“Đại nhân, hài tử của phu nhân… đã không còn nữa rồi.”
Tạ Hoài Xuyên lập tức sững sờ tại chỗ, rồi ngay sau đó, cơn giận dữ và nỗi đau đớn cùng lúc bộc phát, chàng lao tới bóp chặt lấy cổ ta.
“Không còn nữa là có ý gì. Thẩm Thanh Hà, vì sao hài tử của chúng ta lại mất.”
Bàn tay chàng run rẩy dữ dội, khiến cho cả người ta cũng không ngừng run lên theo.
Ta nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của chàng, chỉ cảm thấy một sự khinh miệt vô cùng.
Khi ta uống bát thuốc phá thai kia, phải chịu đựng nỗi đau đớn khủng khiếp, thì chàng lại đang ở bên cạnh an ủi và bảo vệ cho hài tử trong bụng của một nữ nhân khác.
Chàng có tư cách gì để mà tức giận với ta chứ.
“Ta đã bỏ nó đi rồi, hài tử không còn nữa, chẳng phải là rất tốt để nhường chỗ cho hài tử của chàng và Thẩm Nhược Vũ hay sao.
Đại nhân không phải nên vui mừng cùng với nàng ấy sao.”
Tạ Hoài Xuyên trừng lớn đôi mắt, ánh nhìn như muốn xé nát ta ra thành từng mảnh, bàn tay chàng càng siết chặt hơn vào cổ ta.
“Cho nên, nàng nói muốn hòa ly với ta, không phải là đang giận dỗi, mà là thật lòng muốn vậy.”
Ta gần như không thể thở nổi, cố sức giãy giụa, ma ma nhà bếp thấy sắc mặt ta tái xanh liền vội vàng lao tới, phải cố gắng rất nhiều mới có thể gỡ được bàn tay của chàng ra.
Ta được ma ma dìu lên giường nghỉ ngơi, Tạ Hoài Xuyên lập tức bước tới, giữ chặt lấy tay ta, đôi mắt đỏ hoe.
“Hài tử trong bụng Nhược Vũ không phải của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta đã nói rằng ta sẽ giải thích với nàng sau.
Nhưng nàng lại nhẫn tâm phá bỏ hài tử của chúng ta…
Ta thậm chí còn đã nghĩ sẵn tên cho nó rồi, vì sao nàng có thể nhẫn tâm đến như vậy, vì sao chứ.”
Trông chàng vô cùng đau khổ, vò đầu bứt tóc, giọng nói khàn đặc, không thể nói thêm được lời nào.
Ta bật cười một tiếng đầy khinh miệt:
“Tạ Hoài Xuyên, trong mắt chàng, ta dễ bị lừa đến vậy sao.”
Nếu hài tử đó không phải của chàng, vậy thì tại sao ở yến tiệc Thượng Nguyên, chàng lại vì Thẩm Nhược Vũ mà không chút do dự ra tay tát ta, bất chấp việc ta lúc đó đang mang thai.
Hay là chàng yêu nàng ta đến mức, ngay cả hài tử của nàng ta với người đàn ông khác, chàng cũng yêu luôn cả rồi.
Ta đứng dậy, đeo chiếc tay nải vừa mới chuẩn bị xong lên vai.
“Ta sẽ đến phủ nha bẩm báo, tự mình xin được xuống đường.”
Ta còn chưa kịp bước ra khỏi cửa, Tạ Hoài Xuyên đã ba bước thành hai bước chặn ngay trước cửa, cánh tay đẩy mạnh ra, chặn đường ta lại.
“Ta không cho phép.”
Ta há miệng, hung hăng cắn mạnh vào cánh tay chàng, khiến chàng đau đớn mà rụt tay lại.
Nhân cơ hội đó, ta nhanh chóng bước ra khỏi cửa lớn, nhưng vẫn không thể nào nhanh bằng chàng.
Chàng dễ dàng kéo ta lại, rồi giữ chặt ta trong lòng, khiến ta không thể nào động đậy được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện