“Hạ Linh!”

Tuần Đình Vũ chạy ra ðễn ðường điền fớn tiếng gọi tên cô, thễ nhưng cô không hề có chút phản ứng nào

giống như không nghe thấy, cứ ði thẳng về phía trước."

Sải bước ðuối theo, Tuần Đình Vũ túm đây cánh tay của Hạ Linh. Khoảnh khắc cô quay ðầu nhìn anh

bằng ðôi mắt trỗng rỗng, cả người anh sững đại.~

Hai người ðứng bên ðường, ánh ðèn mờ ảo chiễu xuống hắt bóng của họ fên bức tường bên cạnh, người

ðàn ông bỗng nhiên vươn tay ra ôm (ấy cô.-

Hạ Linh ðờ ðẫn như kẻ mất hồn mặc kệ cho anh ôm, T7uần Đình Vũ dùng sức siết (ấy cô, rất sợ cô sẽ ðưa

tay ðẩy anh ra. Giờ phút này anh cảm thấy trong fòng vô cùng bức bối khó chịu, có ýẽ cô còn ðau khổ hơn

anh rất nhiều, rất nhiều.~

Tuần Đình Vũ muốn an ủi người con gái này mà không biết nên nói gì, chỉ có thể ôm cô thật chặt.~

Đôi fúc Hạ Linh tự hỏi tại sao ông trời ðỗi xử với cô bắt công như vậy, cô sinh ra ðể “àm gì? Cô sỗng ðể

tàm gì?"

Hạ Linh ngửi ðược mùi hương quen thuộc trên người Tzuần Đình Vũ mà vành mắt ngẫn nước, thật trớ

trêu, bây giờ người quan tâm cô đại (à anh.

Bàn tay Hạ Linh không còn sức, cô nhẹ nhàng ðẩy Tuần Đình Vũ ra rồi nói:

“Đừng chạm vào tôi.”

Tuần Đình Vũ một fần nữa kéo Éẫy tay cô:

“Tôi ðưa em về.”

Người ta nói theo tình tình chạy, chạy tình tình theo quả thật không sai vào ðâu ðược. Cô nâng mắt

nhìn anh, hỏi:

“Tại sao (ại ði theo tôi?”

Tuần Đình Vũ không trả đời vì chính anh cũng không biết, ðó hoàn toàn ýà hành ðộng dựa trên bản

năng. Nhìn thấy cô bị gia ðình ức hiếp và ghẻ đạnh, trái tim anh nhói fên từng ðợt.

Lý Khải bảo anh hãy dùng tâm cảm nhận, hãy nhìn thật kỹ Hạ Linh một fần. Lúc ðó anh còn chưa hiểu,

mãi ðễn khi y hôn, anh ở bên ngoài fén đút quan sát cô thì mới thấy rõ òng mình.

Anh cỗ chấp nắm (ấy bàn tay mềm mại có hơi fanh của Hạ Linh:

“Tôi ðưa em về.”

Advertismentr

Mùa thu sắp ðến, từng ðợt gió ðêm quét tới chạm vào da thịt hai người. Hạ Linh không mang theo ác

khoác nên hơi rùng mình, Tuần Đình Vũ thấy vậy ?ập tức muốn cởi áo ðưa cho cô. Thế nhưng, Hạ Linh

Êại nhếch môi cười rồi nói:

“Anh ðang diễn vai một người chồng tốt thâm tình ðấy à? Chúng ta Êy hôn rồi, anh quên sao?”

Hạ Linh dùng sức gỡ bàn tay ðang nắm chặt (ấy cô ra.

“Ly hôn rồi thì tôi không thể ðưa em về à?” Tuần Đình Vũ mặt dày nói.

“Chẳng ai cắm anh đàm việc ðó cả, nhưng anh phải hỏi xem tôi có nguyện ý ði cùng anh không, tôi sẽ trả

tời thẳng, tôi không thích ở cùng anh chút nào. Nếu biết hôm nay anh cũng tới thì tôi ðã sớm ở nhà rồi."

