Edit: Tiêu Hiên

An bài tốt chỗ ở cho Đông Phương Vô Song, Phong Văn Tuyết liền trở về gian phòng của mình.

Đông Phương Vô Song cũng mệt mỏi cả ngày, sau khi tắm rửa xong nằm xuống ngủ

Phong Văn Tuyết cho là Đông Phương Vô Song ở trên giang hồ bôn ba lâu như thế, hôm nay cuối cùng cũng an bài ổn thỏa, nhất định sẽ vù vù ngủ. Ai ngờ tiểu gia khỏa kia ở trên giường trằn trọc hồi lâu, hưng phấn mà không ngủ được.

Đông Phương Vô Song trở mình lăn qua lăn lại đến nửa đêm, cuối cùng không nhịn được ngồi dậy, nghĩ một lát, bỗng nhiên cười hắc hắc, rón ra rón rén xuống giường, ngay giầy cũng không còn xỏ, lén lén lút lút chạy ra khỏi phòng.

Nói thật, người có can đảm tại thế lực thần bí lâu đời nhất, bí mật nhất cường đại nhất trên giang hồ một mình nửa đêm tập kích tiểu lâu của giáo chủ Thần Minh giáo tác phong vừa chính vừa tà, điều này trên giang hồ cũng thật không có mấy người.

Đông Phương Vô Song lại là một người trong số đó.

Bất quá nói trở lại, hắn từ nhỏ lá gan rất lớn, lúc năm tuổi đã dám len lén một mình đi lên thuyền Thần Minh giáo, lại “Đoạt ” đi nụ hôn đầu của giáo chủ Thần Minh giáo, cho nên chuyện tối nay cũng không tính là cái gì.

Đông Phương Vô Song khinh công rất tốt. Ban đêm yên tĩnh, trong tiểu lâu vắng lặng, một chút thanh âm cũng không có, nhưng hắn biết nhất định có ám vệ của giáo núp trong bóng tối bảo vệ nơi này, hơn nữa còn không biết trong lầu có hay không cơ quan gì đây.

Nhưng ngoài dự tính, hắn theo phía tây lặng lẽ chạy tới phía đông, nhưng lại không có người phát giác.

Ám vệ của Phong Văn Tuyết cũng là ở bên ngoài lâu luân phiên thủ vệ, tòa lầu này trừ thư phòng cơ mật có cơ quan bên ngoài, nơi khác đều là trống không.

Thứ nhất bởi vì Phong Văn Tuyết võ công cao cường, tính cảnh giác cao, không sợ đánh lén ban đêm. Thứ hai tổng đà Thần Minh giáo thủ vệ sâm nghiêm, dựa theo Bát quái trận xây dựng, người muốn vô thanh vô tức mà lẻn đến viện lạc của giáo chủ trên căn bản không thể nào không bị phát hiện, cho nên cũng không cần thiết bố trí cơ quan ở trong lâu.

Bất quá với ngoại nhân dễ ngăn, cướp nhà khó phòng.

Đông Phương Vô Song được thiên thời địa lợi, cùng Phong Văn Tuyết ở chung một chỗ, hành động so với ngoại nhân thuận lợi hơn nhiều.

Hắn tìm được chỗ ở của Phong Văn Tuyết, lỗ tai dán ở trên cửa nghe ngóng, lại phát hiện bên trong không có tiếng hít thở. Nhưng mà nghĩ lại, Phong Văn Tuyết công lực thâm hậu, vốn là hô hấp mỏng, lúc ngủ không phát ra tiếng cũng không ly kỳ.

Vốn còn có chút do dự, nhưng hắn lá gan rất lớn, gặp gỡ mỹ nhân loại chuyện này, lại càng lớn đến không giới hạn. Cho nên cắn cắn răng, vẫn là cẩn cẩn dực dực đẩy cửa ra.

Đại môn nhẹ nhàng mở ra, ở tiền sảnh tối như mực, bên trong là bức rèm mỏng mành, phía sau bức rèm chính là phòng ngủ giáo chủ.

Đông Phương Vô Song thử dò xét đi vào một bước, chuyển biến tốt giống như không có gì nguy hiểm, liền cả gan đi vào trong.

Hắn cũng không phải là người lỗ mãng, biết Phong Văn Tuyết võ công cao cường, chính mình chút bổn sự ấy có thể trong mắt hắn không đáng xem, cho nên đã sớm chuẩn bị tốt việc bị tóm.

Hắn trong người mặc áo lót băng thiền kim ti, bộ y phục này đao thương bất nhập, hơn nữa có thể ngăn cản nội lực quyền chưởng, là bảo bối của hoàng thất Văn Quốc. Hoa Dung công chúa thương yêu nhi tử độc nhất, biết nhi tử là một kẻ thích gây họa, cho nên cầu thái thượng hoàng, đem cái áo lót kim ti này ban cho nhi tử.

Đông Phương Vô Song chính là bởi vì có cái áo lót này bảo vệ, cho nên mới tinh lực tràn trề, dám đêm khuya mò vào phòng Phong Văn Tuyết ý đồ… Khụ, bất chính.

Bất quá đến hiện tại thật giống như không người nào phát hiện, Đông Phương Vô Song không nhịn được cảm khái chính mình vận khí thật tốt. Tựa như năm đó hắn mò lên thuyền Thần Minh giáo, cũng so với hiện tại khó khăn a.

Hắn đi tới bên giường, màn với đệm giường che kín mặt, hắn mở to hai mắt nhìn lại nhìn không rõ lắm.

“Phong ca ca, ngươi đã ngủ chưa? ” hắn nho nhỏ tiếng gọi.

Trên giường lại không có phản ứng.

Đông Phương Vô Song nhíu nhíu mày.

Tính cảnh giác của Phong Văn Tuyết vô luận như thế nào cũng không có kém như thế đi? Chẳng lẽ… Y xảy ra gì ngoài ý muốn? Đông Phương Vô Song vừa nghĩ như thế, không khỏi hoảng sợ tuôn ra một thân mồ hôi lạnh, lại bất chấp điều đó, một phen vén màn lên, vừa vội vừa lo kêu lên: “Phong ca ca, ngươi xảy ra chuyện gì?”

Trên giường không có một bóng người.

Đông Phương Vô Song sửng sốt. Đột nhiên phía sau một trận gió táp, trong lòng hắn cả kinh, xoay người lại đi ngăn chặn. Nhưng người này võ công cực cao, bịch một tiếng, đã điểm huyệt đạo của Đông Phương Vô Song, đem hắn ném lên giường.

Đông Phương Vô Song té cái thất điên bát đảo.

Ánh đèn bên trong phòng đột nhiên sáng lên, Đông Phương Vô Song nhất thời không thích ứng, nheo lại mắt.

“Ngươi muốn gì?”

Thanh âm lạnh lùng vang lên, Đông Phương Vô Song lập tức nghe ra là thanh âm của Phong Văn Tuyết. Hắn trợn mắt nhìn, cuối cùng cũng thấy rõ người bên giường một thân bạch y đơn mỏng, ngân phát phủ vai, mặt mang mặt nạ, chính là Phong Văn Tuyết.

Đông Phương Vô Song thân thể không nhúc nhích được, bất quá miệng lại có thể nói chuyện. Hắn nhìn mặt nạ trên mặt, Phong Văn Tuyết, trong lòng hết sức thất vọng, không nhịn được nói: “Phong ca ca, ngươi làm sao buổi tối ngủ cũng không tháo mặt nạ a?”

Phong Văn Tuyết hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn không nói gì.

Đông Phương Vô Song a một tiếng, nói: thư hương môn đệ”Ta hiểu rồi. Lúc ngươi ngủ là tháo xuống mặt nạ, nhất định là nghe được thanh âm của ta, cho nên một lần nữa đeo lên. Phong ca ca, không nên a, ta cũng không phải là chưa từng thấy bộ dáng của ngươi, tại sao còn muốn đeo chứ? Tháo được không, mang theo nhiều không thoải mái a.”

Phong Văn Tuyết thanh âm trong trẻo lạnh lùng xen lẫn một tia tức giận: “Ta hỏi ngươi nửa đêm tới phòng của ta làm gì? Không phải là muốn nhìn bộ dạng ta không mang mặt nạ sao?”

Đông Phương Vô Song bị y nói trúng tâm sự, không nhịn được đỏ mặt lên. Hắn đánh lén mục đích quả thật chính là cái này, bất quá hiện tại bị người bắt được điểm chính, khó tránh khỏi có chút chột dạ, quanh co nói: “Cái này… Cái kia… Ta, ta ngủ không được, muốn tìm ngươi nói chuyện một chút …”

“Nga? ” Phong Văn Tuyết cười lạnh nói: “Bổn tọa còn không biết, tiểu thế tử có tật nửa đêm tìm người nói chuyện phiếm.”

Đông Phương Vô Song một đôi mắt to đảo quanh loạn chuyển, trong đầu thật nhanh nghĩ ra chủ ý. Hắn cười hắc hắc, nói: “Phong ca ca, ta sai rồi. Ngươi trước giúp ta giải huyệt sao, tư thế này rất khó chịu nha.”

Phong Văn Tuyết không có để ý đến hắn, chậm rãi cầm lấy que đồng từng chút từng chút khơi bấc đèn.

Y một thân bạch y, lại phủ một đầu ngân phát, trên mặt mang theo mặt nạ tinh sảo quỷ dị. Nếu như người không biết ở nơi này đêm hôm khuya khoắt đụng phải, nhất định muốn hô to một tiếng: “Quỷ a ── “

Hình tượng này thật sự có đủ kinh hãi cùng quỷ dị.

Nhưng Đông Phương Vô Song lại cảm thấy thân trang phục của y rất đặc sắc. ( Tiểu thị tử, thật không hổ là sắc trung khôi thủ a…).

Bởi vì Phong Văn Tuyết xưa nay luôn là một thân huyền y, lộ ra màu tóc đặc biệt kia, hắc bạch tương phản thật lớn, vẻ nghiêm túc bên trong làm cho người khác có một loại cảm giác yêu dị, có chút chấn động tâm hồn.

Nhưng hiện tại y bạch y ngân phát, dáng người cao lớn, ở ánh đèn chập chờn vô định chiếu rọi xuống, phảng phất Quỷ Hồn gầy yếu du lịch nhân gian, quanh thân càng có loại mỹ cảm thê lương.

Đông Phương Vô Song ngây ngốc nhìn y, chỉ cảm thấy trong lòng là lạ, thật giống như có chút đau xót, lại có chút ít yêu thương, còn có một loại động tâm không rõ.

Loại cảm giác này không cách nào hình dung.

Hắn là lần đầu tiên nhìn thấy Phong Văn Tuyết như vậy, cùng cảm giác ban ngày hoàn toàn không giống nhau, thật giống như nhìn thấy bộ mặt khác mà y không muốn người ta biết.

“Phong ca ca…”

Đông Phương Vô Song có chút hoảng hốt lẩm bẩm niệm.

Phong Văn Tuyết quay đầu lại nhìn hắn, thấy hắn nhìn mình ngẩn người, một đôi mắt to đen sáng có chút mông lung ướt át, ánh mắt chân thành mà chuyên chú nhìn chằm chằm mình, tròng mắt đen sâu thật giống như còn loại tình cảm mờ mịt nào đó không thể nói ra, không khỏi khiến cho y giật mình.

Cái tên Đông Phương Vô Song này, ánh mắt nhìn mình dường như luôn luôn không giống với người khác.

Phong Văn Tuyết lặng yên nghĩ.

Khi Đông Phương Vô Song còn nhỏ, một đôi mắt to giấu không được tâm sự, thẳng thắn thể hiện tình cảm tận đáy lòng, lúc nhìn chính mình thì tràn đầy yêu thích cùng hâm mộ. Đơn thuần như vậy, thẳng thắn như vậy, không phải bởi vì thân phận của y, võ công của y, hoặc là những vật khác, chỉ bởi vì y là y, y là Phong Văn Tuyết.

Cho nên Phong Văn Tuyết rất thích tiểu nam hài năm đó, bản thân cũng thể hiện ra ôn nhu cùng yêu thích hiếm thấy với hắn.

Mà Đông Phương Vô Song hiện tại, ánh mắt đen láy đã biết giấu diếm tâm sự. Nhưng là vì sao… Vẫn là chuyên chú như thế? Tình cảm che giấu ở sâu trong đáy lòng kia, rốt cuộc là cái gì?

Phong Văn Tuyết bất tri bất giác đi tới, nhìn con ngươi trong suốt của Đông Phương Vô Song, duỗi ra ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của hắn.

Đông Phương Vô Song ban đầu hoảng hốt, cái này càng không biết vì sao, cảm giác ngón tay của Phong Văn Tuyết men theo gương mặt, không cẩn thận chạm đến môi của mình, liền không chút nghĩ ngợi, há miệng ngậm chặt.

Phong Văn Tuyết khẽ chấn động, phục hồi lại tinh thần, tầm mắt thoáng cái trở nên sắc bén thâm trầm.

Đông Phương Vô Song nhìn biểu tình biến hóa của y, cũng tỉnh táo lại, nhưng vẫn không nhả ra, ngược lại vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng mà trêu chọc.

Phong Văn Tuyết trầm trầm nhìn hắn, thấp giọng nói: “Vô Song, ngươi biết mình đang làm cái gì không?”

Kỳ thật lúc Đông Phương Vô Song đi tới cửa nhà y, y cũng đã phát hiện, lập tức tung mình đứng lên, tiện tay đeo lên mặt nạ, ngay áo ngoài cùng giầy cũng không mang, ẩn vào trong góc phòng.

Y luôn luôn nhìn chằm chằm hành động của Đông Phương Vô Song, muốn xem xem hắn muốn cái gì. Không thể không nói, lúc ấy trong lòng y vừa tức giận vừa thất vọng.

Tức giận chính là, Đông Phương Vô Song thế nhưng lòng dạ bất chính, dám có chủ ý với Thần Minh giáo; thất vọng chính là, người này từng là tiểu nam hài khả ái, cũng bắt đầu bụng dạ khó lường. Đồng thời còn có một chút, cười nhạo hắn không biết tự lượng sức muốn tập kích của mình.

Nhưng hành động của Đông Phương Vô Song sau khi đi vào, Phong Văn Tuyết càng xem càng khả nghi. Hình như hắn cũng không phải là tính toán tập kích mình, hơn nữa khi hắn nhích tới gần bên giường, nhỏ giọng chờ mong mà khẽ gọi một tiếng “Phong ca ca”, rõ ràng là một loại chào hỏi trước khi bắt đầu trò đùa quái đản.

Chờ Đông Phương Vô Song lo lắng vén màn lên, Phong Văn Tuyết càng thêm xác nhận, hắn không phải là muốn âm thầm tập kích mình. Dĩ nhiên, bằng bản lãnh của hắn cũng không thể tập kích được.

Cho nên Phong Văn Tuyết xuất kỳ bất ý ( ngoài ý muốn) hiện thân, cũng không thương tổn Đông Phương Vô Song, chẳng qua là điểm huyệt đạo, đem hắn ném lên giường.

Phong Văn Tuyết thắp đèn, tính toán hảo hảo thẩm vấn một chút vi tiểu thế tử này đến tột cùng muốn làm cái gì. Ai ngờ thấy phản ứng lúc này của hắn, lấy thông tuệ của Phong Văn Tuyết sao lại không rõ ám hiệu của hắn? Ngược lại đối với lần này cảm thấy chần chờ cùng bất khả tư nghị, lúc này mới trầm trầm hỏi ra câu hỏi kia.

Đông Phương Vô Song ngậm lấy ngón tay Phong Văn Tuyết, ánh mắt trở nên đen không thấy đáy, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, cười khiêu khích ái muội.

“Ta biết…”

Thanh âm của thiếu niên lúc này biến đổi, trầm trầm oa oa, càng thêm một phần thành thục cùng gợi cảm.

Phong Văn Tuyết lại bất vi sở động, lạnh lùng nhìn hắn hồi lâu, rút ra ngón tay của mình. Đồng thời lăng không điểm đi, giải khai huyệt đạo của hắn.

“Đêm đã khuya, ngươi đi đi.”

Đông Phương Vô Song bị y cự tuyệt, không che dấu chút nào thất vọng của bản thân. Hắn trợn mắt nhìn Phong Văn Tuyết chốc lát, bỗng nhiên nâng lên quai hàm, giận dỗi nằm ở trên giường, không nhúc nhích nói: “Ta không đi, tối nay ta phải ở lại chỗ này.”

Phong Văn Tuyết lạnh nhạt nói: “Tiểu thế tử, ngươi không biết mình ở làm cái gì, vẫn là trở về phòng của mình đi.”

“Ta sẽ không đi, sẽ không đi! ” Đông Phương Vô Song ôm chăn của Phong Văn Tuyết ở trên giường lăn lộn, trong miệng nói: “Ta ngàn dặm xa xôi tới thăm ngươi, nhưng là ngươi lại đuổi ta đi! Ta không đi! Hiện tại đã muộn, ta muốn ở nơi này!”

“Đừng hồ nháo! Đứng lên!”

“Ta không! Là ngươi đem ta ném lên giường, ngươi phải chịu trách nhiệm! ” tính tình của Đông Phương Vô Song lại trỗi dậy, không sợ trời không sợ đất, hoàn toàn không đem sắc mặt Phong Văn Tuyết để vào trong mắt,lui đến giữa giường nằm ăn vạ.

Phong Văn Tuyết tức giận lại cười: “Được, ta chịu trách nhiệm! Ta đây sẽ đem ngươi ném xuống! ” nói xong lên giường tóm lấy Đông Phương Vô Song.

“A a a ── Không nên! Không nên…”

Đông Phương Vô Song thân thể linh hoạt, ở trên giường trốn tới trốn lui. Nhưng là giường giáo chủ mặc dù lớn, nhưng hắn có thể trốn đi đâu? Bất quá hai, ba lượt liền bị bắt được.

Phong Văn Tuyết một lần nữa điểm huyệt đạo của hắn, đem hắn xách lên, ném ra ngoài cửa, sau đó nặng nề đóng cửa phòng.

“Ô ô ô… Ngươi đuổi ta ra ngoài! Ngươi cư nhiên đuổi ta ra ngoài… Ô ô ô, Phong ca ca, ta thật đau lòng, ta thật đau lòng a…”

Đông Phương Vô Song gào thét còn chưa đến tiếng thứ hai, cửa phòng liền mở ra. Hắn mới vừa trong lòng vui mừng, đột nhiên cảm giác cổ họng câm, đại môn lần nữa khép lại.

Ô ô ô, thật quá đáng, lại còn điểm á huyệt của ta, lúc này gọi người cũng không người nào nghe thấy nữa!

Đông Phương Vô Song vỗ khuôn mặt bánh bao, trong lòng lệ rơi đầy mặt a. Bất quá hắn chịu khổ qua nửa đêm, tinh lực tràn đầy cũng không trụ được, bất tri bất giác liền đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Phong Văn Tuyết mở ra đại môn, nhìn hắn co rúc ở cạnh cửa, người rối tinh rối mù ngủ đến chảy nước miếng, trong miệng còn phát ra tiếng khò khè, nhỏ, không khỏi khẽ nhíu nhíu mày.

Y điểm huyệt cũng không sâu, nửa canh giờ là có thể giải khai. Ai biết Đông Phương Vô Song dĩ nhiên lại ở cửa phòng y ngủ một đêm, lại ngủ ngon như thế, thật là… Làm cho người ta không nói được lời nào.

Phong Văn Tuyết bất đắc dĩ, ngồi xổm xuống vỗ vỗ mặt của hắn: “Vô Song, Vô Song, trở về phòng mình ngủ.”

“Ân… Không được ồn ào…”

Đông Phương Vô Song vung vung tay như đuổi ruồi, vừa quay đầu, nửa bên mặt dán lên cánh cửa, vỗ vỗ miệng tiếp tục ngủ.

Phong Văn Tuyết co rút khóe miệng, đưa tay đem hắn dựng dậy.

Đông Phương Vô Song lảo đảo, dựa vào người y, hai tay ôm lấy hông của y, đứng xong tiếp tục ngủ.

Phong Văn Tuyết… Bất đắc dĩ.

Đúng vào lúc này, Đông Trùng bưng lấy chậu nước lên tới lầu, vừa vặn nhìn thấy một màn này, không khỏi há to miệng, giật mình nhìn hai người trước mắt.

Đây, đây, đây là chuyện gì a? Sao giáo chủ sáng sớm lại ômTĩnh Vương thế tử đứng ở cửa?

Mặc dù Phong Văn Tuyết phục sức chỉnh tề, nhưng mà Đông Phương Vô Song một thân áo đơn, sợi tóc rối loạn, mặt mang theo buồn ngủ, thân mật chặt chẽ ôm lấy eo Phong Văn Tuyết, mà Phong Văn Tuyết cũng quay ra ôm lấy hắn… cảnh tượng này nhìn thế nào, cũng khiến cho người ta vô hạn mơ màng.

“Giáo, giáo chủ… ” Đông Trùng có chút nói lắp.

Phong Văn Tuyết hơi cúi đầu, đột nhiên chặn ngang đem Đông Phương Vô Song ôm hắn đứng lên, không nhanh không chậm đưa hắn trở về phòng, đem người ném về phía giường.

Đông Phương Vô Song chép chép miệng, trở mình tiếp tục ngủ.

Phong Văn Tuyết đi ra ngoài, nói với Đồng Tùng vẫn đứng ngẩn người ở trên hành lang: “chờ Tĩnh Vương thế tử tỉnh, ngươi đi hầu hạ hắn. ” nói xong đi thẳng xuống lầu, đi luyện công buổi sáng.

Đông Trùng nhìn cửa phòng giáo chủ, lại nhìn một chút phòng Đông Phương Vô Song, thầm nghĩ: giáo chủ, thỏ lại không ăn cỏ gần hang đâu, Tĩnh Vương thế tử mặc dù là ở đối diện ngài, nhưng ngài cũng không thể như vậy a…

Phong Văn Tuyết luyện công xong, trở lại ngân sương viện rửa mặt xong xuôi, thay y phục, dùng bữa sáng, liền đi xử lý giáo vụ.

Trong khi đó Đông Phương Vô Song một mực ngủ ( heo a…), cho nên bỏ lỡ. Thậm chí Phong Văn Tuyết, đã đem Đông Phương Vô Song quên lại phía sau.

Thật ra thì Phong Văn Tuyết tính tình hỉ nộ bất định, làm việc tùy hứng, vốn không phải là người có kiên nhẫn. Y sở dĩ đối Đông Phương Vô Song khách khí như thế, thứ nhất bởi vì Thần Minh giáo bây giờ đang thời buổi rối loạn, Đông Phương Vô Song thân phận tôn quý, bối cảnh vững chắc, hắn tự mình đưa tới cửa, tự nhiên hảo hảo chiêu đãi, cố gắng mượn sức, không ai lại ngu tới mức đi đắc tội hắn.

Thứ hai nha, Phong Văn Tuyết quả thật nhớ chút ít tình cũ năm đó. Hơn nữa Đông Phương Vô Song mặc dù gọi y”Ca ca”, nhưng dựa theo bối phận, hai người thực là thúc cháu, Phong Văn Tuyết đối “Vãn bối ” này từ trong đáy lòng có mấy phần yêu thích, khó tránh khỏi liền có vài phần dung túng.

Bất quá Phong văn Tuyết sự vụ bận rộn, đối Đông Phương Vô Song cũng không sao để ý được, cho nên qua một ngày, đã đem người bỏ quên. Cho đến ban đêm lúc y trở lại viện tử của mình, nhìn thấy Đông Phương Vô Song giống như tiểu cẩu bị chủ vứt bỏ ngồi xổm ở trước cửa, mới nghĩ tới.

Phong Văn Tuyết vốn muốn hỏi một câu “Ngươi ngồi xổm ở chỗ này làm gì?”, nhưng nhớ tới chuyện đêm qua đứa nhỏ này làm, liền không để ý tới hắn, trực tiếp đi qua bên người hắn.

Đông Phương Vô Song nhảy dựng lên, kêu lên: “Ta ở chỗ này chờ ngươi một ngày!”

Phong Văn Tuyết vào phòng khách, ngồi xuống rót chén trà, thản nhiên nói: “Vậy thì thế nào?”

Đông Phương Vô Song đau khổ, u oán nói: “Ngươi, ngươi… Ngươi sao lại cũng không hỏi ta điều gì?”

Phong Văn Tuyết giương mắt liếc hắn một cái, cất giọng gọi: “Đông Trùng!”

Đông Trùng vốn bị Đông Phương Vô Song đuổi ra, luôn luôn trốn ở bên ngoài, nghe thấy giáo chủ gọi về, vội vàng đi vào: “Giáo chủ.”

“Ăn cơm thôi.”

“Dạ.”

“Chuẩn bị một bộ bát đũa là được rồi.”

“A?”

Đông Trùng sửng sốt.

Đông Phương Vô Song ở nơi này một ngày, đã cùng Đông Trùng hình thành giao tình không tệ.

Phụ thân của Đông Trùng là Lý hộ pháp mấy tháng trước mới vừa qua đời, Đông Trùng vốn là hết sức thương tâm uất ức, nhưng hôm nay có Đông Phương Vô Song làm bạn, bị hắn hò hét nhốn nháo, cười cười nói nói, hẳn là hiếm khi được một ngày thoải mái như vậy.

Hơn nữa hắn biết thân phận Đông Phương Vô Song, hôm qua cũngđược giáo chủ phân phó phải hảo hảo hầu hạ hắn, cho nên lúc này nghe lời giáo chủ lời nói…, không khỏi có chút chần chờ.

Đông Phương Vô Song nhảy dựng lên kêu to: “Tại sao chỉ chuẩn bị một bộ bát đũa? ” tiếp theo hắn liền ủy khuất nói: “Phong ca ca, chẳng lẽ ngươi muốn phạt không cho ta ăn cơm sao? Được, nếu như vậy có thể làm cho ngươi nguôi giận, chịu đói tính là cái gì, không ăn thì không ăn.”

Phong Văn Tuyết thản nhiên nói: “Đông Trùng, sững sờ ở chỗ này làm cái gì? Còn không mau đi!”

Đông Trùng không thể làm gì khác hơn là lui ra.

Phong Văn Tuyết nhìn gương mặt ủy khuất của Đông Phương Vô Song, nói: “Ngươi đã lớn hơn rồi, sao lại nôn nôn nóng nóng như thế. Ta nói không cho ngươi ăn sao? Ta dám không cho ngươi ăn sao? Bỏ đói Tĩnh Vương thế tử, Thần Minh giáo ta gánh không nổi trách nhiệm này.”

Đông Phương Vô Song nói: “Phong ca ca, ta chưa từng đem ngươi trở thành ngoại nhân, ngươi muốn phạt ta thế nào, ta cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần ngươi cao hứng là tốt rồi. Điều này cùng ta thế tử hay không thế tử, đều không liên quan.”

Phong Văn Tuyết nhíu nhíu mày, nói: “Lời này của ngươi, lại làm khó ta. Ngươi nói không đem ta trở thành ngoại nhân, ta cũng không dám đem ngoại tôn của đương kim thái thượng hoàng thành người một nhà. Trong giáo ta tôn kính ngươi, nhường nhịn ngươi mặc dù nhiều ít là nhìn đến thân phận của ngươi, nhưng cũng là nhớ phần tình năm đó, ngươi trong lòng cũng nên sáng tỏ.”

Đông Phương Vô Song nói: “Ta tự nhiên là biết rõ. Phong ca ca, thật ra thì ngươi là rất yêu thích ta, nếu không cũng sẽ không để ta vào ở viện tử của ngươi có phải hay không? Ta cũng thật lòng thích ngươi, mới muốn cùng ngươi thân cận chứ sao.”

Phong Văn Tuyết cảm thấy hắn một câu lại một câu “Thích”, ý tứ tựa hồ có chút mập mờ, lại liên tưởng hành vi tối hôm qua của hắn, cảm giác như vậy liền giống như không phải là sai đi.

Bất quá Phong Tuyết làm sao có khả năng đáp lại tiểu hài tử này, suy nghĩ một chút liền nói: “Ngươi nếu ở chỗ này của ta, liền phải tuân thủ quy củ nơi này. Ta không thích buổi tối bị quấy rầy, ngươi sau này đàng hoàng ở lại trong phòng của mình, nếu như tái phạm, cũng đừng trách ta đem ngươi đuổi ra.”

Đông Phương Vô Song trong lòng thất vọng, suy sụp hạ khuôn mặt nhỏ nhắn, buồn buồn nói: “Ta biết rồi.”

“Còn có. ” Phong Văn Tuyết nhấp ngụm trà, chậm rãi nói: “Ta không thích tiểu quỷ lười biếng, sau này buổi sáng phải rời giường sớm một chút. Kế hoạch cho một ngày nằm ở sáng sớm, bản thân tìm một chút chuyện làm, nếu không luyện công cũng được.”

“Nha. ” Đông Phương Vô Song thầm nghĩ, ngay cả ta ngủ nướng cũng muốn quản a?

Thật ra thì hắn cũng không phải là người thích ngủ nướng, chỉ bất quá trước đó vài ngày quả thật tìm người tìm đến cực khổ, đêm qua mới an tâm bỏ xuống hết thảy, liền ngủ quên.

Đông Phương Vô Song đột nhiên ánh mắt sáng ngời, nghĩ đến một chủ ý, ánh mắt bắt đầu phát sáng.

Phong Văn Tuyết không có lưu ý thần sắc của hắn, tiếp tục nói: “mặt khác, ở bên ngoài ngươi phải gọi ta giáo chủ, ” ca ca ” hai chữ chỉ có thể gọi lúc ở riêng. Chúng ta vốn là không đúng bối phận, mặc dù ta không cần, nhưng cũng không muốn làm cho người ta nói Thần Minh giáo ta không hiểu quy củ.”

“Ân.”

Phong Văn Tuyết nói đến cao hứng, liền liên tiếp nói một đống quy củ, Đông Phương Vô Song cũng đàng hoàng đáp ứng, trong lòng lại líu lưỡi, thầm nghĩ Phong ca ca nhìn qua là người lãnh lãnh đạm đạm, không nghĩ tới lại dài dòng như thế, người vậy dễ nuông chiều, ngay cả chi phí ăn mặc cũng muốn hợp quy củ của y, so với lão nương phách lối còn lớn hơn.

Đến khi Đông Trùng đưa bữa tối lên, Phong Văn Tuyết mới ý do vị tẫn ( lời nói hết lời) kết thúc “Giáo dục ” đối với Đông Phương Vô Song.

Đông Phương Vô Song ân cần mà đem bộ bát đũa duy nhất đặt tới trước mặt, Phong văn Tuyết cười rạng rỡ lấy lòng nói: “Giáo chủ, mời ngài.”

Phong Văn Tuyết gật đầu, thầm nghĩ trẻ con thật là dễ dạy.

Y cầm chén đũa đẩy trở lại trước mặt Đông Phương Vô Song nói: “Ngươi ăn đi. Ta ăn rồi. ” nói xong đứng dậy, đi lên lầu.

Đông Phương Vô Song thế mới biết bộ bát đũa này là chuẩn bị cho mình, vừa cảm động vừa thất vọng, mất mát nói: “Giáo chủ, ngươi dùng qua bữa tối rồi à̀.”

Phong Văn Tuyết đứng ở trên thang lầu, quay đầu lại nhìn Đông Phương Vô Song đáng thương mà chớp chớp mắt to, trầm ngâm một chút, nói: “Ta thường ngày thói quen ở Hi Thiện đường dùng bữa tối. Ngươi nếu là cảm thấy một người ăn không có ý nghĩa, sau này có thể đến Hi thiện đường cùng ăn với ta.”

Đông Phương Vô Song mừng rỡ, cả người đều sáng lên, gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc: “Được! Được! Ta ngày mai liền đi Hi Thiện đường, cùng ngươi dùng bữa tối.”

Phong Văn Tuyết liền không nói thêm gì nữa, đi thẳng lên lầu trở về phòng.

Ngày hôm sau Đông Phương Vô Song dậy thật sớm, bên ngoài trời còn tờ mờ sáng, hàn khí trong không khí cũng là mát mẻ ẩm ướt.

Phong Văn Tuyết vừa ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Đông Phương Vô Song mắt mở to mong đợi mà canh giữ ở trên hành lang, nhìn thấy y đi ra cười mị mị nói: “Phong ca ca, buổi sáng tốt lành. Hôm nay khí trời thật không tệ a.”

Phong Văn Tuyết nói: “Ngươi hôm nay sao lại dậy sớm như thế?”

“Phong ca ca ngày hôm qua không phải nói không thích ta ngủ nướng sao. Kế hoạch của một ngày nằm ở sáng sớm, ta quyết định bắt đầu từ hôm nay mỗi ngày buổi sáng cùng Phong ca ca luyện công! ” Đông Phương Vô Song nắm tay, làm ra thần sắc kiên định.

Phong Văn Tuyết không chút để ý liếc hắn một cái, nói: “Ngươi phải biết quy củ trên giang hồ. Nhìn người khác luyện võ là một loại hành động rất liều lĩnh.”

Đông Phương Vô Song cười hắc hắc, đùa giỡn nói: “Ngươi luyện công của ngươi, ta không nhìn là được. Lại nói tâm pháp võ công của Thần Minh giáo cùng Xích Dương thần công của Đông Phương gia chúng ta khác biệt rất nhiều, học trộm cũng không phải cái gì tốt. Chẳng lẽ Phong ca ca ngươi không tin nhân phẩm của ta? Vẫn là sợ bị ta học lén sao?”

Phong Văn Tuyết nghe hắn khích tướng, cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười thản nhiên lại mang theo chút tà khí, không thừa nhận nói: “Kia tùy ngươi vậy.”

Đông Phương Vô Song mừng rỡ, hưng phấn mà đi theo phía sau y.

Phong Văn Tuyết dẫn hắn tới cánh rừng sau núi, đến một chỗ đất trống, nói: “Thường ngày ta luyện công ở chỗ này, một mình ngươi đi trong rừng tìm một chỗ đi. Đúng rồi, cũng đừng rời đi quá gần, nếu không cẩn thận đả thương ngươi, ta không chịu trách nhiệm nha. ” y dừng một chút, lại nói: “Còn có, sâu trong cánh rừng là cấm địa giáo ta, ngươi không nên xông vào.”

“Ân, đã biết.”

Phong Văn Tuyết liền không để ý đến hắn nữa, móc ra hắc tiến bên hông bất đầu huy vũ.

Đông Phương Vô Song trốn qua một bên, chỉ thấy trường tiên của y huy vũ, thân hình xê dịch, ngân phát tung bay, hắc y phấp phới, không khỏi thấy ngây dại.

Phong Văn Tuyết đang múa đến cao hứng, đột nhiên Đông Phương Vô Song trước mắt chợt lóe, nhìn thấy một thỏ xám nhỏ bé mập mập đô đô bị giật mình từ trong rừng chạy ra, hướng về nơi luyện võ xông vào.

Đông Phương Vô Song kinh hãi một chút, thuận theo phương hướng con thỏ kia chạy ra nhìn sang, chạy về phía nơi luyện võ, trong miệng kêu lớn: “Giáo chủ!”

Phong Văn Tuyết lúc này thu tay lại, trường tiên giống như Du Long cuốn tới đây, nhất thời quấn ở ngang hông Đông Phương Vô Song.

“Ai nha nha ── “

Đông Phương Vô Song bị ném ở giữa không trung, há miệng kêu to, nhưng ánh mắt lại liếc về nơi nào đó phía trong rừng cây, đáy mắt hiện lên một tia tinh mang.

Phong Văn Tuyết đưa hắn vòng sang bên cạnh, đè trụ vai của hắn thấp giọng nói: “Đợi ở chỗ này đừng động! ” nói xong liền đột nhiên như mũi tên bắn về phía cánh rừng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện