Hắn ngẩng đầu đăm đắm nhìn trăng lạnh treo cao, đang định quay về, bỗng lại thò tay vào bọc lấy thanh nhiếp hồn bỗng đen đúa đó ra. Những lời Tăng Thư Thư nói hồi ban ngày làm hắn suy nghĩ liệu có phải hắn làm lộ gì không, kinh nghi bất định, nhưng giờ đây đầu hắn hoàn toàn chẳng có ý niệm gì khác, ngoài hình ảnh Linh Nhi sư tỷ và Tề Hạo đứng sánh đôi.
Lòng hắn vốn đau như muối xát, nhưng đến lúc này, chợt đổi ra hững hờ, rỗng không, hình như ba hồn bảy vía đã tan biến đi đâu mất.
Hắn chầm chậm đưa thanh Thiêu Hoả Côn lên, dưới bề mặt đen thẫm, có thể thấy rõ từng gân nhỏ li ti màu đỏ, y như mạch máu, chạy khắp trên thân gậy, chạy lên cả hạt châu gắn nơi đỉnh đầu. Vận thiên thư thôi thúc Nhiếp Hồn Bỗng từng đợt từng đợt khí tức hắc ám như vỡ bờ lan tỏa tòan bộ Thông Thiên làm tất cả đệ tử cùng các trưởng lão đều phải thức giấc, lúc này các thủ tọa đang nghĩ ngơi ở chỗ xa cũng cảm nhận được khí tức hung ác này làm ai cũng biến sắc, chẳng lẻ ma giáo lại dám tấn công mọi người vội vã thức dậy khoát vội quần áo rồi vận pháp bảo bay đi Trương Tiểu Phàm cảm ứng được có nhiều khí tức đang đến nên thu hồi khí tức dùng vô ảnh ước cùng quỷ ảnh bộ phiêu diêu đi mất mọi người khi đến nơi chỉ còn lại những vệt đen của hắc ám, đám thủ tọa đến nơi đều nhếu mày suy đoán chân thân của đám khí tức này.
Hôm sau, Thất Mạch Hội Võ của Thanh Vân Môn bước vào vòng thứ ba.
Mười sáu đệ tử, vừa vặn chia đều ra tám lôi đài, thi đấu cùng một lúc. Trong ba người của Đại Trúc Phong, thì Trương Tiểu Phàm thi ở đài quẻ Khảm, Tống Đại Nhân ở đài quẻ Ly, Điền Linh Nhi ở đài quẻ Càn, chính là đài to nhất, nổi bật nhất, đấu với Lục Tuyết Kỳ.
Theo cách nói của Tăng Thư Thư, người bạn mà Trương Tiểu Phàm mới quen biết được có ba ngày nhưng đã trở nên hết sức thân thuộc, ngay ở việc sắp xếp lôi đài, mấy lão già trong Thanh Vân Môn cũng tỏ ra rất có vấn đề.
Căn bản là trận đấu giữa Lục Tuyết Kỳ và Điền Linh Nhi vốn đã thu hút nhiều người, Lục Tuyết Kỳ với thanh Thiên Gia thì khỏi phải nói, mấy ngày nay đám đệ tử trẻ tuổi hễ thấy nàng lên đài thi đấu, là lại quây kín lớp ngoài lớp trong, đến nước cũng không lọt. Còn Điền Linh Nhi của Đại Trúc Phong thì vốn nổi danh từ lâu, hai ngày nay càng đại hiển thân thủ, liên tiếp khắc chế được cường địch, ai nấy đều chú ý, lại thêm dung mạo cũng xinh đẹp, cũng rực rỡ như Lục Tuyết Kỳ, những kẻ hiếu sự đều xì xào bàn tán.
Họ là hai nữ đệ tử xuất sắc nhất trong vòng một trăm năm nay ở Thanh Vân Môn, hôm nay gặp nhau, kể là quá sớm, trong hàng trưởng bối có người tỏ vẻ tiếc rẻ, nhưng đám đệ tử trẻ tuổi thì ai cũng mừng rỡ nhảy cẫng lên, từ sớm đã đến đài quẻ Càn vây kín như nêm.
Tống Đại Nhân và Trương Tiểu Phàm đứng trước mặt Điền Bất Dịch, chào biệt lão, Điền Bất Dịch nhìn Tống Đại Nhân bảo:
-Hôm nay đối thủ của con là Thường Tiễn bên chi chính, người này tính tình kiên nhẫn, tu đạo nhiều năm, khả năng phòng ngự rất tốt, hoàn toàn trái ngược với tiên kiếm Thập Hổ mà con tu luyện, phải cẩn thận đó! Tống Đại Nhân cung cung kính kính đáp:
-Vâng, sư phụ.
Trương Tiểu Phàm giật mình, cảm thấy cái tên này hình như rất quen tai, nghĩ một lúc mới nhớ ra đó chính là người đã dẫn hắn và Lâm Kinh Vũ lên Ngọc Thanh Điện năm năm về trước, khi hắn thượng sơn lần đầu tiên. Nhớ đến đây, hắn bất giác lại hoài niệm Lâm Kinh Vũ, nghe nói giờ này hôm qua người bạn thân đã thắng trận thứ hai, thực lực xuất chúng, được coi như một nhân tài, tiếc là hắn không rỗi để chạy qua chúc mừng.
Điền Bất Dịch đưa mắt nhìn sang Trương Tiểu Phàm bên cạnh Tống Đại Nhân, gã tiểu đồ đệ xuất sắc hơn tưởng tượng đang cúi đầu đứng đó, không hé một tiếng. Điền Bất Dịch cau mày bảo:
-Lão thất, con cũng phải cẩn thận, ra tay vừa phải là được, đừng để bị thương là được rồi!
Trương Tiểu Phàm giật mình, nhưng người bên cạnh không nhận ra cảm giác nội tâm của hắn, hắn chỉ khe khẽ đáp:
-Vâng, sư phụ!
Tống Đại Nhân dõi mắt về phía xa, nói với Điền Bất Dịch:
-Sư phụ, không còn sớm nữa, con và tiểu sư đệ đi đây!
Điền Bất Dịch gật đầu, Tô Như cũng mỉm cười:
-Chú ý cẩn thận!
Tống Đại Nhân ứng tiếng, cùng Trương Tiểu Phàm chen ra ngoài vòng người, trên đường đi, y lờ mờ cảm thấy hôm nay tiểu sư đệ hình như hơi lạ, âm thầm lặng lẽ khác hẳn ngày thường, bèn hỏi Trương Tiểu Phàm:
-Tiểu sư đệ, sao chẳng nói gì cả, có phải là không khỏe hả
Trương Tiểu Phàm liếc nhìn đại sư huynh, gượng cười, nhưng không trả lời.
Tống Đại Nhân cởi mở bảo:
-Đệ đừng nghĩ ngợi nhiều, đừng quá xem nặng chuyện tình cảm.
-Đệ biết.
Trương Tiểu Phàm ứng tiếng, lòng âm thầm tự nhủ:
-Bọn họ chẳng hề để ta vào mắt.
Trương Tiểu Phàm khẽ thở dài rồi bước về chỗ mình thi đấu......Lòng nặng trĩu bước chân nặng nề từng hình ảnh cứ chạy qua đầu óc phải chăng là do cỗ thân thể này phát ra.......khẽ thở hắt ra rồi lên đài mọi người đều nhìn cậu với ánh mắt hiếu kỳ cậu đột nhiên cảm thấy chán ghét rồi nhìn về phía đối thủ.
"coong" tiếng chuông vang lên Trương Tiểu Phàm vòng tay lại:
-Đệ Tử Đại Trúc Phong Trương Tiểu Phàm, mong sư huynh xuất hết toàn lực
-Đệ Tử Phong Hồi Phong Bành Xương, mong sư đệ thủ hạ lưu tình
Bành Xương vừa nói hết câu đã rút kiếm bắt pháp quyết tiếng lên vì cậu đã nghe sơ qua về thực lực của vị sư đệ này nên phải tốc chiến tốc thắng. Tiểu Phàm Ung dung bắt pháp quyết xích diễm nhẹ nhàng bay ra sáng rực làm vị trưởng lão đang ngồi ở trên ghế cũng phải bật dậy, lão không ngờ Điền Bất Dịch lại truyền xích diễm cho y. Mọi người cảm giác nóng rát vội lui lại thêm vài bước chân, lúc này trên đài Tiểu Phàm chỉ cười nhẹ nhàng dẫn động vạn kiếm quy tông thức thứ nhất huyền nguyễn thức, hàng ngàn ánh kiếm lơ lững giữa không gian, ngay lúc nay tại thời điểm này mọi người trố mắt ra vì cứ ngỡ đây là Tru Tiên Kiếm Trận trong truyền thuyết ư, Bành xường thì đang hứng chịu áp lực khổng lồ thất khiếu bắt đầu chảy máu, "ầm" Bành Xương không chịu nổi uy áp đó nên bị đánh bay khỏi võ đài trên người chi chít vết thương thất khiếu chảy máu thật thảm hại. Trương Tiểu Phàm nhẹ nhàng đi về phía chỗ Điền Linh Nhi và Lục Tuyết Kỳ đang thi đấu. Còn Bành Xương thì được mọi người đứa đi chữa thương, trên tay Tiểu Phàm vẫn cầm Xích Diễm đang rực cháy
Lòng hắn vốn đau như muối xát, nhưng đến lúc này, chợt đổi ra hững hờ, rỗng không, hình như ba hồn bảy vía đã tan biến đi đâu mất.
Hắn chầm chậm đưa thanh Thiêu Hoả Côn lên, dưới bề mặt đen thẫm, có thể thấy rõ từng gân nhỏ li ti màu đỏ, y như mạch máu, chạy khắp trên thân gậy, chạy lên cả hạt châu gắn nơi đỉnh đầu. Vận thiên thư thôi thúc Nhiếp Hồn Bỗng từng đợt từng đợt khí tức hắc ám như vỡ bờ lan tỏa tòan bộ Thông Thiên làm tất cả đệ tử cùng các trưởng lão đều phải thức giấc, lúc này các thủ tọa đang nghĩ ngơi ở chỗ xa cũng cảm nhận được khí tức hung ác này làm ai cũng biến sắc, chẳng lẻ ma giáo lại dám tấn công mọi người vội vã thức dậy khoát vội quần áo rồi vận pháp bảo bay đi Trương Tiểu Phàm cảm ứng được có nhiều khí tức đang đến nên thu hồi khí tức dùng vô ảnh ước cùng quỷ ảnh bộ phiêu diêu đi mất mọi người khi đến nơi chỉ còn lại những vệt đen của hắc ám, đám thủ tọa đến nơi đều nhếu mày suy đoán chân thân của đám khí tức này.
Hôm sau, Thất Mạch Hội Võ của Thanh Vân Môn bước vào vòng thứ ba.
Mười sáu đệ tử, vừa vặn chia đều ra tám lôi đài, thi đấu cùng một lúc. Trong ba người của Đại Trúc Phong, thì Trương Tiểu Phàm thi ở đài quẻ Khảm, Tống Đại Nhân ở đài quẻ Ly, Điền Linh Nhi ở đài quẻ Càn, chính là đài to nhất, nổi bật nhất, đấu với Lục Tuyết Kỳ.
Theo cách nói của Tăng Thư Thư, người bạn mà Trương Tiểu Phàm mới quen biết được có ba ngày nhưng đã trở nên hết sức thân thuộc, ngay ở việc sắp xếp lôi đài, mấy lão già trong Thanh Vân Môn cũng tỏ ra rất có vấn đề.
Căn bản là trận đấu giữa Lục Tuyết Kỳ và Điền Linh Nhi vốn đã thu hút nhiều người, Lục Tuyết Kỳ với thanh Thiên Gia thì khỏi phải nói, mấy ngày nay đám đệ tử trẻ tuổi hễ thấy nàng lên đài thi đấu, là lại quây kín lớp ngoài lớp trong, đến nước cũng không lọt. Còn Điền Linh Nhi của Đại Trúc Phong thì vốn nổi danh từ lâu, hai ngày nay càng đại hiển thân thủ, liên tiếp khắc chế được cường địch, ai nấy đều chú ý, lại thêm dung mạo cũng xinh đẹp, cũng rực rỡ như Lục Tuyết Kỳ, những kẻ hiếu sự đều xì xào bàn tán.
Họ là hai nữ đệ tử xuất sắc nhất trong vòng một trăm năm nay ở Thanh Vân Môn, hôm nay gặp nhau, kể là quá sớm, trong hàng trưởng bối có người tỏ vẻ tiếc rẻ, nhưng đám đệ tử trẻ tuổi thì ai cũng mừng rỡ nhảy cẫng lên, từ sớm đã đến đài quẻ Càn vây kín như nêm.
Tống Đại Nhân và Trương Tiểu Phàm đứng trước mặt Điền Bất Dịch, chào biệt lão, Điền Bất Dịch nhìn Tống Đại Nhân bảo:
-Hôm nay đối thủ của con là Thường Tiễn bên chi chính, người này tính tình kiên nhẫn, tu đạo nhiều năm, khả năng phòng ngự rất tốt, hoàn toàn trái ngược với tiên kiếm Thập Hổ mà con tu luyện, phải cẩn thận đó! Tống Đại Nhân cung cung kính kính đáp:
-Vâng, sư phụ.
Trương Tiểu Phàm giật mình, cảm thấy cái tên này hình như rất quen tai, nghĩ một lúc mới nhớ ra đó chính là người đã dẫn hắn và Lâm Kinh Vũ lên Ngọc Thanh Điện năm năm về trước, khi hắn thượng sơn lần đầu tiên. Nhớ đến đây, hắn bất giác lại hoài niệm Lâm Kinh Vũ, nghe nói giờ này hôm qua người bạn thân đã thắng trận thứ hai, thực lực xuất chúng, được coi như một nhân tài, tiếc là hắn không rỗi để chạy qua chúc mừng.
Điền Bất Dịch đưa mắt nhìn sang Trương Tiểu Phàm bên cạnh Tống Đại Nhân, gã tiểu đồ đệ xuất sắc hơn tưởng tượng đang cúi đầu đứng đó, không hé một tiếng. Điền Bất Dịch cau mày bảo:
-Lão thất, con cũng phải cẩn thận, ra tay vừa phải là được, đừng để bị thương là được rồi!
Trương Tiểu Phàm giật mình, nhưng người bên cạnh không nhận ra cảm giác nội tâm của hắn, hắn chỉ khe khẽ đáp:
-Vâng, sư phụ!
Tống Đại Nhân dõi mắt về phía xa, nói với Điền Bất Dịch:
-Sư phụ, không còn sớm nữa, con và tiểu sư đệ đi đây!
Điền Bất Dịch gật đầu, Tô Như cũng mỉm cười:
-Chú ý cẩn thận!
Tống Đại Nhân ứng tiếng, cùng Trương Tiểu Phàm chen ra ngoài vòng người, trên đường đi, y lờ mờ cảm thấy hôm nay tiểu sư đệ hình như hơi lạ, âm thầm lặng lẽ khác hẳn ngày thường, bèn hỏi Trương Tiểu Phàm:
-Tiểu sư đệ, sao chẳng nói gì cả, có phải là không khỏe hả
Trương Tiểu Phàm liếc nhìn đại sư huynh, gượng cười, nhưng không trả lời.
Tống Đại Nhân cởi mở bảo:
-Đệ đừng nghĩ ngợi nhiều, đừng quá xem nặng chuyện tình cảm.
-Đệ biết.
Trương Tiểu Phàm ứng tiếng, lòng âm thầm tự nhủ:
-Bọn họ chẳng hề để ta vào mắt.
Trương Tiểu Phàm khẽ thở dài rồi bước về chỗ mình thi đấu......Lòng nặng trĩu bước chân nặng nề từng hình ảnh cứ chạy qua đầu óc phải chăng là do cỗ thân thể này phát ra.......khẽ thở hắt ra rồi lên đài mọi người đều nhìn cậu với ánh mắt hiếu kỳ cậu đột nhiên cảm thấy chán ghét rồi nhìn về phía đối thủ.
"coong" tiếng chuông vang lên Trương Tiểu Phàm vòng tay lại:
-Đệ Tử Đại Trúc Phong Trương Tiểu Phàm, mong sư huynh xuất hết toàn lực
-Đệ Tử Phong Hồi Phong Bành Xương, mong sư đệ thủ hạ lưu tình
Bành Xương vừa nói hết câu đã rút kiếm bắt pháp quyết tiếng lên vì cậu đã nghe sơ qua về thực lực của vị sư đệ này nên phải tốc chiến tốc thắng. Tiểu Phàm Ung dung bắt pháp quyết xích diễm nhẹ nhàng bay ra sáng rực làm vị trưởng lão đang ngồi ở trên ghế cũng phải bật dậy, lão không ngờ Điền Bất Dịch lại truyền xích diễm cho y. Mọi người cảm giác nóng rát vội lui lại thêm vài bước chân, lúc này trên đài Tiểu Phàm chỉ cười nhẹ nhàng dẫn động vạn kiếm quy tông thức thứ nhất huyền nguyễn thức, hàng ngàn ánh kiếm lơ lững giữa không gian, ngay lúc nay tại thời điểm này mọi người trố mắt ra vì cứ ngỡ đây là Tru Tiên Kiếm Trận trong truyền thuyết ư, Bành xường thì đang hứng chịu áp lực khổng lồ thất khiếu bắt đầu chảy máu, "ầm" Bành Xương không chịu nổi uy áp đó nên bị đánh bay khỏi võ đài trên người chi chít vết thương thất khiếu chảy máu thật thảm hại. Trương Tiểu Phàm nhẹ nhàng đi về phía chỗ Điền Linh Nhi và Lục Tuyết Kỳ đang thi đấu. Còn Bành Xương thì được mọi người đứa đi chữa thương, trên tay Tiểu Phàm vẫn cầm Xích Diễm đang rực cháy
Danh sách chương