“Chiều nay em biến đâu thế?”
Gabriella nhìn hình ảnh Rufus phản chiếu trong gương phòng tắm trong khi anh đứng sau cô trên ngưỡng cửa, cảm thấy nhẹ người vì anh không tới sớm hơn vài giây, khi cô chưa kịp quấn khăn bông che thân thể sau khi cô tắm. Cô không chắc cô có thể nói chuyện với anh khi đang hoàn toàn trần truồng.
Không phải vì anh đang thật sự cần câu trả lời của cô; điều rất hiển nhiên vì khi Rufus đi tắm cô đã tận dụng cơ hội chuồn khỏi căn hộ đó. Căn hộ nơi họ vừa ân ái với nhau. Căn hộ nơi Rufus đưa các cô người tình của anh tới, nó có vẻ…
Anh đã thật sự không đuổi theo cô, đúng không? Bảy giờ, cô đã được con gái chồng cô khinh khỉnh thông báo, là “giờ Bố đi làm về” Và bây giờ mới hơn 7 giờ một chút.
Gabriella cố gắng không quay lại nhìn anh, cô chọn cách nhìn bóng anh qua gương phòng tắm. Cô cầm lên một lọ kem có mùi hương cô thích, đổ một ít ra lòng bàn tay trước khi thoa nó lên hai cánh tay cô.
“Em nghĩ hôm nay chúng ta đã xong việc với nhau rồi,” Cô giễu cợt.
Môi anh cong lên. “Thật không? Hay là em đã chạy trốn như một kẻ hèn vậy?”
“Anh có thể ra khỏi phòng tắm của em không, Rufus?” Cô nói lạnh lùng, mắt cô thách thức khi cô thấy anh dõi theo những cử động của cô, mắt anh tối lại vì dục vọng mà cô giả vờ như không nhận thấy. “Em nghĩ phòng của anh ở bên kia hành lang.”
Anh thờ ơ dựa người vào khung cửa. “Và em sẽ làm gì nếu anh không ra? Gọi người giúp à?”
Đáy là một hành động vô ích, cô thừa nhận; trước hết, anh là ông chủ mới của ngôi nhà.
Nhưng mà cô cũng là bà chủ mới của ngôi nhà cơ mà. “Nếu cần thiết,” cô xác nhận lạnh lùng, lần này cô tiếp tục thoa kem lên vai.
Rufus thở ra tức giận, vô cùng cáu tiết vì sự lạnh lùng của cô sau khi họ đã chia sẻ niềm hoan lạc lúc chiều. Lúc trước Gabriella giống như một lò lửa trong vòng tay anh, rất nồng nhiệt và phóng đãng. Tại sao cô lại đột nhiên thay đổi như thế? Nếu họ phải sống như vợ chồng với nhau 6 tháng thì Rufus cũng rất muốn chung chăn gối với vợ anh trong từng ấy thời gian! Tính đến cách cư xử của cô ở Majorca, và sự hưởng ứng của cô với anh hôm nay, anh nghĩ cô cũng muốn tương tự.
Gabriella tất nhiên không thể nói rằng cô không bị anh hấp dẫn.
Tại sao, lúc đầu giờ chiều nay, sau khi họ vừa hưởng thụ niềm vui với nhau nhiều đến thế, vậy mà cô đã lợi dụng khi anh không ở trong phòng có vài phút để chuồn về đây, về Nhà Gresham.
“Em đã yêu cầu anh đi khỏi đây rồi đấy, Rufus,” Cô nhắc lại lạnh lùng, thậm chí không nhìn lên anh mà tập trung vào việc xoa kem lên làn da mịn màng phía trên ngực cô.
Bầu ngực anh muốn hôn và vuốt ve trong khi anh có cô lần nữa với sự phóng túng hoang dã như chiều nay, và anh lại muốn hoàn toàn mất hết lý trí với cô.
Mái tóc dài búi lỏng lẻo trên đầu cô, mấy sợi tóc rơi loã xoã, phô ra bờ vai gầy và cái cổ mảnh mai yếu đuối, da cô mềm mại óng mượt, làn da anh__
Cô liếc anh cáu kỉnh khi cô cảm giác được cái nhìn nóng bỏng của anh. “Anh vẫn ở đấy à?”
Anh cộc cằn. “Anh cũng sống ở đây!”
“Em đã nói rồi, phòng tắm và phòng ngủ của anh ở bên kia hành lang,” cô độp lại.
“Có lẽ anh thích phòng này hơn phòng anh?” anh trêu cô.
“Trong trường hợp này chúng ta sẽ đổi phòng.” Cô nhún vai.
Đây là 1 Gabriella khác với cô nàng Rufus đã từng biết, khác con bé vị thành niên đã mê anh như điếu đổ 5 năm trước đây, và khác người phụ nữ hoang dại trong vòng tay anh lúc chiều. Gabriella này lạnh lùng hơn, độc lập hơn.
“Anh được báo sẽ có bữa tối lúc 8 giờ,” anh cộc lốc.
Gabriella cúi đầu lạnh lùng. “Lúc nãy em đã nói cô giúp việc dọn cơm rồi.”
Rufus cười không vui. “Em không thèm bận tâm thực hiện những trách nhiệm của người vợ nhỉ!”
Cô nhìn anh điềm tĩnh. “Em quan tâm đén một số trách nhiệm.” Cô nghiêng đầu lịch thiệp. “ Nhưng em sẽ tự chọn xem nên quan tâm đến cái gì, Rufus,” Cô nói thêm cứng rắn.
Ngủ chung giường với anh trong 6 tháng tới không phải là cái cô “chọn”, hình như vậy.
Chết tiệt!
Chiều nay dường như đã có một giải pháp hoàn hảo cho nỗi khao khát liên miên của anh để chiếm hữu cô. Đó là sự đáp ứng của cả hai vì họ không đòi hỏi một sự cam kết nào của nhau, không có những lời hứa giả dối, và sẽ mang lại cho anh chính xác những gì anh muốn bất cứ khi nào anh muốn.
Gabriella trong giường anh.
Bây giờ cô lại chơi trò khó khăn không phù hợp ý tưỏng lúc đầu.
“Anh không tới gặp Holly bây giờ à?” Gabriella nhắc/ “Lúc nãy cô bé nói với em la anh dành cho nó nửa tiếng trước khi nó đi ngủ.”
Rufus thẳng người đứng lên, cau mày. “ Nghe giọng em có vẻ chỉ trích đúng không Gabriella?”
“Em không biết__ anh thấy thế à?” cô nhẹ nhàng, lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt anh phản chiếu trong gương. Trong lòng cô run rẩy, ký ức khi họ ân ái còn quá đậm trong tâm trí cô, cô không thể quên được cô đã hoàn toàn buông thả trong vòng tay Rufus.
Điều đó đáng lẽ không bao giờ được xảy ra, nhưng nó đã đến thật bất ngờ, và quá nhanh, cô đã không đủ sức mạnh cũng như lý trí để chống lại sự mê hoặc của Rufus khi anh thăm dò xem cô có ham muốn giống anh hay không.
Có mà, hơn bao giờ hết, cô cũng có ham muốn giống anh.…
Nhưng cho anh thấy cô yếu đuối như vậy đã đặt cô vào một vị trí dễ bị tổn thương ngay từ khởi đầu cuộc hôn nhân giả tạo này, vị trí mà cô muốn đảo lại ngay lập tức, nhanh nhất có thể được, bằng mọi cách.
Miệng Rufus mím chặt. “Quan hệ tình cảm của anh và con gái anh không phải là việc của em!”
Cô nhướng mày. “Anh có quan hệ tình cảm với cô bé thật à?”
Anh nheo mắt. “Chính xác em nuốn nói gì vậy?”
Gabriella quay mặt đối diện với anh, khinh miệt. “Bỏ nửa tiếng buổi tối cho cô bé không được gọi là quan hệ tình cảm!”Gabriella xúc động nhớ những năm đầu tới trường. Mẹ cô đã đứng ngoài cổng trường chờ cô để cùng di bộ về nhà. Hai mẹ con cùng ngồi bên bàn bếp uống chocolate nóng trong khi kể cho nhau nghe các sự kiện xảy ra trong ngày. Mẹ cô giúp cô làm bài tập rồi cả hai cùng nhau chuẩn bị bữa tối.
Tất nhiên mọi sự cũng khác khi cô lớn hơn, có suy nghĩ riêng và mẹ phải đi làm cả ngày để nuôi cô. Nhưng khi Gabriella lớn hơn nữa, khoảng gần 14 tuổi, và có thể tự phục vụ mình khi mẹ không có ở nhà, cô đã cơm nước sẵn sàng khi mẹ đi làm về, và thường xuyên mẹ cô quá mệt mỏi để quan tâm đến bếp núc. Đó là lý do tại sao Gabriella tự khám phá ra mình rất thích nấu nướng.
Holly Gresham khoảng 7 tuổi, luôn được tài xế đưa đón khi đi học, vậy mà cô bé luôn được phục vụ ăn uống trong bếp. Holly chưa đủ lớn để làm công việc nhà, nhưng có vẻ như cô bé toàn rúc một mình trong phòng suốt ngày. Cho đến khi bố về. Và sau đó hai bố con lại tiếp tục rúc trong phòng “nửa tiếng với nhau” trước khi cô bé đi ngủ.
Holly đã ngạo mạn thông báo với cô điều này khi cô gõ cửa phòng con bé xem nó đang làm gì.
Holly đúng thật là con gái của bố nó. Con bé có vẻ được thừa hưởng tính cách kiêu hãnh và độc lập của anh, và không hề quan tâm đén việc nó bị ở một mình trong phòng qúa nhiều, và nó phải tự tắm lấy trước khi đi ngủ. Ở độ tuổi lên bảy mà cô bé đã cho mọi người ấn tượng là nó không cần ai cả.
Gabriella công nhận rằng có thể rất khó khăn cho Rufus khi bị bỏ lại cùng với cô con gái hai tháng tuổi. Thêm nữa, công việc của anh buộc anh vào rất nhiều trách nhiệm, và anh đã phải thuê vú nuôi chăm sóc cô bé con những năm đầu, và chỉ ngừng thuê họ khi Holly bắt đầu đến trường hai năm trước. Nhưng nhìn những đồ chơi đắt tiền chất đầy trong phòng Holly, thì có vẻ như Rufus chỉ quan tâm đến việc cung cấp vật chất thật nhiều cho cô con gái không có mẹ của anh hơn là bỏ tình cảm và thời gian cho nó, cái mà cô bé thật sự cần.
Mối quan hệ tình cảm của anh và con gái không phải là chuyện của cô, Rufus đã cảnh cáo cô, và trong thời gian ngắn cô xuất hiện trong cuộc sống của họ thì đúng là không phải chuyện của cô thật, nhưng điều đó không ngăn được cô nêu ý kiến, hay nói với Rufus ý kiến của cô. Nhìn vẻ mặt tối lại vì giận của anh, cô biét anh không coi trọng…
“Anh đã bảo em tránh xa Holly rồi,” anh khó chịu.
Gabriella nhún đôi vai trần. “Em nghĩ ai đó cần kiểm tra xem con bé còn sống hay đã chết__”
“Em không có quyền, mẹ kiếp__”
“Thêm nữa,” Cô cứng rắn tiếp, “ Em chưa bao giờ đặc biệt thích bị bảo cái gì em được làm, cái gì không.”
Rufus quắc mắt. “ Vậy có lẽ đây là lúc em nên học__”
“Anh doạ em đáy à, Rufus?” cô cắt lời.
Anh chòng chọc nhìn cô một lúc lâu vẻ tức giận vì cô đã dám phê bình cách anh nuôi dạy con gái.
“Không, anh không doạ em, Gabriella,’ cuối cùng anh nhẹ nhàng thì thầm. “ Anh chỉ ngạc nhiên vì nhận được lời khuyên về cách giáo dục con của một phụ nữ có mẹ chẳng là gì ngoài là một__”
“Em khuyên anh nên dừng ở đây, Rufus.” Lần này giọng cô thật sự lạnh như băng, cằm cô hếch lên cảnh cao khi cô chiếu cặp mắt tím long lanh về phía anh. “Chúng ta có thể thoả thuận một việc được không, Rufus?”
Cô nghiêm nghị tiếp. “Anh làm ơn đừng lôi mẹ em vào chuyện này, và em sẽ không bình luận về thiếu sót của anh trong việc hướng dẫn và chăm sóc con gái anh__ anh thấy có được không?”
Một sự xúc phạm, Rufus tư lự nhận xét.
Sáu tháng chung nhà với người phụ nữ này có vẻ dài hơn anh tưởng.
Gabriella liếc nhìn xuống cái đồng hồ cô vừa bỏ ra khi cô đi tắm. “Nếu anh không ra ngay bây giờ, anh sẽ không có đủ thời gian ba mươi phút trước bữa tối dành cho Holly đâu.”
“Vậy là em cũng sẽ xuống ăn bữa tối à”
Anh nhướng mày, quyết định bỏ qua lời nhận xét có chủ ý này. Gabriella rất hăm hở gây sự tiếp, và anh không có thời gian cho chuyện đó bây giờ.
“Tại sao lại không chứ?” cô chua chát.
Rufus nhún vai. “Anh nghĩ em làm việc ở quán rượu hay cái gì đó vào buổi tối chứ?”
“Em thôi rồi,” cô trả lời qua quít. “Em đã không làm việc ở quán rượu từ hôm qua. từ thứ hai, em sẽ bắt đầu công việc trang trí lại nhà hàng Gabriella,” cô ngọt ngào nhắc.
Chết tiệt! Sau đủ mọi thứ xảy ra hôm nay, anh đã quên anh sẽ phải cùng làm việc với cô nữa chứ.
“Đã quá mấy phút rồi, Rufus,” cô châm chọc. “Anh thật sự không muốn Holly phải chờ chứ?”
Toby nói đúng , Rufus giận dữ tự nhủ khi anh quay đầu bỏ đi; anh không chắc anh sẽ có thể chịu nổi 6 tiếng trong cùng một ngôi nhà với Gabriella, nói gì đến 6 tháng!
“Nhẫn cưới của em đâu?”
Gabriella cố ý lạnh lùng nhìn sang bên kia bàn chỗ Rufus khi cả hai cùng ngồi trong phòng ăn nhỏ nơi bữa ăn đã sẵn sàng từ 15 phút trước. Không ai ăn nhiều, món dưa hấu khai vị hầu như còn nguyên không ai đụng đến, món cá hồi cũng không hơn gì. Gabriella không biết tại sao Rufus không ăn nhưng nhận thức anh đang ngồi đối diện cô làm cho cô không thể nuốt nổi.
Cô đã nghĩ đến tình huống này trước khi xuống đây ăn tối, biết ngay sau khi cô bỏ đi chiều nay, và quyết định rằng lạnh nhạt là cách cô sẽ đối phó với anh trong tương lai. Và nó không những ngăn được anh đoán ra tình cảm của cô, cùng lúc nó còn chọc cho anh điên khùng hơn nữa.
Sự giận dữ của cô chẳng đi đến đâu dơn giản vì Rufus đã quăng nó lại trả cô. Và anh còn làm nhục cô nhiều hơn cô có thể làm cho anh!
Tỏ ra vui vẻ không phải là lựa chọn đúng sau đề nghị của Rufus chiều nay rằng cô và anh cùng chia sẻ giường chiếu__và cả thể xác, tất nhiên_ trong sáu tháng tới.
Và lờ anh đi là hoàn toàn không thể khi mà cô quá mẫn cảm với anh.
Do đó cô chọn thái độ lạnh nhạt. Thật ra đấy là một công việc vô cùng nặng nhọc khi bản chất cô là một người thích đàn đúm vui vẻ và hay chuyện.
Nhưng bất cứ cái gì cô nói với Rufus anh đều đập trả lại cô, nên cô đơn giản là không nói truyện với anh trừ khi anh trực tiếp nói với cô.
Như bây giờ.
“Lúc nãy em bỏ nhẫn ra khi đi tắm,” cô trả lời “Em không muốn tay tái ngắt”
Thêm nữa, nó làm cô có cảm giác như vật sở hữu của ai đó…
“Thế có nghĩa là sao?” anh nghi ngờ, đặt dao dĩa xuông bàn nhìn cô. “Em nghĩ rằng anh mua cho em một mẩu kim loại rẻ tiền làm nhẫn cưới à__có đúng không?”
Cô mở to mắt. “Anh đừng nói đấy là kim cưong và vàng thật nhé?”
Thậm chí họ đã không đề cập đến chiếc nhẫn sẽ trao cho nhau suốt trong buổi lễ__họ thực sự chẳng nói với nhau bất cứ điều gì trong mười ngày trước lễ cưới, Gabriella chỉ nhận được một cú điện thoại Ruffus chỉ cho cô phải đến đâu và lúc nào. Vì thế cô hơi ngạc nhiên khi Rufus đưa ra một chiếc nhẫn màu vàng khảm vài thứ mà cô nghĩ là pha lê, đúng lúc cần thiết và đeo vào tay cô.
“Anh đang nói nó là thật à?” Cô nhắc lại với vẻ tư lự trong khi Rufus không rời mắt khỏi cô vẻ ngò vực.
Chắc chắn họ là đôi vợ chồng mới chẳng giống ai, ngồi dối diện nhau thật lịch sự bên bàn ăn, cùng mặc đồ như đi ăn tối ở ngoài, khi Gabriella mặc váy dài ôm màu đen dài đén gối, và Rufus mặc áo quần và sơ mi là thẳng nếp.
Cô đã cố gắng sử xự để coi được trong mắt những người giúp việc hơn là cho Rufus, và cô chắc chắn anh cũng vậy; sau nữa, cả hai không ai đặc biệt quan tâm đến việc gây ấn tượng với nhau.!
“Đúng vậy, dĩ nhiên là thật,’ Rufus mất hết kiên nhẫn.” Em thật sự nghĩ anh sẽ mua cho vợ anh một cái nhẫn giả sao?”
“Tại sao không? Đây cũng là cuộc hôn nhân giả mà!” cô lắc đầu cho qua. “ Hay là Rufus Greasham không thể bị bắt quả tang trao cho vợ một cái nhẫn gỉa?” cô khinh khỉnh.
Cô vẫn muốn có chiến tranh, Rufus nhận xét. Và anh không muốn gì hơn là tham gia cùng cô. Nhưng cùng lúc, anh cũng không muốn cho cô bất cứ thứ gì cô muốn tối nay…
“Nói cho cùng.” Anh gật đầu. “Anh chỉ hỏi thôi, Gabriella. Em cứ làm bất cứ thứ gì em muốn với nó.” Anh nhún vai, bắt đầu ăn món cá hồi.
Họ có thể chơi trò chơi đặc biệt này. Nhưng họ sẽ chơi theo cách của anh nếu không thì thôi.
Holly thế nào rồi?” Gabriella nhắc sau một lúc im lặng.
“Tốt thôi,” anh cục cằn gạt phắt. “Vẫn còn hơi ngạc nhiên với việc cô Gabriella của nó bỗng nhiên trở thành mẹ kế, nhưng ngoài ra, thì ổn,” Anh nói thêm giọng sắc lạnh.
“Có lẽ anh không nên nói với nó__”
“Thật sao__” Rufus thở dài mệt mỏi “ Em muốn nó phát hiện ra sự thật khi những người giúp việc trong nhà chạy quanh và gọi em là bà Gresham à?”
Gabriella cẩn thận đặt dao và dĩa của cô xuống đĩa, nhặt khăn lên nhẹ nhàng lau miệng trước khi trả lời anh. “ Tất cả ngưòi giúp việc trong nhà đều gọi em là cô Gabriella,” Cô nói giọng đều đều. “Em tin rằng anh đã nói với Holly rằng cái người gọi là mẹ kế chỉ là tạm thời theo hợp đồng thôi, và rằng sẽ không gây phiền phức gì đén mối quan hệ của anh và cô bé, đúng không?”
Trời đất, anh hy vọng cả hai sẽ không có nhiều những bữa tối cùng nhau như thế này__ anh không chắc chắn bộ máy tiêu hoá của anh sẽ chịu đựng được.
Lần này, anh đặt mạnh dao dĩa xuống đĩa làm nó kêu loảng xoảng, món cá hồi ăn nửa chừng giống Gabriella. “Anh không có thói quen giải thích mọi việc.” anh căng thẳng.
Cô nghiêng đầu lạnh lùng. “Không với bất cứ ai,”
“Thật không thể chịu đựng nổi!” Anh ném cái khăn xuống bàn trước khi đứng dậy. “Lạy trời, tôi sẽ đi New York vài ngày trong tháng tới__ sao nó không tới nhanh cho tôi nhờ!”
Bề ngoài Gabriella yên lặng không phản ứng với cơn giận của anh, nhưng bên trong cô đang xáo động bởi nhiều tình cảm khác nhau. Cô cảm thấy khuây khoả vì anh sẽ không hiện diện ở nhà trong vài ngày. Và cùng lúc cô cũng đang khiếp sợ với cảm giác trống rỗng trong lòng vì ý nghĩ anh sẽ không có anh ở nhà.
Cô sẽ khuây khỏa, cô cứng rắn tự nhủ. Cái cảm giác trống rỗng đó chẳng qua chỉ là sự khó chịu trong bụng khi cô cố gắng lịch sự với anh bằng cách cố gắng tỏ ra ngon miệng.
Tất cả chỉ có thế.
“Sao?” anh thách thức,nhìn anh thật to cao trong căn phòng nhỏ. “Em không bình luận gì à?
Cô nhìn thẳng cặp mắt giận dữ của anh. “Chúc đi tốt lành…?’
Anh cố thở sâu để giữ bình tĩnh khi tiếp tục trừng trừng nhìn cô, biết cô cố tình chọc giận anh. “Anh muốn nói tới Holly!”
Cô nhăn mặt. “ Nhưng anh vừa bảo em đừng đưa ra bình luận gi về mối quan hệ giữa anh và con gái anh cơ mà.”
“Và anh được phép coi đây là một trong những cơ hội mà em chiụ khó nghe theo lời anh à?”
“Đúng thế!” Cô ngọt ngào xác nhận.
Rufus mất hết kiên nhẫn lắc đầu, cảm thấy cần phải rời đây ngay lập tức. Trước khi anh túm lấy cô mà lắc chứ không phải tự lắc đầu anh. Bình thường đây là khoảng thời gian thư giãn ở nhà của anh sau một ngày làm việc. Gabriella đã xúc phạm tự ái của anh đén mức anh đang đang ở giói hạn giận dữ. Và anh biết cơn giận sẽ dẫn đến đâu.
“Có thể vài việc cấp thiết ở New York sẽ giữ anh ở đó khoảng một tháng thay vì vài ngày đấy!” Anh nói to. “Anh sẽ cố gắng sống cùng nhà với em chỉ khoảng bốn tuần hoạc ít hơn.!”
Không một cơ nhỏ nào trên mặt Gabriella động đậy để cho anh biết lời nói của anh đang làm đau cô.
Vì sao như thế?
Cô đã biết rõ điều cuối cùng Rufus muốn làm là sống cùng nhà với cô, cưới cô, Vậy thì tại sao cô lại phải quan tâm khi mà tất cả những điều anh đang làm chỉ khẳng định lại lần nữa tình cảm này.
Cô quan tâm vì cái đã xảy ra giữa họ chiều nay…
Cô thật sự không chờ đợi sẽ lên giường với Rufus ngay lập tức sau đám cưới. Thực tế, Đấy là điều cuối cùng cô mong sẽ xảy ra. Nhưng nó đã xảy ra, và cô không thể xua đuổi nó ra khỏi tâm trí cô.
Họ đã rất đói khát, rất cồn cào ham muốn nhau ngay từ khoảnh khắc họ cùng bước chân vào thang máy. Sự thật là họ hầu như không kịp đến được phòng ngủ trước khi trút bỏ quần áo của nhau.
Và nó hoàn toàn khác cái đã xảy ra ở Majorca. Lúc đó cô vẫn còn là một cô gái tràn đầy hy vọng vào tình yêu.
Trưa nay, mặc dù thật sự đây là lần đầu tiên của cô, cuộc ân ái của họ đã rất hoang dại, phóng túng và hoàn toàn người lớn.
Và cô sợ rằng nó có thể sẽ lặp lại bất cứ lúc nào.
Và cô còn sợ hơn nếu nó không lặp lại nữa.
Thật là nực cười sao?
Rufus tiệp tục nhìn cô thêm một lúc nữa qua khoé mắt khép hờ, ánh mắt anh nhọn hoắt, như đang cố tìm hiểu ý nghĩ ẩn giấu sau đôi mắt tím của cô.
Gabriella chịu đựng ánh mắt anh lâu hết mức cô có thể, cô nhìn lại lạnh lùng, mắt cô ãnh lên thách thức.
Rất may , trước khi cô có thể chịu được lâu hơn nữa, Rufus khịt mũi chán chường trước khi quay người bỏ đi.
“Ồ, Rufus…?” cô dừng anh lại ngay cửa.
Anh hít sâu để kiềm chế trước khi chậm rãi quay lại nhìn cô. “Sao?”
“Nếu em là anh, em sẽ giữ căn hộ lại” Cô khinh khỉnh. “Để anh sử dụng trong tương lai__ với ai đấy!”
Không còn phải nghi ngờ gì nữa , cô sẽ không chung chăn gối với anh nữa trên cái giường đó!
Đôi mắt xanh nhạt của anh loé lên giận dữ khi anh trừng trừng nhìn cô trả đũa. “Anh sẽ làm thế,” Anh giễu cợt. “Để sử dụng trong tương lai__với ai đấy…” anh nhẹ nhàng thách thức trước khi quay đi và sải bước mạnh mẽ ra khỏi phòng.
Gabreilla nghe tiếng cửa bên kia hành lang sập mạnh vài giây sau, và có thể phỏng đoán anh đã vào căn phòng trước đây dùng làm phòng làm việc cho bố anh, nhưng bây giờ là phòng anh.
Cô yếu ớt ngã gục xuống ghế khi còn lại một mình, cuối cùng cũng đầu hàng sự hoang mang mà cô cảm thấy ngay khi rời khỏi căn hộ của anh.
Cô không có khả năng chạy trốn thật nhanh khỏi đó, sau khi bị thương tổn bởi chính việc cô làm. Và cô chắc chắn không có ý định để Rufus biết anh là người yêu đầu tiên và duy nhất của cô.
Cô không bao giờ muốn anh biết điều đó.
Gabriella nhìn hình ảnh Rufus phản chiếu trong gương phòng tắm trong khi anh đứng sau cô trên ngưỡng cửa, cảm thấy nhẹ người vì anh không tới sớm hơn vài giây, khi cô chưa kịp quấn khăn bông che thân thể sau khi cô tắm. Cô không chắc cô có thể nói chuyện với anh khi đang hoàn toàn trần truồng.
Không phải vì anh đang thật sự cần câu trả lời của cô; điều rất hiển nhiên vì khi Rufus đi tắm cô đã tận dụng cơ hội chuồn khỏi căn hộ đó. Căn hộ nơi họ vừa ân ái với nhau. Căn hộ nơi Rufus đưa các cô người tình của anh tới, nó có vẻ…
Anh đã thật sự không đuổi theo cô, đúng không? Bảy giờ, cô đã được con gái chồng cô khinh khỉnh thông báo, là “giờ Bố đi làm về” Và bây giờ mới hơn 7 giờ một chút.
Gabriella cố gắng không quay lại nhìn anh, cô chọn cách nhìn bóng anh qua gương phòng tắm. Cô cầm lên một lọ kem có mùi hương cô thích, đổ một ít ra lòng bàn tay trước khi thoa nó lên hai cánh tay cô.
“Em nghĩ hôm nay chúng ta đã xong việc với nhau rồi,” Cô giễu cợt.
Môi anh cong lên. “Thật không? Hay là em đã chạy trốn như một kẻ hèn vậy?”
“Anh có thể ra khỏi phòng tắm của em không, Rufus?” Cô nói lạnh lùng, mắt cô thách thức khi cô thấy anh dõi theo những cử động của cô, mắt anh tối lại vì dục vọng mà cô giả vờ như không nhận thấy. “Em nghĩ phòng của anh ở bên kia hành lang.”
Anh thờ ơ dựa người vào khung cửa. “Và em sẽ làm gì nếu anh không ra? Gọi người giúp à?”
Đáy là một hành động vô ích, cô thừa nhận; trước hết, anh là ông chủ mới của ngôi nhà.
Nhưng mà cô cũng là bà chủ mới của ngôi nhà cơ mà. “Nếu cần thiết,” cô xác nhận lạnh lùng, lần này cô tiếp tục thoa kem lên vai.
Rufus thở ra tức giận, vô cùng cáu tiết vì sự lạnh lùng của cô sau khi họ đã chia sẻ niềm hoan lạc lúc chiều. Lúc trước Gabriella giống như một lò lửa trong vòng tay anh, rất nồng nhiệt và phóng đãng. Tại sao cô lại đột nhiên thay đổi như thế? Nếu họ phải sống như vợ chồng với nhau 6 tháng thì Rufus cũng rất muốn chung chăn gối với vợ anh trong từng ấy thời gian! Tính đến cách cư xử của cô ở Majorca, và sự hưởng ứng của cô với anh hôm nay, anh nghĩ cô cũng muốn tương tự.
Gabriella tất nhiên không thể nói rằng cô không bị anh hấp dẫn.
Tại sao, lúc đầu giờ chiều nay, sau khi họ vừa hưởng thụ niềm vui với nhau nhiều đến thế, vậy mà cô đã lợi dụng khi anh không ở trong phòng có vài phút để chuồn về đây, về Nhà Gresham.
“Em đã yêu cầu anh đi khỏi đây rồi đấy, Rufus,” Cô nhắc lại lạnh lùng, thậm chí không nhìn lên anh mà tập trung vào việc xoa kem lên làn da mịn màng phía trên ngực cô.
Bầu ngực anh muốn hôn và vuốt ve trong khi anh có cô lần nữa với sự phóng túng hoang dã như chiều nay, và anh lại muốn hoàn toàn mất hết lý trí với cô.
Mái tóc dài búi lỏng lẻo trên đầu cô, mấy sợi tóc rơi loã xoã, phô ra bờ vai gầy và cái cổ mảnh mai yếu đuối, da cô mềm mại óng mượt, làn da anh__
Cô liếc anh cáu kỉnh khi cô cảm giác được cái nhìn nóng bỏng của anh. “Anh vẫn ở đấy à?”
Anh cộc cằn. “Anh cũng sống ở đây!”
“Em đã nói rồi, phòng tắm và phòng ngủ của anh ở bên kia hành lang,” cô độp lại.
“Có lẽ anh thích phòng này hơn phòng anh?” anh trêu cô.
“Trong trường hợp này chúng ta sẽ đổi phòng.” Cô nhún vai.
Đây là 1 Gabriella khác với cô nàng Rufus đã từng biết, khác con bé vị thành niên đã mê anh như điếu đổ 5 năm trước đây, và khác người phụ nữ hoang dại trong vòng tay anh lúc chiều. Gabriella này lạnh lùng hơn, độc lập hơn.
“Anh được báo sẽ có bữa tối lúc 8 giờ,” anh cộc lốc.
Gabriella cúi đầu lạnh lùng. “Lúc nãy em đã nói cô giúp việc dọn cơm rồi.”
Rufus cười không vui. “Em không thèm bận tâm thực hiện những trách nhiệm của người vợ nhỉ!”
Cô nhìn anh điềm tĩnh. “Em quan tâm đén một số trách nhiệm.” Cô nghiêng đầu lịch thiệp. “ Nhưng em sẽ tự chọn xem nên quan tâm đến cái gì, Rufus,” Cô nói thêm cứng rắn.
Ngủ chung giường với anh trong 6 tháng tới không phải là cái cô “chọn”, hình như vậy.
Chết tiệt!
Chiều nay dường như đã có một giải pháp hoàn hảo cho nỗi khao khát liên miên của anh để chiếm hữu cô. Đó là sự đáp ứng của cả hai vì họ không đòi hỏi một sự cam kết nào của nhau, không có những lời hứa giả dối, và sẽ mang lại cho anh chính xác những gì anh muốn bất cứ khi nào anh muốn.
Gabriella trong giường anh.
Bây giờ cô lại chơi trò khó khăn không phù hợp ý tưỏng lúc đầu.
“Anh không tới gặp Holly bây giờ à?” Gabriella nhắc/ “Lúc nãy cô bé nói với em la anh dành cho nó nửa tiếng trước khi nó đi ngủ.”
Rufus thẳng người đứng lên, cau mày. “ Nghe giọng em có vẻ chỉ trích đúng không Gabriella?”
“Em không biết__ anh thấy thế à?” cô nhẹ nhàng, lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt anh phản chiếu trong gương. Trong lòng cô run rẩy, ký ức khi họ ân ái còn quá đậm trong tâm trí cô, cô không thể quên được cô đã hoàn toàn buông thả trong vòng tay Rufus.
Điều đó đáng lẽ không bao giờ được xảy ra, nhưng nó đã đến thật bất ngờ, và quá nhanh, cô đã không đủ sức mạnh cũng như lý trí để chống lại sự mê hoặc của Rufus khi anh thăm dò xem cô có ham muốn giống anh hay không.
Có mà, hơn bao giờ hết, cô cũng có ham muốn giống anh.…
Nhưng cho anh thấy cô yếu đuối như vậy đã đặt cô vào một vị trí dễ bị tổn thương ngay từ khởi đầu cuộc hôn nhân giả tạo này, vị trí mà cô muốn đảo lại ngay lập tức, nhanh nhất có thể được, bằng mọi cách.
Miệng Rufus mím chặt. “Quan hệ tình cảm của anh và con gái anh không phải là việc của em!”
Cô nhướng mày. “Anh có quan hệ tình cảm với cô bé thật à?”
Anh nheo mắt. “Chính xác em nuốn nói gì vậy?”
Gabriella quay mặt đối diện với anh, khinh miệt. “Bỏ nửa tiếng buổi tối cho cô bé không được gọi là quan hệ tình cảm!”Gabriella xúc động nhớ những năm đầu tới trường. Mẹ cô đã đứng ngoài cổng trường chờ cô để cùng di bộ về nhà. Hai mẹ con cùng ngồi bên bàn bếp uống chocolate nóng trong khi kể cho nhau nghe các sự kiện xảy ra trong ngày. Mẹ cô giúp cô làm bài tập rồi cả hai cùng nhau chuẩn bị bữa tối.
Tất nhiên mọi sự cũng khác khi cô lớn hơn, có suy nghĩ riêng và mẹ phải đi làm cả ngày để nuôi cô. Nhưng khi Gabriella lớn hơn nữa, khoảng gần 14 tuổi, và có thể tự phục vụ mình khi mẹ không có ở nhà, cô đã cơm nước sẵn sàng khi mẹ đi làm về, và thường xuyên mẹ cô quá mệt mỏi để quan tâm đến bếp núc. Đó là lý do tại sao Gabriella tự khám phá ra mình rất thích nấu nướng.
Holly Gresham khoảng 7 tuổi, luôn được tài xế đưa đón khi đi học, vậy mà cô bé luôn được phục vụ ăn uống trong bếp. Holly chưa đủ lớn để làm công việc nhà, nhưng có vẻ như cô bé toàn rúc một mình trong phòng suốt ngày. Cho đến khi bố về. Và sau đó hai bố con lại tiếp tục rúc trong phòng “nửa tiếng với nhau” trước khi cô bé đi ngủ.
Holly đã ngạo mạn thông báo với cô điều này khi cô gõ cửa phòng con bé xem nó đang làm gì.
Holly đúng thật là con gái của bố nó. Con bé có vẻ được thừa hưởng tính cách kiêu hãnh và độc lập của anh, và không hề quan tâm đén việc nó bị ở một mình trong phòng qúa nhiều, và nó phải tự tắm lấy trước khi đi ngủ. Ở độ tuổi lên bảy mà cô bé đã cho mọi người ấn tượng là nó không cần ai cả.
Gabriella công nhận rằng có thể rất khó khăn cho Rufus khi bị bỏ lại cùng với cô con gái hai tháng tuổi. Thêm nữa, công việc của anh buộc anh vào rất nhiều trách nhiệm, và anh đã phải thuê vú nuôi chăm sóc cô bé con những năm đầu, và chỉ ngừng thuê họ khi Holly bắt đầu đến trường hai năm trước. Nhưng nhìn những đồ chơi đắt tiền chất đầy trong phòng Holly, thì có vẻ như Rufus chỉ quan tâm đến việc cung cấp vật chất thật nhiều cho cô con gái không có mẹ của anh hơn là bỏ tình cảm và thời gian cho nó, cái mà cô bé thật sự cần.
Mối quan hệ tình cảm của anh và con gái không phải là chuyện của cô, Rufus đã cảnh cáo cô, và trong thời gian ngắn cô xuất hiện trong cuộc sống của họ thì đúng là không phải chuyện của cô thật, nhưng điều đó không ngăn được cô nêu ý kiến, hay nói với Rufus ý kiến của cô. Nhìn vẻ mặt tối lại vì giận của anh, cô biét anh không coi trọng…
“Anh đã bảo em tránh xa Holly rồi,” anh khó chịu.
Gabriella nhún đôi vai trần. “Em nghĩ ai đó cần kiểm tra xem con bé còn sống hay đã chết__”
“Em không có quyền, mẹ kiếp__”
“Thêm nữa,” Cô cứng rắn tiếp, “ Em chưa bao giờ đặc biệt thích bị bảo cái gì em được làm, cái gì không.”
Rufus quắc mắt. “ Vậy có lẽ đây là lúc em nên học__”
“Anh doạ em đáy à, Rufus?” cô cắt lời.
Anh chòng chọc nhìn cô một lúc lâu vẻ tức giận vì cô đã dám phê bình cách anh nuôi dạy con gái.
“Không, anh không doạ em, Gabriella,’ cuối cùng anh nhẹ nhàng thì thầm. “ Anh chỉ ngạc nhiên vì nhận được lời khuyên về cách giáo dục con của một phụ nữ có mẹ chẳng là gì ngoài là một__”
“Em khuyên anh nên dừng ở đây, Rufus.” Lần này giọng cô thật sự lạnh như băng, cằm cô hếch lên cảnh cao khi cô chiếu cặp mắt tím long lanh về phía anh. “Chúng ta có thể thoả thuận một việc được không, Rufus?”
Cô nghiêm nghị tiếp. “Anh làm ơn đừng lôi mẹ em vào chuyện này, và em sẽ không bình luận về thiếu sót của anh trong việc hướng dẫn và chăm sóc con gái anh__ anh thấy có được không?”
Một sự xúc phạm, Rufus tư lự nhận xét.
Sáu tháng chung nhà với người phụ nữ này có vẻ dài hơn anh tưởng.
Gabriella liếc nhìn xuống cái đồng hồ cô vừa bỏ ra khi cô đi tắm. “Nếu anh không ra ngay bây giờ, anh sẽ không có đủ thời gian ba mươi phút trước bữa tối dành cho Holly đâu.”
“Vậy là em cũng sẽ xuống ăn bữa tối à”
Anh nhướng mày, quyết định bỏ qua lời nhận xét có chủ ý này. Gabriella rất hăm hở gây sự tiếp, và anh không có thời gian cho chuyện đó bây giờ.
“Tại sao lại không chứ?” cô chua chát.
Rufus nhún vai. “Anh nghĩ em làm việc ở quán rượu hay cái gì đó vào buổi tối chứ?”
“Em thôi rồi,” cô trả lời qua quít. “Em đã không làm việc ở quán rượu từ hôm qua. từ thứ hai, em sẽ bắt đầu công việc trang trí lại nhà hàng Gabriella,” cô ngọt ngào nhắc.
Chết tiệt! Sau đủ mọi thứ xảy ra hôm nay, anh đã quên anh sẽ phải cùng làm việc với cô nữa chứ.
“Đã quá mấy phút rồi, Rufus,” cô châm chọc. “Anh thật sự không muốn Holly phải chờ chứ?”
Toby nói đúng , Rufus giận dữ tự nhủ khi anh quay đầu bỏ đi; anh không chắc anh sẽ có thể chịu nổi 6 tiếng trong cùng một ngôi nhà với Gabriella, nói gì đến 6 tháng!
“Nhẫn cưới của em đâu?”
Gabriella cố ý lạnh lùng nhìn sang bên kia bàn chỗ Rufus khi cả hai cùng ngồi trong phòng ăn nhỏ nơi bữa ăn đã sẵn sàng từ 15 phút trước. Không ai ăn nhiều, món dưa hấu khai vị hầu như còn nguyên không ai đụng đến, món cá hồi cũng không hơn gì. Gabriella không biết tại sao Rufus không ăn nhưng nhận thức anh đang ngồi đối diện cô làm cho cô không thể nuốt nổi.
Cô đã nghĩ đến tình huống này trước khi xuống đây ăn tối, biết ngay sau khi cô bỏ đi chiều nay, và quyết định rằng lạnh nhạt là cách cô sẽ đối phó với anh trong tương lai. Và nó không những ngăn được anh đoán ra tình cảm của cô, cùng lúc nó còn chọc cho anh điên khùng hơn nữa.
Sự giận dữ của cô chẳng đi đến đâu dơn giản vì Rufus đã quăng nó lại trả cô. Và anh còn làm nhục cô nhiều hơn cô có thể làm cho anh!
Tỏ ra vui vẻ không phải là lựa chọn đúng sau đề nghị của Rufus chiều nay rằng cô và anh cùng chia sẻ giường chiếu__và cả thể xác, tất nhiên_ trong sáu tháng tới.
Và lờ anh đi là hoàn toàn không thể khi mà cô quá mẫn cảm với anh.
Do đó cô chọn thái độ lạnh nhạt. Thật ra đấy là một công việc vô cùng nặng nhọc khi bản chất cô là một người thích đàn đúm vui vẻ và hay chuyện.
Nhưng bất cứ cái gì cô nói với Rufus anh đều đập trả lại cô, nên cô đơn giản là không nói truyện với anh trừ khi anh trực tiếp nói với cô.
Như bây giờ.
“Lúc nãy em bỏ nhẫn ra khi đi tắm,” cô trả lời “Em không muốn tay tái ngắt”
Thêm nữa, nó làm cô có cảm giác như vật sở hữu của ai đó…
“Thế có nghĩa là sao?” anh nghi ngờ, đặt dao dĩa xuông bàn nhìn cô. “Em nghĩ rằng anh mua cho em một mẩu kim loại rẻ tiền làm nhẫn cưới à__có đúng không?”
Cô mở to mắt. “Anh đừng nói đấy là kim cưong và vàng thật nhé?”
Thậm chí họ đã không đề cập đến chiếc nhẫn sẽ trao cho nhau suốt trong buổi lễ__họ thực sự chẳng nói với nhau bất cứ điều gì trong mười ngày trước lễ cưới, Gabriella chỉ nhận được một cú điện thoại Ruffus chỉ cho cô phải đến đâu và lúc nào. Vì thế cô hơi ngạc nhiên khi Rufus đưa ra một chiếc nhẫn màu vàng khảm vài thứ mà cô nghĩ là pha lê, đúng lúc cần thiết và đeo vào tay cô.
“Anh đang nói nó là thật à?” Cô nhắc lại với vẻ tư lự trong khi Rufus không rời mắt khỏi cô vẻ ngò vực.
Chắc chắn họ là đôi vợ chồng mới chẳng giống ai, ngồi dối diện nhau thật lịch sự bên bàn ăn, cùng mặc đồ như đi ăn tối ở ngoài, khi Gabriella mặc váy dài ôm màu đen dài đén gối, và Rufus mặc áo quần và sơ mi là thẳng nếp.
Cô đã cố gắng sử xự để coi được trong mắt những người giúp việc hơn là cho Rufus, và cô chắc chắn anh cũng vậy; sau nữa, cả hai không ai đặc biệt quan tâm đến việc gây ấn tượng với nhau.!
“Đúng vậy, dĩ nhiên là thật,’ Rufus mất hết kiên nhẫn.” Em thật sự nghĩ anh sẽ mua cho vợ anh một cái nhẫn giả sao?”
“Tại sao không? Đây cũng là cuộc hôn nhân giả mà!” cô lắc đầu cho qua. “ Hay là Rufus Greasham không thể bị bắt quả tang trao cho vợ một cái nhẫn gỉa?” cô khinh khỉnh.
Cô vẫn muốn có chiến tranh, Rufus nhận xét. Và anh không muốn gì hơn là tham gia cùng cô. Nhưng cùng lúc, anh cũng không muốn cho cô bất cứ thứ gì cô muốn tối nay…
“Nói cho cùng.” Anh gật đầu. “Anh chỉ hỏi thôi, Gabriella. Em cứ làm bất cứ thứ gì em muốn với nó.” Anh nhún vai, bắt đầu ăn món cá hồi.
Họ có thể chơi trò chơi đặc biệt này. Nhưng họ sẽ chơi theo cách của anh nếu không thì thôi.
Holly thế nào rồi?” Gabriella nhắc sau một lúc im lặng.
“Tốt thôi,” anh cục cằn gạt phắt. “Vẫn còn hơi ngạc nhiên với việc cô Gabriella của nó bỗng nhiên trở thành mẹ kế, nhưng ngoài ra, thì ổn,” Anh nói thêm giọng sắc lạnh.
“Có lẽ anh không nên nói với nó__”
“Thật sao__” Rufus thở dài mệt mỏi “ Em muốn nó phát hiện ra sự thật khi những người giúp việc trong nhà chạy quanh và gọi em là bà Gresham à?”
Gabriella cẩn thận đặt dao và dĩa của cô xuống đĩa, nhặt khăn lên nhẹ nhàng lau miệng trước khi trả lời anh. “ Tất cả ngưòi giúp việc trong nhà đều gọi em là cô Gabriella,” Cô nói giọng đều đều. “Em tin rằng anh đã nói với Holly rằng cái người gọi là mẹ kế chỉ là tạm thời theo hợp đồng thôi, và rằng sẽ không gây phiền phức gì đén mối quan hệ của anh và cô bé, đúng không?”
Trời đất, anh hy vọng cả hai sẽ không có nhiều những bữa tối cùng nhau như thế này__ anh không chắc chắn bộ máy tiêu hoá của anh sẽ chịu đựng được.
Lần này, anh đặt mạnh dao dĩa xuống đĩa làm nó kêu loảng xoảng, món cá hồi ăn nửa chừng giống Gabriella. “Anh không có thói quen giải thích mọi việc.” anh căng thẳng.
Cô nghiêng đầu lạnh lùng. “Không với bất cứ ai,”
“Thật không thể chịu đựng nổi!” Anh ném cái khăn xuống bàn trước khi đứng dậy. “Lạy trời, tôi sẽ đi New York vài ngày trong tháng tới__ sao nó không tới nhanh cho tôi nhờ!”
Bề ngoài Gabriella yên lặng không phản ứng với cơn giận của anh, nhưng bên trong cô đang xáo động bởi nhiều tình cảm khác nhau. Cô cảm thấy khuây khoả vì anh sẽ không hiện diện ở nhà trong vài ngày. Và cùng lúc cô cũng đang khiếp sợ với cảm giác trống rỗng trong lòng vì ý nghĩ anh sẽ không có anh ở nhà.
Cô sẽ khuây khỏa, cô cứng rắn tự nhủ. Cái cảm giác trống rỗng đó chẳng qua chỉ là sự khó chịu trong bụng khi cô cố gắng lịch sự với anh bằng cách cố gắng tỏ ra ngon miệng.
Tất cả chỉ có thế.
“Sao?” anh thách thức,nhìn anh thật to cao trong căn phòng nhỏ. “Em không bình luận gì à?
Cô nhìn thẳng cặp mắt giận dữ của anh. “Chúc đi tốt lành…?’
Anh cố thở sâu để giữ bình tĩnh khi tiếp tục trừng trừng nhìn cô, biết cô cố tình chọc giận anh. “Anh muốn nói tới Holly!”
Cô nhăn mặt. “ Nhưng anh vừa bảo em đừng đưa ra bình luận gi về mối quan hệ giữa anh và con gái anh cơ mà.”
“Và anh được phép coi đây là một trong những cơ hội mà em chiụ khó nghe theo lời anh à?”
“Đúng thế!” Cô ngọt ngào xác nhận.
Rufus mất hết kiên nhẫn lắc đầu, cảm thấy cần phải rời đây ngay lập tức. Trước khi anh túm lấy cô mà lắc chứ không phải tự lắc đầu anh. Bình thường đây là khoảng thời gian thư giãn ở nhà của anh sau một ngày làm việc. Gabriella đã xúc phạm tự ái của anh đén mức anh đang đang ở giói hạn giận dữ. Và anh biết cơn giận sẽ dẫn đến đâu.
“Có thể vài việc cấp thiết ở New York sẽ giữ anh ở đó khoảng một tháng thay vì vài ngày đấy!” Anh nói to. “Anh sẽ cố gắng sống cùng nhà với em chỉ khoảng bốn tuần hoạc ít hơn.!”
Không một cơ nhỏ nào trên mặt Gabriella động đậy để cho anh biết lời nói của anh đang làm đau cô.
Vì sao như thế?
Cô đã biết rõ điều cuối cùng Rufus muốn làm là sống cùng nhà với cô, cưới cô, Vậy thì tại sao cô lại phải quan tâm khi mà tất cả những điều anh đang làm chỉ khẳng định lại lần nữa tình cảm này.
Cô quan tâm vì cái đã xảy ra giữa họ chiều nay…
Cô thật sự không chờ đợi sẽ lên giường với Rufus ngay lập tức sau đám cưới. Thực tế, Đấy là điều cuối cùng cô mong sẽ xảy ra. Nhưng nó đã xảy ra, và cô không thể xua đuổi nó ra khỏi tâm trí cô.
Họ đã rất đói khát, rất cồn cào ham muốn nhau ngay từ khoảnh khắc họ cùng bước chân vào thang máy. Sự thật là họ hầu như không kịp đến được phòng ngủ trước khi trút bỏ quần áo của nhau.
Và nó hoàn toàn khác cái đã xảy ra ở Majorca. Lúc đó cô vẫn còn là một cô gái tràn đầy hy vọng vào tình yêu.
Trưa nay, mặc dù thật sự đây là lần đầu tiên của cô, cuộc ân ái của họ đã rất hoang dại, phóng túng và hoàn toàn người lớn.
Và cô sợ rằng nó có thể sẽ lặp lại bất cứ lúc nào.
Và cô còn sợ hơn nếu nó không lặp lại nữa.
Thật là nực cười sao?
Rufus tiệp tục nhìn cô thêm một lúc nữa qua khoé mắt khép hờ, ánh mắt anh nhọn hoắt, như đang cố tìm hiểu ý nghĩ ẩn giấu sau đôi mắt tím của cô.
Gabriella chịu đựng ánh mắt anh lâu hết mức cô có thể, cô nhìn lại lạnh lùng, mắt cô ãnh lên thách thức.
Rất may , trước khi cô có thể chịu được lâu hơn nữa, Rufus khịt mũi chán chường trước khi quay người bỏ đi.
“Ồ, Rufus…?” cô dừng anh lại ngay cửa.
Anh hít sâu để kiềm chế trước khi chậm rãi quay lại nhìn cô. “Sao?”
“Nếu em là anh, em sẽ giữ căn hộ lại” Cô khinh khỉnh. “Để anh sử dụng trong tương lai__ với ai đấy!”
Không còn phải nghi ngờ gì nữa , cô sẽ không chung chăn gối với anh nữa trên cái giường đó!
Đôi mắt xanh nhạt của anh loé lên giận dữ khi anh trừng trừng nhìn cô trả đũa. “Anh sẽ làm thế,” Anh giễu cợt. “Để sử dụng trong tương lai__với ai đấy…” anh nhẹ nhàng thách thức trước khi quay đi và sải bước mạnh mẽ ra khỏi phòng.
Gabreilla nghe tiếng cửa bên kia hành lang sập mạnh vài giây sau, và có thể phỏng đoán anh đã vào căn phòng trước đây dùng làm phòng làm việc cho bố anh, nhưng bây giờ là phòng anh.
Cô yếu ớt ngã gục xuống ghế khi còn lại một mình, cuối cùng cũng đầu hàng sự hoang mang mà cô cảm thấy ngay khi rời khỏi căn hộ của anh.
Cô không có khả năng chạy trốn thật nhanh khỏi đó, sau khi bị thương tổn bởi chính việc cô làm. Và cô chắc chắn không có ý định để Rufus biết anh là người yêu đầu tiên và duy nhất của cô.
Cô không bao giờ muốn anh biết điều đó.
Danh sách chương