Sau khi Patch đi, tôi móc khóa xích lên cánh cửa. Tôi lôi cái ghế lại và chèn nó vào dưới nắm đấm cửa. Cửa sổ vẫn khóa. Tôi không biết cái khóa ấy có chặn được Dabria không - thậm chí tôi còn không biết liệu cô ta có đang đi theo tôi không – nhưng tôi cho rằng tốt hơn là cứ nên thận trọng. Sau khi bước quanh phòng vài phút, tôi thử gọi điện thoại trên cái bàn kê ở đầu giường. Vẫn không có tín hiệu.
Mẹ sẽ giết tôi mất.
Tôi đã trốn mẹ để đến Portland. Và tôi sẽ phải giải thích thế nào về tình huống “con đã vào một khách sạn ven đường với Patch?” Tôi sẽ may mắn nếu bà không cấm vận tôi cho đến hết năm. Không. Tôi sẽ may mắn nếu bà không bỏ việc và xin làm giáo viên dạy thay cho đến khi tìm được một công việc chính thức ở địa phương. Mẹ con tôi sẽ phải bán căn nhà trại, và tôi sẽ mất đi mối liên kết duy nhất với bố.
Khoảng mười lăm phút sau, tôi nhòm qua mắt thần trên cửa. Chẳng có ai ngoài bóng tối. Tôi mở chốt cửa, và ngay khi nó được mở ra, đèn vụt sáng sau lưng tôi. Tôi hoảng hồn quay lại, ngỡ rằng Dabria sẽ ở đó. Nhưng căn phòng vẫn yên tĩnh và vắng lặng, chỉ là đã có điện trở lại.
Cửa mở ra với một tiếng cạch lớn và tôi bước ra hành lang. Tấm thảm đỏ như máu, trơ trụi trải đến giữa hành lang và lốm đốm những vết sẫm màu không thể nhận diện. Các bức tường được sơn màu trung tính, nhưng lớp sơn đã nhếch nhác và bị tróc ra.
Trên đầu tôi, một tấm biển neon màu xanh lá chỉ dẫn lối ra. Tôi đi theo mũi tên chỉ và rẽ ở chỗ quành. Chiếc xe Jeep đỗ bên kia cửa sau, tôi lao ra và nhảy lên ghế cạnh ghế lái.
Khi Patch dừng xe tại căn nhà trại, căn nhà vẫn tối om. Tôi thấy trong lòng đầy ân hận và tự hỏi liệu mẹ tôi có đang lái xe đi quanh để tìm kiếm tôi không. Mưa đã tạnh, sương mù bảng lảng bám vào lớp ván gỗ và treo trên các bụi cây như dải kim tuyến Giáng sinh. Vài cái cây rải rác dọc theo lối xe chạy lúc nào cũng oằn mình xuống trước những cơn gió bắc thường xuyên thổi đến. Tất cả các ngôi nhà đều có vẻ tối tăm u ám trong bóng đêm, nhưng riêng căn nhà trại này với những khe nhỏ làm cửa sổ, mái nhà cong cong, hàng hiên bị lún và những bụi mâm xôi dại thì trông thật là ma quái.
“Mình sẽ đi kiểm tra một lượt,” Patch nói rồi nhảy ra ngoài.
Một sự ớn lạnh dâng lên sau gáy tôi. “Cậu nghĩ Dabria đang ở trong đó?”
Cậu ta lắc đầu. “Nhưng kiểm tra thì cũng có mất mát gì đâu.”
Tôi chờ trong xe, và vài phút sau Patch bước ra khỏi cửa trước. “Ổn cả,” cậu ta bảo tôi. “Mình sẽ lái xe đến trường và quay lại đây ngay sau khi kiểm tra văn phòng của cô ta. Có lẽ cô ta sẽ để lại thứ gì đó hữu ích.” Giọng cậu có vẻ không được chắc chắn lắm.
Tôi tháo dây an toàn và ra lệnh cho đôi chân mang tôi đi thật nhanh trên lối đi. Khi xoay nắm đấm cửa, tôi nghe tiếng Patch lùi xe khỏi đường xe chạy. Những tấm ván bên hiên kêu cọt kẹt dưới bước chân tôi và đột nhiên tôi cảm thấy vô cùng cô đơn.
Tôi không bật đèn, rón rén đi qua từng phòng trong ngôi nhà, bắt đầu từ tầng một rồi lên gác. Patch đã kiểm tra ngôi nhà, nhưng tôi muốn kiểm tra thêm lần nữa cho chắc ăn. Sau khi chắc chắn không có ai trốn dưới bàn ghế, sau rèm che chỗ vòi tắm hoa sen hay trong tủ quần áo, tôi bèn xỏ cái quần Levi’s và áo len cổ chữ V màu đen vào. Tôi tìm thấy chiếc điện thoại di động khẩn cấp mà mẹ tôi cất trong hộp cứu thương dưới bồn tắm và ấn số điện thoại di động của bà.
Bà nhấc máy ngay hồi chuông đầu tiên. “Alô? Nora? Con à? Con đang ở đâu? Mẹ đang lo lắng đến phát ốm lên đây!”
Tôi hít một hơi thật sâu, cầu mong những lời có lý lẽ sẽ đến với tôi và giúp tôi thoát khỏi chuyện này.
“Thế này ạ…,” tôi bắt đầu với giọng chân thành và hối lỗi nhất.
“Đường Cascade bị lụt và người ta đã chặn nó. Mẹ phải quay lại và thuê phòng ở Milliken Mills - mẹ đang ở đó. Mẹ đã cố gọi về nhà, nhưng rõ ràng đường dây đã bị ngắt. Mẹ đã gọi sang số di động của con, nhưng chẳng thấy con nghe máy gì cả!”
“Khoan đã. Mẹ vẫn đang ở Milliken Mills từ nãy tới giờ?”
“Thế con nghĩ mẹ đang ở đâu?”
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm và ngồi lên thành bồn tắm. “Con không biết,” tôi nói. “Con cũng không liên lạc được với mẹ.”
“Con đang gọi từ số máy nào vậy?” Mẹ hỏi. “Mẹ không nhận ra số này.”
“Điện thoại khẩn cấp ạ.”
“Điện thoại con đâu?”
“Con làm mất rồi.”
“Cái gì? Ở đâu?”
Tốt nhất là nên nói dối mình bị lơ đãng! Tôi không muốn làm mẹ tôi lo lắng. Tôi cũng không muốn bị cấm vận trong một thời gian vô hạn. “Hình như con đã để quên nó ở đâu đó. Chắc nó sẽ thình lình xuất hiện ở chỗ nào đấy thôi.” Trên thi thể của một phụ nữ.
“Mẹ sẽ gọi ngay cho con khi họ mở đường lại,” bà nói.
Tiếp đó tôi gọi cho Vee. Sau năm hồi chuông, cuộc gọi bị chuyển hhướng sang thư thoại.
“Cậu đang ở đâu thế?” Tôi nói. “Hãy gọi lại cho mình theo số này càng sớm càng tốt nhé.” Tôi dập máy và nhét vào túi, cố thuyết phục bản thân rằng Vee vẫn ổn. Nhưng tôi biết đó chỉ là lời nói dối. Sợi dây vô hình kết nối chúng tôi đã cảnh báo tôi hàng giờ qua là nó đang gặp nguy hiểm. Cảm giác đó lại ngày một dâng cao với mỗi phút trôi qua.
Trong bếp, tôi thấy lọ thuốc sắt trên kệ bếp bèn ngay lập tức đi đến mở nắp và uống hai viên với một cốc sữa socola. Tôi đứng yên một lát cho chất sắt ngấm vào cơ thể, cảm thấy hơi thở mình chậm và sâu hơn. Tôi đang cất hộp sữa vào tủ lạnh thì thấy cô ta đứng ngay ở ngưỡng cửa giữa bếp và phòng giặt là.
Một chất ươn ướt lành lạnh đọng ở chân tôi, và tôi nhận ra mình đã đánh rơi hộp sữa. “Dabria?” tôi nói.
Cô ta nghiêng đầu sang một bên, tỏ ra hơi ngạc nhiên. “Cô biết tên tôi?” Cô ta ngừng lại. “À, Patch.”
Tôi lùi về phía bồn rửa, tạo thêm khoảng cách giữa chúng tôi. Dabria chẳng giống chút nào với tác phong ở trường khi là cô Greene. Tối nay tóc cô ta để rối, và đôi môi ươn ướt, ẩn chứa một nỗi khát khao nào đó. Mắt cô ta sắc hơn, viền mắt được đánh màu đen.
“Cô muốn gì?” Tôi hỏi.
Cô ta cười, nghe như tiếng những cục đá kêu lanh canh trong cốc. “Tôi muốn Patch.”
“Patch không có ở đây.”
Cô ta gật đầu. “Tôi biết. Tôi đã đợi trên phố cho đến khi cậu ấy đi thì mới vào. Nhưng ý tôi không phải vậy khi tôi nói tôi muốn Patch.”
Máu chạy qua hai chân rồi vòng lại tim tôi với một hiệu ứng gây choáng váng. Tôi đặt một tay lên kệ bếp để đứng cho vững. “Tôi biết cô vẫn theo dõi tôi trong những giờ tư vấn.”
“Đó là tất cả những gì cô biết về tôi?” Dabria hỏi, mắt nhìn xoáy vào mắt tôi.
Tôi nhớ lại cái đêm tôi chắc chắn có người nhòm vào cửa sổ phòng ngủ của mình. “Cô cũng đã theo dõi tôi ở đây,” tôi nói.
“Đây là lần đầu tôi đến nhà cô.” Cô ta miết ngón tay dọc theo mép bệ bếp rời và ngồi lên một cái ghế quầy bar. “Một nơi thật dễ thương.”
“Để tôi nhắc cho cô nhớ,” tôi nói, hy vọng giọng mình có vẻ can đảm. “Cô đã nhòm vào cửa sổ phòng tôi khi tôi đang ngủ.”
Dabria nhoẻn cười. “Không, nhưng tôi đã theo dõi cô lần cô đi mua sắm.Tôi đã tấn công bạn cô và gieo vài mẩu thông tin nho nhỏ vào óc cô ta, khiến cô ta nghĩ rằng Patch đã làm cô ta bị thương. Cũng không mấy khác biệt. Ngay từ đầu, cậu ấy cũng không hoàn toàn vô hại. Điều tôi mong muốn nhất là làm sao cho cô càng sợ cậu ấy càng tốt.”
“Để tôi tránh xa Patch?”
“Nhưng cô đã không làm thế. Cô vẫn đứng ngáng đường chúng tôi.”
“Ngáng đường gì cơ?”
“Thôi đi Nora! Nếu cô biết tôi là ai, thì cô cũng biết chuyện này là thế nào. Tôi muốn cậu ấy lấy lại đôi cánh. Cậu ấy không thuộc về Trần gian. Cậu ấy thuộc về tôi. Cậu ấy đã phạm sai lầm, và tôi sẽ sửa nó.” Giọng Dabria hoàn toàn không có chút thỏa hiệp nào. Cô ta tụt xuống ghế và bước quanh bệ bếp để đi về phía tôi.
Tôi lùi lại dọc theo mép bệ bếp, giữ khoảng cách với cô ta. Lục lọi trong óc, tôi cố nghĩ ra cách gì đó để làm cô ta sao lãng. Hoặc bỏ trốn. Tôi đã sống trong ngôi nhà này mười sáu năm. Tôi biết sơ đồ ngôi nhà. Tôi biết mọi ngóc ngách bí mật và những nơi ẩn nấp tốt nhất. Tôi ra lệnh cho óc mình phải nghĩ ra một kế hoạch - một kế hoạch thật bất ngờ và thông minh. Lưng tôi chạm vào tủ bát đĩa.
“Chừng nào cô còn quanh quẩn ở đây, Patch sẽ không quay về với tôi.” Dabria nói.
“Tôi nghĩ cô đã đánh giá hơi quá những cảm xúc Patch dành cho tôi rồi đấy.” Có lẽ nói giảm đi về mối quan hệ của chúng tôi là một ý hay. Sự ích kỷ có vẻ là động lực chính khiến Dabria hành động thế này.
Một nụ cười hoài nghi hiện lên trên khuôn mặt cô ta. “Cô nghĩ cậu ấy có những cảm xúc ấy với cô sao? Từ trước đến giờ cô nghĩ…” Cô ta cười phá lên. “Không phải Patch ở lại vì yêu cô đâu. Cậu ấy muốn giết cô.”
Tôi lắc đầu. “Patch sẽ không giết tôi.”
Nụ cười của Dabria sững lại. “Nếu đó là điều mà cô tin tưởng, thì cô chỉ là một trong số bao cô gái khác bị Patch quyến rũ để có được thứ cậu ấy muốn thôi. Cậu ấy rất có khiếu trong việc đó mà,” cô ta sắc sảo thêm vào. “Xét cho cùng thì cậu ấy cũng dụ được tôi nói tên cô ra. Chỉ cần một cái chạm nhẹ nhàng từ Patch là đủ. Tôi đã bị cậu ấy mê hoặc và thốt ra rằng cái chết đang đến với cô.”
Tôi biết cô ta đang nói gì. Tôi đã chứng kiến chính cái khoảnh khắc ấy trong ký ức của Patch.
“Và giờ cậu ấy lại đang làm thế với cô,” cô ta nói. “Sự phản bội đau đớn quá, đúng không?”
Tôi khẽ lắc đầu. “Không…”
“Cậu ấy định dùng cô làm vật hy sinh!” Cô ta thốt lên. “Thấy vết bớt đó không?” Cô ta ấn ngón tay vào cổ tay tôi. “Nó có nghĩa rằng cô là nữ hậu duệ của một Nephil. Không phải ai khác, mà chính là Chauncey Langeais, nô lệ của Patch.”
Tôi nhìn vào vết sẹo của mình, và trong một khoảnh khắc chết lặng, tôi dần tin lời cô ta. Nhưng ngay sau đó, tôi biết mình không nên tin tưởng người phụ nữ này.
“Có một cuốn sách thiêng tên là Cuốn sách Enoch,” cô ta nói. “Trong cuốn sách đó, một thiên thần sa ngã thay vì giết tên Nephil nô lệ của mình đã hy sinh một trong những nữ hậu duệ của tên Nephil đó. Cô không nghĩ là Patch muốn giết cô à? Cậu ấy muốn gì nhất? Một khi cậu ấy hy sinh cô, cậu ấy sẽ trở thành một con người. Cậu ấy sẽ có được tất cả những gì mình muốn. Và cậu ấy sẽ không về nhà với tôi.”
Cô ta rút một con dao lớn ra khỏi hộp đựng dao bằng gỗ trên bệ bếp. “Và đó là lý do tôi phải trừ khử cô. Dù gì thì những linh cảm của tôi cũng đúng. Cái chết đang đến với cô!”
“Patch đang quay lại đây,” tôi nói, lòng nôn nao. “Cô không muốn nói chuyện này với cậu ấy sao?”
“Tôi sẽ làm nhanh thôi,” Dabria tiếp tục. “Tôi là thiên thần dẫn lối cho người chết. Ngay khi kết thúc chuyện này, tôi sẽ mang linh hồn cô sang thế giới bên kia. Cô không phải sợ đâu.”
Tôi muốn hét lên, nhưng giọng tôi bị tắc nghẹn nơi cuống họng. Tôi men theo tủ bếp, đối diện Dabria qua cái bàn ăn. “Nếu cô là thiên thần, vậy cánh của cô đâu?”
“Đừng có hỏi nữa!” Giọng cô ta trở nên mất kiên nhẫn, và cô ta bắt đầu khép dần khoảng cách giữa chúng tôi.
“Cô đã rời thiên đường bao lâu rồi?” Tôi hỏi, tiếp tục câu giờ. “Cô đã xuống đây vài tháng rồi, đúng không? Cô không nghĩ những thiên thần khác đã phát hiện ra sự vắng mặt của cô sao?”
“Dừng lại đi!” Dabria cáu kỉnh giơ dao lên, lưỡi dao loang loáng.
“Cô sẽ gặp nhiều rắc rối vì Patch đấy,” tôi nói, giọng không mấy bình tĩnh như mong muốn. “Cô không tức giận khi Patch đã lợi dụng cô để đạt được mục đích của cậu ấy à? Tôi ngạc nhiên khi cuối cùng cô lại muốn cậu ấy lấy lại đôi cánh. Sau những gì cậu ấy đã làm với cô, cô không thấy vui khi cậu ấy bị đày xuống dưới này sao?”
“Cậu ấy đã bỏ tôi vì một con bé người trần vô lại!” Cô ta thốt ra, đôi mắt xanh nảy lửa.
“Patch không bỏ cô. Không hẳn thế. Cậu ấy bị đuổi…”
“Patch bị đuổi vì cậu ấy muốn trở thành con người, giống như con bé đó. Cậu ấy đã lừa dối tôi! Cậu ấy đã lừa dối tôi!” Dabria cất lên một tiếng cười mỉa mai, nhưng nó không che giấu được sự giận dữ và nỗi buồn thăm thẳm bên trong. “Ban đầu tôi rất đau đớn và hận Patch, và tôi đã cố hết sức để quên cậu ấy. Rồi, khi các tổng lãnh thiên thần phát hiện ra cậu ấy đang thực sự muốn trở thành con người, họ cử tôi xuống đây để làm cậu ấy đổi ý. Tôi đã tự nhủ mình sẽ không để cậu ấy lường gạt nữa, nhưng tôi đã làm được gì nào?”
“Dabria…,” tôi khẽ nói.
“Cậu ấy thậm chí còn không quan tâm đến việc con bé đó chỉ được tạo nên từ cát bụi! Cô – và tất cả những kẻ trần tục như cô - đều ích kỷ và nhếch nhác! Cơ thể cô phóng túng và vô kỷ luật. Mới đây thôi cô còn đang trên đỉnh cao vui sướng, vậy mà thoáng chốc cô đã vùi mình dưới đáy sâu thất vọng. Thật tệ hại! Chẳng có thiên thần nào muốn thế cả!” Cô ta đưa tay lên mặt chùi nước mắt. “Nhìn tôi xem! Tôi khó có thể kiểm soát bản thân nữa! Tôi đã xuống đây quá lâu, và cũng đã nhuốm chút bụi trần của các người rồi!”
Tôi quay đi và lao ra khỏi bếp, xô đổ một cái ghế rồi vứt nó lại đằng sau để cản đường Dabria. Tôi chạy trên hành lang, biết rằng tôi đang tự bẫy mình. Căn nhà chỉ có hai lối ra: cửa trước, nơi Dabria có thể tới đó trước tôi bằng cách chạy qua phòng khách, và cửa hậu ở phòng ăn, nơi cô ta đang đứng chắn.
Tôi bị xô mạnh từ đằng sau và ngã nhào về phía trước. Xoay mình lại, tôi thấy Dabria đang lơ lửng trên tôi khoảng một mét – trên không – da và tóc rực rỡ trong màu trắng chói lòa, con dao nhắm thẳng xuống tôi.
Tôi chẳng nghĩ gì cả, nhắm mắt lại và cố hết sức vung chân lên. Tôi cong người theo cú đá, chân kia vẫn bám làm trụ, nhắm vào cẳng tay Dabria. Con dao bật tung khỏi tay cô ta. Khi tôi hạ chân xuống, Dabria chỉ vào một cái đèn trên chiếc bàn kê ở lối vào, và với một cú vung ngón tay dứt khoát, cô ta điều khiển nó bay về phía tôi. Tôi lăn đi, cảm thấy những mảnh thủy tinh vỡ vụn dưới thân mình khi chiếc đèn vỡ tan trên sàn.
“Dịch chuyển!” Dabria ra lệnh, và chiếc ghế kê ở lối vào di chuyển đến chặn ngang cửa trước, ngăn không cho tôi chạy ra.
Lồm ngồm bò về phía trước, tôi leo hai bậc cầu thang một, vịn vào thành lan can để chạy nhanh hơn. Tôi nghe tiếng Dabria cười đằng sau, và ngay lập tức lan can bị gãy sụp xuống tầng dưới. Tôi ngả người ra sau để khỏi ngã xuống bên mép thang không được che chắn. Lấy lại thăng bằng, tôi gồng mình chạy lên những bậc thang cuối cùng. Lên đến đỉnh, tôi nhào vào phòng mẹ tôi và đóng sầm cánh cửa kiểu Pháp lại.
Tôi chạy ào đến một trong những cánh cửa sổ bên lò sưởi, nhìn xuống mặt đất dưới hai tầng lầu. Có ba bụi cây trên một nền đá ngay bên dưới, lá của chúng đã rụng hết từ mùa thu. Tôi không biết mình có sống nổi sau một cú nhảy không.
“Mở ra!” Dabria ra lệnh từ phía bên kia cánh cửa. Một vết nứt hiện lên trên mặt gỗ khi cánh cửa giằng ra khỏi khóa. Tôi không còn thời gian.
Tôi chạy đến lò sưởi và chui xuống dưới mặt lò sưởi. Tôi vừa chui được vào trong ống khói thì cửa mở ra, đập sầm vào bức tường. Tôi nghe tiếng Dabria bước tới cửa sổ.
“Nora!” Giọng cô ta sắc lạnh. “Tôi biết cô đang ở gần đây! Tôi cảm thấy cô. Cô không thể chạy trốn được đâu – tôi sẽ thiêu rụi từng phòng một trong căn nhà này nếu cần để tìm ra cô. Và rồi tôi sẽ đốt cả những cánh đồng phía sau nữa. Tôi sẽ không để cô sống đâu!”
Một ánh lửa màu vàng kim xuất hiện bên ngoài lò sưởi, kèm theo tiếng xì lớn khi lửa được nhóm lên. Ngọn lửa nhảy nhót trong hốc lò tạo nên những hình thù ma quái. Tôi nghe tiếng tanh tách và lốp bốp khi lưỡi lửa liếm lên vật gỗ - rất có thể là bàn ghế hoặc sàn gỗ.
Tôi vẫn co ro trong ống khói, tim đập thình thịch, mồ hôi túa ra. Tôi hít vài hơi rồi thở ra thật chậm để chế ngự cơn đau đang thắt lại trong những bắp thịt ở đôi chân bị co gập. Patch đang đến trường. Bao giờ cậu ta mới quay lại đây? Không biết Dabria có còn ở trong phòng không, nhưng tôi sợ rằng nếu không ra ngay, tôi sẽ bị lửa thiêu ra tro mất. Tôi bèn hạ một chân xuống hốc, rồi đến chân kia, chui ra từ dưới mặt lò sưởi. Không thấy Dabria đâu cả, nhưng lửa đang liếm lên tường, khói phủ kín phòng mù mịt.
Tôi chạy trên hành lang, không dám xuống gác, sợ rằng Dabria đang chờ sẵn ở đó. Tôi mở cửa sổ trong phòng ngủ của mình. Cái cây bên ngoài đủ gần và vững chãi để trèo xuống. Có lẽ tôi sẽ lợi dụng màn sương mù dày đặc phía sau nhà để thoát khỏi Dabria.
Những nhà hàng xóm gần nhất cách đây chưa đến một dặm, và nếu chạy thật nhanh, tôi có thể đến đó trong vòng bảy phút. Tôi đang định leo một chân ra ngoài cửa sổ thì nghe thấy tiếng cọt kẹt vang lên trên hành lang.
Khẽ khàng chui vào trong tủ quần áo, tôi bấm 911.
“Có người đang ở trong nhà tôi và đang cố giết tôi,” tôi thì thào với nhân viên tổng đài. Tôi vừa nói xong địa chỉ nhà mình thì cánh cửa phòng mở ra. Tôi im thin thít.
Qua khe cửa tủ quần áo, tôi thấy một bóng người bước vào phòng. Ánh sáng lờ mờ, góc nhìn của tôi không thuận nên tôi không thấy được chi tiết rõ ràng nào. Kẻ đó vén cửa chớp ở cửa sổ, nhòm ra ngoài. Hắn rờ rẫm những đôi tất và đồ lót của tôi trong ngăn kéo để mở. Hắn nhấc chiếc lược bằng bạc của tôi lên, quan sát rồi lại đặt xuống. Khi hắn quay về phía tủ quần áo, tôi biết đời mình thế là xong.
Tôi quờ tay trên sàn, không tìm được thứ gì để tự vệ. Khuỷu tay tôi chạm vào một chồng hộp đựng giày, thế là chúng đổ ụp xuống. Tôi lẩm bẩm chửi thề. Những bước chân tiến lại gần hơn.
Cửa tủ mở ra. Tôi ném mạnh một chiếc giày ra ngoài. Tôi tóm một chiếc khác và ném tiếp.
Patch giằng chiếc giày thứ ba ra khỏi tay tôi, ném nó ra đằng sau. Cậu lôi tôi ra khỏi tủ và nâng tôi dậy. Trước khi tôi có thể thở phào nhẹ nhõm khi thấy cậu chứ không phải Dabria, cậu đã kéo tôi vào và vòng tay thật chặt quanh tôi.
“Cậu không sao chứ?” Cậu thì thầm vào tai tôi.
“Dabria ở đây,” tôi nói, mắt mọng nước. Đầu gối tôi run run, và cái ôm của Patch là thứ duy nhất giúp tôi đứng vững. “Cô ta đang đốt nhà!”
Patch đưa tôi một chùm chìa khóa và khép tay tôi lại để giữ chúng. “Xe Jeep của mình đỗ trên đường. Hãy vào trong đó, khóa cửa lại lái đến Delphic rồi đợi mình ở đó nhé.” Cậu nâng cằm tôi lên để đôi mắt tôi nhìn thẳng vào mắt cậu. Cậu hôn nhẹ lên môi tôi và truyền làn hơi ấm sang người tôi.
“Cậu định làm gì?” Tôi hỏi.
“Đối phó với Dabria.”
“Bằng cách nào?”
Patch nhìn tôi với ánh mắt như muốn nói: Cậu có thực sự muốn biết chi tiết không?
Tiếng còi hụ rú lên phía xa xa.
Patch nhìn ra ngoài cửa sổ. “Cậu đã gọi cảnh sát?”
“Mình tưởng cậu là Dabria.”
Cậu bước ra đến cửa. “Mình sẽ đuổi theo Dabria. Hãy lái xe Jeep đến Delphic và đợi mình nhé.”
“Còn về đám cháy?”
“Cảnh sát sẽ giải quyết.”
Tôi nắm chặt chùm chìa khóa. Lý trí của tôi như bị chia tách ra, chạy theo những hướng khác nhau. Tôi muốn lao ra khỏi nhà ngay để thoát khỏi Dabria, nhưng tôi cũng băn khoăn về việc lái xe đến tận Delphic. Hôm nay là chủ nhật và đã quá chín giờ tối. Delphic đã đóng cửa. Sao Patch lại muốn tôi lái xe đến một công viên giải trí hoang vắng chứ?
Có một ý nghĩ cứ lởn vởn trong đầu tôi. Dabria nói Patch cần hy sinh tôi để trở thành một con người.
Cô ta không nói thế để chọc tức tôi hay khiến tôi trở nên căm thù Patch. Những lời nói của cô ta được thốt ra nghiêm túc và lạnh lùng. Nghiêm túc đến mức cô ta đã cố giết tôi để ngăn Patch không có được tôi trước.
Chiếc xe Jeep đang đỗ trên đường như Patch nói. Tôi cắm chìa khóa vào ổ và phóng đi trên đường Hawthorne. Nhận ra có gọi cho số di động của Vee nữa cũng chẳng ích gì, tôi bấm số nhà nó.
“Chào bác Sky,” tôi nói, cố ra vẻ tự nhiên như thường lệ. “Vee có nhà không ạ?”
“Chào Nora. Nó đi được vài giờ rồi. Hình như là đến một bữa tiệc ở Portland. Bác tưởng nó đi với cháu?”
“À…bọn cháu đã tách ra,” tôi nói dối. “Nó có nói nó sẽ đi đâu sau bữa tiệc không ạ?”
“Nó định đi xem phim hay sao ấy. Nó không trả lời điện thoại, vì thế bác cho rằng nó đã tắt điện thoại để xem phim rồi. Mọi chuyện vẫn ổn chứ cháu?”
Tôi không muốn làm bác sợ, nhưng cũng không dám chắc là mọi chuyện đều ổn. Tôi chẳng thấy chuyện này ổn chút nào. Lần cuối tôi nghe tin Vee, nó đang ở với Elliot. Và giờ thì nó không trả lời điện thoại nữa.
“Cháu không biết nữa,” tôi nói. “Cháu sẽ lái xe đi tìm nó. Cháu sẽ bắt đầu từ rạp chiếu phim. Bác hãy tìm ở những khu vui chơi công cộng, được không ạ?”
Becca Fitzpatrick
Vết sẹo cánh thiên thần
Mẹ sẽ giết tôi mất.
Tôi đã trốn mẹ để đến Portland. Và tôi sẽ phải giải thích thế nào về tình huống “con đã vào một khách sạn ven đường với Patch?” Tôi sẽ may mắn nếu bà không cấm vận tôi cho đến hết năm. Không. Tôi sẽ may mắn nếu bà không bỏ việc và xin làm giáo viên dạy thay cho đến khi tìm được một công việc chính thức ở địa phương. Mẹ con tôi sẽ phải bán căn nhà trại, và tôi sẽ mất đi mối liên kết duy nhất với bố.
Khoảng mười lăm phút sau, tôi nhòm qua mắt thần trên cửa. Chẳng có ai ngoài bóng tối. Tôi mở chốt cửa, và ngay khi nó được mở ra, đèn vụt sáng sau lưng tôi. Tôi hoảng hồn quay lại, ngỡ rằng Dabria sẽ ở đó. Nhưng căn phòng vẫn yên tĩnh và vắng lặng, chỉ là đã có điện trở lại.
Cửa mở ra với một tiếng cạch lớn và tôi bước ra hành lang. Tấm thảm đỏ như máu, trơ trụi trải đến giữa hành lang và lốm đốm những vết sẫm màu không thể nhận diện. Các bức tường được sơn màu trung tính, nhưng lớp sơn đã nhếch nhác và bị tróc ra.
Trên đầu tôi, một tấm biển neon màu xanh lá chỉ dẫn lối ra. Tôi đi theo mũi tên chỉ và rẽ ở chỗ quành. Chiếc xe Jeep đỗ bên kia cửa sau, tôi lao ra và nhảy lên ghế cạnh ghế lái.
Khi Patch dừng xe tại căn nhà trại, căn nhà vẫn tối om. Tôi thấy trong lòng đầy ân hận và tự hỏi liệu mẹ tôi có đang lái xe đi quanh để tìm kiếm tôi không. Mưa đã tạnh, sương mù bảng lảng bám vào lớp ván gỗ và treo trên các bụi cây như dải kim tuyến Giáng sinh. Vài cái cây rải rác dọc theo lối xe chạy lúc nào cũng oằn mình xuống trước những cơn gió bắc thường xuyên thổi đến. Tất cả các ngôi nhà đều có vẻ tối tăm u ám trong bóng đêm, nhưng riêng căn nhà trại này với những khe nhỏ làm cửa sổ, mái nhà cong cong, hàng hiên bị lún và những bụi mâm xôi dại thì trông thật là ma quái.
“Mình sẽ đi kiểm tra một lượt,” Patch nói rồi nhảy ra ngoài.
Một sự ớn lạnh dâng lên sau gáy tôi. “Cậu nghĩ Dabria đang ở trong đó?”
Cậu ta lắc đầu. “Nhưng kiểm tra thì cũng có mất mát gì đâu.”
Tôi chờ trong xe, và vài phút sau Patch bước ra khỏi cửa trước. “Ổn cả,” cậu ta bảo tôi. “Mình sẽ lái xe đến trường và quay lại đây ngay sau khi kiểm tra văn phòng của cô ta. Có lẽ cô ta sẽ để lại thứ gì đó hữu ích.” Giọng cậu có vẻ không được chắc chắn lắm.
Tôi tháo dây an toàn và ra lệnh cho đôi chân mang tôi đi thật nhanh trên lối đi. Khi xoay nắm đấm cửa, tôi nghe tiếng Patch lùi xe khỏi đường xe chạy. Những tấm ván bên hiên kêu cọt kẹt dưới bước chân tôi và đột nhiên tôi cảm thấy vô cùng cô đơn.
Tôi không bật đèn, rón rén đi qua từng phòng trong ngôi nhà, bắt đầu từ tầng một rồi lên gác. Patch đã kiểm tra ngôi nhà, nhưng tôi muốn kiểm tra thêm lần nữa cho chắc ăn. Sau khi chắc chắn không có ai trốn dưới bàn ghế, sau rèm che chỗ vòi tắm hoa sen hay trong tủ quần áo, tôi bèn xỏ cái quần Levi’s và áo len cổ chữ V màu đen vào. Tôi tìm thấy chiếc điện thoại di động khẩn cấp mà mẹ tôi cất trong hộp cứu thương dưới bồn tắm và ấn số điện thoại di động của bà.
Bà nhấc máy ngay hồi chuông đầu tiên. “Alô? Nora? Con à? Con đang ở đâu? Mẹ đang lo lắng đến phát ốm lên đây!”
Tôi hít một hơi thật sâu, cầu mong những lời có lý lẽ sẽ đến với tôi và giúp tôi thoát khỏi chuyện này.
“Thế này ạ…,” tôi bắt đầu với giọng chân thành và hối lỗi nhất.
“Đường Cascade bị lụt và người ta đã chặn nó. Mẹ phải quay lại và thuê phòng ở Milliken Mills - mẹ đang ở đó. Mẹ đã cố gọi về nhà, nhưng rõ ràng đường dây đã bị ngắt. Mẹ đã gọi sang số di động của con, nhưng chẳng thấy con nghe máy gì cả!”
“Khoan đã. Mẹ vẫn đang ở Milliken Mills từ nãy tới giờ?”
“Thế con nghĩ mẹ đang ở đâu?”
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm và ngồi lên thành bồn tắm. “Con không biết,” tôi nói. “Con cũng không liên lạc được với mẹ.”
“Con đang gọi từ số máy nào vậy?” Mẹ hỏi. “Mẹ không nhận ra số này.”
“Điện thoại khẩn cấp ạ.”
“Điện thoại con đâu?”
“Con làm mất rồi.”
“Cái gì? Ở đâu?”
Tốt nhất là nên nói dối mình bị lơ đãng! Tôi không muốn làm mẹ tôi lo lắng. Tôi cũng không muốn bị cấm vận trong một thời gian vô hạn. “Hình như con đã để quên nó ở đâu đó. Chắc nó sẽ thình lình xuất hiện ở chỗ nào đấy thôi.” Trên thi thể của một phụ nữ.
“Mẹ sẽ gọi ngay cho con khi họ mở đường lại,” bà nói.
Tiếp đó tôi gọi cho Vee. Sau năm hồi chuông, cuộc gọi bị chuyển hhướng sang thư thoại.
“Cậu đang ở đâu thế?” Tôi nói. “Hãy gọi lại cho mình theo số này càng sớm càng tốt nhé.” Tôi dập máy và nhét vào túi, cố thuyết phục bản thân rằng Vee vẫn ổn. Nhưng tôi biết đó chỉ là lời nói dối. Sợi dây vô hình kết nối chúng tôi đã cảnh báo tôi hàng giờ qua là nó đang gặp nguy hiểm. Cảm giác đó lại ngày một dâng cao với mỗi phút trôi qua.
Trong bếp, tôi thấy lọ thuốc sắt trên kệ bếp bèn ngay lập tức đi đến mở nắp và uống hai viên với một cốc sữa socola. Tôi đứng yên một lát cho chất sắt ngấm vào cơ thể, cảm thấy hơi thở mình chậm và sâu hơn. Tôi đang cất hộp sữa vào tủ lạnh thì thấy cô ta đứng ngay ở ngưỡng cửa giữa bếp và phòng giặt là.
Một chất ươn ướt lành lạnh đọng ở chân tôi, và tôi nhận ra mình đã đánh rơi hộp sữa. “Dabria?” tôi nói.
Cô ta nghiêng đầu sang một bên, tỏ ra hơi ngạc nhiên. “Cô biết tên tôi?” Cô ta ngừng lại. “À, Patch.”
Tôi lùi về phía bồn rửa, tạo thêm khoảng cách giữa chúng tôi. Dabria chẳng giống chút nào với tác phong ở trường khi là cô Greene. Tối nay tóc cô ta để rối, và đôi môi ươn ướt, ẩn chứa một nỗi khát khao nào đó. Mắt cô ta sắc hơn, viền mắt được đánh màu đen.
“Cô muốn gì?” Tôi hỏi.
Cô ta cười, nghe như tiếng những cục đá kêu lanh canh trong cốc. “Tôi muốn Patch.”
“Patch không có ở đây.”
Cô ta gật đầu. “Tôi biết. Tôi đã đợi trên phố cho đến khi cậu ấy đi thì mới vào. Nhưng ý tôi không phải vậy khi tôi nói tôi muốn Patch.”
Máu chạy qua hai chân rồi vòng lại tim tôi với một hiệu ứng gây choáng váng. Tôi đặt một tay lên kệ bếp để đứng cho vững. “Tôi biết cô vẫn theo dõi tôi trong những giờ tư vấn.”
“Đó là tất cả những gì cô biết về tôi?” Dabria hỏi, mắt nhìn xoáy vào mắt tôi.
Tôi nhớ lại cái đêm tôi chắc chắn có người nhòm vào cửa sổ phòng ngủ của mình. “Cô cũng đã theo dõi tôi ở đây,” tôi nói.
“Đây là lần đầu tôi đến nhà cô.” Cô ta miết ngón tay dọc theo mép bệ bếp rời và ngồi lên một cái ghế quầy bar. “Một nơi thật dễ thương.”
“Để tôi nhắc cho cô nhớ,” tôi nói, hy vọng giọng mình có vẻ can đảm. “Cô đã nhòm vào cửa sổ phòng tôi khi tôi đang ngủ.”
Dabria nhoẻn cười. “Không, nhưng tôi đã theo dõi cô lần cô đi mua sắm.Tôi đã tấn công bạn cô và gieo vài mẩu thông tin nho nhỏ vào óc cô ta, khiến cô ta nghĩ rằng Patch đã làm cô ta bị thương. Cũng không mấy khác biệt. Ngay từ đầu, cậu ấy cũng không hoàn toàn vô hại. Điều tôi mong muốn nhất là làm sao cho cô càng sợ cậu ấy càng tốt.”
“Để tôi tránh xa Patch?”
“Nhưng cô đã không làm thế. Cô vẫn đứng ngáng đường chúng tôi.”
“Ngáng đường gì cơ?”
“Thôi đi Nora! Nếu cô biết tôi là ai, thì cô cũng biết chuyện này là thế nào. Tôi muốn cậu ấy lấy lại đôi cánh. Cậu ấy không thuộc về Trần gian. Cậu ấy thuộc về tôi. Cậu ấy đã phạm sai lầm, và tôi sẽ sửa nó.” Giọng Dabria hoàn toàn không có chút thỏa hiệp nào. Cô ta tụt xuống ghế và bước quanh bệ bếp để đi về phía tôi.
Tôi lùi lại dọc theo mép bệ bếp, giữ khoảng cách với cô ta. Lục lọi trong óc, tôi cố nghĩ ra cách gì đó để làm cô ta sao lãng. Hoặc bỏ trốn. Tôi đã sống trong ngôi nhà này mười sáu năm. Tôi biết sơ đồ ngôi nhà. Tôi biết mọi ngóc ngách bí mật và những nơi ẩn nấp tốt nhất. Tôi ra lệnh cho óc mình phải nghĩ ra một kế hoạch - một kế hoạch thật bất ngờ và thông minh. Lưng tôi chạm vào tủ bát đĩa.
“Chừng nào cô còn quanh quẩn ở đây, Patch sẽ không quay về với tôi.” Dabria nói.
“Tôi nghĩ cô đã đánh giá hơi quá những cảm xúc Patch dành cho tôi rồi đấy.” Có lẽ nói giảm đi về mối quan hệ của chúng tôi là một ý hay. Sự ích kỷ có vẻ là động lực chính khiến Dabria hành động thế này.
Một nụ cười hoài nghi hiện lên trên khuôn mặt cô ta. “Cô nghĩ cậu ấy có những cảm xúc ấy với cô sao? Từ trước đến giờ cô nghĩ…” Cô ta cười phá lên. “Không phải Patch ở lại vì yêu cô đâu. Cậu ấy muốn giết cô.”
Tôi lắc đầu. “Patch sẽ không giết tôi.”
Nụ cười của Dabria sững lại. “Nếu đó là điều mà cô tin tưởng, thì cô chỉ là một trong số bao cô gái khác bị Patch quyến rũ để có được thứ cậu ấy muốn thôi. Cậu ấy rất có khiếu trong việc đó mà,” cô ta sắc sảo thêm vào. “Xét cho cùng thì cậu ấy cũng dụ được tôi nói tên cô ra. Chỉ cần một cái chạm nhẹ nhàng từ Patch là đủ. Tôi đã bị cậu ấy mê hoặc và thốt ra rằng cái chết đang đến với cô.”
Tôi biết cô ta đang nói gì. Tôi đã chứng kiến chính cái khoảnh khắc ấy trong ký ức của Patch.
“Và giờ cậu ấy lại đang làm thế với cô,” cô ta nói. “Sự phản bội đau đớn quá, đúng không?”
Tôi khẽ lắc đầu. “Không…”
“Cậu ấy định dùng cô làm vật hy sinh!” Cô ta thốt lên. “Thấy vết bớt đó không?” Cô ta ấn ngón tay vào cổ tay tôi. “Nó có nghĩa rằng cô là nữ hậu duệ của một Nephil. Không phải ai khác, mà chính là Chauncey Langeais, nô lệ của Patch.”
Tôi nhìn vào vết sẹo của mình, và trong một khoảnh khắc chết lặng, tôi dần tin lời cô ta. Nhưng ngay sau đó, tôi biết mình không nên tin tưởng người phụ nữ này.
“Có một cuốn sách thiêng tên là Cuốn sách Enoch,” cô ta nói. “Trong cuốn sách đó, một thiên thần sa ngã thay vì giết tên Nephil nô lệ của mình đã hy sinh một trong những nữ hậu duệ của tên Nephil đó. Cô không nghĩ là Patch muốn giết cô à? Cậu ấy muốn gì nhất? Một khi cậu ấy hy sinh cô, cậu ấy sẽ trở thành một con người. Cậu ấy sẽ có được tất cả những gì mình muốn. Và cậu ấy sẽ không về nhà với tôi.”
Cô ta rút một con dao lớn ra khỏi hộp đựng dao bằng gỗ trên bệ bếp. “Và đó là lý do tôi phải trừ khử cô. Dù gì thì những linh cảm của tôi cũng đúng. Cái chết đang đến với cô!”
“Patch đang quay lại đây,” tôi nói, lòng nôn nao. “Cô không muốn nói chuyện này với cậu ấy sao?”
“Tôi sẽ làm nhanh thôi,” Dabria tiếp tục. “Tôi là thiên thần dẫn lối cho người chết. Ngay khi kết thúc chuyện này, tôi sẽ mang linh hồn cô sang thế giới bên kia. Cô không phải sợ đâu.”
Tôi muốn hét lên, nhưng giọng tôi bị tắc nghẹn nơi cuống họng. Tôi men theo tủ bếp, đối diện Dabria qua cái bàn ăn. “Nếu cô là thiên thần, vậy cánh của cô đâu?”
“Đừng có hỏi nữa!” Giọng cô ta trở nên mất kiên nhẫn, và cô ta bắt đầu khép dần khoảng cách giữa chúng tôi.
“Cô đã rời thiên đường bao lâu rồi?” Tôi hỏi, tiếp tục câu giờ. “Cô đã xuống đây vài tháng rồi, đúng không? Cô không nghĩ những thiên thần khác đã phát hiện ra sự vắng mặt của cô sao?”
“Dừng lại đi!” Dabria cáu kỉnh giơ dao lên, lưỡi dao loang loáng.
“Cô sẽ gặp nhiều rắc rối vì Patch đấy,” tôi nói, giọng không mấy bình tĩnh như mong muốn. “Cô không tức giận khi Patch đã lợi dụng cô để đạt được mục đích của cậu ấy à? Tôi ngạc nhiên khi cuối cùng cô lại muốn cậu ấy lấy lại đôi cánh. Sau những gì cậu ấy đã làm với cô, cô không thấy vui khi cậu ấy bị đày xuống dưới này sao?”
“Cậu ấy đã bỏ tôi vì một con bé người trần vô lại!” Cô ta thốt ra, đôi mắt xanh nảy lửa.
“Patch không bỏ cô. Không hẳn thế. Cậu ấy bị đuổi…”
“Patch bị đuổi vì cậu ấy muốn trở thành con người, giống như con bé đó. Cậu ấy đã lừa dối tôi! Cậu ấy đã lừa dối tôi!” Dabria cất lên một tiếng cười mỉa mai, nhưng nó không che giấu được sự giận dữ và nỗi buồn thăm thẳm bên trong. “Ban đầu tôi rất đau đớn và hận Patch, và tôi đã cố hết sức để quên cậu ấy. Rồi, khi các tổng lãnh thiên thần phát hiện ra cậu ấy đang thực sự muốn trở thành con người, họ cử tôi xuống đây để làm cậu ấy đổi ý. Tôi đã tự nhủ mình sẽ không để cậu ấy lường gạt nữa, nhưng tôi đã làm được gì nào?”
“Dabria…,” tôi khẽ nói.
“Cậu ấy thậm chí còn không quan tâm đến việc con bé đó chỉ được tạo nên từ cát bụi! Cô – và tất cả những kẻ trần tục như cô - đều ích kỷ và nhếch nhác! Cơ thể cô phóng túng và vô kỷ luật. Mới đây thôi cô còn đang trên đỉnh cao vui sướng, vậy mà thoáng chốc cô đã vùi mình dưới đáy sâu thất vọng. Thật tệ hại! Chẳng có thiên thần nào muốn thế cả!” Cô ta đưa tay lên mặt chùi nước mắt. “Nhìn tôi xem! Tôi khó có thể kiểm soát bản thân nữa! Tôi đã xuống đây quá lâu, và cũng đã nhuốm chút bụi trần của các người rồi!”
Tôi quay đi và lao ra khỏi bếp, xô đổ một cái ghế rồi vứt nó lại đằng sau để cản đường Dabria. Tôi chạy trên hành lang, biết rằng tôi đang tự bẫy mình. Căn nhà chỉ có hai lối ra: cửa trước, nơi Dabria có thể tới đó trước tôi bằng cách chạy qua phòng khách, và cửa hậu ở phòng ăn, nơi cô ta đang đứng chắn.
Tôi bị xô mạnh từ đằng sau và ngã nhào về phía trước. Xoay mình lại, tôi thấy Dabria đang lơ lửng trên tôi khoảng một mét – trên không – da và tóc rực rỡ trong màu trắng chói lòa, con dao nhắm thẳng xuống tôi.
Tôi chẳng nghĩ gì cả, nhắm mắt lại và cố hết sức vung chân lên. Tôi cong người theo cú đá, chân kia vẫn bám làm trụ, nhắm vào cẳng tay Dabria. Con dao bật tung khỏi tay cô ta. Khi tôi hạ chân xuống, Dabria chỉ vào một cái đèn trên chiếc bàn kê ở lối vào, và với một cú vung ngón tay dứt khoát, cô ta điều khiển nó bay về phía tôi. Tôi lăn đi, cảm thấy những mảnh thủy tinh vỡ vụn dưới thân mình khi chiếc đèn vỡ tan trên sàn.
“Dịch chuyển!” Dabria ra lệnh, và chiếc ghế kê ở lối vào di chuyển đến chặn ngang cửa trước, ngăn không cho tôi chạy ra.
Lồm ngồm bò về phía trước, tôi leo hai bậc cầu thang một, vịn vào thành lan can để chạy nhanh hơn. Tôi nghe tiếng Dabria cười đằng sau, và ngay lập tức lan can bị gãy sụp xuống tầng dưới. Tôi ngả người ra sau để khỏi ngã xuống bên mép thang không được che chắn. Lấy lại thăng bằng, tôi gồng mình chạy lên những bậc thang cuối cùng. Lên đến đỉnh, tôi nhào vào phòng mẹ tôi và đóng sầm cánh cửa kiểu Pháp lại.
Tôi chạy ào đến một trong những cánh cửa sổ bên lò sưởi, nhìn xuống mặt đất dưới hai tầng lầu. Có ba bụi cây trên một nền đá ngay bên dưới, lá của chúng đã rụng hết từ mùa thu. Tôi không biết mình có sống nổi sau một cú nhảy không.
“Mở ra!” Dabria ra lệnh từ phía bên kia cánh cửa. Một vết nứt hiện lên trên mặt gỗ khi cánh cửa giằng ra khỏi khóa. Tôi không còn thời gian.
Tôi chạy đến lò sưởi và chui xuống dưới mặt lò sưởi. Tôi vừa chui được vào trong ống khói thì cửa mở ra, đập sầm vào bức tường. Tôi nghe tiếng Dabria bước tới cửa sổ.
“Nora!” Giọng cô ta sắc lạnh. “Tôi biết cô đang ở gần đây! Tôi cảm thấy cô. Cô không thể chạy trốn được đâu – tôi sẽ thiêu rụi từng phòng một trong căn nhà này nếu cần để tìm ra cô. Và rồi tôi sẽ đốt cả những cánh đồng phía sau nữa. Tôi sẽ không để cô sống đâu!”
Một ánh lửa màu vàng kim xuất hiện bên ngoài lò sưởi, kèm theo tiếng xì lớn khi lửa được nhóm lên. Ngọn lửa nhảy nhót trong hốc lò tạo nên những hình thù ma quái. Tôi nghe tiếng tanh tách và lốp bốp khi lưỡi lửa liếm lên vật gỗ - rất có thể là bàn ghế hoặc sàn gỗ.
Tôi vẫn co ro trong ống khói, tim đập thình thịch, mồ hôi túa ra. Tôi hít vài hơi rồi thở ra thật chậm để chế ngự cơn đau đang thắt lại trong những bắp thịt ở đôi chân bị co gập. Patch đang đến trường. Bao giờ cậu ta mới quay lại đây? Không biết Dabria có còn ở trong phòng không, nhưng tôi sợ rằng nếu không ra ngay, tôi sẽ bị lửa thiêu ra tro mất. Tôi bèn hạ một chân xuống hốc, rồi đến chân kia, chui ra từ dưới mặt lò sưởi. Không thấy Dabria đâu cả, nhưng lửa đang liếm lên tường, khói phủ kín phòng mù mịt.
Tôi chạy trên hành lang, không dám xuống gác, sợ rằng Dabria đang chờ sẵn ở đó. Tôi mở cửa sổ trong phòng ngủ của mình. Cái cây bên ngoài đủ gần và vững chãi để trèo xuống. Có lẽ tôi sẽ lợi dụng màn sương mù dày đặc phía sau nhà để thoát khỏi Dabria.
Những nhà hàng xóm gần nhất cách đây chưa đến một dặm, và nếu chạy thật nhanh, tôi có thể đến đó trong vòng bảy phút. Tôi đang định leo một chân ra ngoài cửa sổ thì nghe thấy tiếng cọt kẹt vang lên trên hành lang.
Khẽ khàng chui vào trong tủ quần áo, tôi bấm 911.
“Có người đang ở trong nhà tôi và đang cố giết tôi,” tôi thì thào với nhân viên tổng đài. Tôi vừa nói xong địa chỉ nhà mình thì cánh cửa phòng mở ra. Tôi im thin thít.
Qua khe cửa tủ quần áo, tôi thấy một bóng người bước vào phòng. Ánh sáng lờ mờ, góc nhìn của tôi không thuận nên tôi không thấy được chi tiết rõ ràng nào. Kẻ đó vén cửa chớp ở cửa sổ, nhòm ra ngoài. Hắn rờ rẫm những đôi tất và đồ lót của tôi trong ngăn kéo để mở. Hắn nhấc chiếc lược bằng bạc của tôi lên, quan sát rồi lại đặt xuống. Khi hắn quay về phía tủ quần áo, tôi biết đời mình thế là xong.
Tôi quờ tay trên sàn, không tìm được thứ gì để tự vệ. Khuỷu tay tôi chạm vào một chồng hộp đựng giày, thế là chúng đổ ụp xuống. Tôi lẩm bẩm chửi thề. Những bước chân tiến lại gần hơn.
Cửa tủ mở ra. Tôi ném mạnh một chiếc giày ra ngoài. Tôi tóm một chiếc khác và ném tiếp.
Patch giằng chiếc giày thứ ba ra khỏi tay tôi, ném nó ra đằng sau. Cậu lôi tôi ra khỏi tủ và nâng tôi dậy. Trước khi tôi có thể thở phào nhẹ nhõm khi thấy cậu chứ không phải Dabria, cậu đã kéo tôi vào và vòng tay thật chặt quanh tôi.
“Cậu không sao chứ?” Cậu thì thầm vào tai tôi.
“Dabria ở đây,” tôi nói, mắt mọng nước. Đầu gối tôi run run, và cái ôm của Patch là thứ duy nhất giúp tôi đứng vững. “Cô ta đang đốt nhà!”
Patch đưa tôi một chùm chìa khóa và khép tay tôi lại để giữ chúng. “Xe Jeep của mình đỗ trên đường. Hãy vào trong đó, khóa cửa lại lái đến Delphic rồi đợi mình ở đó nhé.” Cậu nâng cằm tôi lên để đôi mắt tôi nhìn thẳng vào mắt cậu. Cậu hôn nhẹ lên môi tôi và truyền làn hơi ấm sang người tôi.
“Cậu định làm gì?” Tôi hỏi.
“Đối phó với Dabria.”
“Bằng cách nào?”
Patch nhìn tôi với ánh mắt như muốn nói: Cậu có thực sự muốn biết chi tiết không?
Tiếng còi hụ rú lên phía xa xa.
Patch nhìn ra ngoài cửa sổ. “Cậu đã gọi cảnh sát?”
“Mình tưởng cậu là Dabria.”
Cậu bước ra đến cửa. “Mình sẽ đuổi theo Dabria. Hãy lái xe Jeep đến Delphic và đợi mình nhé.”
“Còn về đám cháy?”
“Cảnh sát sẽ giải quyết.”
Tôi nắm chặt chùm chìa khóa. Lý trí của tôi như bị chia tách ra, chạy theo những hướng khác nhau. Tôi muốn lao ra khỏi nhà ngay để thoát khỏi Dabria, nhưng tôi cũng băn khoăn về việc lái xe đến tận Delphic. Hôm nay là chủ nhật và đã quá chín giờ tối. Delphic đã đóng cửa. Sao Patch lại muốn tôi lái xe đến một công viên giải trí hoang vắng chứ?
Có một ý nghĩ cứ lởn vởn trong đầu tôi. Dabria nói Patch cần hy sinh tôi để trở thành một con người.
Cô ta không nói thế để chọc tức tôi hay khiến tôi trở nên căm thù Patch. Những lời nói của cô ta được thốt ra nghiêm túc và lạnh lùng. Nghiêm túc đến mức cô ta đã cố giết tôi để ngăn Patch không có được tôi trước.
Chiếc xe Jeep đang đỗ trên đường như Patch nói. Tôi cắm chìa khóa vào ổ và phóng đi trên đường Hawthorne. Nhận ra có gọi cho số di động của Vee nữa cũng chẳng ích gì, tôi bấm số nhà nó.
“Chào bác Sky,” tôi nói, cố ra vẻ tự nhiên như thường lệ. “Vee có nhà không ạ?”
“Chào Nora. Nó đi được vài giờ rồi. Hình như là đến một bữa tiệc ở Portland. Bác tưởng nó đi với cháu?”
“À…bọn cháu đã tách ra,” tôi nói dối. “Nó có nói nó sẽ đi đâu sau bữa tiệc không ạ?”
“Nó định đi xem phim hay sao ấy. Nó không trả lời điện thoại, vì thế bác cho rằng nó đã tắt điện thoại để xem phim rồi. Mọi chuyện vẫn ổn chứ cháu?”
Tôi không muốn làm bác sợ, nhưng cũng không dám chắc là mọi chuyện đều ổn. Tôi chẳng thấy chuyện này ổn chút nào. Lần cuối tôi nghe tin Vee, nó đang ở với Elliot. Và giờ thì nó không trả lời điện thoại nữa.
“Cháu không biết nữa,” tôi nói. “Cháu sẽ lái xe đi tìm nó. Cháu sẽ bắt đầu từ rạp chiếu phim. Bác hãy tìm ở những khu vui chơi công cộng, được không ạ?”
Becca Fitzpatrick
Vết sẹo cánh thiên thần
Danh sách chương