“Nếu em không chịu được nữa thì có thể ly hôn.” Trần Đình Vũ thấp giọng nói với người con gái trong phòng.
Nước mắt theo khóe mi tràn ra ngoài, chảy dài xuống rồi biến mất khi chạm vào gối nằm. Hạ Linh cắn chặt môi không nói một lời, cuối cùng anh cũng đã nói ra lời ấy rồi, anh muốn ly hôn.
Hạ Linh nằm trên giường mãi cho đến khi thấy khát nước mới lò mò ngồi dậy.
Cô nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng rồi sao? Hôm nay là sinh nhật của cô. Những năm trước cô luôn thấp thỏm chờ mong, trong lòng tự hỏi Trần Đình Vũ sẽ tặng quà gì cho cô, dù là một món quà rẻ tiền không đáng giá cũng được, miễn anh nghĩ đến cô, còn nhớ đến cô.
Thế nhưng Trần Đình Vũ chưa từng mua quà, chỉ đưa thẻ ngân hàng bảo cô thích gì thì tự mua.
Hạ Linh cảm thấy rất mệt mỏi.
Hai năm qua ánh sáng hy vọng mỗi lúc một nhạt dần, hiện tại đã hoàn toàn biến mất.
Cả đêm ấy Hạ Linh bị hàng tá suy nghĩ tiêu cực bủa vây lấy, cô không thể nào ngủ nổi.
Sáng hôm sau, Hạ Linh mang đôi mắt thâm đen như gấu trúc đi vào bếp. Cô theo thói quen định nấu cơm cho Trần Đình Vũ, lúc mở tủ lạnh ra thì đứng đờ đẫn một lát rồi đóng lại.
Những lời Trần Đình Vũ nói đêm qua hiện lên trong đầu cô, anh nói nếu cô không chịu được nữa thì ly hôn nhỉ? Hạ Linh trở về phòng, mở điện thoại lên rồi nhắn vào nhóm lớp:
“Mọi người có thời gian không? Tối nay là sinh nhật tớ, tớ muốn mời mọi người một bữa cơm. Xin lỗi vì thông báo quá gấp như vậy.”
“Ai đây ai đây? Hạ nữ thần của tôi!”
“Trời ạ, đã lâu lắm rồi không có người nhìn thấy cậu nói chuyện trong nhóm chat đó.”
Mọi người nhốn nháo khi Hạ Linh đã lâu không thấy bỗng nhiên xuất hiện, ríu rít chúc mừng sinh nhật cô.
Giữa vô vàn câu chúc ấy, Hạ Linh nhìn chăm chú vào cái tên của một người đàn ông.
Tần Phong: “Chúc mừng sinh nhật.”
Quả nhiên, khi Tần Phong vừa gõ bốn chữ này thì những bạn học cũ lại càng ồn ào hơn.
“Má ơi hôm nay là ngày gì vậy, không ngờ đàn anh Tần Phong cũng ngoi lên! Tuyệt vời!”
Năm đó nếu Hạ Linh không bỏ học giữa chừng rồi đi lấy chồng thì tốt biết mấy, cô có thể giống như Tần Phong và em gái, theo đuổi ước mơ của bản thân.
Tần Phong hiện tại đã rất nổi tiếng trong nước, liên tiếp mấy năm đạt giải thưởng lớn, là một đại minh tinh bận rộn đủ thứ việc nên ít khi liên lạc với mọi người.
“Hạ Linh mới nói một câu mà Tần Phong đáp ngay rồi, bình thường muốn tìm cậu ta còn khó hơn lên trời nữa.”
Tin nhắn vẫn nhảy như điên, Hạ Linh đọc không kịp. Cô gửi địa chỉ một nhà hàng, ghi rõ thời gian xong liền tắt máy, đọc nữa sẽ bị đau mắt mất.
Hai năm nay Hạ Linh vì yêu một người mà bỏ đi tất cả mọi thứ, bây giờ là lúc cô tìm về chính mình rồi.
Hạ Linh trở về phòng chọn quần áo để tối nay mặc, lúc cô bận rộn với đống mỹ phẩm thì Trần Đình Vũ đã tỉnh giấc, chuẩn bị đi làm.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần tây âu đen bước vào phòng khách, bình thường trên bàn sẽ đặt những món ăn còn đang bốc khói, Hạ Linh thì đứng bên cạnh hỏi anh có muốn dùng bữa trước khi đi không. Lúc đó anh còn cảm thấy phiền, hôm nay không thấy cô, trong lòng có chút không quen.
Trần Đình Vũ đi vào bếp, thử nhìn xem nhưng nơi này cũng trống trơn, còn không có dấu vết nấu ăn.
Có lẽ cô đã nghĩ thông suốt, đã hiểu ý anh rồi? Vậy thì anh nên vui mới phải, thế mà anh không hề có cảm giác mừng rỡ như anh tưởng.
Trần Đình Vũ vắt áo khoác lên tay trái, tay phải cầm chìa khóa xe bước ra khỏi bếp, bất ngờ nhìn thấy Hạ Linh trang điểm nhẹ nhàng xuất hiện.
Hạ Linh mỉm cười với anh, như thường lệ nói một câu:
“Anh đi làm cẩn thận.”
“Ừ, em ra ngoài sao?” Trần Đình Vũ không nhịn được mà hỏi. Biểu hiện của cô không có gì bất thường, nhưng trực giác nói cho anh biết cô khác trước. Giống như đã hồi phục một chút sức sống, hoặc là do cô trang điểm nên anh mới thấy thế.
“Lâu rồi không tụ tập với bạn bè.” Hạ Linh nhẹ nhàng đáp. Cô cũng định đi dạo và mua chút trang sức nữa, cô thiếu quá nhiều phụ kiện, dù sao cô là nhân vật chính nên không thể qua loa.
Trần Đình Vũ biết ý Hạ Linh là gì, hôm nay cô sẽ đi ăn uống với bạn cũ nhân dịp sinh nhật. Anh không hỏi nữa mà rời khỏi nhà trước, Hạ Linh đứng ở trước cửa nhìn anh lái xe ra ngoài, biến mất khỏi tầm mắt của cô.
…
Đêm, khách sạn hoàng gia tầng năm.
Tại nhà hàng năm sao nổi tiếng ở thành phố A, Hạ Linh cùng bạn bè nâng ly chúc mừng sinh nhật lần thứ hai mươi ba của cô.
Trên người cô mặc một bộ váy trắng dài đến đầu gối, dáng người tinh tế, khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm nhẹ nhàng làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp thanh thuần.
Hạ Linh vẫn còn rất trẻ, cô đã quá ngu ngốc khi nhốt bản thân trong cái lồng hôn nhân gượng ép kia.
“Trước đây sao cậu đột nhiên nghỉ học giữa chừng vậy chứ? Với nhan sắc này, nếu cậu chịu xuất đạo thì sẽ làm nên tên tuổi trong giới cho xem.”
“Gia đình có chút việc.” Hạ Linh cười nói: “Mọi người đừng nhắc chuyện của tớ nữa, nói về chuyện của mọi người đi.”
“À phải, Tần Phong vừa mới nhận được vai chính trong một bộ phim truyền hình có tiềm năng đấy, báo đưa tin nhiều lắm.”
Có người trêu:
“Hay Hạ Linh cũng đi ứng tuyển vai nữ chính thử xem, mỗi lần nhìn cậu đứng cạnh Tần Phong tớ lại thấy thật là hợp đôi.”
Đúng lúc ấy, một giọng nam trầm bỗng nhiên vang lên sau lưng mọi người:
“Tôi cũng muốn thử diễn cặp với Hạ Linh nhưng thật tiếc, vị trí kia đã có người cướp mất rồi.”
Hạ Linh ngồi đối diện với người đàn ông nọ, hắn đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, khẩu trang che kín cả khuôn mặt nhưng vẫn có thể khiến người ta nhìn ra đây là một người rất tuấn tú.
Nước mắt theo khóe mi tràn ra ngoài, chảy dài xuống rồi biến mất khi chạm vào gối nằm. Hạ Linh cắn chặt môi không nói một lời, cuối cùng anh cũng đã nói ra lời ấy rồi, anh muốn ly hôn.
Hạ Linh nằm trên giường mãi cho đến khi thấy khát nước mới lò mò ngồi dậy.
Cô nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng rồi sao? Hôm nay là sinh nhật của cô. Những năm trước cô luôn thấp thỏm chờ mong, trong lòng tự hỏi Trần Đình Vũ sẽ tặng quà gì cho cô, dù là một món quà rẻ tiền không đáng giá cũng được, miễn anh nghĩ đến cô, còn nhớ đến cô.
Thế nhưng Trần Đình Vũ chưa từng mua quà, chỉ đưa thẻ ngân hàng bảo cô thích gì thì tự mua.
Hạ Linh cảm thấy rất mệt mỏi.
Hai năm qua ánh sáng hy vọng mỗi lúc một nhạt dần, hiện tại đã hoàn toàn biến mất.
Cả đêm ấy Hạ Linh bị hàng tá suy nghĩ tiêu cực bủa vây lấy, cô không thể nào ngủ nổi.
Sáng hôm sau, Hạ Linh mang đôi mắt thâm đen như gấu trúc đi vào bếp. Cô theo thói quen định nấu cơm cho Trần Đình Vũ, lúc mở tủ lạnh ra thì đứng đờ đẫn một lát rồi đóng lại.
Những lời Trần Đình Vũ nói đêm qua hiện lên trong đầu cô, anh nói nếu cô không chịu được nữa thì ly hôn nhỉ? Hạ Linh trở về phòng, mở điện thoại lên rồi nhắn vào nhóm lớp:
“Mọi người có thời gian không? Tối nay là sinh nhật tớ, tớ muốn mời mọi người một bữa cơm. Xin lỗi vì thông báo quá gấp như vậy.”
“Ai đây ai đây? Hạ nữ thần của tôi!”
“Trời ạ, đã lâu lắm rồi không có người nhìn thấy cậu nói chuyện trong nhóm chat đó.”
Mọi người nhốn nháo khi Hạ Linh đã lâu không thấy bỗng nhiên xuất hiện, ríu rít chúc mừng sinh nhật cô.
Giữa vô vàn câu chúc ấy, Hạ Linh nhìn chăm chú vào cái tên của một người đàn ông.
Tần Phong: “Chúc mừng sinh nhật.”
Quả nhiên, khi Tần Phong vừa gõ bốn chữ này thì những bạn học cũ lại càng ồn ào hơn.
“Má ơi hôm nay là ngày gì vậy, không ngờ đàn anh Tần Phong cũng ngoi lên! Tuyệt vời!”
Năm đó nếu Hạ Linh không bỏ học giữa chừng rồi đi lấy chồng thì tốt biết mấy, cô có thể giống như Tần Phong và em gái, theo đuổi ước mơ của bản thân.
Tần Phong hiện tại đã rất nổi tiếng trong nước, liên tiếp mấy năm đạt giải thưởng lớn, là một đại minh tinh bận rộn đủ thứ việc nên ít khi liên lạc với mọi người.
“Hạ Linh mới nói một câu mà Tần Phong đáp ngay rồi, bình thường muốn tìm cậu ta còn khó hơn lên trời nữa.”
Tin nhắn vẫn nhảy như điên, Hạ Linh đọc không kịp. Cô gửi địa chỉ một nhà hàng, ghi rõ thời gian xong liền tắt máy, đọc nữa sẽ bị đau mắt mất.
Hai năm nay Hạ Linh vì yêu một người mà bỏ đi tất cả mọi thứ, bây giờ là lúc cô tìm về chính mình rồi.
Hạ Linh trở về phòng chọn quần áo để tối nay mặc, lúc cô bận rộn với đống mỹ phẩm thì Trần Đình Vũ đã tỉnh giấc, chuẩn bị đi làm.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần tây âu đen bước vào phòng khách, bình thường trên bàn sẽ đặt những món ăn còn đang bốc khói, Hạ Linh thì đứng bên cạnh hỏi anh có muốn dùng bữa trước khi đi không. Lúc đó anh còn cảm thấy phiền, hôm nay không thấy cô, trong lòng có chút không quen.
Trần Đình Vũ đi vào bếp, thử nhìn xem nhưng nơi này cũng trống trơn, còn không có dấu vết nấu ăn.
Có lẽ cô đã nghĩ thông suốt, đã hiểu ý anh rồi? Vậy thì anh nên vui mới phải, thế mà anh không hề có cảm giác mừng rỡ như anh tưởng.
Trần Đình Vũ vắt áo khoác lên tay trái, tay phải cầm chìa khóa xe bước ra khỏi bếp, bất ngờ nhìn thấy Hạ Linh trang điểm nhẹ nhàng xuất hiện.
Hạ Linh mỉm cười với anh, như thường lệ nói một câu:
“Anh đi làm cẩn thận.”
“Ừ, em ra ngoài sao?” Trần Đình Vũ không nhịn được mà hỏi. Biểu hiện của cô không có gì bất thường, nhưng trực giác nói cho anh biết cô khác trước. Giống như đã hồi phục một chút sức sống, hoặc là do cô trang điểm nên anh mới thấy thế.
“Lâu rồi không tụ tập với bạn bè.” Hạ Linh nhẹ nhàng đáp. Cô cũng định đi dạo và mua chút trang sức nữa, cô thiếu quá nhiều phụ kiện, dù sao cô là nhân vật chính nên không thể qua loa.
Trần Đình Vũ biết ý Hạ Linh là gì, hôm nay cô sẽ đi ăn uống với bạn cũ nhân dịp sinh nhật. Anh không hỏi nữa mà rời khỏi nhà trước, Hạ Linh đứng ở trước cửa nhìn anh lái xe ra ngoài, biến mất khỏi tầm mắt của cô.
…
Đêm, khách sạn hoàng gia tầng năm.
Tại nhà hàng năm sao nổi tiếng ở thành phố A, Hạ Linh cùng bạn bè nâng ly chúc mừng sinh nhật lần thứ hai mươi ba của cô.
Trên người cô mặc một bộ váy trắng dài đến đầu gối, dáng người tinh tế, khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm nhẹ nhàng làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp thanh thuần.
Hạ Linh vẫn còn rất trẻ, cô đã quá ngu ngốc khi nhốt bản thân trong cái lồng hôn nhân gượng ép kia.
“Trước đây sao cậu đột nhiên nghỉ học giữa chừng vậy chứ? Với nhan sắc này, nếu cậu chịu xuất đạo thì sẽ làm nên tên tuổi trong giới cho xem.”
“Gia đình có chút việc.” Hạ Linh cười nói: “Mọi người đừng nhắc chuyện của tớ nữa, nói về chuyện của mọi người đi.”
“À phải, Tần Phong vừa mới nhận được vai chính trong một bộ phim truyền hình có tiềm năng đấy, báo đưa tin nhiều lắm.”
Có người trêu:
“Hay Hạ Linh cũng đi ứng tuyển vai nữ chính thử xem, mỗi lần nhìn cậu đứng cạnh Tần Phong tớ lại thấy thật là hợp đôi.”
Đúng lúc ấy, một giọng nam trầm bỗng nhiên vang lên sau lưng mọi người:
“Tôi cũng muốn thử diễn cặp với Hạ Linh nhưng thật tiếc, vị trí kia đã có người cướp mất rồi.”
Hạ Linh ngồi đối diện với người đàn ông nọ, hắn đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, khẩu trang che kín cả khuôn mặt nhưng vẫn có thể khiến người ta nhìn ra đây là một người rất tuấn tú.
Danh sách chương