annibal ngồi phía cửa sổ trong một chiếc xe ca cũ kỹ nhìn quanh cảnh Mê hi cô diễu hành trước mắt.
Lúc đầu, Ba Thám Tử Trẻ định thực hiện hành trình bằng chiếc xe mui trần của Peter. Nhưng một cú gọi điện thoại đến Câu lạc bộ Ô tô Mỹ đã cho biết rằng xăng không chì rất khó tìm ở Mê-hi-cô. Nhiên liệu bình thường sẽ làm hỏng bộ chuyển điện xúc tác của xe MG, và Peter sẽ buộc phải mua một bộ mới trước khi được phép chính thức lái xe ở California. Sẽ tốn ít nhất ba trăm đô La.
- Không được, Peter tuyên bố. Mình cần đến toàn bộ số tiền để dẫn Kelly đi chơi khi về!
Peter cũng đã dứt khoát không chịu thực hiện hành trình mấy trăm cây số, ngồi kẹp giữa đống hành lí ở phía sau chiếc xe Con Cóc của Bob. Cuối cùng Ba Thám Tử đã quyết định hưởng giá cả hấp dẫn của các xe đò Mêhicô
Hannibal mặc áo thun mới. Trên đó có ghi XIN CHÀO, TÔI LÀ NGƯỜI RẤT DỄ THƯƠNG bằng tiếng Tây Ban Nha. Nhờ đó, Hannibal hy vọng khuyến khích người nước ngoài nói chuyện với mình, việc này sẽ rất có ích cho trình độ đã khá tiếng Tây Ban Nha của Hannibal.
Hannibal vặn vẹo người trên chiếc ghế bọc nhựa không tiện nghi để nhìn hai bạn. Bob đang đọc lịch sử Mê-hi-cô, là nguồn thông tin có giá trị. Một cô gái Mê-hi-cô trẻ đặc biệt rất xinh đẹp đã ngồi bên cạnh Bob và liên tục nhìn về phía Bob, như thể hy vọng bob thôi đọc sách để nói chuyện với cô.
Peter đã xoay sở để nhét hai chân xuống ghế trước và đang ngủ say.
Bob và Peter cũng mặc áo thun mới. Trên áo của Bob có ghi dòng chữ NHỮNG NGƯỜI SỐNG SÓT, là tên một nhóm nhạc Rock mà Sax Sendler đang quản lý.
Áo thun của Peter có ghi dòng chữ KELLY MADIGAN. Kelly đã tặng áo thun này cho Peter trước khi cậu đi để cậu không quên cô. Điều này dường như có nghĩa là Kelly cũng sẽ không quên Peter !
Hannibal liếc nhìn người phụ nữ phía sau Bob. Người phụ nữ này có nước da màu nâu, và cũng không khác gì mấy bà Mê-hi-cô quê trên xe đò. Hai cái bím tóc dài thòng bên dưới chiếc khăn tím che đầu. Hannibal đã để ý đến bà lần đầu tiên ở bến xe Santa Monica. Mặc dù ba thám tử đã hai lần đổi xe từ khi đi qua biên giới, nhưng bà vẫn luôn đi cùng.
Bob đã bỏ sách xuống và đang nói chuyện với cô bé Mê-hi-cô xinh xắn ngồi bên cạnh. Bob mừng rỡ khi cô bé biết nói tiếng Anh.
- E rằng tiếng Tây Ban Nha của anh tồi lắm, Bob xin lỗi.
- Anh thích Mê-hi-cô không? Cô bé hỏi
- Anh thấy đất nước này tuyệt vời.
- Tại sao vậy? - Ờ …(Bob suy nghĩ). Hoa Kỳ giống như một dàn nhạc giao hưởng lớn. Ai cũng biết vai trò và bản nhạc phải chơi của mình. Người ta hầu như có thể đoán điều gì sắp xảy ra sau đó
- Thế còn ở Mê-hi-cô? Cô bé mỉm cười vặn hỏi.
- Giống một bài ứng tác tập thể hơn, như trong giới âm nhạc hay nói. Với mọi người bắt đầu chơi bản của riêng mình. Không chỉ phải do cách người ta cư xử ở đây. Mà cả cách xe đò luôn dừng lại ở những nơi khỉ ho cò gáy và cách người ta biến mất vào sa mạc.
- Họ trở về nông trang – cô bé giải thích. Và có khi họ phải đi đến tám cây số từ đường.
- Nhưng dường như họ không thấy phiền gì, Bob nhận xét. Họ lên đường từng nhóm nhỏ, vừa nói vừa cười. Như thể họ đi lễ hội.
- Có thể anh nói đúng, cô bé đăm chiêu đồng tình. Em từng sống vài năm ở Mỹ. Cuộc sống ở đó thoải mái hơn nhiều. Nhưng đúng là ở Mê-hi-cô, người ta vui vẻ hơn.
Xe đò dừng lại ở một thị trấn. Hannibal liếc nhìn bảng đồ, rồi ra hiệu cho Peter và Bob. Một lần nữa phải đổi xe.
Bob lấy túi sách trên cao rồi từ giã cô bé Mê-hi-cô. Bến xe nằm trên con đường nhộn nhịp, bên cạnh một quán cà phê nhỏ hấp dẫn. Ba thám tử lao ngay vào đó.
- Úi chà! Mình đói bụng quá! Peter thốt lên thi ngồi xuống bàn.
Peter và Bob kêu món ragu thịt bò với cơm và đậu, trong khi Hannibal lưỡng lự. Làm thế nào để tuân thủ chế độ ăn iêng mới ở Mê-hi-cô? Dusty đã khuyên không nên ăn rau xà lách và rau cải tươi trong khi đi đường. Nhưng nếu ăn cơm và đậu thì đúng là … kiếm thêm kí lô!
Hannibal ăn hai miếng gà – gà đỡ mỡ hơn bò và bánh ngô chứa ít bột hơn bánh mì … ít nhất Hannibal cũng hy vọng là thế. Nhưng gà thì được ướp rất nhiều ớt
- Aaa a! Hannibal kêu lên khi cả ba đã ra khỏi quán để eo lên xe. Mình có cảm giác như lưỡi đang bốc cháy.
Trong khi Hannibal há miệng bước đến xe, một người thanh niên khoảng hai chục tuổi mặc áo blouson da đột ngột xuất hiện trước mặt Hannibal. Anh cao lớn lực lưỡng và đặt tay lên ngực Hannibal đẩy mạnh ra.
- Không có chỗ, anh nói bằng tiếng Tây Ban Nha. Không có chỗ cho cậu trên xe.
Ba thám tử ngạc nhiên nhìn nhau. Tất cả những người Mê-hi-cô đã gặp từ trước đến nay đều có vẻ dễ chịu và tử tế lắm mà …
Hannibal thấy rõ rằng trên xe hơn một nửa số ghế vẫn không có người ngồi. Thám tử trưởng dung tiếng Tây Ban Nha lịch sự nhất để lưu ý điều này với anh thanh niên Mê-hi-cô.
Gã thanh niên đẩy Hannibal mạnh hơn nữa.
Động tác của gã trông y như cú đấm vào ngực.
- Không, hắn nói. Cút đi. Rời khỏi nơi này ngay. Cậu và các bạn cậu, hãy quay về hoa kỳ đi. Người ta không muốn các cậu ở đây.
- Tôi sẽ không về Hoa Kỳ – Hannibal cương quyết tuyên bố bằng tiếng Tây Ban Nha. Tôi sẽ lên chiếc xe đò này. Anh làm ơn tránh ra cho tôi đi.
Thay vì lui ra gã thanh niên lại chụp lấy vai Hannibal kéo về phía mình
- Cút đi, hắn đe dọa. Hay tao sẽ đập mày
Trong sự cố gắng để làm gầy đi, Hannibal đặc biệt luyện tập judo rất tốt trong những tuần lễ vừa qua. Hannibal đã trở nên khá giỏi. Mặc dù khá to mập, nhưng Hannibal nghĩ mình không đánh lại nổi gã thanh niên Mê-hi-cô to con này. Trước khi Hannibal ra võ, cõ lẽ gã thanh niên đã kịp làm gãy vài cái răng của cậu rồi. Hannibal vùng nhanh khỏi tay gã thanh niên, rồi lui ra để né cú đánh.
Bob và Peter không theo dõi nổi cuộc nói chuyện bằng tiếng Tây Ban Nha, nhưng Peter đã dễ dành nhận ra rằng đã đến lúc phải can thiệp. Cậu bước nhanh đến bên cạnh Hannibal.
- Hắn muốn gì vậy? Peter hỏi và căng cơ bắp lên sẵn sàng
Hannibal giải thích rằng gã thanh niên mặc áo blouson da không chịu để cho ba thám tử leo lên xe đò.
- Tại sao vậy?
- Theo cậu thì tại sao? Có thể hắn không thích người Mẽo ta, thế thôi.
- À, hiểu rồi. Peter vui vẻ nói
Peter nhẹ nhàng ra đứng trước mặt gã thanh niên. Ngay lập tức, gã Mê-hi-cô phóng ra một cú đấm tay phải vào Peter. Nếu cú đấm trúng mặt Peter, có lẽ Peter đã bi nốc-ao rồi. nhưng cú đấm không hề đến đích. Đúng lúc gã thanh niên đưa cánh tay ra, Peter nện một cú thật mạnh ngay phía trên vai, bằng sống bàn tay: một thế võ tên là shuto-uchi. Cánh tay của kẻ tấn công dừng ngay trên đường đi, như bị tê liệt, rồi chầm chậm rơi xuống. Gã Mê-hi-cô xoa xoa cái vai đau và nhìn Peter.
Peter đang chờ, hai chân hơi dạng ra, tay đưa tới trong tư thế chiến đấu.
Gã thanh niên lắc đầu
- Được rồi – hắn nói lầm bầm bằng tiếng Tây Ban Nha. Được rồi, stop. Tôi không muốn bị đánh bại. Không đáng giá cho dù trả một triệu peso đi nữa.
Gã bỏ đi, lắc đầu liên tục.
Lúc đó Hannibal bị nấc cục. Bob và Peter phá lên cười và không khí không con căng thẳng nữa, khiến Hannibal rất tức mình.
- Món gà khó tiêu quá hả? Bob ghẹo
- Thôi đi, Peter xen vào, xe đò sắp lăn bánh rồi kìa.
Ba Thám Tử trẻ lên xe. Ba bạn không thấy người phụ nữ đội khăn tím trong quán cà phê. Bà đang ngồi phía sau xe.
Ba thám tử thấy bà rút ra khỏi túi nhiều tờ giấy bạc Mê-hi-cô, rồi lén lút đưa ra ngoài qua cửa sổ. Một bàn tay da nâu xuất hiện, thô lỗ chụp lấy mớ tiền. Trong khi các ngón tay khép lại trên sấp giấy bạc, ba bạn nhìn thấy tay áo của một blouson da.
Ba thám tử khó hiểu ngồi vào ghế, trong khi xe đò khởi hành, bắt đầu đoạn đường cuối cùng của một hành trình dài.
Chẳng bao lâu cả ba bạn chìm vào một giấc ngủ không ngon kéo dài suốt cả đêm. Không thể nào ngủ hẳn! Những con đường chính ở các thị trấn xe chạy qua lại đều bị chắn bởi những khối u betông cao khoảng ba mươi centimét. Những khối u này ngăn không cho người ta chạy nhanh quá khi băng qua thị trấn …và, cũng không cho người ta ngủ khi đang ngồi trên xe đò.
Ba bạn đến Lareto lúc chín giờ sáng. Xe đò dừng lại ở một quảng trường nhỏ có một kiốts nhạc ở giữa, xung quanh là cây cối và băng ghế.
Ba thám tử đã gọi điện cho Dusty từ biên giới. Dusty đang ngồi trong xe jeep chờ, rõ ràng rất mừng khi thấy ba thám tử. Trông ông đặc biệt nóng ruột. Trong khi giúp ba bạn chất hành lý lên xe, ông cứ luôn miệng nói là sắp đến trang trại – như thể ông rất vội.
Lúc rời khỏi quảng trường, Hannibal quay lại để nhìn sau lưng.
Người phụ nữ khăn tím đang đứng trên lề đường, quan sát xe jeep . Hannibal vẫy tay thân thiện, nhưng bà không đáp lại. Hannibal không thể tránh ánh mắt giận dữ của bà. Theo Hannibal hiểu, bà đã đưa mấy ngàn peso cho gã mê-hi-cô mặc áo blouson da để ngăn không cho Ba thám tử trẻ đến Lareto.
Vậy mà ba thám tử đang có mặt tại đó
Lúc đầu, Ba Thám Tử Trẻ định thực hiện hành trình bằng chiếc xe mui trần của Peter. Nhưng một cú gọi điện thoại đến Câu lạc bộ Ô tô Mỹ đã cho biết rằng xăng không chì rất khó tìm ở Mê-hi-cô. Nhiên liệu bình thường sẽ làm hỏng bộ chuyển điện xúc tác của xe MG, và Peter sẽ buộc phải mua một bộ mới trước khi được phép chính thức lái xe ở California. Sẽ tốn ít nhất ba trăm đô La.
- Không được, Peter tuyên bố. Mình cần đến toàn bộ số tiền để dẫn Kelly đi chơi khi về!
Peter cũng đã dứt khoát không chịu thực hiện hành trình mấy trăm cây số, ngồi kẹp giữa đống hành lí ở phía sau chiếc xe Con Cóc của Bob. Cuối cùng Ba Thám Tử đã quyết định hưởng giá cả hấp dẫn của các xe đò Mêhicô
Hannibal mặc áo thun mới. Trên đó có ghi XIN CHÀO, TÔI LÀ NGƯỜI RẤT DỄ THƯƠNG bằng tiếng Tây Ban Nha. Nhờ đó, Hannibal hy vọng khuyến khích người nước ngoài nói chuyện với mình, việc này sẽ rất có ích cho trình độ đã khá tiếng Tây Ban Nha của Hannibal.
Hannibal vặn vẹo người trên chiếc ghế bọc nhựa không tiện nghi để nhìn hai bạn. Bob đang đọc lịch sử Mê-hi-cô, là nguồn thông tin có giá trị. Một cô gái Mê-hi-cô trẻ đặc biệt rất xinh đẹp đã ngồi bên cạnh Bob và liên tục nhìn về phía Bob, như thể hy vọng bob thôi đọc sách để nói chuyện với cô.
Peter đã xoay sở để nhét hai chân xuống ghế trước và đang ngủ say.
Bob và Peter cũng mặc áo thun mới. Trên áo của Bob có ghi dòng chữ NHỮNG NGƯỜI SỐNG SÓT, là tên một nhóm nhạc Rock mà Sax Sendler đang quản lý.
Áo thun của Peter có ghi dòng chữ KELLY MADIGAN. Kelly đã tặng áo thun này cho Peter trước khi cậu đi để cậu không quên cô. Điều này dường như có nghĩa là Kelly cũng sẽ không quên Peter !
Hannibal liếc nhìn người phụ nữ phía sau Bob. Người phụ nữ này có nước da màu nâu, và cũng không khác gì mấy bà Mê-hi-cô quê trên xe đò. Hai cái bím tóc dài thòng bên dưới chiếc khăn tím che đầu. Hannibal đã để ý đến bà lần đầu tiên ở bến xe Santa Monica. Mặc dù ba thám tử đã hai lần đổi xe từ khi đi qua biên giới, nhưng bà vẫn luôn đi cùng.
Bob đã bỏ sách xuống và đang nói chuyện với cô bé Mê-hi-cô xinh xắn ngồi bên cạnh. Bob mừng rỡ khi cô bé biết nói tiếng Anh.
- E rằng tiếng Tây Ban Nha của anh tồi lắm, Bob xin lỗi.
- Anh thích Mê-hi-cô không? Cô bé hỏi
- Anh thấy đất nước này tuyệt vời.
- Tại sao vậy? - Ờ …(Bob suy nghĩ). Hoa Kỳ giống như một dàn nhạc giao hưởng lớn. Ai cũng biết vai trò và bản nhạc phải chơi của mình. Người ta hầu như có thể đoán điều gì sắp xảy ra sau đó
- Thế còn ở Mê-hi-cô? Cô bé mỉm cười vặn hỏi.
- Giống một bài ứng tác tập thể hơn, như trong giới âm nhạc hay nói. Với mọi người bắt đầu chơi bản của riêng mình. Không chỉ phải do cách người ta cư xử ở đây. Mà cả cách xe đò luôn dừng lại ở những nơi khỉ ho cò gáy và cách người ta biến mất vào sa mạc.
- Họ trở về nông trang – cô bé giải thích. Và có khi họ phải đi đến tám cây số từ đường.
- Nhưng dường như họ không thấy phiền gì, Bob nhận xét. Họ lên đường từng nhóm nhỏ, vừa nói vừa cười. Như thể họ đi lễ hội.
- Có thể anh nói đúng, cô bé đăm chiêu đồng tình. Em từng sống vài năm ở Mỹ. Cuộc sống ở đó thoải mái hơn nhiều. Nhưng đúng là ở Mê-hi-cô, người ta vui vẻ hơn.
Xe đò dừng lại ở một thị trấn. Hannibal liếc nhìn bảng đồ, rồi ra hiệu cho Peter và Bob. Một lần nữa phải đổi xe.
Bob lấy túi sách trên cao rồi từ giã cô bé Mê-hi-cô. Bến xe nằm trên con đường nhộn nhịp, bên cạnh một quán cà phê nhỏ hấp dẫn. Ba thám tử lao ngay vào đó.
- Úi chà! Mình đói bụng quá! Peter thốt lên thi ngồi xuống bàn.
Peter và Bob kêu món ragu thịt bò với cơm và đậu, trong khi Hannibal lưỡng lự. Làm thế nào để tuân thủ chế độ ăn iêng mới ở Mê-hi-cô? Dusty đã khuyên không nên ăn rau xà lách và rau cải tươi trong khi đi đường. Nhưng nếu ăn cơm và đậu thì đúng là … kiếm thêm kí lô!
Hannibal ăn hai miếng gà – gà đỡ mỡ hơn bò và bánh ngô chứa ít bột hơn bánh mì … ít nhất Hannibal cũng hy vọng là thế. Nhưng gà thì được ướp rất nhiều ớt
- Aaa a! Hannibal kêu lên khi cả ba đã ra khỏi quán để eo lên xe. Mình có cảm giác như lưỡi đang bốc cháy.
Trong khi Hannibal há miệng bước đến xe, một người thanh niên khoảng hai chục tuổi mặc áo blouson da đột ngột xuất hiện trước mặt Hannibal. Anh cao lớn lực lưỡng và đặt tay lên ngực Hannibal đẩy mạnh ra.
- Không có chỗ, anh nói bằng tiếng Tây Ban Nha. Không có chỗ cho cậu trên xe.
Ba thám tử ngạc nhiên nhìn nhau. Tất cả những người Mê-hi-cô đã gặp từ trước đến nay đều có vẻ dễ chịu và tử tế lắm mà …
Hannibal thấy rõ rằng trên xe hơn một nửa số ghế vẫn không có người ngồi. Thám tử trưởng dung tiếng Tây Ban Nha lịch sự nhất để lưu ý điều này với anh thanh niên Mê-hi-cô.
Gã thanh niên đẩy Hannibal mạnh hơn nữa.
Động tác của gã trông y như cú đấm vào ngực.
- Không, hắn nói. Cút đi. Rời khỏi nơi này ngay. Cậu và các bạn cậu, hãy quay về hoa kỳ đi. Người ta không muốn các cậu ở đây.
- Tôi sẽ không về Hoa Kỳ – Hannibal cương quyết tuyên bố bằng tiếng Tây Ban Nha. Tôi sẽ lên chiếc xe đò này. Anh làm ơn tránh ra cho tôi đi.
Thay vì lui ra gã thanh niên lại chụp lấy vai Hannibal kéo về phía mình
- Cút đi, hắn đe dọa. Hay tao sẽ đập mày
Trong sự cố gắng để làm gầy đi, Hannibal đặc biệt luyện tập judo rất tốt trong những tuần lễ vừa qua. Hannibal đã trở nên khá giỏi. Mặc dù khá to mập, nhưng Hannibal nghĩ mình không đánh lại nổi gã thanh niên Mê-hi-cô to con này. Trước khi Hannibal ra võ, cõ lẽ gã thanh niên đã kịp làm gãy vài cái răng của cậu rồi. Hannibal vùng nhanh khỏi tay gã thanh niên, rồi lui ra để né cú đánh.
Bob và Peter không theo dõi nổi cuộc nói chuyện bằng tiếng Tây Ban Nha, nhưng Peter đã dễ dành nhận ra rằng đã đến lúc phải can thiệp. Cậu bước nhanh đến bên cạnh Hannibal.
- Hắn muốn gì vậy? Peter hỏi và căng cơ bắp lên sẵn sàng
Hannibal giải thích rằng gã thanh niên mặc áo blouson da không chịu để cho ba thám tử leo lên xe đò.
- Tại sao vậy?
- Theo cậu thì tại sao? Có thể hắn không thích người Mẽo ta, thế thôi.
- À, hiểu rồi. Peter vui vẻ nói
Peter nhẹ nhàng ra đứng trước mặt gã thanh niên. Ngay lập tức, gã Mê-hi-cô phóng ra một cú đấm tay phải vào Peter. Nếu cú đấm trúng mặt Peter, có lẽ Peter đã bi nốc-ao rồi. nhưng cú đấm không hề đến đích. Đúng lúc gã thanh niên đưa cánh tay ra, Peter nện một cú thật mạnh ngay phía trên vai, bằng sống bàn tay: một thế võ tên là shuto-uchi. Cánh tay của kẻ tấn công dừng ngay trên đường đi, như bị tê liệt, rồi chầm chậm rơi xuống. Gã Mê-hi-cô xoa xoa cái vai đau và nhìn Peter.
Peter đang chờ, hai chân hơi dạng ra, tay đưa tới trong tư thế chiến đấu.
Gã thanh niên lắc đầu
- Được rồi – hắn nói lầm bầm bằng tiếng Tây Ban Nha. Được rồi, stop. Tôi không muốn bị đánh bại. Không đáng giá cho dù trả một triệu peso đi nữa.
Gã bỏ đi, lắc đầu liên tục.
Lúc đó Hannibal bị nấc cục. Bob và Peter phá lên cười và không khí không con căng thẳng nữa, khiến Hannibal rất tức mình.
- Món gà khó tiêu quá hả? Bob ghẹo
- Thôi đi, Peter xen vào, xe đò sắp lăn bánh rồi kìa.
Ba Thám Tử trẻ lên xe. Ba bạn không thấy người phụ nữ đội khăn tím trong quán cà phê. Bà đang ngồi phía sau xe.
Ba thám tử thấy bà rút ra khỏi túi nhiều tờ giấy bạc Mê-hi-cô, rồi lén lút đưa ra ngoài qua cửa sổ. Một bàn tay da nâu xuất hiện, thô lỗ chụp lấy mớ tiền. Trong khi các ngón tay khép lại trên sấp giấy bạc, ba bạn nhìn thấy tay áo của một blouson da.
Ba thám tử khó hiểu ngồi vào ghế, trong khi xe đò khởi hành, bắt đầu đoạn đường cuối cùng của một hành trình dài.
Chẳng bao lâu cả ba bạn chìm vào một giấc ngủ không ngon kéo dài suốt cả đêm. Không thể nào ngủ hẳn! Những con đường chính ở các thị trấn xe chạy qua lại đều bị chắn bởi những khối u betông cao khoảng ba mươi centimét. Những khối u này ngăn không cho người ta chạy nhanh quá khi băng qua thị trấn …và, cũng không cho người ta ngủ khi đang ngồi trên xe đò.
Ba bạn đến Lareto lúc chín giờ sáng. Xe đò dừng lại ở một quảng trường nhỏ có một kiốts nhạc ở giữa, xung quanh là cây cối và băng ghế.
Ba thám tử đã gọi điện cho Dusty từ biên giới. Dusty đang ngồi trong xe jeep chờ, rõ ràng rất mừng khi thấy ba thám tử. Trông ông đặc biệt nóng ruột. Trong khi giúp ba bạn chất hành lý lên xe, ông cứ luôn miệng nói là sắp đến trang trại – như thể ông rất vội.
Lúc rời khỏi quảng trường, Hannibal quay lại để nhìn sau lưng.
Người phụ nữ khăn tím đang đứng trên lề đường, quan sát xe jeep . Hannibal vẫy tay thân thiện, nhưng bà không đáp lại. Hannibal không thể tránh ánh mắt giận dữ của bà. Theo Hannibal hiểu, bà đã đưa mấy ngàn peso cho gã mê-hi-cô mặc áo blouson da để ngăn không cho Ba thám tử trẻ đến Lareto.
Vậy mà ba thám tử đang có mặt tại đó
Danh sách chương