Chỉ có 4 người hiện diện trong lễ cưói của họ 10 ngày sau đó; Rufus và Gabriell, tất nhiên, với Davis Brewster và bà thư ký có nụ cười thân thiện của ông làm người chứng kiến.
Buổi lễ kết thúc nhanh chóng làm Gabriella không thể chắc chắn rằng cô vừa làm lễ cưới với Rufus, cô có cảm giác choáng váng khi Rufus làm theo lời nhắc và hôn cô dâu.
Cô đã không thân thiện Rufus năm năm nay sau cái ngày đó, và cô tuyệt vọng khi thấy mình vẫn còn yêu anh ngay từ giây phút miệng anh chiếm lấy môi cô. Nó không phải cái chạm nhẹ trên môi như cô nghĩ, thay vào đó Rufus kéo cô vào trong vòng tay rồi khám phá trọn vẹn môi cô làm tim cô như ngừng đập.
Ánh mắt anh loé lên bướng bỉnh khi cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên, và sự thật là anh có vẻ như không thể rời khỏi cô, trong khi Gabriella cảm thấy từng đầu dây thần kinh trong cô bừng dậy sống động, đủ để cô ngẩng nhìn vào cặp mắt thách đố đang chằm chằm vào cô lạnh lẽo.
“Tốt lắm!” Giọng David Brewster ngượng ngùng vang lên phía sau họ. “Có lẽ đến giờ chúng ta phải đi rồi…?”
Có lẽ nên như vậy, Rufus chấp nhận, tim anh đập mạnh trong lồng ngực, Một phần khác của anh cũng đang đập dồn lên giống thế.
Chết tiệt, anh hôn Gabriella chỉ để xem cái gì sẽ xảy ra. Để xem sắc đẹp của cô, mái tóc đen huyền của cô, và cái miệng hờn dỗi đầy gợi cảm của cô có khuấy động anh như lần trước không? Câu trả lời một lần nữa lại là có.
Miệng anh mím chặt và mắt anh nheo lại nhìn vào cô, trước khi anh quay về phía ông luật sư già. “Cảm ơn chú và Celia hôm nay đã đến với chúng cháu.” Anh mỉm cười cám ơn bà thư ký. “Vì nhiều lý do mà chú đã biết, sẽ không hay nếu mời bạn bè của chúng cháu. ”
“Tôi có thể mời quý vị bữa trưa nay để chúc mừng không…?” David Brewster đề nghị khi họ ra đến sảnh của phòng đăng ký kết hôn.
“Cháu__”
“Cháu sợ cháu bận rồi,” Rufus từ chối cho cả hai. “cháu phải quay lại làm việc, và chắc Gabriella sẽ bận chuyển nốt đồ đạc của cô ấy về Nhà Gresham”.
Cô biết rất rõ việc ‘chuyển nốt đồ đạc’ của cô về nhà Gresham có nghĩa là anh không thấy lý do gì để cô phải tiếp tục trả tiền thuê căn hộ trong lúc cô sẽ chỉ quay về đấy sau 6 tháng nữa. Cô biết vậy nên đã chuyển một số đồ của cô đến Nhà Gresham và gửi số còn lại trong kho đến khi cô cần lại chúng.
“Có lẽ lần khác vậy” David Brewster chấp nhận.
Rufus cười giễu. “Ô, cháu không nghĩ Gabriella và cháu sẽ cưới lại lần nữa đâu ạ.”
“Cưới lại hay cưới ai khác cũng không”. Cô mất hết kiên nhẫn mặc dù cô không hiểu tại sao cô lại nghĩ thế. Đây chỉ là cuộc hôn nhân ngắn ngủi nhằm thoả mãn di chúc, hà cớ gì cô lại phải phiền lòng khi Rufus coi đám cưới của họ là 1 phần trong công việc làm ăn của anh.
‘Chính xác” Anh dài giọng.
“Nào__” Anh ngừng bặt khi họ bước ra ngoài và bị một biển máy ảnh và đèn flash chiếu thẳng vào mặt cùng lúc 1 làn sóng câu hỏi đập vào.
“ Cái gì__?” Anh quắc mắt nhìn vào đám phóng viên khi nhanh chóng chia tay David Brewster cùng bà thư ký và nắm chặt cánh tay Gabriella kéo cô đi cùng anh tới nơi anh để xe, trong khi hoàn toàn bỏ ngoài tai tất cả các câu hỏi.
Nhưng không thể không nghe thấy chúng
“Ông và cô Benito hẹn hò với nhau bao lâu rồi?”
“Ông bà sẽ đi nghỉ trăng mật ở đâu?”
“Bố ông có biết ông bà sẽ lấy nhau không?”
“Cô Benito, cô đã__”
“Tên của cô ấy bây giờ là Bà Gresham,” Rufus đáp lạnh lùng khi ấn Gabriella vào ghế trước . Ngồi vào sau tay lái, anh nổ máy, vẻ mặt tức giận cùng cực khi anh thận trọng lái qua đám đông phóng viên vây quanh xe.
“Đừng nhìn tôi!” Gabriella phản đối khi Rufus quay sang cô giận dữ. “Anh làm như tôi là kẻ thông báo với họ tôi sẽ lấy anh ấy!”
Và cô cũng không nghĩ anh đã làm vậy. David Brewster và thư ký của ông rất thận trọng và rất đáng tin cậy, vậy là ai__?
“Toby!” Rufus thốt ra kết luận giống như cô điều cô đang nghi vấn.
Đúng thế, như Gabriella nhận thấy, tất nhiên là Toby, nói với báo chí về đám cưới của họ nhất định là ý tưởng đùa cợt của anh ta!
“Làm sao anh ta biết chúng ta làm đám cưới hôm nay?” Rufus nghiến răng khi cuối cùng cũng thoát khỏi đám phóng viên và hoà vào dòng giao thông trên đường.
“Tôi khẳng định chắc chắn với anh là tôi không nói với anh ta,” Gabriella xác nhận với anh, vẫn còn hơi ngạc nhiên-và bối rối-vì việc Rufus đã hôn cô sau khi kết thúc nghi lễ cưới xin.
“Quá nhiều để không gây ầm ĩ” Rufus lẩm bẩm. “Tôi có thế tưởng tượng tiêu đề báo ngày mai, “NGƯỜI THỪA KẾ NHÀ GRESHAM ĐÃ CƯỚI VỢ!” Sau đó là , “Cô dâu mặc áo màu kem__”
“Màu sữa,” Gabriella lạnh lùng đính chính.
“Tôi là đàn ông, được không. Và với tôi nó là màu kem” Rufus sốt ruột nói lại.
Màu sữa, người phụ nữ ở cửa hàng miêu tả vậy khi Gabriella mua cái váy mấy hôm trước, cô đã quyết định sẽ dùng nó. Cho dù đây không phải thực sự là lễ cưới nhưng cô cũng cố mặc một cái váy mới để tham dự buổi lễ.
Rufus mặc bộ quần áo màu ghi sẫm, sơ mi trắng, cà vạt ghi, giống như anh vừa rời công việc đến đây.
Và cũng đúng vậy thật!
Điều làm Gabriella hài lòng là cô đã không mất công tự mình đi mua hoa.
“Chỉ cần đưa tôi đến ga xe lửa là được rồi,” cô nói cứng nhắc “ Tôi sẽ đi tàu hoả về Nhà Gresham.” Thực tế về việc họ vừa làm bắt đầu lắng xuống, và ngồi lặng lẽ trên tàu không có Rufus sẽ cho cô một chút riêng tư để suy nghĩ.
Cô đã không thực sự nhận thức được cô sẽ cảm thấy như thế này về đám cưới.Cô chỉ tưởng tượng nó là thủ tục để cô thoát khỏi bị ràng buộc với Toby và sẽ chịu đựng được 6 tháng đó.
Dĩ nhiên, Rufus đã cưới một lần rồi, nên hôn nhân có thể chỉ mang lại rất nhiều những ký ức không vui cho anh, như hôn nhân lần này cũng vậy.
Nó có vẻ rất hợp lý khi Rufus đã có sắp xếp. Rất lạnh lùng. rất tính toán. Có nhiều điều phải vượt qua. Giống như đi tới nha sĩ vậy.
Rufus liếc sang Gabriella. Có phải anh vừa nhìn thấy lệ long lanh trên đôi mắt tím biếc của cô không?
Không, anh tàn nhẫn gạt phăng sau khi nhìn lại cô, nó giống tia nhìn lấp lánh bởi chiến thắng hơn là nước mắt.
Không chỉ vì cô sẽ đựơc thừa hưởng một nửa số tiền triệu của Gresham mà cùng lúc đó còn buộc được Rufus vào cuộc hôn nhân đầy phiền phức với cô.
Đúng là sự trả thù thích đáng cho việc anh làm với cô 5 năm trước. Anh tập trung vào con đưòng trước mặt, hai bàn tay anh nắm chặt vành tay lái.
“Tôi nghĩ chúng ta có thể đi đâu đó và uống mừng trưóc khi cô về.” Giọng nam cao đều đều của anh không biểu lộ nỗi tức giận của anh ở tình huống trớ trêu này.
Không phải anh đã không cố thử để thoát khỏi vụ này, đã hỏi ý kiến luật sư của anh, ông ta từng hội ý với David Brewster để xem có thể không theo di chúc không, nhưng chỉ được trả lời không thể, và thật sự David Brewster đã làm rất tốt công việc của mình.
Nhưng chỉ vì anh bị ép phải cưới Gabriella làm vợ không có nghĩa là cô sẽ có mọi thứ theo cách cô muốn.
Và cô là vợ anh…
“Uống mừng?” Cô nhắc lại. “Anh có chắc anh có thời gian không?” cô nói thêm mỉa mai.
Có phải cái mà cô mong muốn, là anh nghỉ cả ngày, và họ sẽ cùng nhau tới phòng đăng ký kết hôn, với thật nhiều hoa giấy rơi như mưa chào mừng khi họ bước ra , sau đó là tiệc cưới ở một khách sạn đắt tiền cùng gia đình và bạn bè?
Càng ít người biết về cuộc hôn nhân của họ càng tốt, anh chẳng quan tâm.
Mặc dù đám phóng viên đợi họ ở ngoài phòng đăng ký lúc nãy có thế để ý tới việc đó.
Anh sẽ mắng cho Toby một trận ngay khi có dịp.
“Tôi có thể thu xếp được chút thời gian,” Rufus lạnh lùng.
Gabriella nhìn anh thăm dò. Anh đang tỏ ra tốt bụng ư__điều mà cô không thể tin được khi nó liên quan đến cô!__Hay anh đang có động cơ nào khác khi muốn phí thời gian cho cô? Có thể anh muốn cho cô một một lời đe doạ nữa để cô đừng đến gần con gái anh!
Bây giờ chắc Holly khoảng 7 tuổi, và đã hơn 5 năm rồi Gabriella không nói chuyện với nó. Cô đã thấy cô bé ở những cuộc gặp mặt gia đình vài lần, cô biết cô bé giống hệt Rufus, với mái tóc nâu vàng, đôi mắt màu lục nhạt, Nhưng ngoài ra Gabriella không thật sự hiểu Holly, mẹ cô bé đã biến khỏi đời nó lúc cô bé chỉ 2 tháng tuổi và không bao giờ quay lại nữa.
Chắc là rất khó khăn cho Holly khi sống không có mẹ.
Gabriella chỉ có thể hy vọng cô gái nhỏ sẽ không coi cô như mụ dì ghẻ độc ác. Mặc dù, theo Rufus, Holly sẽ chỉ liên quan đến cuộc hôn nhân giả tạo càng ít càng tốt, nếu có thể.
“Okay.” Cô thở dài, chẳng có gì phải vội quay về Nhà Gresham, nơi những người giúp việc không nghi ngờ gì đang chuẩn bị đón cặp đôi mới cưới: Ông và Bà Gresham.
“Cố gắng tỏ ra nhiệt tình hơn chút đi, Gabriella,” Rufus hơi giễu cợt. “Dù sao đây cũng là ngày cưới của chúng ta.”
“Không phải nhắc tôi” Cô đáp lại chua chát.
Rufus mỉm cười giễu cợt. Anh cũng không cần bất cứ lời nhắc nhở cho sự thật là bây giờ cô là vợ anh.
Gabriella nhìn lên cảnh giác khi anh đỗ xe và dẫn cô vào 1 khu căn hộ cao tầng. “Anh đưa tôi đi đâu thế?”
“Tôi mua 1 căn hộ ở đây phòng khi tôi có việc bận phải ở laị muộn trong phố,” anh trả lời qua quít, gật đầu chào người gác cửa đang ngồi ở bàn trước khi bước vào thang máy và bấm mã số an ninh của tầng trên cùng.
Khi anh co việc bận phải ở lại muộn trong phố, những từ này vọng lại trong đầu cô làm Gabriella thấy không an lòng. Có nghĩa là sao?
Phải chăng nó có nghĩa anh mua căn hộ để dùng khi anh muốn qua đêm với một trong những người phụ nữ của anh?
Anh không thể lần lượt đưa bằng ấy phụ nữ về nhà nơi anh sống cùng Holly, nên anh phải có một chốn riêng tư cho những mối quan hệ như vậy chứ.
Và anh đang đưa cô đến đó…
“Tôi không nghĩ đây là ý hay, Rufus__” Nhưng cô không thể tiếp tục phản đối được nữa khi Rufus kéo cô vào sát cơ thể anh, đầu anh cúi xuống trong khi miệng anh chiếm lấy miệng cô đòi hỏi.
Trời, cô có vị thật tuyệt, Rufus hài lòng nhận xét khi miệng anh giữ chặt và cướp lấy miệng cô. Và chẳng có gì phải nghi ngờ rằng phần còn lại của cô cũng có vị ngon lành như vậy.
Ngay giây phút này anh muốn Gabriella và không có ý định kiềm chế sự ham muốn đó. Lúc này Gabriella là vợ anh và anh định sẽ khám phá và thưởng thức mọi điều tuyệt vời ở cô.
Rufus đang làm cái gì vậy? Gabriella chỉ có đủ thời gian để ngạc nhiên trước khi cô mê man sung sướng vì miệng anh đói khát thăm dò tìm kiếm miệng cô, lưỡi anh nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới của cô trước khi trượt vào miệng cô, với một nhịp điệu thật kích thích làm nỗi khát khao trong cô bùng cháy ở ngay nơi nhạy cảm giữa hai đùi cô.
Cô khẽ rên lên đầu hàng khi hai tay anh đưa lên cướp lấy bộ ngực căng phồng của cô, hai ngón tay cái của anh mơn trớn hai núm nhỏ đã cứng lên chờ đợi, vuốt ve hai đỉnh nhạy cảm cho tới khi cô ép mình sát hơn vào anh , ham muốn, và ham muốn__
Cô hổn hển khi cảm giác ngực cô bật tung ra khỏi áo. Cô thậm chí không nhận thức được Rufus đã cởi hết nút áo phía trước cô, và chỉ còn lớp lụa mỏng của áo lót ngăn giữa bộ ngực tròn căng của cô với những cái vuốt ve ấm áp của bàn tay anh.
Anh lê miệng anh rời khỏi miệng cô, kéo một vệt nóng bỏng xuống cần cổ, giữ chặt tay cô hai bên mạng sườn khi anh tiếp tục cúi đầu xuống bắt lấy một núm nhỏ đang căng lên đau đớn qua lớp lụa, mút nhẹ trong khi lưỡi anh chạm vào nó đòi hỏi.
Cô không thể dừng anh lại được, những hiểu biết của cô chỉ rõ nó sẽ dẫn đến đâu, nhưng chẳng có cách nào, hoàn toàn không có cách nào, thậm chí cả những nhận thức của cô về anh cũng không làm cô thắng nổi cảm xúc mà Rufus đang khuấy động trong cô, và lưng cô cong lên khi lưỡi anh búng nhẹ qua cô.
Gabriella yếu đuối bám chặt lấy anh, hoàn toàn chìm đắm trong những cảm xúc không bao giờ cô dám mơ là sẽ có, cái nhức nhối lạ lùng giữa hai đùi cô dâng cao đến không thể chịu nổi.
Cánh cửa thang máy mở thẳng vào căn hộ penthouse (không có từ này trong tiêng Việt nên CC đành giữ nguyên tiếng Anh vậy), không khí lạnh tràn ngập quanh họ, Gabriella hơi rùng mình khi hơi lạnh lướt qua làn vải ướt trên ngực cô.
Đang mê mệt trong khoái cảm, cô chợt mở mắt khi Rufus ngẩng đầu lên nhìn cô, năm năm vừa qua đã không còn tồn tại nữa trong cái khoảnh khắc mà khao khát bừng dậy trong cả hai.
Gabriella đơn giản là không muốn niềm vui sướng này bị dừng lại! Cô không thể dừng lại!
Rufus để cô đứng cạnh giường, tuột váy qua tay cô cho rơi xuống sàn trước khi đặt cô ngồi xuống giường và đứng lên ngắm nhìn cô trong cái áo lót lụa mỏng màu kem, ngắn vừa tới quần lót của cô.
“Cởi áo lót của em ra đi,” anh khàn khàn đòi hỏi khi anh cởi áo khoác ra, vứt nó xuống thảm bên cạnh váy cô.
Cô không phải là 18 tuổi nữa, mà đã là một phụ nữ trưởng thành 23 tuổi, và, mặc dù cô không có kinh nghiệm như Rufus, cô muốn nhiều hơn chỉ là đối tượng cho thú vui tình dục của Rufus.
Mắt Gabriella níu chặt ánh mắt anh khi cô đưa bàn tay run rẩy lên đẩy nhẹ một bên dây áo lót xuống cánh tay rồi tới bên kia, cái áo rơi xuống thắt lưng cô, bầu ngực với hai núm vú sẫm vểnh lên kiêu hãnh, cầu xin anh chạm vào.
Anh quỳ xuống giữa hai chân cô khi anh cúi về phía trước liếm hai đầu nhũ hoa cô cho cứng thêm, cố ý chòng ghẹo từ bên này tới bên kia. Gabriella dựa vào anh như thầm lặng đòi hỏi anh đưa cô tới nơi cô chưa hề biết..
Rufus không nghi ngờ gì lần này anh sẽ cùng cô, sẽ lấp đầy cô, sẽ giữ cô ở đây với anh cho đến khi anh có được mọi thứ trong cô, cho cô mọi khoái cảm mà anh có thể nghĩ tới.
Môi anh hé ra và anh ngậm lấy cái núm nhỏ cứng nhọn trên bầu ngực cô vào miệng , ngay lập tức cảm giác được cái rùng mình vì chấn động của cơ thể Gabriella. Tay anh đưa xuống kéo quần lót của cô sang một bên, chạm vào trung tâm của những co giật vì thích khoái cảm. Nó càng tăng thêm khi anh tìm và gặp và vuốt ve điểm nhạy cảm nhất làm cô ngập chìm trong cảm xúc.
Khi cô run bắn lên vì không thể chịu nổi, anh thật nhẹ nhàng kéo mảnh lụa cuối cùng ra khỏi mình cô trước khi cúi đầu xuống thưởng thức hương vị ngọt ngào của cô.
Gabriella hoàn toàn mất hết ý chí, trôi nổi trên làn sóng khoái cảm, mắt cô nhìn thẳng vào mắt anh khi anh đứng lên nhìn xuống cô, hoàn toàn khoả thân và không thẹn thùng, tự biết rằng cô muốn anh, tất cả của anh, bên trong cô.
“Giúp anh cởi quần áo đi, Gabriella” ’ anh khàn khàn khuyến khích cô.
Cô cảm thấy sức mạnh tràn đầy trong cô, sức mạnh mà cô vừa bỏ quên. Lúc này cô là một người đàn bà, không phải một cô bé vị thành niên ngốc nghếch, Và cô không chờ đợi gì nhiều ở Rufus ngoài khoái cảm nhục thể mà anh có thể và đã cho cô. Cái khoái cảm nhục thể mà cô có ý định đáp trả lại.
Cô vẫn tiếp tục nhìn vào mắt anh khi cô chậm rãi cởi khuy áo và tuột cái sơ mi lụa khỏi vai anh, rồi vuốt hai tay xuống dọc theo ngực anh tới bụng anh. Cô nghe thấy tiếng anh thở mạnh khi một bàn tay cô đặt lên khoá quần anh, hơi thở mạnh lên thành tiếng rít khẽ khi cô chầm chậm kéo khoá xuống trước khi cô đưa tay chạm vào vật cứng của anh, lúc này bản năng hoàn toàn dẫn dắt hành động của cô khi cô bắt đầu làm anh thích thú như anh mang lại thích thú cho cô.
Tay anh luồn vào trong mái tóc cô. “Không, Gabriella!” anh hổn hển. “Anh muốn ở trong em. Thật sâu trong em,” Hàm anh nghiến chặt khi anh ngả người xuống thảm và kéo cô theo anh.
Dưới mình cô. Đẩy cô nằm lên anh. Mắt anh tối lại khi anh nhìn lên cô, ưỡn cong người chìm vào cô khi anh chậm rãi hạ cô xuống hết chiều dài của anh, tay anh chạm vào vuốt ve hai bầu ngực cô khi cô bắt đầu chuyển động cùng nhịp điệu với những cú thọc sâu của anh.
Gabriella bỏ qua cái đau nhức nhối lúc ban đầu khi Rufus vào trong cô, nghiêng người tới trước để anh có thể ngậm chặt một bên nhũ hoa của cô trong miệng anh. Cô cảm nhận khoái cảm của cô càng lúc càng dâng cao, một lần nữa lại mất ý chí khi Rufus hôn một bên ngực cô, rồi lại bên kia trong suốt thời gian anh chuyển động sâu trong cô, hai tay anh để trên hông cô giúp cô chuyển động theo anh.
Hai tay Rufus xiết chặt mình cô khi anh không thể kiềm giữ lâu hơn nữa và anh bắt đầu phun ra, đưa cô theo anh khi cả hai cùng lúc co giật vì cực khoái, làm cho họ như bị xé toạc ra trước khi gắn họ lại, để cho hai người hoà vào nhau làm một.
Gabriella nằm bẹp trên ngực Rufus sau đó, thân thể cả hai bóng lên vì mồ hôi, nhưng rất nhanh cô có thể cảm nhận sự bồn chồn của chính cô khi cô chờ đợi những lời khinh thị, những lời nhạo báng chắc chắn sẽ tới ngay vì sự đáp ứng cuông nhiệt của cô với anh.
Thế nhưng chỉ có âm thanh của tiếng thở gấp trong căn phòng yên lặng, tiếng thở dần dần trở nên bình thường.
Sao Rufus không nói gì? Gabriella ngạc nhiên.
Những lời buộc tội đâu rồi?
Mặc dù anh là người bắt đầu tất cả, hôn và vuốt ve cô ngay trong thang máy lên đây, nhưng những hiểu biết của cô về Rufus làm cô chắc chắn anh sẽ lật ngược sự việc thành ra cô là người đã quyến rũ anh.
Trong tất cả những lần dính dáng đến Rufus, cô luôn luôn là người phải chịu trách nhiệm cho những va chạm nhục thể.
Ngoại trừ lần này họ đã lấy nhau…
“Có vẻ như, sau sáu tháng nữa chúng ta sẽ phải li dị chứ không phải là bãi hôn như ta dự tính đâu, em bé ạ.” Anh đột nhiên bật lời nhạo báng, rõ ràng anh cũng đang suy nghĩ về cuộc hôn nhân của họ.
Cô ngẩng đầu chậm chạp nhìn vào mắt anh, mái tóc mềm rối bời của cô đổ qua vai cô rơi xuống ngực anh. “Anh muốn nói gì?” cô hỏi.
Anh mỉm cười với cô, mệt mỏi. “Đơn giản là bây giờ anh có một cô phù thuỷ nhỏ gợi tình làm vợ nên anh không cần sử dụng căn hộ này trong 6 tháng tới.” Anh lắc vai để phô dấu răng của cô vẫn hằn trên đó. “ Trừ khi, tất nhiên, thỉnh thoảng em muốn tới đây thay đổi không khí.”
Nói cách khác, khi họ đã cưới nhau, Rufus có ý định dùng cô theo cách anh đã làm với những người tình của anh__hoàn toàn chỉ là thú vui tình dục…
Gabriella không nghĩ vậy!
Buổi lễ kết thúc nhanh chóng làm Gabriella không thể chắc chắn rằng cô vừa làm lễ cưới với Rufus, cô có cảm giác choáng váng khi Rufus làm theo lời nhắc và hôn cô dâu.
Cô đã không thân thiện Rufus năm năm nay sau cái ngày đó, và cô tuyệt vọng khi thấy mình vẫn còn yêu anh ngay từ giây phút miệng anh chiếm lấy môi cô. Nó không phải cái chạm nhẹ trên môi như cô nghĩ, thay vào đó Rufus kéo cô vào trong vòng tay rồi khám phá trọn vẹn môi cô làm tim cô như ngừng đập.
Ánh mắt anh loé lên bướng bỉnh khi cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên, và sự thật là anh có vẻ như không thể rời khỏi cô, trong khi Gabriella cảm thấy từng đầu dây thần kinh trong cô bừng dậy sống động, đủ để cô ngẩng nhìn vào cặp mắt thách đố đang chằm chằm vào cô lạnh lẽo.
“Tốt lắm!” Giọng David Brewster ngượng ngùng vang lên phía sau họ. “Có lẽ đến giờ chúng ta phải đi rồi…?”
Có lẽ nên như vậy, Rufus chấp nhận, tim anh đập mạnh trong lồng ngực, Một phần khác của anh cũng đang đập dồn lên giống thế.
Chết tiệt, anh hôn Gabriella chỉ để xem cái gì sẽ xảy ra. Để xem sắc đẹp của cô, mái tóc đen huyền của cô, và cái miệng hờn dỗi đầy gợi cảm của cô có khuấy động anh như lần trước không? Câu trả lời một lần nữa lại là có.
Miệng anh mím chặt và mắt anh nheo lại nhìn vào cô, trước khi anh quay về phía ông luật sư già. “Cảm ơn chú và Celia hôm nay đã đến với chúng cháu.” Anh mỉm cười cám ơn bà thư ký. “Vì nhiều lý do mà chú đã biết, sẽ không hay nếu mời bạn bè của chúng cháu. ”
“Tôi có thể mời quý vị bữa trưa nay để chúc mừng không…?” David Brewster đề nghị khi họ ra đến sảnh của phòng đăng ký kết hôn.
“Cháu__”
“Cháu sợ cháu bận rồi,” Rufus từ chối cho cả hai. “cháu phải quay lại làm việc, và chắc Gabriella sẽ bận chuyển nốt đồ đạc của cô ấy về Nhà Gresham”.
Cô biết rất rõ việc ‘chuyển nốt đồ đạc’ của cô về nhà Gresham có nghĩa là anh không thấy lý do gì để cô phải tiếp tục trả tiền thuê căn hộ trong lúc cô sẽ chỉ quay về đấy sau 6 tháng nữa. Cô biết vậy nên đã chuyển một số đồ của cô đến Nhà Gresham và gửi số còn lại trong kho đến khi cô cần lại chúng.
“Có lẽ lần khác vậy” David Brewster chấp nhận.
Rufus cười giễu. “Ô, cháu không nghĩ Gabriella và cháu sẽ cưới lại lần nữa đâu ạ.”
“Cưới lại hay cưới ai khác cũng không”. Cô mất hết kiên nhẫn mặc dù cô không hiểu tại sao cô lại nghĩ thế. Đây chỉ là cuộc hôn nhân ngắn ngủi nhằm thoả mãn di chúc, hà cớ gì cô lại phải phiền lòng khi Rufus coi đám cưới của họ là 1 phần trong công việc làm ăn của anh.
‘Chính xác” Anh dài giọng.
“Nào__” Anh ngừng bặt khi họ bước ra ngoài và bị một biển máy ảnh và đèn flash chiếu thẳng vào mặt cùng lúc 1 làn sóng câu hỏi đập vào.
“ Cái gì__?” Anh quắc mắt nhìn vào đám phóng viên khi nhanh chóng chia tay David Brewster cùng bà thư ký và nắm chặt cánh tay Gabriella kéo cô đi cùng anh tới nơi anh để xe, trong khi hoàn toàn bỏ ngoài tai tất cả các câu hỏi.
Nhưng không thể không nghe thấy chúng
“Ông và cô Benito hẹn hò với nhau bao lâu rồi?”
“Ông bà sẽ đi nghỉ trăng mật ở đâu?”
“Bố ông có biết ông bà sẽ lấy nhau không?”
“Cô Benito, cô đã__”
“Tên của cô ấy bây giờ là Bà Gresham,” Rufus đáp lạnh lùng khi ấn Gabriella vào ghế trước . Ngồi vào sau tay lái, anh nổ máy, vẻ mặt tức giận cùng cực khi anh thận trọng lái qua đám đông phóng viên vây quanh xe.
“Đừng nhìn tôi!” Gabriella phản đối khi Rufus quay sang cô giận dữ. “Anh làm như tôi là kẻ thông báo với họ tôi sẽ lấy anh ấy!”
Và cô cũng không nghĩ anh đã làm vậy. David Brewster và thư ký của ông rất thận trọng và rất đáng tin cậy, vậy là ai__?
“Toby!” Rufus thốt ra kết luận giống như cô điều cô đang nghi vấn.
Đúng thế, như Gabriella nhận thấy, tất nhiên là Toby, nói với báo chí về đám cưới của họ nhất định là ý tưởng đùa cợt của anh ta!
“Làm sao anh ta biết chúng ta làm đám cưới hôm nay?” Rufus nghiến răng khi cuối cùng cũng thoát khỏi đám phóng viên và hoà vào dòng giao thông trên đường.
“Tôi khẳng định chắc chắn với anh là tôi không nói với anh ta,” Gabriella xác nhận với anh, vẫn còn hơi ngạc nhiên-và bối rối-vì việc Rufus đã hôn cô sau khi kết thúc nghi lễ cưới xin.
“Quá nhiều để không gây ầm ĩ” Rufus lẩm bẩm. “Tôi có thế tưởng tượng tiêu đề báo ngày mai, “NGƯỜI THỪA KẾ NHÀ GRESHAM ĐÃ CƯỚI VỢ!” Sau đó là , “Cô dâu mặc áo màu kem__”
“Màu sữa,” Gabriella lạnh lùng đính chính.
“Tôi là đàn ông, được không. Và với tôi nó là màu kem” Rufus sốt ruột nói lại.
Màu sữa, người phụ nữ ở cửa hàng miêu tả vậy khi Gabriella mua cái váy mấy hôm trước, cô đã quyết định sẽ dùng nó. Cho dù đây không phải thực sự là lễ cưới nhưng cô cũng cố mặc một cái váy mới để tham dự buổi lễ.
Rufus mặc bộ quần áo màu ghi sẫm, sơ mi trắng, cà vạt ghi, giống như anh vừa rời công việc đến đây.
Và cũng đúng vậy thật!
Điều làm Gabriella hài lòng là cô đã không mất công tự mình đi mua hoa.
“Chỉ cần đưa tôi đến ga xe lửa là được rồi,” cô nói cứng nhắc “ Tôi sẽ đi tàu hoả về Nhà Gresham.” Thực tế về việc họ vừa làm bắt đầu lắng xuống, và ngồi lặng lẽ trên tàu không có Rufus sẽ cho cô một chút riêng tư để suy nghĩ.
Cô đã không thực sự nhận thức được cô sẽ cảm thấy như thế này về đám cưới.Cô chỉ tưởng tượng nó là thủ tục để cô thoát khỏi bị ràng buộc với Toby và sẽ chịu đựng được 6 tháng đó.
Dĩ nhiên, Rufus đã cưới một lần rồi, nên hôn nhân có thể chỉ mang lại rất nhiều những ký ức không vui cho anh, như hôn nhân lần này cũng vậy.
Nó có vẻ rất hợp lý khi Rufus đã có sắp xếp. Rất lạnh lùng. rất tính toán. Có nhiều điều phải vượt qua. Giống như đi tới nha sĩ vậy.
Rufus liếc sang Gabriella. Có phải anh vừa nhìn thấy lệ long lanh trên đôi mắt tím biếc của cô không?
Không, anh tàn nhẫn gạt phăng sau khi nhìn lại cô, nó giống tia nhìn lấp lánh bởi chiến thắng hơn là nước mắt.
Không chỉ vì cô sẽ đựơc thừa hưởng một nửa số tiền triệu của Gresham mà cùng lúc đó còn buộc được Rufus vào cuộc hôn nhân đầy phiền phức với cô.
Đúng là sự trả thù thích đáng cho việc anh làm với cô 5 năm trước. Anh tập trung vào con đưòng trước mặt, hai bàn tay anh nắm chặt vành tay lái.
“Tôi nghĩ chúng ta có thể đi đâu đó và uống mừng trưóc khi cô về.” Giọng nam cao đều đều của anh không biểu lộ nỗi tức giận của anh ở tình huống trớ trêu này.
Không phải anh đã không cố thử để thoát khỏi vụ này, đã hỏi ý kiến luật sư của anh, ông ta từng hội ý với David Brewster để xem có thể không theo di chúc không, nhưng chỉ được trả lời không thể, và thật sự David Brewster đã làm rất tốt công việc của mình.
Nhưng chỉ vì anh bị ép phải cưới Gabriella làm vợ không có nghĩa là cô sẽ có mọi thứ theo cách cô muốn.
Và cô là vợ anh…
“Uống mừng?” Cô nhắc lại. “Anh có chắc anh có thời gian không?” cô nói thêm mỉa mai.
Có phải cái mà cô mong muốn, là anh nghỉ cả ngày, và họ sẽ cùng nhau tới phòng đăng ký kết hôn, với thật nhiều hoa giấy rơi như mưa chào mừng khi họ bước ra , sau đó là tiệc cưới ở một khách sạn đắt tiền cùng gia đình và bạn bè?
Càng ít người biết về cuộc hôn nhân của họ càng tốt, anh chẳng quan tâm.
Mặc dù đám phóng viên đợi họ ở ngoài phòng đăng ký lúc nãy có thế để ý tới việc đó.
Anh sẽ mắng cho Toby một trận ngay khi có dịp.
“Tôi có thể thu xếp được chút thời gian,” Rufus lạnh lùng.
Gabriella nhìn anh thăm dò. Anh đang tỏ ra tốt bụng ư__điều mà cô không thể tin được khi nó liên quan đến cô!__Hay anh đang có động cơ nào khác khi muốn phí thời gian cho cô? Có thể anh muốn cho cô một một lời đe doạ nữa để cô đừng đến gần con gái anh!
Bây giờ chắc Holly khoảng 7 tuổi, và đã hơn 5 năm rồi Gabriella không nói chuyện với nó. Cô đã thấy cô bé ở những cuộc gặp mặt gia đình vài lần, cô biết cô bé giống hệt Rufus, với mái tóc nâu vàng, đôi mắt màu lục nhạt, Nhưng ngoài ra Gabriella không thật sự hiểu Holly, mẹ cô bé đã biến khỏi đời nó lúc cô bé chỉ 2 tháng tuổi và không bao giờ quay lại nữa.
Chắc là rất khó khăn cho Holly khi sống không có mẹ.
Gabriella chỉ có thể hy vọng cô gái nhỏ sẽ không coi cô như mụ dì ghẻ độc ác. Mặc dù, theo Rufus, Holly sẽ chỉ liên quan đến cuộc hôn nhân giả tạo càng ít càng tốt, nếu có thể.
“Okay.” Cô thở dài, chẳng có gì phải vội quay về Nhà Gresham, nơi những người giúp việc không nghi ngờ gì đang chuẩn bị đón cặp đôi mới cưới: Ông và Bà Gresham.
“Cố gắng tỏ ra nhiệt tình hơn chút đi, Gabriella,” Rufus hơi giễu cợt. “Dù sao đây cũng là ngày cưới của chúng ta.”
“Không phải nhắc tôi” Cô đáp lại chua chát.
Rufus mỉm cười giễu cợt. Anh cũng không cần bất cứ lời nhắc nhở cho sự thật là bây giờ cô là vợ anh.
Gabriella nhìn lên cảnh giác khi anh đỗ xe và dẫn cô vào 1 khu căn hộ cao tầng. “Anh đưa tôi đi đâu thế?”
“Tôi mua 1 căn hộ ở đây phòng khi tôi có việc bận phải ở laị muộn trong phố,” anh trả lời qua quít, gật đầu chào người gác cửa đang ngồi ở bàn trước khi bước vào thang máy và bấm mã số an ninh của tầng trên cùng.
Khi anh co việc bận phải ở lại muộn trong phố, những từ này vọng lại trong đầu cô làm Gabriella thấy không an lòng. Có nghĩa là sao?
Phải chăng nó có nghĩa anh mua căn hộ để dùng khi anh muốn qua đêm với một trong những người phụ nữ của anh?
Anh không thể lần lượt đưa bằng ấy phụ nữ về nhà nơi anh sống cùng Holly, nên anh phải có một chốn riêng tư cho những mối quan hệ như vậy chứ.
Và anh đang đưa cô đến đó…
“Tôi không nghĩ đây là ý hay, Rufus__” Nhưng cô không thể tiếp tục phản đối được nữa khi Rufus kéo cô vào sát cơ thể anh, đầu anh cúi xuống trong khi miệng anh chiếm lấy miệng cô đòi hỏi.
Trời, cô có vị thật tuyệt, Rufus hài lòng nhận xét khi miệng anh giữ chặt và cướp lấy miệng cô. Và chẳng có gì phải nghi ngờ rằng phần còn lại của cô cũng có vị ngon lành như vậy.
Ngay giây phút này anh muốn Gabriella và không có ý định kiềm chế sự ham muốn đó. Lúc này Gabriella là vợ anh và anh định sẽ khám phá và thưởng thức mọi điều tuyệt vời ở cô.
Rufus đang làm cái gì vậy? Gabriella chỉ có đủ thời gian để ngạc nhiên trước khi cô mê man sung sướng vì miệng anh đói khát thăm dò tìm kiếm miệng cô, lưỡi anh nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới của cô trước khi trượt vào miệng cô, với một nhịp điệu thật kích thích làm nỗi khát khao trong cô bùng cháy ở ngay nơi nhạy cảm giữa hai đùi cô.
Cô khẽ rên lên đầu hàng khi hai tay anh đưa lên cướp lấy bộ ngực căng phồng của cô, hai ngón tay cái của anh mơn trớn hai núm nhỏ đã cứng lên chờ đợi, vuốt ve hai đỉnh nhạy cảm cho tới khi cô ép mình sát hơn vào anh , ham muốn, và ham muốn__
Cô hổn hển khi cảm giác ngực cô bật tung ra khỏi áo. Cô thậm chí không nhận thức được Rufus đã cởi hết nút áo phía trước cô, và chỉ còn lớp lụa mỏng của áo lót ngăn giữa bộ ngực tròn căng của cô với những cái vuốt ve ấm áp của bàn tay anh.
Anh lê miệng anh rời khỏi miệng cô, kéo một vệt nóng bỏng xuống cần cổ, giữ chặt tay cô hai bên mạng sườn khi anh tiếp tục cúi đầu xuống bắt lấy một núm nhỏ đang căng lên đau đớn qua lớp lụa, mút nhẹ trong khi lưỡi anh chạm vào nó đòi hỏi.
Cô không thể dừng anh lại được, những hiểu biết của cô chỉ rõ nó sẽ dẫn đến đâu, nhưng chẳng có cách nào, hoàn toàn không có cách nào, thậm chí cả những nhận thức của cô về anh cũng không làm cô thắng nổi cảm xúc mà Rufus đang khuấy động trong cô, và lưng cô cong lên khi lưỡi anh búng nhẹ qua cô.
Gabriella yếu đuối bám chặt lấy anh, hoàn toàn chìm đắm trong những cảm xúc không bao giờ cô dám mơ là sẽ có, cái nhức nhối lạ lùng giữa hai đùi cô dâng cao đến không thể chịu nổi.
Cánh cửa thang máy mở thẳng vào căn hộ penthouse (không có từ này trong tiêng Việt nên CC đành giữ nguyên tiếng Anh vậy), không khí lạnh tràn ngập quanh họ, Gabriella hơi rùng mình khi hơi lạnh lướt qua làn vải ướt trên ngực cô.
Đang mê mệt trong khoái cảm, cô chợt mở mắt khi Rufus ngẩng đầu lên nhìn cô, năm năm vừa qua đã không còn tồn tại nữa trong cái khoảnh khắc mà khao khát bừng dậy trong cả hai.
Gabriella đơn giản là không muốn niềm vui sướng này bị dừng lại! Cô không thể dừng lại!
Rufus để cô đứng cạnh giường, tuột váy qua tay cô cho rơi xuống sàn trước khi đặt cô ngồi xuống giường và đứng lên ngắm nhìn cô trong cái áo lót lụa mỏng màu kem, ngắn vừa tới quần lót của cô.
“Cởi áo lót của em ra đi,” anh khàn khàn đòi hỏi khi anh cởi áo khoác ra, vứt nó xuống thảm bên cạnh váy cô.
Cô không phải là 18 tuổi nữa, mà đã là một phụ nữ trưởng thành 23 tuổi, và, mặc dù cô không có kinh nghiệm như Rufus, cô muốn nhiều hơn chỉ là đối tượng cho thú vui tình dục của Rufus.
Mắt Gabriella níu chặt ánh mắt anh khi cô đưa bàn tay run rẩy lên đẩy nhẹ một bên dây áo lót xuống cánh tay rồi tới bên kia, cái áo rơi xuống thắt lưng cô, bầu ngực với hai núm vú sẫm vểnh lên kiêu hãnh, cầu xin anh chạm vào.
Anh quỳ xuống giữa hai chân cô khi anh cúi về phía trước liếm hai đầu nhũ hoa cô cho cứng thêm, cố ý chòng ghẹo từ bên này tới bên kia. Gabriella dựa vào anh như thầm lặng đòi hỏi anh đưa cô tới nơi cô chưa hề biết..
Rufus không nghi ngờ gì lần này anh sẽ cùng cô, sẽ lấp đầy cô, sẽ giữ cô ở đây với anh cho đến khi anh có được mọi thứ trong cô, cho cô mọi khoái cảm mà anh có thể nghĩ tới.
Môi anh hé ra và anh ngậm lấy cái núm nhỏ cứng nhọn trên bầu ngực cô vào miệng , ngay lập tức cảm giác được cái rùng mình vì chấn động của cơ thể Gabriella. Tay anh đưa xuống kéo quần lót của cô sang một bên, chạm vào trung tâm của những co giật vì thích khoái cảm. Nó càng tăng thêm khi anh tìm và gặp và vuốt ve điểm nhạy cảm nhất làm cô ngập chìm trong cảm xúc.
Khi cô run bắn lên vì không thể chịu nổi, anh thật nhẹ nhàng kéo mảnh lụa cuối cùng ra khỏi mình cô trước khi cúi đầu xuống thưởng thức hương vị ngọt ngào của cô.
Gabriella hoàn toàn mất hết ý chí, trôi nổi trên làn sóng khoái cảm, mắt cô nhìn thẳng vào mắt anh khi anh đứng lên nhìn xuống cô, hoàn toàn khoả thân và không thẹn thùng, tự biết rằng cô muốn anh, tất cả của anh, bên trong cô.
“Giúp anh cởi quần áo đi, Gabriella” ’ anh khàn khàn khuyến khích cô.
Cô cảm thấy sức mạnh tràn đầy trong cô, sức mạnh mà cô vừa bỏ quên. Lúc này cô là một người đàn bà, không phải một cô bé vị thành niên ngốc nghếch, Và cô không chờ đợi gì nhiều ở Rufus ngoài khoái cảm nhục thể mà anh có thể và đã cho cô. Cái khoái cảm nhục thể mà cô có ý định đáp trả lại.
Cô vẫn tiếp tục nhìn vào mắt anh khi cô chậm rãi cởi khuy áo và tuột cái sơ mi lụa khỏi vai anh, rồi vuốt hai tay xuống dọc theo ngực anh tới bụng anh. Cô nghe thấy tiếng anh thở mạnh khi một bàn tay cô đặt lên khoá quần anh, hơi thở mạnh lên thành tiếng rít khẽ khi cô chầm chậm kéo khoá xuống trước khi cô đưa tay chạm vào vật cứng của anh, lúc này bản năng hoàn toàn dẫn dắt hành động của cô khi cô bắt đầu làm anh thích thú như anh mang lại thích thú cho cô.
Tay anh luồn vào trong mái tóc cô. “Không, Gabriella!” anh hổn hển. “Anh muốn ở trong em. Thật sâu trong em,” Hàm anh nghiến chặt khi anh ngả người xuống thảm và kéo cô theo anh.
Dưới mình cô. Đẩy cô nằm lên anh. Mắt anh tối lại khi anh nhìn lên cô, ưỡn cong người chìm vào cô khi anh chậm rãi hạ cô xuống hết chiều dài của anh, tay anh chạm vào vuốt ve hai bầu ngực cô khi cô bắt đầu chuyển động cùng nhịp điệu với những cú thọc sâu của anh.
Gabriella bỏ qua cái đau nhức nhối lúc ban đầu khi Rufus vào trong cô, nghiêng người tới trước để anh có thể ngậm chặt một bên nhũ hoa của cô trong miệng anh. Cô cảm nhận khoái cảm của cô càng lúc càng dâng cao, một lần nữa lại mất ý chí khi Rufus hôn một bên ngực cô, rồi lại bên kia trong suốt thời gian anh chuyển động sâu trong cô, hai tay anh để trên hông cô giúp cô chuyển động theo anh.
Hai tay Rufus xiết chặt mình cô khi anh không thể kiềm giữ lâu hơn nữa và anh bắt đầu phun ra, đưa cô theo anh khi cả hai cùng lúc co giật vì cực khoái, làm cho họ như bị xé toạc ra trước khi gắn họ lại, để cho hai người hoà vào nhau làm một.
Gabriella nằm bẹp trên ngực Rufus sau đó, thân thể cả hai bóng lên vì mồ hôi, nhưng rất nhanh cô có thể cảm nhận sự bồn chồn của chính cô khi cô chờ đợi những lời khinh thị, những lời nhạo báng chắc chắn sẽ tới ngay vì sự đáp ứng cuông nhiệt của cô với anh.
Thế nhưng chỉ có âm thanh của tiếng thở gấp trong căn phòng yên lặng, tiếng thở dần dần trở nên bình thường.
Sao Rufus không nói gì? Gabriella ngạc nhiên.
Những lời buộc tội đâu rồi?
Mặc dù anh là người bắt đầu tất cả, hôn và vuốt ve cô ngay trong thang máy lên đây, nhưng những hiểu biết của cô về Rufus làm cô chắc chắn anh sẽ lật ngược sự việc thành ra cô là người đã quyến rũ anh.
Trong tất cả những lần dính dáng đến Rufus, cô luôn luôn là người phải chịu trách nhiệm cho những va chạm nhục thể.
Ngoại trừ lần này họ đã lấy nhau…
“Có vẻ như, sau sáu tháng nữa chúng ta sẽ phải li dị chứ không phải là bãi hôn như ta dự tính đâu, em bé ạ.” Anh đột nhiên bật lời nhạo báng, rõ ràng anh cũng đang suy nghĩ về cuộc hôn nhân của họ.
Cô ngẩng đầu chậm chạp nhìn vào mắt anh, mái tóc mềm rối bời của cô đổ qua vai cô rơi xuống ngực anh. “Anh muốn nói gì?” cô hỏi.
Anh mỉm cười với cô, mệt mỏi. “Đơn giản là bây giờ anh có một cô phù thuỷ nhỏ gợi tình làm vợ nên anh không cần sử dụng căn hộ này trong 6 tháng tới.” Anh lắc vai để phô dấu răng của cô vẫn hằn trên đó. “ Trừ khi, tất nhiên, thỉnh thoảng em muốn tới đây thay đổi không khí.”
Nói cách khác, khi họ đã cưới nhau, Rufus có ý định dùng cô theo cách anh đã làm với những người tình của anh__hoàn toàn chỉ là thú vui tình dục…
Gabriella không nghĩ vậy!
Danh sách chương