Buổi sáng tôi dậy rất sớm, 5 giờ đã hoàn toàn tỉnh như sáo, chẳng hề có ý nghĩ ngủ vùi. Nằm sấp nằm ngửa chừng mấy chục bận, tôi bất đắc dĩ ngồi dậy. Lớn tuổi rồi, ngủ không nổi, nếu là hồi mới lên lớp 11, ngủ suốt 2 ngày liền là chuyện bình thường.

Lúc xuống giường tôi thấy chân tê rần, thật vất vả mới duỗi thẳng chân được, như là hôm trước vừa chạy marathon, sực nhớ ra là hôm qua mình đi lang thang không ít, từ chiều đến tận khuya.

Từ lúc sinh ra đến nay, lần đầu trải qua một sinh nhật thần kỳ như vậy.

Trên bàn đặt một chiếc hộp vuông nhỏ kèm thiệp mừng, cầm lên liếc mắt một cái, có vài chữ rồng bay phượng múa, chúc anh trai sinh nhật vui vẻ, năm nào cũng có hôm nay, tuổi nào cũng có sáng nay.

Tôi thở dài, tôi cảm thấy mình hiểu ngay ý tứ viết cái gì, trong các cô bé đồng lứa, chỉ mỗi Kiều Đóa Đóa mới viết chữ như thiên thư thế này, công lực thâm hậu quá. Năm nào cũng có hôm nay, tuổi nào cũng có sáng nay? Nếu năm nào mẹ Lăng Tiêu cũng đến gặp tôi một lần thế kia, dám cá chưa đến 30 tuổi, tóc tôi sẽ sớm bạc.

Mở cái hộp, thấy bên trong là vòng tay, tôi nhìn ra mấy hạt này, trước đây Kiều Đóa Đóa mua trên mạng, gọi là thiên châu, đã thấy con bé ngồi làm, hẳn là tự xâu. Tôi đeo vào thử, nặng trịch.

Mở cửa ra phòng khách, mẹ tôi đã dậy, đang làm điểm tâm, tôi cảm thấy mẹ là một người thần kỳ, bất kể là sáng dậy mấy giờ, mẹ luôn ở phòng bếp.

“Ngày hôm qua đi chơi vui không?”.Mẹ thấy tôi là hỏi một câu.

“…À, vui ạ”. Tôi không biết nên nói làm sao.

“Sao vậy?”. Mẹ nhìn tôi, tôi né tránh ánh mắt của mẹ, mẹ thở dài.”Có chuyện thì thì nói với mẹ, có thế nào đi nữa cũng là người một nhà, biết ý nên nhà sẽ không quản mày đâu mà”

“Con giải quyết được”.Tôi cầm lấy cái bánh bao, chuẩn bị ra cửa.”Con đâu phải Kiều Đóa Đóa”

Thật ra thì lúc bước ra cửa tôi cảm thấy mình nói vậy là khích lệ thôi, chứ tôi chẳng hề nghĩ ra đầu mối câu chuyện để mà giải quyết, nhưng tôi không thể nói với mẹ, nếu như để trong nhà biết chuyện, sẽ thêm trận mưa máu gió tanh, người không có kinh nghiệm chiến đấu như tôi đây rất có thể sẽ bị biến thành đống thịt vụn.

7:30, tôi dẫn đám chó đã đi vệ sinh vào tiệm, nhắn tin cho Lăng Tiêu, hỏi anh đã dậy chưa, hôm qua anh mệt mỏi nhiều, không chừng vẫn còn đang ngủ.

Không ngờ anh trả lời tin nhắn rất nhanh, đâu chỉ có đã dậy, anh đang đi làm đây.

Anh trâu như vậy từ khi nào.

Tức nước vỡ bờ.

Tôi có phần cảm khái, năng lực thích ứng của Lăng Tiêu mạnh hơn trong tưởng tượng của tôi nhiều, cứ vậy mà điều chỉnh rồi dấn thân, vươn lên không ngừng.

Hôm nay là thứ ba, không nhiều việc, đến giờ tan tầm tôi đã ngồi chơi điện thoại được mấy tiếng.

“Về hết đi, về đi”. Chú hai vung tay lên, sau đó rời khỏi cửa. Tôi thấy hơi kỳ quái, bình thường chú hai đều về sau cùng, hôm nay chạy trước như trốn ai vậy.

Mấy cô bé nhanh chóng dọn đồ đi về, tôi không có gì để thu dọn, bỏ điện thoại vào túi là xong, cũng theo ra ngoài. Hôm nay tôi không về nhà ăn cơm, tôi phải đi siêu thị đã, vì Lăng Tiêu có nhắn tin đến, chỗ này của anh Hoành Vũ chẳng có gì hết, còn không đánh răng cơ, phải dùng xà phòng cọ chút đỉnh đó, khó chịu quá chừng.

Tôi nghĩ đến cảnh Lăng Tiêu miệng đầy phòng xà phòng là phá lên cười, cười xong lại thấy đau lòng, muốn đi siêu thị mua đồ rồi qua đưa cho anh. Tôi chuẩn bị qua đường lên xe buýt, đột nhiên thấy xe Lâm Hoành Vũ bên kia đường, chú hai đi thẳng một đường lên xe, chiếc xe nhanh biến mất ở khúc cua.

Tôi đệt, lại đi đánh bài suốt đêm? Từ khi tôi biết nhớ chuyện, chú hai đã hay đi đánh bài, hơn nữa đến giờ chưa từng thắng, giờ tôi thấm thía được tâm tình của thím hai, mẹ nó tiền đi đánh bài cho tôi còn hơn…

Cũng là lần đầu tiên tôi đến chỗ làm của Lăng Tiêu, đây là một cửa tiệm trên phố đi bộ, chạng vạng lúc 7,8 giờ tối làm ăn được lắm, nhiều cô gái trẻ ra vào. Tôi ngồi ở ghế đá nhìn vào trong tiệm, Lăng Tiêu đưa lưng về phía tôi, đang nói chuyện với một cô gái.

Khoảng chừng 20 phút sau, cô gái chọn xong đồ, đi vào phòng thử, ngay lập tức Lăng Tiêu tựa vào giá quần áo sau lưng, một chân để cách mặt đất mấy cm, lát sau lại đổi chân.

Tôi chờ cả buổi không thấy anh quay đầu lại, không còn cách nào khác phải đi vào tiệm luôn.

“Chào mừng quý khách!”. Thấy tôi là mấy nhân viên đồng loạt nói một câu. Lúc này Lăng Tiêu mới quay đầu lại, thấy tôi anh nhướn mày lên, khóe miệng cong thành một nụ cười.

Tôi giả vờ nhìn quần áo, đi đến bên anh, quơ quơ chiếc túi siêu thị.

“Sao em lại đến đây?”

“Nhìn thử xem anh giãy giụa trong dầu sôi lửa bỏng thế nào”

“Giãy giụa chút xíu nữa đã đến giờ thay ca”

“Em ra bên ngoài chờ anh đây”

“Ừ, ngồi ở chỗ anh thấy được đi”

“Chi vậy?”

“Thêm sức mạnh”. Lăng Tiêu cười cười.

Tôi trở lại ngồi xuống ghế đá bên ngoài, châm điếu thuốc, nhìn Lăng Tiêu vừa bận rộn trong quán vẫn còn nhìn về tôi, thấy nhiều tư vị trỗi lên, nghỉ hè này tôi với Lăng Tiêu bàn luận đủ thứ, bây giờ mới qua được phân nửa, sự tình đã thành ra thế này.

Tôi không lo là Lăng Tiêu sẽ mệt mỏi, cùng lắm là chịu khổ một chút, người như anh từ bé đã chẳng biết khổ sở là gì, mẹ anh còn cho người dõi theo từng chút, cái này xem như trải nghiệm cuộc đời. Chẳng qua nghĩ đến dáng vẻ mẹ anh, tôi thấy rợn tóc gáy, phải đưa tay sờ soạng sau lưng một tí.

Đang cảm khái tự dưng có người từ sau vỗ lên vai một cái, tôi chưa quay đầu lại đã ngồi phắt dậy, cố gắng cắn răng để không gào thét lên một tiếng.

“Kiều công tử”. Có người từ sau kêu tôi một tiếng, đàn ông, tôi đệt, không phải mẹ anh.

“Hả?”. Tôi quay đầu, thấy Đinh Bằng đứng sau tôi.”Chết tiệt, anh định hù chết tôi sao…”

“Không đến nổi chứ, đèn đuốc sáng choang người qua kẻ lại thế này mà cậu cũng bị dọa?”. Đinh Bằng ngồi vào ghế đá.

“Anh phải xem tôi đang nghĩ gì nữa”. Trong bụng tôi bảo, ông đây đang nghĩ là có phải mẹ Lăng Tiêu đang lù lù ở sau lưng không kìa, anh hù tôi một phát, tôi không quéo sao được.”Anh chạy đến đây làm gì?”

“Đến an ủi một chút, cậu ấy là người đến cả tất cũng chưa từng tự giặt, gọi điện thoại bảo ra ngoài bán đồ đã bị cho là lao động cực khổ rồi”. Đinh Bằng vẫy tay với Lăng Tiêu trong tiệm.

“Người như vậy chính là sâu mọt trong xã hội”. Tôi kết luận một câu.

“Đúng vậy, bố mẹ cậu ấy chính là sâu mọt xã hội”. Đinh Bằng nói hùa theo.

Hai đứa tôi tung hứng một hồi, Đinh Bằng đột nhiên hỏi.”Cậu vẫn còn ở nhà à?”

“À, đúng vậy”. Tôi cảm thấy khó hiểu khi được hỏi, chẳng lẽ anh ta nghĩ tôi và Lăng Tiêu ở cùng nhau à. “Sao tự dưng hỏi câu này?”

“Nhà cậu biết chuyện không?”

“…À, biết”

“Cậu không sợ…”.Đinh Bằng suy nghĩ một chút, lời này chưa nói xong đã bị dừng.

“Sợ cái quỷ gì?”. Tôi hiên ngang đáp lời một câu, suy nghĩ lại thấy có hơi sai sai.”Không sợ cái gì…”

“Chính là…trước đây cậu ấy vì chuyện của Đỗ Tâm Vũ…”. Đinh Bằng do dự, thấy tôi vẫn nhìn chằm chằm vào mình, đành vỗ đùi một cái như hạ quyết tâm.”Cậu ấy ở chỗ nhà tôi mấy ngày, kết quả là mẹ cậu ta tìm thẳng đến nhà tôi”

“Hả?”. Tôi khá là hết hồn, mẹ anh làm đến mức kia luôn! “Lúc đó mẹ cậu ấy  hỏi tôi là cậu ta có ổn không này kia, cũng không bảo là bắt cậu ấy phải về, tôi cũng chưa nói qua với cậu ấy”. Đinh Bằng gãi đầu.”Ý tôi chính là mẹ cậu ấy tìm người ghê lắm…không phải là khẳng định rằng bà ta sẽ tìm được nhà cậu ngay, nhưng cứ nói trước với cậu là có chuyện như vậy đấy”

Hôm nay trời nóng sẵn, Đinh Bằng nói xong lời này, mồ hôi tôi đã ướt đẫm áo. Tôi chỉ là không muốn nói cho người nhà biết chuyện mẹ Lăng Tiêu tìm đến tôi, nhưng tôi hoàn toàn không nghĩ đến, lỡ như bà đụng đến người nhà tôi…Bà đã biết tôi đi làm ở tiệm của chú hai, có nghĩa là điều tra tôi rồi, ít nhất cũng là đã hỏi thăm.

“Chết tiệt”. Tôi vừa đổ mồ hôi vừa rùng mình, nhìn Đinh Bằng, nhất thời không nói nên lời.

Đinh Bằng làm cảm xúc của tôi rối lên, nhìn bốn phía xung quanh, như là đang kiểm tra xem mình có bị theo dõi không.

Lúc Lăng Tiêu tan ca đi ra, thấy bộ dáng nhìn đông ngó tây của tôi và Đinh Bằng, có hơi bó tay, vỗ vai tôi.”Đừng tìm, anh đây mà”

“Không có nhìn anh”. Tôi đứng dậy.

“Vậy nhìn gì? Trai đẹp?”

Đinh Bằng nói lại chuyện mới nãy.

Lăng Tiêu nghe xong không có biểu cảm gì, không bị kinh ngạc, cũng không thể nói là rất bình tĩnh, lát sau mới nói với Đinh Bằng.”Vụ này nhắn tin cho tôi biết được là rồi, gọi điện cũng được, phải chạy đến đây cơ à?”

“Đi đến đây là vì cái này”. Đinh Bằng lấy cái thẻ ngân hàng đưa cho Lăng Tiêu.”Bên trong có một vạn, mật mã là sinh nhật cậu”

“Đâu ra vậy?”. Lăng Tiêu hơi giật mình.

“Tôi bán cái mũ phép cấp 5 mà cậu không cần đi bán”. Đinh Bằng xoa mũi.”Bán giá vốn, một đống người đuổi theo đòi mua, bán cho Ma Hoa muội muội”

“Ai là ma hoa muội muội?”

“Là bà chị đó ấy, quên rồi à?”

“A, sao lại bán cho chị ấy, phiền người ta rồi…”. Lăng Tiêu cau mày.

“Tổ tông ơi, hiện giờ cậu đang cần tiền đó biết không, đừng nói là bà chị, có là tiểu thư, cậu cũng phải bán”. Đinh Bằng làm bộ dáng ‘cậu quả thật chẳng biết ấm lạnh thế gian’.

Lời này tôi cũng thấy vui, bật cười, Lăng Tiêu mới phản ứng kịp.”Cậu bán đi, tôi cảm ơn cậu”.

“Hai cậu cứ vui vẻ, tôi đi đây, không đủ tiền thì báo cho tôi biết, tôi bán tiếp”. Đinh Bằng phất tay với bọn tôi, xoay người đi.

Tôi với Lăng Tiêu đứng đối mặt, ngẩn ngơ nhìn tấm thẻ ngân hàng. Tôi cảm thấy gần đây hai đứa tôi bận rộn, có phải đầu óc bị chậm lụt rồi không, đồ dùng bên account của Lăng Tiêu, cầm đại bán đi một món là có một khoản tiền ngay.

“Có tiền rồi!”.Lăng Tiêu một cái.”Đi lấy thôi”

“Không mệt à?”

“Không mệt, ngày mai xin nghỉ làm”

“Dẹp anh đi”. Tôi đá anh một phát.”Đây là để phòng hờ, anh định dựa vào đây mà sống à, hơn nữa đây là tiền của anh sao, bộ nó không phải tiền của bố anh cho anh chắc?”

“Ày, yên tâm đi”. Lăng Tiêu duỗi thắt lưng, vừa lắc lắc tay vừa quay đầu lại.”Anh đã nói mà, anh vẫn muốn lên game chơi, bán hết thì chơi làm sao”

“Ừ, đây xem như tiền lúc gấp”. Tôi quay đầu nhìn phía sau mình, vì cái gì mà nhìn tôi cũng không rõ.”Xem như tiêu xài chút đỉnh, mua mấy bộ đồ cho anh đã”

“Mua trong tiệm được, có chiết khấu cho nhân viên nữa”.Lăng Tiêu quay lại ôm vai tôi đi về phía trước.” Đúng là may mắn phải không?”

“Anh muốn làm gì?”. Tôi nhìn anh.

“Ăn một bữa, ăn thật no”

“Ăn khuya thì không dùng tiền này vẫn no…”

“Không ăn ở phố ẩm thực”.Lăng Tiêu ngắt lời tôi.”Ăn sang xíu”

“Ăn ở phố ẩm thực đi”. Tôi cảm thấy không phải chỉ vì có 1 vạn mà mình xõa được, còn phải lo học phí mà.

“Được, nghe lời em, anh muốn ăn mỗi quầy một chút đến hết luôn…”

“Anh ngốc ghê”

“Anh còn ngốc được đến bao lâu…”. Đột nhiên Lăng Tiêu hát một câu.

“Ai cha, đệt”. Tôi mắng, dùng cùi chỏ thọt anh một phát.

Anh né đi rồi lại đến ôm vai tôi, nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh niềm vui, tôi muốn hỏi anh bị ngốc nên vui cười vậy đó hả, nhưng cứ bật cười theo, không mở miệng.

Thật ra như thế này rất tốt, tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy anh, dù chỉ là buổi tối ăn khuya, đi chơi chút xíu, đối với tôi mà nói đã là quá đủ rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện