Điềm Nhiên bị hai tên to con đấy lôi xềnh xệch ra khỏi phòng, trên đoạn đường đi cô bị đụng vào vô số những vật cản. Họ không có nhân tính, kéo cô ra đến cửa sau của công ty thì khinh thường hất mạnh tay khiến Điềm Nhiên ngã sõng xuống nền đất, chân tay cô ma sát với nền gạch bê tông cứng ngắc, trầy xước hết cả người. Chiếc quần mỏng manh sớm đã sườn cũ của cô sau một hồi bị kéo lê la thì rách te tua chỗ đầu gối làm lộ ra phần da thịt rướm máu khiến người ta không dám nhìn.
Bọn chúng thở phì phò, khinh thường phun ra một ngụm nước bọt xuống trước mặt cô, cất giọng chế giễu nói:
“Oẹ! Đúng là ghê tởm ch.ết ông đây rồi!”
Tên kia cũng chả khá hơn là mấy, nhìn cô như nhìn thấy một thứ rác rưởi bẩn thỉu nào đấy.
“Nhìn con đ* này thật sự khiến tao hứng lên không nổi. Đúng là con chó không não, mang cái cấu hình này mà dám có can đảm đến kiếm chuyện với mỹ nhân của công ty chúng ta.”
Tên kia hừ mũi, nói thêm vào một câu.
“Có lẽ vì ghen tị với cô Uyển đây mà. Nó không nhìn rõ bản thân nó là bộ dạng gì sao? Đến cho tao cũng chả thèm!”
Tên còn lại gật gù đầu, liếc nhìn cô bằng nửa con mắt rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác như thể hắn ta sợ nhìn cô lâu hơn một chút thì của mắt mình sẽ bị mù vậy.
“Đi, đi thôi! Tối nay tao và mày sẽ đi đến đường X tìm mấy em gái xinh đẹp để vui chơi.”
“Ha ha ha… nghe được đấy.”
Bọn chúng cười một cách đểu cáng, vừa thích thú bàn tán việc tối nay sẽ làm gì vừa quay lưng trở về hướng cửa sau của công ty, cứ thế mặc kệ cô đau đớn quằn quại nằm dưới mặt bê tông lạnh lẽo.
Xung quanh cô vắng vẻ, chẳng có mấy người qua lại. Nếu có thì họ cũng ngại cô bẩn, sợ phải dính vào mớ rắc rối không đâu.
Cứ như vậy mà lướt qua nhau, họ làm như không hề hay biết, đối xử với cô như kẻ vô hình.
Điềm Nhiên yếu ớt, nằm trên mặt đất thì thào cả buổi cũng chẳng thể nhận được sự giúp đỡ từ ai. Bọn họ… đều dùng ánh mắt dò xét và khinh thường một kẻ điên để nhìn cô. Đầu tóc bù xù, máu đỏ đông lại bết dính vào tóc trông cô thật chẳng khác gì kẻ điên lang thang với bộ quần áo rách rưới cùng thân hình gầy nhơ xương.
Chẳng có nơi để đi, chẳng còn nơi để về…
Một xu dính túi Điềm Nhiên cũng không có. Cô hoài nghi chẳng biết mình mai sau sẽ sinh tồn như thế nào. Có lẽ… sẽ chẳng còn mai sau nữa vì chưa chắc cô đã chống chọi được qua ngày hôm nay.
Điềm Nhiên cười khổ, tự chế giễu bản thân mình vô dụng.
Có phải đúng như bọn họ nói, cô… nên sớm ch.ết đi có phải không?
Mẹ mất, ba không thương, mọi người đều ghét bỏ. Đến cuối cùng, người mà cô đặt niềm tin nhiều nhất cũng tàn nhẫn đối xử với cô còn độc ác hơn cả đối xử với một con thú.
Rốt cuộc cô sống là vì điều gì?
Điềm Nhiên đã làm tất cả, ngoan ngoãn nghe lời nhưng cũng chẳng thể đổi lấy được một cái nhìn của ba. Cứng đầu, kiêu căng cũng chẳng thể làm người xung quanh chú ý. Cuối cùng là nhu thuận, co rúm người lại. Cô từng chút một cố gắng, co mình đến mức tối đa nhưng cũng chẳng thể làm vừa lòng được họ. Những trận đòn roi vẫn tiếp diễn, lời lẽ chửi rủa đến đỉnh điểm vẫn hướng đến chẳng chịu buông tha cho cô.
Điềm Nhiên mệt mỏi rồi…
Hơi tàn của cô chỉ kéo dài được đến đây thôi.
Hơn hai mươi năm qua đã quá bi thương rồi, cô không muốn tiếp tục nữa.
Vậy thì… kết thúc tại đây đi.
Điềm Nhiên nặng nề nằm trên nền gạch, nhắm mắt cảm nhận những hơi thở cực nhọc cuối cùng của bản thân đang dần cạn kiệt.
Hôm nay thật là một ngày đặc biệt!
Kỷ niệm tròn một năm kết hôn cô đã ký giấy ly hôn. Và… có lẽ sắp tới chính là giấy báo tử…
Phải rồi, giấy báo tử…
Ba… ông ấy sẽ vui khi nhận lấy nó chứ?
Có lẽ sẽ cười to đến mức vang vọng cả căn nhà, mở tiệc ăn mừng mấy ngày liền đấy nhỉ?
Ông ấy vui nhưng sao trong lòng cô lại đau quá…
“Ôi trời! Con gái… con bị sao thế này?”
Giọng nói khàn yếu nhưng đầy ý quan tâm của một cụ già vang lên sát bên tai của cô. Mí mắt Điềm Nhiên nặng nề, khó nhọc mơ hồ mở đôi mắt lim dim của mình lên. Hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt của cô chính là một cụ già mái tóc bạc phơ, có đôi mắt hiền từ.Làn da của bà nhăn nheo và có phần lỏng lẻo. Vì gầy gò, nên khuôn mặt của bà hiện rõ nét khắc khổ với gò má cao và hai cái má hõm vào.
Cô muốn nói gì đấy nhưng lời đến bên môi lại chẳng thể phát ra. Mi mắt trĩu nặng, cô mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc mộng như tỉnh như mơ, khó phân biệt đâu thật đâu giả.
Một lần nữa Điềm Nhiên nâng mí mắt dậy, cảnh vật xung quanh vẫn như cũ, có vẻ cô quá kiệt sức nên đã chợp mắt một lúc. Cụ bà khi nãy đã biến mất như thể chẳng hề xuất hiện. Nếu không phải vì phát hiện kế bên người có hai túi bánh mì và một chai nước thì cô nghĩ mình đã nằm mơ.
Điềm Nhiên chẳng thể nghĩ được gì nhiều, cô ngay lập tức đưa tay vơ lấy, bàn tay run rẩy vô lực khó khăn xé bỏ bỏ túi bánh, cầm một miếng lớn nhồi nhét vào miệng.
Và…
Khó tránh khỏi bị nghẹn.
“Hự ư…”
Cô cầm chai nước lên, mở ra uống một ngụm lớn.
“Khụ… khụ… khụ…”
Điềm Nhiên họ sặc sụa đến chảy cả nước mắt, nước muốn tràn lên mũi rồi nhưng cô vẫn nhất quyết không chịu há miệng, chịu đựng chờ đợi rồi nuốt hết tất cả xuống bụng.
Cả một quá trình ăn gian nan và khổ sở kết thúc, Điềm Nhiên dựa người vào cái cây lớn phía sau nghỉ ngơi để lấy lại sức.
Cô nhìn về khoảng không xa xăm trước mặt, cất giọng trong vô thức.
“Cảm… cảm ơn bà!”
Cô thật sự rất biết ơn bà!
…
Điềm Nhiên chống hai tay xuống đất, cực nhọc nâng thân mình dậy. Cô loạng choạng mất vài bước, khó khăn lắm mới có thể bình ổn thân hình.
Cô chẳng có mục đích, cứ đơn giản là đi thôi.
Đúng vậy, cứ đi thôi!
Đầu óc trống rỗng, đau thương từ trong ra đến tận ngoài. Cô lê bước chân, cất bước trên con đường dài mà chẳng hề có đích đến.
Cơ thể thấm mệt, Điềm Nhiên phát hiện phía trước có một cây cầu bắc qua con sông. Chẳng biết cô đã đi về hướng nào nhưng chỗ này xa dân cư, không khí thoáng mát và trong lành, phong cảnh cũng rất đẹp.
Cô… đột nhiên muốn đến đấy!
Điềm Nhiên cất bước, chậm rãi bước lên cầu. Đứng ở giữa cầu, cảm nhận bầu không khí trong lành mát mẻ, nó giúp cho đầu óc của cô thanh tỉnh thêm đôi phần. Cảm giác thật tốt, cơn đau đầu như búa bổ giảm đáng kể. Có lẽ tinh thần thoái mái thì thể trạng cũng nhẹ nhàng theo.
Cả người cô lâng lâng như đang đứng trên mây, cổ họng khát khô đến khó chịu. Hai tay cô đặt lên thành cầu, ánh mắt vô thần nhìn xuống làn nước trong ở bên dưới.
Cô muốn giống như chiếc lá kia, tự do trôi dạt theo dòng nước.
Điềm Nhiên đang miên man suy nghĩ thì bỗng có một giọng nói từ chân cầu vang lên, kéo cô trở về hiện thực.
“Cô muốn nhảy xuống dưới đấy uống nước sao? Từ bỏ đi, ngay cả mấy con cá cũng chê cô mà bơi đi rồi kìa.”
“…”
Điềm Nhiên không quay đầu nhìn người kia, cô chỉ nghe thấy một giọng nói rõ ràng mang theo ý cợt nhả của người đàn ông mà thôi. Tầm mắt cô chăm chú nhìn xuống dòng nước chảy bên dưới. Cô không cam lòng, có lẽ vì tâm tình tốt mà vô tình đáp trả anh ta.
“Đâu có… rõ ràng tụi nó vẫn đang bơi lại mà…”
Điềm Nhiên nói rất nhỏ, gần như chỉ là lẩm bẩm trong miệng mà thôi. Ấy vậy mà… anh ta lại nghe rất rõ, không có liêm sỉ mà còn đáp lại cô.
“Không đâu! Tụi nó là thấy tôi nên mới bơi lại đấy.”
Điềm Nhiên: “…”
Ở đâu lại xuất hiện một tên điên nữa vậy…
Bọn chúng thở phì phò, khinh thường phun ra một ngụm nước bọt xuống trước mặt cô, cất giọng chế giễu nói:
“Oẹ! Đúng là ghê tởm ch.ết ông đây rồi!”
Tên kia cũng chả khá hơn là mấy, nhìn cô như nhìn thấy một thứ rác rưởi bẩn thỉu nào đấy.
“Nhìn con đ* này thật sự khiến tao hứng lên không nổi. Đúng là con chó không não, mang cái cấu hình này mà dám có can đảm đến kiếm chuyện với mỹ nhân của công ty chúng ta.”
Tên kia hừ mũi, nói thêm vào một câu.
“Có lẽ vì ghen tị với cô Uyển đây mà. Nó không nhìn rõ bản thân nó là bộ dạng gì sao? Đến cho tao cũng chả thèm!”
Tên còn lại gật gù đầu, liếc nhìn cô bằng nửa con mắt rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác như thể hắn ta sợ nhìn cô lâu hơn một chút thì của mắt mình sẽ bị mù vậy.
“Đi, đi thôi! Tối nay tao và mày sẽ đi đến đường X tìm mấy em gái xinh đẹp để vui chơi.”
“Ha ha ha… nghe được đấy.”
Bọn chúng cười một cách đểu cáng, vừa thích thú bàn tán việc tối nay sẽ làm gì vừa quay lưng trở về hướng cửa sau của công ty, cứ thế mặc kệ cô đau đớn quằn quại nằm dưới mặt bê tông lạnh lẽo.
Xung quanh cô vắng vẻ, chẳng có mấy người qua lại. Nếu có thì họ cũng ngại cô bẩn, sợ phải dính vào mớ rắc rối không đâu.
Cứ như vậy mà lướt qua nhau, họ làm như không hề hay biết, đối xử với cô như kẻ vô hình.
Điềm Nhiên yếu ớt, nằm trên mặt đất thì thào cả buổi cũng chẳng thể nhận được sự giúp đỡ từ ai. Bọn họ… đều dùng ánh mắt dò xét và khinh thường một kẻ điên để nhìn cô. Đầu tóc bù xù, máu đỏ đông lại bết dính vào tóc trông cô thật chẳng khác gì kẻ điên lang thang với bộ quần áo rách rưới cùng thân hình gầy nhơ xương.
Chẳng có nơi để đi, chẳng còn nơi để về…
Một xu dính túi Điềm Nhiên cũng không có. Cô hoài nghi chẳng biết mình mai sau sẽ sinh tồn như thế nào. Có lẽ… sẽ chẳng còn mai sau nữa vì chưa chắc cô đã chống chọi được qua ngày hôm nay.
Điềm Nhiên cười khổ, tự chế giễu bản thân mình vô dụng.
Có phải đúng như bọn họ nói, cô… nên sớm ch.ết đi có phải không?
Mẹ mất, ba không thương, mọi người đều ghét bỏ. Đến cuối cùng, người mà cô đặt niềm tin nhiều nhất cũng tàn nhẫn đối xử với cô còn độc ác hơn cả đối xử với một con thú.
Rốt cuộc cô sống là vì điều gì?
Điềm Nhiên đã làm tất cả, ngoan ngoãn nghe lời nhưng cũng chẳng thể đổi lấy được một cái nhìn của ba. Cứng đầu, kiêu căng cũng chẳng thể làm người xung quanh chú ý. Cuối cùng là nhu thuận, co rúm người lại. Cô từng chút một cố gắng, co mình đến mức tối đa nhưng cũng chẳng thể làm vừa lòng được họ. Những trận đòn roi vẫn tiếp diễn, lời lẽ chửi rủa đến đỉnh điểm vẫn hướng đến chẳng chịu buông tha cho cô.
Điềm Nhiên mệt mỏi rồi…
Hơi tàn của cô chỉ kéo dài được đến đây thôi.
Hơn hai mươi năm qua đã quá bi thương rồi, cô không muốn tiếp tục nữa.
Vậy thì… kết thúc tại đây đi.
Điềm Nhiên nặng nề nằm trên nền gạch, nhắm mắt cảm nhận những hơi thở cực nhọc cuối cùng của bản thân đang dần cạn kiệt.
Hôm nay thật là một ngày đặc biệt!
Kỷ niệm tròn một năm kết hôn cô đã ký giấy ly hôn. Và… có lẽ sắp tới chính là giấy báo tử…
Phải rồi, giấy báo tử…
Ba… ông ấy sẽ vui khi nhận lấy nó chứ?
Có lẽ sẽ cười to đến mức vang vọng cả căn nhà, mở tiệc ăn mừng mấy ngày liền đấy nhỉ?
Ông ấy vui nhưng sao trong lòng cô lại đau quá…
“Ôi trời! Con gái… con bị sao thế này?”
Giọng nói khàn yếu nhưng đầy ý quan tâm của một cụ già vang lên sát bên tai của cô. Mí mắt Điềm Nhiên nặng nề, khó nhọc mơ hồ mở đôi mắt lim dim của mình lên. Hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt của cô chính là một cụ già mái tóc bạc phơ, có đôi mắt hiền từ.Làn da của bà nhăn nheo và có phần lỏng lẻo. Vì gầy gò, nên khuôn mặt của bà hiện rõ nét khắc khổ với gò má cao và hai cái má hõm vào.
Cô muốn nói gì đấy nhưng lời đến bên môi lại chẳng thể phát ra. Mi mắt trĩu nặng, cô mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc mộng như tỉnh như mơ, khó phân biệt đâu thật đâu giả.
Một lần nữa Điềm Nhiên nâng mí mắt dậy, cảnh vật xung quanh vẫn như cũ, có vẻ cô quá kiệt sức nên đã chợp mắt một lúc. Cụ bà khi nãy đã biến mất như thể chẳng hề xuất hiện. Nếu không phải vì phát hiện kế bên người có hai túi bánh mì và một chai nước thì cô nghĩ mình đã nằm mơ.
Điềm Nhiên chẳng thể nghĩ được gì nhiều, cô ngay lập tức đưa tay vơ lấy, bàn tay run rẩy vô lực khó khăn xé bỏ bỏ túi bánh, cầm một miếng lớn nhồi nhét vào miệng.
Và…
Khó tránh khỏi bị nghẹn.
“Hự ư…”
Cô cầm chai nước lên, mở ra uống một ngụm lớn.
“Khụ… khụ… khụ…”
Điềm Nhiên họ sặc sụa đến chảy cả nước mắt, nước muốn tràn lên mũi rồi nhưng cô vẫn nhất quyết không chịu há miệng, chịu đựng chờ đợi rồi nuốt hết tất cả xuống bụng.
Cả một quá trình ăn gian nan và khổ sở kết thúc, Điềm Nhiên dựa người vào cái cây lớn phía sau nghỉ ngơi để lấy lại sức.
Cô nhìn về khoảng không xa xăm trước mặt, cất giọng trong vô thức.
“Cảm… cảm ơn bà!”
Cô thật sự rất biết ơn bà!
…
Điềm Nhiên chống hai tay xuống đất, cực nhọc nâng thân mình dậy. Cô loạng choạng mất vài bước, khó khăn lắm mới có thể bình ổn thân hình.
Cô chẳng có mục đích, cứ đơn giản là đi thôi.
Đúng vậy, cứ đi thôi!
Đầu óc trống rỗng, đau thương từ trong ra đến tận ngoài. Cô lê bước chân, cất bước trên con đường dài mà chẳng hề có đích đến.
Cơ thể thấm mệt, Điềm Nhiên phát hiện phía trước có một cây cầu bắc qua con sông. Chẳng biết cô đã đi về hướng nào nhưng chỗ này xa dân cư, không khí thoáng mát và trong lành, phong cảnh cũng rất đẹp.
Cô… đột nhiên muốn đến đấy!
Điềm Nhiên cất bước, chậm rãi bước lên cầu. Đứng ở giữa cầu, cảm nhận bầu không khí trong lành mát mẻ, nó giúp cho đầu óc của cô thanh tỉnh thêm đôi phần. Cảm giác thật tốt, cơn đau đầu như búa bổ giảm đáng kể. Có lẽ tinh thần thoái mái thì thể trạng cũng nhẹ nhàng theo.
Cả người cô lâng lâng như đang đứng trên mây, cổ họng khát khô đến khó chịu. Hai tay cô đặt lên thành cầu, ánh mắt vô thần nhìn xuống làn nước trong ở bên dưới.
Cô muốn giống như chiếc lá kia, tự do trôi dạt theo dòng nước.
Điềm Nhiên đang miên man suy nghĩ thì bỗng có một giọng nói từ chân cầu vang lên, kéo cô trở về hiện thực.
“Cô muốn nhảy xuống dưới đấy uống nước sao? Từ bỏ đi, ngay cả mấy con cá cũng chê cô mà bơi đi rồi kìa.”
“…”
Điềm Nhiên không quay đầu nhìn người kia, cô chỉ nghe thấy một giọng nói rõ ràng mang theo ý cợt nhả của người đàn ông mà thôi. Tầm mắt cô chăm chú nhìn xuống dòng nước chảy bên dưới. Cô không cam lòng, có lẽ vì tâm tình tốt mà vô tình đáp trả anh ta.
“Đâu có… rõ ràng tụi nó vẫn đang bơi lại mà…”
Điềm Nhiên nói rất nhỏ, gần như chỉ là lẩm bẩm trong miệng mà thôi. Ấy vậy mà… anh ta lại nghe rất rõ, không có liêm sỉ mà còn đáp lại cô.
“Không đâu! Tụi nó là thấy tôi nên mới bơi lại đấy.”
Điềm Nhiên: “…”
Ở đâu lại xuất hiện một tên điên nữa vậy…
Danh sách chương