Trong quán cà phê này chỉ có tôi và Lăng Tiêu, không thấy khách khác, nhân viên phục vụ nấp phía sau quầy gọi điện thoại, âm nhạc trong quán cứ như lúc ẩn lúc hiện.

Chúng tôi đều trầm mặc, không hiểu sao tôi chẳng hề có ý định đứng dậy bỏ về, thậm chí tôi còn tìm một tư thế thoải mái, vùi mình ở sô pha nhìn Lăng Tiêu. Hắn nửa gục xuống bàn, tay trái chống đầu, ngón trỏ xoay xoay ở miệng tách. Tôi cứ lo đếm, một vòng, hai vòng, ba vòng, lúc đến đến vòng thứ mười tám, hắn dừng lại.

“Em không ghét anh đúng không?”. Hắn hỏi.

“Không”. Tôi chẳng phải an ủi hắn, đây là lời nói thật, ngay cả khi hắn vừa làm tôi sốc đơ không né tránh được, tôi vẫn thật sự không ghét hắn. Mấy ngày này tôi liên tiếp chịu đả kích quá đà, tôi nhận ra sau đó sức chịu đựng của tôi đã lên cao, tôi còn mơ hồ cảm thấy thêm vài lần như thế, không chừng sẽ thành thói quen.

Nhạc chuông điện thoại của tôi vang lên, nhạc của MONKEY MAJIK vào thời khắc này nghe thật đặc biệt, tôi lấy điện thoại ra xem, là Từ Tiếu Thiên.

“A lô, thế nào rồi”. Từ Tiếu Thiên phủ đầu một câu, không thèm chờ tôi lên tiếng “a lô”.

“Thế nào là thế nào?”. Tôi giả ngu.

“Mẹ mày, chuyện Lăng Tiêu đó, nghe không hiểu sao?”. Từ Tiếu Thiên hỏi, hẳn là nó đang ở tiệm net, tôi nghe được cả tiếng Uy ca la làng, đệt mợ, thế nào lại không cho tao thêm máu.

“Ừ thì…”. Tôi nhìn Lăng Tiêu, hắn đang lấy ra cây kẹo mút thứ hai, thấy tôi nhìn hắn cười một cái, đem giấy gói kẹo đưa ra trước mặt tôi, vị chanh.

“Ừ thì cái gì, mày đừng có mà kích động đi hỏi tội với người ta đó”. Từ Tiếu Thiên nghiêm túc hỏi tôi, làm như bình thường tôi nổi cơn là đi hỏi tôi người ta thật vậy.

“Vẫn đang nói chuyện nè…”

“Không có gì là được, mày cứ thong thả nói chuyện, đừng nóng nảy, buổi tối không về cũng được, đừng lo tao ghen”. Từ Tiếu Thiên nói rất nghiêm túc.

“Biến mẹ mày đi”. Tôi cúp điện thoại.

Lại chìm vào trầm mặc. Lăng Tiêu bình thản ngậm kẹo mút, đẩy qua đẩy lại trong miệng, ánh mắt chiếu vào tôi từ trên xuống dưới, mỗi lần tôi nhìn sang đều biết tiếp theo đó ánh mắt hắn sẽ di chuyển đến đâu. Thật bó tay chấm com mà, tôi bảo, “anh có nghiên cứu ra được cái gì không đó”

“Bình thường em cũng mang dáng vẻ xù lông này hay sao?”

“Phải xem có chuyện để tôi đây xù lông hay không nữa”. Bản thân tôi cũng nghĩ thông, vốn tôi đã cảm thấy tự đề cao năng lực chịu đựng của bản thân, nếu không tôi biết anh như vậy còn thong thả ngồi nói chuyện sao.

Lăng Tiêu khẽ cười, không lên tiếng, tiếp tục đẩy đưa kẹo mút trong miệng.

Sau lưng vang tiếng mở cửa, có người đi vào. Tôi quay lại nhìn, là bốn cô bé, đều mặc quần ngắn, trong trời lạnh cóng này các cô đẩy đưa nhau vào chỗ.

