Tuy nhiên ngay khi hai đầu gối của Minh Châu chạm xuống sàn, Minh Ngọc đột nhiên vung chân đá mạnh vào bụng của cô một cái.

“Minh Châu, tôi đổi ý rồi, tôi vẫn cảm thấy nên để chị tận mắt nhìn thấy công ty MC từ từ diệt vong thì tôi mới sảng khoái được.”

Minh Châu chỉ cảm thấy bụng của mình đau đớn dữ dội, đau đến mức cô không thể thốt nên lời, mồ hôi lạnh túa ra như mưa.

Ý thức của cô dần dần biến mất, cuối cùng hình bóng của Minh Ngọc mờ nhạt trước mắt cô, sau đó cô không còn biết gì nữa mà hôn mê bất tỉnh.

...

Khi Minh Châu tỉnh lại lần nữa thì đã thấy bản thân nằm trên giường bệnh, mà bên cạnh quản gia đang trò chuyện với bác sĩ.

“Bác sĩ, cô ấy sao rồi, đứa bé trong bụng cô ấy có chuyện gì không?”

Hiện tại quản gia vô cùng căng thẳng, vừa rồi khi nghe bác sĩ nói Minh Châu mang thai, ông ấy hoảng sợ đến mức suýt lên cơn đau tim.

Đứa bé này đến thật không đúng lúc, cha mẹ có quá nhiều khúc mắc, chỉ sợ nó sinh ra cũng không hạnh phúc.

Dù vậy ông ấy vẫn mong muốn nó bình an vô sự, ít nhất cô Minh Châu sẽ không trải qua nỗi đau mất con.

Nhìn bác sĩ cau mày nhìn kết quả siêu âm, quản gia gấp gáp hỏi tiếp:

“Đứa bé... còn sống không?”

Bác sĩ nhíu mày lắc đầu nói:

“Không...”

“Không còn nữa sao bác sĩ?”

Quản gia chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trên mặt lộ ra vẻ bi thương.

“Chậc, chú có để tôi nói hết hay không? Tôi chỉ muốn nói không sao, đứa bé không có việc gì, chỉ là đã có dấu hiệu động thai, sau này phải kỹ lưỡng vào!”

Bác sĩ bất đắc dĩ bổ sung.

Quản gia nghe xong hai chân chợt mềm, thật tốt quá, ông ấy chỉ hiểu lầm ý của bác sĩ thôi.

“Không sao là tốt rồi...”

Quản gia vuốt ngực thở phào, bác sĩ dặn dò vài câu rồi rời đi. Quản gia tiễn bác sĩ xong vội vàng móc điện thoại ra, ông ấy muốn báo tin vui cho cậu chủ nghe.

“Chú à...”

Giọng nói thều thào của Minh Châu vang lên cắt đứt hành động gọi điện của quản gia, ông ấy quay sang cười nói:

“Cô Minh Châu, cô tỉnh rồi sao? Tôi có một tin tức tốt muốn nói cho cô biết đấy.”

“Không cần đâu, vừa rồi tôi đã nghe bác sĩ nói.”

Trên khuôn mặt tái nhợt của Minh Châu bình tĩnh đến lạ, hoàn toàn không nhìn ra niềm vui khi có con, chỉ thấy cô nắm lấy tay áo của quản gia, chậm rãi nói:

“Chú à, tôi có thể cầu xin chú giúp tôi một chuyện được không?”

“Chậc, cô có chuyện gì cần tôi giúp cứ nói, không cần cầu xin đâu, nghe nặng nề lắm.”

Ánh mắt của Minh Châu phủ một tầng hơi nước, đôi môi khẽ run rẩy, vài giây sau cô nói:

“Xin chú đừng nói chuyện tôi mang thai cho Thế Trường biết.”

Quản gia khó hiểu hỏi:

“Tại sao chứ? Nếu cậu chủ biết cô mang thai có lẽ sẽ hồi tâm chuyển ý đối xử tốt với cô hơn.”

Minh Châu lắc đầu, trong lòng chua xót đến cực điểm, con của cô không phải công cụ để mẹ nó giành giật sự chú ý của cha nó.

“Chú à, chắc chú cũng biết tin tức công ty MC của tôi bị Thế Trường thu mua rồi giao cho Minh Ngọc rồi, anh ta hận tôi như vậy, một khi biết tôi mang thai chắc chắn sẽ tìm cách giết nó, chỉ có thế thì người con gái anh ta yêu mới vui vẻ được.”

“Tôi sẽ rời khỏi thủ đô đến một vùng quê nào đó sinh sống, vĩnh viễn không liên hệ với Thế Trường nữa.”

“Chú à, chú giúp tôi đi được không?”

Quản gia do dự không biết nên làm thế nào cho phải, ông ấy cũng không chắc suy nghĩ của Thế Trường, lỡ như đúng theo lời Minh Châu nói rằng anh sẽ giết đứa bé thì chẳng phải ông ấy đã gián tiếp làm hại một sinh linh sao?

“Được... được rồi, tôi hứa với cô.”

Lúc này Thế Trường đang công tác ở phía Nam, vừa mới bàn xong công việc mở điện thoại ra đã thấy một loạt cuộc gọi nhỡ.

Là Minh Châu gọi cho anh, cô gọi rất nhiều cuộc, thậm chí quản gia cũng gọi tới. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?

Trong lòng Thế Trường vang lên hồi chuông cảnh báo, Minh Châu chưa bao giờ gọi cho anh, trừ phi đã gặp phải chuyện nghiêm trọng.

Nghĩ đến đây anh vội vàng gọi lại cho cô nhưng điện thoại thông báo thuê bao, vì thế anh chỉ có thể liên lạc với quản gia.

Quản gia nhận được cuộc gọi của Thế Trường thì rất bối rối, nhưng lại không thể không bắt máy.

“Tôi nghe đây cậu chủ.”

“Minh Châu đâu? Cô ấy sao rồi?”

Giọng của Thế Trường rất gấp gáp, trong thời gian đi công tác lúc nào anh cũng nghĩ tới Minh Châu.

Một cảm giác nhớ nhung da diết xâm chiếm tâm trí của anh, anh biết rằng mình đã yêu cô rồi.

Quản gia không nói rõ tình hình cho Thế Trường biết, anh cũng không suy nghĩ gì nhiều mà mang theo một cặp đồng hồ tình nhân ngồi máy bay trở lại thủ đô.

Ngay lúc Thế Trường hào hứng về nhà với Minh Châu, tưởng tượng ra khuôn mặt vui vẻ của cô khi nhận quà thì lại nhìn thấy cô kéo một chiếc vali đứng chờ trước cửa.

“Em...”

“Chúng ta ly hôn đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện