“Mẹ nó cô vừa nói gì? Lặp lại lần nữa!”
Thế Trường nhào tới túm cổ áo của Minh Châu rống to.
Nhưng cô chỉ lẳng lặng nhìn anh, sau đó cười khổ nói:
“Thế Trường, không phải anh ghét tôi lắm sao? Bây giờ tôi chỉ đang làm theo ý anh mà thôi.”
Trái tim của Thế Trường vô cùng đau đớn, tuy nhiên ngoài miệng vẫn ngang ngược nói:
“Minh Châu, dù tôi ghét cô thì cô cũng phải ở bên cạnh tôi. Đừng quên chính cô mặt dày đòi gả cho tôi, bây giờ muốn ly hôn là ly hôn sao? Đừng có mơ!”
Nước mắt lăn dài trên gò mà của Minh Châu, cô đau khổ ôm lấy ngực của mình, nơi đó đang truyền tới từng cơn co thắt điếng người. Tại sao anh lại không muốn buông tha cho cô chứ?
“Thế Trường, đây không phải điều anh muốn sao? Người anh luôn muốn cưới là Minh Ngọc, bây giờ chỉ cần ký vào tờ đơn ly hôn này thì anh có thể theo đuổi tình yêu của mình rồi. Tôi sẽ đi đến một nơi thật xa vĩnh viễn không bao giờ trở về thủ đô nữa. Như thế anh đã hài lòng chưa? Xin đừng tiếp tục sỉ nhục tôi nữa được không? Rõ ràng anh không yêu tôi, giữ tôi bên cạnh sẽ càng khiến hai chúng ta khó chịu mà thôi...”
“Minh Châu!”
Thế Trường siết chặt cánh tay của Minh Châu, anh không thừa nhận rằng mình đã yêu cô, nhưng khi cô muốn rời đi thì lòng anh lại tiếc nuối không thôi.
“Minh Châu, tôi sẽ không để cô đi đâu cả.”
Thế Trường kiên định nói.
Minh Châu cười trong chua chát, cô nói:
“Ngay lúc anh đưa công ty MC cho Minh Ngọc thì cũng nên biết hai chúng ta không thể tiếp tục nữa rồi.”
Thế Trường nhíu mày, lúc trước thu mua công ty MC đưa cho Minh Ngọc, anh cũng không suy nghĩ quá nhiều, nhưng bây giờ nhìn thái độ của Minh Châu, có vẻ anh lại làm sai rồi?
“Thế Trường, anh không hề biết được MC có ý nghĩa quan trọng như thế nào đối với tôi, anh dựa vào đâu tùy tiện đưa công ty cho Minh Ngọc chứ?”
Minh Châu khóc nức nở, người đàn ông trước mặt luôn khiến cô khổ sở chỉ để Minh Ngọc vui vẻ.
Thế Trường tỏ vẻ không đồng ý nói:
“Minh Ngọc chỉ muốn tốt cho công ty MC mà thôi, chẳng lẽ trong mắt cô, cô ấy không phải thành viên trong gia đình cô sao?”
Sắc mặt của Minh Châu lập tức trở nên âm u, cô lạnh lùng nhìn anh. Bây giờ cô chỉ cảm thấy anh thật xa lạ, biến thành loại người mà cô ghét nhất.
Minh Châu gỡ bàn tay của Thế Trường ra sau đó kéo vali lên chuẩn bị rời đi.
Thế Trường thấy vậy lập tức hoảng hốt, hiện tại anh đã ý thức được công ty MC bị đưa cho Minh Ngọc chính là nguyên nhân khiến cô muốn ly hôn với anh. Nhưng anh đã hứa với Minh Ngọc rồi, không thể thất hứa...
Anh không cam tâm tiến lên giữ chặt tay Minh Châu, gằng từng chữ một:
“Minh Châu, nếu cô muốn tôi có thể giúp cô mở một công ty khác quy mô lớn hơn cả MC nữa, chỉ cần cô ở lại thôi.”
Thế Trường không thể ngờ được sẽ có một ngày mình hạ giọng năn nỉ Minh Châu thế này. Bởi vì anh sợ hãi cô rời đi. Anh không dám đối diện với ngày tháng không có cô bên cạnh.
Nhưng Minh Châu chỉ hơi nhếch môi đáp lại:
“Ngại quá, chúng ta vẫn nên ly hôn đi.”
Thế Trường lập tức thẹn quá hóa giận quát to:
“Cô cho cô là cái thá gì hả? Cô tưởng rằng tôi không có cô sẽ không sống nổi à? Cô chỉ là một công cụ để tôi phát tiết mà thôi.”
Gân xanh nổi đầy trên trán Thế Trường, bàn tay đang siết chặt cổ tay của Minh Châu cũng tăng thêm sức lực, lúc này đây tâm trí của anh đã bị cơn phẫn nộ che lấp.
Mãi cho đến khi nhìn thấy Minh Châu nhăn mặt đau đớn, anh mới hoảng hốt buông cô ra.
Ngay khi được thả ra, Minh Châu đột nhiên ngã khuỵu xuống sàn, Thế Trường vội vàng la lên:
“Minh Châu, cô sao vậy?”
Anh muốn bước tới đỡ cô dậy, nhưng cô lại ngẩng đầu lên nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập sự căm hận.
“Anh tra tấn tôi đủ chưa? Hài lòng rồi chứ?”
Cô kiên cường chống người đứng dậy xách vali bước ra khỏi biệt thự.
Thế Trường nhìn theo bóng lưng của cô thống khổ hét to:
“Minh Châu! Nếu hôm nay cô bước ra khỏi đây thì sau này đừng hòng trở về nhà của tôi nữa!”
Minh Châu tiếp tục bước đi không ngoảnh đầu lại, trên môi cô nở một nụ cười chua xót, nước mắt lộp bộp rơi xuống, trái tim nghẹn đến khó thở.
Bốp! Xoảng!
Minh Châu vừa đi, Thế Trường lập tức đập phá đồ đạc trong nhà, người giúp việc và cả quản gia đều trốn trong bếp không dám ló đầu ra.
“Mẹ kiếp! Cô nhất định sẽ hối hận!”
Minh Châu rời đi một tuần, tin tức Thế Trường và cô đã ly hôn đột nhiên lan truyền khắp mạng xã hội.
Dựa vào trạng thái tinh thần hiện tại của Minh Châu, cô tuyệt đối sẽ không gây chuyện khiến dư luận xôn xao, Thế Trường càng sẽ không chấp nhận sự thật hai người đã ly hôn nên cũng không thể công khai tin tức này với bên ngoài.
Vậy nên kẻ đứng sau màn chỉ có Minh Ngọc.
Cô ta đã gấp không chờ được muốn gả cho anh rồi.
Thế Trường nhào tới túm cổ áo của Minh Châu rống to.
Nhưng cô chỉ lẳng lặng nhìn anh, sau đó cười khổ nói:
“Thế Trường, không phải anh ghét tôi lắm sao? Bây giờ tôi chỉ đang làm theo ý anh mà thôi.”
Trái tim của Thế Trường vô cùng đau đớn, tuy nhiên ngoài miệng vẫn ngang ngược nói:
“Minh Châu, dù tôi ghét cô thì cô cũng phải ở bên cạnh tôi. Đừng quên chính cô mặt dày đòi gả cho tôi, bây giờ muốn ly hôn là ly hôn sao? Đừng có mơ!”
Nước mắt lăn dài trên gò mà của Minh Châu, cô đau khổ ôm lấy ngực của mình, nơi đó đang truyền tới từng cơn co thắt điếng người. Tại sao anh lại không muốn buông tha cho cô chứ?
“Thế Trường, đây không phải điều anh muốn sao? Người anh luôn muốn cưới là Minh Ngọc, bây giờ chỉ cần ký vào tờ đơn ly hôn này thì anh có thể theo đuổi tình yêu của mình rồi. Tôi sẽ đi đến một nơi thật xa vĩnh viễn không bao giờ trở về thủ đô nữa. Như thế anh đã hài lòng chưa? Xin đừng tiếp tục sỉ nhục tôi nữa được không? Rõ ràng anh không yêu tôi, giữ tôi bên cạnh sẽ càng khiến hai chúng ta khó chịu mà thôi...”
“Minh Châu!”
Thế Trường siết chặt cánh tay của Minh Châu, anh không thừa nhận rằng mình đã yêu cô, nhưng khi cô muốn rời đi thì lòng anh lại tiếc nuối không thôi.
“Minh Châu, tôi sẽ không để cô đi đâu cả.”
Thế Trường kiên định nói.
Minh Châu cười trong chua chát, cô nói:
“Ngay lúc anh đưa công ty MC cho Minh Ngọc thì cũng nên biết hai chúng ta không thể tiếp tục nữa rồi.”
Thế Trường nhíu mày, lúc trước thu mua công ty MC đưa cho Minh Ngọc, anh cũng không suy nghĩ quá nhiều, nhưng bây giờ nhìn thái độ của Minh Châu, có vẻ anh lại làm sai rồi?
“Thế Trường, anh không hề biết được MC có ý nghĩa quan trọng như thế nào đối với tôi, anh dựa vào đâu tùy tiện đưa công ty cho Minh Ngọc chứ?”
Minh Châu khóc nức nở, người đàn ông trước mặt luôn khiến cô khổ sở chỉ để Minh Ngọc vui vẻ.
Thế Trường tỏ vẻ không đồng ý nói:
“Minh Ngọc chỉ muốn tốt cho công ty MC mà thôi, chẳng lẽ trong mắt cô, cô ấy không phải thành viên trong gia đình cô sao?”
Sắc mặt của Minh Châu lập tức trở nên âm u, cô lạnh lùng nhìn anh. Bây giờ cô chỉ cảm thấy anh thật xa lạ, biến thành loại người mà cô ghét nhất.
Minh Châu gỡ bàn tay của Thế Trường ra sau đó kéo vali lên chuẩn bị rời đi.
Thế Trường thấy vậy lập tức hoảng hốt, hiện tại anh đã ý thức được công ty MC bị đưa cho Minh Ngọc chính là nguyên nhân khiến cô muốn ly hôn với anh. Nhưng anh đã hứa với Minh Ngọc rồi, không thể thất hứa...
Anh không cam tâm tiến lên giữ chặt tay Minh Châu, gằng từng chữ một:
“Minh Châu, nếu cô muốn tôi có thể giúp cô mở một công ty khác quy mô lớn hơn cả MC nữa, chỉ cần cô ở lại thôi.”
Thế Trường không thể ngờ được sẽ có một ngày mình hạ giọng năn nỉ Minh Châu thế này. Bởi vì anh sợ hãi cô rời đi. Anh không dám đối diện với ngày tháng không có cô bên cạnh.
Nhưng Minh Châu chỉ hơi nhếch môi đáp lại:
“Ngại quá, chúng ta vẫn nên ly hôn đi.”
Thế Trường lập tức thẹn quá hóa giận quát to:
“Cô cho cô là cái thá gì hả? Cô tưởng rằng tôi không có cô sẽ không sống nổi à? Cô chỉ là một công cụ để tôi phát tiết mà thôi.”
Gân xanh nổi đầy trên trán Thế Trường, bàn tay đang siết chặt cổ tay của Minh Châu cũng tăng thêm sức lực, lúc này đây tâm trí của anh đã bị cơn phẫn nộ che lấp.
Mãi cho đến khi nhìn thấy Minh Châu nhăn mặt đau đớn, anh mới hoảng hốt buông cô ra.
Ngay khi được thả ra, Minh Châu đột nhiên ngã khuỵu xuống sàn, Thế Trường vội vàng la lên:
“Minh Châu, cô sao vậy?”
Anh muốn bước tới đỡ cô dậy, nhưng cô lại ngẩng đầu lên nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập sự căm hận.
“Anh tra tấn tôi đủ chưa? Hài lòng rồi chứ?”
Cô kiên cường chống người đứng dậy xách vali bước ra khỏi biệt thự.
Thế Trường nhìn theo bóng lưng của cô thống khổ hét to:
“Minh Châu! Nếu hôm nay cô bước ra khỏi đây thì sau này đừng hòng trở về nhà của tôi nữa!”
Minh Châu tiếp tục bước đi không ngoảnh đầu lại, trên môi cô nở một nụ cười chua xót, nước mắt lộp bộp rơi xuống, trái tim nghẹn đến khó thở.
Bốp! Xoảng!
Minh Châu vừa đi, Thế Trường lập tức đập phá đồ đạc trong nhà, người giúp việc và cả quản gia đều trốn trong bếp không dám ló đầu ra.
“Mẹ kiếp! Cô nhất định sẽ hối hận!”
Minh Châu rời đi một tuần, tin tức Thế Trường và cô đã ly hôn đột nhiên lan truyền khắp mạng xã hội.
Dựa vào trạng thái tinh thần hiện tại của Minh Châu, cô tuyệt đối sẽ không gây chuyện khiến dư luận xôn xao, Thế Trường càng sẽ không chấp nhận sự thật hai người đã ly hôn nên cũng không thể công khai tin tức này với bên ngoài.
Vậy nên kẻ đứng sau màn chỉ có Minh Ngọc.
Cô ta đã gấp không chờ được muốn gả cho anh rồi.
Danh sách chương