Người thứ nhất vào, thấy tôi và Lăng Tiêu, ngẩn ra, vô cùng kích động quay ra nhìn mấy cô kia “ê ê ê”, mấy cô sau lưng nhìn chúng tôi một cái, rồi lại “woa woa woa”, sau đó bốn cô thật hưng phấn mà ngồi xuống cái bàn cách chúng tôi chỉ một lối đi.

Tình cảnh này khá là mất tự nhiên, một quán cà phê lớn như vậy, mấy chục bàn, chỉ có tổng cộng hai bàn sáu người, không có chỗ che chắn, tôi quay đầu ra nhìn một phát cũng thấy một cô nào đó phấn khích nhìn mình chăm chú.

Tôi nhìn Lăng Tiêu, hắn cười như có như không với tôi, tôi nhỏ giọng bảo anh vui cái quỷ gì.

“Tính tình y như em gái em”. Lăng Tiêu cười, cũng nhỏ giọng nói.

Tôi phản ứng rất nhanh, ngay lập tức hiểu ý Lăng Tiêu, tôi nói, chết đi.

Tôi với Lăng Tiêu tựa vào sô pha, cứ ngẩn ra như thế, thỉnh thoảng nói một hai câu, mấy em gái ngồi sát bên như thế, quán lại rất tĩnh lặng, nói gì cũng sẽ khiến bàn kia nghe luôn. Nhưng tôi lại chẳng muốn ra ngoài, ở đó gió lạnh thấu xương, nghe tiếng gió tôi đã muốn hắt hơi, Lăng Tiêu cũng không muốn đi, còn nhàn nhã ăn kẹo mút.

Một lát sau, các cô bé bắt đầu không kiêng dè nhìn chúng tôi chằm chằm. Tôi nhịn không được quay đầu lại nhìn các cô, lại có hai em lấy điện thoại ra, giả vờ đang gửi tin nhắn, nhưng ống kính sau điện thoại rõ là đang nhắm về bên này.

“Trời ạ”. Tôi nhanh chóng đổi tư thế, lấy tay nâng cằm, mặt nghiêng về phía tường.

“Tìm chuyện vui đi”. Lăng Tiêu thấy tôi như vậy, hắn nằm úp sấp trên bàn, nhỏ giọng nói với tôi, ánh mắt lộ ra ý cười giảo hoạt.

“Tìm như thế nào”. Tôi tựa tường uống chanh nóng, vớ vẩn thật, chanh nóng cái gì, mới có nhiêu đó đã hết nóng.

“Cho mấy bé ấy thét chói tai luôn”. Lăng Tiêu che miệng nói.

“Được đó, tôi đánh anh một phát nha”. Tôi vui vẻ nói.

“Anh trai à, em có tinh thần giải trí chút xíu được không?”. Lăng Tiêu nói, sau đó suy nghĩ một chút rồi thêm vào. “em nhìn mấy cô bé này là biết Kiều Đóa Đóa nhà em bình thường ra sao rồi”.

Chết tiệt, chọt trúng tử huyệt của tôi mà, Lăng Tiêu à. Nói thật, Kiều Đóa Đóa lên lớp 11 rồi trình độ giả vờ rất cao. Ở nhà toàn vào vai con ngoan trò giỏi, nhưng thỉnh thoảng lại gọi điện thoại cho mấy gái khác, cười hơi giống bị điên, vừa nhìn là biết không phải bàn chuyện tốt rồi.

“Nói đi”

“Để tay ở trên bàn, đừng có nấp vào, đừng động đậy, với lại”. Lăng Tiêu dừng một chút. “Đừng đánh anh”

Thật ra có đôi khi tôi thấy nhàm chán, hồi tiểu học cũng hay làm ba trò như kéo tóc mấy cô bé, dán keo lên ghế giáo viên. Mẹ tôi từng bảo, thằng nhỏ này lớn lên đảm bảo toàn gây phiền phức, không phải thứ gì tốt, cũng may nhà mình còn Kiều Đóa Đóa. Tôi rốt cục bị mẹ chỉnh đi chỉnh lại để đạt đến đẳng cấp người tốt. Nhưng giờ bên cạnh tôi có bốn vị cô nương này, khiến tôi lại nổi cơn nhàm chán đó lên.

Thế là tôi lại đồng ý làm theo Lăng Tiêu, tôi bảo, được.

Sau đó tôi đem tay đặt trên bàn.

Lăng Tiêu nhìn tôi một cái, đem cây kẹo mút quẳng vào ly chanh nóng, đưa tay ra, chụp lên tay tôi, làm tôi sửng sốt.

Mấy cô bé bàn kế bên cũng sửng sốt, hẳn là vốn không nghĩ cảnh mình mong đợi lại xuất hiện tại đây.

Tay Lăng Tiêu không nặng không nhẹ cầm tay tôi, tay hắn lạnh như băng, nhưng lực vừa đủ mạnh, siết lại, giống như có thể từ đó nắm được dây thần kinh thông đến tim tôi. Đầu tiên tim tôi như hẫng một nhịp, sau đó lại đập điên cuồng, đến mức tôi nghĩ là phải chụp nó lại.

Vào lúc tim tôi đập loạn đến mức muốn chửi người, Lăng Tiêu nắm tay tôi kéo về phía mình, tay tôi cứ vậy chạm vào bờ môi hắn.

Trước mắt tôi tối sầm, chỉ cảm nhận được sức lực nào đó đẩy tôi ép sát vào tường. Nhưng tôi không nhúc nhích, quả thật không hề động đậy, tôi cứ thuận theo yêu cầu của Lăng Tiêu như thế, không né tránh, không cử động, hơn nữa tôi cũng không đánh hắn vì tất cả những nguyên nhân trên. Tôi cứ thế để hắn kéo tay mình, hơn nữa còn để hắn hôn một cái ở đó, cứ như một người tình bé nhỏ ngọt ngào. Tôi quả là phối hợp với hắn hết sức ăn ý.

Tiếng thét chói tai vang lên. Hiệu quả rõ rệt ghê.

Các cô bé che miệng thét lớn. Chết tiệt, tôi muốn đến gặp Kiều Đóa Đóa, tôi đột nhiên cảm thấy cuối tuần này về nhà phải lôi Kiều Đóa Đóa ra gối đầu tâm sự một lần.

Lăng Tiêu buông tay tôi ra, quay đầu sang bàn bên kia cười một cái, các cô bé đều che mặt úp sấp trên bàn.

Tôi bây giờ y như con tôm nõn vừa lên đĩa, hơi nóng đồng loạt bốc lên, tôi cầm ly nước uống một ngụm lớn, mẹ nó, may mà đã nguội.

Lăng Tiêu gọi phục vụ đến tính tiền. Tôi vốn là định nói để tôi trả, nhưng tôi có chút choáng váng, nâng tay lên, nói không ra lời, Lăng Tiêu đẩy tay tôi trở về bàn, lấy ví ra.

Trong nháy mắt hắn mở ví tiền, tôi thấy bên trong có kẹp một bức ảnh. Là hai người đang tươi cười rạng rỡ.

Lăng Tiêu đóng ví tiền lại, nhìn tôi, bảo đi thôi. Trên mặt lại trở về nét bình thản đó.

Đi ra khỏi quán cà phê, gió bấc thổi đến làm một chiếc lá đập vào trán tôi. Tôi cúi xuống đất hắt hơi một cái, cuối cùng cũng đã tỉnh.

“Em định thế nào?”. Lăng Tiêu giấu nửa mặt phía sau cổ áo, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy nhìn tôi.

“Tôi phải về trường, muốn chết đây”. Đột nhiên tôi có chút khó chịu không tả được, cũng không thèm quan tâm phản ứng của Lăng Tiêu, nhấc chân tiến về trạm xe.

Lăng Tiêu nắm cánh tay tôi lại, kéo về phía hắn, tôi muốn giãy ra nhưng lại thôi, tôi phát hiện là sức hắn rất mạnh.

“Gọi taxi đi”. Hắn nói ngắn gọn. Đưa tay chặn chiếc xe lại, nhưng một mực không chịu buông tay tôi ra, tôi cứ để mặc hắn kéo, không thèm chấp, nước mũi cũng bắt đầu xộc ra.

Lăng Tiêu mở cửa xe nhét tôi vào, sau đó bảo tôi. “Cứ vào đã”

Tôi nép vào một bên, hắn cũng theo vào trong xe, sau đó nói với tài xế:

“Đến cổng tây trường Bách Khoa”

“Hả? Không phải anh lái xe đến sao?”. Tôi có chút sững sờ.

“Trời lạnh như vậy…”. Mặt Lăng Tiêu vẫn chôn vào trong cổ áo.

“Trường Sư Phạm đâu có cùng đường”. Nói xong câu đó, tôi nhịn không được phải khen ngợi bản thân một chút, Kiều Dương, tâm tình mày mẹ nó thật khó hiểu.

“…Đợi sẽ lâu lắm”. Lăng Tiêu nấp trong cổ áo trả lời, giọng nói xuyên qua lớp áo dày cộm truyền đến nghe rất có sức hút.

Tôi không nói nữa, cứ ngồi như vậy, ngồi nghe chị MC trên đài giao thông nhắc nhở anh em tài xế hôm nay trời lạnh, nên mặc quần áo như thế nào. Đệt, giả tạo, đã muốn ra ngoài còn cần chị nói mấy câu này sao.

Tôi đút tay vào túi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Rõ ràng mùa xuân đã đến, mới trước đây đã ấm trở lại, mẹ nó, cảnh trí trên đường thoạt nhìn cứ xào xạc như thế, mùa xuân, vạn vật sinh sôi, đâm chồi nảy lộc…

Tôi đang hí hửng suy nghĩ thì đột nhiên sững ra.

Tay của Lăng Tiêu. Cảm giác lạnh như băng mà tôi đã quen thuộc.

Trời ạ, không phải tay tôi đút vào túi áo sao, thế nào mà lại đụng phải tay Lăng Tiêu.

Tôi còn chưa kịp hiểu, đầu ngón tay hắn đã xoẹt qua lòng bàn tay tôi, có những cảm xúc nhỏ nhoi âm thầm từ nơi đó lan ra, hơi thở tôi lại rối loạn, tôi đang suy nghĩ có nên rút tay ra hay không, hoặc đánh tay hắn ra đi. Tôi đang miệt mài giữa muôn vàn suy nghĩ, tay Lăng Tiêu nắm chặt tôi, len vào các kẽ ngón tay, ừ thì, chính là mười ngón tay đan vào nhau.

Chết tiệt.

Tôi giật phắt nên ngồi thẳng dậy. Tài xế từ kính chiếu hậu thấy vậy nên nhìn tôi đầy tò mò. Tôi không cách nào mà lại dám đem tay của tên đàn ông khác đẩy ra khỏi túi áo mình dưới ánh nhìn này, chỉ đành tựa vào ghế ngồi trở lại.

Tôi bực tức quay đầu nhìn Lăng Tiêu, hắn vẫn trong tư thế thoải mái tựa vào ghế.

“Lăng Tiêu”. Tôi đây bị kích động đến mức cổ họng bị căng ra. Mẹ nó. Tôi đơn giản là bị hắn làm cho tâm tính thất thường.

“Hả?”. Hắn nghiêng đầu nhìn.

Sự bình tĩnh đó làm tôi chẳng biết tính sao, cứ như hắn đang làm một việc bình thường vô cùng, mà tôi lại lên cơn đi kiếm chuyện vậy.

Tôi hết ý kiến, cứ nhìn nhau với hắn vậy đấy.

Ánh mắt sâu thẳm của Lăng Tiêu như một hồ nước, nhìn vào thấy được sự tĩnh lặng vô cùng, tôi cảm thấy tầm mắt của mình có chút mơ hồ, cứ như nhắm mắt lại sẽ bị chìm vào, vĩnh viễn không thể thoát ra.

Tôi không nói gì thêm, cũng không động đậy, tôi hoảng hốt nắm chặt tay Lăng Tiêu bên trong, quá lạnh, như một khối băng. Có một giây nào đó tôi muốn cứ như thế, nếu như là băng, hãy tan chảy trong lòng bàn tay tôi đi.

Tôi nhắm mắt lại.

Vạn kiếp bất phục.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện