Edit: Tiêu Hiên

Đông Phương Vô Song kéo theo Phượng ca hôn mê bất tỉnh, không chút khách khí mang thân thể trần truồng ném vào trong viện, lại đạp hai cước, xoay người trở về tiểu lâu, vẫn không quên đại môn tiểu lâu trọng yếu, từ bên trong cài then cửa.

Đáng thương Phượng ca kia thân mình da mịn thịt mềm, mặc dù cảnh bầu trời bao la, thân thể ở bên ngoài ngủ một đêm thật cũng không có cái gì, chẳng qua là con muỗi cắn lại tránh không được phỉa chịu nhiều hơn mấy cái.

Đông Phương Vô Song thở phì phì trở về gian phòng của mình. Càng nghĩ càng là ủy khuất, càng nghĩ càng không cam lòng.

Hắn tâm tâm niệm niệm nhớ thương Phong Văn Tuyết nhiều năm như thế, mặc dù cũng biết thời gian trôi qua, khó tránh khỏi lòng người thay đổi. Nhưng bởi vì hắn chính mình thủy chung ước nguyện ban đầu không thay đổi, liền suy bụng ta ra bụng người, cho là Phong Văn Tuyết cũng sẽ như thế.

Ai ngờ Phong Văn Tuyết quả thật không đổi, chính là y từ lúc vừa mới bắt đầu đã không đem mình để ở trong lòng.

Đông Phương Vô Song khổ sở ở trên giường lăn qua lộn lại, rối rắm cả đêm. Nhưng lúc trời sắp sáng, lại có chút suy nghĩ cẩn thận.

Mười tuổi đúng là chênh lệch không nhỏ, huống chi ban đầu mình tuổi thật sự quá nhỏ, Phong Văn Tuyết chỉ coi là nói đùa, không có đem mình để ở trong lòng vậy là có thể lý giải.

Chẳng qua là hôm nay mình đã trưởng thành, hắn cũng không nên nữa đem lời của mình làm thành trò đùa.

Đông Phương Vô Song đột nhiên tung mình ngồi dậy, nhanh hạ quyết tâm, vô luận như thế nào, nhất định phải làm cho Phong Văn Tuyết tin tưởng mình, tiếp nhận tâm ý của mình!

Hắn mặc dù tật xấu không ít, nhưng có một điểm không thể nghi ngờ cường đại: đó chính là tâm tư cố chấp đối với mỹ nhân!

Đông Phương Vô Song mặc dù tính cách bướng bỉnh, qúa ư khiêu thoát, nhưng tâm chí kiên định, cũng là ít có. Chỉ nhìn hắn có thể đem lời hứa lúc năm tuổi nhớ kỹ mười một năm, liền có thể thấy được.

Đông Phương Vô Song hạ quyết tâm, không khỏi tâm tình nới lỏng mau nổi dậy. Tâm tình nhanh buông lỏng, nằm ở trên giường liền buồn ngủ, ngủ một giấc qua mấy canh giờ, thẳng đến trưa mới tỉnh.

Phong Văn Tuyết đã sớm không có ở đây, Phượng ca cũng chẳng biết rời đi lúc nào. Vẫn là Đông Trùng lúc ăn trưa nói cho hắn biết, Phượng ca là buổi sáng lúc giáo chủ đi luyện công giải huyệt đánh thức hắn, để cho hắn khoắc áo rời đi. Lúc ấy phượng ca bị muỗi đốt toàn người là nổi u, khóc lóc vừa tức vừa thẹn mà chạy đi.

Đông Phương Vô Song nghe xong, không khỏi cười ha ha, tâm tình thống khoái hơn rất nhiều.

Xuất ra ngụm ác khí, hắn cũng không tâm tình đi để ý tới những nam sủng kia. Lấy thân phận cùng địa vị của hắn, dạng người như Phượng ca thực ở không trong mắt hắn. Hơn nữa hắn biết rõ muốn giải quyết nhóm nam sủng một lòng muốn bò lên giường Phong Văn Tuyết, mấu chốt vẫn nằm ở Phong Văn Tuyết.

Đông Phương Vô Song thân thế tôn quý, một vị ngoại tổ mẫu hoàng thái hậu, một vị mẫu phi trưởng công chúa, hoàn cảnh ra đời đủ để cho hắn hiểu được những thủ đoạn cùng tin đồn nơi hậu cung thâm sâu.

Hắn tranh giành không phải là sủng ái của Phong Văn Tuyết mà là tâm của y.

Đông Phương Vô Song cho tới bây giờ cũng rất rõ ràng mình muốn là cái gì, cũng không khuyết thiếu trí tuệ cùng thủ đoạn. Hơn nữa ngạo khí cùng tự tin của thiên chi kiêu tử, cũng làm cho hắn đối với mục tiêu của mình vô cùng kiên định.

Hắn mấy ngày nay đã hiểu rõ, Phong Văn Tuyết cũng không phải người háo sắc. Mặc dù nuôi mấy nam sủng, nhưng cũng chỉ là chuyện như vậy. Dù sao dục vọng nam nhân luôn cần giải tỏa, nghẹn lâu cũng không tốt.

Đông Phương Vô Song bản thân là nam nhân, có thể lý giải. Bất quá chuyện đã qua hắn có thể không so đo, nhưng từ hiện tại trở đi nên nắm chắc tốt hết thảy, cho dù có thể ‘Nhúng chàm’ con người Phong Văn Tuyết, hắn cũng muốn nghiêm túc nắm chặt,. Chủ yếu nhất chính là, nghĩ tới tối hôm qua Phong Văn Tuyết nằm ở trên giường bộ dạng mê người mặc người ‘Muốn làm gì thì làm’, hắn liền không thể ức chế trán nổi gân xanh, khí huyết cuồn cuộn.

Không được rồi, không thể nghĩ nữa!

Đông Phương Vô Song vỗ vỗ gương mặt, đem suy nghĩ về cảnh tượng từ tối hôm qua để cho hắn vừa tức giận vừa ghen ghét thoát ra ngoài.

Hắn phấn chấn lại tinh thần, đi địa lao Thần Minh giáo, tiếp tục nghiên cứu hai Hắc y nhân kia.

Hắn cảm thấy kết quả phía sau màn này có bàn tay hiểm độc của Hắc Phong phái, tâm tư chưởng môn kia có thể nói cực kỳ thâm trầm. Nếu là người thâm trầm như vậy, làm sao lại không hiểu biết phái ra thích khách bù nhìn như vậy, đối với Thần Minh giáo mà nói căn bản không có chút tác dụng nào. Chẳng những không thể dao động thế lực Thần Minh giáo, ngược lại còn có thể đả thảo kinh xà.

Người phía sau màn này, liên tiếp phái ra loại Hắc y nhân pháo hôi, đến tột cùng là có mục đích gì? Là muốn tra rõ phòng vệ lực lượng xung quanh Thần Minh giáo? Hay là có mưu đồ khác? Cũng không phải là sai người đến chịu chết vô ích a?

Chờ chút!

Đông Phương Vô Song đột nhiên linh quang chợt lóe, trong đầu thật giống như hiện ra cái gì. Chẳng qua là ý nghĩ cụ thể lại không rõ rệt, mông mông lung lung, thật giống như ngăn cách bởi một trang giấy, để cho hắn không nhìn thấy mò không rõ.

Đông Phương Vô Song gấp đến độ vò đầu bứt tai, ở trong địa lao vòng qua vòng lại.

Tử Y mấy ngày nay phụng mệnh hảo hảo chiếu cố Tĩnh thân vương tiểu thế tử. Chính là hắn thân làm nội vụ tổng quản, công việc bề bộn, không có nhiều thời gian cả ngày đi cùng hắn. May mắn tiểu thế tử tiến vào Ngân Sương viện của giáo chủ, thường ngày có Đông Trùng chăm sóc, cũng không có nảy sinh vấn đề gì.

Nhưng hôm nay Tử Y thấy giáo chủ cùng thần sắc thường ngày… Tựa hồ hơi bất đồng. Tại đường thượng cùng các vị trưởng lão, Đường chủ nghị sự, từ đầu đến cuối thất thần mấy lần. Mặc dù những Trưởng Lão đường chủ kia có thể không phát hiện, nhưng Tử Y là người bên cạnh hắn, như thế nào không biết?

Hắn trong bụng âm thầm kỳ quái, đơn giản suy đoán, liền nghĩ đến vấn đề có thể xuất phát từ trên người tiểu thế tử kia.

Đợi giáo chủ nghị sự xong, đi bế quan luyện công, Tử Y đã gọi tới thủ vệ thường trực đêm qua ở Ngân sương viện, hỏi kỹ một phen, mới biết Đông Phương tiểu thế tử lại giữa đêm khuya đem nam sủng thường ngày giáo chủ sủng ái nhất từ trong tiểu lâu kéo ra ngoài, ném vào trong viện. Hơn nữa nam sủng kia còn là thân thể trần truồng.

Ẩn tình trong đó, không khó suy đoán.

Tử Y mơ hồ phát hiện cái gì, không khỏi âm thầm tặc lưỡi.

Chẳng lẽ tiểu thế tử đối với giáo chủ có tâm tư kia?

Nhưng để cho hắn giật mình, lại là thái độ không có gì của giáo chủ.

Đối với hành động đê m qua của Tĩnh Vương thế tử, giáo chủ phảng phất mặc kệ nó, tựa hồ cũng không có bất kỳ trách móc nặng nề. Thậm chí sáng sớm Phượng ca tỉnh lại khóc lóc kể lể, cũng không có bao nhiêu an ủi, chỉ là hắn một bộ y sam, để cho hắn trở về Tây viên hảo hảo nghỉ ngơi.

Giáo chủ đây là ý tứ gì?

Chẳng lẽ giáo chủ đối Tĩnh Vương thế tử kia, cũng..

Tử Y không dám suy nghĩ nhiều. Bất quá hắn lại thầm hạ quyết tâm, sau này muốn lưu ý nhiều hơn vị tiểu thế tử kia.

Phong Văn Tuyết khoan khoái duỗi cánh tay, đầu ngửa về phía sau, thích ý dựa vào mép Ôn Tuyền trì thủy. Một đầu trường phát trắng như tuyết mềm mại rơi trên thân, trong nước, ở chung quanh hơi nước mù mịt bốc lên rất ấm áp.

Đây là Ôn Tuyền dục trì chuyên dụng của giáo chủ Thần Minh giáo, quy mô lớn nhỏ cùng mức độ hoa lệ của nó, hoàn toàn có thể sánh với chi tiêu của hoàng gia.

Tổng đà Thần Minh giáo ở bên trong quần sơn, có mạch nước Ôn Tuyền cực tốt. Các đời giáo chủ tự nhiên sẽ không lãng phí, dục trì này mặc dù không có khí thế bàng bạc của Ôn tuyền chuyên dụng trong cung điện hoàng gia, nhưng cũng cực kỳ thoải mái.

Phong Văn Tuyết là một người thích hưởng thụ. Trước kia y cơ hồ mỗi ngày đều muốn tới nơi này ngâm ngâm, chính là gần giáo vụ phức tạp, lời đồn bảo tàng cùng Hắc Phong phái gây rối khiến cho y không rảnh phóng túng chính mình.

Chỉ là hôm nay y cuối cùng cũng không nhịn được, tới nơi này nghỉ ngơi một chút.

Phong Văn Tuyết vẩy vẩy nước, nhắm mắt ngâm ở trong ôn tuyền, buông lỏng toàn thân.

Y muốn thả lỏng không suy nghĩ, hảo hảo dễ dàng một chút. Nhưng chẳng biết tại sao, trong đầu luôn là ngổn ngang, ý niệm gì trong đầu cũng có. Lúc thì là lời đồn bảo tàng không manh mối,lúc thì là Hắc y nhân không ngừng quấy rối, lúc lại là đại ca Phong Thính Vũ hoàn toàn không có tin tức, nhưng hiện lên nhiều nhất, dĩ nhiên là Đông Phương Vô Song đêm qua bày tỏ lời thề son sắt.

Không thể phủ nhận, bày tỏ của Đông Phương Vô Song nhiễu loạn nội tâm của y. Để cho y cùng lúc động tâm, băn khoăn nặng nề, nửa tin nửa ngờ.

Loại tâm tình lo được lo mất này làm cho Phong Văn Tuyết có chút phiền não. Y nhíu mày, bỗng nhiên hướng dưới nước rụt lại, đem cả người chôn thật sâu dưới đáy dục trì.

Một bóng người lén lén lút lút chạy vào dục trì, vén lên lớp lớp sa liêm ( rèm lụa mỏng), nhìn vào bên trong.

Chỉ thấy bên ngoài mép dục trì bạch ngọc thạch, tiện tay đặt một bộ dục bào ( áo tắm) đen nhánh, tơ lụa mềm mại, phía trên thêu hoa văn tinh mỹ. Ở trên dục bào, là một mặt nạ màu bạc tinh mỹ quỷ dị.

Diện cụ đặt ở nơi đó, phản xạ ba quang Ôn Tuyền, độ cong quỷ dị, phảng phất như ở đó hướng người khác mỉm cười.

Người trốn ở phía sau sa liêm, nuốt một ngụm nước miếng, hai tròng mắt sáng trong, tràn đầy mong đợi quét về phía dục trì, ai ngờ trên mặt dục trì lại không thấy thân ảnh người tắm rửa.

Người này chính là Đông Phương Vô Song. Cũng không biết hắn làm sao hỏi ra Phong Văn Tuyết ở chỗ này tắm rửa, nên tìm tới đây.

VốnTử Y canh giữ ở ngoài cửa, tự nhiên sẽ không để cho hắn dễ dàng đi vào. Nhưng Đông Phương Vô Song là dạng người gì? Hắn và Tử Y sơ sơ thông suốt một phen, lại làm Tử Y cảm động, để cho hắn thay mình chuẩn bị y phục sạch sẽ cho giáo chủ, công khai đi đến.

Chính là hắn dù sao cũng không dám quá quang minh chính đại, vẫn là trước tiên cẩn cẩn dực dực dò xét một lần, ai ngờ lại không nhìn thấy thân ảnh Phong Văn Tuyết.

Đông Phương Vô Song âm thầm kỳ quái, vuốt vuốt y phục tiến lại gần mấy bước.

Bỗng nhiên một đạo sóng nước từ mặt dục trì dâng lên, hướng hắn thẳng đánh tới.

Đông Phương Vô Song sợ hết hồn, vừa tránh vừa cuống quít kêu lên: “Là ta là ta, đừng đánh đừng đánh!”

Phong Văn Tuyết sau đó khí thế bàng bạc từ trong nước nhảy ra, đang muốn một chưởng đánh tới, nghe thấy thanh âm của hắn, thấy rõ thân ảnh của hắn, không khỏi ngừng lại, lạnh giọng quát lên: thư hương môn đệ “Ngươi sao ở chỗ này!”

Đông Phương Vô Song núp ở góc tường, sững sờ nhìn chằm chằm Phong Văn Tuyết, y phục trong tay rơi xuống đất cũng không biết.

Án mắt Phong Văn Tuyết hạ xuống người hắn, mới đột nhiên nhớ tới mình không mảnh vải che thân, hơn nữa quan trọng nhất là, y không có mang mặt nạ.

Bất quá lúc này lại đi mặc quần áo mang mặt nạ, tựa hồ ảnh hưởng khí thế cùng hình tượng của y, cho nên không thể làm gì khác hơn là mạnh mẽ nhịn xuống.

Phong Văn Tuyết ở đáy nước liền cảm giác được có người lén đi vào, chẳng qua là bởi vì liên quan áp lực nước, khiến cho y không có nhận ra cước bộ của Đông Phương Vô Song.

Thường ngày lúc y tắm rửa, tuyệt đối sẽ không có người đi vào. Cho nên đột nhiên có người ngoài xông vào, Phong Văn Tuyết lực của một chưởng này liền không chút lưu tình, cực kỳ uy mãnh. Nhưng khi y nhìn rõ Đông Phương Vô Song miễn cưỡng dừng lại, khí huyết nghịch chuyển, đánh trở về trong cơ thể, đã bị nội thương không nhẹ.

Nhưng Phong Văn Tuyết ngoài mặt không chút biểu lộ, thân thể trần trụi, dửng dưng như thường.

Cùng y so sánh, Đông Phương Vô Song còn mất mặt hơn.

Hắn lúc đầu nhìn thấy thân thể Phong Văn Tuyết, chính là bị khuôn mặt của y hấp dẫn. Nhưng sau đó chú ý tới y không mảnh vải che thân…

Hai dòng máu đỏ từ mũi Đông Phương Vô Song chậm rãi chảy xuống.

Phong Văn Tuyết đen mặt.

Y đời này vô luận thế nào cũng không nghĩ tới, có người thế nhưng nhìn thấy y lõa thể lại chảy máu mũi.

Này… Có tính bỉ ổi hay không?

Phong Văn Tuyết nhìn Đông Phương Vô Song vẻ mặt mê đắm ngây dại, không khỏi sôi gan, quát: “Ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Đem máu mũi ngươi lau sạch sẽ!”

“A? Nha… Nha nha.”

Đông Phương Vô Song cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, theo bản năng xoa xoa lỗ mũi, kéo tay áo lau máu.

Hắn cũng không nghĩ mất mặt như thế, nhưng là nhìn thân thể mê người trước mắt, hắn khắc chế không được chính mình khí huyết cuồn cuộn.

Không có biện pháp, ai bảo hắn mới mười sáu tuổi? Đang lúc tuổi trẻ khí thịnh. Huống chi người trong lòng ngưỡng mộ ‘ thản nhiên chân thực’ như vậy mà đứng ở trước mặt mình, hắn muốn không có chút phản ứng, đó mới kỳ quái.

Phong Văn Tuyết lúc này đang thời kỳ thanh niên sung sức nhất, ngũ quan tuấn mỹ. Nếu không phải đôi mắt quá mức hẹp dài sắc bén, sống mũi quá ư thẳng tắp như chóp núi, đôi môi hơi đơn bạc, có thể nói là mỹ nam tử thập phần thanh tú. Chẳng qua khí thế của y quá mức âm chí, màu da bởi vì hàng năm mang theo mặt nạ mà tái nhợt, khiến cho y nhìn qua có chút áp bức cùng tà mị.

Dáng người y thon dài kiện mỹ, hai vai mở rộng, cơ ngực hữu lực, cơ bụng rõ ràng. Nhưng những thứ này không làm cho y lộ ra vẻ hùng tráng, ngược lại có loại cảm giác tinh kiện hữu lực. Hơn nữa eo của y tinh tế ưu mỹ, xương hông hơi hẹp, hai chân thon dài thẳng tắp.

Còn có tính khí buông thõng ở hạ thân…

Đông Phương Vô Song kiềm chế không được lướt qua mấy lần, trừ bỏ bản năng nam nhân trong lòng âm thầm so sánh, còn có khát vọng nào đó… Khụ, không cần nói cũng biết.

Phong Văn Tuyết sao lại không chú ý tới ánh mắt của hắn? Không khỏi lửa giận công tâm, nội thương nặng hơn.

Y rất muốn động thủ đem Đông Phương Vô Song treo ngược lên tàn bạo đánh một trận, lại muốn hung hăng chửi ầm lên quở trách hắn một phen. Chẳng qua hiện tại y nội tức rối loạn, khí huyết không ổn định, một ngụm máu bầm ngăn ở cổ họng, mạnh mẽ nhịn xuống, nếu mở miệng nói không chừng sẽ phun ra.

Phong Văn Tuyết chưa từng chật vật như vậy? Đối với Đông Phương Vô Song càng thêm tức giận.

Đông Phương Vô Song lúc này đã dần dần tỉnh táo lại.

Hắn thấy Phong Văn Tuyết sắc mặt biến ảo, nhìn không ra hỉ nộ, liền trong lòng biết không ổn, biết mình chỉ sợ là chọc giận y.

Nhưng tình cảnh này, nếu dễ dàng thối lui, Đông Phương Vô Song không cam lòng. Thế là hắn ho nhẹ một tiếng, nhặt lên quần áo trên mặt đất, lắp ba lắp bắp nói: “Ta, ta là tới đưa y phục đã giặt sạch cho ngươi…”

“Hừ! ” Phong Văn Tuyết hừ lạnh một tiếng, xoay người nhảy trở về trong bồn tắm, lưng đưa về Đông Phương Vô Song, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Để xuống y phục, ngươi đi ra ngoài đi.”

Đông Phương Vô Song không nghĩ tới y thế nhưng không có nổi giận, giọng nói dường như hết sức bình tĩnh, không khỏi vui mừng quá đỗi. Lại không biết Phong Văn Tuyết vì áp chế thương thế bên trong cơ thể, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

*************************************

Hắn to gan lớn mật đi lên mấy bước, cầm quần áo đặt ở bên cạnh dục trì, có chút toan tính mà ân cần nói: “Phong ca ca, ta giúp ngươi chà xát đấm bóp lưng nhé.”

Phong Văn Tuyết thật muốn hộc máu.

Gia khỏa này được voi đòi tiên, cư nhiên không rời đi!

Y giận dữ không thôi quay đầu lại hung hăng trợn mắt nhìn Đông Phương Vô Song.

Lại không biết y lúc này đang ở trong dục trì, sợi tóc mềm nhẵn ướt át địa dán ở trên người, chung quanh hơi nước mông lung, trên mặt tóe lên bọt nước phảng phất từng đạo từng đạo trong suốt như nước mắt. Cái trừng mắt này ở trong mắt Đông Phương Vô Song, tựa như cáu giận mang theo xấu hổ, giận mà không giận

Đông Phương Vô Song vốn là dục hỏa bị kích thích máu mũi chảy ròng ròng, lúc này không thể kiềm được, đầu óc nóng lên, dũng khí tăng lên gấp bội, cũng không đợi Phong Văn Tuyết trả lời, liền nhanh chóng cởi quần áo,ùm một tiếng nhảy vào trong nước.

Phong Văn Tuyết trợn mắt há hốc mồm. Không nghĩ tới tiểu gia khỏa này lớn mật như thế, động tác nhanh như vậy, mình cũng ngăn không kịp.

Đông Phương Vô Song khua nước bơi tới bên cạnh y,vừa kích động vừa động tình mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lẩm bẩm kêu: “Văn Tuyết, Phong Văn Tuyết…”

“Ngươi gọi ta là gì? ” Phong Văn Tuyết ngẩn ngơ, sửng sốt nhíu mày.

“Phong Văn Tuyết… A Tuyết! ” Đông Phương Vô Song cuối cùng cũng nghĩ ra hài lòng gọi, đột nhiên vươn tay, ôm lấy Phong Văn Tuyết.

Phong Văn Tuyết thất kinh. Y thật sự không nghĩ tới Đông Phương Vô Song sẽ cả gan làm loạn như thế.

“Buông tay! ” y sắc mặt âm trầm thấp giọng quát nói.

Y bị nội thương, tạm thời không dám vận dụng nội lực, lúc này bị hành động mạo muội của Đông Phương Vô Song làm giận đến nghẹn, huyết sắc dâng trào, nhiễm đỏ hai gò má.

Đông Phương Vô Song đã bị lửa tình làm choáng váng đầu óc. Hắn tuổi này rất dễ vọng động. Huống chi hôm nay thiên thời địa lợi tốt như vậy, lại thấy Phong Văn Tuyết sắc mặt ‘Đỏ bừng’, càng hiểu sai ý, trong lòng thêm kích động, dũng cảm tiến tới hôn lên.

Phong Văn Tuyết bị hắn một ngụm phủ kín đôi môi, kinh ngạc trừng hai mắt, tiếp theo thẹn quá hóa giận.

Y song chưởng dùng lực, đẩy Đông Phương Vô Song ra.

Đông Phương Vô Song bị y đánh tới trước ngực, lảo đảo lui lại sau hai bước, chìm vào trong nước. Chẳng qua có lực cản của nước trì hoãn, ngã cũng không có chịu tổn thương gì.

Ngược lại Phong Văn Tuyết mới vừa rồi bị chính mình nghịch chuyển chân khí gây thương tích, lúc này chợt phát lực, khí huyết cuồn cuộn, chân khí kích động, trong miệng ngòn ngọt, cuối cùng không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.

Máu bầm phun ra, ngực Phong Văn Tuyết thoải mái, thương thế hơi dịu đi, nhưng cả người lại không khí lực, dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa không đứng thẳng được.

Đông Phương Vô Song bởi vì chìm trong nước, phành phạch mấy cái, cũng không nhìn thấy Phong Văn Tuyết hộc máu. Hơn nữa hồ tắm bởi vì động tác của hai người mà nước gợn xao động, chốc lát thời gian đã đem tia máu kia tạt sạch sẽ.

Đông Phương Vô Song thật vất vả một lần nữa đứng thẳng lên, cách Phong Văn Tuyết có hai ba bước, chỉ thấy y tựa vào mép dục trì, hai mắt khẽ nhắm, thở hổn hển, hai điểm anh đào trước ngực theo hơi thở dồn dập mà phập phồng, tựa hồ tâm tình có chút kích động.

Đông Phương Vô Song ngẩn người chốc lát, đột nhiên ngao một tiếng, một lần nữa nhào tới.

“A Tuyết! A Tuyết! Ta là thật tâm thích ngươi ── “

Đông Phương Vô Song tính tình liều mạng lại nổi lên, liền hết sức cố chấp, thậm chí có chút ít bướng bỉnh, hôm nay vô luận thế nào cũng muốn chiếm được tiện nghi.

Cái gọi là chết dưới hoa mẫu đơn,làm quỷ vẫn phong lưu.*

* nguyên văn câu trên: mẫu đơn hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu.

Đông Phương Vô Song có thể nói thấm sâu tinh túy này.

Thật may mắn hắn sức lực lên cao, đúng lúc Phong Văn Tuyết bị nội thương, khí lực không tốt, để cho hắn gặp phải quả là muôn phần may mắn.

Bất quá lúc này Đông Phương Vô Song còn không biết, chính là thẳng tiến không lùi mà nhào tới.

Phong Văn Tuyết lần này bị hắn ôm vào trong ngực, lại chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài.

Thật là trời muốn diệt y a.

Đông Phương Vô Song thấy Phong Văn Tuyết bị mình ôm vào trong ngực, lại không có phản kháng, không khỏi vui mừng quá đỗi, vừa hôn vừa ý loạn tình mê nói: “A Tuyết, a Tuyết, ta thật thích ngươi, từ nhỏ đã thích ngươi, ngươi không biết khi đó ta có bao nhiêu ngưỡng mộ ngươi…”

Phong Văn Tuyết thấy tránh né không xong, không thể làm gì khác hơn là chấp nhận. Nhưng Đông Phương Vô Song quá mức nhiệt tình, để cho y có chút chịu không nổi. Y hiện tại vô lực phản kháng, chỉ đành phải thấp giọng quát lên: “Ngươi nhẹ chút, đừng hôn loạn!”

Chính y cũng không có chú ý đến, khi y dường như nghiêm nghị trách cứ trong đó bí mật mang theo ý vui mừng cùng dung túng. Thật ra y đã động tâm, chẳng qua không muốn thừa nhận mà thôi.

Đông Phương Vô Song nói: “Ta không hôn loạn, vậy ngươi… Ngươi hôn nhẹ ta được không…”

Phong Văn Tuyết nói: “Đừng hồ nháo.”

Đông Phương Vô Song ủy khuất, nói: “Tại sao? Ngươi có thể hôn những nam sủng kia, lại không thể hôn nhẹ ta sao?”

“Ta không có hôn qua bọn họ. ” Phong Văn Tuyết thản nhiên nói: “Ta không hôn bất luận kẻ nào.”

Đông Phương Vô Song ánh mắt sáng lên, chỉ chú ý tới phần đầu câu nói kia, nửa câu sau tự động giảm bớt, liền cong miệng lại gần, nói: “Hôn ta, hôn ta, hôn nhẹ ta đi… Ngươi không hôn, ta liền hôn qua nha.”

Phong Văn Tuyết thấy hắn bộ dáng vô lại, trán gân xanh không ngừng đâm ra. Nhưng lại thấy hắn gương mặt tuấn mỹ, da trắng nõn, đôi môi tròm đô đô hết sức hồng nhuận khả ái, không khỏi nhớ tới bộ dạng khả ái mập mạp của hắn khi còn bé. Trong lòng mềm nhũn, cuối cùng cũng không kéo dài thời gian, tiến lại gần hôn một cái.

Đông Phương Vô Song trong lòng mừng rỡ, lập tức nắm lấy cơ hội, ngậm đôi môi mỏng của Phong Văn Tuyết, dây dưa qua lại.

“Ngô…”

Phong Văn Tuyết bị ép mở ra đôi môi, cảm giác được đầu lưỡi trơn mềm của đối phương linh hoạt chui vào, không biết là tức giận hay là xấu hổ, nhất thời không có phản kháng.

Phong Văn Tuyết mặc dù có vô số nam sủng, ‘Thân kinh bách chiến’, nhưng quả thật không cùng những người đó hôn qua. Thứ nhất lúc y hoan hảo đều mang theo mặt nạ, không thích hợp cùng người khác chạm mạt. Thứ hai ở trong lòng y, những nam sủng kia chỉ là thứ sủng vật tiêu khiển, thật sự không cần y phí tâm ôn tồn.

Như vậy tiếp tục, này dĩ nhiên là ‘Nụ hôn đầu’ chân chân thật thật của y.

Cùng Phong Văn Tuyết so sánh, Đông Phương Vô Song có thể coi là ‘Kinh nghiệm phong phú’. Nhớ hắn từ bốn tuổi bắt đầu ‘Săn thú’ kinh thành, phàm là được xưng tụng mỹ nhân, vô luận nam nữ, đều bị hắn ‘Lạt thủ tồi hoa’ qua. Sau đó tuổi dần dần lớn, thủ đoạn cũng càng phong phú. Hôn nhẹ mặt sờ sờ tay nhỏ đã không thể thỏa mãn, kinh nghiệm hôn môi, tự nhiên cũng phong phú.

Mặc dù Phong Văn Tuyết phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn để cho Đông Phương Vô Song ngay tại sát na thăm dò đầu tiên kia đã cảm giác ra manh mối. Hắn trong lòng mừng như điên, bất quá ý loạn tình mê, cũng không còn nghĩ như vậy nhiều.

Hai người thân thể trần truồng, da thịt kề nhau. Đông Phương Vô Song hạ thân đã sớm thẳng tắp như cột trụ, đỉnh trụ ngay bắp đùi Phong Văn Tuyết.

Phong Văn Tuyết cũng là nam nhân bình thường, luôn luôn cùng nam tử có quan hệ xác thịt, bị hắn dây dưa như thế, làm sao có thể không có phản ứng? Huống chi y bị nội thương, trong cơ thể khí huyết cuồn cuộn, lại càng dễ dàng vọng động.

Phong Văn Tuyết trong lòng cười khổ, biết dựa theo tình hình này, hôm nay chỉ sợ không thể tốt. Chính là y nội thương rất nặng, rất khó chiếm thượng phong, nói không tốt, liền tiện nghi tiểu gia khỏa được voi đòi tiên này rồi.

Đông Phương Vô Song đã sớm nhịn không được. Hai người một phen răng môi dây dưa, *** quay cuồng, đều có chút muốn ngừng mà không được.

Đông Phương Vô Song cẩn cẩn dực dực hướng hạ thân Phong Vưn Tuyết sờ soạn, vừa khẩn trương vừa mong đợi nói: “A Tuyết, ngươi, ngươi…chuyện những người đó có thể làm, ta cũng có thể làm… ” nói xong gương mặt ửng hồng, ánh mắt tinh nhuận, một bộ dạng tiểu tức phụ ( nàng dâu) xấu hổ mang theo e sợ.

Đông Phương Vô Song cũng không hồ đồ, mặc dù hắn một lòng muốn thú Phong Văn Tuyết làm thê tử, nhưng cũng biết bằng bản lãnh hiện tại của mình, rất khó đem Phong Văn Tuyết ‘Đánh hạ’. Nhưng là hắn hơn ở trẻ tuổi, có nghị lực có thủ đoạn, cho nên đã làm tốt chuẩn bị hiến thân, tính toán lâu dài chiến đấu hăng hái, từng chút từng chút ‘Công’ thành chiếm đất.

Phong Văn Tuyết vừa rồi đã thử lấy động đậy thân thể, nhưng cánh tay bủn rủn vô lực, giơ lên cũng khó khăn, nếu không phải dựa lưng vào mép dục trì, chỉ sợ hai chân đã đứng không vững.

Trong lòng y thầm than một tiếng. Mặc dù thời gian tiếp xúc không lâu, nhưng y đã rất hiểu rõ Đông Phương Vô Song, biết hôm nay bất kể mình có nguyện ý hay không, tiểu gia khỏa này cũng sẽ không dừng tay. Cho nên lặng yên chốc lát, thản nhiên nói: “Ngươi tới đi.”

Đông Phương Vô Song đang chuyên chú hôn lên hai gò má, cổ cùng ***g ngực Phong Văn Tuyết, hai tay yêu thích không thôi mà vuốt ve lấy da thịt của y, nghe vậy nhất thời không kịp phản ứng, không khỏi ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn thẳng Phong Văn Tuyết.

Phong Văn Tuyết nhìn thấy tha bộ dạng ngơ ngác ngây ngốc, đột nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng, hai cánh tay mở rộng sang hai bên, thoải mái tự nhiên tựa vào dục trì, hai tròng mắt đen không thấy đáy, khóe miệng cong lên: “Ngươi không muốn liền thôi đi.”

“Ta, ta…”

Đại kinh hỉ cho Đông Phương Vô Song nhất thời đại não đình trệ.

Hắn quả thực không thể tin được.

Phong Văn Tuyết là có ý tứ gì? Không phải là hắn hiểu sai chứ? Thật có chuyện tốt như thế?

A a a ── a Tuyết nhất định là yêu mình!

Đông Phương Vô Song “Ngao ── ” một tiếng nhào tới, hưng phấn không thể chính mình gào to: “Ta muốn! Ta muốn! Ta muốn”

Đông Phương Vô Song mặc dù công phu hôn môi xuất sắc, nhưng chuyện cùng nam tử lên giường, lại không có nhiều kinh nghiệm.

Hắn mười lăm tuổi, liền theo hoàng tổ mẫu cùng mẫu phi an bài, từ nữ quan trong cung phái tới học được chuyện nam nữ. Đây là truyền thống hoàng gia, từ xưa tới giờ đã như vậy.

Nhưng Đông Phương Vô Song mặc dù yêu thích mỹ nhân, lại ngoài ý muốn không háo sắc. Hắn càng thích chính là xuất ra truy cầu cùng thưởng thức đối với đồ vật đẹp đẽ, không phải là chân chính đoạt lấy.

Chẳng qua hắn tuy có kinh nghiệm nam nữ, nhưng cùng nam tử quan hệ cũng là lần đầu. Một đường từ kinh thành tới đây, vì ‘Theo đuổi’ Phong Văn Tuyết, hắn có nghiên cứu qua Long dương chi hảo, thậm chí đi tiểu quan quán quan sát. Nhưng là nghiên cứu cùng thao tác thực tế, sẽ có chút chênh lệch.

Vốn là hắn nghĩ, lấy kinh nghiệm phong phú của Phong Văn Tuyết, mình theo bên người y, từ từ ‘Học tập’, rất nhanh sẽ nắm giữ mấu chốt. Cính là kế hoạch cản không nổi biến hóa, thiên đại hảo sự đột nhiên rơi ở trên đầu, để cho hắn có cảm giác ứng phó không kịp.

Phong Văn Tuyết nhìn hắn vừa hưng phấn vừa kích động ở trên người mình sờ loạn, mặc dù bản thân cũng thập phần động tình, nhưng lại không muốn chịu tội, tránh không được liền lên tiếng chỉ điểm mấy câu.

Kỳ thực tính tình Phong Văn Tuyết hết sức tùy ý tùy hứng, đối với chuyện lên giường, ở trên hay ở dưới cũng không có cố chấp, chỉ cần thoải mái là được rồi. Hơn nữa thân là Ma Da nam tử, đối với tình trạng trên dưới này, nhiều ít bẩm sinh đã có ý tiếp nhận nhận. Chẳng qua thân phận của y cao cao tại thượng, đối mặt những nam sủng kia không thể nào biến chuyển vị trí của mình.

Lúc này nhìn Đông Phương Vô Song toan tính nhỏ nhặt mà hưng phấn hầu hạ, cũng có phần mong đợi.

Đông Phương Vô Song tuổi trẻ, huyết khí tràn đầy, lúc này thời gian đã sớm nhịn đến không thể nhịn nữa. Hắn khẩn trương đưa tay nắm chặt phân thân hơi ngóc đầu của Phong Văn Tuyết, qua lại ma sát vỗ về chơi đùa, ngón tay linh hoạt luật động.

Phong Văn Tuyết vốn bị hắn dây dưa có chút động tình, lúc này liền thuận theo tự nhiên, tùy hắn hầu hạ. Chính mình một bên hưởng thụ, một bên điều tức, hy vọng có thể mau chóng khôi phục nguyên khí.

Đông Phương Vô Song thủ pháp cũng không tệ lắm. Bất kể nói thế nào, nam nhân hiểu rõ nam nhân nhất, hơn nữa lại đối mặt với người mình yêu, loại tình cảm muốn lấy lòng này lại càng tha thiết.

Phong Văn Tuyết ở phương diện này vốn là người quen được hầu hạ. Mặc dù thủ pháp Đông Phương Vô Song đối với y mà nói vẫn hơi không vừa ý non nớt, nhưng cũng tính là tốt.

Đại khái là hậu thân bị thương nguyên khí không đủ, Phong Văn Tuyết chưa đầy một lát liền bắn đi ra. Này lại từ trước, cho dù là Phượng Ca dạng nam sủng thông thạo như thế cũng làm không được.

Lồng ngực của y theo hơi thở dồn dập mà trên dưới phập phồng, hai điểm hồng trước ngực càng thêm nổi bật. Đông Phương Vô Song bị phong tư kia hấp dẫn, khẩn trương đến toàn thân đều có chút phát run.

Hắn tun run rẩy rẩy sờ phía sau Phong Văn Tuyết, ngón tay ở bắp đùi của y qua lại ma sát, chung quanh nhiệt độ tựa hồ bừng bừng tăng lên, nóng khủng khiếp.

Phong Văn Tuyết hơi thở kích động, sau một lần phát tiết, hơn nữa ngay cả khí lực giơ cánh tay lên dường như không có.

Y nâng nâng mí mắt, thấy Đông Phương Vô Song bộ dạng đói khát lại không biết nên hạ thủ như thế nào, không khỏi vén lên khóe miệng cười cười.

Đông Phương Vô Song trong lúc vô tình nhìn thấy nụ cười tự trào phi trào ( chế giễu mà lại không phải chế giễu), cảm giác mình bị coi thường, không khỏi lửa giận bùng phát, động tác liền lớn mật, cuối cùng cũng ma sát thăm dò vào cửa động bí ẩn này.

Một ngón… Hai ngón… Ba ngón…

Nam nhân lúc đối mặt với người mình thích, đối với thân thể của đối phương nhất định sẽ thích vô cùng.

Đông Phương Vô Song vội vàng mà không có trình tự, Phong Văn Tuyết khẽ nhíu mày, không ngờ còn có thể nhẫn nại, liền cảm thấy có chút quái dị.

“Ngô… Ngươi tiểu tử này, chậm!”

Đông Phương Vô Song đem phân thân của mình đẩy vào, nhưng khí lực quá mạnh, khiến cho Phong Văn Tuyết trách cứ một câu.

Nhưng Đông Phương Vô Song thật giống như không có nghe thấy, vội vã còn muốn gia tăng xâm nhập.

Cảm giác đầy đầy trướng trướng kia, làm cho Phong Văn Tuyết trong lòng thập phần vi diệu. Y cau lông mày một bên nhẫn nại, một bên tính toán còn bao nhiêu thời gian có thể khôi phục thể lực.

Y tu luyện là « Nghịch Phong đại pháp » thập phần kỳ diệu. Nếu bị ngoại lực gây thương tích, có thể đem chuyển hóa cho mình dùng. Nhưng nếu bị một loại nội lực cùng thuộc tính chấn thương, lại chỉ có thể từ từ hóa giải dưỡng hòa. Cho nên y lần này ngoài ý muốn bị thương, sợ rằng phải dưỡng ba, năm ngày, điều tức mấy lần mới có thể khỏi hẳn. Nhưng mấy canh giờ đầu này, lại khó có thể dùng lực.

Bởi vì đang ở tổng đà Thần Minh giáo, phía ngoài có vô số giáo chúng tuần tra gác, cho nên Phong Văn Tuyết không lo lắng thương thế của mình. Nhưng y không muốn để cho đám người bên ngoài phát giác, liền muốn ở trong phòng tắm nán lại một thời gian ngắn, đợi khôi phục nguyên khí rồi hãy nói sau.

Bất quá y đã xem nhẹ dục vọng của Đông Phương Vô Song.

Bởi vì là lần đầu tiên, hai người cũng không quá thoải mái. Phong Văn Tuyết phát giác thân bị đặt phía dưới, tựa hồ không tốt đẹp như trong tưởng tượng, liền có chút ít không kiên nhẫn, đợi Đông Phương Vô Song bắn ra, liền muốn đẩy hắn đi đứng dậy.

Nhưng Đông Phương Vô Song sao có thể dễ dàng buông tay như vậy?

Bởi vì qua ư kích động, lần đầu tiên kết thúc nhanh một chút, để cho hắn cảm thấy vừa lúng túng vừa hổ thẹn,vuốt ve Phong Văn Tuyết mỉa mai không chịu buông tay.

Phong Văn Tuyết khí lực chưa đủ, cảm thấy hạ thân ê ẩm trướng đau, trong lòng liền có chút ít hối hận, nói: “Ngươi đã xong rồi, còn không buông tay?”

Đông Phương Vô Song hai gò má ửng đỏ, ánh mắt sáng trong mà vẫn tràn đầy ‘Tinh quang’, hơi toan tính nói: “Lần này không tính, chúng ta tới một lần nữa được chứ.”

Tuy là câu hỏi, lại không có khẩu khí thăm hỏi.

Phong Văn Tuyết thầm nghĩ hiện tại mình gương mặt cũng để cho hắn nhìn, thân thể cũng để cho hắn có được rồi, lại còn không biết dừng? Tâm cũng quá lớn rồi.

Y giãy khỏi tay Đông Phương Vô Song, xoay người hướng bậc thang đi tới, một bên bước về phía trước, một bên không chút để ý giễu cợt nói: “tiểuVô Song, ngươi bản lĩnh này phải đi về luyện mấy năm nữa, hiện tại đã muốn chiếm tiện nghi của ta, xem ra đúng là hơi sớm.”

Dục trì có độ cao hơn nửa người, vì thuận tiện tắm rửa, bậc thang cũng chỉ có hai bậc. Phong Văn Tuyết nhấc chân, biên độ khá lớn,cái mông kia vểnh lên, vòng eo mềm dẻo cùng chân dài thẳng tắp dưới nước, liền lộ ra góc độ mị hoặc.

Hơn nữa hai mông của y nở nang, bởi vì mới vừa rồi trận kia vội vàng hoan ái, mật huyệt vẫn có chút như ẩn như hiện, lộ ra quang cảnh ẩm ướt bí ẩn.

Phong Văn Tuyết hai chân có phần vô lực. Mặc dù vừa rồi để cho Đông Phương Vô Song chiếm tiện nghi, nhưng thân thể của hắn cường kiện, Đông Phương Vô Song lại cẩn thận không để cho y bị thương, cho nên trừ bỏ có chút không thoải mái, cũng không ảnh hưởng hành động của y.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện