cảm nhận rất rõ thứ đang dần thay đổi ở trong mình. Giọng nói của anh nhuốm đầy dục vọng, cô còn không hiểu cái ôm ở đây chính là ôm cái gì ư?

“R, rút ra đi. Trướng… trướng lắm… em mệt…”

Giọng nói của cô khàn đi, thều thào như mèo kêu. Anh biết mình cũng đã quá sức trong lần đầu tiên của cô. Lần này thôi vậy, mỗi lần kéo dài hơn một chút, từ một thành hai, từ hai tành ba rồi bốn năm các kiểu.

Nghĩ đến lần đầu tiên của cô…

“Ừm… nghe em!”

Anh vẫn chưa chịu rút ra mà cúi đầu xuống hôn trán cô một nụ hôn đầy ý cưng chiều. Thật không ngờ…

Anh lại là người đầu tiên của cô!

Vốn anh đã chẳng còn quan tâm cô có lần đầu hay không vì chính anh cũng biết cô đã có chồng trước, xảy ra quan hệ là điều không tránh khỏi. Chỉ là… người tính không bằng trời tính. Thằng khốn ngu ngốc kia ít ra còn biết làm điều khiến người ta vừa mắt.

Anh càng yêu cô hơn, muốn ở bên cô cả đời hư thế này. Lời yêu thì ‘vật kia’ của anh cũng muốn nói lời yêu…

“Ch.ết tiệt!”

Anh thầm chửi một câu khi hạ thể căng cứng đã chẳng thể chịu đựng được nữa. Điềm Nhiên đã thiu thiu ngủ, anh không muốn làm phiền cô hơn nữa.

Bang!

G.ậ.y th.ị.t rút ra kéo theo một ít nộm th.ị.t non mềm của cô cùng một đống chất lỏng trong suốt và trắng đục của hai người ào ạt chảy ra giữa hai chân cô. Khung cảnh thật dâm mĩ và quá dỗi kích kích với một người đang chịu đựng ham muốn là anh.

“Ưm… a…”

Anh nắm lấy hạ thể căng cứng của mình, đối diện chính là nơi khi nãy bản thân anh còn đang hung hăng cắm vào rút ra, hiện giờ nơi đấy của cô còn đang chảy ra một đống chất nhày. Anh trầm thấp rên rỉ, bàn tay mỗi lúc một nhanh hơn, tự xử ngay trước ‘nơi đấy’ của cô.

“Ha…”

Qua một lúc lâu, bàn tay có chút mỏi rồi toàn thân anh run lên một cái, nhắm thẳng vào ‘nơi đấy’ của cô mà bắn. T.i.nh d.ị.ch trắng đục vươn vãi trên cơ thể của cô từ nơi nhạy cảm hỗn độn còn đang đỏ ửng cho đến vùng bụng vốn bằng phẳng bây giờ lại hơi cộm lên do t.i.nh d.ị.ch trước đấy anh đã bắn vào.

Anh thở ra một hơi đầu nhẹ nhõm, tinh thần cũng vì vậy mà trở nên phấn chấn hơn.

Ngày hôm nay thật tuyệt, hôm nay là ngày đầu tiên của cô và anh…

Lăng Tiêu cúi người xuống, hôn lên môi cô một nụ hôn thật nhẹ, cất lời yêu thương nói:

“Anh yêu em nhiều lắm, Điềm Nhiên!”

“Ưm…”

Hàng mày cô hơi chau lại, thay đổi tư thế nằm thành ôm chặt lấy anh như đang ôm một con gấu bông. Lăng Tiêu mỉm cười hạnh phúc, đưa tay xoa đầu cô.

“Đợi anh lau người cho em, sửa soạn lại chỗ ngủ rồi anh sẽ ôm em ngủ nhé.”

“…”



Lăng Tiêu tắm rửa qua loa, lau sạch thân thể cho cô rồi ôm Điềm Nhiên qua phòng của cô để cả hai cùng ngủ. Phòng của anh đã quá là ‘lộn xộn’ rồi, ngày mai anh sẽ dậy sớm để dọn dẹp lại sau.

Trước mắt thì phải… ôm cô ngủ trước đã.

Lăng Tiêu để cô kê đầu lên tay của mình, hai người ôm chặt lấy nhau cùng chìm sâu vào mộng đẹp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện