Chương 567
Từ đầu tới cuối, Diêm Từ Vũ đều không thèm nhìn Cửu Thiên. Giống như không quen biết hắn.
Huyền Phong ngược lại mỉm cười với Cửu Thiên, ba người kết nhóm lên lầu, nói cười vui vẻ.
Hàn Liên nhíu mày nói: “Đây là Lạc Tỉnh mà các người nói sao. Được rồi, tôi thừa nhận, anh ta quả thật đẹp trai hơn tôi một chút xíu.”
Ngọc Cần nói: “Lạc Tỉnh sao lại ở chung với đám Diêm Từ Vũ rồi? Cửu Thiên, tôi nhớ cậu và Diêm Từ Vũ có chút thù oán đúng chứ?”
Cửu Thiên gật đầu nói: “Quả thật có một chút.”
Hàn Liên hừ lạnh một tiếng: “Đâu chỉ một chút.
Còn không nhỏ nữa đó.”
Ngọc Cần nhíu chặt mày, nói: “Vậy cậu phải cẩn thận chút. Người của Âm Dương viện và Phiêu Miểu viện cấu kết với nhau, suy cho cùng không phải là chuyện tốt.”
Cửu Thiên thu hồi ánh mắt, nói: “Bọn họ có cấu kết với nhau hay không, không có liên quan quá lớn với tôi. Ngọc Cần sư tỷ, ăn chút đồ ăn đi.”
Cửu Thiên xoay người bảo tiểu nhị cho thêm ít đồ ăn ngon.
Ngọc Cần gật đầu, bắt đầu nói một vài chuyện vặt vãnh với đám Linh Bối.
Rất nhanh, bầu không khí dung hòa, tiếng cười nói vui vẻ.
Phòng bao ở tầng hai, ba người Diêm Từ Vũ ngồi xuống.
Huyền Phong ôm kiếm trực tiếp ngồi ở một bên, bắt đầu há miệng uống trà, không thèm liếc nhìn Diêm Từ Vũ.
Lạc Tinh để chiếc quạt xếp lên bàn, cười nói: “Diêm huynh. Đây chính là Cửu Thiên anh nói sao?
Tôi nhìn cũng rất bình thường mà. Vừa không xuất chúng, vừa không gây nhức mắt, trên người càng không có nhuệ khí. Anh chắc chắn, người anh nói là cậu ta không?”
Diêm Từ Vũ khẽ mỉm cười nói: “Lạc Tinh huynh đừng dọa tôi, anh sẽ không nhìn ra sao? Tên nhóc Cửu Thiên này nhìn sơ quả thật rất bình thường, nhưng bất luận là công pháp tu luyện, hay là sức mạnh, đều không kém tôi. Lúc thực lực của cậu ta còn thấp thì đã gây ra cho tôi rắc rối không nhỏ. Bây giờ càng là một tai họa.”
Lạc Tinh lắc đầu nói: “Diêm Từ Vũ huynh. Anh mới là đang dọa tôi. Với thực lực hiện nay của anh… Ha ha, cả học viện Võ Đạo e là không ai là đối thủ của anh. Nguyên Canh cảnh, đúng không?”
Diêm Từ Vũ không trả lời, chỉ cười lạnh nhạt.
Huyền Phong ở bên cạnh hô: “Lên đồ ăn, lên đồ ăn. Không phải đã nói tới ăn hay sao. Nói mấy thứ sáo rỗng như này làm cái gì? Diêm Từ Vũ, anh gọi tôi tới rốt cuộc là làm cái gì”
Diêm Từ Vũ từ từ nói: “Huyền Phong huynh đừng nóng vội. Tình hình cụ thể, để Lạc Tỉnh nói cho anh nghe.”
Huyền Phong trợn mắt nhìn Lạc Tinh, hắn ta luôn không có thiện cảm gì với Lạc Tinh, lúc này ánh mắt cũng mang theo sự căm ghét. Giống như việc ngồi chung với bọn họ là một loại dày vò.
Lạc Tinh ung dung chậm rãi nói: “Huyền Phong huynh. Sự việc là như này. Anh cũng biết tôi vào khoảng thời gian trước luôn ở sâu trong sơn mạch Kình Thiên tu hành. Ở nơi đó, tôi tìm được một phủ đệ kỳ lạ, anh có hứng thú không?”
“Phủ đệ? Phủ đệ gì, phủ đệ của vị cường giả nào.
Tàn phá hay hoàn hảo? Đã từng phát hiện bảo vật chưa?”
Huyền Phong trực tiếp hỏi ra một chuỗi các câu hỏi.