La Hiểu Oánh lăn lộn trong giới hơn hai mươi năm, cũng coi như một lão nhân có máu mặt.

Với tư cách là một lão nhân, cái khác cô không có nhưng mắt nhìn người cô có thừa.

Minh Tinh trước mắt này, tuy ngoại hình không phải dạng mỹ nam được yêu thích hiện nay, nhưng lại hơn ở khí chất sạch sẽ, hợp với nhiều vai, phim thần tượng có thể diễn, hào môn đô thị cũng có thể diễn, rất có triển vọng phát triển theo hướng nam thần khí chất.

“Vậy bên chị sẽ giúp em huỷ hợp đồng hiện tại phải không?” Minh Tinh nhai chèm chẹp mớ nho khô xin được từ chỗ Đường Hâm Thành.

“Đúng vậy, chị sẽ trả hết cho cậu.”

Minh Tinh: “Vậy sau này em có thể diễn nam chính chứ?”

La tỷ cười nói: “Có thể, chị tự sắp xếp cho cậu, có tài nguyên tốt nhất định nghĩ đến cậu đầu tiên. Chị sẽ ra kế hoạch năm sau cho cậu, sau này chúng ta sẽ phát triển hướng điện ảnh và truyền hình, đảm bảo mỗi năm ít nhất một bộ phim, cậu thấy sao?”

Minh Tinh là một người ham nổi tiếng đến phát điên, nghe xong những lời này thì còn thấy thế nào nữa, đương nhiên bao nhiêu vui mừng đều trưng hết ra mặt tiền rồi! Hắn đang nhai nho khô, vừa kích động một phát quả nhođã tọt thẳng vào cổ họng.

Hắn đè chặt cổ, không ngừng ho khan, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

La tỷ còn hoảng hơn cả hắn: “Cậu sao vậy? Có phải bị sặc rồi không?”

Đúng lúc hai anh em nhà Ảnh Đế cũng bước vào.

La tỷ vội vàng cầu cứu: “Mấy cậu mau tới đây, Minh Tinh bị sặc rồi!”

Cô vừa dứt lời, chợt nghe Minh Tinh dùng sức khì mũi một cái, bé nho-khô-chan màu xanh vèo một tiếng phóng ra từ mũi hắn, tung tăng đáp đất.

Thế giới yên tĩnh hẳn.

Minh Tinh suy tư hai giây, đột nhiên dang hai tay hô to: “Surprise!”

Mọi người: …

La Hiểu Oánh cảm thấy mình cần phải đổi hướng phát triển cho Minh Tinh mới được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện