Tôi tin rằng dù cho mình có sống đến trăm tuổi mới chết, cũng sẽ không gặp được chuyện nào như vậy.
Tôi đứng trên vách núi cao 800 mét, cảnh trước mặt là một con suối, một rừng trúc, một đầm nước, sau giờ ngọ ánh mắt trời từ đỉnh đầu chiếu xuống, đáng lẽ phải là cảnh đẹp thế nào.
Đáng tiếc chuyện không như tôi nghĩ. Lăng Tiêu ôm tôi, vùi mặt vào vai tôi, lặng lẽ khóc.
Tôi không biết mình làm được gì, hay nói gì đó, cũng không biết khi mình nói gì làm gì được để cho hắn có một chút lòng an ủi. Tôi chỉ có thể đứng như vậy. Tôi không biết cảm giác khi một người đàn ông tựa trên vai người đàn ông khác mà khóc là thế nào, rốt cục có bao nhiêu bi thương mới thành ra như vậy.
Tôi vỗ nhẹ trên lưng Lăng Tiêu, quay đầu muốn nhìn hắn một chút.
“Đừng nhìn”. Hắn nói, giọng rất nhẹ.
“Không nhìn”. Tôi đáp. Tiếng nói của hắn mang theo giọng mũi như thứ gì đó nhẹ nhàng len lỏi chạm vào những nơi yếu mềm nhất trong lòng tôi, không hiểu vì sao mà tôi cũng buồn theo.
“Anh ghét nhất ngày sinh nhật”. Lăng Tiêu nói.
Tôi không biết trả lời thế nào, sinh nhật đối với tôi mà nói chính là ngày ăn chơi đàn đúm thả ga không bị ai phê bình, chẳng có lý do gì để chán ghét.
“Vậy thì cùng lắm là cái ngày mình chui ra thôi, cũng đâu có gì đặc biệt hơn người, cũng không ai muốn anh chịu cái ngày này, đâu cần phải khóc lên như vậy, căn bản sinh nhật tôi là ngày nào mẹ cũng lôi đầu tôi về, làm như sợ tôi không biết rằng mình càng lúc càng già đi…”. Tôi cứ thao thao bất tuyệt như đang dỗ trẻ.
Đột nhiên tôi nghe bên tai mình tiếng cười của Lăng Tiêu.
“Không sao chứ?”. Tôi hơi ngạc nhiên.
“Ừ”. Lăng Tiêu buông lỏng tôi ra, đứng thẳng người.
Tôi nhìn lên mặt hắn, hắn rất nhanh mà lấy tay che mắt lại, sau đó quay lưng về phía tôi, bảo:
“Anh phát hiện tài năng phá hỏng không khí của em đúng là hạng nhất”
“Tôi chính là sát thủ không khí”. Tôi thở phào một cái, lấy thuốc lá ra châm. “Anh còn siết chặt tôi muốn chết như vậy, không phá hỏng không được”
Lăng Tiêu xoay người lại, trên mặt đã khôi phục biểu cảm lạnh nhạt như thường, cứ như chuyện vừa rồi không xảy ra vậy.
“Tôi phát hiện kỹ thuật diễn của anh là hạng nhất”. Tôi bảo
“Cảm ơn”. Lăng Tiêu nói.
“Cảm ơn?”. Cái này cần gì cảm ơn.
“Chuyện mới nãy”. Lăng Tiêu chỉ vào vai tôi.
Tôi nhìn bả vai mình, ướt đẫm, xem ra hồi nãy là khóc thật. Tôi phải nhìn Lăng Tiêu lại một cái, không muốn hỏi hắn vì sao giờ lại bình thường nhanh vậy, rốt cục đâu mới là mặt thật của tên này.
“Đi thôi”. Hắn nói.
Chúng tôi trầm mặc bước đi về phía con đường nhỏ, đi được mấy bước thì sau lưng tôi vang lên tiếng đồng ca cực đáng yêu của trẻ con, hơn nữa còn đang hát: tôi ở bên lề đường, nhặt được một phân tiền…
Tôi bị giật mình nên quay lại nhìn, Lăng Tiêu chậm rãi lấy điện thoại trong túi ra, nhìn lên màn hình, biểu cảm thay đổi ngay, như chỉ là trong nháy mắt. Tôi thấy sao mắt tôi tốt thế không biết, trong chớp nhoáng ánh mắt hắn chuyển thành sự thân thương trìu mến, rồi ngay sau đó lại tĩnh tại trở lại, sẽ không có chuyện gì nữa chứ? “A lô…ừ…cảm ơn…rất tốt”. Giọng nói của Lăng Tiêu bình tĩnh mà lạnh nhạt, tựa như không thân thiết, thậm chí còn nghe xa cách với ở người bên kia nữa.
