“Hiểu.”
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn vô đôi mắt giống như ẩn chứa cuồng phong của nàng, có thể cuồn cuộn cuốn bay lòng người.
Thủy Lung cười mà không nói.
Dáng vẻ thong dong lạnh nhạt này kết hợp với đôi mắt khẽ híp lại, tràn đầy ý cười lạnh rét thấu xương, rõ ràng là đang bị người ta chèn ép nhưng lại làm cho người ta có cảm giác nàng mới là người nắm quyền chủ đạo. Cao quý, thanh nhã nhưng không vênh váo hung hăng.
Loại khí chất này rất dễ dàng khơi dậy dục vọng chinh phục của nam nhân.
Nhưng mà, khi nam nhân quyết định muốn chinh phục đối phương, nắm lấy đối phương, thì trên thực tế hắn đã rơi vào trong cạm bẫy của đối phương, không biết từ khi nào bản thân đã bị đối phương chinh phục.
Thủy Lung thấy ánh mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực có biến đổi, hắn căn bản không có ý định che giấu, trong đôi mắt như có hai ngọn lửa cực nóng, có thể làm da thịt bị bỏng, sắc bén làm cho người ta không có cách nào trốn tránh.
Thủy Lung hiểu được ánh mắt này đại biểu cho cái gì, nhưng mà nàng sẽ không để cho Trưởng Tôn Vinh Cực thật sự ‘đè’ nàng.
“Ngươi suy nghĩ làm như thế nào?” Thủy Lung không nhanh không chậm hỏi.
Hai tay của nàng vẫn bị Trưởng Tôn Vinh Cực giữ ở trên đỉnh đầu, hai chân bị hắn áp chế, không thể xoay người tìm đường sống. Cho dù thân thể của nàng không bị đè ép, nhìn xem hai lần đánh nhau trước với Trưởng Tôn Vinh Cực đủ để chứng minh, hiện tại, nàng không phải là đối thủ của Trưởng Tôn Vinh Cực.
Trưởng Tôn Vinh Cực cúi đầu xuống, khuôn mặt của hắn cách khuôn mặt của nàng không tới 3cm. Khi hắn nói chuyện, Thủy Lung có thể cảm nhận được hơi nóng từ hắn phả ra, hắn nói: “Hôn môi của ngươi, vuốt ve thân thể của ngươi, sau đó lại làm chuyện đó…”
Hắn kéo tay của Thủy Lung tiến về phía đũng quần của mình, giọng nói vẫn lười biếng như trước, âm thanh khàn khàn, ngữ điệu không một chút xấu hổ nói: “Tiến vào thân thể của ngươi.”
Đừng nói là cổ đại nữ tử, cho dù là phần lớn nữ tử ở hiện đại, nghe thấy kiểu thổ lộ trực tiếp như thế này, cũng sẽ nhịn không được mà cảm thấy xấu hổ.
Nhưng mà Thủy Lung là một cái quái thai, không bị liệt vào danh sách ‘nữ tử cảm thấy xấu hổ’, nàng nhíu nhíu mày, lạnh nhạt lắng nghe.
Ngón tay mềm mại bị chính mình cầm lấy đụng vào bên dưới đũng quần, khiến cho Trưởng Tôn Vinh Cực nhớ lại cảm giác ngày hôm đó, nhìn chằm chằm vào đôi mắt thâm u lại sắc bén của nàng, cúi đầu xuống nói: “Lại cứng lên, bởi vì ngươi.”
“Đó là lí do mà ngươi nửa đêm nửa hôm chạy sang đây, muốn ta chịu trách nhiệm giải quyết nó, hay là súng lục thăng cấp, phục vụ đầy đủ cho ngươi?” Thủy Lung ngoắc ngoắc ngón tay, lời nói không nghe ra được là vui hay giận.
Hí.
Trưởng Tôn Vinh Cực nhẹ nhàng hít vào một hơi, thanh âm khàn khàn: “Lần trước ta không biết, trở về tự mình xem sách, đã biết.”
“Ta thật sự không thể không nói một câu: Huynh đệ, ngươi thật bộc trực thành khẩn.” Thủy Lung nói.
Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Cho nên ta mới tới ‘yêu’ ngươi.”
Lông mi cuốn đen của Thủy Lung nhẹ nhàng phe phẩy như đôi cánh bướm, làm cho con ngươi đen như Hắc Diệu Thạch lúc ẩn lúc hiện, ánh sáng liễm diễm giống như ánh sáng loang loáng phản xạ của đầm nước. Nàng khẽ nhíu mày, nghiêm túc khuyên nhủ: “Huynh đệ, ngươi không thể vừa mới hiểu tình dục, liền chạy tới tìm huynh đệ mình để thí nghiệm.”
“Ngươi không phải là huynh đệ của ta, ngươi là nương tử của ta.”
“Là vị hôn thê.”
“Ta không có bắt ngươi làm thí nghiệm.”
“Vậy ngươi đem móng vuốt của ngươi thu hồi lại đi.”
Trưởng Tôn Vinh Cực chẳng những không thả lỏng, ngược lại còn nắm thật chặt, hai mắt chăm chú nhìn vào Thủy Lung, nói: “Ta cứng, chứng tỏ ta muốn ‘yêu’ ngươi. Ta chỉ cứng đối với một mình ngươi, chứng tỏ ta chỉ muốn ‘yêu’ một mình ngươi.”
Đêm đó ở Xuân Ý lâu, Trưởng Tôn Vinh Cực cảm thấy biến đổi sinh lý của mình rất kỳ quái, sau khi rời đi tìm một bộ sách về xem. Một lúc sau mới hiểu được, hắn cuối cùng cũng hiểu được những biến đổi sinh lý kỳ quái đó của mình gọi là tình dục, nguyên nhân sinh ra tình dục của một người nào đó là vì động tình đối với một người khác, biện pháp giải quyết duy nhất đó chính là giao hoan. [1]
Từ trước đến nay, Trưởng Tôn Vinh Cực là người luôn dựa vào tâm tình làm việc, hắn biết, một cái ý nghĩ đi tìm Thủy Lung xuất hiện trong đầu, vì thế người liền chạy tới phủ quận chúa.
“Thật tốt, hình như ngươi không có nghe ta nói chuyện.” Thủy Lung không có tức giận, ngược lại lông mi run rẩy.
Trưởng Tôn Vinh Cực cũng không hiểu vì sao khi hắn đối mặt với Thủy Lung, thì giống như hết sức không giống như bình thường. Từ trước đến nay, hắn không thích quan tâm những chuyện bên ngoài, nhưng hết lần này tới lần khác lại cẩn thận chú ý tới biến hoá dù chỉ rất nhỏ của Thuỷ Lung. Giống như bây giờ, hắn thấy rõ hai hàng lông mi của nàng run rẩy, ngay cả độ cong run run cũng gần như thấy rõ, khiến trái tim như đập lỗi nhịp, một cảm xúc xa lạ dâng lên, loại cảm xúc này gọi là… thương tiếc.
“Ta có nghe.” Trưởng Tôn Vinh Cực nói. Lúc Thủy Lung nâng mi lên, đôi mắt của hai người nhìn thẳng vào nhau, nói tiếp: “Ta vẫn còn cứng, chứng tỏ ta vẫn còn muốn ‘yêu’ ngươi.”
Thủy Lung trợn mắt xem thường.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, nàng cũng chưa bao giờ gặp phải loại người có tính cách như Trưởng Tôn Vinh Cực. Võ công bí hiểm, bình thường lạnh nhạt, nhìn như vô tình hung ác, thỉnh thoảng lại ngây thơ đơn thuần giống như một đứa con nít, nhưng thực chất bên trong lại buông thả lại chuyên chế không che giấu được.
Cái này giống như một đứa nhỏ cầm thần binh vô song ở trong tay, không quan tâm đ*o đức luân lý trói buộc, coi nhẹ ánh mắt của người ngoài nhìn mình, chỉ làm việc dựa theo tâm tình, nguy hiểm không gì sánh bằng.
Không có gặp phải người như vậy, nhưng đã từng gặp qua sinh vật tương tự như vậy.
Kiếp trước, Thủy Lung từng nuôi một con sư tử trắng hiếm thấy, ngoại trừ Thủy Lung ra, nó luôn lạnh nhạt, hung tàn và lười nhác nằm dưới đất, chẳng thèm để ý tới bất kì người nào khác. Chỉ khi nào ở trước mặt Thủy Lung, nó mới gầm rú làm nũng.
Mặc dù, nó tự nhận nó không có làm nũng. =]]
Nếu như Trưởng Tôn Vinh Cực biết Thuỷ Lung đem hắn so sánh với một con thú cưng như sư tử trắng, không biết hắn sẽ có cái phản ứng gì đây? :]]]]]]~
Tạm thời không nói chuyện này, lại nói Trưởng Tôn Vinh Cực sau khi phát hiện Thủy Lung ngây người, trong lòng hắn không thoải mái cho lắm. Đôi mắt nguy hiểm của hắn híp lại, liền cúi đầu hôn lên môi của nàng. Hôn thử một cái mới biết, hắn thích cái cảm giác vừa mềm mại vừa nóng bỏng này.
Hắn thích hôn nàng.
Tại sao lại hết lần này đến lần khác hắn lại thích nhiều thứ của một người như vậy?
Thích trêu chọc nàng, thích nhìn nàng cười, thích nhiệt độ trên cơ thể của nàng, thích phản ứng của nàng, thích mùi thơm riêng trên cơ thể của nàng. Hiện tại lại thích hôn môi nàng, thích sờ làn da của nàng, còn thích nằm trên người của nàng, thích cảm giác hoàn toàn nắm giữ lấy nàng…
Trưởng Tôn Vinh Cực giật mình kinh ngạc.
Hắn thích nàng có phải nhiều lắm hay không? Nhiều cái thích cộng lại, có phải đại biểu rằng hắn rất thích nàng?
Vì sao thích nàng nhiều như vây?
Trưởng Tôn Vinh Cực không hiểu, nhưng cũng không có tính toán tiếp tục tìm tòi, suy nghĩ cẩn thận. Hắn chỉ dựa vào cảm giác mà làm, thích chính là thích, thích hôn nàng, vậy hôn nàng là được rồi.
Nụ hôn của hắn rất nóng, rất bá đạo. Lại mang theo một chút ngây ngô mãnh liệt, cũng không có chút kỹ xảo nào hết.
Song, chính phần sôi nổi ngây ngô, lại bá đạo tự nhiên, còn dễ làm người ta cảm nhận được cảm xúc mạnh mẽ của hắn hơn là bất cứ loại kỹ xảo nào. Một sự hấp dẫn chết người.
Thủy Lung cảm thấy đầu lưỡi của mình bị cuốn lấy có chút đau, đối phương cũng không có cho nàng thời gian để thở, giống như hận không thể đem nàng nuốt vào trong bụng vậy.
Tuy là phương diện này Thủy Lung từng được huấn luyện ở kiếp trước, nhưng đều là trên lý thuyết. Thực hành đã ít lại càng ít, hơn nữa, thân thể của kiếp này thật sự rất mẫn cảm, bị nam nhân cuồng nhiệt khiêu khích, khó tránh khỏi bị mềm nhũn ra.
Thủy Lung trợn mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của người nào đó gần trong gang tấc.
Dung mạo hết sức xinh đẹp, vượt qua giới hạn nam nữ, mở mắt giống như yêu linh trong núi, mở mắt giống như tiên trong tranh. Lúc này, tóc đen dài rơi vãi trên giường, lờ mờ bao phủ khuôn mặt hắn, đôi mắt càng có vẻ sáng rực lên, gao gắt nhìn chằm chằm nàng. Đôi mắt sạch sẽ không làm cho người ta chán ghét như nồng đậm dục vọng, sắc bén bá đạo tập trung vào người nàng, bất cứ khi nào cũng có thể nhào bổ vào ‘ăn’.
Nhìn ánh mắt này, Thủy Lung bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp Trưởng Tôn Vinh Cực, khi đó ánh mắt hắn cũng như thế này, trong suốt khôn cùng giống như trời xanh biển rộng. Cất giấu hàng ngàn hàng vạn gợn sóng cùng gió lớn. Trong nháy làm cho nàng có cảm giác như… tim đập rất nhanh.
Hắn là vị hôn phu trên danh nghĩa của nàng, nàng hiểu rõ lại không để ý.
Chẳng qua, nếu như làm ****, coi như không có khả năng tùy tiện.
Thủy Lung của kiếp trước, đã sớm bị huấn luyện viên J truyền thụ một cái định luật khắc sâu vào linh hồn —– Chỉ cùng người mình yêu nhất làm ****.
Một khi đã làm ****, thì người kia chính là người nàng để ý, là người của nàng – Thủy Lung.
Từ xưa đến nay, hải tặc không thích cùng người khác chia sẻ những thứ thuộc về mình.
Bản thân Thủy Lung là thủ lĩnh của hải tặc, khi nàng đã nhận định chắc chắn thứ đó thuộc về mình, thì nó chỉ thuộc về một mình nàng.
Trưởng Tôn Vinh Cực?
Bây giờ còn không được.
Đôi mắt Thủy Lung bình tĩnh giống như một vùng biển yên tĩnh không một chút gió, sự yên lặng tràn ngập mối nguy hiểm.
—oOo—
[1] Chuyện đó đó :v :v :v :v ngại quá nói sao đây trời ~
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn vô đôi mắt giống như ẩn chứa cuồng phong của nàng, có thể cuồn cuộn cuốn bay lòng người.
Thủy Lung cười mà không nói.
Dáng vẻ thong dong lạnh nhạt này kết hợp với đôi mắt khẽ híp lại, tràn đầy ý cười lạnh rét thấu xương, rõ ràng là đang bị người ta chèn ép nhưng lại làm cho người ta có cảm giác nàng mới là người nắm quyền chủ đạo. Cao quý, thanh nhã nhưng không vênh váo hung hăng.
Loại khí chất này rất dễ dàng khơi dậy dục vọng chinh phục của nam nhân.
Nhưng mà, khi nam nhân quyết định muốn chinh phục đối phương, nắm lấy đối phương, thì trên thực tế hắn đã rơi vào trong cạm bẫy của đối phương, không biết từ khi nào bản thân đã bị đối phương chinh phục.
Thủy Lung thấy ánh mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực có biến đổi, hắn căn bản không có ý định che giấu, trong đôi mắt như có hai ngọn lửa cực nóng, có thể làm da thịt bị bỏng, sắc bén làm cho người ta không có cách nào trốn tránh.
Thủy Lung hiểu được ánh mắt này đại biểu cho cái gì, nhưng mà nàng sẽ không để cho Trưởng Tôn Vinh Cực thật sự ‘đè’ nàng.
“Ngươi suy nghĩ làm như thế nào?” Thủy Lung không nhanh không chậm hỏi.
Hai tay của nàng vẫn bị Trưởng Tôn Vinh Cực giữ ở trên đỉnh đầu, hai chân bị hắn áp chế, không thể xoay người tìm đường sống. Cho dù thân thể của nàng không bị đè ép, nhìn xem hai lần đánh nhau trước với Trưởng Tôn Vinh Cực đủ để chứng minh, hiện tại, nàng không phải là đối thủ của Trưởng Tôn Vinh Cực.
Trưởng Tôn Vinh Cực cúi đầu xuống, khuôn mặt của hắn cách khuôn mặt của nàng không tới 3cm. Khi hắn nói chuyện, Thủy Lung có thể cảm nhận được hơi nóng từ hắn phả ra, hắn nói: “Hôn môi của ngươi, vuốt ve thân thể của ngươi, sau đó lại làm chuyện đó…”
Hắn kéo tay của Thủy Lung tiến về phía đũng quần của mình, giọng nói vẫn lười biếng như trước, âm thanh khàn khàn, ngữ điệu không một chút xấu hổ nói: “Tiến vào thân thể của ngươi.”
Đừng nói là cổ đại nữ tử, cho dù là phần lớn nữ tử ở hiện đại, nghe thấy kiểu thổ lộ trực tiếp như thế này, cũng sẽ nhịn không được mà cảm thấy xấu hổ.
Nhưng mà Thủy Lung là một cái quái thai, không bị liệt vào danh sách ‘nữ tử cảm thấy xấu hổ’, nàng nhíu nhíu mày, lạnh nhạt lắng nghe.
Ngón tay mềm mại bị chính mình cầm lấy đụng vào bên dưới đũng quần, khiến cho Trưởng Tôn Vinh Cực nhớ lại cảm giác ngày hôm đó, nhìn chằm chằm vào đôi mắt thâm u lại sắc bén của nàng, cúi đầu xuống nói: “Lại cứng lên, bởi vì ngươi.”
“Đó là lí do mà ngươi nửa đêm nửa hôm chạy sang đây, muốn ta chịu trách nhiệm giải quyết nó, hay là súng lục thăng cấp, phục vụ đầy đủ cho ngươi?” Thủy Lung ngoắc ngoắc ngón tay, lời nói không nghe ra được là vui hay giận.
Hí.
Trưởng Tôn Vinh Cực nhẹ nhàng hít vào một hơi, thanh âm khàn khàn: “Lần trước ta không biết, trở về tự mình xem sách, đã biết.”
“Ta thật sự không thể không nói một câu: Huynh đệ, ngươi thật bộc trực thành khẩn.” Thủy Lung nói.
Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Cho nên ta mới tới ‘yêu’ ngươi.”
Lông mi cuốn đen của Thủy Lung nhẹ nhàng phe phẩy như đôi cánh bướm, làm cho con ngươi đen như Hắc Diệu Thạch lúc ẩn lúc hiện, ánh sáng liễm diễm giống như ánh sáng loang loáng phản xạ của đầm nước. Nàng khẽ nhíu mày, nghiêm túc khuyên nhủ: “Huynh đệ, ngươi không thể vừa mới hiểu tình dục, liền chạy tới tìm huynh đệ mình để thí nghiệm.”
“Ngươi không phải là huynh đệ của ta, ngươi là nương tử của ta.”
“Là vị hôn thê.”
“Ta không có bắt ngươi làm thí nghiệm.”
“Vậy ngươi đem móng vuốt của ngươi thu hồi lại đi.”
Trưởng Tôn Vinh Cực chẳng những không thả lỏng, ngược lại còn nắm thật chặt, hai mắt chăm chú nhìn vào Thủy Lung, nói: “Ta cứng, chứng tỏ ta muốn ‘yêu’ ngươi. Ta chỉ cứng đối với một mình ngươi, chứng tỏ ta chỉ muốn ‘yêu’ một mình ngươi.”
Đêm đó ở Xuân Ý lâu, Trưởng Tôn Vinh Cực cảm thấy biến đổi sinh lý của mình rất kỳ quái, sau khi rời đi tìm một bộ sách về xem. Một lúc sau mới hiểu được, hắn cuối cùng cũng hiểu được những biến đổi sinh lý kỳ quái đó của mình gọi là tình dục, nguyên nhân sinh ra tình dục của một người nào đó là vì động tình đối với một người khác, biện pháp giải quyết duy nhất đó chính là giao hoan. [1]
Từ trước đến nay, Trưởng Tôn Vinh Cực là người luôn dựa vào tâm tình làm việc, hắn biết, một cái ý nghĩ đi tìm Thủy Lung xuất hiện trong đầu, vì thế người liền chạy tới phủ quận chúa.
“Thật tốt, hình như ngươi không có nghe ta nói chuyện.” Thủy Lung không có tức giận, ngược lại lông mi run rẩy.
Trưởng Tôn Vinh Cực cũng không hiểu vì sao khi hắn đối mặt với Thủy Lung, thì giống như hết sức không giống như bình thường. Từ trước đến nay, hắn không thích quan tâm những chuyện bên ngoài, nhưng hết lần này tới lần khác lại cẩn thận chú ý tới biến hoá dù chỉ rất nhỏ của Thuỷ Lung. Giống như bây giờ, hắn thấy rõ hai hàng lông mi của nàng run rẩy, ngay cả độ cong run run cũng gần như thấy rõ, khiến trái tim như đập lỗi nhịp, một cảm xúc xa lạ dâng lên, loại cảm xúc này gọi là… thương tiếc.
“Ta có nghe.” Trưởng Tôn Vinh Cực nói. Lúc Thủy Lung nâng mi lên, đôi mắt của hai người nhìn thẳng vào nhau, nói tiếp: “Ta vẫn còn cứng, chứng tỏ ta vẫn còn muốn ‘yêu’ ngươi.”
Thủy Lung trợn mắt xem thường.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, nàng cũng chưa bao giờ gặp phải loại người có tính cách như Trưởng Tôn Vinh Cực. Võ công bí hiểm, bình thường lạnh nhạt, nhìn như vô tình hung ác, thỉnh thoảng lại ngây thơ đơn thuần giống như một đứa con nít, nhưng thực chất bên trong lại buông thả lại chuyên chế không che giấu được.
Cái này giống như một đứa nhỏ cầm thần binh vô song ở trong tay, không quan tâm đ*o đức luân lý trói buộc, coi nhẹ ánh mắt của người ngoài nhìn mình, chỉ làm việc dựa theo tâm tình, nguy hiểm không gì sánh bằng.
Không có gặp phải người như vậy, nhưng đã từng gặp qua sinh vật tương tự như vậy.
Kiếp trước, Thủy Lung từng nuôi một con sư tử trắng hiếm thấy, ngoại trừ Thủy Lung ra, nó luôn lạnh nhạt, hung tàn và lười nhác nằm dưới đất, chẳng thèm để ý tới bất kì người nào khác. Chỉ khi nào ở trước mặt Thủy Lung, nó mới gầm rú làm nũng.
Mặc dù, nó tự nhận nó không có làm nũng. =]]
Nếu như Trưởng Tôn Vinh Cực biết Thuỷ Lung đem hắn so sánh với một con thú cưng như sư tử trắng, không biết hắn sẽ có cái phản ứng gì đây? :]]]]]]~
Tạm thời không nói chuyện này, lại nói Trưởng Tôn Vinh Cực sau khi phát hiện Thủy Lung ngây người, trong lòng hắn không thoải mái cho lắm. Đôi mắt nguy hiểm của hắn híp lại, liền cúi đầu hôn lên môi của nàng. Hôn thử một cái mới biết, hắn thích cái cảm giác vừa mềm mại vừa nóng bỏng này.
Hắn thích hôn nàng.
Tại sao lại hết lần này đến lần khác hắn lại thích nhiều thứ của một người như vậy?
Thích trêu chọc nàng, thích nhìn nàng cười, thích nhiệt độ trên cơ thể của nàng, thích phản ứng của nàng, thích mùi thơm riêng trên cơ thể của nàng. Hiện tại lại thích hôn môi nàng, thích sờ làn da của nàng, còn thích nằm trên người của nàng, thích cảm giác hoàn toàn nắm giữ lấy nàng…
Trưởng Tôn Vinh Cực giật mình kinh ngạc.
Hắn thích nàng có phải nhiều lắm hay không? Nhiều cái thích cộng lại, có phải đại biểu rằng hắn rất thích nàng?
Vì sao thích nàng nhiều như vây?
Trưởng Tôn Vinh Cực không hiểu, nhưng cũng không có tính toán tiếp tục tìm tòi, suy nghĩ cẩn thận. Hắn chỉ dựa vào cảm giác mà làm, thích chính là thích, thích hôn nàng, vậy hôn nàng là được rồi.
Nụ hôn của hắn rất nóng, rất bá đạo. Lại mang theo một chút ngây ngô mãnh liệt, cũng không có chút kỹ xảo nào hết.
Song, chính phần sôi nổi ngây ngô, lại bá đạo tự nhiên, còn dễ làm người ta cảm nhận được cảm xúc mạnh mẽ của hắn hơn là bất cứ loại kỹ xảo nào. Một sự hấp dẫn chết người.
Thủy Lung cảm thấy đầu lưỡi của mình bị cuốn lấy có chút đau, đối phương cũng không có cho nàng thời gian để thở, giống như hận không thể đem nàng nuốt vào trong bụng vậy.
Tuy là phương diện này Thủy Lung từng được huấn luyện ở kiếp trước, nhưng đều là trên lý thuyết. Thực hành đã ít lại càng ít, hơn nữa, thân thể của kiếp này thật sự rất mẫn cảm, bị nam nhân cuồng nhiệt khiêu khích, khó tránh khỏi bị mềm nhũn ra.
Thủy Lung trợn mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của người nào đó gần trong gang tấc.
Dung mạo hết sức xinh đẹp, vượt qua giới hạn nam nữ, mở mắt giống như yêu linh trong núi, mở mắt giống như tiên trong tranh. Lúc này, tóc đen dài rơi vãi trên giường, lờ mờ bao phủ khuôn mặt hắn, đôi mắt càng có vẻ sáng rực lên, gao gắt nhìn chằm chằm nàng. Đôi mắt sạch sẽ không làm cho người ta chán ghét như nồng đậm dục vọng, sắc bén bá đạo tập trung vào người nàng, bất cứ khi nào cũng có thể nhào bổ vào ‘ăn’.
Nhìn ánh mắt này, Thủy Lung bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp Trưởng Tôn Vinh Cực, khi đó ánh mắt hắn cũng như thế này, trong suốt khôn cùng giống như trời xanh biển rộng. Cất giấu hàng ngàn hàng vạn gợn sóng cùng gió lớn. Trong nháy làm cho nàng có cảm giác như… tim đập rất nhanh.
Hắn là vị hôn phu trên danh nghĩa của nàng, nàng hiểu rõ lại không để ý.
Chẳng qua, nếu như làm ****, coi như không có khả năng tùy tiện.
Thủy Lung của kiếp trước, đã sớm bị huấn luyện viên J truyền thụ một cái định luật khắc sâu vào linh hồn —– Chỉ cùng người mình yêu nhất làm ****.
Một khi đã làm ****, thì người kia chính là người nàng để ý, là người của nàng – Thủy Lung.
Từ xưa đến nay, hải tặc không thích cùng người khác chia sẻ những thứ thuộc về mình.
Bản thân Thủy Lung là thủ lĩnh của hải tặc, khi nàng đã nhận định chắc chắn thứ đó thuộc về mình, thì nó chỉ thuộc về một mình nàng.
Trưởng Tôn Vinh Cực?
Bây giờ còn không được.
Đôi mắt Thủy Lung bình tĩnh giống như một vùng biển yên tĩnh không một chút gió, sự yên lặng tràn ngập mối nguy hiểm.
—oOo—
[1] Chuyện đó đó :v :v :v :v ngại quá nói sao đây trời ~
Danh sách chương