“Điềm Nhiên…”

Toàn thân Lăng Tiêu khựng lại trong giây lát khi thấy người con gái nhỏ bé nào đấy đang co mình, cuộn tròn người nằm ngủ ngon lành trên giường.

Anh thở dài bất lực, nhẹ bước vào trong phòng. Cả căn phòng chìm trong bóng đen, ngay cả đèn ngủ cũng không mở. Cảm giác nóng bức người bao trùm lên toàn thân khiến Lăng Tiêu phải cau mày khó chịu.

Anh nhìn quanh phòng, liếc mắt tới chiếc máy lạnh nằm trên cao thấy nó vẫn đang tắt.

Trời nóng như vậy, cô còn nằm trên giường phủ nệm ngủ mà không thấy nóng sao?

Điềm Nhiên không biết mở ư?

“Lí nào lại vậy chứ?” Anh lẩm bẩm trong miệng rồi quay người tìm chiếc điều khiển.

Tay anh vừa lần được chiếc điều khiển để trên chốc tủ thì bỗng người con gái nào đấy đã tỉnh ngủ. Cô giật nảy mình ngồi phắt dậy, hoang mang nhìn về phía bóng đen mờ ảo ở phía gần cửa đầy cảnh giác.

“Là tôi đây!”

Giọng nói trầm ấm của anh vang lên cũng là lúc ánh đèn vụt sáng. Điềm Nhiên đưa tay lên che mắt, sau vài giây mới có thể nhìn thấy rõ người đứng ở kia.

Cô thở phào một hơi, vừa chỉnh trang lại quần áo trên người mình vừa nói với giọng khàn khàn ngáy ngủ như mèo con.

“Anh… anh về rồi sao? Xin lỗi, tôi ngủ quên mất.”

“Vì sao không bật điện với máy lạnh lên? Cô không biết mở hả?”

Nghe anh hỏi, khuôn mặt cô hiện rõ vẻ lúng túng. Lăng Tiêu thấy vẻ mặt của cô như vậy thì lại càng muốn nghe được câu trả lời từ cô.

Thứ nhất là vì biểu cảm ngáy ngủ cùng đôi mắt ngập nước mơ màng của cô hết sức đáng yêu, hai là vì… anh tất nhiên sẽ không tin một người như cô lại không biết mở chúng.

Chắc chắn phải có lí do nào đấy khác mà anh lại chính là muốn nghe câu trả lời từ miệng của cô.

“Trả lời tôi!” Anh ra lệnh cho cô.

Điềm Nhiên cắn cắn môi cúi gầm mặt xuống, đôi bàn tay mân mê vò nát mẩu chăn trong tay, khó khăn cất lời.

“Tại… tại vì, nó không… không cần thiết. Dù sao thì… cũng, cũng chỉ có mình tôi ở nhà…”

“…”

Một bầu không khí tĩnh lặng ngưng trệ bao trùm lên hai người. Điềm Nhiên bối rối ngước mặt lên nhìn về phía Lăng Tiêu vừa đứng thì phát hiện ra anh đang bước lại gần phía mình. Toàn thân cô như dại ra, cứ vậy mà đơ người mở to mắt nhìn anh mỗi lúc một gần.

Tiếng cười trầm thấp của anh vang lên, chẳng mấy chốc đã đứng ngay cạnh giường, khoảng cách rất gần cô.

Anh hơi ngả người xuống, khoảng cách giữa hai người vốn gần bây giờ còn gần hơn. Cô còn mơ hồ cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh đang phả vào mặt mình. Lăng Tiêu ánh mắt trìu mến nhìn cô, đưa tay ra bóp hai bên má của cô.

“Nói gì đi!” Giọng nói của anh nỉ non và đầy ý cưng chiều.

Điềm Nhiên: “…” Cái… cái gì vậy?

Nói gì bây giờ?

Điềm Nhiên chau mày khó chịu, cô ngả đầu ra sau ý muốn né tránh bàn tay của anh rõ ràng nhưng Lăng Tiêu không những không biết điều buông ra mà còn bóp chặt hơn. Anh dùng lực kéo cô về, bàn tay siết chặt hơn khiến hai bên má cô bóp lại, đôi môi đã có chút sắc hồng chu ra bên ngoài.

Chẳng cần nói cũng biết, hình ảnh này trông thật kì quặc biết bao nhiêu. Khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Tiêu cũng phải đổi sắc, ý cười tràn đầy trong ánh mắt.

Điềm Nhiên trước nay nào đã bị ai làm thế này bao giờ? Cô thẹn nói quá hoá giận đến nỗi mặt đỏ ửng, phụng phịu tức giận.

Lăng Tiêu chẳng hề có ý muốn dừng trò đùa này lại. Anh tiếp tục trêu chọc cô, lắc qua lắc lại cái đầu nhỏ muốn phì khói của Điềm Nhiên.

“Ha ha ha… cuối cùng thì hôm nay cũng biết tức giận rồi nhỉ? Vật nhỏ của chúng ta đã biết nổi đóa rồi!”

“Ưm… buông ra đi.”

Chẳng biết là do khoảng cách quá gần hay do trò đùa của Lăng Tiêu mà Điềm Nhiên lại trở nên lớn mật hơn. Cô vứt chuyện phải chịu đựng gì đấy ra sau đầu, ghét bỏ gỡ tay của anh ra. Có lẽ mấy ngày gần đây ở nhà của anh quá thư thái nên trạng thái của cô cũng tốt hơn rất nhiều. Điềm Nhiên đã có thể tự nhiên bộc lộ cảm xúc thật của mình mà không phải lo sợ điều gì nữa.

“Không!”

“Áaa… tôi nói buông ra mà!”

“Không thích đấy!”

Lăng Tiêu lại dở thói ngông cuồng. Thấy cô giẫy giụa, anh chuyển thành hai tay ép chặt hai bên má của cô. Trong vô thức bầu không khí giữa hai người đã thay đổi. Nhìn thì như đang tranh chấp kịch liệt nhưng thực chất lại là hai đứa trẻ con đang lôi kéo nhau không ai chịu nhường ai.

Chẳng biết từ lúc nào mà cả hai đã ngã nhào lên giường. Lăng Tiêu ngồi quỳ trên người của Điềm Nhiên. Cả hai sau một hồi vật lộn thì thở hổn hển lấy hơi.

Điềm Nhiên người nhỏ sức yếu, cô không thể nào mà đấu lại được so với anh. Trong lòng âm thầm oán trách, người này ăn gì mà lại da dày thịt cứng vậy chứ? Anh ngồi trên người của cô, từ góc độ này Điềm Nhiên có thể thấy được rất rõ khuôn mặt cương nghị rõ nét góc cạnh cùng chiếc mũi cao thẳng của anh. Đôi mắt sắc bén như chim ưng bấy giờ đang cong cong lại thành hình trăng khuyết trìu mến nhìn cô. Tầm mắt Điềm Nhiên đưa xuống, đập ngay vào mắt chính là yếu hầu đầy nam tính của anh, hai bên xương quai xanh quyến rũ của anh lồ lộ ra bên ngoài do khi nãy vật lộn mà bị cởi ra.

Ánh mắt anh nhìn cô càng thêm phần nóng bỏng. Anh không chịu thua thiệt, ngay lập tức cũng bắt đầu quan sát cô một cách kĩ càng.

Người con gái với mái tóc dài hơn vai này vì sao lại làm anh yêu thích đến vậy chứ? Rõ ràng là anh đâu phải chưa từng tiếp xúc qua phụ nữ? Lăng Tiêu thừa nhận bản thân đã gặp qua rất nhiều mỹ nhân, dạng nào cũng đã thấy nhưng vì sao…

Anh lại mãi không dứt ra được khỏi người con gái này?

Những người khác luôn bày ra thân hình nóng bỏng và bộ dạng xinh đẹp nhất vậy mà anh đều không động tâm. Vì sao… một người mười lần đều cho anh thấy mười lần tàn tạ nhất thì anh lại để tâm?

Có khi nào anh thật sự bị điên rồi không?

Ài! Bức quá chuyện đấy đã không còn quan trọng nữa rồi.

Những chuyện mà anh đã làm, anh đều không hối hận!

Lăng Tiêu dùng lực vào hai bên đầu gối để không đè nặng lên Điềm Nhiên. Anh ngồi quỳ trên bụng của cô, kiêu ngạo như một vị vua ra một mệnh lệnh tuyệt đối phải phục tùng, uy nghiêm khiến kẻ khác không thể phản đối.

“Tôi không cần biết nó có cần thiết hay không nhưng tôi không muốn thấy chuyện này lần thứ hai. Đừng tắt máy lạnh cũng như tắt điện tối thui khi cô đang ở nhà như thế. Tôi muốn khi về nhà sẽ cảm nhận được ngay hương vị thơm mát cùng trong lành trong không khí chứ không phải cảm giác nóng nực bực bội như khi nãy.”

“Đúng, tôi chỉ là một nhân viên quèn trong một công ty không đáng nhắc tới. Nhưng mà… tôi tự tin, tiền điện tiền nước tôivẫn có thể lo lót tốt được. Cho nên đừng suy nghĩ lung tung rồi làm mấy chuyện không đâu nữa.”

Anh cúi gập nửa người trên xuống, đưa tay nhéo cái mũi nhỏ của cô, gằng giọng hỏi:

“Nhớ chưa?”

Điềm Nhiên đỏ ửng mặt, miễn cưỡng đáp lại một tiếng “Biết rồi!”

Lăng Tiêu chống tay ở bên người của cô, hoàn toàn giam cầm Điềm Nhiên ở trong lòng ngực của mình. Anh thấy cô nghe lời thì tỏ bé rất vừa lòng, đưa tay xoa đầu Điềm Nhiên.

“Ngoan lắm!”

Điềm Nhiên: “…”

“Tôi không phải con nít!” Điềm Nhiên khó chịu nói.

Lăng Tiêu nhún vai, tỏ vẻ ghét bỏ đáp lời:

“Tôi cũng chả nói cô là con nít.” Lăng Tiêu như thể cảm thấy mình bị thiếu ăn đòn. Anh chưa dừng lại ở đấy, trong miệng tiếp tục lẩm bẩm.

“Hừm! Cũng chả có đứa con nít nào mà gầy gò như cô, đã vậy da còn xanh xao trông chẳng đáng yêu chút nào.”

Điềm Nhiên: “…” Cái tên đáng ghét này!”

“Nè! Tôi nghe được hết đấy nhé!”

Anh làm ra vẻ điệu bộ ngạc nhiên, “ồ” lên một tiếng rồi nói:

“Wow! Cô nghe thấy sao? Tôi lại cứ sợ cô không nghe thấy.”

“…”

Anh thấy cô im lặng thì trong lòng hoảng hốt. Anh đưa tay chọc chọc vài cái vào gò má của cô, cất giọng cợt nhả nói nhưng vẫn không thiếu phần ngông cuồng.

“Giận hả? Giận thật sao? Tôi không cho phép cô giận tôi.”

Điềm Nhiên: “…”

Quá lắm rồi đấy!

Nhân lúc Lăng Tiêu đang ghé sát đầu vào mình, Điềm Nhiên trong cơn nóng giận không hề suy nghĩ gì nhiều liền lấy đà đập mạnh đầu mình vào đầu của anh khiến cả hai phải thất thanh kêu lên oai oái. Cô vừa ôm trán trong đau đớn, vừa đưa tay đẩy anh ấy ra. Lăng Tiêu loạng choạng ngã ra sau, Điềm Nhiên nhân cơ hội nhảy vọt xuống giường, cách xa anh vài bước rồi mới quay đầu lại nói:

“Giận! Tôi thích giận thì sao hả? Tên điên nhà anh!”

Cô nói xong liền quay ngoắt lưng bỏ chạy, biểu hiện như thỏ con nhát ch.ết đang chạy trốn.

Lăng Tiêu bất lực ôm trán cười gượng, nói vọng theo tấm lưng đang bỏ chạy trối ch.ết của cô.

“Điềm Nhiên! Đầu của cô làm bằng cốt thép bê tông hả?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện