Chú
.
Chú Trịnh vây xem khoảng nửa tiếng mới lưu luyến không rời trở về khách sạn, không phải hắn không muốn đến gần studio xem, mà là không muốn gây phiền phức cho Viên Thụy.
Hôm qua lúc hắn tới gọi điện thoại cho Triệu Chính Nghĩa, là Triệu Chính Nghĩa đưa hắn vào, lúc ấy hắn đã cảm giác được nhân viên đoàn phim đoán ra chuyện gì rồi, hôm nay nếu như lại vào nữa, không khỏi quá mức lộ liễu.
Tuy mọi người đối với tính hướng của ngôi sao ngày càng thoải mái, còn có rất nhiều ngôi sao chiều ý fan bắn fan service, theo nhu cầu lập nên CP, nhưng nếu thật sự bị phát hiện là đồng chí, chỉ sợ rất khó xuất hiện lại trên truyền thông, dù sao phía chính phủ rất kiêng kỵ chuyện này.
Trịnh Thu Dương biết Viên Thụy rất thích công việc nghệ sĩ, không phải vì những phù hoa danh lợi kia, mà vì thích những chuyện đầy thú vị.
Rời khỏi studio, hắn trở về khách sạn, đi siêu thị bên cạnh khách sạn mua cho Viên Thụy ít đồ ăn vặt, xách theo một bao lớn lên lầu.
Đoàn phim đã bao nguyên một tầng, phải có thẻ phòng thang máy mới dừng ở tầng đó, ban ngày mọi người đều đi làm việc, tầng trống rỗng không còn ai, hắn cũng không phải cố ý lén lút ra vào phòng Viên Thụy.
Buồn chán ngồi xem trận bóng đá, thỉnh thoảng lại liếc nhìn giờ, mong chờ Viên Thụy trở về.
Lúc chuông cửa vang lên, hắn cơ hồ nhảy dựng từ trên ghế sô pha xuống, hưng phấn đi mở cửa.
Ngoài cửa là một phụ nữ tóc xoăn dài, da trắng, khí chất cao lãnh, dáng người rất cao.
Đối phương cũng kinh ngạc nhìn hắn.
Trịnh Thu Dương thấy bà có hơi quen, cẩn thận nghĩ lại, khi còn nhỏ xem TV có thấy bà, trong lòng nhất thời lộp bộp một tiếng, nói: “Xin chào Dương tổng, cháu là bạn của Viên Thụy.” (Đ : Định để xưng hô tôi – ngài mà nghĩ lại là mẹ nuôi Tiểu Thụy rồi nên để kiểu khác luôn)
Dương Lộ nhíu mày, nói: “Chào. . . Cậu họ Trịnh, đúng không?”
Trịnh Thu Dương bị bà nhìn một cái đã nhận ra ngược lại kinh hãi, nhưng hắn biết bà đã rõ tính hướng của Viên Thụy, cũng không định che dấu thân phận nữa, dứt khoát hào phóng tự giới thiệu: “Cháu là Trịnh Thu Dương, có thể ngài đã nghe qua, cháu là bạn trai Viên Thụy.”
Dương Lộ gật đầu, hỏi: “Viên Thụy còn chưa trở lại sao?”
Trịnh Thu Dương nói: “Vẫn chưa.”
Dương Lộ nói: “Ta đã hỏi trợ lý của nó, hôm nay nó đã diễn xong các cảnh quay rồi, đoán chừng sắp trở lại, ta vào chờ nó.”
Trịnh Thu Dương buộc lòng phải nhường đường, mời bà vào.
Dương Lộ quét mắt nhìn bao đồ ăn vặt trên bàn, vừa rồi Trịnh Thu Dương thấy chán nên mở hộp kẹo cầu vòng ăn 2 viên, quên đậy kín nắp, hộp tròn nhỏ màu đỏ cứ mở rộng miệng đứng trên bàn trà, mà trên TV đang phát trận bóng đá.
Dương Lộ ngồi xuống ghế sô pha, Trịnh Thu Dương tắt TV, rót ly trà đặt ở trước mặt bà, nói: “Ngài uống trà.”
Bà gật đầu, nói: “Cảm ơn. Tới hôm nào?”
Trịnh Thu Dương ngồi xuống đối diện bà trên ghế sô pha, nói: “Ngày hôm qua, mai sẽ đi. . . Nghe nói gần đây ngài công tác ở Quảng Châu.”
Dương Lộ nói: “Bên kia đã xong, lại đây quan sát đoàn phim, ta dù sao cũng là nhà sản xuất. Cậu chủ nhật đến đây cũng tiện, cậu là nhà thiết kế trang sức đúng không?”
Trịnh Thu Dương nói: “Vâng.”
Trong lòng hắn cảm thấy kỳ lạ, dường như Dương Lộ không thích hắn lắm, mặc dù vẻ mặt và giọng nói đều rất khách khí, nhưng mơ hồ lộ ra vẻ lạnh lùng ghét bỏ.
Hắn đã nghe Viên Thụy kể về người này rất nhiều lần, đặc biệt là trong khoảng thời gian này, hắn và Viên Thụy ở xa nhau, mỗi ngày dựa vào công cụ truyền tin yêu thương, Viên Thụy nói với hắn, “Dì Dương ở Quảng Châu xa như vậy, cách ba bốn ngày còn gọi cho em một lần, bà ấy rất tốt với em”.
Hắn suy nghĩ, rất có thể là lần trước mẹ của hắn để lại ấn tượng quá kém cho đối phương, liền chủ động nhắc tới, cố gắng hòa hoãn không khí, “Nghe nói ngài đã gặp mẹ cháu hòa giải một lần, mẹ tính tình không tốt lắm, khiến cho ngài chê cười.”
Dương Lộ cười, nói: “Không sao, tính tình ta cũng không tốt.”
Trịnh Thu Dương đã có thể khẳng định bà có địch ý với mình, lần đó mẹ hắn lại không buông tha, quả thật không phải ký ức gì vui vẻ, về sau mỗi lần mẹ hắn nhắc đến “Bà mẹ nuôi của Viên Thụy” cũng đầy vẻ chán ghét.
Chỉ là bà rất tốt với Viên Thụy, Viên Thụy cũng thích bà.
Hắn cũng cố cười, tận lực khen tặng đối phương: “Viên Thụy thường xuyên nhắc về ngài với cháu, nói ngài rất tốt, rất chiếu cố em ấy. Em ấy không có tâm nhãn, lại muốn làm nghệ sĩ, cháu cũng lo lắng em ấy bị người khi dễ, có thể gặp được người như ngài là may mắn của em ấy, cháu thật vô cùng cảm ơn sự chiếu cố của ngài với em ấy.”
[1] tâm tư, mưu trí
Dương Lộ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không lạnh không nhạt nói: “Câu thật ra không cần cảm ơn, ta là mẹ nuôi Viên Thụy, đối tốt với nó là chuyện hiển nhiên.”
Trịnh Thu Dương vốn không rành câu thông cùng trưởng bối, nhờ kinh nghiệm khi còn nhỏ ban tặng, thấy mẹ hay những phụ nữ lớn tuổi lại luôn không nhịn được sợ hãi. Như bây giờ vấp phải cái đinh mềm, uốn xong đường lui, cảm thấy không thể nói chuyện, liền dứt khoát không chủ động mở miệng nữa.
Dương Lộ lại hỏi: “Cũng là cậu, cùng Viên Thụy đã bao lâu?”
Trịnh Thu Dương đáp: “9 tháng.”
Dương Lộ nói: “Cũng không quá lâu.”
Trịnh Thu Dương: “. . .”
Dương Lộ nhìn hắn, nói: “Ta nhiều năm trước từng may mắn có duyên hợp tác với ba cậu vài lần, cũng rất rõ chuyện trong nhà của cậu, mạo muội hỏi một câu, cậu có kế hoạch gì cho tương lai của mình chưa?”
Trịnh Thu Dương có chút mộng, hắn không dám gặp Tác Kiến Quân ba của Viên Thụy chính là vì sợ trưởng bối hỏi câu này, không ngờ lại bị Dương Lộ hỏi trước. Hắn không có lo lắng, giọng nói tự nhiên hơn so với sự e sợ lộ liễu lúc nãy, cứng rắn nói: “Trước mắt là muốn làm tốt công việc hiện tại. . .”
“Xem ra cậu cũng không có kế hoạch gì.” Dương Lộ nói, “Cậu đừng trách ta nói thẳng, ta bây giờ 53 tuổi, từng thành công cũng từng thất bại, đã làm rất nhiều chuyện, gặp qua rất nhiều người, người còn trẻ như cậu ta cũng đã gặp rất nhiều, từ nhỏ không thiếu vật chất, cái thiếu chính là sự rèn luyện, tựa như nhà ấm nơi hoa, bên ngoài nhìn rất đẹp nhưng một khi gặp phải phiền toái cũng chỉ có thể ẩn núp lừa mình dối người.”
Trịnh Thu Dương: “. . .”
Dương Lộ nâng ly trà lên thổi thổi, uống xong một ngụm, còn nói: “Viên Thụy đúng là không có tâm nhãn, nhưng nó và cậu không giống nhau, nó không phải là kiểu người cam tâm sống uổng phí thời gian, có thể người khác cảm thấy nó may mắn, nhưng nó có thể đi đến ngày hôm nay ngoại trừ vận may, càng nhờ vào sự cố gắng, nó quay nhiều chương trình cậu không phải không biết. Hai người bây giờ thời gian ở cùng nhau đã ít, nhưng còn trẻ có thể tiết hormone mạnh mẽ, nhưng càng về sau, có lẽ nó rất nhanh sẽ phát hiện, cậu không phải là người thích hợp của nó.”
Trịnh Thu Dương bị bà tàn nhẫn xuyên uy hiếp, trong lòng tức giận, còn có xen lẫn một chút khủng hoảng.
Hắn luôn tò mò ngày đó rốt cuộc Dương Lộ đã nói gì với mẹ hắn, mẹ hắn là người cố chấp mấy chục năm, sao lại đột nhiên giống như quả cả tím mềm ngoặt ỉu xìu.
Hiện tại, hắn rốt cục đã hiểu.
Mẹ của hắn là vợ bé, hắn lại hoàn khố như vậy [2], ở trước mặt Dương Lộ hắn cũng giống như hộp kẹo cầu vồng trên bàn kia, vừa trẻ con vừa chướng mắt.
[2] chỉ con em nhà giàu sang quyền quý
Nhờ phúc Tống Hoan Nhan, Viên Thụy vô cùng vui vẻ xong việc trở về sớm, nhưng không có báo cho Trịnh Thu Dương biết, cậu muốn cho Trịnh Thu Dương một bất ngờ.
Đến khách sạn, cậu đi tìm quản lý trước, muốn mượn nhà bếp dùng một chút, bởi vì chưa tới giờ ăn tối, nhà bếp để trống, quản lý liền hào phóng đồng ý, còn nói nguyên liệu nấu ăn và gia vị trong bếp cũng có thể dùng thoải mái — Dù sao đoàn phim cũng sẽ trả.
Cậu ở trong nhà bếp chơi đùa gần một tiếng, làm sáu món ăn, giấm khoai tây, nấm hương nấu cải, thịt heo khô xào súp lơ, cá chiên, tôm luộc, xương sườn kho tàu, toàn là món Trịnh Thu Dương ở nhà thích ăn nhất, cuối cùng còn làm canh cà chua trứng, đánh lên một tầng trứng hoa, Trịnh Thu Dương rất thích húp cái này, có đôi khi không muốn ăn cơm, chỉ cần làm món này thôi anh ấy cũng có thể húp hết một nồi nhỏ.
Mỗi món ăn đều làm rất nhiều, Viên Thụy chia thành hai phần vui vẻ bỏ vào hộp, một phần cho Triệu Chính Nghĩa đưa cho Tống Hoan Nhan.
Còn một hộp còn lại cậu đem về phòng, lòng đầy vui vẻ muốn dỗ ngọt bạn trai.
Kết quả vừa quẹt thẻ mở cửa đã thấy bạn trai và mẹ nuôi ngồi mặt đối mặt, không khí cổ quái.
“Về rồi sao.” Dương Lộ đứng lên, cười nói, “Chờ con đã lâu.”
Viên Thụy ngẩn người, lắp bắp nói: “Dì Dương, dì từ Quảng Châu trở lại rồi?”
Dương Lộ nói: “Chuyện bên Quảng Châu đã xong rồi, có thể ở lại Thượng Hải mấy ngày xem mọi người quay phim.”
Trịnh Thu Dương yên lặng đi tới, nhận lấy hai túi đồ ăn trong tay Viên Thụy.
Viên Thụy có hơi đỏ mặt, nói: “Đây, đây, đây chính là bạn trai của con Trịnh Thu Dương, tới thăm con. . .Hai người đang nói chuyện gì a?”
Dương Lộ nói: “Chỉ nói chút chuyện phiếm, cơm con gọi bên ngoài sao? Đồ ăn của khách sạn không ngon?”
Viên Thụy vội nói: “Không không, con mượn nhà bếp khách sạn làm.”
Dương Lộ cười nói: “Còn rất thơm.”
Viên Thụy không muốn lắm nhưng lại thấy nên lễ phép một chút, nói: “Nếu không dì cùng ăn đi? Con làm nhiều lắm.”
Dương Lộ nhìn Trịnh Thu Dương một cái, nói: “Thôi, tụi con ăn đi, ta không quấy rầy nữa, sau này chúng ta lại trò chuyện.”
Viên Thụy đưa bà ra ngoài rồi trở lại đóng kín cửa, nhảy tới trước mặt Trịnh Thu Dương, vẻ mặt hào hứng tranh công nói: “Thơm không? Thơm không?”
Trịnh Thu Dương nói: “Thơm.”
Viên Thụy càng vui vẻ hơn, nói: “Dụng cụ làm bếp của khách sạn rất tốt, không hổ là chuyên nghiệp. Có hai đầu bếp luôn túc trực bên cạnh chụp lén em, còn không thèm tắt flash, hại em khẩn trương muốn chết, chỉ sợ không cẩn thận làm quá mặn hoặc quá nhạt, bất quá cuối cùng em nếm cũng ok, có thể ăn.”
Trịnh Thu Dương tâm tình cực kém, cố cười nói: “Chỉ cần là em làm, đừng nói mặn hay nhạt, cho dù em bỏ thạch tín [3] vào anh cũng ăn.”
[3] Thạch tín : Asen, là một chất á kim giòn có màu kim loại, phần lớn tồn tại ở dạng hợp chất. Thạch tín là chất gây ngộ độc khét tiếng trong lịch sử con người, trước đây được sử dụng rất nhiều ở Trung Quốc để đầu độc giết người bởi thạch tín không vị, không mùi và các triệu chứng ngộ độc là không rõ ràng và lâu dài tùy theo liều lượng. Trong sách đông y cổ truyền cũng có một số bài thuốc sử dụng thạch tín ở liều lượng rất nhỏ để chữa bệnh. Ngày nay thạch tín và các hợp chất của nó được sử dụng như là thuốc trừ dịch hại, thuốc trừ cỏ, thuốc trừ sâu, v…v…
Viên Thụy ha ha nói: “Em cũng không phải là Phan Kim Liên.”
Trịnh Thu Dương: “. . .”
Hắn khổ sở nghĩ, nhưng anh ở trong mắt người khác, còn không bằng Võ Đại Lang a.
Hai người ngồi ăn cơm, Viên Thụy dần dần cảm nhận được Trịnh Thu Dương không vui, nói: “Anh sao vậy? Nói chuyện với dì Dương không vui sao?”
Trịnh Thu Dương không muốn nói, chỉ nói: “Em cũng không phải không biết, anh sợ nói chuyện với các bà dì. Đúng rồi, xế chiều anh có tới studio tìm em.”
Viên Thụy bị dời lực chú ý, “A? Em không thấy anh.”
Trịnh Thu Dương nói: “Không vào, ở xa xa nhìn, nói chuyện với fan của em.”
Viên Thụy lột vỏ tôm chấm tương bỏ vào trong chén Trịnh Thu Dương, hỏi: “Thật a? Nói gì nha?”
Trịnh Thu Dương nói: “Không có gì, chỉ là mấy cô bé học sinh, gọi anh là chú.”
Viên Thụy: “Ha ha ha.”
Trịnh Thu Dương nói: “Họ có một con thú nhồi bông hình chibi của em, là hàng của « Shiny Friends » sản xuất, nhìn rất được, sao không nghe em nói? Còn không? Cho anh một con đi.”
Viên Thụy cười nói: “Để em hỏi xem còn không. . . Chú, sao chú lại thích thú nhồi bông a?”
Trịnh Thu Dương cùng cậu trò chuyện một lát, tâm tình tốt hơn vừa rồi, cũng cười lên, nói: “Anh thấy chân của con thú nhồi bông kia không tệ, có thể chơi một chút.”
Viên Thụy: “. . . Anh chơi dơ quá!”
Cậu nhét thẳng tôm vào trong miệng Trịnh Thu Dương, quát: “Ăn tôm đi!”
Trịnh Thu Dương ăn tôm, cười trêu cậu: “Ăn, có thể cho chú chơi chân của cháu không?”
Viên Thụy kiên quyết nói: “Không cho!”
Bất quá đợi cơm nước xong, Viên Thụy dọn dẹp nhanh gọn, vẫn là ngoan ngoãn dâng chân ra cho chú chơi.
Ghế sô pha của khách sạn cực lớn, Trịnh Thu Dương ngồi dựa trên đó, Viên Thụy tách hai chân ra ngồi trên đùi hắn, hai người mặt đối mặt ôm hôn, cũng không kịch liệt, chỉ nhẹ nhàng triền miên.
Trịnh Thu Dương tay cách quần ở trên đùi cậu sờ tới sờ lui, từ bắp chân vuốt tới bắp đùi, tới tới lui lui, thích không buông tay.
Viên Thụy bị sờ có hơi động tình, nói: “Hay là lên giường đi.”
Trịnh Thu Dương nói: “Không làm, hôm qua làm nhiều rồi.”
Viên Thụy thất vọng nói: “Chú, chú không được a?”
Trịnh Thu Dương bóp đùi cậu, “Chú đương nhiên là được, làm tiếp ngày mai sao cháu quay phim được?”
Viên Thụy ủy khuất nói: “Nhưng anh tối mai phải về rồi, em lại hơn một tháng nữa mới về nhà.”
Trịnh Thu Dương buồn cười nói: “Cho nên phải ăn no một lần?”
Viên Thụy có hơi đỏ mặt, nhưng thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, rất muốn làm.”
Trịnh Thu Dương vốn rất muốn nhưng lại lo lắng công việc của cậu, sợ cậu chịu không được, cũng không do dự nữa, nâng mông ôm cậu đứng lên, bước thật nhanh vào phòng ngủ, đè cậu ngã xuống giường hun một cái, nói: “Em lại gầy rồi, nhẹ như vậy.”
Viên Thụy nhìn anh cười, hai mắt sáng trong suốt, nói đùa: “Nhẹ chút nha, nếu không anh lại không được, chú.”
Trịnh Thu Dương đột nhiên thấy ở trên giường gọi như vậy rất có cảm giác, vươn tay lên đầu giường lấy bao, tay khác cách áo sờ cơ ngực Viên Thụy, nói: “Sau này chú bất lực, cháu còn yêu chú không?”
Viên Thụy: “. . .”
Chưa từng chơi tới bến như vậy, cậu nhất thời chết máy, không biết nên đón nhận thế nào, cái từ “Chú” nói đùa này sao bỗng nhiên trở nên sắc tình? Cậu lại dường như cảm thấy có chút hưng phấn không giải thích được. AA! Thật biến thái! Quá dâm đãng!
Hôm qua đã làm, cũng không cần chuẩn bị thêm, mang bao xong là có thể ăn.
Trịnh Thu Dương vừa ăn vừa chấp nhất hỏi: “Viên Tiểu Thụy, em yêu anh không?”
Viên Thụy được ăn trước mắt biến thành màu đen, choáng váng nói: “Yêu anh, yêu anh.”
Bạn đang �
Trịnh Thu Dương hỏi: “Yêu anh cả đời?”
Viên Thụy ôm chặt anh, nói: “Kiếp sau cũng yêu anh.”
Trịnh Thu Dương nói: “Sau này anh không đẹp trai còn bất lực, em còn yêu anh không?”
Viên Thụy cảm giác quá mạnh mẽ rồi, cơ hồ rít chói tai đáp: “Yêu anh! Vĩnh viễn yêu anh!”
Trịnh Thu Dương cười cười, nhưng vẫn vĩnh viễn thấy không đủ, chỉ có thể càng thêm kịch liệt vận động bổ khuyết cho nội tâm bất an về tương lai.
. : .
.
Chú Trịnh vây xem khoảng nửa tiếng mới lưu luyến không rời trở về khách sạn, không phải hắn không muốn đến gần studio xem, mà là không muốn gây phiền phức cho Viên Thụy.
Hôm qua lúc hắn tới gọi điện thoại cho Triệu Chính Nghĩa, là Triệu Chính Nghĩa đưa hắn vào, lúc ấy hắn đã cảm giác được nhân viên đoàn phim đoán ra chuyện gì rồi, hôm nay nếu như lại vào nữa, không khỏi quá mức lộ liễu.
Tuy mọi người đối với tính hướng của ngôi sao ngày càng thoải mái, còn có rất nhiều ngôi sao chiều ý fan bắn fan service, theo nhu cầu lập nên CP, nhưng nếu thật sự bị phát hiện là đồng chí, chỉ sợ rất khó xuất hiện lại trên truyền thông, dù sao phía chính phủ rất kiêng kỵ chuyện này.
Trịnh Thu Dương biết Viên Thụy rất thích công việc nghệ sĩ, không phải vì những phù hoa danh lợi kia, mà vì thích những chuyện đầy thú vị.
Rời khỏi studio, hắn trở về khách sạn, đi siêu thị bên cạnh khách sạn mua cho Viên Thụy ít đồ ăn vặt, xách theo một bao lớn lên lầu.
Đoàn phim đã bao nguyên một tầng, phải có thẻ phòng thang máy mới dừng ở tầng đó, ban ngày mọi người đều đi làm việc, tầng trống rỗng không còn ai, hắn cũng không phải cố ý lén lút ra vào phòng Viên Thụy.
Buồn chán ngồi xem trận bóng đá, thỉnh thoảng lại liếc nhìn giờ, mong chờ Viên Thụy trở về.
Lúc chuông cửa vang lên, hắn cơ hồ nhảy dựng từ trên ghế sô pha xuống, hưng phấn đi mở cửa.
Ngoài cửa là một phụ nữ tóc xoăn dài, da trắng, khí chất cao lãnh, dáng người rất cao.
Đối phương cũng kinh ngạc nhìn hắn.
Trịnh Thu Dương thấy bà có hơi quen, cẩn thận nghĩ lại, khi còn nhỏ xem TV có thấy bà, trong lòng nhất thời lộp bộp một tiếng, nói: “Xin chào Dương tổng, cháu là bạn của Viên Thụy.” (Đ : Định để xưng hô tôi – ngài mà nghĩ lại là mẹ nuôi Tiểu Thụy rồi nên để kiểu khác luôn)
Dương Lộ nhíu mày, nói: “Chào. . . Cậu họ Trịnh, đúng không?”
Trịnh Thu Dương bị bà nhìn một cái đã nhận ra ngược lại kinh hãi, nhưng hắn biết bà đã rõ tính hướng của Viên Thụy, cũng không định che dấu thân phận nữa, dứt khoát hào phóng tự giới thiệu: “Cháu là Trịnh Thu Dương, có thể ngài đã nghe qua, cháu là bạn trai Viên Thụy.”
Dương Lộ gật đầu, hỏi: “Viên Thụy còn chưa trở lại sao?”
Trịnh Thu Dương nói: “Vẫn chưa.”
Dương Lộ nói: “Ta đã hỏi trợ lý của nó, hôm nay nó đã diễn xong các cảnh quay rồi, đoán chừng sắp trở lại, ta vào chờ nó.”
Trịnh Thu Dương buộc lòng phải nhường đường, mời bà vào.
Dương Lộ quét mắt nhìn bao đồ ăn vặt trên bàn, vừa rồi Trịnh Thu Dương thấy chán nên mở hộp kẹo cầu vòng ăn 2 viên, quên đậy kín nắp, hộp tròn nhỏ màu đỏ cứ mở rộng miệng đứng trên bàn trà, mà trên TV đang phát trận bóng đá.
Dương Lộ ngồi xuống ghế sô pha, Trịnh Thu Dương tắt TV, rót ly trà đặt ở trước mặt bà, nói: “Ngài uống trà.”
Bà gật đầu, nói: “Cảm ơn. Tới hôm nào?”
Trịnh Thu Dương ngồi xuống đối diện bà trên ghế sô pha, nói: “Ngày hôm qua, mai sẽ đi. . . Nghe nói gần đây ngài công tác ở Quảng Châu.”
Dương Lộ nói: “Bên kia đã xong, lại đây quan sát đoàn phim, ta dù sao cũng là nhà sản xuất. Cậu chủ nhật đến đây cũng tiện, cậu là nhà thiết kế trang sức đúng không?”
Trịnh Thu Dương nói: “Vâng.”
Trong lòng hắn cảm thấy kỳ lạ, dường như Dương Lộ không thích hắn lắm, mặc dù vẻ mặt và giọng nói đều rất khách khí, nhưng mơ hồ lộ ra vẻ lạnh lùng ghét bỏ.
Hắn đã nghe Viên Thụy kể về người này rất nhiều lần, đặc biệt là trong khoảng thời gian này, hắn và Viên Thụy ở xa nhau, mỗi ngày dựa vào công cụ truyền tin yêu thương, Viên Thụy nói với hắn, “Dì Dương ở Quảng Châu xa như vậy, cách ba bốn ngày còn gọi cho em một lần, bà ấy rất tốt với em”.
Hắn suy nghĩ, rất có thể là lần trước mẹ của hắn để lại ấn tượng quá kém cho đối phương, liền chủ động nhắc tới, cố gắng hòa hoãn không khí, “Nghe nói ngài đã gặp mẹ cháu hòa giải một lần, mẹ tính tình không tốt lắm, khiến cho ngài chê cười.”
Dương Lộ cười, nói: “Không sao, tính tình ta cũng không tốt.”
Trịnh Thu Dương đã có thể khẳng định bà có địch ý với mình, lần đó mẹ hắn lại không buông tha, quả thật không phải ký ức gì vui vẻ, về sau mỗi lần mẹ hắn nhắc đến “Bà mẹ nuôi của Viên Thụy” cũng đầy vẻ chán ghét.
Chỉ là bà rất tốt với Viên Thụy, Viên Thụy cũng thích bà.
Hắn cũng cố cười, tận lực khen tặng đối phương: “Viên Thụy thường xuyên nhắc về ngài với cháu, nói ngài rất tốt, rất chiếu cố em ấy. Em ấy không có tâm nhãn, lại muốn làm nghệ sĩ, cháu cũng lo lắng em ấy bị người khi dễ, có thể gặp được người như ngài là may mắn của em ấy, cháu thật vô cùng cảm ơn sự chiếu cố của ngài với em ấy.”
[1] tâm tư, mưu trí
Dương Lộ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không lạnh không nhạt nói: “Câu thật ra không cần cảm ơn, ta là mẹ nuôi Viên Thụy, đối tốt với nó là chuyện hiển nhiên.”
Trịnh Thu Dương vốn không rành câu thông cùng trưởng bối, nhờ kinh nghiệm khi còn nhỏ ban tặng, thấy mẹ hay những phụ nữ lớn tuổi lại luôn không nhịn được sợ hãi. Như bây giờ vấp phải cái đinh mềm, uốn xong đường lui, cảm thấy không thể nói chuyện, liền dứt khoát không chủ động mở miệng nữa.
Dương Lộ lại hỏi: “Cũng là cậu, cùng Viên Thụy đã bao lâu?”
Trịnh Thu Dương đáp: “9 tháng.”
Dương Lộ nói: “Cũng không quá lâu.”
Trịnh Thu Dương: “. . .”
Dương Lộ nhìn hắn, nói: “Ta nhiều năm trước từng may mắn có duyên hợp tác với ba cậu vài lần, cũng rất rõ chuyện trong nhà của cậu, mạo muội hỏi một câu, cậu có kế hoạch gì cho tương lai của mình chưa?”
Trịnh Thu Dương có chút mộng, hắn không dám gặp Tác Kiến Quân ba của Viên Thụy chính là vì sợ trưởng bối hỏi câu này, không ngờ lại bị Dương Lộ hỏi trước. Hắn không có lo lắng, giọng nói tự nhiên hơn so với sự e sợ lộ liễu lúc nãy, cứng rắn nói: “Trước mắt là muốn làm tốt công việc hiện tại. . .”
“Xem ra cậu cũng không có kế hoạch gì.” Dương Lộ nói, “Cậu đừng trách ta nói thẳng, ta bây giờ 53 tuổi, từng thành công cũng từng thất bại, đã làm rất nhiều chuyện, gặp qua rất nhiều người, người còn trẻ như cậu ta cũng đã gặp rất nhiều, từ nhỏ không thiếu vật chất, cái thiếu chính là sự rèn luyện, tựa như nhà ấm nơi hoa, bên ngoài nhìn rất đẹp nhưng một khi gặp phải phiền toái cũng chỉ có thể ẩn núp lừa mình dối người.”
Trịnh Thu Dương: “. . .”
Dương Lộ nâng ly trà lên thổi thổi, uống xong một ngụm, còn nói: “Viên Thụy đúng là không có tâm nhãn, nhưng nó và cậu không giống nhau, nó không phải là kiểu người cam tâm sống uổng phí thời gian, có thể người khác cảm thấy nó may mắn, nhưng nó có thể đi đến ngày hôm nay ngoại trừ vận may, càng nhờ vào sự cố gắng, nó quay nhiều chương trình cậu không phải không biết. Hai người bây giờ thời gian ở cùng nhau đã ít, nhưng còn trẻ có thể tiết hormone mạnh mẽ, nhưng càng về sau, có lẽ nó rất nhanh sẽ phát hiện, cậu không phải là người thích hợp của nó.”
Trịnh Thu Dương bị bà tàn nhẫn xuyên uy hiếp, trong lòng tức giận, còn có xen lẫn một chút khủng hoảng.
Hắn luôn tò mò ngày đó rốt cuộc Dương Lộ đã nói gì với mẹ hắn, mẹ hắn là người cố chấp mấy chục năm, sao lại đột nhiên giống như quả cả tím mềm ngoặt ỉu xìu.
Hiện tại, hắn rốt cục đã hiểu.
Mẹ của hắn là vợ bé, hắn lại hoàn khố như vậy [2], ở trước mặt Dương Lộ hắn cũng giống như hộp kẹo cầu vồng trên bàn kia, vừa trẻ con vừa chướng mắt.
[2] chỉ con em nhà giàu sang quyền quý
Nhờ phúc Tống Hoan Nhan, Viên Thụy vô cùng vui vẻ xong việc trở về sớm, nhưng không có báo cho Trịnh Thu Dương biết, cậu muốn cho Trịnh Thu Dương một bất ngờ.
Đến khách sạn, cậu đi tìm quản lý trước, muốn mượn nhà bếp dùng một chút, bởi vì chưa tới giờ ăn tối, nhà bếp để trống, quản lý liền hào phóng đồng ý, còn nói nguyên liệu nấu ăn và gia vị trong bếp cũng có thể dùng thoải mái — Dù sao đoàn phim cũng sẽ trả.
Cậu ở trong nhà bếp chơi đùa gần một tiếng, làm sáu món ăn, giấm khoai tây, nấm hương nấu cải, thịt heo khô xào súp lơ, cá chiên, tôm luộc, xương sườn kho tàu, toàn là món Trịnh Thu Dương ở nhà thích ăn nhất, cuối cùng còn làm canh cà chua trứng, đánh lên một tầng trứng hoa, Trịnh Thu Dương rất thích húp cái này, có đôi khi không muốn ăn cơm, chỉ cần làm món này thôi anh ấy cũng có thể húp hết một nồi nhỏ.
Mỗi món ăn đều làm rất nhiều, Viên Thụy chia thành hai phần vui vẻ bỏ vào hộp, một phần cho Triệu Chính Nghĩa đưa cho Tống Hoan Nhan.
Còn một hộp còn lại cậu đem về phòng, lòng đầy vui vẻ muốn dỗ ngọt bạn trai.
Kết quả vừa quẹt thẻ mở cửa đã thấy bạn trai và mẹ nuôi ngồi mặt đối mặt, không khí cổ quái.
“Về rồi sao.” Dương Lộ đứng lên, cười nói, “Chờ con đã lâu.”
Viên Thụy ngẩn người, lắp bắp nói: “Dì Dương, dì từ Quảng Châu trở lại rồi?”
Dương Lộ nói: “Chuyện bên Quảng Châu đã xong rồi, có thể ở lại Thượng Hải mấy ngày xem mọi người quay phim.”
Trịnh Thu Dương yên lặng đi tới, nhận lấy hai túi đồ ăn trong tay Viên Thụy.
Viên Thụy có hơi đỏ mặt, nói: “Đây, đây, đây chính là bạn trai của con Trịnh Thu Dương, tới thăm con. . .Hai người đang nói chuyện gì a?”
Dương Lộ nói: “Chỉ nói chút chuyện phiếm, cơm con gọi bên ngoài sao? Đồ ăn của khách sạn không ngon?”
Viên Thụy vội nói: “Không không, con mượn nhà bếp khách sạn làm.”
Dương Lộ cười nói: “Còn rất thơm.”
Viên Thụy không muốn lắm nhưng lại thấy nên lễ phép một chút, nói: “Nếu không dì cùng ăn đi? Con làm nhiều lắm.”
Dương Lộ nhìn Trịnh Thu Dương một cái, nói: “Thôi, tụi con ăn đi, ta không quấy rầy nữa, sau này chúng ta lại trò chuyện.”
Viên Thụy đưa bà ra ngoài rồi trở lại đóng kín cửa, nhảy tới trước mặt Trịnh Thu Dương, vẻ mặt hào hứng tranh công nói: “Thơm không? Thơm không?”
Trịnh Thu Dương nói: “Thơm.”
Viên Thụy càng vui vẻ hơn, nói: “Dụng cụ làm bếp của khách sạn rất tốt, không hổ là chuyên nghiệp. Có hai đầu bếp luôn túc trực bên cạnh chụp lén em, còn không thèm tắt flash, hại em khẩn trương muốn chết, chỉ sợ không cẩn thận làm quá mặn hoặc quá nhạt, bất quá cuối cùng em nếm cũng ok, có thể ăn.”
Trịnh Thu Dương tâm tình cực kém, cố cười nói: “Chỉ cần là em làm, đừng nói mặn hay nhạt, cho dù em bỏ thạch tín [3] vào anh cũng ăn.”
[3] Thạch tín : Asen, là một chất á kim giòn có màu kim loại, phần lớn tồn tại ở dạng hợp chất. Thạch tín là chất gây ngộ độc khét tiếng trong lịch sử con người, trước đây được sử dụng rất nhiều ở Trung Quốc để đầu độc giết người bởi thạch tín không vị, không mùi và các triệu chứng ngộ độc là không rõ ràng và lâu dài tùy theo liều lượng. Trong sách đông y cổ truyền cũng có một số bài thuốc sử dụng thạch tín ở liều lượng rất nhỏ để chữa bệnh. Ngày nay thạch tín và các hợp chất của nó được sử dụng như là thuốc trừ dịch hại, thuốc trừ cỏ, thuốc trừ sâu, v…v…
Viên Thụy ha ha nói: “Em cũng không phải là Phan Kim Liên.”
Trịnh Thu Dương: “. . .”
Hắn khổ sở nghĩ, nhưng anh ở trong mắt người khác, còn không bằng Võ Đại Lang a.
Hai người ngồi ăn cơm, Viên Thụy dần dần cảm nhận được Trịnh Thu Dương không vui, nói: “Anh sao vậy? Nói chuyện với dì Dương không vui sao?”
Trịnh Thu Dương không muốn nói, chỉ nói: “Em cũng không phải không biết, anh sợ nói chuyện với các bà dì. Đúng rồi, xế chiều anh có tới studio tìm em.”
Viên Thụy bị dời lực chú ý, “A? Em không thấy anh.”
Trịnh Thu Dương nói: “Không vào, ở xa xa nhìn, nói chuyện với fan của em.”
Viên Thụy lột vỏ tôm chấm tương bỏ vào trong chén Trịnh Thu Dương, hỏi: “Thật a? Nói gì nha?”
Trịnh Thu Dương nói: “Không có gì, chỉ là mấy cô bé học sinh, gọi anh là chú.”
Viên Thụy: “Ha ha ha.”
Trịnh Thu Dương nói: “Họ có một con thú nhồi bông hình chibi của em, là hàng của « Shiny Friends » sản xuất, nhìn rất được, sao không nghe em nói? Còn không? Cho anh một con đi.”
Viên Thụy cười nói: “Để em hỏi xem còn không. . . Chú, sao chú lại thích thú nhồi bông a?”
Trịnh Thu Dương cùng cậu trò chuyện một lát, tâm tình tốt hơn vừa rồi, cũng cười lên, nói: “Anh thấy chân của con thú nhồi bông kia không tệ, có thể chơi một chút.”
Viên Thụy: “. . . Anh chơi dơ quá!”
Cậu nhét thẳng tôm vào trong miệng Trịnh Thu Dương, quát: “Ăn tôm đi!”
Trịnh Thu Dương ăn tôm, cười trêu cậu: “Ăn, có thể cho chú chơi chân của cháu không?”
Viên Thụy kiên quyết nói: “Không cho!”
Bất quá đợi cơm nước xong, Viên Thụy dọn dẹp nhanh gọn, vẫn là ngoan ngoãn dâng chân ra cho chú chơi.
Ghế sô pha của khách sạn cực lớn, Trịnh Thu Dương ngồi dựa trên đó, Viên Thụy tách hai chân ra ngồi trên đùi hắn, hai người mặt đối mặt ôm hôn, cũng không kịch liệt, chỉ nhẹ nhàng triền miên.
Trịnh Thu Dương tay cách quần ở trên đùi cậu sờ tới sờ lui, từ bắp chân vuốt tới bắp đùi, tới tới lui lui, thích không buông tay.
Viên Thụy bị sờ có hơi động tình, nói: “Hay là lên giường đi.”
Trịnh Thu Dương nói: “Không làm, hôm qua làm nhiều rồi.”
Viên Thụy thất vọng nói: “Chú, chú không được a?”
Trịnh Thu Dương bóp đùi cậu, “Chú đương nhiên là được, làm tiếp ngày mai sao cháu quay phim được?”
Viên Thụy ủy khuất nói: “Nhưng anh tối mai phải về rồi, em lại hơn một tháng nữa mới về nhà.”
Trịnh Thu Dương buồn cười nói: “Cho nên phải ăn no một lần?”
Viên Thụy có hơi đỏ mặt, nhưng thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, rất muốn làm.”
Trịnh Thu Dương vốn rất muốn nhưng lại lo lắng công việc của cậu, sợ cậu chịu không được, cũng không do dự nữa, nâng mông ôm cậu đứng lên, bước thật nhanh vào phòng ngủ, đè cậu ngã xuống giường hun một cái, nói: “Em lại gầy rồi, nhẹ như vậy.”
Viên Thụy nhìn anh cười, hai mắt sáng trong suốt, nói đùa: “Nhẹ chút nha, nếu không anh lại không được, chú.”
Trịnh Thu Dương đột nhiên thấy ở trên giường gọi như vậy rất có cảm giác, vươn tay lên đầu giường lấy bao, tay khác cách áo sờ cơ ngực Viên Thụy, nói: “Sau này chú bất lực, cháu còn yêu chú không?”
Viên Thụy: “. . .”
Chưa từng chơi tới bến như vậy, cậu nhất thời chết máy, không biết nên đón nhận thế nào, cái từ “Chú” nói đùa này sao bỗng nhiên trở nên sắc tình? Cậu lại dường như cảm thấy có chút hưng phấn không giải thích được. AA! Thật biến thái! Quá dâm đãng!
Hôm qua đã làm, cũng không cần chuẩn bị thêm, mang bao xong là có thể ăn.
Trịnh Thu Dương vừa ăn vừa chấp nhất hỏi: “Viên Tiểu Thụy, em yêu anh không?”
Viên Thụy được ăn trước mắt biến thành màu đen, choáng váng nói: “Yêu anh, yêu anh.”
Bạn đang �
Trịnh Thu Dương hỏi: “Yêu anh cả đời?”
Viên Thụy ôm chặt anh, nói: “Kiếp sau cũng yêu anh.”
Trịnh Thu Dương nói: “Sau này anh không đẹp trai còn bất lực, em còn yêu anh không?”
Viên Thụy cảm giác quá mạnh mẽ rồi, cơ hồ rít chói tai đáp: “Yêu anh! Vĩnh viễn yêu anh!”
Trịnh Thu Dương cười cười, nhưng vẫn vĩnh viễn thấy không đủ, chỉ có thể càng thêm kịch liệt vận động bổ khuyết cho nội tâm bất an về tương lai.
. : .
Danh sách chương