Mặt trời chiếu trên đỉnh đầu, hoa nhìn tôi mỉm cười, chim nhỏ nói…”. Uy ca rống họng gào thét, được đến phân nửa thì quay đầu lại hỏi tôi. “Tiếp đến là thế nào?”
“Mới sáng sớm, sao mà lại có thuốc nổ trên lưng mày…”. Tôi uống một ngụm sữa lớn, cúi đầu nhìn điện thoại, buổi sáng không có tiết, ngủ thẳng giấc đến trưa mới dậy, giờ mẹ nó có một đống cuộc gọi nhỡ.
“Móa, đây không phải dạy hư trẻ thơ sao!”. Uy ca vô cùng bất mãn với lời hát chế của tôi.
Tôi xem qua điện thoại, có một cái tin nhắn của Từ Tiếu Thiên, tao bị Đào Nhiên hành chết mất. Tôi không nhịn cười được, sáng sớm nó đã bị Đào Nhiên túm cổ đi, Đào mỹ nhân muốn đi mua sắm với bạn bè, không có ai xách đồ. Dù Từ Tiếu Thiên lấy lý do tay còn bị thương ra để tìm cớ trốn nhưng không thành công, Đào Nhiên bảo nó còn tay phải mà.
Tôi trả lời tin nhắn cho nó, tôi bảo mày đừng chết, mày chết thì tao ăn nói thế nào với mẹ mày đây. Mới vừa gửi xong, mẹ tôi lại gọi điện thoại, vừa nghe đã thấy phủ đầu:
“Kiều Đóa Đóa nhà mình đòi sinh nhật ra ngoài ca hát, không chịu ở nhà”
“Vậy cứ để nó mời bạn bè đi chơi…”. Tôi muốn bảo ở nhà xuyên đêm mới là kỳ quái nhưng không dám nói ra khỏi miệng, sợ mẹ lại mắng mình.
“Sinh nhật sao không chịu ở nhà, trước hay sau một ngày thì đi chơi đâu đó thôi, bọn trẻ bây giờ nhiều đứa điên loạn, lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao! Mày chỉ có một đứa em gái…”. Vừa nghe lời này của mẹ tôi đã cảm thấy nhức não.
“Nó không chịu nghe lời con đâu, con đây còn chờ nghe nó nữa là”
“Sinh nhật nó mày đi theo đi, mày quan sát cho cẩn thận, đừng để cho bọn nó chơi bời quá mức”
“Cái gì?”. Tôi rất muốn giằng co thêm một chút, một cô nhóc họp bạn ngày sinh nhật, tôi đi làm cái quỷ gì, nhưng mẹ tôi đã cúp điện thoại. Tôi ngẩn ngơ cả buổi, đành nhắn tin cho Kiều Đóa Đóa: tan học gọi điện cho anh.
“Đi ăn cơm thôi”. Uy ca gọi tôi.
“Không đi”. Tôi nằm lại trên giường, đột nhiên phát hiện ra lúc Từ Tiếu Thiên ở đây, tôi lại nhàn rỗi đau trứng. Nằm một hồi lại ngồi dậy sờ điện thoại, không biết nên làm cái gì đây. Vì vậy mở điện thoại ra xem, lật đến lịch sử liên lạc, một hồi đến tên Lăng Tiêu, ngừng lại một chút, sực nhớ là mấy ngày nay không liên lạc với hắn, tôi có chút thẫn thờ.
Ngay lúc đó điện thoại của Kiều Đóa Đóa lại gọi đến, không đợi nhạc chuông vang lên, tay tôi nhận cuộc gọi theo phản xạ có điều kiện.
“Chà, nghe điện thoại nhanh vậy”. Giọng nói rạo rực niềm vui của Kiều Đóa Đóa thật làm tôi hâm mộ.
“Ừ, nghe nói em định mở tiệc tưng bừng ngày sinh nhật, còn muốn karaoke?”
“Đúng vậy, mẹ nói cho anh biết à? Em muốn mời bạn đến chơi, em chưa từng cùng bạn bè ăn sinh nhật đây nè, chán chết, toàn ăn uống với gia đình…”
“Em muốn mời ai? Định vui chơi như thế nào?”
“Thì là ăn cơm, ăn xong đi ca, chỉ mời bạn học trong lớp, có bạn hồi cấp hai, còn Lăng Tiêu nữa…”
“Chờ đã, em nói gì?”
“Em mời Lăng Tiêu, em nói với ảnh rồi, anh đồng ý đó”
Tôi cảm thấy nhức đầu, bây giờ Kiều Đóa Đóa làm gì cũng lôi kéo Lăng Tiêu theo, cả một cái sinh nhật ăn mừng chung với đám chip hôi, cũng lôi đầu Lăng Tiêu đi cho được.
“Anh hai cũng theo đi, bạn em muốn gặp anh luôn”
Tôi ừ một cái qua loa cho xong, cúp điện thoại. Ném điện thoại lên giường, nghĩ ngợi rồi lại cầm lên, gọi cho Lăng Tiêu.
“Kiều Dương”. Âm thanh bên đầu dây kia của Lăng Tiêu như là đang ở ngoài đường, rất huyên náo.
“Giờ nói chuyện với anh có tiện không”
“Nếu là em thì lúc nào cũng tiện, sao vậy?”
“Sinh nhật em gái tôi có mời anh?”
“Ừ”.
“Sao lúc nào cũng thấy mặt anh vậy chứ?”. Tôi không nhịn được cơn giận.
“Vì nghĩ là có cơ hội gặp được em nên anh đồng ý”. Lăng Tiêu hoàn toàn không thấy phiền với thái độ của tôi, trong giọng nói còn lộ ra sự vui mừng. “Anh đang chọn quà cho em gái em”
“Anh định tặng cái gì?”. Tôi hơi cảnh giác, tên này có chút phong cách của đại thiếu gia, đừng có đưa cái gì khiến mẹ tôi cảm thấy tôi không trông chừng em gái cho tốt, lại lôi tôi ra sạc cho một trận.
“Điện thoại di động”
“Cái gì?”. Tôi thật sự không kìm được, phải la làng lên. “Mẹ nó, anh bị thần kinh hả?”
“Em lại đây chọn cùng không”
“Đệt, anh chờ ở đó!”
Tôi chạy vù đến cửa hàng điện thoại, Lăng Tiêu đang đứng chờ tôi, thấy tôi là hí hửng. “Sao em lại sốt sắng như thế, anh có đưa thuốc nổ cho nhỏ đâu”
“Còn hơn đưa thuốc nổ nữa đó”
“Anh không mua đồ quá đắt là được chứ gì, nhỏ nói bàn phím điện thoại của mình hơi khó dùng”. Lăng Tiêu nhìn tôi một chút, như là phát hiện tôi đang rất bực bội.
“Cũng đâu phải là không dùng được, điện thoại của tôi còn phải dùng keo dán lại đây nè! Anh định cho nó 10.000 luôn chắc, với tần số dùng điện thoại của nó, một tháng sau bàn phím không dùng được thì mua bàn phím rời luôn”
“Nếu em không định đổi điện thoại, lỡ như sau này đang gọi điện, nó lại nứt ra thì làm sao?”
“Dùng keo 502 dán lại”
Lăng Tiêu hơi bất đắc dĩ nhìn tôi một chút, xoay người đi vào trong cửa hàng điện thoại.
“Đệt, anh định mua thật à, anh không thể chiều chuộng em gái tôi quá như vậy, chiều đến hư cũng đâu phải là người nhà anh, anh có lãnh đâu”. Tôi đi theo sau, Kiều Đóa Đóa kêu gào đòi mua điện thoại mới cả tháng nay rồi, mẹ tôi kiên quyết không cho, hoàn toàn không cân nhắc đến việc mua điện thoại khác cho Kiều Đóa Đóa”.
“Anh nhận lời rồi…”. Lăng Tiêu dừng lại nhìn tôi. “Nếu đổi ý thì anh mất mặt lắm”.
Tôi ngồi ở băng ghế, thả người xuống nhìn Lăng Tiêu chọn điện thoại. Trong lòng thấy phiền não, Kiều Đóa Đóa ngày càng không có phép tắc gì, không chỉ nói với Lăng Tiêu cần điện thoại di động, ngay cả nói phải có tính năng gì, màu gì cũng nói luôn. Tôi bây giờ đang nổi cơn cau có, mà không thể đổ lên đầu Lăng Tiêu được.
“Cái này được không?”. Lăng Tiêu đưa điện thoại đến trước mặt tôi.
“Bao nhiêu tiền?”
“1900”.
“Đắt quá”. Tôi phất tay một cái.
“Vậy lấy cái này đi”. Lăng Tiêu quay đầu nói với cô nhân viên bán hàng.
“Đệt, vậy còn hỏi tôi làm gì”. Tôi nổi giận
“Tại nghĩ em sẽ nói được”. Lăng Tiêu cười với tôi một cái, tôi ụp mặt xuống ghế luôn.
“Anh chọn cái nào tôi cũng sẽ nói không được”
“Vậy anh đưa cái gì em mới chịu”. Cô nhân viên kia đi lấy máy, Lăng Tiêu ngồi xuống bên cạnh tôi, cũng nằm dài.
“Không phải anh đã tặng tôi cái bật lửa sao?”. Tôi không ngẩng đầu, cảm thấy hắn cách mình rất gần, giọng nói ở sát bên tai.
“Đánh anh một trận xong mới nhận còn gì, nói thử xem, em muốn nhận quà như thế nào?”
“Dẹp đi. Tặng quà cho tôi làm gì?”
“Không biết, tại muốn tặng thôi”
“Đến sinh nhật tôi hãy đưa”. Tôi uể oải trả lời.
“Mãi đến tận nghỉ hè, lâu quá rồi”
Tôi chợt ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc nhìn thấy nụ cười hiện lên trên mặt Lăng Tiêu, tôi vội vàng quay mặt đi. “Sao cái mẹ gì Kiều Đóa Đóa cũng đi nói với anh vậy?”
“Lưng còn đau không?”
“Thấy anh là lại đau”
Lăng Tiêu nhíu mày, cười. “Mặc dù anh rất đau lòng, cơ mà cũng vui lắm”
“Anh cút đi”. Cô nhân viên cầm điện thoại di động đến bên, tôi như vớ được cứu tinh, ngay lập tức đứng dậy. “Cầm ngay đi”
Tôi đi lên phía trước Lăng Tiêu, ánh mặt trời chói chang xém nữa làm tôi mù luôn, theo bản năng tôi lùi một bước, đụng phải Lăng Tiêu đang ở sau mình. Hắn đưa tay lên che mắt tôi, hỏi:
“Em về trường sao”
“Về”
Lăng Tiêu không nhịn được phải bật cười. “Em là muốn tránh anh hay muốn về thật đây”
“Anh còn làm gì nữa đây, mua xong rồi phải về chứ”. Tôi thật ra cũng chẳng cần về vội, giờ phòng không có ai, Uy ca với Trần Chí Xa chắc là sẽ đi học, Từ Tiếu Thiên nhất định chưa về, nếu về đã gọi điện cho tôi rồi. Tôi chẳng biết mình về là để làm cái quỷ gì.
“Em…”. Lăng Tiêu định nói gì nữa, nhưng điện thoại lại vang lên, còn cùng nhạc chuông với tôi nữa.
Tôi ngồi xuống bậc thang của cửa hàng, chờ hắn nói chuyện điện thoại xong, đồng thời cũng lo suy nghĩ xem lát về mình đi học hay đi ngủ.
“Cái gì? Bây giờ sao….tôi chỉ có một mình, lấy xe thì…bao nhiêu? Nhiều vậy…ngất mất, vậy giờ tôi qua đó”. Lăng Tiêu cúp điện thoại, ngồi xổm xuống bên cạnh tôi.
“Anh thương lượng với em chuyện này”. Hắn nói.
“Hả?”
“Giúp anh một việc, đi cùng anh đến Tam Điền Lý”
“Tam Điền Lý? Anh đến đó làm gì”. Tôi có chút giật mình nhìn hắn, lại ra ngoài ngoại ô? “Lát nữa nói em nghe, thật sự có việc, không phải gạt em đi hẹn hò”. Lăng Tiêu nói, cúi đầu nhấn điện thoại mấy cái. “Cậu đang ở bên ngoài? Lái xe? Đi Tam Điền Lý, không đủ xe”
“Anh tụ tập làm hội phi pháp gì đó?”. Tôi nghe vẫn không hiểu hắn nói gì trong điện thoại.
“Đi thôi, vui lắm đó”. Lăng Tiêu túm lấy cánh tay tôi kéo lên.
“Đệt”. Tôi bị hắn lôi lên chiếc X6 đậu ven đường. “Anh không đi mô tô sao?
“Ừ, bị hư nên đang sửa”. Hắn chỉ vào đai an toàn. “Cài vào đi, để xem hôm nay em có say xe không”
Tà môn, rõ là tà môn. Thế mà suốt quãng đường dài miên man đến Tam Điền Lý, tôi không hề bị say xe. Lúc bắt xe đi từ trường học đến cửa hàng điện thoại, tôi vẫn có chút buồn nôn.
Xe dừng lại bên một nông trang nhỏ ở Tam Điền Lý, chưa mở cửa xe tôi đã nghe một tiếng chó sủa inh ỏi. Lúc mở xe đi xuống, một tiếng chó sủa thành cả đàn chó sủa.
Lúc Lăng Tiêu đẩy tôi ra phía sau cửa, tôi sợ ngây người.
Chó. Toàn bộ là chó. Chó lớn chó nhỏ.
Toàn bộ đám chó đều quay về phía chúng tôi mà sủa, hẳn là mừng rỡ, nước bọt văng tứ tung. Tôi nâng chân đứng ỳ một chỗ, tiến thoái lưỡng nan, chó ở đây đều được thả ra, không bị xích lại, tôi ngờ là bước vào sẽ bị cả lũ cấu xé.
“Em sợ chó hả?”
“Không sợ”. Tôi thả chân xuống. “Tôi chưa từng thấy qua nhiều chó như vậy, cứ như đang tổng khởi nghĩa”
“Không cắn người đâu, bọn xấu nết đều bị nhốt ở phía sau rồi”. Lăng Tiêu đi thẳng một nước, bọn chó vây quanh hắn, liếm rồi cọ cọ, còn có một con đi về phía tôi, tôi không hề né tránh, nó bắt đầu ôm chân của tôi mà…nói làm sao đây, con chó kia xem chân của tôi là chó mẹ sao.
“Lăng Tiêu! Nó làm gì vậy hả!”. Tôi chỉ chỉ con chó đang làm trò kia, cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
“Muốn động dục”. Lăng Tiêu khom lưng lôi nó ra, bật cười.
“Đệt, thế mà không thèm để ý cho”. Tôi rất khó chịu với hành động của con chó kia.
Cửa trong sân mở ra, một cô bé chạy đến, thấy Lăng Tiêu là lên tiếng. “Anh tính thử xem, nhiều con phải chích thuốc như vậy, mười mấy con, làm sao chở đi”
“Đinh Bằng sẽ đến ngay, căn bản hai xe là đủ rồi”
Giờ tôi mới phát hiện trong sân có đề tấm bảng, trạm cứu trợ chó Tam Điền Lý. Xem dáng vẻ Lăng Tiêu thì rất quen thuộc với nơi này, trong phút chốc tôi thấy muôn phần tò mò, vị đại thiếu gia này có hứng thú gì với trạm cứu trợ chó cơ chứ.
“Anh là bạn của Lăng Tiêu à, tên em là Tiểu Địch, cảm ơn anh đã đến đây giúp một tay”. Cô bé thấy tôi, mỉm cười bước đến. “Em không bắt tay với anh được, vừa mới cắt lông cho mấy con chó”
“Đừng khách sáo như vậy”. Tôi cười, gấu quần lại bị một con chó cắn cắn, như là bực mình vì bị bỏ rơi.
Bên ngoài lại có một chiếc xe đến, người vừa bước xuống đã lên tiếng. “Lăng Tiêu, sao cậu lại lái xe đến đây, lát nữa cả bầy chúng nó ùa ra, tôi xem cậu rửa xe thế nào”
“Không sao, cho dù không bỏ vào lồng cũng là quăng hết lên xe cậu thôi, đây là Đinh Bằng, chính là Ngồi đầu tường chờ hồng hạnh”. Lăng Tiêu chỉ vào người đang bước vào, nói với tôi, sau đó chỉ vào tôi. “Kiều công tử”
“Kiều…công tử!”. Đinh Bằng há hốc mồm, kinh ngạc. “Không phải là con gái sao?”
“…Tôi chưa từng nói mình là con gái”. Tôi hơi xấu hổ, liếc Lăng Tiêu một cái, hắn biết thừa tôi là con trai, vậy mà không nói rõ với người khác.
“Trận chiến hôm đó…”. Đinh Bằng nhìn tôi, sau đó nhìn Lăng Tiêu, lát sau mới gào. “Đệt!”
Tôi không nói gì, chỉ cầm chân con chó nhỏ lên đùa. Đinh Bằng còn định nói gì nữa nhưng Lăng Tiêu đã cắt ngang.
“Mang chó đi”
Tôi bước theo vào nhà, vừa vào đã muốn bịt mũi, nồng nặc mùi chó, tôi nhìn qua những người khác, tất cả đều không biến sắc, nên tôi cũng không có ý thể hiện ra. Tiểu Địch nói đây là những con mới nhận trong nửa tháng nay, có mấy con bị bỏ rơi. Lăng Tiêu ngồi xổm xuống kiểm tra chó, lông trên người chúng nó bết lại, không nhìn ra màu, trông như miếng giẻ lau. Lăng Tiêu không bận tâm, cứ sờ vào tụi nó, còn mở lông ra xem còn có rệp không.
Kiểm tra chó xong, bắt đầu cho chúng vào lồng, tôi ráng chịu đựng mùi hôi khi đưa lũ chó vào lồng, trong bụng nghĩ mình quả là chẳng có tình yêu thương, đặc biệt là khi mang con cún nhỏ lông trắng cho vào lồng, nó liếm lên mặt tôi, thiếu chút nữa tôi đã túm cổ nó quăng đi luôn.
“Con chó này thích em đó”. Lăng Tiêu cười bên cạnh tôi.
“Cười cái gì”. Tôi nhỏ giọng.”Thật chẳng nghĩ anh giàu lòng yêu thương vậy đâu”
“Anh thích chó”
“Nên mới làm công việc này?”
“Ừ, đã thích là không bận tâm gì nữa cả…”. Lăng Tiêu nhìn tôi một cái. “Còn đối với em thì…”
“Ngưng ngay!”. Tôi vác lồng chó ra ngoài
“Anh có thể làm mọi thứ vì em”. Lăng Tiêu đi phía sau tôi, lên tiếng.
Tôi hơi chết sững, giọng nói của Lăng Tiêu không nhỏ, Đinh Bằng với Tiểu Địch còn ở trong phòng, những lời này hai người bọn họ đều nghe thấy rất rõ.