Tối nay là tối chủ nhật trước khi bắt đầu kỳ nghỉ mùa xuân nên rạp phim chật kín người. Tôi đứng vào hàng người mua vé, liên tục nhìn quanh. Cho đến giờ vẫn chưa có gì đáng báo động, và đám đông này là một lá chắn tốt. Patch sẽ đối phó với Dabria. Có lẽ tôi không phải lo lắng nữa, nhưng cảnh giác không bao giờ là thừa.
Tất nhiên, thật tâm tôi biết Dabria không phải là mối bận tâm lớn nhất. Sớm hay muộn thì Patch cũng sẽ phát hiện ra tôi không ở Delphic. Theo kinh nghiệm, tôi không mong gì trốn tránh được cậu ta lâu. Cậu ta sẽ tìm thấy tôi, và rồi tôi sẽ phải bắt cậu ta đối chất với câu hỏi đang khiến tôi lo sợ. Nói đúng hơn, tôi sợ câu trả lời của cậu ta. Từ sâu thẳm trong tâm trí tôi vẫn vang lên tiếng nói thì thầm rằng Dabria đã nói thật về thứ Patch cần đánh đổi để có được cơ thể con người.
Tôi bước tới quầy vé. Những bộ phim ở suất chiếu lúc chín rưỡi đang bắt đầu.
“Cho tôi một vé xem phim Vật hiến tế,” tôi nói mà không suy nghĩ. Ngay lập tức tôi nhận ra tên phim châm biếm một cách kỳ quái. Không muốn nghĩ thêm về nó, tôi thò tay vào túi và đẩy một nắm xu lẻ qua cửa sổ, hy vọng chừng ấy sẽ đủ.
“Trời ơi!” Nhân viên thu ngân thốt lên, nhìn chăm chăm vào đống tiền xu lăn lóc. Tôi nhận ra cô ta học cùng trường. Cô ta là học sinh năm cuối, và hình như tên cô ta là Kaylie hay Kylie gì đó. “Cảm ơn nhiều,” cô ta nói. “Có vẻ như sau cô chẳng có hàng người nào hay sao ấy!”
Đám người đứng sau tôi cùng lẩm bẩm chửi thề.
“Tôi mới moi lợn tiết kiệm đấy,” tôi nói, cố mỉa mai.
“Không đùa đâu. Chỗ này đã đủ chưa?” Cô ta hỏi, thốt ra một tiếng thở dài khi xếp đống xu thành từng nhóm hai nhăm xu, mười xu, năm xu và một xu.
“Đủ.”
“Thế nào cũng được. Tôi đâu được trả đủ tiền vì thứ này chứ!” Cô ta gạt tiền vào ngăn kéo và đẩy tấm vé về phía tôi qua cửa sổ. “Có những thứ được gọi là thẻ tín dụng…”
Tôi túm lấy tấm vé. “Cô có thấy Vee Sky đến tối nay không?”
“Bee nào cơ?”
“Vee Sky. Học sinh năm hai. Cô ấy đi với Elliot Saunders ấy.”
Đôi mắt của Kaylie-Kylie trợn tròn. “Cô nghĩ tối nay ế ẩm lắm hả? Trông tôi có vẻ như chỉ ngồi đây và ghi nhớ mọi khuôn mặt đi qua sao?”
“Thôi bỏ qua đi,” tôi lầm bầm rồi đi về phía những cánh cửa dẫn vào bên trong.
Rạp phim ở Coldwater có hai phòng chiếu ở đằng sau những cánh cửa hai bên quầy giảm giá. Sau khi nhân viên soát vé xé vé của tôi, tôi mở cánh cửa phòng chiếu số hai và đi vào trong bóng tối. Phim vừa bắt đầu.
Phòng chiếu gần như kín người, chỉ có vài chỗ trống. Tôi đi trên lối đi giữa hai hàng ghế để tìm Vee. Phân biệt các khuôn mặt trong bóng tối thật là khó, nhưng tôi chắc rằng Vee không có ở đây.
Tôi ra khỏi đó và đi sang phòng chiếu bên cạnh. Nó không đông bằng. Tôi lại đi một lượt nhưng vẫn không thấy Vee đâu. Chọn chỗ ngồi gần cuối, tôi cố để đầu óc thư giãn.
Buổi tối hôm nay giống như một câu chuyện thần tiên mờ mịt, và tôi đã lạc vào mà không thể tìm được đường ra. Một câu chuyện thần tiên với những thiên thần sa ngã, người lai, và cả những sự hiến tế… Tôi lấy ngón cái xoa vào vết bớt. Tôi đặc biệt không muốn nghĩ đến khả năng mình là hậu duệ của một trong những người Nephilim.
Tôi lấy điện thoại di động khẩn cấp ra và kiểm tra cuộc gọi nhỡ. Chẳng có gì.
Tôi đang nhét lại điện thoại vào trong túi thì một hộp bỏng ngô hiện ra bên cạnh.
“Đói không?” Một giọng nói vang lên phía trên vai tôi. Giọng nói đó khẽ khàng và không vui cho lắm. Tôi cố giữ bình tĩnh. “Đứng lên và ra khỏi rạp,” Patch nói. “Mình sẽ đi ngay đằng sau cậu.”
Tôi không động đậy.
“Đi ra,” cậu ta lặp lại. “Bọn mình cần nói chuyện.”
“Về việc cậu cần hy sinh mình để có cơ thể con người, đúng không?” Tôi hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng trong lòng nặng trĩu.
“Nếu cậu nghĩ chuyện đó là thật thì hay đấy.”
“Mình nghĩ nó là sự thật!” Một phần nào. Nhưng ý nghĩ cũ cứ quay trở lại – nếu Patch muốn giết tôi, sao cậu ta chưa làm? “Suỵt!” Người ngồi cạnh tôi ra hiệu.
Patch nói: “Ra ngoài đi, không thì mình sẽ bế cậu ra đấy.”
Tôi quay ngoắt lại. “Cái gì cơ?”
“Suỵt!” Anh chàng bên cạnh tôi lại ra hiệu.
“Tại cậu ta đấy,” tôi bảo anh ta, tay chỉ vào Patch.
Anh ta nghển cổ ra sau. “Nghe này, nếu không yên lặng, tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!”
“Được thôi, gọi bảo vệ đi. Bảo họ lôi cậu ta ra ngoài,” tôi nói, chỉ vào Patch. “Nói với họ là cậu ta muốn giết tôi.”
“Còn tôi thì muốn giết cô đấy,” bạn gái của anh ta vươn qua người anh ta và rít lên.
“Ai muốn giết cô cơ?” Anh ta hỏi, ngoái nhìn ra sau, vẻ mặt đầy băn khoăn.
“Chẳng có ai ở đó cả,” cô bạn gái bảo tôi.
“Cậu đang khiến họ không nhìn thấy cậu đúng không?” Tôi nói với Patch, hoảng sợ trước năng lực của cậu ta ngay cả khi tôi coi thường năng lực đó.
Patch cười, nhưng nụ cười chẳng hề tươi.
“Ối trời!” Cô bạn gái kia thốt lên, giơ tay lên trời. Cô ta đảo mắt giận dữ với bạn trai: “Anh làm gì đi chứ!”
“Cô đừng có nói chuyện nữa,” anh ta bảo tôi và chỉ về phía màn hình. “Xem phim đi. Đây – uống soda của tôi đi.”
Tôi nhảy ra lối đi giữa hai hàng ghế. Tôi cảm thấy Patch đang di chuyển sau mình, gần một cách khó chịu, nhưng không chạm sát. Cậu ta cứ như vậy cho đến khi chúng tôi ra khỏi rạp.
Ra ngoài cánh cửa, Patch kéo tay tôi và dẫn tôi đi qua phòng đợi để vào nhà vệ sinh nữ.
“Có chuyện gì giữa cậu và các nhà vệ sinh nữ thế?” Tôi nói.
Cậu ta ấn tôi vào, khóa cửa lại và dựa vào nó. Đôi mắt đen thẳm bao trùm lấy tôi, dường như muốn dọa tôi sợ phát khiếp.
Tôi lùi lại, bám chặt vào thành bệ rửa tay. “Cậu thấy tức vì mình không đến Delphic à?” Tôi nhún một bên vai run rẩy. “Tại sao lại là Delphic, hả Patch? Đã quá khuya, mà lại vào một đêm vắng như đêm nay? Delphic đã đóng cửa. Sao cậu lại muốn mình lái xe đến một công viên giải trí hoang vắng và tối tăm như vậy?”
Patch tiến về phía tôi và đứng gần tôi đến mức tôi có thể trông thấy đôi mắt đen của cậu ta bên dưới chiếc mũ lưỡi trai.
“Dabria bảo rằng cậu cần giết mình để có cơ thể con người.” tôi nói.
Patch im lặng một lát. “Và cậu nghĩ mình sẽ làm việc đó?”
Tôi nghèn nghẹn. “Vậy điều đó đúng là đúng?”
Mắt chúng tôi giao nhau. “Đó phải là một sự hy sinh tự nguyện. Nếu mình giết cậu, mình sẽ không thực hiện được việc đó.”
“Cậu là người duy nhất làm được như thế với mình?”
“Không, nhưng có lẽ mình là người duy nhất biết được kết quả cuối cùng, và là người duy nhất cố gắng thử nó. Đó là lý do mình đi học. Mình phải tiếp cận cậu. Thế nên mình mới bước vào cuộc đời cậu.”
“Dabria bảo mình rằng cậu say mê một cô gái.” Tôi thấy ghét bản thân mình vì đã cảm thấy ghen tuông vô lý. Chuyện này không liên quan gì đến tôi. Tôi phải thẩm vấn cậu ta đến cùng. “Chuyện gì đã xảy ra?”
Tôi rất muốn Patch lộ ra những suy nghĩ của mình, nhưng đôi mắt cậu ta chỉ là một màu đen lạnh lùng và mênh mông. “Cô ấy đã già và chết rồi.”
“Chắc cậu thấy nặng nề lắm,” tôi cáu kỉnh.
Vài giây sau Patch mới trả lời. Giọng cậu trùng xuống khiến tôi run rẩy. “Cậu muốn mình thú nhận, mình sẽ làm thế. Mình sẽ kể cho cậu mọi chuyện. Mình là ai và mình đã làm gì. Mọi chi tiết. Mình sẽ khai hết, nhưng cậu phải hỏi. Cậu phải muốn nó. Cậu sẽ thấy trước đây mình là ai, cậu sẽ thấy bây giờ mình là ai. Mình không tốt,” cậu nói, nhìn xoáy vào tôi bằng đôi mắt thu hút hết ánh sáng nhưng không phản chiếu lại chút gì, “mà còn tệ hơn.”
Tôi cố nén chặt những xốn xang trong lòng và nói: “Cậu kể đi.”
“Lần đầu trông thấy cô ấy, mình vẫn còn là một thiên thần. Đó là cái ham muốn chiếm hữu tức thời. Nó khiến mình phát điên lên. Mình chẳng biết gì về cô ấy cả, trừ việc mình sẵn sàng làm bất cứ điều gì để được lại gần cô ấy. Mình quan sát cô ấy một lúc, rồi nảy ra ý nghĩ rằng nếu xuống Trái Đất và sở hữu một cơ thể con người, mình sẽ bị đuổi khỏi thiên đường và được trở thành người. Vấn đề là, mình không biết về Cheshvan. Mình xuống đây vào một đêm tháng tám nên không thể sở hữu cơ thể con người. Khi đang quay lại thiên đường, một đoàn thiên thần trừng phạt đã chặn mình lại và tước đi của mình đôi cánh. Họ quẳng mình ra khỏi thiên đường. Ngay lập tức mình biết có gì đó không ổn. Khi nhìn thấy con người, mình thấy dâng lên một nỗi khao khát vô cùng vô tận được ở bên trong cơ thể họ. Tất cả sức mạnh của mình đã bị tước đi, mình chỉ còn là một kẻ yếu ớt và đáng khinh. Mình nhận ra mình đã mất tất cả, như thế đó. Mình đã căm ghét bản thân vô cùng vì điều này. Mình đã đánh đổi tất cả để rồi tay trắng.” Patch chằm chằm nhìn tôi một cách kỳ quặc, khiến tôi cảm thấy mình như trong suốt dưới ánh nhìn của cậu ta. “Nhưng nếu mình không bị đuổi, mình đã không gặp cậu.”
Những cảm xúc mâu thuẫn đè nặng trong ngực tôi làm tôi nghẹt thở. Cố nén những giọt nước mắt, tôi tiếp tục: “Dabria nói vết bớt của mình chứng tỏ mình có liên quan đến Chauncey. Có thật không?”
“Cậu muốn mình trả lời không?”
Tôi không biết mình muốn gì. Cuộc đời tôi giống như một trò đùa, và tôi là người cuối cùng hiểu được điểm nút của nó. Tôi không phải là Nova Grey, một cô gái bình thường. Tôi là con cháu của một kẻ không phải con người. Và giờ đây, trái tim tôi lại đang tan vỡ vì một kẻ không phải con người khác. Một thiên thần tội lỗi. “Bên nội hay bên ngoại?” Cuối cùng tôi nói.
“Bên nội.”
“Bây giờ Chauncey đang ở đâu?” Dù chúng tôi có quan hệ máu mủ, tôi vẫn muốn người đó ở thật xa. Xa đến mức mối quan hệ giữa chúng tôi có thể hóa thành một cơn ác mộng…
Giày Patch chạm vào mũi giày tennis của tôi. “Mình sẽ không giết cậu, Nora. Mình không giết những người có ý nghĩa quan trọng với mình. Và cậu là người đầu tiên.”
Tim tôi đập luống cuống. Tôi ấn tay vào bụng Patch, rất mạnh, nhưng cậu ta chẳng hề hấn gì. Tôi đang tự vệ một cách vô ích – ngay cả một hàng rào điện từ cao chót vót cũng không làm cho tôi cảm thấy an toàn trước cậu ta.
“Cậu đang vi phạm không gian riêng của mình đấy,” tôi nói rồi lùi lại.
Patch cười thầm. “Vi phạm? Đây đâu phải là kỳ thi SAT, Nora?” {SAT là một trong những kỳ thi chuẩn hóa cho việc đăng ký vào một số trường đại học tại Mỹ.}
Tôi vén vài lọn tóc ra sau và bước một bước đáng kể để tránh sang bên, đi men theo bồn rửa. “Cậu đang quấy rầy mình. Mình cần… không gian.” Thứ tôi cần là một đường ranh giới. Là sự tự chủ. Tôi cần bị nhốt lại, vì một lần nữa tôi thấy không thể tin tưởng được bản thân khi đứng trước Patch. Đáng lẽ tôi nên chạy trốn, thế nhưng… tôi lại không làm vậy. Tôi đã cố tự thuyết phục rằng tôi ở lại vì cần có câu trả lời, nhưng đó chỉ là một phần. Tôi không muốn nghĩ đến phần kia. Phần cảm xúc. Cái phần đang chiến đấu trong vô vọng.
“Cậu còn giấu mình điều gì nữa?’ Tôi muốn biết.
“Mình giấu cậu rất nhiều điều.”
Lòng tôi chùng xuống. “Chẳng hạn như?”
“Chẳng hạn như cảm giác của mình khi bị nhốt ở trong này cùng cậu.” Patch chống một tay vào tấm gương phía sau tôi, trọng lượng cơ thể cậu dồn về phía tôi. “Cậu không biết cậu tác động đến mình như thế nào đâu.”
Tôi lắc đầu. “Mình không nghĩ vậy. Đó không phải là một ý hay. Không đúng đắn.”
“Có cái gì không “đúng đắn” đâu,” cậu thì thầm. “Trong phạm vi cảm xúc, chúng ta vẫn ở trong vùng an toàn mà.”
Dường như phần lý trí tự vệ của tôi đang hét lên: Hãy chạy thoát thân đi! Thật không may, tai tôi đã ù đi, và tôi chẳng nghe thấy gì nữa, chẳng nghĩ được gì nữa.
“Hoàn toàn đúng đắn. Thường là đúng đắn,” Patch tiếp tục “Hầu như là đúng đắn. Có lẽ là đúng đắn.”
“Bây giờ thì có lẽ là không.” Tôi hít vào chút không khí. Liếc sang bên, tôi thấy có một cái chuông báo cháy được khoan vào tường. Nó cách chỗ tôi khoảng mười, có lẽ là mười lăm bước chân. Nếu nhanh chân, tôi có thể băng qua căn phòng và kéo nó trước khi Patch ngăn tôi lại. Nhân viên bảo vệ sẽ chạy đến. Tôi sẽ được an toàn. Và đó là điều tôi muốn… phải không?
“Không phải ý kiến hay đâu,” Patch nói, khẽ lắc đầu.
Dù sao thì tôi cũng chạy đến chỗ chuông báo cháy. Những ngón tay tôi chạm vào cần gạt và kéo nó xuống để báo động. Tuy nhiên, cần gạt không nhúc nhích. Dù cố gắng thế nào, tôi cũng không làm nó xê dịch được. Và rồi tôi nhận ra sự hiện diện quen thuộc của Patch trong đầu mình – cậu ta đang làm xáo trộn trí óc tôi.
Tôi quay lại, đối diện với Patch. “Ra khỏi tâm trí mình đi!” Tôi lao mạnh vào ngực cậu ta. Patch lùi lại một bước, lấy thăng bằng.
“Cậu làm thế vì cái gì?” Cậu ta hỏi.
“Vì cả buổi tối hôm nay.” Vì cậu ta đang làm tôi mê mẩn đến phát điên dù tôi biết điều đó là sai lầm. Cậu ta là thứ sai lầm tệ hại nhất. Sai lầm đến mức trở thành đúng đắn. Và nó làm tôi cảm thấy hoàn toàn mất kiểm soát.
Có lẽ tôi đã định đấm thẳng vào hàm Patch nếu cậu ta không nắm lấy vai tôi và ấn tôi vào tường. Dường như giữa chúng tôi không có khoảng cách nào ngoài một ranh giới hết sức mỏng manh và Patch rốt cuộc đã xóa bỏ được nó.
“Hãy thành thực, Nora! Cậu rất yêu mình.” Đôi mắt cậu sâu thăm thẳm. “Và mình cũng thế, mình rất yêu cậu.” Cậu cúi xuống đặt môi lên môi tôi. Thực sự người cậu cũng áp sát vào tôi. Chúng tôi chạm nhau ở một vài “điểm nhạy cảm” trên cơ thể, và thế là sự tự chủ của tôi sụp đổ.
Tôi lùi ra. “Mình chưa xong đâu. Chuyện gì đã xảy ra với Dabria?”
“Tất cả đã được giải quyết.”
“Là sao?”
“Cô ta sẽ không giữ được đôi cánh sau khi bày mưu giết cậu. Ngay khi cô ta cố gắng quay về thiên đường, những thiên thần trừng phạt sẽ tước chúng. Điều đó sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra với cô ta. Mình chỉ đẩy nhanh việc đó thôi.”
“Vì vậy cậu vừa… xé chúng?”
“Chúng đang bị hỏng, những chiếc lông vũ đã bị rụng và mỏng đi. Nếu cô ta ở trần thế lâu hơn nữa, đó là dấu hiệu cho các thiên thần sa ngã khác biết rằng cô ta đã sa ngã. Nếu mình không làm thế, một trong số họ sẽ làm.”
Patch lại bước tới nhưng tôi lại né tránh. “Cô ta có còn bất thình lình xuất hiện trong đời mình nữa không?”
“Thật khó nói.”
Nhanh như chớp, Patch nắm lấy viền áo tôi rồi kéo tôi vào người cậu. Đốt ngón tay cậu khẽ chạm vào da bụng tôi. Cảm giác vừa nóng, vừa lạnh dâng lên khiến tôi hoàn toàn bối rối. “Cậu có thể thắng cô ta, Thiên thần ạ,” cậu nói. “Mình đã thấy hai người đánh nhau, và mình đã đánh cược cho cậu. Cậu không cần mình trong việc đó.”
“Mình cần cậu làm gì chứ?”
Patch cười. Nụ cười không xấc xược mà dịu dàng và tràn đầy khao khát. Đôi mắt cậu đã mất đi sự sắc lạnh và hoàn toàn tập trung vào tôi. Người tôi run rẩy, lòng dạ xốn xang.
“Cửa khóa rồi”, cậu thì thầm. “Và bọn mình có những việc còn dang dở.”
Lý trí của tôi dường như tan biến. Tôi lướt tay lên ngực Patch và vòng tay quanh cổ cậu. Patch đặt tay lên hông tôi và nhấc bổng tôi lên. Tim tôi đập thình thịch, nhưng tôi chẳng để ý chút nào. Tôi ép miệng tôi vào miệng cậu, nhấm nháp hương vị đê mê khi môi cậu quấn lấy môi tôi, tay cậu lướt trên người tôi, cảm giác như sắp vỡ òa…
Điện thoại di động trong túi tôi chợt đổ chuông. Tôi giật mình buông Patch ra, thở hổn hển, và điện thoại đổ hồi chuông thứ hai.
“Thư thoại,” Patch nói.
Sâu thẳm trong ý thức, tôi biết trả lời điện thoại là quan trọng. Tôi không nhớ được là tại sao, nhưng việc hôn Patch đã khiến cho mọi nỗi lo lắng trong tôi tan biến mất. Tôi buông Patch ra, ngoảnh đi để cậu không thấy được mười giây hôn cậu đã khiến tôi bối rối đến mức nào. Ở bên trong, tôi đang hét lên vì vui sướng.
“A lô?” Tôi trả lời, cưỡng lại thôi thúc chùi miệng vì son môi đã bị lem nhem.
“Cưng ơi!” Vee nói. Sóng điện thoại chập chờn, tiếng loẹt xoẹt cứ chen vào giọng nó. “Cậu đang ở đâu thế?”
“Thế cậu ở đâu? Cậu vẫn ở chỗ Elliot và Jules à?” Tôi áp một tay vào tai bên kia để nghe rõ hơn.
“Mình đang ở trường. Bọn mình đã đột nhập vào đó,” nó nói với giọng hoàn toàn nghịch ngợm. “Bọn mình chơi trốn tìm nhưng không đủ người cho hai đội. Vì vậy… cậu biết người thứ tư nào có thể đến chơi với bọn mình không?”
Một giọng nói không rõ ràng lầm rầm ở đầu dây bên kia.
“Elliot muốn mình bảo cậu rằng nếu cậu không đến để về phe cậu ấy… khoan đã… gì cơ?” Vee nói với người ở đầu dây bên kia.
Giọng Elliot chen vào. “Nora? Hãy đến chơi với bọn mình. Nếu không thì sẽ có một cái cây ở nơi công cộng mang tên Vee đấy!”
Tôi thấy toàn thân lạnh toát.
“A lô?” Tôi hét khản cả cổ. “Elliot? Vee? Cậu có đó không?”
Nhưng kết nối đã bị ngắt.
Becca Fitzpatrick
Vết sẹo cánh thiên thần
Tất nhiên, thật tâm tôi biết Dabria không phải là mối bận tâm lớn nhất. Sớm hay muộn thì Patch cũng sẽ phát hiện ra tôi không ở Delphic. Theo kinh nghiệm, tôi không mong gì trốn tránh được cậu ta lâu. Cậu ta sẽ tìm thấy tôi, và rồi tôi sẽ phải bắt cậu ta đối chất với câu hỏi đang khiến tôi lo sợ. Nói đúng hơn, tôi sợ câu trả lời của cậu ta. Từ sâu thẳm trong tâm trí tôi vẫn vang lên tiếng nói thì thầm rằng Dabria đã nói thật về thứ Patch cần đánh đổi để có được cơ thể con người.
Tôi bước tới quầy vé. Những bộ phim ở suất chiếu lúc chín rưỡi đang bắt đầu.
“Cho tôi một vé xem phim Vật hiến tế,” tôi nói mà không suy nghĩ. Ngay lập tức tôi nhận ra tên phim châm biếm một cách kỳ quái. Không muốn nghĩ thêm về nó, tôi thò tay vào túi và đẩy một nắm xu lẻ qua cửa sổ, hy vọng chừng ấy sẽ đủ.
“Trời ơi!” Nhân viên thu ngân thốt lên, nhìn chăm chăm vào đống tiền xu lăn lóc. Tôi nhận ra cô ta học cùng trường. Cô ta là học sinh năm cuối, và hình như tên cô ta là Kaylie hay Kylie gì đó. “Cảm ơn nhiều,” cô ta nói. “Có vẻ như sau cô chẳng có hàng người nào hay sao ấy!”
Đám người đứng sau tôi cùng lẩm bẩm chửi thề.
“Tôi mới moi lợn tiết kiệm đấy,” tôi nói, cố mỉa mai.
“Không đùa đâu. Chỗ này đã đủ chưa?” Cô ta hỏi, thốt ra một tiếng thở dài khi xếp đống xu thành từng nhóm hai nhăm xu, mười xu, năm xu và một xu.
“Đủ.”
“Thế nào cũng được. Tôi đâu được trả đủ tiền vì thứ này chứ!” Cô ta gạt tiền vào ngăn kéo và đẩy tấm vé về phía tôi qua cửa sổ. “Có những thứ được gọi là thẻ tín dụng…”
Tôi túm lấy tấm vé. “Cô có thấy Vee Sky đến tối nay không?”
“Bee nào cơ?”
“Vee Sky. Học sinh năm hai. Cô ấy đi với Elliot Saunders ấy.”
Đôi mắt của Kaylie-Kylie trợn tròn. “Cô nghĩ tối nay ế ẩm lắm hả? Trông tôi có vẻ như chỉ ngồi đây và ghi nhớ mọi khuôn mặt đi qua sao?”
“Thôi bỏ qua đi,” tôi lầm bầm rồi đi về phía những cánh cửa dẫn vào bên trong.
Rạp phim ở Coldwater có hai phòng chiếu ở đằng sau những cánh cửa hai bên quầy giảm giá. Sau khi nhân viên soát vé xé vé của tôi, tôi mở cánh cửa phòng chiếu số hai và đi vào trong bóng tối. Phim vừa bắt đầu.
Phòng chiếu gần như kín người, chỉ có vài chỗ trống. Tôi đi trên lối đi giữa hai hàng ghế để tìm Vee. Phân biệt các khuôn mặt trong bóng tối thật là khó, nhưng tôi chắc rằng Vee không có ở đây.
Tôi ra khỏi đó và đi sang phòng chiếu bên cạnh. Nó không đông bằng. Tôi lại đi một lượt nhưng vẫn không thấy Vee đâu. Chọn chỗ ngồi gần cuối, tôi cố để đầu óc thư giãn.
Buổi tối hôm nay giống như một câu chuyện thần tiên mờ mịt, và tôi đã lạc vào mà không thể tìm được đường ra. Một câu chuyện thần tiên với những thiên thần sa ngã, người lai, và cả những sự hiến tế… Tôi lấy ngón cái xoa vào vết bớt. Tôi đặc biệt không muốn nghĩ đến khả năng mình là hậu duệ của một trong những người Nephilim.
Tôi lấy điện thoại di động khẩn cấp ra và kiểm tra cuộc gọi nhỡ. Chẳng có gì.
Tôi đang nhét lại điện thoại vào trong túi thì một hộp bỏng ngô hiện ra bên cạnh.
“Đói không?” Một giọng nói vang lên phía trên vai tôi. Giọng nói đó khẽ khàng và không vui cho lắm. Tôi cố giữ bình tĩnh. “Đứng lên và ra khỏi rạp,” Patch nói. “Mình sẽ đi ngay đằng sau cậu.”
Tôi không động đậy.
“Đi ra,” cậu ta lặp lại. “Bọn mình cần nói chuyện.”
“Về việc cậu cần hy sinh mình để có cơ thể con người, đúng không?” Tôi hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng trong lòng nặng trĩu.
“Nếu cậu nghĩ chuyện đó là thật thì hay đấy.”
“Mình nghĩ nó là sự thật!” Một phần nào. Nhưng ý nghĩ cũ cứ quay trở lại – nếu Patch muốn giết tôi, sao cậu ta chưa làm? “Suỵt!” Người ngồi cạnh tôi ra hiệu.
Patch nói: “Ra ngoài đi, không thì mình sẽ bế cậu ra đấy.”
Tôi quay ngoắt lại. “Cái gì cơ?”
“Suỵt!” Anh chàng bên cạnh tôi lại ra hiệu.
“Tại cậu ta đấy,” tôi bảo anh ta, tay chỉ vào Patch.
Anh ta nghển cổ ra sau. “Nghe này, nếu không yên lặng, tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!”
“Được thôi, gọi bảo vệ đi. Bảo họ lôi cậu ta ra ngoài,” tôi nói, chỉ vào Patch. “Nói với họ là cậu ta muốn giết tôi.”
“Còn tôi thì muốn giết cô đấy,” bạn gái của anh ta vươn qua người anh ta và rít lên.
“Ai muốn giết cô cơ?” Anh ta hỏi, ngoái nhìn ra sau, vẻ mặt đầy băn khoăn.
“Chẳng có ai ở đó cả,” cô bạn gái bảo tôi.
“Cậu đang khiến họ không nhìn thấy cậu đúng không?” Tôi nói với Patch, hoảng sợ trước năng lực của cậu ta ngay cả khi tôi coi thường năng lực đó.
Patch cười, nhưng nụ cười chẳng hề tươi.
“Ối trời!” Cô bạn gái kia thốt lên, giơ tay lên trời. Cô ta đảo mắt giận dữ với bạn trai: “Anh làm gì đi chứ!”
“Cô đừng có nói chuyện nữa,” anh ta bảo tôi và chỉ về phía màn hình. “Xem phim đi. Đây – uống soda của tôi đi.”
Tôi nhảy ra lối đi giữa hai hàng ghế. Tôi cảm thấy Patch đang di chuyển sau mình, gần một cách khó chịu, nhưng không chạm sát. Cậu ta cứ như vậy cho đến khi chúng tôi ra khỏi rạp.
Ra ngoài cánh cửa, Patch kéo tay tôi và dẫn tôi đi qua phòng đợi để vào nhà vệ sinh nữ.
“Có chuyện gì giữa cậu và các nhà vệ sinh nữ thế?” Tôi nói.
Cậu ta ấn tôi vào, khóa cửa lại và dựa vào nó. Đôi mắt đen thẳm bao trùm lấy tôi, dường như muốn dọa tôi sợ phát khiếp.
Tôi lùi lại, bám chặt vào thành bệ rửa tay. “Cậu thấy tức vì mình không đến Delphic à?” Tôi nhún một bên vai run rẩy. “Tại sao lại là Delphic, hả Patch? Đã quá khuya, mà lại vào một đêm vắng như đêm nay? Delphic đã đóng cửa. Sao cậu lại muốn mình lái xe đến một công viên giải trí hoang vắng và tối tăm như vậy?”
Patch tiến về phía tôi và đứng gần tôi đến mức tôi có thể trông thấy đôi mắt đen của cậu ta bên dưới chiếc mũ lưỡi trai.
“Dabria bảo rằng cậu cần giết mình để có cơ thể con người.” tôi nói.
Patch im lặng một lát. “Và cậu nghĩ mình sẽ làm việc đó?”
Tôi nghèn nghẹn. “Vậy điều đó đúng là đúng?”
Mắt chúng tôi giao nhau. “Đó phải là một sự hy sinh tự nguyện. Nếu mình giết cậu, mình sẽ không thực hiện được việc đó.”
“Cậu là người duy nhất làm được như thế với mình?”
“Không, nhưng có lẽ mình là người duy nhất biết được kết quả cuối cùng, và là người duy nhất cố gắng thử nó. Đó là lý do mình đi học. Mình phải tiếp cận cậu. Thế nên mình mới bước vào cuộc đời cậu.”
“Dabria bảo mình rằng cậu say mê một cô gái.” Tôi thấy ghét bản thân mình vì đã cảm thấy ghen tuông vô lý. Chuyện này không liên quan gì đến tôi. Tôi phải thẩm vấn cậu ta đến cùng. “Chuyện gì đã xảy ra?”
Tôi rất muốn Patch lộ ra những suy nghĩ của mình, nhưng đôi mắt cậu ta chỉ là một màu đen lạnh lùng và mênh mông. “Cô ấy đã già và chết rồi.”
“Chắc cậu thấy nặng nề lắm,” tôi cáu kỉnh.
Vài giây sau Patch mới trả lời. Giọng cậu trùng xuống khiến tôi run rẩy. “Cậu muốn mình thú nhận, mình sẽ làm thế. Mình sẽ kể cho cậu mọi chuyện. Mình là ai và mình đã làm gì. Mọi chi tiết. Mình sẽ khai hết, nhưng cậu phải hỏi. Cậu phải muốn nó. Cậu sẽ thấy trước đây mình là ai, cậu sẽ thấy bây giờ mình là ai. Mình không tốt,” cậu nói, nhìn xoáy vào tôi bằng đôi mắt thu hút hết ánh sáng nhưng không phản chiếu lại chút gì, “mà còn tệ hơn.”
Tôi cố nén chặt những xốn xang trong lòng và nói: “Cậu kể đi.”
“Lần đầu trông thấy cô ấy, mình vẫn còn là một thiên thần. Đó là cái ham muốn chiếm hữu tức thời. Nó khiến mình phát điên lên. Mình chẳng biết gì về cô ấy cả, trừ việc mình sẵn sàng làm bất cứ điều gì để được lại gần cô ấy. Mình quan sát cô ấy một lúc, rồi nảy ra ý nghĩ rằng nếu xuống Trái Đất và sở hữu một cơ thể con người, mình sẽ bị đuổi khỏi thiên đường và được trở thành người. Vấn đề là, mình không biết về Cheshvan. Mình xuống đây vào một đêm tháng tám nên không thể sở hữu cơ thể con người. Khi đang quay lại thiên đường, một đoàn thiên thần trừng phạt đã chặn mình lại và tước đi của mình đôi cánh. Họ quẳng mình ra khỏi thiên đường. Ngay lập tức mình biết có gì đó không ổn. Khi nhìn thấy con người, mình thấy dâng lên một nỗi khao khát vô cùng vô tận được ở bên trong cơ thể họ. Tất cả sức mạnh của mình đã bị tước đi, mình chỉ còn là một kẻ yếu ớt và đáng khinh. Mình nhận ra mình đã mất tất cả, như thế đó. Mình đã căm ghét bản thân vô cùng vì điều này. Mình đã đánh đổi tất cả để rồi tay trắng.” Patch chằm chằm nhìn tôi một cách kỳ quặc, khiến tôi cảm thấy mình như trong suốt dưới ánh nhìn của cậu ta. “Nhưng nếu mình không bị đuổi, mình đã không gặp cậu.”
Những cảm xúc mâu thuẫn đè nặng trong ngực tôi làm tôi nghẹt thở. Cố nén những giọt nước mắt, tôi tiếp tục: “Dabria nói vết bớt của mình chứng tỏ mình có liên quan đến Chauncey. Có thật không?”
“Cậu muốn mình trả lời không?”
Tôi không biết mình muốn gì. Cuộc đời tôi giống như một trò đùa, và tôi là người cuối cùng hiểu được điểm nút của nó. Tôi không phải là Nova Grey, một cô gái bình thường. Tôi là con cháu của một kẻ không phải con người. Và giờ đây, trái tim tôi lại đang tan vỡ vì một kẻ không phải con người khác. Một thiên thần tội lỗi. “Bên nội hay bên ngoại?” Cuối cùng tôi nói.
“Bên nội.”
“Bây giờ Chauncey đang ở đâu?” Dù chúng tôi có quan hệ máu mủ, tôi vẫn muốn người đó ở thật xa. Xa đến mức mối quan hệ giữa chúng tôi có thể hóa thành một cơn ác mộng…
Giày Patch chạm vào mũi giày tennis của tôi. “Mình sẽ không giết cậu, Nora. Mình không giết những người có ý nghĩa quan trọng với mình. Và cậu là người đầu tiên.”
Tim tôi đập luống cuống. Tôi ấn tay vào bụng Patch, rất mạnh, nhưng cậu ta chẳng hề hấn gì. Tôi đang tự vệ một cách vô ích – ngay cả một hàng rào điện từ cao chót vót cũng không làm cho tôi cảm thấy an toàn trước cậu ta.
“Cậu đang vi phạm không gian riêng của mình đấy,” tôi nói rồi lùi lại.
Patch cười thầm. “Vi phạm? Đây đâu phải là kỳ thi SAT, Nora?” {SAT là một trong những kỳ thi chuẩn hóa cho việc đăng ký vào một số trường đại học tại Mỹ.}
Tôi vén vài lọn tóc ra sau và bước một bước đáng kể để tránh sang bên, đi men theo bồn rửa. “Cậu đang quấy rầy mình. Mình cần… không gian.” Thứ tôi cần là một đường ranh giới. Là sự tự chủ. Tôi cần bị nhốt lại, vì một lần nữa tôi thấy không thể tin tưởng được bản thân khi đứng trước Patch. Đáng lẽ tôi nên chạy trốn, thế nhưng… tôi lại không làm vậy. Tôi đã cố tự thuyết phục rằng tôi ở lại vì cần có câu trả lời, nhưng đó chỉ là một phần. Tôi không muốn nghĩ đến phần kia. Phần cảm xúc. Cái phần đang chiến đấu trong vô vọng.
“Cậu còn giấu mình điều gì nữa?’ Tôi muốn biết.
“Mình giấu cậu rất nhiều điều.”
Lòng tôi chùng xuống. “Chẳng hạn như?”
“Chẳng hạn như cảm giác của mình khi bị nhốt ở trong này cùng cậu.” Patch chống một tay vào tấm gương phía sau tôi, trọng lượng cơ thể cậu dồn về phía tôi. “Cậu không biết cậu tác động đến mình như thế nào đâu.”
Tôi lắc đầu. “Mình không nghĩ vậy. Đó không phải là một ý hay. Không đúng đắn.”
“Có cái gì không “đúng đắn” đâu,” cậu thì thầm. “Trong phạm vi cảm xúc, chúng ta vẫn ở trong vùng an toàn mà.”
Dường như phần lý trí tự vệ của tôi đang hét lên: Hãy chạy thoát thân đi! Thật không may, tai tôi đã ù đi, và tôi chẳng nghe thấy gì nữa, chẳng nghĩ được gì nữa.
“Hoàn toàn đúng đắn. Thường là đúng đắn,” Patch tiếp tục “Hầu như là đúng đắn. Có lẽ là đúng đắn.”
“Bây giờ thì có lẽ là không.” Tôi hít vào chút không khí. Liếc sang bên, tôi thấy có một cái chuông báo cháy được khoan vào tường. Nó cách chỗ tôi khoảng mười, có lẽ là mười lăm bước chân. Nếu nhanh chân, tôi có thể băng qua căn phòng và kéo nó trước khi Patch ngăn tôi lại. Nhân viên bảo vệ sẽ chạy đến. Tôi sẽ được an toàn. Và đó là điều tôi muốn… phải không?
“Không phải ý kiến hay đâu,” Patch nói, khẽ lắc đầu.
Dù sao thì tôi cũng chạy đến chỗ chuông báo cháy. Những ngón tay tôi chạm vào cần gạt và kéo nó xuống để báo động. Tuy nhiên, cần gạt không nhúc nhích. Dù cố gắng thế nào, tôi cũng không làm nó xê dịch được. Và rồi tôi nhận ra sự hiện diện quen thuộc của Patch trong đầu mình – cậu ta đang làm xáo trộn trí óc tôi.
Tôi quay lại, đối diện với Patch. “Ra khỏi tâm trí mình đi!” Tôi lao mạnh vào ngực cậu ta. Patch lùi lại một bước, lấy thăng bằng.
“Cậu làm thế vì cái gì?” Cậu ta hỏi.
“Vì cả buổi tối hôm nay.” Vì cậu ta đang làm tôi mê mẩn đến phát điên dù tôi biết điều đó là sai lầm. Cậu ta là thứ sai lầm tệ hại nhất. Sai lầm đến mức trở thành đúng đắn. Và nó làm tôi cảm thấy hoàn toàn mất kiểm soát.
Có lẽ tôi đã định đấm thẳng vào hàm Patch nếu cậu ta không nắm lấy vai tôi và ấn tôi vào tường. Dường như giữa chúng tôi không có khoảng cách nào ngoài một ranh giới hết sức mỏng manh và Patch rốt cuộc đã xóa bỏ được nó.
“Hãy thành thực, Nora! Cậu rất yêu mình.” Đôi mắt cậu sâu thăm thẳm. “Và mình cũng thế, mình rất yêu cậu.” Cậu cúi xuống đặt môi lên môi tôi. Thực sự người cậu cũng áp sát vào tôi. Chúng tôi chạm nhau ở một vài “điểm nhạy cảm” trên cơ thể, và thế là sự tự chủ của tôi sụp đổ.
Tôi lùi ra. “Mình chưa xong đâu. Chuyện gì đã xảy ra với Dabria?”
“Tất cả đã được giải quyết.”
“Là sao?”
“Cô ta sẽ không giữ được đôi cánh sau khi bày mưu giết cậu. Ngay khi cô ta cố gắng quay về thiên đường, những thiên thần trừng phạt sẽ tước chúng. Điều đó sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra với cô ta. Mình chỉ đẩy nhanh việc đó thôi.”
“Vì vậy cậu vừa… xé chúng?”
“Chúng đang bị hỏng, những chiếc lông vũ đã bị rụng và mỏng đi. Nếu cô ta ở trần thế lâu hơn nữa, đó là dấu hiệu cho các thiên thần sa ngã khác biết rằng cô ta đã sa ngã. Nếu mình không làm thế, một trong số họ sẽ làm.”
Patch lại bước tới nhưng tôi lại né tránh. “Cô ta có còn bất thình lình xuất hiện trong đời mình nữa không?”
“Thật khó nói.”
Nhanh như chớp, Patch nắm lấy viền áo tôi rồi kéo tôi vào người cậu. Đốt ngón tay cậu khẽ chạm vào da bụng tôi. Cảm giác vừa nóng, vừa lạnh dâng lên khiến tôi hoàn toàn bối rối. “Cậu có thể thắng cô ta, Thiên thần ạ,” cậu nói. “Mình đã thấy hai người đánh nhau, và mình đã đánh cược cho cậu. Cậu không cần mình trong việc đó.”
“Mình cần cậu làm gì chứ?”
Patch cười. Nụ cười không xấc xược mà dịu dàng và tràn đầy khao khát. Đôi mắt cậu đã mất đi sự sắc lạnh và hoàn toàn tập trung vào tôi. Người tôi run rẩy, lòng dạ xốn xang.
“Cửa khóa rồi”, cậu thì thầm. “Và bọn mình có những việc còn dang dở.”
Lý trí của tôi dường như tan biến. Tôi lướt tay lên ngực Patch và vòng tay quanh cổ cậu. Patch đặt tay lên hông tôi và nhấc bổng tôi lên. Tim tôi đập thình thịch, nhưng tôi chẳng để ý chút nào. Tôi ép miệng tôi vào miệng cậu, nhấm nháp hương vị đê mê khi môi cậu quấn lấy môi tôi, tay cậu lướt trên người tôi, cảm giác như sắp vỡ òa…
Điện thoại di động trong túi tôi chợt đổ chuông. Tôi giật mình buông Patch ra, thở hổn hển, và điện thoại đổ hồi chuông thứ hai.
“Thư thoại,” Patch nói.
Sâu thẳm trong ý thức, tôi biết trả lời điện thoại là quan trọng. Tôi không nhớ được là tại sao, nhưng việc hôn Patch đã khiến cho mọi nỗi lo lắng trong tôi tan biến mất. Tôi buông Patch ra, ngoảnh đi để cậu không thấy được mười giây hôn cậu đã khiến tôi bối rối đến mức nào. Ở bên trong, tôi đang hét lên vì vui sướng.
“A lô?” Tôi trả lời, cưỡng lại thôi thúc chùi miệng vì son môi đã bị lem nhem.
“Cưng ơi!” Vee nói. Sóng điện thoại chập chờn, tiếng loẹt xoẹt cứ chen vào giọng nó. “Cậu đang ở đâu thế?”
“Thế cậu ở đâu? Cậu vẫn ở chỗ Elliot và Jules à?” Tôi áp một tay vào tai bên kia để nghe rõ hơn.
“Mình đang ở trường. Bọn mình đã đột nhập vào đó,” nó nói với giọng hoàn toàn nghịch ngợm. “Bọn mình chơi trốn tìm nhưng không đủ người cho hai đội. Vì vậy… cậu biết người thứ tư nào có thể đến chơi với bọn mình không?”
Một giọng nói không rõ ràng lầm rầm ở đầu dây bên kia.
“Elliot muốn mình bảo cậu rằng nếu cậu không đến để về phe cậu ấy… khoan đã… gì cơ?” Vee nói với người ở đầu dây bên kia.
Giọng Elliot chen vào. “Nora? Hãy đến chơi với bọn mình. Nếu không thì sẽ có một cái cây ở nơi công cộng mang tên Vee đấy!”
Tôi thấy toàn thân lạnh toát.
“A lô?” Tôi hét khản cả cổ. “Elliot? Vee? Cậu có đó không?”
Nhưng kết nối đã bị ngắt.
Becca Fitzpatrick
Vết sẹo cánh thiên thần
Danh sách chương