Ta vừa bước vào cửa phủ, cứ ngỡ Tạ Hoài Xuyên giờ này chắc chắn đang ở bên Thẩm Nhược Vũ, nào ngờ lại bất ngờ thấy chàng đang một mình ngồi trong sân.
Trên bàn đá, đặt một hộp bánh hoa đào.
Ánh mắt chàng sâu thẳm nhìn ta, “Nàng đi đâu vậy. Ta chờ nàng đã lâu, biết nàng thích bánh hoa đào, ta còn đặc biệt mua về cho nàng đây này.”
Ánh mắt ta bất giác dừng lại trên hộp bánh, trong thoáng chốc ngẩn ngơ.
Bánh hoa đào là món ta yêu thích nhất, bởi khi còn tại thế, mẫu thân thường hay làm cho ta ăn.
Khi trước, mỗi lần Tạ Hoài Xuyên chọc ta giận, đều dùng bánh hoa đào để dỗ dành.
Chàng đứng dậy, bước đến bên cạnh ta, “Hôm qua ta quả thực quá nóng nảy, không nên động thủ với nàng, nhưng nàng cũng không nên đánh muội ấy.”
“Ta biết trong lòng nàng không thoải mái, vì muội ấy đã chiếm mất tình thương của phụ thân nàng.
Nhưng đó đâu phải lỗi của muội ấy.
Muội ấy đã lưu lạc bên ngoài bốn năm, chịu không biết bao nhiêu khổ cực, nàng nên có chút lòng bao dung mà thương xót muội ấy mới phải.”
Ta lặng im lắng nghe, ánh mắt dần trở nên trống rỗng.
Chàng thương xót cho bốn năm khổ sở của Thẩm Nhược Vũ, vậy ai sẽ thương xót cho mười hai năm đằng đẵng đau khổ của ta đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tạ Thanh Hà, ta và muội ấy không có gì cả, nàng đừng gây khó dễ cho muội ấy nữa, chúng ta hãy sống thật tốt với nhau, có được không.”
Tạ Hoài Xuyên định nắm lấy tay ta, ta vội lùi lại một bước, nhìn vào ánh mắt chân thành của chàng, khẽ cười chua xót.
Tạ Hoài Xuyên, vì sao chàng cứ luôn xem ta như một kẻ ngốc mà lừa dối vậy.
Nếu đã dứt khoát buông bỏ rồi, vậy thì hai tháng trước, khi chàng hứa sẽ cùng ta đi tế bái mẫu thân, vì sao cuối cùng lại xuất hiện ở hội đèn hoa, cùng Thẩm Nhược Vũ dạo chơi suốt nửa đêm.
Nửa tháng trước, khi ta không cẩn thận bị người ta xô ngã suýt nữa sẩy thai, vì sao chàng lại ở bên cạnh chăm sóc vết bỏng cho Thẩm Nhược Vũ.
Tại yến tiệc ngày hôm qua, vì sao chàng lại phải bảo vệ một người đã khiêu khích ta, muốn tổn thương cả ta và đứa con trong bụng ta.
Buông bỏ ư, đây rõ ràng là tình sâu tựa biển.
Tạ Hoài Xuyên không nắm được tay ta, chàng khẽ chau mày, tiến lại gần mới phát hiện sắc mặt ta tái nhợt đến lạ thường.
“Sao sắc mặt nàng lại kém như vậy. Vì chuyện tối qua mà đau lòng đến thế sao.”
“Đừng suy nghĩ lung tung nữa, nghe lời ta.
Cùng ta dùng bữa, ta sẽ gọi ma ma nhà bếp hầm chút canh bổ, dẫu nàng không ăn, thì hài tử trong bụng cũng cần phải ăn chứ.”
Trước kia, Tạ Hoài Xuyên đã từng rất mong chờ đứa con của chúng ta.
Chàng hy vọng ta sẽ sinh một tiểu công chúa, nói rằng con gái sẽ giống hệt ta khi còn bé.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương