Điềm Nhiên rón rén liếc nhìn anh một cái rồi lại nhanh chóng rời tầm mắt đi. Vì sao cô lại cứ có cảm giác thấy anh quen quen ấy nhỉ?
Cảm giác anh giống như…
Chính xác là giống như con mèo kiêu căng mà Uyển Uyển từng nuôi. Khi đấy cô đã lén lút trốn trong một góc, nhìn cô ta và những người khác trong nhà cuống cuồng chăm sóc rồi chơi đùa cùng nó. Tuy rất nhiều lúc kiêu căng và xù lông cào người nhưng vì bộ lông mềm mượt cùng dáng vẻ kiêu ngạo sang chảnh đấy lại khiến người ta không thể bỏ qua mà muốn lại gần. Dù biết rất khó để tiếp cận nhưng bàn tay vẫn vô thức đưa lại dù cho có phải chịu đau đớn đi nữa.
Hình ảnh anh khoanh tay trước ngực, hất cằm về một phía thể hiện sự lạnh lùng cũng giống như vậy. Chỉ cần tìm được mấu chốt thì sẽ dễ dàng lại gần mà thôi.
Nhưng… mấu chốt ở đây là gì?
Điềm Nhiên thật sự không biết nhưng cô lại không muốn bỏ qua những đĩa thức ăn ngon lành kia.
Trước kia sống ở nhà họ Điềm, cô chưa từng được ăn những thức ăn nóng hổi hay đàng hoàng. Qua đến nhà họ Dương thì càng khỏi phải nói. Đừng nói đến thức ăn nóng hổi, có thể lấp đầy bụng đã là hạnh phúc lắm rồi.
Chẳng phải nói chuyện buồn có thể tiêu tan nhờ ăn thật nhiều và ngon sao?
Hiện giờ ngay cả ăn uống cũng là xa xỉ đối với cô.
Điềm Nhiên thật sự rất muốn ăn…
Cô cắn cắn môi, quyết định đánh liều một phen.
“A… ha ha ha, tôi… tôi là Điềm Nhiên, thật sự, thật sự rất cảm ơn anh vì đã giúp đỡ tôi.”
Anh gật gù đầu, khẽ cười một tiếng nói:
“Ừ, cô đã cảm ơn tôi rồi.”
“…”Bầu không khí lại tiếp tục rơi vào tĩnh lặng, Điềm Nhiên vò đầu, nên tiếp tục làm sao đây?
“Tuy, tuy có hơi trễ nhưng mà… nhưng mà tôi có thể hỏi tên của anh không?”
Anh: “…” Khuôn mặt đóng băng không cảm xúc.
Điềm Nhiên cắn muốn rách môi luôn rồi. Chiếc ghế đang ngồi bỗng trở nên nóng bỏng, dưới chân như đang giẫm lên than nóng. Cô thật muốn bổ cái đầu của mình ra để xem bên trong chứa gì. Chỉ vì một miếng ăn mà đến mức này sao? Nhìn khuôn mặt của anh hiện giờ, anh ấy không thích câu hỏi này của cô đâu.
Bầu không khí nặng nề bao trùm lên hai người. Điềm Nhiên bất giác cúi gầm mặt xuống, gấp gáp múc cháo liên tục đút vào miệng ăn mặc kệ nó vẫn còn nóng hổi.
Lưỡi như muốn bỏng nhưng cô vẫn cố chấp ăn. Hành động này rơi vào mắt anh chính là cho thấy cô đang sợ anh lấy lại bát cháo trắng ít ỏi duy nhất của cô.
Anh muốn lớn tiếng bật cười nhưng vì chút hình tượng mà bản thân gầy dựng trước mặt cô mà cố gắng kìm chế lại đến mức toàn thân run rẩy. Anh hắng giọng một cái, gắp một miếng cá bỏ vào cái chén trước mặt cô.
Giọng nói tuy vẫn hờ hững không quan tâm nhưng biểu hiện lại thể hiện rõ vẻ nhún nhường.
“Hừ! Tôi làm sao có thể nói cho người mà mình lần đầu tiên gặp mặt tên của mình là Lăng Tiêu được chứ. Tôi đâu có giống như cô đâu…”
Điềm Nhiên: “…”
Ok, anh không hề nói thưa anh Lăng Tiêu.
Tính cách anh ngông cuồng đấy thì sao? Cô cũng chẳng thể hay dám tỏ thái độ!
Dù quá trình không được như mong ước nhưng chẳng phải kết quả cũng không tồi đây ư?
Điềm Nhiên cầm đôi đũa được đặt kế bên cái chén lên, ánh mắt vừa e dè liếc nhìn anh, bàn tay vừa gắp trọn miếng cá đấy bỏ vào miệng.
Wow! Thật sự rất ngon!
Miếng cá tươi mềm như muốn tan chảy trong miệng. Mùi thơm của cá và gia vị hoà quyện vào nhau rất vừa vặn, thơm ngon nhưng không có mùi tanh của cá. Điềm Nhiên nuốt “ực” một miếng, ánh mắt mong chờ tiếp tục nhìn anh.
Lăng Tiêu an tĩnh ngồi, không hề có động thái tiếp theo sau việc ăn một đũa đấy của cô. Anh không nói không rằng, không một ám chỉ gì.
“…”
Chẳng lẽ mấu chốt chính là cái này?
“Anh… da mặt anh thật đẹp. Mắt, mắt cũng đẹp. A! M, miệng cũng đẹp… à mũi cũng không, không hề xấu. Dáng người rất cuốn hút, bộ, bộ quần áo đang mặc cũng rất hợp với anh.”
Điềm Nhiên luống cuống tay chân, lời nói trở nên lấp bắp và chẳng đâu vào đâu. Cô thật muốn đánh vào đầu mình một cái rồi khâu luôn cái miệng lại để khỏi phải ăn và khỏi phải nói mấy lời không đâu nữa. Đột nhiên sao lại lúng túng như thế? Cô đâu có bị ngọng hay có vấn đề về phát âm đâu, vì sao từ khi nãy đến giờ nói chuyện với anh đều lấp bấp như thế chứ.
Thật giống kẻ ngốc quá đi!
Lăng Tiêu mím môi, tiếp tục nâng đũa gắpmột miếng sườn bỏ vào chén của cô, dáng vẻ nghiêm chỉnh nói:
“Hừm! Tôi không thích những người nịnh nọt.”
Điềm Nhiên: “…”
Hình như cô hiểu ra được cái gì đấy rồi.
“Anh không ăn sao?”
“…”
Điềm Nhiên nãy giờ có để ý thấy, dù miệng thì nói lời tuyệt tình là thế nhưng hai lần anh gắp thì đều là gắp cho cô. Dù sao cũng đang ăn đồ của người ta, đang ở nhà của người ta. Hỏi han một chút chắc không quá phận đâu nhỉ?
Lăng Tiêu mặt không đổi sắc, miệng không nói một lời nào nhưng ánh mắt lại lơ đãng nhìn vào chén trước mặt mình rồi lại chuyển qua nhìn đôi đũa của cô. Cuối cùng tầm mắt của anh lại nhìn chằm chặp vào đĩa thịt bò xào gần chỗ cô nhất.
Điềm Nhiên: “…”
OK, hiểu rồi!
Cô khá lo ngại về đôi đũa của mình. Dù sao cô cũng đã chạm môi rồi, anh có quan ngại về vấn đề sạch sẽ không?
Điềm Nhiên hơi do dự trong chốc lát, cô đang phân vẫn không biết có nên đổi qua đôi đũa khác không thì nhận thấy một luồng khí tức ập đến. Cô bối rối ngước mặt lên thì thấy khuôn mặt mất kiên nhẫn của Lăng Tiêu. Bất đắc dĩ thở dài, cô mặc kệ mọi chuyện phía sau, đánh liều trực tiếp gắp rồi bỏ vào chén của anh.
“Anh ăn cái này đi, nhìn ngon lắm đấy.”
Hành động tuy dứt khoát như vậy nhưng cô vẫn rất lo lắng. Ánh mắt không rời khỏi mặt của Lăng Tiêu, mắt thấy anh vui vẻ nâng đũa gắp kẹp miếng thịt bò cô vừa gắp lên ăn thì Điềm Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Anh chậm rãi nhai một cách từ tốn, bộ dạng vẫn kiêu căng nói:
“Nói thừa, tôi là người nấu mà.”
Điềm Nhiên: “…”
Người đàn ông trước mặt này… thật sự quá khó hiểu rồi.
Lăng Tiêu ngước mặt lên nhìn cô, thái độ hoà nhã hơn rất nhiều nói:
“Cô không ăn sao? Mau ăn đi, nguội hết bây giờ.”
“Tôi… có thể ăn sao? Mấy cái này?” Cô ngờ vực nhìn anh, đưa tay chỉ mấy món tinh xảo ở trên bàn.
Lăng Tiêu lại làm ra điệu bộ làm mình làm mảy, cao ngạo nói:
“Dù sao cô cũng ăn hết cháo rồi. Mấy thứ này tôi ăn không hết, đổ đi thì quá uổng phí nên cho cô ăn cùng đấy.”
Điềm Nhiên mừng rỡ đến khó giấu nổi nụ cười trên môi. Ánh mắt cô lấp lánh như vạn ngôi sao, hồn nhiên thích thú hỏi lại anh một lần nữa.
“Thật… thật sao?”
“Ừm… nếu cô không ăn thì…”
“Ăn, ăn, tôi ăn! Cảm ơn anh rất nhiều! Tôi sẽ ăn thật ngon miệng!”
Lăng Tiêu ngả người ra sau ghế, bất lực nhìn Điềm Nhiên đang cắm cúi dồn hết tâm trí và sức chiến đấu để đánh chén số thức ăn còn lại trên bàn mà cười khổ.
Ánh mắt dịu dàng hiếm thấy nhìn cô, trong lòng anh âm thầm suy nghĩ:
“Rốt cuộc thì… em đã sống như thế nào để bản thân thành ra thế này vậy hả?”
…
Sau khi xong bữa, Điềm Nhiên một phần theo thói quen và một phần theo phép lịch sự tối thiểu mà thu dọn chén đũa đem đi rửa. Nhưng chỉ khi cô mới cầm vào, đứng lên chuẩn bị đem ra bồn thì bỗng bị Lăng Tiêu cản lại.
Cô khó hiểu nhìn anh, chưa kịp cất lời thì đã bị anh dành nói trước.
“Nói chuyện một chút được không?”
Giọng nói anh có vẻ nghiêm trọng. Cô miễn chặt môi gật gật đầu. Có lẽ… cái gì đến thì cũng phải đến thôi.
Một bữa cơm no nê ấm bụng đã xong, cũng đã đến lúc cô nên thực hiện điều mà mình vốn nên làm từ lâu rồi.
Anh ngoắc tay ý chỉ cô ra phòng khách, Điềm Nhiên vội đưa gây cản lại.
“Tôi… tôi có thể đi được.” Cô vội vàng từ chối khi thấy anh lại muốn bế mình lên.
“…”
Lăng Tiêu không nói gì nữa, chỉ đành cất bước theo sau bước chân chậm chạp chặt cô.
“Phù…”
Điềm Nhiên nặng nề ngồi xuống một góc nhỏ trên ghế, dáng vẻ đoan trang chờ đón những thứ sắp diễn ra.
Cô nên cảm ơn anh một lần nữa trước khi rời đi nhỉ?
Có lẽ cô nên khen thức ăn anh làm rất ngon và rửa sạch chén đĩa trước khi đi nhỉ? Cô muốn nói anh là người tốt, cảm ơn anh rất nhiều. Cô chưa bao giờ cảm thấy thoải mái và ăn ngon như vậy.
Cảm ơn vì tất cả…
Điềm Nhiên đang miên man chìm đắm trong suy nghĩ của mình, không biết nên mở lời gì trước thì bỗng giọng nói của anh vang lên, cắt ngang qua dòng suy nghĩ của Điềm Nhiên, kéo cô trở về với thực tại.
“Cô có nơi để đi không? Nếu không có thì… cô có muốn ở lại đây không?”
“…”
Điềm Nhiên trợn tròn mắt đầy kinh ngạc, biểu hiện rõ ràng rất bất ngờ trước lời nói của anh. Lăng Tiêu mặc kệ cái nhìn chằm chặp của cô, anh thư thái ngả người ra sau ghế, chờ đợi cô tiêu hoá hết mọi chuyện.
Cô nhìn anh, thói quen khó bỏ mà tự nghiền nát đôi môi vừa có chút huyết sắc của mình. Lăng Tiêu… anh ấy muốn cô ở lại đây không phải là vì nghĩ cô làm cái nghề đấy chứ?
Cô dù hiện tại đang rất khốn đốn nhưng vẫn biết đâu là chừng là mực. Chẳng thể nào có chuyện xuất hiện một người tốt, đột nhiên giúp đỡ cô hết mình rồi bây giờ lại ngỏ ý cho cô ở nhà trong ngay ngày lần đầu gặp mặt cả.
Dù rất biết ơn anh đã giúp đỡ cô trước đấy nhưng không thể vì thế mà bán thân được.
Lòng tự trọng của cô… chỉ còn duy nhất điều này mà thôi!
Lăng Tiêu: “…”Không biết cô ấy có để ý không nhỉ nhưng những suy nghĩ của cô đã hiện rõ lên trên mặt của cô rồi!
Anh hắng giọng một tiếng, cất giọng giải thích đánh bắt suy nghĩ viển vông của cô.
“E hèm! Cô đánh giá cao bản thân quá rồi. Tôi… không phải là người có mắt nhìn kém đến thế đâu.”
“Tôi nói vậy chỉ là vì vừa hay tôi đang cần thuê người dọn dẹp nhà và nấu cơm cho mình mà thôi. Tôi…”- Anh nói đến đây thì bỗng dừng lại, đưa mắt liếc nhìn cô từ trên xuống dưới dò xét và đánh giá một lượt. Cuối cùng là “chậc chậc” vài tiếng, lắc đầu nói tiếp:
“Tôi không có khẩu vị nặng đến vậy đâu. Người nên lo lắng và suy nghĩ sâu xa phải là tôi mới đúng.”
Vừa cất lời, anh vừa đưa mắt tràn đầy ý đề phòng nhìn cô, tay còn không quên đưa lên chỉnh sửa lại áo của mình như thể cô mới là kẻ cướp sắc biến thái nguy hiểm ở đây.
Điềm Nhiên: “…”
Điểm này Điềm Nhiên không thể chối cãi được…
So với hiện tại của hai người thì anh rất đẹp, từ gương mặt cho tới thân hình đều khiến người ta ghen tị muốn có được. Cô thì lại trái ngược với anh ấy. Da dẻ cô xanh xao nhợt nhạt, toàn thân chằng chịt những vết thương cùng vết sẹo xấu xí. Thân hình gầy guộc, phẳng lì, chẳng có chỗ nào hấp dẫn cả.
Thôi được rồi, cô thừa nhận điều anh nói đều là sự thật không thể chối cãi.
Cảm giác anh giống như…
Chính xác là giống như con mèo kiêu căng mà Uyển Uyển từng nuôi. Khi đấy cô đã lén lút trốn trong một góc, nhìn cô ta và những người khác trong nhà cuống cuồng chăm sóc rồi chơi đùa cùng nó. Tuy rất nhiều lúc kiêu căng và xù lông cào người nhưng vì bộ lông mềm mượt cùng dáng vẻ kiêu ngạo sang chảnh đấy lại khiến người ta không thể bỏ qua mà muốn lại gần. Dù biết rất khó để tiếp cận nhưng bàn tay vẫn vô thức đưa lại dù cho có phải chịu đau đớn đi nữa.
Hình ảnh anh khoanh tay trước ngực, hất cằm về một phía thể hiện sự lạnh lùng cũng giống như vậy. Chỉ cần tìm được mấu chốt thì sẽ dễ dàng lại gần mà thôi.
Nhưng… mấu chốt ở đây là gì?
Điềm Nhiên thật sự không biết nhưng cô lại không muốn bỏ qua những đĩa thức ăn ngon lành kia.
Trước kia sống ở nhà họ Điềm, cô chưa từng được ăn những thức ăn nóng hổi hay đàng hoàng. Qua đến nhà họ Dương thì càng khỏi phải nói. Đừng nói đến thức ăn nóng hổi, có thể lấp đầy bụng đã là hạnh phúc lắm rồi.
Chẳng phải nói chuyện buồn có thể tiêu tan nhờ ăn thật nhiều và ngon sao?
Hiện giờ ngay cả ăn uống cũng là xa xỉ đối với cô.
Điềm Nhiên thật sự rất muốn ăn…
Cô cắn cắn môi, quyết định đánh liều một phen.
“A… ha ha ha, tôi… tôi là Điềm Nhiên, thật sự, thật sự rất cảm ơn anh vì đã giúp đỡ tôi.”
Anh gật gù đầu, khẽ cười một tiếng nói:
“Ừ, cô đã cảm ơn tôi rồi.”
“…”Bầu không khí lại tiếp tục rơi vào tĩnh lặng, Điềm Nhiên vò đầu, nên tiếp tục làm sao đây?
“Tuy, tuy có hơi trễ nhưng mà… nhưng mà tôi có thể hỏi tên của anh không?”
Anh: “…” Khuôn mặt đóng băng không cảm xúc.
Điềm Nhiên cắn muốn rách môi luôn rồi. Chiếc ghế đang ngồi bỗng trở nên nóng bỏng, dưới chân như đang giẫm lên than nóng. Cô thật muốn bổ cái đầu của mình ra để xem bên trong chứa gì. Chỉ vì một miếng ăn mà đến mức này sao? Nhìn khuôn mặt của anh hiện giờ, anh ấy không thích câu hỏi này của cô đâu.
Bầu không khí nặng nề bao trùm lên hai người. Điềm Nhiên bất giác cúi gầm mặt xuống, gấp gáp múc cháo liên tục đút vào miệng ăn mặc kệ nó vẫn còn nóng hổi.
Lưỡi như muốn bỏng nhưng cô vẫn cố chấp ăn. Hành động này rơi vào mắt anh chính là cho thấy cô đang sợ anh lấy lại bát cháo trắng ít ỏi duy nhất của cô.
Anh muốn lớn tiếng bật cười nhưng vì chút hình tượng mà bản thân gầy dựng trước mặt cô mà cố gắng kìm chế lại đến mức toàn thân run rẩy. Anh hắng giọng một cái, gắp một miếng cá bỏ vào cái chén trước mặt cô.
Giọng nói tuy vẫn hờ hững không quan tâm nhưng biểu hiện lại thể hiện rõ vẻ nhún nhường.
“Hừ! Tôi làm sao có thể nói cho người mà mình lần đầu tiên gặp mặt tên của mình là Lăng Tiêu được chứ. Tôi đâu có giống như cô đâu…”
Điềm Nhiên: “…”
Ok, anh không hề nói thưa anh Lăng Tiêu.
Tính cách anh ngông cuồng đấy thì sao? Cô cũng chẳng thể hay dám tỏ thái độ!
Dù quá trình không được như mong ước nhưng chẳng phải kết quả cũng không tồi đây ư?
Điềm Nhiên cầm đôi đũa được đặt kế bên cái chén lên, ánh mắt vừa e dè liếc nhìn anh, bàn tay vừa gắp trọn miếng cá đấy bỏ vào miệng.
Wow! Thật sự rất ngon!
Miếng cá tươi mềm như muốn tan chảy trong miệng. Mùi thơm của cá và gia vị hoà quyện vào nhau rất vừa vặn, thơm ngon nhưng không có mùi tanh của cá. Điềm Nhiên nuốt “ực” một miếng, ánh mắt mong chờ tiếp tục nhìn anh.
Lăng Tiêu an tĩnh ngồi, không hề có động thái tiếp theo sau việc ăn một đũa đấy của cô. Anh không nói không rằng, không một ám chỉ gì.
“…”
Chẳng lẽ mấu chốt chính là cái này?
“Anh… da mặt anh thật đẹp. Mắt, mắt cũng đẹp. A! M, miệng cũng đẹp… à mũi cũng không, không hề xấu. Dáng người rất cuốn hút, bộ, bộ quần áo đang mặc cũng rất hợp với anh.”
Điềm Nhiên luống cuống tay chân, lời nói trở nên lấp bắp và chẳng đâu vào đâu. Cô thật muốn đánh vào đầu mình một cái rồi khâu luôn cái miệng lại để khỏi phải ăn và khỏi phải nói mấy lời không đâu nữa. Đột nhiên sao lại lúng túng như thế? Cô đâu có bị ngọng hay có vấn đề về phát âm đâu, vì sao từ khi nãy đến giờ nói chuyện với anh đều lấp bấp như thế chứ.
Thật giống kẻ ngốc quá đi!
Lăng Tiêu mím môi, tiếp tục nâng đũa gắpmột miếng sườn bỏ vào chén của cô, dáng vẻ nghiêm chỉnh nói:
“Hừm! Tôi không thích những người nịnh nọt.”
Điềm Nhiên: “…”
Hình như cô hiểu ra được cái gì đấy rồi.
“Anh không ăn sao?”
“…”
Điềm Nhiên nãy giờ có để ý thấy, dù miệng thì nói lời tuyệt tình là thế nhưng hai lần anh gắp thì đều là gắp cho cô. Dù sao cũng đang ăn đồ của người ta, đang ở nhà của người ta. Hỏi han một chút chắc không quá phận đâu nhỉ?
Lăng Tiêu mặt không đổi sắc, miệng không nói một lời nào nhưng ánh mắt lại lơ đãng nhìn vào chén trước mặt mình rồi lại chuyển qua nhìn đôi đũa của cô. Cuối cùng tầm mắt của anh lại nhìn chằm chặp vào đĩa thịt bò xào gần chỗ cô nhất.
Điềm Nhiên: “…”
OK, hiểu rồi!
Cô khá lo ngại về đôi đũa của mình. Dù sao cô cũng đã chạm môi rồi, anh có quan ngại về vấn đề sạch sẽ không?
Điềm Nhiên hơi do dự trong chốc lát, cô đang phân vẫn không biết có nên đổi qua đôi đũa khác không thì nhận thấy một luồng khí tức ập đến. Cô bối rối ngước mặt lên thì thấy khuôn mặt mất kiên nhẫn của Lăng Tiêu. Bất đắc dĩ thở dài, cô mặc kệ mọi chuyện phía sau, đánh liều trực tiếp gắp rồi bỏ vào chén của anh.
“Anh ăn cái này đi, nhìn ngon lắm đấy.”
Hành động tuy dứt khoát như vậy nhưng cô vẫn rất lo lắng. Ánh mắt không rời khỏi mặt của Lăng Tiêu, mắt thấy anh vui vẻ nâng đũa gắp kẹp miếng thịt bò cô vừa gắp lên ăn thì Điềm Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Anh chậm rãi nhai một cách từ tốn, bộ dạng vẫn kiêu căng nói:
“Nói thừa, tôi là người nấu mà.”
Điềm Nhiên: “…”
Người đàn ông trước mặt này… thật sự quá khó hiểu rồi.
Lăng Tiêu ngước mặt lên nhìn cô, thái độ hoà nhã hơn rất nhiều nói:
“Cô không ăn sao? Mau ăn đi, nguội hết bây giờ.”
“Tôi… có thể ăn sao? Mấy cái này?” Cô ngờ vực nhìn anh, đưa tay chỉ mấy món tinh xảo ở trên bàn.
Lăng Tiêu lại làm ra điệu bộ làm mình làm mảy, cao ngạo nói:
“Dù sao cô cũng ăn hết cháo rồi. Mấy thứ này tôi ăn không hết, đổ đi thì quá uổng phí nên cho cô ăn cùng đấy.”
Điềm Nhiên mừng rỡ đến khó giấu nổi nụ cười trên môi. Ánh mắt cô lấp lánh như vạn ngôi sao, hồn nhiên thích thú hỏi lại anh một lần nữa.
“Thật… thật sao?”
“Ừm… nếu cô không ăn thì…”
“Ăn, ăn, tôi ăn! Cảm ơn anh rất nhiều! Tôi sẽ ăn thật ngon miệng!”
Lăng Tiêu ngả người ra sau ghế, bất lực nhìn Điềm Nhiên đang cắm cúi dồn hết tâm trí và sức chiến đấu để đánh chén số thức ăn còn lại trên bàn mà cười khổ.
Ánh mắt dịu dàng hiếm thấy nhìn cô, trong lòng anh âm thầm suy nghĩ:
“Rốt cuộc thì… em đã sống như thế nào để bản thân thành ra thế này vậy hả?”
…
Sau khi xong bữa, Điềm Nhiên một phần theo thói quen và một phần theo phép lịch sự tối thiểu mà thu dọn chén đũa đem đi rửa. Nhưng chỉ khi cô mới cầm vào, đứng lên chuẩn bị đem ra bồn thì bỗng bị Lăng Tiêu cản lại.
Cô khó hiểu nhìn anh, chưa kịp cất lời thì đã bị anh dành nói trước.
“Nói chuyện một chút được không?”
Giọng nói anh có vẻ nghiêm trọng. Cô miễn chặt môi gật gật đầu. Có lẽ… cái gì đến thì cũng phải đến thôi.
Một bữa cơm no nê ấm bụng đã xong, cũng đã đến lúc cô nên thực hiện điều mà mình vốn nên làm từ lâu rồi.
Anh ngoắc tay ý chỉ cô ra phòng khách, Điềm Nhiên vội đưa gây cản lại.
“Tôi… tôi có thể đi được.” Cô vội vàng từ chối khi thấy anh lại muốn bế mình lên.
“…”
Lăng Tiêu không nói gì nữa, chỉ đành cất bước theo sau bước chân chậm chạp chặt cô.
“Phù…”
Điềm Nhiên nặng nề ngồi xuống một góc nhỏ trên ghế, dáng vẻ đoan trang chờ đón những thứ sắp diễn ra.
Cô nên cảm ơn anh một lần nữa trước khi rời đi nhỉ?
Có lẽ cô nên khen thức ăn anh làm rất ngon và rửa sạch chén đĩa trước khi đi nhỉ? Cô muốn nói anh là người tốt, cảm ơn anh rất nhiều. Cô chưa bao giờ cảm thấy thoải mái và ăn ngon như vậy.
Cảm ơn vì tất cả…
Điềm Nhiên đang miên man chìm đắm trong suy nghĩ của mình, không biết nên mở lời gì trước thì bỗng giọng nói của anh vang lên, cắt ngang qua dòng suy nghĩ của Điềm Nhiên, kéo cô trở về với thực tại.
“Cô có nơi để đi không? Nếu không có thì… cô có muốn ở lại đây không?”
“…”
Điềm Nhiên trợn tròn mắt đầy kinh ngạc, biểu hiện rõ ràng rất bất ngờ trước lời nói của anh. Lăng Tiêu mặc kệ cái nhìn chằm chặp của cô, anh thư thái ngả người ra sau ghế, chờ đợi cô tiêu hoá hết mọi chuyện.
Cô nhìn anh, thói quen khó bỏ mà tự nghiền nát đôi môi vừa có chút huyết sắc của mình. Lăng Tiêu… anh ấy muốn cô ở lại đây không phải là vì nghĩ cô làm cái nghề đấy chứ?
Cô dù hiện tại đang rất khốn đốn nhưng vẫn biết đâu là chừng là mực. Chẳng thể nào có chuyện xuất hiện một người tốt, đột nhiên giúp đỡ cô hết mình rồi bây giờ lại ngỏ ý cho cô ở nhà trong ngay ngày lần đầu gặp mặt cả.
Dù rất biết ơn anh đã giúp đỡ cô trước đấy nhưng không thể vì thế mà bán thân được.
Lòng tự trọng của cô… chỉ còn duy nhất điều này mà thôi!
Lăng Tiêu: “…”Không biết cô ấy có để ý không nhỉ nhưng những suy nghĩ của cô đã hiện rõ lên trên mặt của cô rồi!
Anh hắng giọng một tiếng, cất giọng giải thích đánh bắt suy nghĩ viển vông của cô.
“E hèm! Cô đánh giá cao bản thân quá rồi. Tôi… không phải là người có mắt nhìn kém đến thế đâu.”
“Tôi nói vậy chỉ là vì vừa hay tôi đang cần thuê người dọn dẹp nhà và nấu cơm cho mình mà thôi. Tôi…”- Anh nói đến đây thì bỗng dừng lại, đưa mắt liếc nhìn cô từ trên xuống dưới dò xét và đánh giá một lượt. Cuối cùng là “chậc chậc” vài tiếng, lắc đầu nói tiếp:
“Tôi không có khẩu vị nặng đến vậy đâu. Người nên lo lắng và suy nghĩ sâu xa phải là tôi mới đúng.”
Vừa cất lời, anh vừa đưa mắt tràn đầy ý đề phòng nhìn cô, tay còn không quên đưa lên chỉnh sửa lại áo của mình như thể cô mới là kẻ cướp sắc biến thái nguy hiểm ở đây.
Điềm Nhiên: “…”
Điểm này Điềm Nhiên không thể chối cãi được…
So với hiện tại của hai người thì anh rất đẹp, từ gương mặt cho tới thân hình đều khiến người ta ghen tị muốn có được. Cô thì lại trái ngược với anh ấy. Da dẻ cô xanh xao nhợt nhạt, toàn thân chằng chịt những vết thương cùng vết sẹo xấu xí. Thân hình gầy guộc, phẳng lì, chẳng có chỗ nào hấp dẫn cả.
Thôi được rồi, cô thừa nhận điều anh nói đều là sự thật không thể chối cãi.
Danh sách chương