Dư luận internet lên men như thế nào hai người đều không để ý, Vương Hoài Phong cực vui vì được quấn lấy Quý Văn Cảnh, scandal càng nhiều càng tốt, còn Quý Văn Cảnh vốn không quá để bụng những chuyện này, cũng không quan tâm mọi người nói thế nào, chỉ có một mình Lý Thịnh tự háo hức chừng mấy ngày, còn nhân cơ hội vớt mấy bộ phim lớn cho Quý Văn Cảnh.

Giới giải trí thay đổi trong chớp mắt, chỉ cần có tin tức có mánh lới, ai quan tâm có phải bạn bê bối quấn thân hay không.

Cách lúc vào đoàn còn một tuần, Vương Hoài Phong ngồi ở trong phòng làm việc, đang trầm tư làm sao có thể tăng tiến một chút tình cảm trước khi tiểu nam thần đi, Đổng Minh đứng ở một bên làm quân sư quạt mo: “Không bằng, rượu vang hoa hồng bữa tối ánh nến?”

Vương tổng lắc đầu: bình thường.

“Không thì, tới nhà gỗ trên đỉnh núi ở chỗ đài ngắm cảnh, bắn pháo hoa?”

Vương tổng lắc đầu: Dung tục.

“Vậy… đặt bao hết rạp xem phim kinh dị nửa đêm?”

Trong rạp chiếu phim đen thùi lùi, Quý Văn Cảnh nước mắt ròng ròng tông vào lòng Vương tổng ôm thật chặt hông hắn, giọng run rẩy: “Vương Hoài Phong, em sợ.”

Vương tổng nhấc tay nắm chặt cằm cậu, thâm tình chân thành: “Đừng sợ, có anh đây.” Trong lúc đối diện, hai người chậm rãi dán vào nhau, cuối cùng đôi môi kề vào, đầu lưỡi quấn lấy, mút mát hôn môi…

“Vương tổng?” Đổng Minh thấy Vương Hoài Phong thất thần, quơ quơ tay gọi một tiếng: “Vương tổng?”

Vương Hoài Phong hoàn hồn lại từ trong ảo tưởng, lật lật văn kiện, giương mắt nói: “Rạp chiếu phim thì thôi đi, gần đây em ấy cũng không tiện ra ngoài. Cậu tìm cho tôi mấy bộ phim kinh dị đi.” Nói nói giọng liền cường điệu thêm: “Phải kinh dị nhất.”

Tan tầm trở về, Quý Văn Cảnh đã chuẩn bị xong bữa tối, ngày hôm nay cậu không có tự mình làm, mà là để dì giúp việc hỗ trợ rán hai miếng beefsteak, học theo phim tình yêu mình từng quay mà chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, tạo nên một bầu không khí lãng mạn.

Sắp xếp xong xuôi, cậu hơi có chút căng thẳng, nhưng nếu đã xác nhận tâm ý của mình, thì không thể nhút nhát nữa, cậu hít sâu thêm dũng khí cho chính mình.

Vương Hoài Phong thừa dịp lên lầu thay quần áo, len lén đem đĩa video Đổng Minh tìm tới đặt ở trong phòng, xong liền thoả mãn đến phòng ăn.

Ánh đèn trong phòng ăn mờ tối hơn trước đây rất nhiều, trên bàn ăn giản dị đặt một bó hoa hồng đỏ tươi ướt át, hai bên đối diện bày hai bộ dao nĩa, trên chân nến từ lúc mua về chưa từng đụng tới tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp, Quý Văn Cảnh ngồi ở sau ánh nến, đối mặt hắn ngượng ngùng cười cười: “Vẫn muốn cảm ơn anh, cho nên nhờ dì hỗ trợ chuẩn bị bữa tối này.”

Vương Hoài Phong ngồi xuống nhìn beefsteak trước mắt, cảm thấy sáng lòe lấp loá, hắn hắng giọng: “Đã nói, không cần cám ơn.”

Mấy tiếng đồng hồ trước Vương tổng còn ở trong văn phòng ghét bỏ loại mô thức này bình thường, đã sớm quên sạch lời mình nói, hắn cầm lấy rượu vang Quý Văn Cảnh đã rót sẵn uống một hớp, lại cảm thấy ngọt ngào đến lạ.

Sau khi ăn xong hai người ăn ý thu dọn bát đũa, Vương tổng nắm lấy cơ hội, trả lễ lại: “Nếu em khách khí với anh như vậy, vậy anh cũng phải cảm ơn em khổ cực bố trí bữa tối.”

Quý Văn Cảnh vội vàng xua tay: “Em không cần anh cảm ơn em.”

Vương tổng nhướn lông mày, vô cùng bá đạo: “Sau này em cảm ơn anh một lần, anh liền trả lại em một lần.”

Quý Văn Cảnh thấy cự tuyệt không được, có chút khó xử ngẩng đầu hỏi hắn: “Anh chuẩn bị làm sao cảm ơn em…”

Vương tổng sờ cằm làm bộ suy nghĩ một chốc: “Mời em, ở nhà xem phim nhé.”

Nghe quà cảm ơn giản dị tự nhiên như thế, Quý Văn Cảnh lập tức cong cong vành mắt: “Được.”

Thu dọn xong bàn ăn trở về phòng, Vương tổng tùy ý lấy ra mấy đĩa phim đã sớm chuẩn bị, hỏi: “Chỉ có phim kinh dị, thế nào.”

“Ưm, được.”

Trong phòng chỉ có màn hình trên vách tường lóe sáng, vì muốn có hiệu quả kinh dị đột xuất, Vương tổng còn cố ý tắt hết đèn, hiệu ứng khủng bố 3D vờn quanh có thể so với rạp chiếu phim, nội dung phim mạo hiểm kích thích kinh dị hồi hộp bạo lực máu me, nên có thì một chút cũng không thiếu.

Quý Văn Cảnh xem đến tập trung, nghe đâu bộ phim vẫn luôn là phim cấm, không biết Vương Hoài Phong làm sao tìm được, cậu vừa định quay đầu hỏi một chút, đột nhiên phát hiện người kia vốn dĩ sóng vai ngồi, không biết sao lại lui về phía sau một ít, cậu xuyên thấu qua ánh đèn hắt ra từ màn hình, quay đầu nhìn sang.

Chỉ thấy Vương tổng khí vũ hiên ngang cao to uy mãnh, giờ phút này cứng ngắc cả người đọ mắt cú vọ với màn hình, Quý Văn Cảnh nhìn dáng vẻ của hắn thiếu chút nữa cười ra tiếng, cậu hỏi: “Vương Hoài Phong, anh sợ sao?”

Vương tổng nghe thấy âm thanh cứng còng quay đầu, nghiêm túc nói: “Không sợ.”

“Ồ.” Quý Văn Cảnh nhịn cười tiếp tục xem phim, nhưng này lần lực chú ý của cậu đã không thể tập trung trên phim nữa, người ở bên cạnh cứ luôn từng chút từng chút nhích về phía sau, tròng mắt cậu xoay chuyển hai vòng, đột nhiên không hề có dấu hiệu duỗi tay nắm chặt cổ tay Vương Hoài Phong, Vương tổng bị xúc cảm bất thình lình dọa giật nảy mình, hắn cúi đầu nhìn, xác định là Quý Văn Cảnh mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó hết sức kiên cường nói: “Sao, sợ hả?”

Quý Văn Cảnh khẽ cười “ừm” một tiếng, lùi tới bên cạnh hắn, sau đó lặng lẽ quấn lấy mấy ngón tay hắn, phim mới chỉ phát nửa tiếng, mà Vương tổng đã không còn bất kỳ đường lui nào, hắn cầm ngược lại bàn tay Quý Văn Cảnh, tận lực cho mình chút cảm giác an toàn.

Bộ phim gần hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc, Vương Hoài Phong thở phào nhẹ nhõm, nhếch miệng khinh thường nói: “Vầy cũng chả có gì đáng sợ.”

Quý Văn Cảnh mở đèn đầu giường, nhìn sắc mặt hắn trắng bợt còn muốn giả vờ giả vịt, gật đầu nghiêm túc nói: “Vậy chúng ta xem thêm một bộ đi.” Nói xong liền muốn đi đổi đĩa, Vương Hoài Phong hấp tấp kéo cậu lại, nghiêm trang nhìn đồng hồ: “Không phải em sợ hả, thôi muộn lắm rồi, ngày mai còn phải đi làm nữa.”

Đêm khuya người vắng, người bên gối lăn qua lộn lại làm sao cũng ngủ không được, Quý Văn Cảnh siết nắm tay mình, do dự hồi lâu, rốt cuộc vén chăn lên, lặng lẽ kề sát tới cạnh Vương Hoài Phong, cậu vốn muốn nói gì đó, nhưng còn chưa mở miệng đã bị đôi tay mạnh mẽ ôm vào trong ngực, Vương Hoài Phong như là cuối cùng cũng bắt được cọng cỏ cứu mạng, thở phào nhẹ nhõm, sau khi cảm giác kinh dị bay mất, Vương tổng tức khắc hoàn hồn, hắn thấp giọng hô một tiếng: “Quý Văn Cảnh?”

Người trong ngực không trả lời, mà là vui vẻ khò khò, Vương tổng yên lòng, hôn một cái trên đỉnh đầu cậu, tự an ủi mình: Không sao, con người đều có điểm yếu mà.

Sáng sớm thức dậy, Quý Văn Cảnh phát hiện mình vẫn nằm ở trong ngực Vương tổng, cậu dụi dụi mắt hỏi: “Ngày hôm nay không phải cuối tuần, không cần đi làm sao?”

Vương tổng cầm đồng hồ đeo tay ở một bên qua, tiếc nuối nói: “A đến muộn rồi, không thể làm gì khác ngoài nghỉ ngơi một ngày rồi.” Nói xong ôm cậu chặt hơn chút, điệu bộ chưa tỉnh ngủ xáp tới bên tai cậu cọ cọ: “Ngủ tiếp một lát.”

Lần này vừa ngủ mặc kệ là thật hay giả, ngủ thẳng đến mười giờ mới dậy, bởi phim kinh dị tối hôm qua không đạt được hiệu quả nên có, Vương tổng bất mãn hết sức.

Hắn thừa dịp Quý Văn Cảnh rửa mặt ngồi ở trên giường suy nghĩ, buổi sáng nắng đẹp, xuyên qua cửa sổ chiếu lên người Vương tổng hệt như phủ lên một tầng sáng nhu hòa, Quý Văn Cảnh rửa mặt đi ra kinh ngạc nhìn hắn, quên đi việc dời mắt.

Cậu đỏ ửng lỗ tai đi tới bên giường, chủ động mời: “Vương Hoài Phong.”

Vương tổng đội cái đầu tóc ngổn ngang nâng mắt hỏi: “Làm sao vậy?”

“Em dạy anh đánh đàn nha.”

Ngoài mặt Vương Hoài Phong thì đang suy nghĩ, nhưng trong lòng lại vỗ tay cái độp: Đánh đàn tốt á! Cùng ngồi song song, bốn tay đánh liên tục, đầu ngón tay chạm vào nhau điện giật xèo xèo, âm nhạc tuyệt diệu kèm theo không khí vi diệu, ngón tay vuốt ve eo nhỏ, môi răng hòa vào nhau tương giao…

“Được.”

Hai người ăn cơm trưa xong cùng đến phòng đàn ở lầu ba, Vương Hoài Phong không có trang trí nơi này, ngoại trừ một chiếc đàn dương cầm, một cái thảm len trải nền, thì không còn vật trang trí gì khác.

Trên cái ghế chơi đàn duy nhất, hai người ngồi song song, Quý Văn Cảnh tìm một ca khúc từ trên mạng, để tựa vào trên giá.

Trước tiên cậu đánh sơ sơ một lần, sau đó nghiêm túc nói với Vương Hoài Phong: “Anh ấn nơi này, em ấn nơi này, như vậy là chúng ta có thể đàn ra một ca khúc rồi.”

Lời nói quen thuộc phát ra từ trong miệng Quý Văn Cảnh, khiến Vương tổng hoảng hốt trong tích tắc, hắn duỗi ngón tay khớp xương rõ ràng ra, ấn “tưng tưng” hai cái, đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn Quý Văn Cảnh: “Như vậy à?”

“Đúng, sau đó liền ấn chỗ này… Anh nhớ kỹ mấy phím này trước đi.” Nói xong do dự vài giây, như là làm điều thừa nắm chặt ngón tay Vương Hoài Phong, ấn trên phím đàn.

Vương tổng bị chiếm hời, mà trong lòng còn rất mỹ mãn, lúc học tập cố ý ấn sai nhiều lần, để người ta tay cầm tay đến dạy mình.

Hai người một người giả bộ sai lầm, một người lòng đầy mong đợi sai lầm.

Học gần hai tiếng đồng hồ, thậm chí ngay cả một đoạn cũng không học xong. Quý Văn Cảnh cảm thấy như vậy không phải cách, cậu suy nghĩ một chút, nói với Vương Hoài Phong: “Em dạy anh chút căn bản trước nha?”

Vương Hoài Phong nghiêm túc gật đầu: “Ok.”

Quý Văn Cảnh xuống lầu tìm giấy bút. Hai người từ trên ghế chơi đàn chuyển xuống thảm trải sàn, cậu để trang giấy lót trên một quyển sách nổi tiếng thế giới, đơn giản vẽ ra hình phím đàn, sau đó quay đầu nhìn về phía Vương Hoài Phong: “Em bắt đầu nói đây.”

Vương Hoài Phong vừa nghe thật sự phải học tập, thiếu chút nữa ngáp dài cả ra, hắn vội vàng ngồi thẳng người, nom bộ dạng khắc khổ nghiên cứu, nghiêm túc học tập: “Em nói đi.”

“Đàm dương cầm truyền thống tổng cộng có 88 phím, số ít là 85 phím, còn có một vài trị số làm theo yêu cầu sẽ có không ít khác biệt, anh mới vừa tiếp xúc phải hiểu được một số nốt nhạc, solfège và ký âm…”

Ánh nắng ấm áp sau giờ ngọ sưởi người ta đến buồn ngủ, Quý Văn Cảnh vừa nói vừa viết viết vẽ vẽ trên giấy, không biết qua bao lâu, vai trái đột nhiên nặng xuống, lời cậu còn chưa nói hết, ngậm trong miệng liền lặng lẽ nuốt trở vào, mái tóc chưa hề chải chuốt dựa vào hõm cổ cậu có hơi ngứa, cậu thẳng người ngồi yên một chốc, nghiêng đầu sang.

Rèm mi dày rậm đổ xuống một loạt bóng tối trên mặt, sống mũi cao, đường cằm hoàn mỹ, lúc mở mắt ra cười xấu xa, mang theo một chút lưu manh không dễ phát hiện, lúc nhắm mắt lại yên tĩnh ngủ, lại khiến người ta cảm thấy dịu dàng đến lạ thường.

Cậu nhìn một chút, đột nhiên dời mắt về, nắp bút trên tay theo bản năng đóng lại, gió nhẹ xuyên thấu qua cửa sổ khiến tấm rèm nhạt màu phơ phất, cậu gắng sức giữ cho vai trái mình bất động, xoay người qua, len lén hôn lên chóp mũi Vương Hoài Phong.

Tiếng tim đập kịch liệt lấp đầy khoang ngực, Quý Văn Cảnh dừng lại vài giây, vừa muốn rời đi, đột nhiên cảm giác cổ tay căng lên, tiếp đó cả người bị thứ gì đó đè ở trên thảm trải sàn, cậu trợn mắt lên thấy rõ cái người cười xấu xa phía trên, không biết mở miệng thế nào, Vương Hoài Phong thấy cậu ngu cả người, cọ ở bên tai cậu thấp giọng cười nói: “Xấu xa, em hôn lén anh.”

“Em…” Quý Văn Cảnh bị hắn tóm gọn, hoàn hồn lại ánh mắt né tránh mở miệng: “Em, em không biết anh giả bộ ngủ…”

Tim Vương tổng chạy marathon, trên mặt lại hết sức thong dong, hắn nắm cằm Quý Văn Cảnh khiến cho hai người đối diện: “Tại sao lén hôn anh?”

Cặp mắt Quý Văn Cảnh sạch sẽ trong suốt, cậu yên tĩnh vài giây, nhìn Vương Hoài Phong thẳng thắn nói: “Em cảm thấy anh rất tốt, em… em thích anh.”

Vừa dứt lời liền cảm thấy cổ tay bị siết chặt, Vương tổng không ngờ là để tránh né dạy học, mình chỉ giả bộ ngủ một chốc, lại chiếm được một nụ hôn bất ngờ, càng không ngờ rằng, lại nghe được tiểu nam thần tỏ tình với mình.

Hắn có chút không tin nổi choáng váng vài giây, trong tay đột nhiên trống rỗng, Quý Văn Cảnh thoát khỏi tay hắn, ôm lấy cổ hắn, lần thứ hai nghiêm túc nói: “Vương Hoài Phong, em thích anh.”

Vương tổng còn chưa hoàn hồn lại từ trong sự khiếp sợ và vui sướng cực lớn, đôi môi đã bị cấp tốc niêm phong lại, đầu lưỡi ướt át run rẩy cạy khóe miệng hắn ra, chủ động quấn lấy hắn tỉ mỉ hôn mút.

Mặt trời ngả về tây, một vệt nắng chiều đỏ cam ở nơi xa chân trời, từ xa xa nhìn lại, trong nét xấu hổ mang theo vầng sáng đẹp rạng ngời
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện