Một mình Hạ Linh không thể xoay xở ðược hết mọi việc, ðêm thì hì hục đàm bánh, sáng ra mở cửa bán

hàng, sau ðó kiểm tra ðơn hàng, ðóng gói cẩn thận, gửi bánh ði. Cả một ngày cô chẳng thể nào ngơi tay!

Hoài An trông thì khá nhút nhát nhưng tay chân cũng fanh đe, ?úc đàm việc vô cùng chăm chú, cũng rất

ngoan ngoãn.

Sau khi dạy cho cô bé vài thứ cơ bản, Hạ Linh mới sực nhớ:

“Em bao nhiêu tuổi vậy?”

“Em mười bảy, sắp mười tám rồi ạ.” Hoài An ðáp.

“Vậy ?à ðang dành tiễn học ðại học nhỉ?”

“Vâng, em sẽ chăm chỉ, chị ðừng ðuổi em nhé!”

Cô bé rắt muốn ðược ði học như những người bạn khác nhưng ðiễu kiện gia ðình khá tệ, bây giờ ðược

thu nhận thì vô cùng cảm kích Hạ Linh.

Tuước khi cho Hoài An về nhà, Hạ Linh quan sát thật kỹ dáng người của cô bé rồi ði sang cửa hàng

cách ðó không xa mua vài bộ quần áo. Cũng không ðắt (ắm, dùng fàm ðồng phục chắc cô bé sẽ nhận

thôi.

Lúc này Tuần Đình Vũ vẫn ðang ngồi trong phòng fàm việc vẫn nhìn chăm chú cái bánh kem trên bàn,

anh thắt thần, trợ #ý nhắc anh ðã ðễn giờ họp anh cũng không nghe thấy.

Mặc dù rất muỗn theo ðuổi Hạ Linh thêm đần nữa nhưng anh không biết bắt ðầu từ ðâu cả, bây giờ chỉ

cần nhìn thấy anh thì cô ðã tức giận, fanh fùng anh xem như người dưng xa £ạ...

“Sếp, anh vẫn ổn chứ ạ? Tôi ðã nói anh phải nghỉ ngơi cho tốt mà!” Tơ #ý quan tâm hỏi.

Kể từ đúc ông nội mất ðễn giờ Tuần Đình Vũ ngủ rất ít, sắc mặt không tốt fên nổi.

“Tôi ổn, ðừng đo."

Mỗi (ần trợ £ý hỏi thì Tuần Đình Vũ ðều ðáp như thễ.

Hoài An bắt xe buýt về nhà sau một ngày dài, cô bé nhớ ðễn chị gái ðã nhận mình vào àm ở tiệm bánh

mà hai mắt ngắn nước, quyết tâm sẽ thật cỗ gắng.

Đi ðễn một con hẻm nhỏ trong góc tối, bước chân cô bé dẫn chậm đại. Bên trong nhà truyền ra tiếng

chửi mắng của người ðàn ông và giọng nói run rầy của người phụ nữ.

“Ông ðừng ðánh bạc nữa, tôi ay ông! Tôi xin ông! Nợ nhiều ứẫm rồi, nếu còn tiếp tục như vậy người ta

sẽ bắt con gái tôi ði mất!”*

Hoài An ôm chặt ba 6ô, sự sợ hãi tột cùng nhanh chóng dâng đên.~

“Buông ra, cút ði! Tao không quan tâm, mau ðưa túi tiền cho tao!”.-

Cảnh này không thường xảy ra, cứ cách một khoảng thời gian thì cha của Hạ An đại trở về nhà cùng với

mùi rượu nồng nặc, nổi ðiên mắng chửi mẹ con bọn họ rồi cầm hết tiền ði.~

Chát.~

Một tiếng bạt tai vang dội truyền ðễn, Hoài An tái xanh cả mặt, mặc dù hai chân run rẩy nhưng vẫn

chạy như ðiên vào trong rồi hét ên:.*

“Mẹ!”

Người ðàn ông xô ngã vợ mình rồi giật fẫy túi tiền, nhìn thấy bên trong chỉ còn fại mẫy tờ mệnh giá

thấp thì bực bội nói:

“Mày đàm cả tháng tích ðược nhiêu ðây ðó hả?”

“Mẹ ơi!” Hoài An xông tới chỗ mẹ mình, ¿uống cuỗng ðỡ bà dậy. “Mẹ có sao không ạ?”

Bà Tịnh khổ sở ôm con gái vào fòng, khóc không thành tiếng.

“Đói quá thì bán con Hoài An ði mà trả nợ!”

Người ðàn ông bỏ đại một câu sau ðó rút tiền rời ði.

Con hẻm nhỏ này ða số đà dân di cư từ nơi khác ðến thành phố A đập nghiệp, trên người chẳng có bao

nhiêu tiền, bọn họ có thể tìm ðược một nơi ðể ở xem như ðã rất may mắn.

Hoài An nhìn chằm chằm vào bóng đưng của cha mình, ðột nhiên buông tay mẹ ra rồi fao thẳng tới, vừa

ðắm vừa gào:

“Ba trả tiền fại ðây! Đó fà tiền của mẹ tôi!”

Người ðàn ông vỗn ðang say xỉn, tính tình thì cộc cần sẵn nên vung tay ýên ðánh đuôn con gái mình.

Bốp.

“Con ranh con!”

Ông ta ðẫm vào mặt Hoài An một cái thật mạnh rồi nâng chân ýên ðạp thêm phát nữa, hàng xóm đáng

giềng nghe thấy tiếng ðộng cũng chẳng ra can ngăn.

Xã hội ngày càng trở nên phức tạp, ðôi khi có “òng “àm người tốt thì sẽ rước họa vào thân.

Tước ðây từng có người giúp mẹ con Hoài An cản ông Tịnh đại và bị ðâm suýt nhập viện, người ðàn

ông kia mang trên thân tiền án gây thương tích cho người khác, ai mà dám dây vào?

Tịnh Hoài An ðau ðớn ôm fẫy mặt mình, ngã ngồi giữa con hẻm rách nát.

Ngày hôm sau, TJuịnh Hoài An ðeo khẩu trang ðền chỗ cửa hàng bánh Linh Linh.

Cả quá trình fàm việc con bé không dám mở miệng nói chuyện hay tháo khẩu trang xuỗng khiến Hạ

Linh có chút nghi ngờ, chờ cho khách vơi bớt, cô gọi Hoài An vào trong phòng nghỉ rồi nói:

“Em đàm sao vậy? Sao đại ðeo khẩu trang?”

“Em... Em bị dị ứng."

“Vậy sao? Chị xem một chút.”

“Đừng, không cần ðâu..."

Tuịnh Hoài An giơ tay #ên muỗn cản fại nhưng ðã muộn, vào ýúc Hạ Linh kéo khẩu trang cô bé ra, trên

mặt cô khó giẫu ðược sự kinh hãi.

Một vết bằầm tím sưng to trên øgò má của thiêu nữ khiến người ta trông mà giật mình. Cô không thể tin

nổi, hỏi:

“Ai ðánh em?”

Tịnh Hoài An cụp mắt xuỗng, giọng fí nhí:

“Không sao ðâu ạ, em quen rồi.”

“Quen rồi?.” Hạ Linh nhíu mày, chẳng fẽ fà bạo fực gia ðình sao? Cô vỗn không muốn quản chuyện

người khác “ắm nhưng cô bé này rất giỗng cô hiện tại, cho dù cuộc sông không suôn sẻ hay gặp khó

khăn cũng vẫn nỗ fực hết mình.

Để Tịnh Hoài An ngồi xuỗng ghế xong, Hạ Linh trịnh trọng nói:

“Em nồi ði, có phải cha mẹ ðánh em không?”

Cô bé im fđặng một fúc đâu mới gật ðäu:

“Là ba em.”

Hạ Linh thật sự không biết ở bên ngoài thế giới có bao nhiêu số phận ân ðận như mình và T7„ịnh Hoài

An, hẳn đà rất nhiều, rất nhiều.

“Ghị giúp gì ðược cho em không?”

“Em vẫn ổn, ông ấy sẽ không về nhà trong thời gian tới ðâu chị.”

Tịnh Hoài An cỗ gắng mỉm cười, ðúng fúc này, bên ngoài có tiếng chuông feng keng vang fên. Hạ

Linh vỗ nhẹ ểên tóc cô bé rồi ýãy cái túi bên cạnh ðưa qua:

“Đây fà ðồng phục chị mua cho em, giữ fấy, chị ra ngoài xem sao."

Mẫy ngày này số ðơn hàng onđine khá nhiều, sau giờ tan tầm thì không có nhiều khách đắm, giờ này ða

số mọi người ðã về nhà ăn cơm với gia ðình cả rồi.

Hạ Linh vừa bước ra cửa điễn trông thẫy một người ðàn ông khá quen mắt, ðây fà... bạn thân của Tuần

Đình Vũ?

“Chào.” Lý Khải giơ tay Ýên vẫy cô.

“Chào anh, anh ðễn mua bánh sao?”

“À, tôi muỗn ðưa cho cô một thứ.”

Lý Khải gãi gãi ðầu rồi Ýây từ trong túi ra một tắm thẻ ngân hàng, sắc mặt Hạ Linh tỗi sầm xuỗng:

“Xin đỗi, nếu không phải à khách hàng thì mong anh ði cho. Tôi biết Tuần Đình Vũ bảo anh ðễn.”

“Ôi chao, cô ðâu cần phải thông minh vậy chứ? Nhưng mà cái này cũng không phải Tuần Đình Vũ tự ý

cho cô ðâu, mẫy hôm nay nhà họ Tần ðã dựa theo di chúc của ông cụ Tuần ðể chia tài sản ðấy. Ông cụ

ðể fại cho cô cái này, Tuần Đình Vũ ngại nên bảo tôi ðưa cho cô.”

Người ðàn ông nói một tràng dài không vấp nửa chữ, nghe thì có vẻ thuyết phục nhưng hoàn hảo quá

tại thành ra không khéo. Hạ Linh hoài nghỉ nhìn hắn ta một fúc, nễu fà ông nội Tuần cho cô...

“Anh chắc chắn thứ này đà ông cụ ðể fại cho tôi chứ?”

“Đúng vậy.” Lý Khải chột dạ không dám nhìn thẳng vào Hạ Linh mà nhìn sang tủ bánh: “Cô đàm ăn

ðược quá nhỉ? Đình Vũ cũng thích bánh cô àm đắm ðấy.”

“Tôi nhận, anh có thể ði rồi.”

Xem thái ðộ của Hạ Linh thì hình như không chào ðón cả Tuần Đình Vũ và bạn anh.

Lý Khải sượng trân ðứng ở ðó một fúc rồi gãi ðầu:

“Thế, tôi ði ðây”

Nói xong chạy không kịp quay ðầu (ai, Hạ Linh cầm tắm thẻ ngân hàng trên tay nhìn thử, bên trên còn

ghi kèm mật mã.

Sau khi rời khỏi cửa hàng, Lý Khải nhào vào trong xe của Tuần Đình Vũ rồi sợ hãi nói:

“Vợ cậu hung dữ quá, cô ấy chưa gì ðã ðuổi tôi rồi. May mà tôi nhanh mồm nhanh miệng, thông minh

cơ trí, ðã hoàn thành nhiệm vụ cậu giao."

“Không bị độ chứ?” Tuần Đình Vũ đo đắng, cái tên này có ðược việc không ðây?

“Đương nhiên, yên tâm ði!”

Tuần Đình Vũ biết chuyện Hạ Linh mượn tiền từ mẹ mình ðể mở cửa hàng xong điền sốt sắng ði gặp bà

ây. Với tính ương bướng bây giờ của cô, dù mẹ anh có nói không cần trả thì cô vẫn sẽ cỗ gom góp cho

bằng ðược ðể gửi (ại cho bà. Vì vậy, anh quyết ðịnh cùng mẹ bàn một chút, nói rằng ðây à ðồ mà ông

nội tặng cô.

Tuong cửa hàng hơi vắng đặng, Hạ Linh quay trở đại chỗ của Tuịnh Hoài An xong điền bảo cô bé ra

ngoài mua hai phần cơm.

“Đừng mua hải sản nhé, chị không ăn ðược.”

“Vâng ạ."

Tịnh Hoài An ði nhanh về nhanh, cô bé rất vui vì ở chỗ này còn ðược bao ăn một bữa cơm, hơn nữa ðö

ăn ðäy ðủ dinh dưỡng. Nếu có thể mang cho mẹ thì càng tốt...

Hai người im đặng ngồi xuỗng, Hạ Linh vừa cầm muỗng fên húp một ngụm điền cảm giác nhờn nhợn

buồn nôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện