CHƯƠNG 152

Cột tóc đuôi ngựa, quần áo võ giả màu đỏ rực, nếu Cửu Thiên lúc này vẫn ở đại sảnh, nhất định có thể nhận ra.

Cô gái này chính là cô gái lúc đầu giao thủ với hắn ở Tây Sơn.

Màn đêm buông xuống.

Cửu Thiên ngồi ở trong phòng, tu luyện Liệt Hỏa Kim Thân Quyết của mình.

Biển học vô bờ, mỗi giây mỗi phút đều không thể lãng phí, Cửu Thiên đã quen dùng tu luyện để thay thế việc ngủ.

Lực lượng thiên địa quấn quanh ở dưới sự dẫn động của Cửu Thiên, giống như lò luyện, tôi luyện cơ thể của hắn.

Hô hấp, nạp khí.

Trên người có sương mù bốc lên, từng chút gia trì cơ thể của Cửu Thiên.

Từ khi có chiếc nhẫn mà gia tộc cho, Cửu Thiên cảm thấy tốc độ tu luyện của hắn rõ ràng tăng nhanh hơn một chút. Tác dụng của nó vậy mà tốt hơn vẫn thạch Băng Tâm, điều này khiến Cửu Thiên không ngờ tới.

Ngoài cửa bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.

“Cửu Thiên.”

Cửu Thiên từ từ mở mắt ra, thu lại canh khí.

Đứng dậy mở cửa phòng ra, đập vào mắt là bóng người của Cửu Minh.

Cửu Minh lạnh nhạt nói: “Tôi muốn tới đại sảnh ăn ít đồ ăn, cậu cùng đi không?”

Cửu Thiên nói: “Được, đi vào tới bây giờ, tôi cũng chưa uống giọt nước, nên ăn ít đồ rồi.”

Nghe thấy ăn, Tiểu Hắc đang ngủ ngon lập tức cũng tỉnh lại, trực tiếp nhảy lên vai của Cửu Thiên.

Cửu Minh nhìn Tiểu Hắc nói: “Cẩn thận hoang thú này của cậu ăn nghèo cậu.”

Cửu Thiên khẽ cười một tiếng.

Đóng cửa phòng lại, hai người đi tới đại sảnh.

Lúc này ở đại sảnh có rất nhiều khách đang ăn cơm, hai người Cửu Thiên tìm một bàn ngồi xuống, tùy tiện gọi hai món.

Hai người uống rượu, Cửu Minh từ từ nói: “Cửu Thiên, hai người chúng ta ở trong nhà không đối phó thì không đối phó. Nhưng ra tới bên ngoài, cũng là con cháu của nhà họ Cửu, vẫn là phải đoàn kết một chút. Lấy đại cục làm trọng, tôi cứ cảm thấy đêm nay không an toàn lắm, không bằng chúng ta ngồi ở đây một đêm đi?”

Cửu Thiên nói: “Sao lại không an toàn?”

Cửu Minh từ từ nói: “Chưởng quầy của Thuần Thú Trai mà chúng ta gặp vào ban sáng đó, phỏng chừng quá nửa sẽ không chịu để yên, rất có khả năng buổi tối sẽ phái người tới tìm chúng ta gây phiền phức. Đừng nghĩ rằng tôi đang nói đùa. Khi tôi ở học viện, từng tận mắt thấy một học viên thèm khát binh vũ của một vị sư huynh, mà cố ý thiết kế hại chết sư huynh đó. Thế giới bên ngoài hiểm ác hơn trong thành phố Cửu Long nhiều.”

Cửu Thiên hơi nhíu mày, hắn không phải quá sợ chưởng quầy của Thuần Thú Trai kia. Cho dù đối phương có thực lực Ngoại Canh Cảnh.

Cửu Thiên càng hứng thú với chuyện của học viện Võ Đạo hơn, nói: “Học viện Võ Đạo vậy mà cũng có loại chuyện này ư?”

Cửu Minh khẽ cười rồi nói: “Đương nhiên có. Cậu tới rồi sẽ biết, đó là một nơi người ăn thịt người. Ép cậu nhanh chóng trưởng thành, nếu không sẽ bị đào thải.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện