Chương 568
Trong sơn mạch Kình Thiên rải rác rất nhiều bảo.
vật, đây là chuyện mà tất cả các đệ tử của học viện Võ Đạo đều biết.
Nghe nói, cường giả cực hạn lúc đầu đều chết ở đây, bảo vật mang theo bên mình cũng rải rác ở nơi này, chỉ có điều mãi không có ai tìm được mà thôi.
“Huyền Phong huynh đừng vội. Phủ đệ là hoàn chỉnh, nằm sâu trong vùng đất man cổ, dưới lòng đất năm trăm trượng. Là một phủ đệ của cường giả bán Võ Tôn. Chắc là cường giả này để lại khi xung kích Võ Tôn Cảnh mà chết. Tôi đã kiểm tra nửa phần trước, thu hoạch không nhiều. Đằng sau thì bị rất nhiều khôi lỗi người đó để lại chặn. Khó thể đi tiếp, lúc này mới mời hai vị đi cùng.”
Mắt của Huyền Phong bỗng sáng lên.
Bán bộ Võ Tôn, cảnh giới cỡ này đã coi như cao tới khó tin rồi.
Mọi người đều biết, võ giả tu hành như rút củi trong lửa, không cẩn thận thì sẽ chết. Ngoại Canh Cảnh, Nguyên Canh Cảnh ở phía trước đều không dễ nói. Bắt đầu từ Địa Canh Cảnh thì mỗi bước đều khó khăn, người không có nghị lực lớn và vận may lớn, không thể bước tiếp.
Từ bán bộ Võ Tôn xung kích Võ Tôn Cảnh, tuy chỉ là một bước cũng không bước nổi. Nhưng nguy hiểm trong đó lớn hơn những cảnh giới đằng trước cộng lại.
Thiên phong địa hỏa, lôi kiếp quấn thân thì thôi không nói. Những cái này vẫn coi như là nhỏ.
Cái mấu chốt nhất là mỗi khi có võ giả xung kích Võ Tôn Cảnh thì đều phải ngưng ra đạo vực thuộc về mình.
Câu nói thành công cũng đạo vực, thất bại cũng đạo vực. Ngưng thành đạo vực, đạt Võ Tôn Cảnh.
Không ngưng thành đạo vực thì cắn trả lại chính mình, chết ngay lập tức.
Bao nhiêu cường giả bán bộ Võ Tôn Cảnh dừng ở bước này, người thành công cực kỳ ít ỏi. Nhưng có rất nhiều cường giả bán bộ Võ Tôn vào lúc sắp chết, đều sẽ có một chút minh ngộ. Những thứ này kèm theo vật quan trọng như Võ Ý Bội, binh khí của hẳn sẽ cùng được để lại ở trong động phủ, đợi hậu nhân tới nhận truyền thừa.
Có thể tìm được một phủ đệ hoàn chỉnh đã là điều rất may mắn, nếu có thể có được truyền thừa trong phủ đệ, sau này ở trong con đường tu luyện nhất định sẽ thông thẳng một đường. Chỉ cần giữa chừng không xảy ra sự cố, ít nhất có thể tu luyện tới Thiên Canh Cảnh.
Lúc này Huyền Phong trực tiếp vứt bỏ thành kiến đối với Lạc Tinh, dịch ghế về bên cạnh Lạc Tinh, nói: “Khôi lỗi gì?”
Lạc Tỉnh cười nói: “Huyền Phong huynh anh còn chưa đồng ý tôi đó. Diêm huynh đã đồng ý với tôi rồi”
Huyền Phong suy nghĩ một lát, nói: “Được. Phủ đệ của một cường giả bán bộ Võ Tôn, đáng để tôi tìm kiếm. Tôi đi cùng với anh.”
Diêm Từ Vũ cười ha ha nói: “Lạc Tinh huynh, tôi nói rồi mà. Huyền Phong huynh, chắc chắn sẽ không chịu được cám dỗ. Được rồi, đủ ba người. Chúng ta hẹn một thời gian cùng đi đi.”
Lạc Tinh cười nói: “Đó là đương nhiên. Có điều tôi phải nhắc nhở hai vị trước. Nơi đó rất nguy hiểm.
Chỉ riêng khôi lỗi huyền thiết đã rất khó đối phó. Nói không chừng bên trong còn có gì đó nữa. Hai vị tốt nhất chuẩn thêm thứ bảo vệ tính mạng như đan dược, dược liệu.”
Diêm Từ Vũ và Huyền Phong gật đầu: “Cái này đương nhiên là phải chuẩn bị.”
Trong ánh mắt Lạc Tinh vụt qua một tia khí lưu màu xám xịt, cười nói: “Vậy được. Chúng ta tạm thời quyết định mười ngày sau xuất phát. Đợi tôi giải quyết chuyện trong viện trước thì mọi người cùng đi”
Diêm Từ Vũ cười nói: “Chuyện trong viện mà Lạc Tinh huynh nói, là chỉ chuyện của Nhất Nguyên viện nhỉ, hoặc nói chính xác hơn, là Cửu Thiên.”
Lạc Tinh khẽ gật đầu. Môi của Diêm Từ Vũ khẽ động, truyền âm nói: “Lạc Tinh huynh, không bằng anh cũng giúp tôi một việc. Lần này đụng phải Cửu Thiên, trực tiếp giết cậu ta ở trên lôi đài đi.”