“….Tôi biết….anh….quên đi không có gì đâu…giữ gìn sức khỏe”. Hắn cúp điện thoại, sửng sốt một hồi xong nhìn tôi nói, anh sắp điên rồi.
Sau đó đi về phía trước tôi.
Anh muốn điên? Mẹ nó tôi mới là người phát điên đây nè.
Tôi vẫn bị túm tay nhét vào trong túi ở băng sau, mãi cho đến lúc hắn đưa tôi trở về trường học, hai bên không nói với nhau câu nào.
“Anh không phải ngày nào cũng như vậy”. Lúc tôi xuống xe, Lăng Tiêu lên tiếng.
“Như kia à?”. Tôi bị hắn làm cho phản ứng không kịp.
“Là vậy”
“À”
“Lát nữa em làm gì”
“Đến tiệm net”
“Ừ, nhớ uống thuốc”
Tôi đưa mắt nhìn xe Lăng Tiêu khuất dạng ở cuối đường, sau đó buồn bã nhắm hướng tiệm net mà đi, trong lòng không nhịn được cơn muốn chửi người, đây là cái quỷ gì hả?
“Tụi mày ở đâu”. Tôi gọi điện thoại cho Từ Tiếu Thiên.
“Ngoài đường”. Từ Tiếu Thiên nghe giọng tôi là hớn hở. “Hẹn hò sao rồi?”
“Đệt, mày im”
Lúc tôi vào tiệm net thấy Uy ca ngoắc lại, đây nè đây nè. Tôi qua chỗ cạnh Từ Tiếu Thiên ngồi, mở máy.
“Kiều Dương, hai ngày nay mày kỳ quái lắm”. Trần Chí Xa lấy chân chọt ghế tôi.
“Biến đi”. Tôi tự dưng muốn quạu.
“Mày không sao chứ?”. Từ Tiếu Thiên nhìn tôi.
“Giết BOSS không?”. Tôi hỏi.
“Giết rồi”.
“Mẹ mày”. Tôi nổi giận, thế mà không thèm đợi tôi.
“Giận cái gì? Đâu có biết chừng nào mày về nên cứ đi giết thôi, để tao tìm đội cho mày”. Từ Tiếu Thiên lập tức mở danh sách bạn tìm người giết BOSS cùng tôi.
“Quên đi”. Tôi tự nhiên thấy xấu hổ với cơn giận vô cớ của mình.
Từ Tiếu Thiên nhìn tôi một cái, dựa vào ghế, đối điếu thuốc đưa đến miệng tôi. Tôi bắt lấy, không nhìn nó, vào trò chơi ngay, lại phát hiện mình bỗng dưng chẳng muốn làm gì.
“Đi, giết người đi”. Tôi nói.
“Giết ai?”. Từ Tiếu Thiên có chút ngạc nhiên, cho đến giờ tôi chưa từng chủ động nói muốn giết người.
“7 Độ”.
“Thôi đi, giờ hắn là chồng mày, giết sao được”
“Mày đấu với hắn một mình”
“Mày cứ nói thẳng là mày muốn tao chết luôn đi”. Nó cười.
Tôi mở danh sách bạn, Âm 7 Độ đang offline. Ầy. Thôi quên đi, cứ lập đội đi giết BOSS vậy.
Tôi cứ tùy tiện chọn đội, chạy đến Lạc Dương. Không nhìn xem đoàn đội mình có ai, cứ nhảy vào đấu với BOSS, tôi la làng ngay, cái gì là Đội Trưởng Lông Gà, cũng không thèm hỏi đội đã chuẩn bị xong chưa.
“Đội gì đó?”. Từ Tiếu Thiên lại xem tôi đấu góp vui.
“Đội muốn chết, móa”. Hiệp đầu tôi ngay cả cơ hội ra tay cũng không có, nằm chết trên đất. “đội trưởng đần độn, tao đây chưa làm gì, cũng không biến thân được”
Không đến mười hiệp, BOSS cho cả đám chúng tôi nằm sải lai, trước khi đi còn quăng cho chúng tôi câu nói: muốn giết ta hả, bọn mi xứng sao?
Ông nội nó chứ, tôi nổi giận, thế mà lại để cho một nhân vật game sỉ nhục.
“Đi, mua cho anh chai nước”. Tôi ra lệnh cho Từ Tiếu Thiên.
“Tuân lệnh Kiều gia”. Từ Tiếu Thiên ngẩng đầu lên, hướng lên trần nhà hét một tiếng. “Phục vụ đâu ~”
“Mày điên hả?”. Uy ca và Trần Chí Xa đồng loạt nghiêng đầu chửi nó.
Tôi lại bay về Lạc Dương, tìm đội tiếp. Bây giờ BOSS không dễ chơi, không có đội là không giết được, bình thường bọn tôi chỉ cần vật dụng thường thường là được, cứ dựa vào hai tên trâu bò Uy ca và Trần Chí Xa để kéo máu, giờ tôi một thân một mình lẫn vào đội ở đâu đâu, khá là buồn bực.
Nửa giờ sau, tôi chết lần thứ ba, lần nữa trở lại Lạc Dương.
“Không giết nữa sao?”. Từ Tiếu Thiên hỏi tôi.
“Còn một lần, không được nữa là hết cơ hội”. Tôi hung tợn nhìn về ba tên đê tiện vứt bỏ bằng hữu kia.
“A, 7 Độ online rồi, bảo hắn vào tiếp!”. Uy ca ra sức gõ vào màn hình máy tôi.
Hệ Thống: Phu Quân của cô [Âm 7 Độ] đang đăng nhập ở nhà xí.
“Trời ạ, biết chọn chỗ đăng nhập quá”. Từ Tiếu Thiên nhìn xong cười không ngừng được.
“7 Độ có đội cố định hả? Tao nhớ là thông báo bọn họ giết BOSS luôn có mấy người kia”
“Kệ hắn, cứ hỏi đi, để hắn vào tiếp mày”. Từ Tiếu Thiên khăng khăng nói.
“Mặt mày dày quá”. Tôi nhịn không được phải mắng nó.
Hộp tin nhắn nháy lên, tôi mở ra.
Âm 7 Độ: giết BOSS sao?
Kiều Công Tử: đâu có, tôi chết nãy giờ.
Âm 7 Độ: anh dẫn em đi giết
Kiều Công Tử: đội anh không đủ người?
Âm 7 Độ: để anh lo
Kiều Công Tử: làm sao được.
Âm 7 Độ: cứ tới.
“Trời ạ, người ta đã chủ động thì mày nhanh đi”. Từ Tiếu Thiên thúc giục tôi. “mày cứ lo bên hắn có người hay không cái gì, cứ để hắn xử, mày cứ nhập đội thôi, còn lại hắn lo”
Tôi đến Lạc Dương, đội của 7 Độ họp người, thấy phái Băng Tần có người nói chuyện, 7 Độ sao mày đá vợ tao ra! 7 Độ nói, vợ tao muốn vào. Vậy vợ tao thì sao, người kia hỏi. Thì ở đội thêm vào. Vậy sao không cho vợ mày ở đội thêm vào. Vợ mày với vợ tao không giống nhau. Có gì không giống chứ. Dĩ nhiên không giống rồi, vợ tao mà. Đệt. Mày cứ chơi với vợ mày, không cho vợ tao vào thì tao đi. Vậy sau này mày cứ ở đội thêm vào đi
…
Nhìn mớ đối thoại này, Từ Tiếu Thiên cũng cười muốn xỉu, bảo 7 Độ này có tài dễ sợ.
“Mẹ nó, nhìn nè, dân cực phẩm nói chuyện cũng bó tay thật”. Uy ca đứng một bên cảm khái.
Tôi thấy khá là có lỗi, nói thế nào thì là đội cố định của người ta, đội trưởng lại đá một người để thêm tôi vào, giờ có phần bá đạo. Trong phần tin nhắn, tôi nói 7 Độ thôi đi, cứ để tôi ở đội thêm vào.
Kiều Công Tử: thôi đi, tôi ở đội thêm vào được mà.
Âm 7 Độ: không cần, đá cũng đá rồi.
Kiều Công Tử: thêm vào trở lại đi, thế này không có được.
Âm 7 Độ: có gì mà không được.
Kiều Công Tử: tôi là đồ bỏ đi, cũng đâu có nhiều người nể tôi.
Âm 7 Độ: vậy người dẫn em theo là đồ bỏ đi rồi, em vào đội khác hại chết người ta, người ta nói đây là vợ 7 Độ, mất mặt anh.
Kiều Công Tử: xỉu mất, không phải người kia nói anh không thêm vợ hắn, hắn sẽ đi ngay sao?
Âm 7 Độ: nó có đổi vợ cũng không dám đổi đội đâu.
Tôi không cãi nữa, mọi người nói tôi cứ ra ngoài lẫn vào đội cho hắn mất mặt đi, tôi thấy hơi buồn cười, xấu hổ nữa, người bên tôi đã mất nhiều, chẳng còn được bao nhiêu.
Lúc sau vào đấu, tôi cảm thấy nếu sớm biết đội của 7 Độ là vậy, tôi căn bản không cần dùng ấn, hoàn toàn lãng phí. Hiệp đầu tôi cũng không ra tay, cứ nằm xuống, 7 Độ nói, em cứ nằm đi. Tôi cứ nằm vậy, sau 12 hiệp BOSS bị giết chết, bọn họ cộng thêm máu cho tôi, cuộc đấu kết thúc.
“Đệt, lần sau để 7 Độ mang tao theo đi, không có thiên lý, như vậy có giết gì đâu”. Từ Tiếu Thiên bực tức.
“Dứt khoát nên lôi hắn theo đội mình, không phải bên mình còn thiếu một chỗ cố định sao?”. Trần Chí Xa phấn khích đề nghị.
“Mày nói câu này có lý chỗ nào không?”. Uy ca chỉ vào đầu Trần Chí Xa. “Chỗ này mà châm nước vào chắc rỉ ra hết quá”
Tôi rời đội, đem BOSS đi nhận thưởng, tự nhiên phát hiện tâm tình không tệ lắm.
“Khá hơn rồi?”. Từ Tiếu Thiên quay đầu lại hỏi tôi.
“Cút”.
Điện thoại di động run một cái, có tin nhắn. Tôi cảm giác là Lăng Tiêu.
Ở tiệm net?
Ừ, đang chơi đây.
Uống thuốc đi.
Tôi không phải trẻ con.
Anh thích em
….Tôi biết
Tôi đứng trên vách núi cao 800 mét, cảnh trước mặt là một con suối, một rừng trúc, một đầm nước, sau giờ ngọ ánh mắt trời từ đỉnh đầu chiếu xuống, đáng lẽ phải là cảnh đẹp thế nào.
Đáng tiếc chuyện không như tôi nghĩ. Lăng Tiêu ôm tôi, vùi mặt vào vai tôi, lặng lẽ khóc.
Tôi không biết mình làm được gì, hay nói gì đó, cũng không biết khi mình nói gì làm gì được để cho hắn có một chút lòng an ủi. Tôi chỉ có thể đứng như vậy. Tôi không biết cảm giác khi một người đàn ông tựa trên vai người đàn ông khác mà khóc là thế nào, rốt cục có bao nhiêu bi thương mới thành ra như vậy.
Tôi vỗ nhẹ trên lưng Lăng Tiêu, quay đầu muốn nhìn hắn một chút.
“Đừng nhìn”. Hắn nói, giọng rất nhẹ.
“Không nhìn”. Tôi đáp. Tiếng nói của hắn mang theo giọng mũi như thứ gì đó nhẹ nhàng len lỏi chạm vào những nơi yếu mềm nhất trong lòng tôi, không hiểu vì sao mà tôi cũng buồn theo.
“Anh ghét nhất ngày sinh nhật”. Lăng Tiêu nói.
Tôi không biết trả lời thế nào, sinh nhật đối với tôi mà nói chính là ngày ăn chơi đàn đúm thả ga không bị ai phê bình, chẳng có lý do gì để chán ghét.
“Vậy thì cùng lắm là cái ngày mình chui ra thôi, cũng đâu có gì đặc biệt hơn người, cũng không ai muốn anh chịu cái ngày này, đâu cần phải khóc lên như vậy, căn bản sinh nhật tôi là ngày nào mẹ cũng lôi đầu tôi về, làm như sợ tôi không biết rằng mình càng lúc càng già đi…”. Tôi cứ thao thao bất tuyệt như đang dỗ trẻ.
Đột nhiên tôi nghe bên tai mình tiếng cười của Lăng Tiêu.
“Không sao chứ?”. Tôi hơi ngạc nhiên.
“Ừ”. Lăng Tiêu buông lỏng tôi ra, đứng thẳng người.
Tôi nhìn lên mặt hắn, hắn rất nhanh mà lấy tay che mắt lại, sau đó quay lưng về phía tôi, bảo:
“Anh phát hiện tài năng phá hỏng không khí của em đúng là hạng nhất”
“Tôi chính là sát thủ không khí”. Tôi thở phào một cái, lấy thuốc lá ra châm. “Anh còn siết chặt tôi muốn chết như vậy, không phá hỏng không được”
Lăng Tiêu xoay người lại, trên mặt đã khôi phục biểu cảm lạnh nhạt như thường, cứ như chuyện vừa rồi không xảy ra vậy.
“Tôi phát hiện kỹ thuật diễn của anh là hạng nhất”. Tôi bảo
“Cảm ơn”. Lăng Tiêu nói.
“Cảm ơn?”. Cái này cần gì cảm ơn.
“Chuyện mới nãy”. Lăng Tiêu chỉ vào vai tôi.
Tôi nhìn bả vai mình, ướt đẫm, xem ra hồi nãy là khóc thật. Tôi phải nhìn Lăng Tiêu lại một cái, không muốn hỏi hắn vì sao giờ lại bình thường nhanh vậy, rốt cục đâu mới là mặt thật của tên này.
“Đi thôi”. Hắn nói.
Chúng tôi trầm mặc bước đi về phía con đường nhỏ, đi được mấy bước thì sau lưng tôi vang lên tiếng đồng ca cực đáng yêu của trẻ con, hơn nữa còn đang hát: tôi ở bên lề đường, nhặt được một phân tiền…
Tôi bị giật mình nên quay lại nhìn, Lăng Tiêu chậm rãi lấy điện thoại trong túi ra, nhìn lên màn hình, biểu cảm thay đổi ngay, như chỉ là trong nháy mắt. Tôi thấy sao mắt tôi tốt thế không biết, trong chớp nhoáng ánh mắt hắn chuyển thành sự thân thương trìu mến, rồi ngay sau đó lại tĩnh tại trở lại, sẽ không có chuyện gì nữa chứ? “A lô…ừ…cảm ơn…rất tốt”. Giọng nói của Lăng Tiêu bình tĩnh mà lạnh nhạt, tựa như không thân thiết, thậm chí còn nghe xa cách với ở người bên kia nữa.
“….Tôi biết….anh….quên đi không có gì đâu…giữ gìn sức khỏe”. Hắn cúp điện thoại, sửng sốt một hồi xong nhìn tôi nói, anh sắp điên rồi.
Sau đó đi về phía trước tôi.
Anh muốn điên? Mẹ nó tôi mới là người phát điên đây nè.
Tôi vẫn bị túm tay nhét vào trong túi ở băng sau, mãi cho đến lúc hắn đưa tôi trở về trường học, hai bên không nói với nhau câu nào.
“Anh không phải ngày nào cũng như vậy”. Lúc tôi xuống xe, Lăng Tiêu lên tiếng.
“Như kia à?”. Tôi bị hắn làm cho phản ứng không kịp.
“Là vậy”
“À”
“Lát nữa em làm gì”
“Đến tiệm net”
“Ừ, nhớ uống thuốc”
Tôi đưa mắt nhìn xe Lăng Tiêu khuất dạng ở cuối đường, sau đó buồn bã nhắm hướng tiệm net mà đi, trong lòng không nhịn được cơn muốn chửi người, đây là cái quỷ gì hả?
“Tụi mày ở đâu”. Tôi gọi điện thoại cho Từ Tiếu Thiên.
“Ngoài đường”. Từ Tiếu Thiên nghe giọng tôi là hớn hở. “Hẹn hò sao rồi?”
“Đệt, mày im”
Lúc tôi vào tiệm net thấy Uy ca ngoắc lại, đây nè đây nè. Tôi qua chỗ cạnh Từ Tiếu Thiên ngồi, mở máy.
“Kiều Dương, hai ngày nay mày kỳ quái lắm”. Trần Chí Xa lấy chân chọt ghế tôi.
“Biến đi”. Tôi tự dưng muốn quạu.
“Mày không sao chứ?”. Từ Tiếu Thiên nhìn tôi.
“Giết BOSS không?”. Tôi hỏi.
“Giết rồi”.
“Mẹ mày”. Tôi nổi giận, thế mà không thèm đợi tôi.
“Giận cái gì? Đâu có biết chừng nào mày về nên cứ đi giết thôi, để tao tìm đội cho mày”. Từ Tiếu Thiên lập tức mở danh sách bạn tìm người giết BOSS cùng tôi.
“Quên đi”. Tôi tự nhiên thấy xấu hổ với cơn giận vô cớ của mình.
Từ Tiếu Thiên nhìn tôi một cái, dựa vào ghế, đối điếu thuốc đưa đến miệng tôi. Tôi bắt lấy, không nhìn nó, vào trò chơi ngay, lại phát hiện mình bỗng dưng chẳng muốn làm gì.
“Đi, giết người đi”. Tôi nói.
“Giết ai?”. Từ Tiếu Thiên có chút ngạc nhiên, cho đến giờ tôi chưa từng chủ động nói muốn giết người.
“7 Độ”.
“Thôi đi, giờ hắn là chồng mày, giết sao được”
“Mày đấu với hắn một mình”
“Mày cứ nói thẳng là mày muốn tao chết luôn đi”. Nó cười.
Tôi mở danh sách bạn, Âm 7 Độ đang offline. Ầy. Thôi quên đi, cứ lập đội đi giết BOSS vậy.
Tôi cứ tùy tiện chọn đội, chạy đến Lạc Dương. Không nhìn xem đoàn đội mình có ai, cứ nhảy vào đấu với BOSS, tôi la làng ngay, cái gì là Đội Trưởng Lông Gà, cũng không thèm hỏi đội đã chuẩn bị xong chưa.
“Đội gì đó?”. Từ Tiếu Thiên lại xem tôi đấu góp vui.
“Đội muốn chết, móa”. Hiệp đầu tôi ngay cả cơ hội ra tay cũng không có, nằm chết trên đất. “đội trưởng đần độn, tao đây chưa làm gì, cũng không biến thân được”
Không đến mười hiệp, BOSS cho cả đám chúng tôi nằm sải lai, trước khi đi còn quăng cho chúng tôi câu nói: muốn giết ta hả, bọn mi xứng sao?
Ông nội nó chứ, tôi nổi giận, thế mà lại để cho một nhân vật game sỉ nhục.
“Đi, mua cho anh chai nước”. Tôi ra lệnh cho Từ Tiếu Thiên.
“Tuân lệnh Kiều gia”. Từ Tiếu Thiên ngẩng đầu lên, hướng lên trần nhà hét một tiếng. “Phục vụ đâu ~”
“Mày điên hả?”. Uy ca và Trần Chí Xa đồng loạt nghiêng đầu chửi nó.
Tôi lại bay về Lạc Dương, tìm đội tiếp. Bây giờ BOSS không dễ chơi, không có đội là không giết được, bình thường bọn tôi chỉ cần vật dụng thường thường là được, cứ dựa vào hai tên trâu bò Uy ca và Trần Chí Xa để kéo máu, giờ tôi một thân một mình lẫn vào đội ở đâu đâu, khá là buồn bực.
Nửa giờ sau, tôi chết lần thứ ba, lần nữa trở lại Lạc Dương.
“Không giết nữa sao?”. Từ Tiếu Thiên hỏi tôi.
“Còn một lần, không được nữa là hết cơ hội”. Tôi hung tợn nhìn về ba tên đê tiện vứt bỏ bằng hữu kia.
“A, 7 Độ online rồi, bảo hắn vào tiếp!”. Uy ca ra sức gõ vào màn hình máy tôi.
Hệ Thống: Phu Quân của cô [Âm 7 Độ] đang đăng nhập ở nhà xí.
“Trời ạ, biết chọn chỗ đăng nhập quá”. Từ Tiếu Thiên nhìn xong cười không ngừng được.
“7 Độ có đội cố định hả? Tao nhớ là thông báo bọn họ giết BOSS luôn có mấy người kia”
“Kệ hắn, cứ hỏi đi, để hắn vào tiếp mày”. Từ Tiếu Thiên khăng khăng nói.
“Mặt mày dày quá”. Tôi nhịn không được phải mắng nó.
Hộp tin nhắn nháy lên, tôi mở ra.
Âm 7 Độ: giết BOSS sao?
Kiều Công Tử: đâu có, tôi chết nãy giờ.
Âm 7 Độ: anh dẫn em đi giết
Kiều Công Tử: đội anh không đủ người?
Âm 7 Độ: để anh lo
Kiều Công Tử: làm sao được.
Âm 7 Độ: cứ tới.
“Trời ạ, người ta đã chủ động thì mày nhanh đi”. Từ Tiếu Thiên thúc giục tôi. “mày cứ lo bên hắn có người hay không cái gì, cứ để hắn xử, mày cứ nhập đội thôi, còn lại hắn lo”
Tôi đến Lạc Dương, đội của 7 Độ họp người, thấy phái Băng Tần có người nói chuyện, 7 Độ sao mày đá vợ tao ra! 7 Độ nói, vợ tao muốn vào. Vậy vợ tao thì sao, người kia hỏi. Thì ở đội thêm vào. Vậy sao không cho vợ mày ở đội thêm vào. Vợ mày với vợ tao không giống nhau. Có gì không giống chứ. Dĩ nhiên không giống rồi, vợ tao mà. Đệt. Mày cứ chơi với vợ mày, không cho vợ tao vào thì tao đi. Vậy sau này mày cứ ở đội thêm vào đi
…
Nhìn mớ đối thoại này, Từ Tiếu Thiên cũng cười muốn xỉu, bảo 7 Độ này có tài dễ sợ.
“Mẹ nó, nhìn nè, dân cực phẩm nói chuyện cũng bó tay thật”. Uy ca đứng một bên cảm khái.
Tôi thấy khá là có lỗi, nói thế nào thì là đội cố định của người ta, đội trưởng lại đá một người để thêm tôi vào, giờ có phần bá đạo. Trong phần tin nhắn, tôi nói 7 Độ thôi đi, cứ để tôi ở đội thêm vào.
Kiều Công Tử: thôi đi, tôi ở đội thêm vào được mà.
Âm 7 Độ: không cần, đá cũng đá rồi.
Kiều Công Tử: thêm vào trở lại đi, thế này không có được.
Âm 7 Độ: có gì mà không được.
Kiều Công Tử: tôi là đồ bỏ đi, cũng đâu có nhiều người nể tôi.
Âm 7 Độ: vậy người dẫn em theo là đồ bỏ đi rồi, em vào đội khác hại chết người ta, người ta nói đây là vợ 7 Độ, mất mặt anh.
Kiều Công Tử: xỉu mất, không phải người kia nói anh không thêm vợ hắn, hắn sẽ đi ngay sao?
Âm 7 Độ: nó có đổi vợ cũng không dám đổi đội đâu.
Tôi không cãi nữa, mọi người nói tôi cứ ra ngoài lẫn vào đội cho hắn mất mặt đi, tôi thấy hơi buồn cười, xấu hổ nữa, người bên tôi đã mất nhiều, chẳng còn được bao nhiêu.
Lúc sau vào đấu, tôi cảm thấy nếu sớm biết đội của 7 Độ là vậy, tôi căn bản không cần dùng ấn, hoàn toàn lãng phí. Hiệp đầu tôi cũng không ra tay, cứ nằm xuống, 7 Độ nói, em cứ nằm đi. Tôi cứ nằm vậy, sau 12 hiệp BOSS bị giết chết, bọn họ cộng thêm máu cho tôi, cuộc đấu kết thúc.
“Đệt, lần sau để 7 Độ mang tao theo đi, không có thiên lý, như vậy có giết gì đâu”. Từ Tiếu Thiên bực tức.
“Dứt khoát nên lôi hắn theo đội mình, không phải bên mình còn thiếu một chỗ cố định sao?”. Trần Chí Xa phấn khích đề nghị.
“Mày nói câu này có lý chỗ nào không?”. Uy ca chỉ vào đầu Trần Chí Xa. “Chỗ này mà châm nước vào chắc rỉ ra hết quá”
Tôi rời đội, đem BOSS đi nhận thưởng, tự nhiên phát hiện tâm tình không tệ lắm.
“Khá hơn rồi?”. Từ Tiếu Thiên quay đầu lại hỏi tôi.
“Cút”.
Điện thoại di động run một cái, có tin nhắn. Tôi cảm giác là Lăng Tiêu.
Ở tiệm net?
Ừ, đang chơi đây.
Uống thuốc đi.
Tôi không phải trẻ con.
Anh thích em
….Tôi biết
Danh sách chương