Xin chú ý, có một nhóc con rất biết làm nũng

Trans: Ying Ying



Chương 14

Tuy nói lãnh công chứng có thể cộng thêm hai điểm, nhưng Tống Nhiễm Niên còn thiếu khá nhiều tín chỉ. Cậu đành nhín chút thời gian đi nghe mấy buổi tọa đàm.

Tọa đàm ở trường cậu thường bắt đầu vào mỗi sáu giờ tối, nghe liên tục hai tiếng, khoảng tám giờ hơn là có thể về. Trong buổi tọa đàm, Tống Nhiễm Niên không nghe lọt tai được gì cả, vẫn luôn nằm dài lên bàn mơ màng.

Về sau vì quá buồn ngủ, Tống Nhiễm Niên liền úp mặt nhắm mắt đánh một giấc, đến lúc tỉnh lại cũng chỉ mới hơn bảy giờ rưỡi.

"Đệt, sao thời gian qua lâu dữ vậy?" Tống Nhiễm Niên rủa thầm một tiếng, thúc cùi chỏ vô thằng bạn kế bên, "Bây giờ cúp đi về có bị phát hiện không?"

"Chắc không đâu, nhiều người như vậy, có lẽ thầy cũng lười quản."

Tống Nhiễm Niên vừa nghe, trong lòng liền rạo rực muốn bay đi. Ai ngờ điện thoại trong túi quần rung báo tin nhắn, cậu mở ra xem thì thấy là của Cố Trác Sâm.

Cố Trác Sâm: Hôm nay anh xong sớm nên ghé đón em luôn, bé ngoan chờ anh.

Tống Nhiễm Niên rất muốn được Cố Trác Sâm đón, cậu quyết định không cúp nữa, ở lại làm bé ngoan.

Sau khi Cố Trác Sâm gửi tin đi, hắn liền nhanh chóng thay đồ ra về.

"Vội vàng về nhà hú hí hả?" Đồng nghiệp bên cạnh thấy bộ dạng Cố Trác Sâm sốt ruột dọn đồ trông rất buồn cười, nhịn không được hỏi một câu.

Cố Trác Sâm gật đầu: "Gần đúng thôi! Bạn trai nhỏ vẫn còn ở trường nghe tọa đàm, đang chờ tôi tới đón!"

"Cái tên hay khoe khoang!" Đồng nghiệp không chịu nổi mùi chua của tình yêu này, gấp gáp xua tay đuổi Cố Trác Sâm đi.

Cố Trác Sâm cũng không muốn phí thời gian, lái xe đến thẳng trường Tống Nhiễm Niên. Lúc tới nơi thì vẫn chưa tám giờ, hắn liền nhắn tin cho cậu hỏi địa điểm phòng nghe tọa đàm.

Tống Nhiễm Niên vội vàng nhắn lại: Khu A1, phòng 306!

Cố Trác Sâm xuống xe đi về hướng khu A1, lúc này ngoại trừ phòng 306 ra thì các phòng còn lại đều đã tắt đèn. Hắn đứng bên hông cửa liếc nhìn vào trong, thấy Tống Nhiễm Niên đang đặt cằm nhỏ lên bàn, bộ dạng rất buồn cười.

"Người yêu cậu đến kia!" Bạn học ngồi cạnh Tống Nhiễm Niên chỉ chỉ ra cửa, "Ảnh đứng đó nhìn cậu nãy giờ! Mẹ nó, suýt nữa đã đổ vì ánh mắt dịu dàng!"

"Cút, đó là người đàn ông của tôi!" Tống Nhiễm Niên trừng mắt với bạn học một cái, sau đó nhìn về hướng cửa tìm kiếm, quả nhiên liền thấy Cố Trác Sâm. Dáng người hoàn mỹ đang đứng ngoài cửa, khiến bao đôi mắt chăm chú dõi theo không nỡ chớp.

"Người ở ngoài kia là ai thế nhỉ?" Các bạn nữ phía sau không ngừng bàn tán.

"Đẹp trai quá đi mất!"

Tống Nhiễm Niên đắc ý giơ cao đầu, thiếu điều còn muốn xoay lại nói với các bạn nữ kia đó là người yêu của tôi đó!

Cố Trác Sâm không hiểu sao vẻ mặt của Tống Nhiễm Niên lại đắc ý như vậy, chỉ đưa tay ra hiệu với cậu là hắn sẽ ngồi chờ ngoài kia.

Tống Nhiễm Niên gật gật đầu, sau đó cúi xuống nhắn tin cho Cố Trác Sâm: Mấy bạn nữ phía sau đều khen anh đẹp trai á!

Cố Trác Sâm lựa một chỗ trống gần đó ngồi xuống: Điều này không phải hiển nhiên sao?

Tống Nhiễm Niên: Đáng tiếc là có đẹp mấy cũng không phải của họ, Trác Sâm ca ca là của em!

Cố Trác Sâm: Là của em, không ai cướp đi được! Anh nhìn người khác cũng không thuận mắt, chỉ thích mỗi em tiểu quỷ ưa làm nũng thôi!

Hai người nhắn tin qua lại vài câu, thời gian cũng trôi nhanh hơn. Đến lúc tọa đàm kết thúc, các bạn sinh viên hối hả chạy khỏi lớp.

Tống Nhiễm Niên cũng không vội gì, cậu cố ý ở lại một lát để ra cuối cùng. Trên hành lang lúc này chỉ còn một mình Tống Nhiễm Niên, cậu đã quên hỏi Cố Trác Sâm đang ngồi ở đâu. Vừa định móc điện thoại nhắn tin, cậu liền nghe thấy tiếng mở cửa phòng học phía sau.

Từ trong phòng tối duỗi ra một cánh tay, trực tiếp kéo Tống Nhiễm Niên vào. Không cần nghĩ cũng biết người kéo cậu là ai.

Ngay lúc vừa vào phòng học, Cố Trác Sâm liền đè Tống Nhiễm Niên lên cửa, sau đó hung hăng hôn môi cậu.

Tống Nhiễm Niên bị dọa sợ, nện hai cái vào vai Cố Trác Sâm rồi cũng ôm lấy hắn hòa mình vào nụ hôn.

Cố Trác Sâm thực sự hôn quá tốt, đầu lưỡi cuốn lấy Tống Nhiễm Niên không tha, khiến hai chân cậu mềm nhũn, đến lúc nụ hôn kết thúc cậu đã nằm gọn trong lòng Cố Trác Sâm thở hổn hển.

"Anh hôn tốt quá đi mất!" Tống Nhiễm Niên đỏ mặt nhéo eo Cố Trác Sâm, "Mỗi lần đều hôn em tới mất thở mới chịu buông ra!"

"Không thở được liền đổ thừa tại anh bắt nạt, sao không phải do em cố ý rên rỉ câu dẫn anh?" Cố Trác Sâm kéo tay Tống Nhiễm Niên ra ngoài, không còn người học nên các phòng cũng đã tắt hết đèn, hành lang chỉ còn lại một màu đen kịt.

Lúc xuống cầu thang, Tống Nhiễm Niên không thấy đường thiếu chút nữa đã hụt chân té. Cố Trác Sâm xoa xoa vành tai cậu, rồi cõng người trên lưng, còn không quên quay đầu lại chọc ghẹo một câu: "Niên Niên sao lại ngốc nghếch như thế nhỉ?"

"Anh mới ngốc nghếch ý! Em chỉ không thấy rõ thôi!" Tống Nhiễm Niên ngoan ngoãn nằm nhoài trên lưng Cố Trác Sâm, một tay lấy điện thoại mở đèn flash rọi sáng đường đi cho hắn.

Lưng Cố Trác Sâm rất rộng, nằm lên cực kỳ thoải mái, Tống Nhiễm Niên vui vẻ lắc lư cả người, còn nhiều lần hôn vào gáy hắn.

"Em có nặng lắm không?" Tống Nhiễm Niên nghiêng đầu hỏi, sau đó cắn lên cằm Cố Trác Sâm một cái, tranh thủ ăn đậu hủ của hắn.

Cơ thể nhỏ bé của Tống Nhiễm Niên thì nặng chỗ nào, đối với Cố Trác Sâm là nhẹ như không, hầu như cõng cậu hắn còn chẳng cần dùng sức. Nhưng Cố Trác Sâm vẫn mở miệng nói: "Nặng muốn chết!"

"Thật ạ?" Tống Nhiễm Niên vừa nghe, liền muốn leo xuống, "Vậy để em tự đi, anh cũng lớn tuổi rồi không nên lao lực quá, vừa nhìn đã biết thể lực èo uột rồi!"

"Tống Nhiễm Niên, thể lực của anh thế nào trong lòng em phải biết rõ chứ nhỉ?" Cố Trác Sâm vỗ vỗ mông cậu, giữ chặt lấy người không cho nhảy xuống.

Tống Nhiễm Niên bất mãn: "Không phải anh chê em nặng sao!"

"Anh đang cõng bảo bối của anh, cũng là cõng lấy toàn bộ thế giới của mình, em nói xem có nặng hay không?" Cố Trác Sâm chẳng biết xấu hổ nói lời tâm tình, dứt câu liền nghiêng đầu hôn môi Tống Nhiễm Niên.

Vừa nghe thấy, vành tai Tống Nhiễm Niên đỏ ửng lên. Lúc bình thường cũng đã nghe qua không ít lời ngọt ngào của Cố Trác Sâm, nhưng câu nói đêm nay lại khiến cậu cực kỳ xấu hổ, cố gắng vươn người lên phía trước, chủ động hôn môi hắn. Hai người dây dưa một hồi mới ra khỏi khu phòng học.

Trên đường đi ra chỗ để xe, Cố Trác Sâm vẫn cõng Tống Nhiễm Niên trên lưng. Ban đêm sương xuống còn có gió lạnh thổi đến, khiến Tống Nhiễm Niên hơi run rẩy, càng ôm chặt Cố Trác Sâm hơn. Hình bóng hai người dựa sát vào nhau như được ánh trăng kéo dài, phản chiếu xuống mặt đất.

Tống Nhiễm Niên chăm chú nhìn cái bóng hồi lâu, bỗng nhiên không còn thấy lạnh nữa. Chuyển sang nghiêng mặt ngắm nhìn gò má Cố Trác Sâm, móng vuốt nhỏ không an phận vuốt ve chân mày sắc bén rồi đến sống mũi cao của đối phương. Cuối cùng ngón tay dừng lại vuốt nhẹ lên đôi môi tinh tế, nhỏ giọng nói: "Trác Sâm ca ca, anh đẹp trai quá đi mất. Em đã từng thấy qua rất nhiều người đẹp, nhưng chỉ có mình anh khiến em say đắm ngay từ ánh nhìn đầu tiên."

"Khi ấy em đã khổ não rất lâu, cảm thấy mình thật không bình thường, lại tự nhiên đi thích một người đàn ông. Nhưng rồi mỗi khi nghĩ đến anh, những vấn đề đau đầu kia liền biến mất."

Khi nói lời này giọng Tống Nhiễm Niên có chút phấn khích, cái đầu nhỏ lắc lư trông rất đáng yêu.

"Thế nhưng khi đó em rất sợ, sợ anh sẽ không thích em, sợ anh không nhớ em là ai. Mỗi ngày qua đi, em đều nghĩ đến anh." Tống Nhiễm Niên tiếp tục nói, âm thanh có chút oan ức, "Thật ra hôm đó em cố tình đến quán bar gặp anh, em đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu như thực sự bị anh cự tuyệt, em sẽ cất phần tình cảm này vào tim, tưởng niệm cả đời."

"Dù cho tương lai chỉ có một mình, em vẫn ôm lấy hình bóng anh, tương tư một đời."



Chỉ còn một chương nữa là hoàn bộ này rồi (╯︵╰,)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện