Ngày hôm sau, bầu trời sáng trở lại. Mặt trời Californie sáng và trong suốt ba tuần lễ tiếp theo đó, mỗi thám tử lo công việc của mình.
Bob dành rất nhiều thời gian cho việc làm. Sax Sendler, chủ của Bob, thuộc hãng nhạc Rock-Plus, đã đăng ký nhiều băng nhạc của hãng tham gia một buổi hòa nhạc Rock lớn ngoài trời. Bob làm việc mười hai giờ một ngày, chuẩn bị cho chiến dịch quảng cáo, chạy công chuyện, giúp lắp đặt thiết bị.
Peter bị rắc rối với cô bạn gái Kelly. Khoảng thời gian gần đây, cô bé có vẻ lạnh nhạt hơn đối với Peter. Mặc dù chính Kelly là người đầu tiên gợi ý hai người đi chơi chung. Nhưng cô bé không còn hăng hái như lúc ban đầu nữa. Khi đến nhà rước Kelly, có khi Peter không gặp ai ở nhà. Kelly đã bỏ đi mua sắm với bạn gái. Nhưng cách cư xử tùy tiện của cô bé vẫn không làm lay chuyển tình cảm của Peter đối với Kelly. Mà Peter vẫn tin Kelly còn gắn bó với cậu y như trước, nhưng một cách thoải mái hơn. Tuy nhiên Peter vẫn nhận thức mình đang lãng phí nhiều ngày nghỉ quý báu để chờ sự vui lòng của cô bé. Chờ đợi như thế làm phải mất đi nhiều lần trượt ván lướt sóng cũng như những buổi luyện võ karaté.
Hannibal cống hiến mọi nỗ lực cho việc giảm trọng lượng. Cậu cao một mét bảy mươi ba rưỡi và cân nặng chín mươi lăm ký. Không thể tự dối mình về sự thật hiển nhiên nữa, Hannibal không chỉ vạm vỡ. Mà cậu… ừ, thì có thể hơi mập quá. Cải thiện một chút sẽ không hại gì vẻ bề ngoài của cậu. Vấn đề của Hannibal, là càng bơi nhiều và càng tập võ judo nhiều, cậu càng đói bụng, và như thế càng khó khăn để tuân thủ chế độ ăn kiêng mới.
Tuần này, Hannibal đang theo công thức Body-Building của Kell Halfebrot; chỉ ăn protein và xà lách. Khi so sánh vóc dáng của ông Halfebrot này với dáng của chính mình, Hannibal đã tự nhủ có lẽ nên làm thử.
Một buổi chiều, Hannibal đang đứng trước xưởng điện tử, gần xe lán – bộ tham mưu của Ba Thám Tử Trẻ. Xưởng này là một thiên đường đối với người sửa chữa vặt và đầy ắp tất cả thiết bị cần thiết để thiết kế và sửa chữa nhưng dụng cụ điện tử mà ba thám tử sử dụng trong các cuộc điều tra.
Và đó chính là việc mà Hannibal đang làm: sửa chữa vặt. Cậu đang thử nghiệm một hệ thống an toàn mới cho xưởng, một loại khóa chỉ mở được khi ta nói đúng mật khẩu.
Peter đang đứng phía bên kia xe lán, trước bàn thợ. Cậu đã bị Kelly cho leo cây lần thứ nhì trong tuần!
Sau khi ráp một miếng silicium cuối cùng, Hannibal trịnh trọng tuyên bố:
“Coi chừng! Chó dữ!”
- Cái gì? Peter ngạc nhiên kêu và vẫn tiếp tục cắt tấm bạt để làm mui cho chiếc xe mui trần mới:
- Đồ con bò! Hannibal rên rỉ. Lẽ ra ổ khóa phải mở khi mình nói như thế. “Coi chừng chó dữ!” Hannibal lập lại lớn hơn.
Peter từ từ bước đến:
- Bò, rồi lại chó, Peter bình luận. Cậu phải biết cậu muốn gì chứ!
Trong khi Hannibal bực bội trợn mắt nhìn ổ khóa, thì điện thoại trong xưởng reng lên.
Hannibal không lo, vì biết rằng có một máy khác trong bộ tham mưu; Bob đang soạn thảo trên máy vi tính nội dung một tờ quảng cáo cho buổi hòa nhạc Rock. Có lẽ một trong các cô bạn gái của Bob gọi cậu để năn nỉ xin một cuộc hẹn với cậu. cứ để cho chàng công tử ăn chơi kia bắt máy!
Sau một hồi, chuông điện thoại im. Trong khi đó Peter trở ra xe, Bob chui ra khỏi xe lán.
- Hannibal ơi, thím Mathilda gọi.
Hannibal vừa kịp thấy ba gương mặt nữ dễ thương trước khi Bob khép cửa lại phía sau.
- Thím muốn nói chuyện với mình à? Hannibal hơi ngạc nhiên hỏi.
Thím Mathilda và chú Titus đã nhận Hannibal về nuôi khi cậu lên bốn, lúc cha mẹ cậu mất trong vụ tai nạn ô tô. Hannibal luôn mang ơn và kính yêu chú thím. Nhưng bây giờ, khi Hannibal đã mười bảy tuổi, thì chú thím không còn đóng một vai trò quan trọng như xưa trong cuộc sống của cậu nữa.
Vài năm trước đây, lời kêu gọi của thím Mathilda xảy ra thường xuyên như cơm bữa. Và thường chỉ đồng nghĩa với một điều: làm việc! Thím Mathilda luôn có một công việc nào đó để giao cho cháu, trong kho bãi đồ linh tinh. Nhưng cuối cùng, Hannibal đã đưa vào vi tính danh sách đồ đạc hàng hóa, và đổi lại, được miễn lao động. Đối với Hannibal, khoảng thời gian gần đây, những cú điện thoại của thím Mathilda hiếm hoi như bạn gái của cậu.
- Không, thím chỉ nhắn lại cho cậu thôi, Bob nói. Ở nhà có người muốn nói chuyện với cậu.
- Ai vậy? Hannibal tò mò hỏi.
- Một người dân Rice, Bob mỉm cười trả lời. Về một việc gì đó liên quan đến một cuộc thi mà ta đã tham gia.
- Vậy à? Sự tò mò của Hannibal gia tăng thêm. Cậu đã không quên cuộc thi ô chữ. Cậu không bao giờ quên gì. Nhưng cậu đã quá tập trung giam cân đến nỗi không nghĩ đến cuộc thi vừa rồi mà cả ba tham gia.
Bây giờ có thể Hannibal sẽ có dịp tìm hiểu xem ai là người tài trợ cho hai tuần lễ ăn tại Mêhicô
Ba Thám Trẻ quyết định cùng nhau đi gặp ông Rice. Ba bạn đang băng qua con đường chạy dọc theo kho bãi chạy linh tinh, thì một người đàn ông cao gầy xuất hiện dưới cổng nhà ông bà Jones.
Theo Hannibal, ông này khoảng ba mươi lăm, ba mươi bốn tuổi. Và trông có vẻ bối rối trong bộ jeans hiệu và đôi ủng da. Và thêm vào đó, ông còn có mũ cao bồi đội nghiêng nghiêng trên đầu. Khi ba thám tử bước tới, ông cởi nón ra, vẫy nón như để chào.
- Chào, tôi là Dustin Rice
Ông nhìn từng thám tử một.
- Sao, đứa nào trong ba cậu là đứa có sổ đỏ nào? Ông hỏi. Thôi, đừng nói. Để xem tôi có đoán ra không.
Ông quay sang Peter mỉm cười
- Cho tôi nghe giọng của cậu được không? Cậu hãy nói, … (ông lưỡng lự). Cậu hãy nói : “Ở phía nam biên giới, trên đường Mêhicô.”
- Ở phía nam biên giới trên đường Mêhicô – Peter miễn cưỡng đọc lại.
Peter không thích Dustin Rice chút nào.
Rice lắc đầu, ông huơ cái mũ về phía Bob.
- Đến phiên cậu.
- Về hướng nam ranh giới, trên con đường đến Mêhicô, Bob chỉnh lại
Bob không hề thích câu phải đọc và không muốn nhận lệnh từ ông ta.
Dustin Rice vẫn giữ nụ cười trên miệng. Rồi ông chuyển sang nhìn Hannibal, cậu cũng nhìn lại ông.
Hannibal cảm thấy gã đàn ông toát lên một vẻ không thực. Với nụ cười tươi tắn, thái độ thân thiện hoàn toàn không có sức thuyết phục, ông làm cho cậu nghĩ đến nghệ sĩ xiếc đi trên dây thận trọng cho bước đi kế tiếp.
- Cậu thử lập lại câu nói đó đi nhé? Ông yêu cầu Hannibal
- Ở phía nam biên giới, trên đường Mêhicô.
Hiệu quả thật đáng kinh ngạc. Mắt sáng rỡ do kích động, Rice bước đến để bắt tay Hannibal
- Bạn bè thân gọi tôi là Dusty, ông hăng hái tuyên bố. Có lẽ tên cậu là Hannibal Jones. Tôi rất vui mừng thông báo với cậu rằng cậu đã giành được giải nhất cuộc thi ô chữ. Một kỳ nghỉ miễn phí tại trang trại của tôi ( nụ cười của ông rộng ra hơn). Trên đường Mêhicô. Tôi rất nóng lòng được tiếp đón cậu ở đó, Hannibal à, và … tiếng nói của ông tắt dần đi, Hannibal đang đưa cánh tay lên cao, như một viên cảnh sát điều khiển giao thông tại một ngã tư kẹt xe.
Do trọng lượng và chiều cao, vóc dáng Hannibal không có gì đặc biệt đáng sợ lắm. Nhưng Hannibal có khả năng khẳng định uy quyền khi cậu muốn thế,
Và hiện cậu đang rất muốn như thế. Cậu sẽ không làm cho Dustin Rice lầm tưởng rằng giấc mơ lớn nhất của đời cậu là được đi nghỉ hai tuần lễ tại một trang trại Mêhicô để chơi với lũ ngựa.
- Cứ nói đi, Dusty gật đầu. Cứ nói tất cả những gì cậu thích.
- Có bao nhiêu bạn tham gia đã đạt được giải này?
- Không còn đứa nào khác. Chỉ mình cậu. Cậu là người được giải duy nhất.
- Chỉ có mình cháu tìm ra đúng lời giải sao? Hannibal ngạc nhiên hỏi.
Dusty phân vân một hồi.
- Dĩ nhiên, ông xác nhận.
Hannibal đăm chiêu gật đầu. cậu biết ông này nói láo. Bob và Peter đã gửi lời giải giống y Hannibal. Tại sao Dusty không chịu tiết lộ nguyên nhân thật sự để chọn Hannibal làm người trúng thưởng? Và tại sao các bạn gái không được tham gia cuộc thi để giành giải? Thám tử trưởng gạt hết mấy câu hỏi này cất vào một góc trong đầu. Sẽ có câu trả lời sau, khi nào Hannibal thu thập nhiều thông tin hơn.
- Tiền từ đâu có? Hannibal tiếp tục hỏi. Ai trả?
- Tôi trả
- Để làm gì?
- Quảng cáo. Để quảng cáo cho trang trại của tôi. Dustin Rice đội nón trở lại. việc này khiến ông tự tin hơn.
- Tôi định biến trang trại thành một trại nghỉ hè cho thanh niên giống như cậu. Và tôi hy vọng sẽ có những bài tương thuật tốt về cuộc thi trên báo chí
Điều này nghe hợp lý hơn, hay gần như thế
Hannibal định tiếp tục đặt câu hỏi tiếp, bỗng nhiên cậu lơ đãng đi một lúc, một chiếc xe xanh hiệu Chevrolet đang chạy đến nhà. Khi đến gần xe chạy chậm lại – lúc đầu Hannibal tưởng xe sẽ dừng lại, nhưng xe chạy nhanh lên rồi biến mất. Mặt trời chiếu vào kiếng khiến cho không thấy rõ người lái.
Nhưng cậu đã kịp nhìn ra mặt phụ nữ. một người phụ nữ tóc vàng, mang kính đen.
Hannibal lại quay sang Dustin
- Nếu cháu chịu nhận giải thưởng này, Hannibal nói tiếp, thì hai bạn cháu đi cùng được không?
Dustin chau mày.
- Ý cậu muốn nói là tôi phải tặng kì nghỉ cho hai cậu kia luôn hả?
- Dạ đúng, ý cháu đúng là như vậy – Hannibal cương quyết trả lời
Dustin cởi nón cao bồi ra, xoay xoay trên ngón trỏ, vẻ mặt suy tư. Ông bắt đầu nêu giá xe ca, tiền ăn uống ở trang trại…
Hannibal để cho ông nói, cậu quyết định là sẽ từ chối không nhận giải nếu như Peter và Bob không được mời. cuộc thi này có vẻ đầy hứa hẹn với Ba Thám Tử. Nhưng Ba Thám Tử Trẻ là một nhóm.
Dustin vẫn tiếp tục lầm bầm về vấn đề tiền bạc, tính toán xem phải trả một khoảng tiền bao nhiêu nếu hai đứa bạn của Hannibal cùng đi.
- Vậy cháu e rằng chú phải trao giải cho một bạn khác, Hannibal ngắt lời ông.
Dustin đủng đỉnh một hồi, mắt nhìn đôi ủng da.
- Cậu khôn lắm, cậu thắng rồi, Dustin đầu hàng. Chắc là tôi buột phải tìm cách xoay sở thôi.
Bob đưa tay chạm cánh tay Hannibal.
- Ta hội ý riêng một tí đi, Bob đề nghị và cả ba bước ra xa
- Hannibal cậu thật sự muốn đi à? Bob hỏi ngay khi ba bạn bước ra xa.
Có, Hannibal rất muốn đi. Ý nghĩ không được tiếp tục cuộc điều tra là một sự hành hạ đối với Hannibal.
- Mình muốn đi, Hannibal mạnh mẽ trả lời. Nếu tên này sẵng sang chi tiền nghỉ hè cho cả ba, thì có chuyện lạ lùng. Các cậu không muốn biết chuyện gì đang xảy ra à?
- Hừm…
Bob đã làm việc quá cực những tuần vừa qua đến nỗi thay đổi không khí một chút chỉ có lợi cho Bob mà thôi. Sax sẽ đi Hawai ngay khi buổi hòa nhạc Rock chấm dứt. Sếp đi rồi, thì không còn gì buột Bob phải ở lại Californie nữa. Bob chỉ mất vài buổi học võ Karaté.
- Được, Bob nói, mình sẵn sang tham gia. Ngay khi nào cậu muốn, kể từ sau tối thứ năm.
Hannibal và Bob nhìn Peter. Bây giờ tất cả phụ thuộc vào Peter
- Mình không biết nữa, Peter do dự. Mình sợ Kelly sẽ quên mình luôn, nếu mình đi xa.
- Cũng có thể nàng sẽ nhớ cậu, Bob nhấn mạnh.
- Ừ, cũng có thể
Peter nhớ lại một câu cậu đã đọc được trên một tấm thiệp: “Càng xa càng nhớ!”. Ý nghĩ về một cô bé Kelly dễ thương, một Kelly không còn cho Peter leo cây, thật là hấp dẫn
- Ôi thôi, cũng được, Peter nhúng vai nói tiếp. Chắc mình có thể gửi thiệp và gửi quà về để nàng nhớ rằng mình vẫn còn sống.
Khi Ba Thám Tử Trẻ trở ra cổng để thông báo là đã quyết dịnh nhận lời, Dustin tỏ ra nhẹ nhõm hẳn lên.
Dustin đưa cho ba Thám Tử một tấm bản đồ miền bắc Mêhicô chỉ đường đến Lareto , là thành phố gần trang trại ông nhất. Sauk hi trả giá một hồi, ông còn đưa thêm sáu tram đô la để trang trải cho chi phí đi lại, cũng như số điện thoại để cho Ba Thám Tử gọi cho ông sau khi qua biên giới. Ông sẽ đến rước ba người Lareto.
Ba thám tử nhìn Dustin nhảy lên xe jeep mang bảng số Mêhicô. Rồi cả ba lặng lẽ trở về kho bãi đồ linh tinh để làm việc.
Sáng sớm hôm sau, Hannibal chạy ra thùng thư như thường lệ. Chú Titus luôn nhận ra cái mà chú hay gọi đùa là thư từ linh tinh: bảng thông báo bán sắt vụn và nhũng thứ linh tinh khác mà chú có thể cần để buôn bán.
Khi xem qua đống thư, Hannibal thấy một phong bì bằng giấy dày. Khi sờ thử, Hannibal cảm nhận một vật cứng hình chữ nhật. Phong bì gửi cho Hannibal Jones, không đề địa chỉ và không dán tem. Vậy nó đã được bỏ thẳng vào thùng thư.
Hannibal mang phong bì về bộ tham mưu, rồi mới mở ra. Trong đó có một bang catsette. Ngoài ra không có gì khác. Không có gì ghi trên nhãn cuốn bang để giải thích nó là gì. Hannibal cho cuộn băng vào máy catsette rồi nhấn nút “play”. Khi cuộn băng chạy, Hannibal chỉ nghe một hồi im lặng rất dài. Cuối cùng một giọng nam vang lên, rõ ràng và hối thúc:
- Tôi xin cậu, cậu đừng đến Mêhicô, giọng đó nói. Cậu sẽ gặp nguy hiểm lớn, nếu cậu đến đó. Tôi xin cậu, tôi xin cậu, đừng đến đó. Cậu hãy ở lại Californie…
Giọng nói đột ngột im.
Vậy thôi, Hannibal cho băng chạy đến cùng. Nhưng cậu không nghe được gì thêm ngoài sự im lặng.
Hannibal ngồi tựa trên ghế xoay để suy ngẫm về bức thông điệp khá dễ sợ này. “Cậu sẽ bị nguy hiểm lớn …” Sau khi suy nghĩ kỹ, còn một điều khác làm cho Hannibal thắc mắc và lo sợ. Cậu đã nghe giọng nói này đâu đó rồi. Giọng nói nghe rất quen
Vài phút sau, khi Peter đậu xe cạnh Bộ Tham Mưu, Hannibal chạy ra đón. Peter vừa mới bước ra khỏi xe, Hannibal đã lôi bạn vào nghe cuộn băng. Để cho Peter nghe hết cuộn băng rồi Hannibal mới giải thích cách nhận được cuộn băng này.
Hannibal kinh ngạc thấy Peter phá lên cười:
- Hannibal, đây là trò đùa gì nữa đây? Peter hỏi
- Trò đùa hả?
- Bộ cậu chơi trò tự gửi đến mình những bức thông điệp đáng sợ hả
- Không phải mình gửi. Mình đã nói rồi. Mình tìm thấy cuộn băng trong thùng thư.
- Vậy thì có người bắt chước giọng cậu một cách hoàn hảo.
- Giọng mình à?
- Dĩ nhiên, Peter khẳng định và cầm lấy máy catsette. Mình dám cá chiếc xe MG rằng chính cậu là người nói chuyện trong cuộn băng này, Hannibal à.
Bob dành rất nhiều thời gian cho việc làm. Sax Sendler, chủ của Bob, thuộc hãng nhạc Rock-Plus, đã đăng ký nhiều băng nhạc của hãng tham gia một buổi hòa nhạc Rock lớn ngoài trời. Bob làm việc mười hai giờ một ngày, chuẩn bị cho chiến dịch quảng cáo, chạy công chuyện, giúp lắp đặt thiết bị.
Peter bị rắc rối với cô bạn gái Kelly. Khoảng thời gian gần đây, cô bé có vẻ lạnh nhạt hơn đối với Peter. Mặc dù chính Kelly là người đầu tiên gợi ý hai người đi chơi chung. Nhưng cô bé không còn hăng hái như lúc ban đầu nữa. Khi đến nhà rước Kelly, có khi Peter không gặp ai ở nhà. Kelly đã bỏ đi mua sắm với bạn gái. Nhưng cách cư xử tùy tiện của cô bé vẫn không làm lay chuyển tình cảm của Peter đối với Kelly. Mà Peter vẫn tin Kelly còn gắn bó với cậu y như trước, nhưng một cách thoải mái hơn. Tuy nhiên Peter vẫn nhận thức mình đang lãng phí nhiều ngày nghỉ quý báu để chờ sự vui lòng của cô bé. Chờ đợi như thế làm phải mất đi nhiều lần trượt ván lướt sóng cũng như những buổi luyện võ karaté.
Hannibal cống hiến mọi nỗ lực cho việc giảm trọng lượng. Cậu cao một mét bảy mươi ba rưỡi và cân nặng chín mươi lăm ký. Không thể tự dối mình về sự thật hiển nhiên nữa, Hannibal không chỉ vạm vỡ. Mà cậu… ừ, thì có thể hơi mập quá. Cải thiện một chút sẽ không hại gì vẻ bề ngoài của cậu. Vấn đề của Hannibal, là càng bơi nhiều và càng tập võ judo nhiều, cậu càng đói bụng, và như thế càng khó khăn để tuân thủ chế độ ăn kiêng mới.
Tuần này, Hannibal đang theo công thức Body-Building của Kell Halfebrot; chỉ ăn protein và xà lách. Khi so sánh vóc dáng của ông Halfebrot này với dáng của chính mình, Hannibal đã tự nhủ có lẽ nên làm thử.
Một buổi chiều, Hannibal đang đứng trước xưởng điện tử, gần xe lán – bộ tham mưu của Ba Thám Tử Trẻ. Xưởng này là một thiên đường đối với người sửa chữa vặt và đầy ắp tất cả thiết bị cần thiết để thiết kế và sửa chữa nhưng dụng cụ điện tử mà ba thám tử sử dụng trong các cuộc điều tra.
Và đó chính là việc mà Hannibal đang làm: sửa chữa vặt. Cậu đang thử nghiệm một hệ thống an toàn mới cho xưởng, một loại khóa chỉ mở được khi ta nói đúng mật khẩu.
Peter đang đứng phía bên kia xe lán, trước bàn thợ. Cậu đã bị Kelly cho leo cây lần thứ nhì trong tuần!
Sau khi ráp một miếng silicium cuối cùng, Hannibal trịnh trọng tuyên bố:
“Coi chừng! Chó dữ!”
- Cái gì? Peter ngạc nhiên kêu và vẫn tiếp tục cắt tấm bạt để làm mui cho chiếc xe mui trần mới:
- Đồ con bò! Hannibal rên rỉ. Lẽ ra ổ khóa phải mở khi mình nói như thế. “Coi chừng chó dữ!” Hannibal lập lại lớn hơn.
Peter từ từ bước đến:
- Bò, rồi lại chó, Peter bình luận. Cậu phải biết cậu muốn gì chứ!
Trong khi Hannibal bực bội trợn mắt nhìn ổ khóa, thì điện thoại trong xưởng reng lên.
Hannibal không lo, vì biết rằng có một máy khác trong bộ tham mưu; Bob đang soạn thảo trên máy vi tính nội dung một tờ quảng cáo cho buổi hòa nhạc Rock. Có lẽ một trong các cô bạn gái của Bob gọi cậu để năn nỉ xin một cuộc hẹn với cậu. cứ để cho chàng công tử ăn chơi kia bắt máy!
Sau một hồi, chuông điện thoại im. Trong khi đó Peter trở ra xe, Bob chui ra khỏi xe lán.
- Hannibal ơi, thím Mathilda gọi.
Hannibal vừa kịp thấy ba gương mặt nữ dễ thương trước khi Bob khép cửa lại phía sau.
- Thím muốn nói chuyện với mình à? Hannibal hơi ngạc nhiên hỏi.
Thím Mathilda và chú Titus đã nhận Hannibal về nuôi khi cậu lên bốn, lúc cha mẹ cậu mất trong vụ tai nạn ô tô. Hannibal luôn mang ơn và kính yêu chú thím. Nhưng bây giờ, khi Hannibal đã mười bảy tuổi, thì chú thím không còn đóng một vai trò quan trọng như xưa trong cuộc sống của cậu nữa.
Vài năm trước đây, lời kêu gọi của thím Mathilda xảy ra thường xuyên như cơm bữa. Và thường chỉ đồng nghĩa với một điều: làm việc! Thím Mathilda luôn có một công việc nào đó để giao cho cháu, trong kho bãi đồ linh tinh. Nhưng cuối cùng, Hannibal đã đưa vào vi tính danh sách đồ đạc hàng hóa, và đổi lại, được miễn lao động. Đối với Hannibal, khoảng thời gian gần đây, những cú điện thoại của thím Mathilda hiếm hoi như bạn gái của cậu.
- Không, thím chỉ nhắn lại cho cậu thôi, Bob nói. Ở nhà có người muốn nói chuyện với cậu.
- Ai vậy? Hannibal tò mò hỏi.
- Một người dân Rice, Bob mỉm cười trả lời. Về một việc gì đó liên quan đến một cuộc thi mà ta đã tham gia.
- Vậy à? Sự tò mò của Hannibal gia tăng thêm. Cậu đã không quên cuộc thi ô chữ. Cậu không bao giờ quên gì. Nhưng cậu đã quá tập trung giam cân đến nỗi không nghĩ đến cuộc thi vừa rồi mà cả ba tham gia.
Bây giờ có thể Hannibal sẽ có dịp tìm hiểu xem ai là người tài trợ cho hai tuần lễ ăn tại Mêhicô
Ba Thám Trẻ quyết định cùng nhau đi gặp ông Rice. Ba bạn đang băng qua con đường chạy dọc theo kho bãi chạy linh tinh, thì một người đàn ông cao gầy xuất hiện dưới cổng nhà ông bà Jones.
Theo Hannibal, ông này khoảng ba mươi lăm, ba mươi bốn tuổi. Và trông có vẻ bối rối trong bộ jeans hiệu và đôi ủng da. Và thêm vào đó, ông còn có mũ cao bồi đội nghiêng nghiêng trên đầu. Khi ba thám tử bước tới, ông cởi nón ra, vẫy nón như để chào.
- Chào, tôi là Dustin Rice
Ông nhìn từng thám tử một.
- Sao, đứa nào trong ba cậu là đứa có sổ đỏ nào? Ông hỏi. Thôi, đừng nói. Để xem tôi có đoán ra không.
Ông quay sang Peter mỉm cười
- Cho tôi nghe giọng của cậu được không? Cậu hãy nói, … (ông lưỡng lự). Cậu hãy nói : “Ở phía nam biên giới, trên đường Mêhicô.”
- Ở phía nam biên giới trên đường Mêhicô – Peter miễn cưỡng đọc lại.
Peter không thích Dustin Rice chút nào.
Rice lắc đầu, ông huơ cái mũ về phía Bob.
- Đến phiên cậu.
- Về hướng nam ranh giới, trên con đường đến Mêhicô, Bob chỉnh lại
Bob không hề thích câu phải đọc và không muốn nhận lệnh từ ông ta.
Dustin Rice vẫn giữ nụ cười trên miệng. Rồi ông chuyển sang nhìn Hannibal, cậu cũng nhìn lại ông.
Hannibal cảm thấy gã đàn ông toát lên một vẻ không thực. Với nụ cười tươi tắn, thái độ thân thiện hoàn toàn không có sức thuyết phục, ông làm cho cậu nghĩ đến nghệ sĩ xiếc đi trên dây thận trọng cho bước đi kế tiếp.
- Cậu thử lập lại câu nói đó đi nhé? Ông yêu cầu Hannibal
- Ở phía nam biên giới, trên đường Mêhicô.
Hiệu quả thật đáng kinh ngạc. Mắt sáng rỡ do kích động, Rice bước đến để bắt tay Hannibal
- Bạn bè thân gọi tôi là Dusty, ông hăng hái tuyên bố. Có lẽ tên cậu là Hannibal Jones. Tôi rất vui mừng thông báo với cậu rằng cậu đã giành được giải nhất cuộc thi ô chữ. Một kỳ nghỉ miễn phí tại trang trại của tôi ( nụ cười của ông rộng ra hơn). Trên đường Mêhicô. Tôi rất nóng lòng được tiếp đón cậu ở đó, Hannibal à, và … tiếng nói của ông tắt dần đi, Hannibal đang đưa cánh tay lên cao, như một viên cảnh sát điều khiển giao thông tại một ngã tư kẹt xe.
Do trọng lượng và chiều cao, vóc dáng Hannibal không có gì đặc biệt đáng sợ lắm. Nhưng Hannibal có khả năng khẳng định uy quyền khi cậu muốn thế,
Và hiện cậu đang rất muốn như thế. Cậu sẽ không làm cho Dustin Rice lầm tưởng rằng giấc mơ lớn nhất của đời cậu là được đi nghỉ hai tuần lễ tại một trang trại Mêhicô để chơi với lũ ngựa.
- Cứ nói đi, Dusty gật đầu. Cứ nói tất cả những gì cậu thích.
- Có bao nhiêu bạn tham gia đã đạt được giải này?
- Không còn đứa nào khác. Chỉ mình cậu. Cậu là người được giải duy nhất.
- Chỉ có mình cháu tìm ra đúng lời giải sao? Hannibal ngạc nhiên hỏi.
Dusty phân vân một hồi.
- Dĩ nhiên, ông xác nhận.
Hannibal đăm chiêu gật đầu. cậu biết ông này nói láo. Bob và Peter đã gửi lời giải giống y Hannibal. Tại sao Dusty không chịu tiết lộ nguyên nhân thật sự để chọn Hannibal làm người trúng thưởng? Và tại sao các bạn gái không được tham gia cuộc thi để giành giải? Thám tử trưởng gạt hết mấy câu hỏi này cất vào một góc trong đầu. Sẽ có câu trả lời sau, khi nào Hannibal thu thập nhiều thông tin hơn.
- Tiền từ đâu có? Hannibal tiếp tục hỏi. Ai trả?
- Tôi trả
- Để làm gì?
- Quảng cáo. Để quảng cáo cho trang trại của tôi. Dustin Rice đội nón trở lại. việc này khiến ông tự tin hơn.
- Tôi định biến trang trại thành một trại nghỉ hè cho thanh niên giống như cậu. Và tôi hy vọng sẽ có những bài tương thuật tốt về cuộc thi trên báo chí
Điều này nghe hợp lý hơn, hay gần như thế
Hannibal định tiếp tục đặt câu hỏi tiếp, bỗng nhiên cậu lơ đãng đi một lúc, một chiếc xe xanh hiệu Chevrolet đang chạy đến nhà. Khi đến gần xe chạy chậm lại – lúc đầu Hannibal tưởng xe sẽ dừng lại, nhưng xe chạy nhanh lên rồi biến mất. Mặt trời chiếu vào kiếng khiến cho không thấy rõ người lái.
Nhưng cậu đã kịp nhìn ra mặt phụ nữ. một người phụ nữ tóc vàng, mang kính đen.
Hannibal lại quay sang Dustin
- Nếu cháu chịu nhận giải thưởng này, Hannibal nói tiếp, thì hai bạn cháu đi cùng được không?
Dustin chau mày.
- Ý cậu muốn nói là tôi phải tặng kì nghỉ cho hai cậu kia luôn hả?
- Dạ đúng, ý cháu đúng là như vậy – Hannibal cương quyết trả lời
Dustin cởi nón cao bồi ra, xoay xoay trên ngón trỏ, vẻ mặt suy tư. Ông bắt đầu nêu giá xe ca, tiền ăn uống ở trang trại…
Hannibal để cho ông nói, cậu quyết định là sẽ từ chối không nhận giải nếu như Peter và Bob không được mời. cuộc thi này có vẻ đầy hứa hẹn với Ba Thám Tử. Nhưng Ba Thám Tử Trẻ là một nhóm.
Dustin vẫn tiếp tục lầm bầm về vấn đề tiền bạc, tính toán xem phải trả một khoảng tiền bao nhiêu nếu hai đứa bạn của Hannibal cùng đi.
- Vậy cháu e rằng chú phải trao giải cho một bạn khác, Hannibal ngắt lời ông.
Dustin đủng đỉnh một hồi, mắt nhìn đôi ủng da.
- Cậu khôn lắm, cậu thắng rồi, Dustin đầu hàng. Chắc là tôi buột phải tìm cách xoay sở thôi.
Bob đưa tay chạm cánh tay Hannibal.
- Ta hội ý riêng một tí đi, Bob đề nghị và cả ba bước ra xa
- Hannibal cậu thật sự muốn đi à? Bob hỏi ngay khi ba bạn bước ra xa.
Có, Hannibal rất muốn đi. Ý nghĩ không được tiếp tục cuộc điều tra là một sự hành hạ đối với Hannibal.
- Mình muốn đi, Hannibal mạnh mẽ trả lời. Nếu tên này sẵng sang chi tiền nghỉ hè cho cả ba, thì có chuyện lạ lùng. Các cậu không muốn biết chuyện gì đang xảy ra à?
- Hừm…
Bob đã làm việc quá cực những tuần vừa qua đến nỗi thay đổi không khí một chút chỉ có lợi cho Bob mà thôi. Sax sẽ đi Hawai ngay khi buổi hòa nhạc Rock chấm dứt. Sếp đi rồi, thì không còn gì buột Bob phải ở lại Californie nữa. Bob chỉ mất vài buổi học võ Karaté.
- Được, Bob nói, mình sẵn sang tham gia. Ngay khi nào cậu muốn, kể từ sau tối thứ năm.
Hannibal và Bob nhìn Peter. Bây giờ tất cả phụ thuộc vào Peter
- Mình không biết nữa, Peter do dự. Mình sợ Kelly sẽ quên mình luôn, nếu mình đi xa.
- Cũng có thể nàng sẽ nhớ cậu, Bob nhấn mạnh.
- Ừ, cũng có thể
Peter nhớ lại một câu cậu đã đọc được trên một tấm thiệp: “Càng xa càng nhớ!”. Ý nghĩ về một cô bé Kelly dễ thương, một Kelly không còn cho Peter leo cây, thật là hấp dẫn
- Ôi thôi, cũng được, Peter nhúng vai nói tiếp. Chắc mình có thể gửi thiệp và gửi quà về để nàng nhớ rằng mình vẫn còn sống.
Khi Ba Thám Tử Trẻ trở ra cổng để thông báo là đã quyết dịnh nhận lời, Dustin tỏ ra nhẹ nhõm hẳn lên.
Dustin đưa cho ba Thám Tử một tấm bản đồ miền bắc Mêhicô chỉ đường đến Lareto , là thành phố gần trang trại ông nhất. Sauk hi trả giá một hồi, ông còn đưa thêm sáu tram đô la để trang trải cho chi phí đi lại, cũng như số điện thoại để cho Ba Thám Tử gọi cho ông sau khi qua biên giới. Ông sẽ đến rước ba người Lareto.
Ba thám tử nhìn Dustin nhảy lên xe jeep mang bảng số Mêhicô. Rồi cả ba lặng lẽ trở về kho bãi đồ linh tinh để làm việc.
Sáng sớm hôm sau, Hannibal chạy ra thùng thư như thường lệ. Chú Titus luôn nhận ra cái mà chú hay gọi đùa là thư từ linh tinh: bảng thông báo bán sắt vụn và nhũng thứ linh tinh khác mà chú có thể cần để buôn bán.
Khi xem qua đống thư, Hannibal thấy một phong bì bằng giấy dày. Khi sờ thử, Hannibal cảm nhận một vật cứng hình chữ nhật. Phong bì gửi cho Hannibal Jones, không đề địa chỉ và không dán tem. Vậy nó đã được bỏ thẳng vào thùng thư.
Hannibal mang phong bì về bộ tham mưu, rồi mới mở ra. Trong đó có một bang catsette. Ngoài ra không có gì khác. Không có gì ghi trên nhãn cuốn bang để giải thích nó là gì. Hannibal cho cuộn băng vào máy catsette rồi nhấn nút “play”. Khi cuộn băng chạy, Hannibal chỉ nghe một hồi im lặng rất dài. Cuối cùng một giọng nam vang lên, rõ ràng và hối thúc:
- Tôi xin cậu, cậu đừng đến Mêhicô, giọng đó nói. Cậu sẽ gặp nguy hiểm lớn, nếu cậu đến đó. Tôi xin cậu, tôi xin cậu, đừng đến đó. Cậu hãy ở lại Californie…
Giọng nói đột ngột im.
Vậy thôi, Hannibal cho băng chạy đến cùng. Nhưng cậu không nghe được gì thêm ngoài sự im lặng.
Hannibal ngồi tựa trên ghế xoay để suy ngẫm về bức thông điệp khá dễ sợ này. “Cậu sẽ bị nguy hiểm lớn …” Sau khi suy nghĩ kỹ, còn một điều khác làm cho Hannibal thắc mắc và lo sợ. Cậu đã nghe giọng nói này đâu đó rồi. Giọng nói nghe rất quen
Vài phút sau, khi Peter đậu xe cạnh Bộ Tham Mưu, Hannibal chạy ra đón. Peter vừa mới bước ra khỏi xe, Hannibal đã lôi bạn vào nghe cuộn băng. Để cho Peter nghe hết cuộn băng rồi Hannibal mới giải thích cách nhận được cuộn băng này.
Hannibal kinh ngạc thấy Peter phá lên cười:
- Hannibal, đây là trò đùa gì nữa đây? Peter hỏi
- Trò đùa hả?
- Bộ cậu chơi trò tự gửi đến mình những bức thông điệp đáng sợ hả
- Không phải mình gửi. Mình đã nói rồi. Mình tìm thấy cuộn băng trong thùng thư.
- Vậy thì có người bắt chước giọng cậu một cách hoàn hảo.
- Giọng mình à?
- Dĩ nhiên, Peter khẳng định và cầm lấy máy catsette. Mình dám cá chiếc xe MG rằng chính cậu là người nói chuyện trong cuộn băng này, Hannibal à.
Danh sách chương