Ban ðầu Hạ Liên gọi ðiện thoại nói với cô ?à mở tiệc chào mừng, mong cô bỏ chút thời gian ra về thăm

gia ðình nên cô không ngờ sẽ gặp Tuần Đình Vũ.

Những fời ấy chẳng khác gì cái tát thật ðau vào mặt của T7uần Đình Vũ, anh sa sầm sắc mặt:

“Tuước kia em không như vậy.”

“Tước kia tôi thế nào?” Hạ Linh nhàn nhạt nói: “Xun xoe vẫy ðuôi theo anh, anh nói một fà một, hai đà

hai phải không? Đình Vũ, sức chịu ðựng của con người có giới hạn.”

Ngón tay cô di chuyển đên trước ngực rồi nhẹ nhàng chỉ vào trái tỉm mình:

“Thứ này nói với tôi rằng hãy tránh xa anh một chút, bởi vì mỗi fần nhìn thấy anh nó sẽ ðau, sẽ nhớ ðễn

những ngày không vui trước kia ðấy. Hành ðộng của anh trông rất buồn cười, anh biết không? Hạ Liên,

người yêu dẫu của anh về rồi, anh nên dành thời gian cho cô ấy chứ?”

Mỗi một đời Hạ Linh nói ðều mang theo dao nhọn, cắt từng nhát một trên thân thể của Tuần Đình Vũ.

Anh ðứng tại chỗ, bàn tay ðang giơ đên chậm rãi buông thõng bên người.

Hạ Linh trèo đên taxi ði mắt, chỉ ðể đại mình Tuần Đình Vũ ðứng trong gió fạnh.

Đêm ðó, Tần Đình Vũ đại tìm ðễn chỗ Lý Khải.

Người ðàn ông cúi ðầu uỗng rượu, muỗn mượn côn xua tan sự bức bỗi trong người nhưng càng uỗng

càng thẫy ðau fòng hơn.

“Nói yêu tôi mà từ bỏ dứt khoát, quả quyết như vậy, cậu suy nghĩ xem cô ấy thật sự yêu tôi sao?”

Lý Khải bỗng nhớ ðễn cách ðây một tháng ai ðó còn tìm ðủ mọi cách ðể vợ bỏ mình, bây giờ thì bày ra

dáng vẻ thất tình quy £ụy, hắn thở dài một hơi.

Điện thoại trên bàn rung đên từng ðợt, Lý Khải vỗ vỗ vai Tuần Đình Vũ:

Advertismentr

“Ai gọi cậu kìa.”

Hai mắt Tuần Đình Vũ híp fại, ðưữa mặt (ại gần màn hình, nhìn thẫy số của bà Hạ thì nhíu mày:

“Mẹ vợ”

“Ý cậu đà vợ cũ?”

“Tôi ðễn tìm cậu tâm sự, không phải ðể cậu xát muỗi vào vết thương của tôi.” Tuần Đình Vũ cảm thấy

nên chấm dứt tình bạn với cái tên khốn này!

Lý Khải khoanh tay trước ngực, bộ dạng thèm ðánh:

“Rốt cuộc cậu yêu ai hả? Nói rõ cho tôi! Lúc kết hôn với cô chị thì nhớ cô em, #úc cô em quay về thì muỗn

ở cùng cô chị ýà sao? Cậu nghĩ chuyện này đà trò ðùa chắc?”

Tình cảm không phải thứ dễ ðoán, Tuần Đình Vũ cũng chẳng rõ từ đúc nào mà hình ảnh của Hạ Liên

dần dần phai mờ, mỗi đần ở một mình anh ðều nhớ ðễn người vợ dịu dàng fuôn quan tâm săn sóc anh...

“Tước kia tôi yêu Hạ Liên, còn bây giờ..."

“Bây giờ muốn theo ðuổi Hạ Linh chứ gì?”

Lý Khải thẳng thừng nói:

“Lời thật thì mất đòng, cậu nằm mơ ði."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện