"Hô!", Lý Minh thở mạnh tản đi Thái Cực Đồ nằm vật ra đất không nhúc nhích, hắn quá thoát lực không cách nào động đậy, chỉ còn nằm bẹp ra hít lấy hít để, đem linh khí ào ào đổ vào kỳ kinh bát mạch khôi phục pháp lực. Đinh Kiền vẫn chống kiếm đứng trơ ra đó, xích hỏa hai hốc mắt chỉ còn như hai ngọn nến lay lắt trước gió, tùy thời thổi một hơi liền tắt ngúm.
Đột nhiên từ xa có tiếng cười khúc khích vọng tới: "Ồh. Đây chẳng phải Hình Khí Môn Lý công tử oai chấn Hống Sơn sao!", tiếng nói du dương nhẹ nhàng giống như muốn ru cho Lý Minh chìm đắm vào giấc ngủ, đôi mắt hắn lờ đờ muốn sụp xuống.
"Lý đại ca bị thương ư, để tiểu muội muội tới giúp đại ca!", một bóng hình xinh đẹp thướt tha đáp xuống, sau lưng nàng đeo một cây thất huyền cầm, dung mạo mười phần xinh đẹp, thân hình lồi lõm bỏng mắt.
Lý Minh giống như muốn ngủ mà lại không ngủ được, mắt hắn mấy lần nhắm nghiền rồi lại trừng lên khiến cho vị cô nương xinh đẹp thoáng chút ngạc nhiên, thầm khen định lực hắn mạnh mẽ, Lý Minh mê sảng nói: "Muội tử là?"
Vị cô nương lại cất lên giọng nói du dương: "Tiểu muội là Hồ Điệp Nhi, ân sư của muội là Thiên Hoa Tông Chủ, ca ca cứ gọi muội là Điệp Nhi.", giọng nói của nàng chất chứa kỳ lạ âm luật, cỏ cây xung quanh cùng vì nàng mà đung đưa rũ xuống, môn công phu nàng luyện gọi Huyễn Âm Công, dựa trên âm luật lắt léo của dao cầm hòng mê huyễn địch nhân, kẻ nào đạo tâm yếu đuối rất dễ bị nàng khống chế trở thành mê muội vì nàng mà phục vụ.
Lý Minh đôi mắt đờ đẫn tiến đến gần Hồ Điệp Nhi, nhưng nàng vô cùng đề phòng, từng bước lùi lại giữ khoảng cách cố định với hắn, đồng thời cặp mắt chằm chằm quan sát, miệng vẫn không ngớt phun ra lời nói ngọt ngào mê hoặc khiến cho Lý Minh tâm thần tán loạn, bước chân lạc nhịp vội vã tiến về phía nàng. Hồ Điệp Nhi giống như thải điệp bay lượn quanh người hắn, mùi hương tỏa ra ngào ngạt, Lý Minh vồ hụt bên này, chụp hụt bên kia, không sao đụng tới vạt áo nàng. Đột nhiên hắn khựng lại, khuôn mặt trở nên đen như đít nồi nói: "Dừng, lão tử không có thời gian chơi đùa với ngươi.”, đoạn hắn cắp mông định đi về phía Đinh Kiền.
Điệp Nhi lưng toát mồ hôi lạnh, vừa rồi Lý Minh là hoàn toàn trêu đùa nàng, Huyễn Âm Công hoàn toàn vô dụng đối với hắn, nếu nàng không cẩn thận để hắn áp sát chụp được thì chưa biết chuyện gì xảy ra, may mắn nàng là người cẩn thận chu toàn, nghe lời sư phụ dặn dò luôn kiên nhẫn đề phòng hắn, nàng giọng như chim hót nói: "Công tử vừa rồi bị Triệu gia Ngũ Diệu huynh đệ trọng thương, tiểu muội muội tới giúp công tử trị thương nha."
Năm vầng tiểu nhật chói mắt trên bình nguyên không thoát khỏi ánh mắt nàng, Điệp Nhi chạy tới đây vừa lúc Ngũ Diệu huynh đệ bỏ trốn, bọn hắn sợ nhưng nàng không sợ, nàng đã nhìn ra Lý Minh bị thương không nhẹ, rất hiếm có cơ hội bắt được một gã tuyệt đỉnh đồng nhân làm lô đỉnh, nàng khi nào chịu buông tha bèn cật lực thi triển Huyễn Âm Công, vừa rồi nàng cũng chỉ là thăm dò hắn, giọng càng thánh thót du dương tới đắm say thiên địa.
Lý Minh đứng khựng lại, nàng mừng vui càng gia tăng pháp lực, nhưng hắn bỗng nhiên quay đầu lạnh lùng nói: "Hồ lão bà chưa kể với ngươi? Mê hoặc ta Thiên Hoa Tông còn phải tu thêm năm trăm năm nữa."
Hồ Điệp Nhi quả thực chỉ nghe Hồ Tử Uyên dặn dò cận thẩn, cũng không kể với nàng về sự vụ chịu thiệt thòi chốn Sơn Dương Đảo, nàng không ngờ tới Huyễn Âm Công lại vô dụng đối với hắn, nàng trong lúc chạy tới đây đã dễ dàng chém qua mấy gã thiếu niên bằng cách sử Huyễn Âm Công, lần đầu nàng thấy người miễn nhiễm với pháp môn này nên rất ngạc nhiên, nàng vẫn quyến rũ nói: "Công tử dù thoát khỏi Huyễn Âm Công nhưng không thoát khỏi tay tiểu muội, công tử bị thương nặng như vậy, không mất dăm ba canh giờ thì không xong, để tiểu muội làm lô đỉnh giúp công tử trị thương", người nàng uốn éo như độc xà đu đưa qua lại.
"Tiểu muội tử, ta thời điểm vừa rồi mê sảng là lúc lừa ngươi tranh thủ trị thương, thực lực bấy giờ đã khôi phục tám thành, muội tử có muốn thử một chút Thái Cực Đồ!", Lý Minh tự tin đem khí thế phóng ra, Thái Cực Đồ ầm ầm vận chuyển nghiền ép về Hồ Điệp Nhi khiến nàng không tự chủ được lùi lại, nàng nhíu mày tự hỏi gã thiếu niên này là quái vật hay sao, tốc độ hồi phục lại nhanh tới kinh người như vậy, nàng có chút không nắm chắc có thể bắt được hắn, nàng đưa mắt nhìn xung quanh suy xét thiệt hơn.
Phần Lý Minh, hắn mặc kệ Thiên Hoa Tông yêu vật đứng ba hoa, trực tiếp theo khung xương leo lên tận vai cùa Đinh Kiền đứng kiểm tra hai đốm xích hỏa, hắn cẩn thận tỉ mỉ xem xét trước sau, dường như sợ làm cho đóa xích hỏa tắt mất, Đinh Kiền vẫn mông lung không cử động.
Đột nhiên Hồ Điệp Nhi miệng vẫn nói nhưng lạnh lùng ra đòn sát thủ, nguyên thần nàng khuếch trương rộng lớn, đem Lý Minh vây nhốt vào trong, Nguyên Linh nàng hiện lên một cây dao cầm vàng óng, từng sợi dây đàn bốc lên thanh khí mịt mờ, một tôn Hồ Điệp Nhi khác lập tức xuất hiện ngồi ôm dao cầm gẩy vang bão táp đánh về Lý Minh, nàng ngay khi xuất chiêu đã đem lợi thế cảnh giới to lớn của mình là Nguyên Linh ra đàn áp Lý Minh.
Lý Minh không hoảng mà tươi cười nhìn nàng, Truy Hồn Xích xuất hiện ánh lên tử sắc, hắn vung hữu thủ theo hình cầu vồng quất mạnh, nơi tử xích đi qua, thần thông đạo pháp hình thành từ Nguyên Linh tan vỡ, tử xích yêu tà dũng mãnh vụt thẳng vào cây dao cầm đem vũ khí của Hồ Điệp Nhi đánh nứt vỡ, một chiêu trực tiếp chấn cho Nguyên Linh nàng đại thương. Điệp Nhi kinh hãi vội vã đem nguyên thần thu hồi, bảy sợi dao cầm sau lưng bung ra như bảy đầu chân long dũng mãnh vồ đánh về Lý Minh, bản thân nàng xoay lưng cưỡi thân cầm tăng tốc bỏ chạy.
Lý Minh thi triển Bát Long Quyền đập vỡ sáu đầu chân long, đầu chân long cuối cùng hắn khéo léo khống lực để đòn đánh của Hồ Điệp Nhi đập vào ngực mình, đoạn hắn lại nằm lăn ra đất thở hổn hển, thậm chí miệng còn phụt ra một cột máu rất lớn, cái đầu nghẹo sang một bên không động đậy, một lúc sau rốt cục có kẻ tới.
"Haha bọn nhân tộc ngu ngốc, các ngươi đâu hiểu được đạo chim sẻ rình bọ ngựa!", một gã yêu nhân xuất hiện, gã dường như là người của Tây Lâm Cung, yêu khí nồng nặc không chút kiếng kỵ phóng ra. Gã hùng hổ xông lên muốn bắt Lý Minh thì bất ngờ hắn ngồi dậy xuất một quyền đấm thẳng vào mũi gã, gã choáng váng quá ngã nhào ra đất, Lý Minh nhảy xổ lại túm được cổ đấm lia lịa liên tục, hắn muốn dùng võ phục nhân nên ra tay rất mạnh, mỗi quyền đều vận toàn lực ra tay.
Phụt phụt, hai chiếc sừng trước mũi gã yêu thú thò ra, tiếp theo là chiếc mũi lợn to tướng, Lý Minh tiếp tục giã xuống, hai chiếc tai cuối cùng lòi ra, gã yêu nhân hiện nguyên hình là một đầu Trư Yêu tai to mặt lớn, đầu Trư Yêu hét lên đau đớn, cuối cùng không chịu được ngất xỉu đi, Lý Minh cũng lăn ra đất thở hồng hộc rồi ngất xỉu, len lén đem máu Trư Yêu bôi khắp người mình.
Trên bình nguyên cách đó mấy dặm, có mấy nhóm đệ tử cũng đang mai phục, đơn độc có, đoàn đội có, nhưng đều không dám tiến về phía trước, trò giả chết của Lý Minh không thể gạt được bọn hắn lần thứ ba, tất cả đều lẳng lặng rút đi.
Lý Minh nằm đợi hồi lâu không thấy động tĩnh thì thở dài lồm cồm bò dậy nhìn xung quanh, cuối cùng đem một loạt túi lớn túi nhỏ lần lượt đổ ra, pháp bảo đan dược công pháp chất một đống lớn, đây đều là đồ đạc của bọn Ngũ Diệu huynh đệ, thậm chí còn có chút váy áo nữ nhân của Hồ Điệp Nhi, đều bị hắn dùng Thiên Long Đoạt Vận lấy mất, hắn chọn lọc mấy thứ dùng được đem ném hết vào túi của mình, còn lại thì phóng hỏa đốt sạch sẽ, đây chính là đạo mượn đồ không để lại dấu vết.
Về phần Đinh Kiền, lão vẫn đứng chống kiếm như tượng gỗ, Lý Minh không sao gọi lão tỉnh lại, xích hỏa ở hốc mắt chưa tắt nhưng yếu ớt vô cùng, Lý Minh ngu ngơ không biết làm sao, đột nhiên trong đầu hắn hiện ra ý tưởng điên rồ, hắn đem yêu đao khắc một tòa tế đàn dưới chân, chính mình tọa hạ ngồi ở giữa tế đàn, miệng lầm rầm cổ ngữ kỳ quái.
Theo tiếng tụng của hắn, Truy Hồn Xích giống như đầu mãng xà leng keng chuyển động, Truy Hồn Xích vọt lên không trung, từng tử sắc cổ ngữ theo miệng Lý Minh hiện ra bám vào thân xích đem thân xích ánh lên tử sắc âm u, hắn đưa tay chộp lấy một đầu tử xích quấn mạnh, đầu còn lại giống như thiên đao đem thời không xoáy ra một hắc động lớn, từ trong hắc động Cửu U khí tức tuôn trào đem bình nguyên nhấn chìm thành đêm đen, lờ mờ qua hắc động có thể nhìn thấy Vong Xuyên Giang, Nại Hà Kiều cùng Vong Đài sau lớp tử khí mờ mịt.
Lý Minh tay bắt pháp quyết, miệng tụng chú ngữ tuôn vào hắc động, hắn gọi ra tên Đinh Kiền, dưới Vong Xuyên Giang ngàn vạn u hồn khổ ải mê muội nổi trôi theo dòng nước bỗng có một cặp mắt tỉnh dậy, hồn phách thức tỉnh rũ bỏ nước sông leo lên Nại Hà Kiều ngơ ngác đứng nhìn, Lý Minh nhanh như chớp quăng Truy Hồn Xích xuyên qua hắc động trói bắt lấy hồn phách kia kéo về dương gian.
“Kẻ nào nhiễu loạn Cửu U!”, tiếng quát vang lên chấn cho hồn phách Lý Minh đau đớn muốn vỡ nát, đúng lúc này Triệu Vương Hành Khiển Khúc Tào xuất hiện truy sát, Tam Thập Lục Thương kéo theo Vong Xuyên thủy khí ngập trời đâm về phía hắc động, mũi thương còn chưa tới mà lực lượng đã xuyên qua hắc động ép cho bình nguyên sụp xuống, Cửu U khí tức tràn lan.
“Hỏng bét!”, Lý Minh kêu lên, Truy Hồn Xích của hắn còn một đoạn ngắn nữa mới thoát khỏi Cửu U, Khúc Tào pháp lực quá kinh khiếp, một chiêu đã đem không gian kéo giãn ra, dù cho Lý Minh tận lực thu hồi tử xích cũng vô phương rút ngắn khoảng cách, mũi thương của Khúc Tào chỉ còn cách linh hồn kia trong gang tấc, xem ra cả hai đều phải mất mạng.
Trong đầu chợt lóe lên tia suy nghĩ, Lý Minh dùng Cửu U ngữ gào to: “Báo Thiên Tháp!”, đồng thời hắn móc trong túi ra một tòa tháp giả tế lên, vân vũ khí tức tỏa ra cuồn cuộn, tiếp theo hắn vung Âm Dương Côn dứ dứ định đập xuống.
Khúc Tào trông thấy tòa tháp xuất hiện thì kinh hãi quay lui, hắn vẫn còn nhớ tới Man Hoang một đòn Lý Minh đánh ra đem lão Diêm Vương cùng hắn suýt chôn vùi, bóng ma trong lòng vẫn còn khiến hắn hoảng sợ không thể phân biệt thật giả mà định rút chạy. Nhưng hồi lâu trông thấy Lý Minh lừng khừng không dám hạ thủ, Khúc Tào tất nhiên liền phát hiện mình bị lừa, hắn tức giận gầm lên xách theo Tam Thập Lục Thương quay lại truy đuổi theo âm hồn vừa bị cướp.
Đột nhiên Truy Hồn Xích của Lý Minh mất khống chế, leng keng bay vào trong tay hồn phách kia, hồn phách hư ảo bỗng hóa lớn biến thành một vị nam nhân đỉnh thiên lập địa, chiến giáp uy nghiêm, khí thế xung thiên không kém gì Khúc Tào, vị nam nhân sử Truy Hồn Xích một đòn bức lui Tam Thập Lục Thương, phá nát không gian cầm cố.
Khúc Tào gào thét đánh giết, Vong Xuyên Giang bị hắn tế lên giống như đầu thủy long hung mãnh truy kích vị nam nhân hồn phách, Nại Hà Kiều hóa lớn biến thành một trường vũ khí khổng lồ đè ép về phía hắc động, không gian bị nghiền ép ầm ầm vỡ nát thành vô số mảnh.
Vị nam nhân kia hồn phách ngày càng mờ đi, bị nghiền ép không cách nào thoát khỏi Khúc Tào, đột nhiên thanh cổ kiếm khổng lồ bên cạnh bộ xương Đinh Kiền lăng không tự động bay tới hắc động tiến vào tay vị nam nhân kia. Trên thân cổ kiếm, long tự bỗng nhiên sáng lòa, cổ kiếm rung động giống như đang reo vang vui mừng, vị nam nhân khí thế tăng vọt, đem Cửu U khí tức bức lui, một kiếm bổ ra chém đứt một đoạn Vong Xuyên Giang, một kiếm khác chém bay một góc Nại Hà Kiều.
Khúc Tào kinh sợ không dám đuổi theo, vội vã thu hồi hai món bảo vật, e sợ cho địch nhân chém hỏng sẽ gây loạn Cửu U giới, hắn bất lực dõi theo vị nam nhân kia biến mất trên bầu trời Cửu U, ánh mắt kỳ dị lại xuyên qua hắc động nhìn về Lý Minh bị tử khí phủ vây, miệng than thở: “Đánh giảm hai mươi năm dương thọ Lý tiểu tử!”
Đột nhiên từ xa có tiếng cười khúc khích vọng tới: "Ồh. Đây chẳng phải Hình Khí Môn Lý công tử oai chấn Hống Sơn sao!", tiếng nói du dương nhẹ nhàng giống như muốn ru cho Lý Minh chìm đắm vào giấc ngủ, đôi mắt hắn lờ đờ muốn sụp xuống.
"Lý đại ca bị thương ư, để tiểu muội muội tới giúp đại ca!", một bóng hình xinh đẹp thướt tha đáp xuống, sau lưng nàng đeo một cây thất huyền cầm, dung mạo mười phần xinh đẹp, thân hình lồi lõm bỏng mắt.
Lý Minh giống như muốn ngủ mà lại không ngủ được, mắt hắn mấy lần nhắm nghiền rồi lại trừng lên khiến cho vị cô nương xinh đẹp thoáng chút ngạc nhiên, thầm khen định lực hắn mạnh mẽ, Lý Minh mê sảng nói: "Muội tử là?"
Vị cô nương lại cất lên giọng nói du dương: "Tiểu muội là Hồ Điệp Nhi, ân sư của muội là Thiên Hoa Tông Chủ, ca ca cứ gọi muội là Điệp Nhi.", giọng nói của nàng chất chứa kỳ lạ âm luật, cỏ cây xung quanh cùng vì nàng mà đung đưa rũ xuống, môn công phu nàng luyện gọi Huyễn Âm Công, dựa trên âm luật lắt léo của dao cầm hòng mê huyễn địch nhân, kẻ nào đạo tâm yếu đuối rất dễ bị nàng khống chế trở thành mê muội vì nàng mà phục vụ.
Lý Minh đôi mắt đờ đẫn tiến đến gần Hồ Điệp Nhi, nhưng nàng vô cùng đề phòng, từng bước lùi lại giữ khoảng cách cố định với hắn, đồng thời cặp mắt chằm chằm quan sát, miệng vẫn không ngớt phun ra lời nói ngọt ngào mê hoặc khiến cho Lý Minh tâm thần tán loạn, bước chân lạc nhịp vội vã tiến về phía nàng. Hồ Điệp Nhi giống như thải điệp bay lượn quanh người hắn, mùi hương tỏa ra ngào ngạt, Lý Minh vồ hụt bên này, chụp hụt bên kia, không sao đụng tới vạt áo nàng. Đột nhiên hắn khựng lại, khuôn mặt trở nên đen như đít nồi nói: "Dừng, lão tử không có thời gian chơi đùa với ngươi.”, đoạn hắn cắp mông định đi về phía Đinh Kiền.
Điệp Nhi lưng toát mồ hôi lạnh, vừa rồi Lý Minh là hoàn toàn trêu đùa nàng, Huyễn Âm Công hoàn toàn vô dụng đối với hắn, nếu nàng không cẩn thận để hắn áp sát chụp được thì chưa biết chuyện gì xảy ra, may mắn nàng là người cẩn thận chu toàn, nghe lời sư phụ dặn dò luôn kiên nhẫn đề phòng hắn, nàng giọng như chim hót nói: "Công tử vừa rồi bị Triệu gia Ngũ Diệu huynh đệ trọng thương, tiểu muội muội tới giúp công tử trị thương nha."
Năm vầng tiểu nhật chói mắt trên bình nguyên không thoát khỏi ánh mắt nàng, Điệp Nhi chạy tới đây vừa lúc Ngũ Diệu huynh đệ bỏ trốn, bọn hắn sợ nhưng nàng không sợ, nàng đã nhìn ra Lý Minh bị thương không nhẹ, rất hiếm có cơ hội bắt được một gã tuyệt đỉnh đồng nhân làm lô đỉnh, nàng khi nào chịu buông tha bèn cật lực thi triển Huyễn Âm Công, vừa rồi nàng cũng chỉ là thăm dò hắn, giọng càng thánh thót du dương tới đắm say thiên địa.
Lý Minh đứng khựng lại, nàng mừng vui càng gia tăng pháp lực, nhưng hắn bỗng nhiên quay đầu lạnh lùng nói: "Hồ lão bà chưa kể với ngươi? Mê hoặc ta Thiên Hoa Tông còn phải tu thêm năm trăm năm nữa."
Hồ Điệp Nhi quả thực chỉ nghe Hồ Tử Uyên dặn dò cận thẩn, cũng không kể với nàng về sự vụ chịu thiệt thòi chốn Sơn Dương Đảo, nàng không ngờ tới Huyễn Âm Công lại vô dụng đối với hắn, nàng trong lúc chạy tới đây đã dễ dàng chém qua mấy gã thiếu niên bằng cách sử Huyễn Âm Công, lần đầu nàng thấy người miễn nhiễm với pháp môn này nên rất ngạc nhiên, nàng vẫn quyến rũ nói: "Công tử dù thoát khỏi Huyễn Âm Công nhưng không thoát khỏi tay tiểu muội, công tử bị thương nặng như vậy, không mất dăm ba canh giờ thì không xong, để tiểu muội làm lô đỉnh giúp công tử trị thương", người nàng uốn éo như độc xà đu đưa qua lại.
"Tiểu muội tử, ta thời điểm vừa rồi mê sảng là lúc lừa ngươi tranh thủ trị thương, thực lực bấy giờ đã khôi phục tám thành, muội tử có muốn thử một chút Thái Cực Đồ!", Lý Minh tự tin đem khí thế phóng ra, Thái Cực Đồ ầm ầm vận chuyển nghiền ép về Hồ Điệp Nhi khiến nàng không tự chủ được lùi lại, nàng nhíu mày tự hỏi gã thiếu niên này là quái vật hay sao, tốc độ hồi phục lại nhanh tới kinh người như vậy, nàng có chút không nắm chắc có thể bắt được hắn, nàng đưa mắt nhìn xung quanh suy xét thiệt hơn.
Phần Lý Minh, hắn mặc kệ Thiên Hoa Tông yêu vật đứng ba hoa, trực tiếp theo khung xương leo lên tận vai cùa Đinh Kiền đứng kiểm tra hai đốm xích hỏa, hắn cẩn thận tỉ mỉ xem xét trước sau, dường như sợ làm cho đóa xích hỏa tắt mất, Đinh Kiền vẫn mông lung không cử động.
Đột nhiên Hồ Điệp Nhi miệng vẫn nói nhưng lạnh lùng ra đòn sát thủ, nguyên thần nàng khuếch trương rộng lớn, đem Lý Minh vây nhốt vào trong, Nguyên Linh nàng hiện lên một cây dao cầm vàng óng, từng sợi dây đàn bốc lên thanh khí mịt mờ, một tôn Hồ Điệp Nhi khác lập tức xuất hiện ngồi ôm dao cầm gẩy vang bão táp đánh về Lý Minh, nàng ngay khi xuất chiêu đã đem lợi thế cảnh giới to lớn của mình là Nguyên Linh ra đàn áp Lý Minh.
Lý Minh không hoảng mà tươi cười nhìn nàng, Truy Hồn Xích xuất hiện ánh lên tử sắc, hắn vung hữu thủ theo hình cầu vồng quất mạnh, nơi tử xích đi qua, thần thông đạo pháp hình thành từ Nguyên Linh tan vỡ, tử xích yêu tà dũng mãnh vụt thẳng vào cây dao cầm đem vũ khí của Hồ Điệp Nhi đánh nứt vỡ, một chiêu trực tiếp chấn cho Nguyên Linh nàng đại thương. Điệp Nhi kinh hãi vội vã đem nguyên thần thu hồi, bảy sợi dao cầm sau lưng bung ra như bảy đầu chân long dũng mãnh vồ đánh về Lý Minh, bản thân nàng xoay lưng cưỡi thân cầm tăng tốc bỏ chạy.
Lý Minh thi triển Bát Long Quyền đập vỡ sáu đầu chân long, đầu chân long cuối cùng hắn khéo léo khống lực để đòn đánh của Hồ Điệp Nhi đập vào ngực mình, đoạn hắn lại nằm lăn ra đất thở hổn hển, thậm chí miệng còn phụt ra một cột máu rất lớn, cái đầu nghẹo sang một bên không động đậy, một lúc sau rốt cục có kẻ tới.
"Haha bọn nhân tộc ngu ngốc, các ngươi đâu hiểu được đạo chim sẻ rình bọ ngựa!", một gã yêu nhân xuất hiện, gã dường như là người của Tây Lâm Cung, yêu khí nồng nặc không chút kiếng kỵ phóng ra. Gã hùng hổ xông lên muốn bắt Lý Minh thì bất ngờ hắn ngồi dậy xuất một quyền đấm thẳng vào mũi gã, gã choáng váng quá ngã nhào ra đất, Lý Minh nhảy xổ lại túm được cổ đấm lia lịa liên tục, hắn muốn dùng võ phục nhân nên ra tay rất mạnh, mỗi quyền đều vận toàn lực ra tay.
Phụt phụt, hai chiếc sừng trước mũi gã yêu thú thò ra, tiếp theo là chiếc mũi lợn to tướng, Lý Minh tiếp tục giã xuống, hai chiếc tai cuối cùng lòi ra, gã yêu nhân hiện nguyên hình là một đầu Trư Yêu tai to mặt lớn, đầu Trư Yêu hét lên đau đớn, cuối cùng không chịu được ngất xỉu đi, Lý Minh cũng lăn ra đất thở hồng hộc rồi ngất xỉu, len lén đem máu Trư Yêu bôi khắp người mình.
Trên bình nguyên cách đó mấy dặm, có mấy nhóm đệ tử cũng đang mai phục, đơn độc có, đoàn đội có, nhưng đều không dám tiến về phía trước, trò giả chết của Lý Minh không thể gạt được bọn hắn lần thứ ba, tất cả đều lẳng lặng rút đi.
Lý Minh nằm đợi hồi lâu không thấy động tĩnh thì thở dài lồm cồm bò dậy nhìn xung quanh, cuối cùng đem một loạt túi lớn túi nhỏ lần lượt đổ ra, pháp bảo đan dược công pháp chất một đống lớn, đây đều là đồ đạc của bọn Ngũ Diệu huynh đệ, thậm chí còn có chút váy áo nữ nhân của Hồ Điệp Nhi, đều bị hắn dùng Thiên Long Đoạt Vận lấy mất, hắn chọn lọc mấy thứ dùng được đem ném hết vào túi của mình, còn lại thì phóng hỏa đốt sạch sẽ, đây chính là đạo mượn đồ không để lại dấu vết.
Về phần Đinh Kiền, lão vẫn đứng chống kiếm như tượng gỗ, Lý Minh không sao gọi lão tỉnh lại, xích hỏa ở hốc mắt chưa tắt nhưng yếu ớt vô cùng, Lý Minh ngu ngơ không biết làm sao, đột nhiên trong đầu hắn hiện ra ý tưởng điên rồ, hắn đem yêu đao khắc một tòa tế đàn dưới chân, chính mình tọa hạ ngồi ở giữa tế đàn, miệng lầm rầm cổ ngữ kỳ quái.
Theo tiếng tụng của hắn, Truy Hồn Xích giống như đầu mãng xà leng keng chuyển động, Truy Hồn Xích vọt lên không trung, từng tử sắc cổ ngữ theo miệng Lý Minh hiện ra bám vào thân xích đem thân xích ánh lên tử sắc âm u, hắn đưa tay chộp lấy một đầu tử xích quấn mạnh, đầu còn lại giống như thiên đao đem thời không xoáy ra một hắc động lớn, từ trong hắc động Cửu U khí tức tuôn trào đem bình nguyên nhấn chìm thành đêm đen, lờ mờ qua hắc động có thể nhìn thấy Vong Xuyên Giang, Nại Hà Kiều cùng Vong Đài sau lớp tử khí mờ mịt.
Lý Minh tay bắt pháp quyết, miệng tụng chú ngữ tuôn vào hắc động, hắn gọi ra tên Đinh Kiền, dưới Vong Xuyên Giang ngàn vạn u hồn khổ ải mê muội nổi trôi theo dòng nước bỗng có một cặp mắt tỉnh dậy, hồn phách thức tỉnh rũ bỏ nước sông leo lên Nại Hà Kiều ngơ ngác đứng nhìn, Lý Minh nhanh như chớp quăng Truy Hồn Xích xuyên qua hắc động trói bắt lấy hồn phách kia kéo về dương gian.
“Kẻ nào nhiễu loạn Cửu U!”, tiếng quát vang lên chấn cho hồn phách Lý Minh đau đớn muốn vỡ nát, đúng lúc này Triệu Vương Hành Khiển Khúc Tào xuất hiện truy sát, Tam Thập Lục Thương kéo theo Vong Xuyên thủy khí ngập trời đâm về phía hắc động, mũi thương còn chưa tới mà lực lượng đã xuyên qua hắc động ép cho bình nguyên sụp xuống, Cửu U khí tức tràn lan.
“Hỏng bét!”, Lý Minh kêu lên, Truy Hồn Xích của hắn còn một đoạn ngắn nữa mới thoát khỏi Cửu U, Khúc Tào pháp lực quá kinh khiếp, một chiêu đã đem không gian kéo giãn ra, dù cho Lý Minh tận lực thu hồi tử xích cũng vô phương rút ngắn khoảng cách, mũi thương của Khúc Tào chỉ còn cách linh hồn kia trong gang tấc, xem ra cả hai đều phải mất mạng.
Trong đầu chợt lóe lên tia suy nghĩ, Lý Minh dùng Cửu U ngữ gào to: “Báo Thiên Tháp!”, đồng thời hắn móc trong túi ra một tòa tháp giả tế lên, vân vũ khí tức tỏa ra cuồn cuộn, tiếp theo hắn vung Âm Dương Côn dứ dứ định đập xuống.
Khúc Tào trông thấy tòa tháp xuất hiện thì kinh hãi quay lui, hắn vẫn còn nhớ tới Man Hoang một đòn Lý Minh đánh ra đem lão Diêm Vương cùng hắn suýt chôn vùi, bóng ma trong lòng vẫn còn khiến hắn hoảng sợ không thể phân biệt thật giả mà định rút chạy. Nhưng hồi lâu trông thấy Lý Minh lừng khừng không dám hạ thủ, Khúc Tào tất nhiên liền phát hiện mình bị lừa, hắn tức giận gầm lên xách theo Tam Thập Lục Thương quay lại truy đuổi theo âm hồn vừa bị cướp.
Đột nhiên Truy Hồn Xích của Lý Minh mất khống chế, leng keng bay vào trong tay hồn phách kia, hồn phách hư ảo bỗng hóa lớn biến thành một vị nam nhân đỉnh thiên lập địa, chiến giáp uy nghiêm, khí thế xung thiên không kém gì Khúc Tào, vị nam nhân sử Truy Hồn Xích một đòn bức lui Tam Thập Lục Thương, phá nát không gian cầm cố.
Khúc Tào gào thét đánh giết, Vong Xuyên Giang bị hắn tế lên giống như đầu thủy long hung mãnh truy kích vị nam nhân hồn phách, Nại Hà Kiều hóa lớn biến thành một trường vũ khí khổng lồ đè ép về phía hắc động, không gian bị nghiền ép ầm ầm vỡ nát thành vô số mảnh.
Vị nam nhân kia hồn phách ngày càng mờ đi, bị nghiền ép không cách nào thoát khỏi Khúc Tào, đột nhiên thanh cổ kiếm khổng lồ bên cạnh bộ xương Đinh Kiền lăng không tự động bay tới hắc động tiến vào tay vị nam nhân kia. Trên thân cổ kiếm, long tự bỗng nhiên sáng lòa, cổ kiếm rung động giống như đang reo vang vui mừng, vị nam nhân khí thế tăng vọt, đem Cửu U khí tức bức lui, một kiếm bổ ra chém đứt một đoạn Vong Xuyên Giang, một kiếm khác chém bay một góc Nại Hà Kiều.
Khúc Tào kinh sợ không dám đuổi theo, vội vã thu hồi hai món bảo vật, e sợ cho địch nhân chém hỏng sẽ gây loạn Cửu U giới, hắn bất lực dõi theo vị nam nhân kia biến mất trên bầu trời Cửu U, ánh mắt kỳ dị lại xuyên qua hắc động nhìn về Lý Minh bị tử khí phủ vây, miệng than thở: “Đánh giảm hai mươi năm dương thọ Lý tiểu tử!”
Danh sách chương