Edit: Tiêu Hiên
P/s: vì một chương rất dài nên ta sẽ chia là hai phần.
Chữ in nghiêng là chú thích của ta, còn chữ màu đỏ là bon chen của tác giả ^ ^.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bọn họ một mạch đi thuyền, không mấy ngày liền đến võ lâm đại hội triệu khai tại Thục Châu Đồng Thành.
Xuống thuyền, phụ trách ở đây liền sớm an bài tốt khách ***, Đông Phương Quân Nhân thấy nơi này võ lâm nhân sĩ đông đảo, sợ cháu làm ra điều gì ngoài ý muốn, cho nên đem hắn mang theo bên người, nửa bước không rời.
Đông Phương Vô Song đối với Võ Lâm đại hội hăng hái bừng bừng, mặc dù bị ‘Trói’ ở bên cạnh Ngũ thúc, nhưng không thấy buồn chán, nhìn cái gì cũng mới mẻ.
Đông Phương Quân Nhân là đại biểu Đông Môn tới, ở trên Võ Lâm đại hội rất có địa vị, không tránh khỏi phải bộc lộ bản lĩnh.
Võ công của hắn ở trong thế hệ trẻ là người nổi bật nhất, hơn nữa Đông Môn là môn phái lớn nhất trong chính phái, ngang hàng với Nam Môn và Bắc Môn, Tây Môn của Minh quốc, gọi chung là Thiên Môn.
Hắn lần này tới tham gia Võ Lâm đại hội, một là muốn gặp gỡ người võ nghệ cao cường, hai là hiệp trợ Thiếu môn chủ của Nam Môn, Nam Cung Thương lấy được vị trí võ lâm minh chủ, đây mới là mục đích chủ yếu của hắn.
Nam Cung Thương là một thanh niên hết sức tuấn lãng hào sảng, năm nay chỉ mới mười tám tuổi, võ công so với Đông Phương Quân Nhân cao hơn một bậc.
Hai người là hảo hữu nhiều năm, ngày hôm đó nắm tay nhau đi dạo, Đông Phương Vô Song cũng bị mang theo bên người.
Nam Cung Thương nói: “Ngày mai chính là ngày cuối cùng của đại hội tỷ võ, Thiếu giáo chủ Thần Minh giáo Phong Văn Tuyết cũng sẽ tham gia, không biết Thần Minh giáo có mục đích gì.
Đông Phương Vô Song vốn là đang chơi liên hoàn khóa trong tay, nghe hắn đột nhiên nhắc tới tên Phong Văn Tuyết, lập tức vểnh tai.
Đông Phương Quân Nhân trầm ngâm nói: “Thần minh giáo gần trăm năm nay cũng chưa từng tranh đoạt vị trí võ lâm minh chủ, lần này chắc hẳn cũng chỉ là để cho Thiếu giáo chủ bọn họ đi ra ngoài lập uy, thuận tiện âm thầm khảo sát một chút các hạng người trên giang hồ hiện nay.”
Nam Cung Thương nói: “Ta cũng nghĩ như thế. Chẳng qua Thần Minh giáo làm việc luôn luôn vừa chính vừa tà. Hai mươi năm trước tại Võ Lâm đại hội, Phong Tùy Liễu đánh bại Võ Lâm minh chủ đương nhiệm Dương Cảnh Thiên, lại đem vị trí minh chủ vứt bỏ như giày rách, suýt nữa khiêu khích công phẫn, khiến cho uy tín Võ Lâm minh chủ đại thất, mấy năm nay không cách nào khôi phục danh tiếng. Nếu không phải mười năm trước sau khi Nhị ca ngươi đoạt được vị trí minh chủ một lần nữa lập uy, chỉ sợ cái danh hiệu này sớm đã không đủ uy tín lãnh đạo giang hồ chánh đạo.”
” Cái gọi là uy tín, không phải là ở một cái danh hiệu, mà là ở thành tựu bản thân. ” Đông Phương Quân Nhân vỗ vỗ vai hảo hữu, khích lệ nói: “Ta tin tưởng ngươi nhất định có thể đoạt giải nhất, nhất định có thể làm tốt vị trí Võ Lâm minh chủ. Ngày sau yên bình cùng công bằng trên giang hồ, phải dựa vào ngươi tới duy trì. Chúng ta Đông, Tây, Bắc tam môn cũng sẽ ủng hộ ngươi.”
Nam Cung Thương cười khổ: “Không nên cho ta đại áp lực như vậy, ta vẫn chưa tới hai mươi tuổi đâu, cũng không muốn chưa già đã yếu.”
Đông PhươngQuân Nhân không khỏi cười ha ha.
Đông Phương Vô Song ở bên nghe bọn họ nói chuyện, phần lớn đều có nghe không có hiểu. Bất quá có một chuyện hắn hiểu rõ, Phong Văn Tuyết lần này tới đại khái là muốn cùng Nam Cung thúc thúc đánh một trận.
Tiên( roi) của Phong Văn Tuyết vừa dài vừa lợi hại, để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc a.
Đông Phương Vô Song có chút hưng phấn.
Ngũ thúc nói hắn đánh không lại Phong ca ca, không biết Nam Cung thúc thúc cùng Phong ca ca người nào lợi hại? Ngày hôm sau Đông Phương Vô Song liền tận mắt nhìn thấy rồi.
Du Long tiên của Phong Văn Tuyết cùng trọng công kiếm của Nam Cung Thương đánh đến khó bỏ khó dứt, không phân cao thấp.
Đông Phương Quân Nhân không muốn làm cho đứa cháu nhỏ xem quá nhiều giang hồ tranh đấu, đối với tâm lý nhi đồng lớn lên ảnh hưởng không tốt nha, cho nên mấy ngày trước đây tỷ võ đại hội không để cho hắn tham gia, ngày cuối cùng này cũng cố ý không có gọi hắn rời giường.
Đông Phương Vô Song cong cái mông nhỏ ở trong chăn vù vù ngủ thẳng mặt trời lên cao, sau khi tỉnh lại mới phát hiện Ngũ thúc đã bỏ lại hắn đi tham gia ngày cuối cùng của tỷ võ đại hội.
Hắn nhớ tới hôm nay Phong Văn Tuyết sẽ đến, không khỏi vừa tức vừa vội, khóc rống không ngừng ép Quyền Đầu và A Bố dẫn hắn chạy tới hội trường.
Lúc hắn chạy tới Phong Văn Tuyết cùng Nam Cung Thương đã đánh rồi. Đông Phương Quân Nhân đang ngồi uống trà ở vị trí của Đông Môn, nhìn thấy đứa cháu nhỏ thở hồng hộc chạy vào, cũng không cảm thấy kỳ quái.
Tiểu hài tử vốn là thích chạy khắp nơi, lấy tính tình của Đông Phương Vô Song, có thể đàng hoàng như thế nhiều ngày trời đã rất không dễ dàng.
Đông Phương Quân Nhân đem đứa cháu ôm đến bên cạnh ghế, thấp giọng nói: “Đàng hoàng xem, không cho nói.”
“Hừ. ” Đông Phương Vô Song còn đang giận hắn, rõ ràng tối hôm qua cầu xin thật lâu để Ngũ thúc dẫn hắn tới, kết quả Ngũ thúc nói không giữ lời. ( nhưng thật ra đến phân nửa là ngươi làm nũng khóc ầm ĩ rồi đi ngủ, Hạnh Nhân người ta căn bản không có đáp ứng ngươi…)
Hắn mở to mắt chuyên tâm nhìn trung tâm sân tỷ võ, chỉ thấy Phong Văn Tuyết vẫn là một thân hắc y, một đầu tóc trắng, trên mặt mang theo diện cụ quỷ dị, hắc tiên trong tay phảng phất như có sinh mệnh, trên dưới luân chuyển, cùng Nam Cung Thương đánh đến bất diệt nhạc hồ ( không có gì sung sướng hơn).
Hai người kia võ công quá cao, động tác quá nhanh, tiểu Vô Song căn bản thấy không rõ lắm chiêu thức của bọn họ,thế nhưng Phong Văn Tuyết một đầu ngân tuyết trường phát ( phát: tóc -> trường phát: tóc dài) cùng thân thủ phiêu dật tuấn mỹ, bắt mắt vô cùng, làm cho hắn nhìn như si như túy.
Đông Phương Vô Song hưng phấn ở trên ghế giãy dụa qua lại thân thể nhỏ bé mập mạp của mình, trong lòng kêu to thật lợi hại thật lợi hại, Phong ca ca quá tuyệt vời!
Thậm chí Nam Cung Thương, hoàn toàn bị y xem nhẹ = =.
Qua hơn ba trăm chiêu, hai người tỷ thí cuối cùng cũng kết thúc.
Đông Phương Vô Song không nhìn ra ai thắng ai thua, cũng không chú nghe bọn họ nói cái gì, ánh mắt chỉ luôn đuổi theo Phong Văn Tuyết.
Mắt thấy hai người kia đi xuống sân, Đông Phương Vô Song theo bản năng nghĩ nhảy xuống ghế đi tìm Phong Văn Tuyết, ai ngờ cánh tay nhỏ căng ra, bị Ngũ thúc kéo lại.
Đông Phương Quân Nhân cười híp mắt nói: “Mạch nha đường, thành thành thật thật ngồi ở bên cạnh ta, không được chạy loạn. ” nói đùa à, chung quanh đều là võ lâm nhân sĩ, sao có thể để cho tiểu hài tử chạy loạn đây.
Đông Phương Vô Song suy sụp hạ khuôn mặt nhỏ nhắn, trơ mắt nhìn Phong Văn Tuyết đi xa. Bất quá không biết có phải hay không là hắn cảm giác giác sai, Phong Văn Tuyết trước khi đi quay đầu về phía hắn liếc mắt một cái, hai tròng mắt dưới mặt nạ tựa hồ lóe lên một chốc.
Đông Phương Vô Song hiện tại như đưa đám a. Hắn thật muốn đi tìm Phong ca ca ôm một cái mà.
Đều tại Ngũ thúc, thật đáng ghét, làm cho hắn thân cận không được mỹ nhân ca ca.
Đông Phương Vô Song hết sức u oán, rầu rĩ không vui bị Đông Phương Quân Nhân mang đi.
Võ Lâm đại hội kết thúc. Mọi người thu thập hành lý, cũng chuẩn bị về nhà.
Nam Cung Thương cùng Phong Văn Tuyết hòa nhau, cuối cùng hai người ăn ý mà dừng tỷ võ. Phong Văn Tuyết quả nhiên không có hứng thú đối với vị trí võ lâm minh chủ, cho nên Nam Cung Thương trở thành Võ Lâm minh chủ nhiệm kì tiếp theo.
Đông Phương Quân Nhân cáo từ Nam Cung Thương, lại cùng mấy giang hồ môn phái quan hệ thân thiết so chiêu, liền dẫn theo Đông Phương Vô Song chuẩn bị ngồi thuyền trở về.
Ai ngờ, sáng hôm sau, thuyền vừa mới mở không lâu, A Bố liền thở hồng hộc chạy tới ” Ngũ gia, tiểu thế tử không thấy.”
Đông Phương Quân Nhân đang uống trà, nghe vậy bóp chặt lấy chén trà, nước bắn tung tóe toàn thân.
“Sao lại không thấy? Tối hôm qua lên thuyền ta còn thấy hắn. Trên thuyền không lớn, có thể chạy đến chỗ nào?”
Ngày hôm qua bọn họ sớm rời khỏi khách ***, ở trên thuyền ở một đêm, sáng sớm hôm nay liền từ đồng thành khai thuyền đi.
” Đều đã tìm qua, Ngũ gia, tiểu thế tử không ở trên thuyền, có thể là ban đêm lén lút chuồn xuống rồi.” A Bố phi thường hổ thẹn, lúc thế tử gia rời thuyền làm gì, hắn và Quyền Đầu hoàn toàn không có phát giác.
Đông PhươngQuân Nhân vẻ mặt thâm trầm nói: “Chạy không xa. Đem thuyền trở lại, lên bờ đi tìm… Chờ một chút, thuyền của Thần Minh giáo đi chưa?”
A Bố hồi tưởng một chút, nói: “Ngày hôm qua khi chúng ta lên thuyền, thuyền của Thần Minh giáo đỗ ở bên cạnh chúng ta, bất quá bọn họ buổi tối đã đi rồi, so với chúng ta sớm hơn một bước.”
Đông Phương Quân Nhân nhu nhu huyệt Thái Dương, nói: ” Trước tiên cập bờ, để cho vài người quay về Đồng Thành đi tìm. Sau đó chia binh làm hai đường, bên này nhanh chóng tăng tốc thuyền, đuổi theo thuyền của Thần Minh giáo.”
Tên tiểu gia khỏa này, thật sự gây phiền phức mà.
Nói Đông Phương Vô Song quả nhiên là nửa đêm chạy xuống thuyền.
Lúc đó tất cả mọi người vội vàng thu thập đồ đạc, chuẩn bị ngày thứ hai lên đường, hơn nữa võ lâm đại hội nhiều ngày như thế, tinh thần, mọi người đều rất căng thẳng, hiện ở trên ngựa phải về nhà rồi, không khỏi đều có chút buông lỏng. Hắn cầm gối đầu nhét ở trong chăn ngụy trang thành bộ dạng mình ngủ, sau đó chuồn xuống thuyền, dĩ nhiên không người phát hiện.
Đông Phương Vô Song không hổ là chuồn êm cao thủ, ai cũng không biết hắn làm sao trà trộn lên tầng hai thuyền bên cạnh. Tóm lại sáng sớm hôm sau, sau khi Phong Văn Tuyết rời giường phát hiện Đông Phương Vô Song bị thủ hạ bế ở trong tay, còn đang vù vù ngủ say, không nói gì mà nghiêm mặt nửa ngày.
“Hắn làm sao lên được?”
Tuy rằng mặt nạ che khuất dung mạo Phong Văn Tuyết, thế nhưng từ trong giọng nói băng lãnh kia, thủ hạ vẫn nghe ra nộ khí kiềm chế cùng không vui.
Hắn run giọng nói: “Thuộc hạ không biết. Khi huộc hạ phát hiện, liền thấy tiểu hài tử này co ro trên nhuyễn tháp sau bình phong ở đại sảnh lầu một, đang ôm gối Tô Châu thêu hoa phù dung ngủ say… Thuộc hạ nhớ kỹ hắn cùng với Đông môn, Đông Phương Quân Nhân thập phần thân mật, tựa hồ là thúc cháu, bởi vậy không dám lỗ mãng xử lý, đặc biệt hướng Thiếu giáo chủ xin chỉ thị.”
Trên thực tế nếu không phải tiểu Đông Phương Vô Song tiếng ngáy quá vang, chỉ sợ thị vệ khi tuần tra sẽ không phát hiện được trên nhuyễn tháp phía sau bình phong, có một tiểu gia khỏa đâu.
Phong Văn Tuyết nghe vậy giận dữ: “Một đám vô dụng! Một tiểu đồng mười tuổi cũng có thể trà trộn lên thuyền bổn tọa, lần sau có đúng hay không địch nhân đều chạy đến ngọa thất của bổn tọa, các ngươi còn không có phát hiện?”
Thuộc hạ kia vội vàng quỳ xuống: “Là thuộc hạ hành sự không tận sức, thỉnh thiếu chủ trách phạt!”
Hắn vậy quỳ xuống, tiểu gia hỏa bế trong tay đã bị trên tấm thảm Ba Tư dày.
Đông Phương vô song dụi dụi mắt, cuối cùng tỉnh lại.
Hắn mở đôi mắt to lờ đò, tựa hồ còn có chút hỗn độn, lắc đầu nhìn bốn phía, đột nhiên thấy phong Văn Tuyết đang ngồi ở trước mặt hắn.
“Phong ca ca!”
Hắn nhãn tình sáng lên, vui mừng rạo rự từ trên thảm đứng lên, vẻ mặt hớn hở mà bổ nhào tới.
“Phong ca ca, ta rất nhớ ngươi a.”
Đông Phương Vô Song ôm lấy hai chân Phong Văn Tuyết, phi thường tự nhiên quen thuộc đi tới, tốc độ cực nhanh, thủ đoạn thông thạo, làm cho Phong Văn Tuyết cũng không kịp ngăn cản.
Đông Phương Vô Song thuận lợi ngồi vào trong lòng Phong Văn Tuyết, ôm lấy cổ y, thấy y nhất thời sửng sốt, lập tức nghĩ tận dụng thời cơ, vội vàng hôn lên một cái.
Thập phần không khéo, bởi vì Phong Văn Tuyết mang mặt nạ, cả khuôn mặt chỉ có môi và cằm lộ ở bên ngoài, cho nên Đông Phương vô song một cái này, tự nhiên là hôn lên đôi môi y.
Phong Văn Tuyết toàn thân cứng ngắc, tay vô thức vung lên, đem Đông Phương Vô Song quăng ra ngoài.
“A a a ── “
Đông Phương Vô Song tại không trung thét chói tai.
Phong Văn Tuyết phục hồi lại tinh thần, lập tức trường tiên xuất ra, đúng lúc đem Đông Phương Vô Song thiếu chút nữa đụng vào tường cuốn trở về.
Nguy hiểm thật, đây chính là Tĩnh vương phủ tiểu thế tử a.
Phong Văn Tuyết có cả gan làm loạn đi nữa, cũng không có can đảm lấy cơ nghiệp trăm năm của Thần Minh giáo cùng Đông Môn còn có toàn bộ triều đình đối nghịch a.
Y đem Đông Phương Vô Song cuốn trở lại trước ngực, trong lòng vẫn còn vì chính mình vừa rồi lỡ tay mà cảm thấy sợ hãi, khẩn trương sờ sờ cái đầu nhỏ của Đông Phương Vô Song, lại lướt qua một lần thân thể nhỏ bé tròn tròn, xác nhận tiểu thế tử tập trung hàng vạn hàng nghìn sủng ái ở hoàng thất Văn Quốc vẫn còn nguyên vẹn trong tay mình.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đông Phương Vô Song nguyên bản còn bị cử động vừa rồi của Phong Văn Tuyết dọa sợ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhưng trước cũng nói qua, hài tử này lá gan cực lớn, hơn nữa ở trước mặt mỹ sắc, tất cả thế lực hung ác đều là cọp giấy, không đáng phải sợ.
Hắn thấy Phong Văn Tuyết lúc này quan tâm hắn như thế, hơn nữa xuất phát từ trực giác của trẻ con, nhận thấy được Phong Văn Tuyết cũng vì hành động vừa rồi của bản thân mà hối hận, không khỏi trong lòng lại ấm lên.
Hắn vươn cánh tay nhỏ bé mập mập, vòng qua cổ Phong Văn Tuyết, rất thân thiết rất thân mật mà dán ở trên người y.
Phong Văn Tuyết lúc này mới nhớ tới tiểu gia khỏa này vừa đối với mình cử động “Phi lễ”, không khỏi co rút khóe miệng.
Y năm nay mới mười năm tuổi, còn chưa hiểu rõ “Sự đời”, ai ngờ đến đã bị một đứa trẻ năm tuổi đoạt đi nụ hôn đầu tiên.
Kỳ thực nói lại, đây cũng là nụ hôn đầu tiên của Dông Phương Vô Song mà.
Đông Phương Vô Song lúc ở kinh thành mặc dù là một hỗn thế tiểu ma vương, nơi nơi tìm mỹ sắc lừa ôm gạt hôn, nhưng đều là hôn nhẹ lên mặt mà thôi. Hơn nữa phần lớn là người ta hôn hắn ôm hắn chà đạp hắn, hắn cũng rất ít đi hôn người khác. Vừa rồi trong lúc vô ý hôn lên môi Phong Văn Tuyết, cảm giác mềm mềm ấm áp, khiến cho Đông Phương Vô Song thấy rất mới lạ.
Phong Văn Tuyết ho nhẹ một tiếng, nhìn thuộc hạ vẫn đang quỳ trên mặt đất giương mắt ngây ngốc, còn chưa hết kinh hoàng từ trong việc Thiếu giáo chủ bị một đứa trẻ năm tuổi phi lễ mà phục hồi lại tinh thần, lạnh lùng thốt:
“Đi xuống. Truyền lệnh giảm bớt vận tốc thuyền, phái người đi tìm thuyền của Đông Môn, nói cho Đông Phương Quân Nhân, Đông Phương Vô Song ở chỗ này. Đem toàn bộ thuyền hảo hảo lục soát kiểm tra lại một lần! Bản tọa không hy vọng lại phát hiện có {dị vật } khác xuất hiện!” Mấy chữ cuối cùng nói ra thập phần nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi thuộc hạ lui ra, Phong Văn Tuyết xốc lên vạt áo của Đông Phương Vô Song, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Nhẹ nhàng” nói: “Vô Song tiểu thế tử, không biết ngươi có thể giải thích cho ta một chút, vì sao ngươi lại ở trên thuyền của ta?”
“Phong ca ca, ta rất nhớ ngươi a. Trên Võ lâm đại hội Ngũ thúc cũng không để ta đi tìm ngươi, ta hảo khổ sở.”
Đông Phương Vô Song chớp chớp đôi mắt to, ôm Phong Văn Tuyết lấy lòng nói: “Phong ca ca, ta là cố ý tới tìm ngươi đấy. Ta nhớ ngươi nha.”
Phong Văn Tuyết nghe vậy, hồi lâu không nói gì, một lát sau,mới chậm rì rì nói: “Ngươi vì cái gì nhớ ta? Chúng ta lại không quen, ngươi cũng chưa từng thấy mặt ta.”
Đông Phương Vô Song không lý giải được lời y nói,nghiêng nghiêng đầu nói: “Nhớ ngươi chính là nhớ ngươi thôi, không vì cái gì.”
Hắn lời này nói ra hồn nhiên trẻ con, Phong Văn Tuyết lại nghe được trong lòng hơi hơi chấn động.
Phong Văn Tuyết từ lúc sinh ra đến bây giờ, ngoại trừ hai vị phụ thân ở ngoài, lần đầu tiên có người đối y yêu thích như vậy, nhớ mãi không quên như vậy.
Phụ thân mà y quý trọng là giáo chủ một giáo, sự vụ bận rộn, giáo dục nhi tử cũng là lấy nghiêm khắc là chính. Một người cha khác tuy rằng thập phần thương yêu nhi tử, nhưng cũng sẽ không đặc biệt sủng nịch bọn họ. Hơn nữa đại ca hắn có bệnh, cùng người thường bất đồng, cho nên các phụ thân tự nhiên đối dại nhi tử càng quan tâm, bất tri bất giác có chút lơ là tiểu nhi tử.
Phong Văn Tuyết tính tình hỉ nộ vô thường, tính tình bất hảo, không biết có đúng hay không là vì nguyên nhân này.
Y ở trong giáo địa vị thập phần tôn quý, tất cả mọi người đối y cung kính có hơn, cũng không có tri tâm bằng hữu gì cùng chơi đùa bầu bạn, chỉ có một đại ca hơn hai tuổi, nhưng bởi vì tính tình cổ quái, cùng y không quá thân cận.
Y vừa được mười lăm tuổi, người bên cạnh đều là tôn kính hắn, e ngại hắn, phục tùng hắn. Cho tới bây giờ chưa từng gặp qua tiểu hài tử nhỏ như vậy, khả ái vui vẻ như vậy, hơn nữa tiểu hài tử này còn đốivới y yêu thích cùng không muốn xa rời, làm cho y thấy mới lạ, lại có chút cảm động, trong tiềm thức sản sinhý muốn hồi báo.
Đông Phương Vô Song càng yêu thích y, Phong Văn Tuyết càng đối với hắn bất đồng.
Phong Văn Tuyết sờ sờ đầu Đông Phương Vô Song, bỗng nhiên mỉm cười: “Đã đói bụng chưa? Cùng ta đi ăn điểm tâm chứ.
Đông Phương Vô Song ngơ ngác nhìn y, chỉ cảm thấy y tuy rằng vẫn mang mặt nạ, nhưng không biết làm sao, giống như chính mình có thể thấy được nụ cười quá mức mỹ lệ ở sau mặt nạ y.
Hắn ngoan ngoãn đáp một tiếng, ôm chặt cổ Phong Văn Tuyết.
Người của Thần minh giáo thấy Thiếu giáo chủ thân mật ôm tiểu hài tử trộm lên thuyền từ trong phòng đi ra, cùng nhau dùng đồ ăn sáng, không khỏi đều mở to hai mắt nhìn, âm thầm líu lưỡi.
Thiếu giáo chủ lớn lên như vậy, hình như ngoại trừ hai vị phụ thân và đại ca, chưa từng cùng người khác thân mật như vậy. Thậm chí Thiếu giáo chủ còn bởi vì tiểu hài tử kia làm nũng, mà đem hắn ôm vào trong ngực, để hắn ngồi ở trên đùi mình, đưa tay uy hắn ăn điểm tâm, quả thực, quả thực là đệ nhất đại kỳ văn trong giáo a.
Đông Phương Vông Song cũng không biết những lời này, hắn chỉ biết là mỹ nhân ca ca của rất ôn nhu, đối hắn rất tốt nga.
Hắn ăn đến bụng nhỏ tròn căng, cảm thấy mỹ mãn.
Phong Văn Tuyết nhìn hắn chép chép cái miệng nhỏ nhắn, chớp chớp đôi mắt to, một bộ dạng cơm no rượu say, không khỏi cúi đầu cười, sờ cái bụng nhỏ của hắn, vui vẻ nói: “Ngươi ăn thật là quá nhiều a, coi cái bụng nhỏ giống cái trống rồi.”
Đông Phương Vô Song ha hả cười, ở trong lòng y ngọ nguậy thân thể.
Phong Văn Tuyết nói: “Ăn nhiều rồi phải luyện tập chăm chỉ mới được. Sau này phải hảo hảo học võ, sẽ không trưởng thành tiểu mập mạp.”
Đông Phương Vô Song nói: “Sẽ không. Tất cả mọi người nói ta lớn lên khả ái như thế, tương lai nhất định là một tiểu công tử tuấn tú nha.”
Phong Văn Tuyết xoa xoa thịt ở quai hàm hắn, cố ý bỏ qua ngũ quan tinh xảo khả ái, nói: “Đó là lừa ngươi thôi, xem ngươi hiện tại béo, còn tiếp tục như vậy cũng không thành.”
Đông Phương Vô Song trợn mắt nhìn ymột hồi, nói: “Phong ca ca, ngươi không thích mập mạp sao? Ta đây sau này ăn ít một chút.”
Phong Văn Tuyết nghĩ hài tử này nếu thích bản thân như thế,vậy mình cũng nên vì hắn làm chút gì đó mới được. Lúc này thấy hắn lưu ý lời nói của mình như vậy, liền nhân cơ hội nói: “Ăn ít không cần, ngươi hiện tại chính là đang lúc phát triển cơ thể. Sau này đọc nhiều sách, luyện nhiều võ, tương lai mới có thể trở thành một người văn võ toàn tài.”
“Phong ca ca thích văn võ toàn tài sao?”
“Ân, thích.”
Đông Phương Vô Song khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên nghiêm túc. Hắn rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cố sức gật đầu, nhìn thẳng Phong Văn Tuyết, cực kỳ nghiêm túc nói: “Vậy Vô Song sau này liền làm một văn võ toàn tài, sau đó thú Phong ca ca làm thế tử phi của ta.”
Toàn bộ nhà ăn bỗng chốc yên lặng.
Phong Văn Tuyết cho rằng mình nghe lầm, nói: “Vô Song, ngươi nói cái gì?”
Hai bàn tay nhỏ bé của Đông Phương Vô Song ra sức nắm chặt: “Ta phải nỗ lực! Sau này thú Phong ca ca làm thế tử phi của ta!” cùng với việc lặp lại lời nói, dường như quyết tâm cũng thêm kiên định một tầng.
Phong Văn Tuyết co rút khóe miệng, thầm nghĩ ngươi còn nhỏ tuổi, biết thú phi là ý tứ gì không?
Đông Phương Vô Song lôi kéo tay áo y, vui mừng xa xả nói: “Phong ca ca, chúng ta liền ước định như thế nha.”
Phong Văn Tuyết không đành lòng đả kích khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái của hắn, nghĩ đến mình vừa mới khơi dậy lòng hiếu học của hắn, vạn nhất nhất phủ định, tiểu gia khỏa bất cần, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ?
Phong Văn Tuyết cũng không làm lỗ vốn buôn bán, liền từ chối cho ý kiến nói: “Ngươi thật làm được rồi hãy nói.”
Đông Phương Vô Song còn chưa đến tuổi có thể nghe hiểu người lớn thoái thác nói như vậy, ở trong lòng hắn Phong Văn Tuyết đã đồng ý việc này, không khỏi toét miệng nhỏ cười to, lộ ra hàm răng nhỏ đen xì đang lúc thay răng.
Đông Phương Quân Nhân thu được bồ câu đưa tin của Thần Minh giáo, khẩn cấp đuổi theo, cuối cùng vào buổi trưa đuổi kịp thuyền của Thần Minh giáo
Hắn xa xa liền nghe thấy tiếng cười của Đông Phương Vô Song, ở trên boong tàu, không khỏi giật mình trợn to mắt.
Hắn, hắn, hắn thấy được cái gì?
Phong Văn Tuyết cư nhiên mang theo Đông Phương Vô Song chơi diều.
Thần minh giáo Lý hộ pháp tại Đồng Thành mua vài con diều giấy, dự định trở về đưa cho nhi tử Đông Trùng cùng Hạ Thảo. Lúc này được dịp mượn hoa dâng phật, đưa cho Tĩnh vương tiểu thế tử một con.
Đông Phương Vô Song kéo dây thừng ở trên boong tàu chạy tới chạy lui,Phong Văn Tuyết ở bên cạnh bồi hắn, làm sao nhìn thế nào cũng có vẻ hoà thuận vui vẻ.
Đông Phương Quân Nhân đáy lòng âm thầm bội phục: Mạch Nha Đường, ngươi không hổ là Đông Phương gia ta xuất phẩm, thủ đoạn thu phục mỹ nhân quả nhiên rất cao.
Đông Phương Quân Nhân và Phong Văn Tuyết hàn huyên vài câu, ở lại trên thuyền cùng nhau dùng ngọ thiện, liền chuẩn bị mang Đông Phương Vô Song cáo từ.
Đông Phương vô song không nghĩ tới nhanh như thế đã phải chiay tay mỹ nhân, không khỏi gào thét khóc to.
Đông Phương Quân Nhân cả đầu đều đau, ngực vừa tức giận vừa cảm thấy mất mặt, muốn mạnh mẽ ôm hắn đem đi.
Đông Phương Vô Song rất biết xem xét thời thế, thấy khóc nháo cũng vô ích, hiển nhiên sự tình không thể không làm, liền ôm đùi Phong Văn Tuyết khóc thút thít nói: “Phong ca ca, ta phải đi, ngươi không được quên ta a, nhất định, nhất định không được quên ta a.
Phong Văn Tuyết cũng cảm thấy có chút không muốn, suy nghĩ một chút, liền móc ra một cái lệnh bài màu bạc nhét vào trong bàn tay nhỏ của hắn, nói: “Đây là lệnh bài của Thần Minh giáo ta, ngươi hảo hảo thu về. Sau này có việc có thể cầm lấy nó tới tìm ta.”
Đông Phương Quân Nhân nhận ra đây là lệnh bài cao nhất của giáo chủ Thần Minh giáo, không khỏi trong lòng vừa động, Phong Văn Tuyết một cái.
Đông Phương Vô Song thút tha thút thít nhận lấy lệnh bài, dụi dụi mắt nói: “Đây là tín vật đính ước sao? Phong ca ca yên tâm, ta nhất định sẽ cất giữ tốt.”
Phong Văn Tuyết không nhịn được co rút khóe mắt, thầm nghĩ đứa nhỏ này rốt cuộc là ai dạy a?
Đông Phương Vô Song bỗng nhiên nhìn hai bên một chút, kéo lấy tay Phong Văn Tuyết, đem y túm đến trong góc, hướng y ngoắt ngoắt tay.
Phong Văn Tuyết không rõ nguyên nhân, ngồi xổm người xuống nhìn thẳng hắn.
Đông Phương Vô Song cười hắc hắc, đột nhiên ra tay như tia chớp, một phen giật lấy mặt nạ trên mặt Phong Văn Tuyết, sau đó nhanh chóng ở trên gương mặt y hôn một cái thật sâu, nhỏ giọng nói: “Phong ca ca, ta thấy được mặt của ngươi, ngươi phải chờ ta trở lại cưới ngươi nha.”
Phong Văn Tuyết sửng sốt, cuối cùng lần này kiềm chế bản năng của mình, không có có đánh bay cái tiểu gia khỏa “Phi lễ ” với y.
Bình tĩnh.
Phải bình tĩnh.
Phong Văn Tuyết lúc này không khỏi có chút hối hận cho Vô Song cái lệnh bài kia.
Nhưng y làm việc luôn luôn sẽ không đổi ý, liền diện vô biểu tình một lần nữa mang lại mặt nạ, dắt lấy tay Đông Phương Vô Song trở lại trước mặt mọi người, giao cho Đông Phương Quân Nhân.
Đông Phương Quân Nhân đang cúi đầu nhìn boong thuyền, phảng phất trên bong thuyền của Thần Minh giáo có cảnh đẹp gì đó hấp dẫn hắn. Người của Đông Môn còn có một đám giáo chúng Thần Minh giáo phía sau hắn, tất cả đều nhìn trời lại nhìn trời, nhìn đất lại nhìn đất.
Phong Văn Tuyết như không có chuyện gì xảy ra cùng Đông Phương Quân Nhân hàn huyên mấy câu, liền cáo từ đối phương.
Đông Phương Quân Nhân mang theo Đông Phương Vô Song trở lại trên thuyền Đông Môn, thầm hạ quyết tâm, sau khi trở về kinh nhất định phải hảo hảo dạy dỗ đứa cháu nhỏ này, ngay cả Thiếu giáo chủ Thần Minh giáo cũng dám đùa giỡn, ai biết hắn lớn lên sau này có phải hay không ngay Thiên Vương lão tử cũng dám thượng a…?
Lại không biết Đông Phương Vô Song không chỉ có đùa giỡn Phong Văn Tuyết nhiều lần, thậm chí ngay cả nụ hôn đầu của đối phương cũng đã đoạt rồi.
Lúc này trong đầu nhỏ của Đông Phương Vô Song đang suy nghĩ, hôn lên mặt Phong ca ca cảm giác không tốt như hôn môn đâu … Xem ra sau này muốn hôn thì phải hôn môi, hắc hắc hắc.
Đông Phương Quân Nhân đem Đông Phương Vô Song mang về kinh, như thế nào bẩm báo song thân cùng đại ca đại tẩu đều không đề cập tới, tóm lại ngày sau, cuộc sống tuổi thơ hạnh phúc của tiểu thế tử Đông Phương Vô Song coi như là kết thúc.
Ba năm sau, Đông Phương Vô Song tám tuổi, trong vương phủ nghênh đón ngũ thập thọ thần ( sinh nhật năm mươi tuổi) của lão Vương gia Đông Phương Hạo Diệp. Người đến đây chúc thọ cuồn cuộn không dứt, Thần Minh giáo bởi vì Tĩnh Vương phủ cùng đông môn quan hệ, cũng có hạ lễ đưa tới.
Đông Phương Vô Song vẫn đối với Phong Văn Tuyết nhớ mãi không quên, nghe nói Thần Minh giáo có người tới, liền vội vàng đi xem. Ai ngờ tới lại không phải là Phong Văn Tuyết, mà là đại ca của Phong Văn Tuyết, vị kia mới vừa tròn hai mươi tuổi, đã đánh bại thiên hạ đệ nhất kiếm Sùng Sơn trưởng lão, cũng bởi vậy giành được danh hiệu người có võ công đệ nhất thiên hạ ── Phong Thính Vũ.
Đông Phương Vô Song thật là thất vọng. Hắn kéo lấy bạn tốt tiểu bánh bao đang chạy loạn ở yến hội, mang theo y len lén đi nhìn Phong Thính Vũ.
Nói về tiểu bánh bao này là bạn tốt mà hắn ở trong thư viện hoàng gia quan hệ thân thiết nhất.
Đông Phương Vô Song thân phận tôn quý, tính cách vừa hoạt bát cơ trí, không phải người ăn thiệt thòi, hơn nữa mọi việc đều thuận lợi, ở trong thư viện hỗn độn chính là một người phong sinh thủy khởi.
Bất quá hắn thích nhất bằng hữu biết điều khả ái nhưng thân phận không rõ ràng,Triệu Tiểu Lâu, lại đặt cho y cái ngoại hiệu kêu “Tiểu bánh bao “. Bởi vì, chỉ có Triệu Tiểu Lâu là gia khỏa duy nhất trong học đường so với hắn trắng hơn, mềm hơn, còn có khuôn mặt nhỏ đô đô hơn.
Đông Phương Vô Song không nghĩ tới Triệu Tiểu Lâu nhìn thấy Phong Thính Vũ, thế nhưng lại nói: “Hắn thật là đẹp.”
“Đẹp? Chỗ nào đẹp? ” Đông Phương Vô Song kỳ quái hỏi.
Phong Thính Vũ kỳ thực cùngPhong Văn Tuyết lớn lên thập phần giống nhau, chẳng qua không biết vì sao, ở trong mắt Đông Phương Vô Song, Phong Thính Vũ cùng với hai chữ”Mỹ nhân ” hoàn toàn không có quan hệ.
Triệu Tiểu Lâu nói: “Ta cảm thấy được hắn rất đẹp nha.”
“Nam nhân có cái gì đẹp, lại không phải nữ nhân. Hừ! ” Đông Phương Vô Song khinh thường nói: “Hơn nữa ta một chút cũng không cảm thấy hắn đẹp mắt. Toàn thân không phải là trắng chính là đen, giống như cái tượng gỗ, ta đã thấy mỹ nhân so với hắn xinh đẹp hơn nhá.”
Ở trong lòng hắn, vẫn là Phong Văn Tuyết đầu ngân sắc trường phát kia lay động phiêu lượng cùng mặt nạ tinh sảo quỷ dị trên mặt còn có mị lực hơn. Như thế nhiều năm trôi qua, hắn cũng nữa chưa bao giờ gặp qua mỹ nhân nào có màu tóc giống Phong Văn Tuyết.
Triệu Tiểu Lâu cái hiểu cái không nói: “Ngươi không phải nói hắn là thiên hạ đệ nhất cao thủ sao?”
“Kia là hai chuyện khác nhau, hiểu không? ” Đông Phương Vô Song giống như tiểu đại nhân nói.
Sau khi đại thọ năm mươi của Gia gia qua đi, Đông Phương Vô Song dần dần đem chuyện Thần Minh giáo bỏ lại phía sau.
Năm tháng lưu chuyển, lại là tám năm trôi qua, Đông Phương Vô Song đã mười sáu tuổi.
Trong thời gian này, Tam thúc Đông Phương Quân Hòa của hắn chính thức đăng cơ, trở thành Văn Quốc chi đế. Ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu của hắn thăng làm thái thượng hoàng cùng hoàng thái hậu.
Cha của hắn vẫn là Tĩnh thân vương, Nhị thúc Đông Phương Quân Thành từ Lâm Giang vương thăng làm Đức thân vương, Ngũ thúc Đông Phương Quân Nhân thì trực tiếp được phong làm Dũng thân vương.
Đến lượt hắn thì sao… Vẫn là một “quả hồng ” nhỏ của Tĩnh Vương phủ.
P/s: vì một chương rất dài nên ta sẽ chia là hai phần.
Chữ in nghiêng là chú thích của ta, còn chữ màu đỏ là bon chen của tác giả ^ ^.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bọn họ một mạch đi thuyền, không mấy ngày liền đến võ lâm đại hội triệu khai tại Thục Châu Đồng Thành.
Xuống thuyền, phụ trách ở đây liền sớm an bài tốt khách ***, Đông Phương Quân Nhân thấy nơi này võ lâm nhân sĩ đông đảo, sợ cháu làm ra điều gì ngoài ý muốn, cho nên đem hắn mang theo bên người, nửa bước không rời.
Đông Phương Vô Song đối với Võ Lâm đại hội hăng hái bừng bừng, mặc dù bị ‘Trói’ ở bên cạnh Ngũ thúc, nhưng không thấy buồn chán, nhìn cái gì cũng mới mẻ.
Đông Phương Quân Nhân là đại biểu Đông Môn tới, ở trên Võ Lâm đại hội rất có địa vị, không tránh khỏi phải bộc lộ bản lĩnh.
Võ công của hắn ở trong thế hệ trẻ là người nổi bật nhất, hơn nữa Đông Môn là môn phái lớn nhất trong chính phái, ngang hàng với Nam Môn và Bắc Môn, Tây Môn của Minh quốc, gọi chung là Thiên Môn.
Hắn lần này tới tham gia Võ Lâm đại hội, một là muốn gặp gỡ người võ nghệ cao cường, hai là hiệp trợ Thiếu môn chủ của Nam Môn, Nam Cung Thương lấy được vị trí võ lâm minh chủ, đây mới là mục đích chủ yếu của hắn.
Nam Cung Thương là một thanh niên hết sức tuấn lãng hào sảng, năm nay chỉ mới mười tám tuổi, võ công so với Đông Phương Quân Nhân cao hơn một bậc.
Hai người là hảo hữu nhiều năm, ngày hôm đó nắm tay nhau đi dạo, Đông Phương Vô Song cũng bị mang theo bên người.
Nam Cung Thương nói: “Ngày mai chính là ngày cuối cùng của đại hội tỷ võ, Thiếu giáo chủ Thần Minh giáo Phong Văn Tuyết cũng sẽ tham gia, không biết Thần Minh giáo có mục đích gì.
Đông Phương Vô Song vốn là đang chơi liên hoàn khóa trong tay, nghe hắn đột nhiên nhắc tới tên Phong Văn Tuyết, lập tức vểnh tai.
Đông Phương Quân Nhân trầm ngâm nói: “Thần minh giáo gần trăm năm nay cũng chưa từng tranh đoạt vị trí võ lâm minh chủ, lần này chắc hẳn cũng chỉ là để cho Thiếu giáo chủ bọn họ đi ra ngoài lập uy, thuận tiện âm thầm khảo sát một chút các hạng người trên giang hồ hiện nay.”
Nam Cung Thương nói: “Ta cũng nghĩ như thế. Chẳng qua Thần Minh giáo làm việc luôn luôn vừa chính vừa tà. Hai mươi năm trước tại Võ Lâm đại hội, Phong Tùy Liễu đánh bại Võ Lâm minh chủ đương nhiệm Dương Cảnh Thiên, lại đem vị trí minh chủ vứt bỏ như giày rách, suýt nữa khiêu khích công phẫn, khiến cho uy tín Võ Lâm minh chủ đại thất, mấy năm nay không cách nào khôi phục danh tiếng. Nếu không phải mười năm trước sau khi Nhị ca ngươi đoạt được vị trí minh chủ một lần nữa lập uy, chỉ sợ cái danh hiệu này sớm đã không đủ uy tín lãnh đạo giang hồ chánh đạo.”
” Cái gọi là uy tín, không phải là ở một cái danh hiệu, mà là ở thành tựu bản thân. ” Đông Phương Quân Nhân vỗ vỗ vai hảo hữu, khích lệ nói: “Ta tin tưởng ngươi nhất định có thể đoạt giải nhất, nhất định có thể làm tốt vị trí Võ Lâm minh chủ. Ngày sau yên bình cùng công bằng trên giang hồ, phải dựa vào ngươi tới duy trì. Chúng ta Đông, Tây, Bắc tam môn cũng sẽ ủng hộ ngươi.”
Nam Cung Thương cười khổ: “Không nên cho ta đại áp lực như vậy, ta vẫn chưa tới hai mươi tuổi đâu, cũng không muốn chưa già đã yếu.”
Đông PhươngQuân Nhân không khỏi cười ha ha.
Đông Phương Vô Song ở bên nghe bọn họ nói chuyện, phần lớn đều có nghe không có hiểu. Bất quá có một chuyện hắn hiểu rõ, Phong Văn Tuyết lần này tới đại khái là muốn cùng Nam Cung thúc thúc đánh một trận.
Tiên( roi) của Phong Văn Tuyết vừa dài vừa lợi hại, để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc a.
Đông Phương Vô Song có chút hưng phấn.
Ngũ thúc nói hắn đánh không lại Phong ca ca, không biết Nam Cung thúc thúc cùng Phong ca ca người nào lợi hại? Ngày hôm sau Đông Phương Vô Song liền tận mắt nhìn thấy rồi.
Du Long tiên của Phong Văn Tuyết cùng trọng công kiếm của Nam Cung Thương đánh đến khó bỏ khó dứt, không phân cao thấp.
Đông Phương Quân Nhân không muốn làm cho đứa cháu nhỏ xem quá nhiều giang hồ tranh đấu, đối với tâm lý nhi đồng lớn lên ảnh hưởng không tốt nha, cho nên mấy ngày trước đây tỷ võ đại hội không để cho hắn tham gia, ngày cuối cùng này cũng cố ý không có gọi hắn rời giường.
Đông Phương Vô Song cong cái mông nhỏ ở trong chăn vù vù ngủ thẳng mặt trời lên cao, sau khi tỉnh lại mới phát hiện Ngũ thúc đã bỏ lại hắn đi tham gia ngày cuối cùng của tỷ võ đại hội.
Hắn nhớ tới hôm nay Phong Văn Tuyết sẽ đến, không khỏi vừa tức vừa vội, khóc rống không ngừng ép Quyền Đầu và A Bố dẫn hắn chạy tới hội trường.
Lúc hắn chạy tới Phong Văn Tuyết cùng Nam Cung Thương đã đánh rồi. Đông Phương Quân Nhân đang ngồi uống trà ở vị trí của Đông Môn, nhìn thấy đứa cháu nhỏ thở hồng hộc chạy vào, cũng không cảm thấy kỳ quái.
Tiểu hài tử vốn là thích chạy khắp nơi, lấy tính tình của Đông Phương Vô Song, có thể đàng hoàng như thế nhiều ngày trời đã rất không dễ dàng.
Đông Phương Quân Nhân đem đứa cháu ôm đến bên cạnh ghế, thấp giọng nói: “Đàng hoàng xem, không cho nói.”
“Hừ. ” Đông Phương Vô Song còn đang giận hắn, rõ ràng tối hôm qua cầu xin thật lâu để Ngũ thúc dẫn hắn tới, kết quả Ngũ thúc nói không giữ lời. ( nhưng thật ra đến phân nửa là ngươi làm nũng khóc ầm ĩ rồi đi ngủ, Hạnh Nhân người ta căn bản không có đáp ứng ngươi…)
Hắn mở to mắt chuyên tâm nhìn trung tâm sân tỷ võ, chỉ thấy Phong Văn Tuyết vẫn là một thân hắc y, một đầu tóc trắng, trên mặt mang theo diện cụ quỷ dị, hắc tiên trong tay phảng phất như có sinh mệnh, trên dưới luân chuyển, cùng Nam Cung Thương đánh đến bất diệt nhạc hồ ( không có gì sung sướng hơn).
Hai người kia võ công quá cao, động tác quá nhanh, tiểu Vô Song căn bản thấy không rõ lắm chiêu thức của bọn họ,thế nhưng Phong Văn Tuyết một đầu ngân tuyết trường phát ( phát: tóc -> trường phát: tóc dài) cùng thân thủ phiêu dật tuấn mỹ, bắt mắt vô cùng, làm cho hắn nhìn như si như túy.
Đông Phương Vô Song hưng phấn ở trên ghế giãy dụa qua lại thân thể nhỏ bé mập mạp của mình, trong lòng kêu to thật lợi hại thật lợi hại, Phong ca ca quá tuyệt vời!
Thậm chí Nam Cung Thương, hoàn toàn bị y xem nhẹ = =.
Qua hơn ba trăm chiêu, hai người tỷ thí cuối cùng cũng kết thúc.
Đông Phương Vô Song không nhìn ra ai thắng ai thua, cũng không chú nghe bọn họ nói cái gì, ánh mắt chỉ luôn đuổi theo Phong Văn Tuyết.
Mắt thấy hai người kia đi xuống sân, Đông Phương Vô Song theo bản năng nghĩ nhảy xuống ghế đi tìm Phong Văn Tuyết, ai ngờ cánh tay nhỏ căng ra, bị Ngũ thúc kéo lại.
Đông Phương Quân Nhân cười híp mắt nói: “Mạch nha đường, thành thành thật thật ngồi ở bên cạnh ta, không được chạy loạn. ” nói đùa à, chung quanh đều là võ lâm nhân sĩ, sao có thể để cho tiểu hài tử chạy loạn đây.
Đông Phương Vô Song suy sụp hạ khuôn mặt nhỏ nhắn, trơ mắt nhìn Phong Văn Tuyết đi xa. Bất quá không biết có phải hay không là hắn cảm giác giác sai, Phong Văn Tuyết trước khi đi quay đầu về phía hắn liếc mắt một cái, hai tròng mắt dưới mặt nạ tựa hồ lóe lên một chốc.
Đông Phương Vô Song hiện tại như đưa đám a. Hắn thật muốn đi tìm Phong ca ca ôm một cái mà.
Đều tại Ngũ thúc, thật đáng ghét, làm cho hắn thân cận không được mỹ nhân ca ca.
Đông Phương Vô Song hết sức u oán, rầu rĩ không vui bị Đông Phương Quân Nhân mang đi.
Võ Lâm đại hội kết thúc. Mọi người thu thập hành lý, cũng chuẩn bị về nhà.
Nam Cung Thương cùng Phong Văn Tuyết hòa nhau, cuối cùng hai người ăn ý mà dừng tỷ võ. Phong Văn Tuyết quả nhiên không có hứng thú đối với vị trí võ lâm minh chủ, cho nên Nam Cung Thương trở thành Võ Lâm minh chủ nhiệm kì tiếp theo.
Đông Phương Quân Nhân cáo từ Nam Cung Thương, lại cùng mấy giang hồ môn phái quan hệ thân thiết so chiêu, liền dẫn theo Đông Phương Vô Song chuẩn bị ngồi thuyền trở về.
Ai ngờ, sáng hôm sau, thuyền vừa mới mở không lâu, A Bố liền thở hồng hộc chạy tới ” Ngũ gia, tiểu thế tử không thấy.”
Đông Phương Quân Nhân đang uống trà, nghe vậy bóp chặt lấy chén trà, nước bắn tung tóe toàn thân.
“Sao lại không thấy? Tối hôm qua lên thuyền ta còn thấy hắn. Trên thuyền không lớn, có thể chạy đến chỗ nào?”
Ngày hôm qua bọn họ sớm rời khỏi khách ***, ở trên thuyền ở một đêm, sáng sớm hôm nay liền từ đồng thành khai thuyền đi.
” Đều đã tìm qua, Ngũ gia, tiểu thế tử không ở trên thuyền, có thể là ban đêm lén lút chuồn xuống rồi.” A Bố phi thường hổ thẹn, lúc thế tử gia rời thuyền làm gì, hắn và Quyền Đầu hoàn toàn không có phát giác.
Đông PhươngQuân Nhân vẻ mặt thâm trầm nói: “Chạy không xa. Đem thuyền trở lại, lên bờ đi tìm… Chờ một chút, thuyền của Thần Minh giáo đi chưa?”
A Bố hồi tưởng một chút, nói: “Ngày hôm qua khi chúng ta lên thuyền, thuyền của Thần Minh giáo đỗ ở bên cạnh chúng ta, bất quá bọn họ buổi tối đã đi rồi, so với chúng ta sớm hơn một bước.”
Đông Phương Quân Nhân nhu nhu huyệt Thái Dương, nói: ” Trước tiên cập bờ, để cho vài người quay về Đồng Thành đi tìm. Sau đó chia binh làm hai đường, bên này nhanh chóng tăng tốc thuyền, đuổi theo thuyền của Thần Minh giáo.”
Tên tiểu gia khỏa này, thật sự gây phiền phức mà.
Nói Đông Phương Vô Song quả nhiên là nửa đêm chạy xuống thuyền.
Lúc đó tất cả mọi người vội vàng thu thập đồ đạc, chuẩn bị ngày thứ hai lên đường, hơn nữa võ lâm đại hội nhiều ngày như thế, tinh thần, mọi người đều rất căng thẳng, hiện ở trên ngựa phải về nhà rồi, không khỏi đều có chút buông lỏng. Hắn cầm gối đầu nhét ở trong chăn ngụy trang thành bộ dạng mình ngủ, sau đó chuồn xuống thuyền, dĩ nhiên không người phát hiện.
Đông Phương Vô Song không hổ là chuồn êm cao thủ, ai cũng không biết hắn làm sao trà trộn lên tầng hai thuyền bên cạnh. Tóm lại sáng sớm hôm sau, sau khi Phong Văn Tuyết rời giường phát hiện Đông Phương Vô Song bị thủ hạ bế ở trong tay, còn đang vù vù ngủ say, không nói gì mà nghiêm mặt nửa ngày.
“Hắn làm sao lên được?”
Tuy rằng mặt nạ che khuất dung mạo Phong Văn Tuyết, thế nhưng từ trong giọng nói băng lãnh kia, thủ hạ vẫn nghe ra nộ khí kiềm chế cùng không vui.
Hắn run giọng nói: “Thuộc hạ không biết. Khi huộc hạ phát hiện, liền thấy tiểu hài tử này co ro trên nhuyễn tháp sau bình phong ở đại sảnh lầu một, đang ôm gối Tô Châu thêu hoa phù dung ngủ say… Thuộc hạ nhớ kỹ hắn cùng với Đông môn, Đông Phương Quân Nhân thập phần thân mật, tựa hồ là thúc cháu, bởi vậy không dám lỗ mãng xử lý, đặc biệt hướng Thiếu giáo chủ xin chỉ thị.”
Trên thực tế nếu không phải tiểu Đông Phương Vô Song tiếng ngáy quá vang, chỉ sợ thị vệ khi tuần tra sẽ không phát hiện được trên nhuyễn tháp phía sau bình phong, có một tiểu gia khỏa đâu.
Phong Văn Tuyết nghe vậy giận dữ: “Một đám vô dụng! Một tiểu đồng mười tuổi cũng có thể trà trộn lên thuyền bổn tọa, lần sau có đúng hay không địch nhân đều chạy đến ngọa thất của bổn tọa, các ngươi còn không có phát hiện?”
Thuộc hạ kia vội vàng quỳ xuống: “Là thuộc hạ hành sự không tận sức, thỉnh thiếu chủ trách phạt!”
Hắn vậy quỳ xuống, tiểu gia hỏa bế trong tay đã bị trên tấm thảm Ba Tư dày.
Đông Phương vô song dụi dụi mắt, cuối cùng tỉnh lại.
Hắn mở đôi mắt to lờ đò, tựa hồ còn có chút hỗn độn, lắc đầu nhìn bốn phía, đột nhiên thấy phong Văn Tuyết đang ngồi ở trước mặt hắn.
“Phong ca ca!”
Hắn nhãn tình sáng lên, vui mừng rạo rự từ trên thảm đứng lên, vẻ mặt hớn hở mà bổ nhào tới.
“Phong ca ca, ta rất nhớ ngươi a.”
Đông Phương Vô Song ôm lấy hai chân Phong Văn Tuyết, phi thường tự nhiên quen thuộc đi tới, tốc độ cực nhanh, thủ đoạn thông thạo, làm cho Phong Văn Tuyết cũng không kịp ngăn cản.
Đông Phương Vô Song thuận lợi ngồi vào trong lòng Phong Văn Tuyết, ôm lấy cổ y, thấy y nhất thời sửng sốt, lập tức nghĩ tận dụng thời cơ, vội vàng hôn lên một cái.
Thập phần không khéo, bởi vì Phong Văn Tuyết mang mặt nạ, cả khuôn mặt chỉ có môi và cằm lộ ở bên ngoài, cho nên Đông Phương vô song một cái này, tự nhiên là hôn lên đôi môi y.
Phong Văn Tuyết toàn thân cứng ngắc, tay vô thức vung lên, đem Đông Phương Vô Song quăng ra ngoài.
“A a a ── “
Đông Phương Vô Song tại không trung thét chói tai.
Phong Văn Tuyết phục hồi lại tinh thần, lập tức trường tiên xuất ra, đúng lúc đem Đông Phương Vô Song thiếu chút nữa đụng vào tường cuốn trở về.
Nguy hiểm thật, đây chính là Tĩnh vương phủ tiểu thế tử a.
Phong Văn Tuyết có cả gan làm loạn đi nữa, cũng không có can đảm lấy cơ nghiệp trăm năm của Thần Minh giáo cùng Đông Môn còn có toàn bộ triều đình đối nghịch a.
Y đem Đông Phương Vô Song cuốn trở lại trước ngực, trong lòng vẫn còn vì chính mình vừa rồi lỡ tay mà cảm thấy sợ hãi, khẩn trương sờ sờ cái đầu nhỏ của Đông Phương Vô Song, lại lướt qua một lần thân thể nhỏ bé tròn tròn, xác nhận tiểu thế tử tập trung hàng vạn hàng nghìn sủng ái ở hoàng thất Văn Quốc vẫn còn nguyên vẹn trong tay mình.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đông Phương Vô Song nguyên bản còn bị cử động vừa rồi của Phong Văn Tuyết dọa sợ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhưng trước cũng nói qua, hài tử này lá gan cực lớn, hơn nữa ở trước mặt mỹ sắc, tất cả thế lực hung ác đều là cọp giấy, không đáng phải sợ.
Hắn thấy Phong Văn Tuyết lúc này quan tâm hắn như thế, hơn nữa xuất phát từ trực giác của trẻ con, nhận thấy được Phong Văn Tuyết cũng vì hành động vừa rồi của bản thân mà hối hận, không khỏi trong lòng lại ấm lên.
Hắn vươn cánh tay nhỏ bé mập mập, vòng qua cổ Phong Văn Tuyết, rất thân thiết rất thân mật mà dán ở trên người y.
Phong Văn Tuyết lúc này mới nhớ tới tiểu gia khỏa này vừa đối với mình cử động “Phi lễ”, không khỏi co rút khóe miệng.
Y năm nay mới mười năm tuổi, còn chưa hiểu rõ “Sự đời”, ai ngờ đến đã bị một đứa trẻ năm tuổi đoạt đi nụ hôn đầu tiên.
Kỳ thực nói lại, đây cũng là nụ hôn đầu tiên của Dông Phương Vô Song mà.
Đông Phương Vô Song lúc ở kinh thành mặc dù là một hỗn thế tiểu ma vương, nơi nơi tìm mỹ sắc lừa ôm gạt hôn, nhưng đều là hôn nhẹ lên mặt mà thôi. Hơn nữa phần lớn là người ta hôn hắn ôm hắn chà đạp hắn, hắn cũng rất ít đi hôn người khác. Vừa rồi trong lúc vô ý hôn lên môi Phong Văn Tuyết, cảm giác mềm mềm ấm áp, khiến cho Đông Phương Vô Song thấy rất mới lạ.
Phong Văn Tuyết ho nhẹ một tiếng, nhìn thuộc hạ vẫn đang quỳ trên mặt đất giương mắt ngây ngốc, còn chưa hết kinh hoàng từ trong việc Thiếu giáo chủ bị một đứa trẻ năm tuổi phi lễ mà phục hồi lại tinh thần, lạnh lùng thốt:
“Đi xuống. Truyền lệnh giảm bớt vận tốc thuyền, phái người đi tìm thuyền của Đông Môn, nói cho Đông Phương Quân Nhân, Đông Phương Vô Song ở chỗ này. Đem toàn bộ thuyền hảo hảo lục soát kiểm tra lại một lần! Bản tọa không hy vọng lại phát hiện có {dị vật } khác xuất hiện!” Mấy chữ cuối cùng nói ra thập phần nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi thuộc hạ lui ra, Phong Văn Tuyết xốc lên vạt áo của Đông Phương Vô Song, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Nhẹ nhàng” nói: “Vô Song tiểu thế tử, không biết ngươi có thể giải thích cho ta một chút, vì sao ngươi lại ở trên thuyền của ta?”
“Phong ca ca, ta rất nhớ ngươi a. Trên Võ lâm đại hội Ngũ thúc cũng không để ta đi tìm ngươi, ta hảo khổ sở.”
Đông Phương Vô Song chớp chớp đôi mắt to, ôm Phong Văn Tuyết lấy lòng nói: “Phong ca ca, ta là cố ý tới tìm ngươi đấy. Ta nhớ ngươi nha.”
Phong Văn Tuyết nghe vậy, hồi lâu không nói gì, một lát sau,mới chậm rì rì nói: “Ngươi vì cái gì nhớ ta? Chúng ta lại không quen, ngươi cũng chưa từng thấy mặt ta.”
Đông Phương Vô Song không lý giải được lời y nói,nghiêng nghiêng đầu nói: “Nhớ ngươi chính là nhớ ngươi thôi, không vì cái gì.”
Hắn lời này nói ra hồn nhiên trẻ con, Phong Văn Tuyết lại nghe được trong lòng hơi hơi chấn động.
Phong Văn Tuyết từ lúc sinh ra đến bây giờ, ngoại trừ hai vị phụ thân ở ngoài, lần đầu tiên có người đối y yêu thích như vậy, nhớ mãi không quên như vậy.
Phụ thân mà y quý trọng là giáo chủ một giáo, sự vụ bận rộn, giáo dục nhi tử cũng là lấy nghiêm khắc là chính. Một người cha khác tuy rằng thập phần thương yêu nhi tử, nhưng cũng sẽ không đặc biệt sủng nịch bọn họ. Hơn nữa đại ca hắn có bệnh, cùng người thường bất đồng, cho nên các phụ thân tự nhiên đối dại nhi tử càng quan tâm, bất tri bất giác có chút lơ là tiểu nhi tử.
Phong Văn Tuyết tính tình hỉ nộ vô thường, tính tình bất hảo, không biết có đúng hay không là vì nguyên nhân này.
Y ở trong giáo địa vị thập phần tôn quý, tất cả mọi người đối y cung kính có hơn, cũng không có tri tâm bằng hữu gì cùng chơi đùa bầu bạn, chỉ có một đại ca hơn hai tuổi, nhưng bởi vì tính tình cổ quái, cùng y không quá thân cận.
Y vừa được mười lăm tuổi, người bên cạnh đều là tôn kính hắn, e ngại hắn, phục tùng hắn. Cho tới bây giờ chưa từng gặp qua tiểu hài tử nhỏ như vậy, khả ái vui vẻ như vậy, hơn nữa tiểu hài tử này còn đốivới y yêu thích cùng không muốn xa rời, làm cho y thấy mới lạ, lại có chút cảm động, trong tiềm thức sản sinhý muốn hồi báo.
Đông Phương Vô Song càng yêu thích y, Phong Văn Tuyết càng đối với hắn bất đồng.
Phong Văn Tuyết sờ sờ đầu Đông Phương Vô Song, bỗng nhiên mỉm cười: “Đã đói bụng chưa? Cùng ta đi ăn điểm tâm chứ.
Đông Phương Vô Song ngơ ngác nhìn y, chỉ cảm thấy y tuy rằng vẫn mang mặt nạ, nhưng không biết làm sao, giống như chính mình có thể thấy được nụ cười quá mức mỹ lệ ở sau mặt nạ y.
Hắn ngoan ngoãn đáp một tiếng, ôm chặt cổ Phong Văn Tuyết.
Người của Thần minh giáo thấy Thiếu giáo chủ thân mật ôm tiểu hài tử trộm lên thuyền từ trong phòng đi ra, cùng nhau dùng đồ ăn sáng, không khỏi đều mở to hai mắt nhìn, âm thầm líu lưỡi.
Thiếu giáo chủ lớn lên như vậy, hình như ngoại trừ hai vị phụ thân và đại ca, chưa từng cùng người khác thân mật như vậy. Thậm chí Thiếu giáo chủ còn bởi vì tiểu hài tử kia làm nũng, mà đem hắn ôm vào trong ngực, để hắn ngồi ở trên đùi mình, đưa tay uy hắn ăn điểm tâm, quả thực, quả thực là đệ nhất đại kỳ văn trong giáo a.
Đông Phương Vông Song cũng không biết những lời này, hắn chỉ biết là mỹ nhân ca ca của rất ôn nhu, đối hắn rất tốt nga.
Hắn ăn đến bụng nhỏ tròn căng, cảm thấy mỹ mãn.
Phong Văn Tuyết nhìn hắn chép chép cái miệng nhỏ nhắn, chớp chớp đôi mắt to, một bộ dạng cơm no rượu say, không khỏi cúi đầu cười, sờ cái bụng nhỏ của hắn, vui vẻ nói: “Ngươi ăn thật là quá nhiều a, coi cái bụng nhỏ giống cái trống rồi.”
Đông Phương Vô Song ha hả cười, ở trong lòng y ngọ nguậy thân thể.
Phong Văn Tuyết nói: “Ăn nhiều rồi phải luyện tập chăm chỉ mới được. Sau này phải hảo hảo học võ, sẽ không trưởng thành tiểu mập mạp.”
Đông Phương Vô Song nói: “Sẽ không. Tất cả mọi người nói ta lớn lên khả ái như thế, tương lai nhất định là một tiểu công tử tuấn tú nha.”
Phong Văn Tuyết xoa xoa thịt ở quai hàm hắn, cố ý bỏ qua ngũ quan tinh xảo khả ái, nói: “Đó là lừa ngươi thôi, xem ngươi hiện tại béo, còn tiếp tục như vậy cũng không thành.”
Đông Phương Vô Song trợn mắt nhìn ymột hồi, nói: “Phong ca ca, ngươi không thích mập mạp sao? Ta đây sau này ăn ít một chút.”
Phong Văn Tuyết nghĩ hài tử này nếu thích bản thân như thế,vậy mình cũng nên vì hắn làm chút gì đó mới được. Lúc này thấy hắn lưu ý lời nói của mình như vậy, liền nhân cơ hội nói: “Ăn ít không cần, ngươi hiện tại chính là đang lúc phát triển cơ thể. Sau này đọc nhiều sách, luyện nhiều võ, tương lai mới có thể trở thành một người văn võ toàn tài.”
“Phong ca ca thích văn võ toàn tài sao?”
“Ân, thích.”
Đông Phương Vô Song khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên nghiêm túc. Hắn rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cố sức gật đầu, nhìn thẳng Phong Văn Tuyết, cực kỳ nghiêm túc nói: “Vậy Vô Song sau này liền làm một văn võ toàn tài, sau đó thú Phong ca ca làm thế tử phi của ta.”
Toàn bộ nhà ăn bỗng chốc yên lặng.
Phong Văn Tuyết cho rằng mình nghe lầm, nói: “Vô Song, ngươi nói cái gì?”
Hai bàn tay nhỏ bé của Đông Phương Vô Song ra sức nắm chặt: “Ta phải nỗ lực! Sau này thú Phong ca ca làm thế tử phi của ta!” cùng với việc lặp lại lời nói, dường như quyết tâm cũng thêm kiên định một tầng.
Phong Văn Tuyết co rút khóe miệng, thầm nghĩ ngươi còn nhỏ tuổi, biết thú phi là ý tứ gì không?
Đông Phương Vô Song lôi kéo tay áo y, vui mừng xa xả nói: “Phong ca ca, chúng ta liền ước định như thế nha.”
Phong Văn Tuyết không đành lòng đả kích khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái của hắn, nghĩ đến mình vừa mới khơi dậy lòng hiếu học của hắn, vạn nhất nhất phủ định, tiểu gia khỏa bất cần, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ?
Phong Văn Tuyết cũng không làm lỗ vốn buôn bán, liền từ chối cho ý kiến nói: “Ngươi thật làm được rồi hãy nói.”
Đông Phương Vô Song còn chưa đến tuổi có thể nghe hiểu người lớn thoái thác nói như vậy, ở trong lòng hắn Phong Văn Tuyết đã đồng ý việc này, không khỏi toét miệng nhỏ cười to, lộ ra hàm răng nhỏ đen xì đang lúc thay răng.
Đông Phương Quân Nhân thu được bồ câu đưa tin của Thần Minh giáo, khẩn cấp đuổi theo, cuối cùng vào buổi trưa đuổi kịp thuyền của Thần Minh giáo
Hắn xa xa liền nghe thấy tiếng cười của Đông Phương Vô Song, ở trên boong tàu, không khỏi giật mình trợn to mắt.
Hắn, hắn, hắn thấy được cái gì?
Phong Văn Tuyết cư nhiên mang theo Đông Phương Vô Song chơi diều.
Thần minh giáo Lý hộ pháp tại Đồng Thành mua vài con diều giấy, dự định trở về đưa cho nhi tử Đông Trùng cùng Hạ Thảo. Lúc này được dịp mượn hoa dâng phật, đưa cho Tĩnh vương tiểu thế tử một con.
Đông Phương Vô Song kéo dây thừng ở trên boong tàu chạy tới chạy lui,Phong Văn Tuyết ở bên cạnh bồi hắn, làm sao nhìn thế nào cũng có vẻ hoà thuận vui vẻ.
Đông Phương Quân Nhân đáy lòng âm thầm bội phục: Mạch Nha Đường, ngươi không hổ là Đông Phương gia ta xuất phẩm, thủ đoạn thu phục mỹ nhân quả nhiên rất cao.
Đông Phương Quân Nhân và Phong Văn Tuyết hàn huyên vài câu, ở lại trên thuyền cùng nhau dùng ngọ thiện, liền chuẩn bị mang Đông Phương Vô Song cáo từ.
Đông Phương vô song không nghĩ tới nhanh như thế đã phải chiay tay mỹ nhân, không khỏi gào thét khóc to.
Đông Phương Quân Nhân cả đầu đều đau, ngực vừa tức giận vừa cảm thấy mất mặt, muốn mạnh mẽ ôm hắn đem đi.
Đông Phương Vô Song rất biết xem xét thời thế, thấy khóc nháo cũng vô ích, hiển nhiên sự tình không thể không làm, liền ôm đùi Phong Văn Tuyết khóc thút thít nói: “Phong ca ca, ta phải đi, ngươi không được quên ta a, nhất định, nhất định không được quên ta a.
Phong Văn Tuyết cũng cảm thấy có chút không muốn, suy nghĩ một chút, liền móc ra một cái lệnh bài màu bạc nhét vào trong bàn tay nhỏ của hắn, nói: “Đây là lệnh bài của Thần Minh giáo ta, ngươi hảo hảo thu về. Sau này có việc có thể cầm lấy nó tới tìm ta.”
Đông Phương Quân Nhân nhận ra đây là lệnh bài cao nhất của giáo chủ Thần Minh giáo, không khỏi trong lòng vừa động, Phong Văn Tuyết một cái.
Đông Phương Vô Song thút tha thút thít nhận lấy lệnh bài, dụi dụi mắt nói: “Đây là tín vật đính ước sao? Phong ca ca yên tâm, ta nhất định sẽ cất giữ tốt.”
Phong Văn Tuyết không nhịn được co rút khóe mắt, thầm nghĩ đứa nhỏ này rốt cuộc là ai dạy a?
Đông Phương Vô Song bỗng nhiên nhìn hai bên một chút, kéo lấy tay Phong Văn Tuyết, đem y túm đến trong góc, hướng y ngoắt ngoắt tay.
Phong Văn Tuyết không rõ nguyên nhân, ngồi xổm người xuống nhìn thẳng hắn.
Đông Phương Vô Song cười hắc hắc, đột nhiên ra tay như tia chớp, một phen giật lấy mặt nạ trên mặt Phong Văn Tuyết, sau đó nhanh chóng ở trên gương mặt y hôn một cái thật sâu, nhỏ giọng nói: “Phong ca ca, ta thấy được mặt của ngươi, ngươi phải chờ ta trở lại cưới ngươi nha.”
Phong Văn Tuyết sửng sốt, cuối cùng lần này kiềm chế bản năng của mình, không có có đánh bay cái tiểu gia khỏa “Phi lễ ” với y.
Bình tĩnh.
Phải bình tĩnh.
Phong Văn Tuyết lúc này không khỏi có chút hối hận cho Vô Song cái lệnh bài kia.
Nhưng y làm việc luôn luôn sẽ không đổi ý, liền diện vô biểu tình một lần nữa mang lại mặt nạ, dắt lấy tay Đông Phương Vô Song trở lại trước mặt mọi người, giao cho Đông Phương Quân Nhân.
Đông Phương Quân Nhân đang cúi đầu nhìn boong thuyền, phảng phất trên bong thuyền của Thần Minh giáo có cảnh đẹp gì đó hấp dẫn hắn. Người của Đông Môn còn có một đám giáo chúng Thần Minh giáo phía sau hắn, tất cả đều nhìn trời lại nhìn trời, nhìn đất lại nhìn đất.
Phong Văn Tuyết như không có chuyện gì xảy ra cùng Đông Phương Quân Nhân hàn huyên mấy câu, liền cáo từ đối phương.
Đông Phương Quân Nhân mang theo Đông Phương Vô Song trở lại trên thuyền Đông Môn, thầm hạ quyết tâm, sau khi trở về kinh nhất định phải hảo hảo dạy dỗ đứa cháu nhỏ này, ngay cả Thiếu giáo chủ Thần Minh giáo cũng dám đùa giỡn, ai biết hắn lớn lên sau này có phải hay không ngay Thiên Vương lão tử cũng dám thượng a…?
Lại không biết Đông Phương Vô Song không chỉ có đùa giỡn Phong Văn Tuyết nhiều lần, thậm chí ngay cả nụ hôn đầu của đối phương cũng đã đoạt rồi.
Lúc này trong đầu nhỏ của Đông Phương Vô Song đang suy nghĩ, hôn lên mặt Phong ca ca cảm giác không tốt như hôn môn đâu … Xem ra sau này muốn hôn thì phải hôn môi, hắc hắc hắc.
Đông Phương Quân Nhân đem Đông Phương Vô Song mang về kinh, như thế nào bẩm báo song thân cùng đại ca đại tẩu đều không đề cập tới, tóm lại ngày sau, cuộc sống tuổi thơ hạnh phúc của tiểu thế tử Đông Phương Vô Song coi như là kết thúc.
Ba năm sau, Đông Phương Vô Song tám tuổi, trong vương phủ nghênh đón ngũ thập thọ thần ( sinh nhật năm mươi tuổi) của lão Vương gia Đông Phương Hạo Diệp. Người đến đây chúc thọ cuồn cuộn không dứt, Thần Minh giáo bởi vì Tĩnh Vương phủ cùng đông môn quan hệ, cũng có hạ lễ đưa tới.
Đông Phương Vô Song vẫn đối với Phong Văn Tuyết nhớ mãi không quên, nghe nói Thần Minh giáo có người tới, liền vội vàng đi xem. Ai ngờ tới lại không phải là Phong Văn Tuyết, mà là đại ca của Phong Văn Tuyết, vị kia mới vừa tròn hai mươi tuổi, đã đánh bại thiên hạ đệ nhất kiếm Sùng Sơn trưởng lão, cũng bởi vậy giành được danh hiệu người có võ công đệ nhất thiên hạ ── Phong Thính Vũ.
Đông Phương Vô Song thật là thất vọng. Hắn kéo lấy bạn tốt tiểu bánh bao đang chạy loạn ở yến hội, mang theo y len lén đi nhìn Phong Thính Vũ.
Nói về tiểu bánh bao này là bạn tốt mà hắn ở trong thư viện hoàng gia quan hệ thân thiết nhất.
Đông Phương Vô Song thân phận tôn quý, tính cách vừa hoạt bát cơ trí, không phải người ăn thiệt thòi, hơn nữa mọi việc đều thuận lợi, ở trong thư viện hỗn độn chính là một người phong sinh thủy khởi.
Bất quá hắn thích nhất bằng hữu biết điều khả ái nhưng thân phận không rõ ràng,Triệu Tiểu Lâu, lại đặt cho y cái ngoại hiệu kêu “Tiểu bánh bao “. Bởi vì, chỉ có Triệu Tiểu Lâu là gia khỏa duy nhất trong học đường so với hắn trắng hơn, mềm hơn, còn có khuôn mặt nhỏ đô đô hơn.
Đông Phương Vô Song không nghĩ tới Triệu Tiểu Lâu nhìn thấy Phong Thính Vũ, thế nhưng lại nói: “Hắn thật là đẹp.”
“Đẹp? Chỗ nào đẹp? ” Đông Phương Vô Song kỳ quái hỏi.
Phong Thính Vũ kỳ thực cùngPhong Văn Tuyết lớn lên thập phần giống nhau, chẳng qua không biết vì sao, ở trong mắt Đông Phương Vô Song, Phong Thính Vũ cùng với hai chữ”Mỹ nhân ” hoàn toàn không có quan hệ.
Triệu Tiểu Lâu nói: “Ta cảm thấy được hắn rất đẹp nha.”
“Nam nhân có cái gì đẹp, lại không phải nữ nhân. Hừ! ” Đông Phương Vô Song khinh thường nói: “Hơn nữa ta một chút cũng không cảm thấy hắn đẹp mắt. Toàn thân không phải là trắng chính là đen, giống như cái tượng gỗ, ta đã thấy mỹ nhân so với hắn xinh đẹp hơn nhá.”
Ở trong lòng hắn, vẫn là Phong Văn Tuyết đầu ngân sắc trường phát kia lay động phiêu lượng cùng mặt nạ tinh sảo quỷ dị trên mặt còn có mị lực hơn. Như thế nhiều năm trôi qua, hắn cũng nữa chưa bao giờ gặp qua mỹ nhân nào có màu tóc giống Phong Văn Tuyết.
Triệu Tiểu Lâu cái hiểu cái không nói: “Ngươi không phải nói hắn là thiên hạ đệ nhất cao thủ sao?”
“Kia là hai chuyện khác nhau, hiểu không? ” Đông Phương Vô Song giống như tiểu đại nhân nói.
Sau khi đại thọ năm mươi của Gia gia qua đi, Đông Phương Vô Song dần dần đem chuyện Thần Minh giáo bỏ lại phía sau.
Năm tháng lưu chuyển, lại là tám năm trôi qua, Đông Phương Vô Song đã mười sáu tuổi.
Trong thời gian này, Tam thúc Đông Phương Quân Hòa của hắn chính thức đăng cơ, trở thành Văn Quốc chi đế. Ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu của hắn thăng làm thái thượng hoàng cùng hoàng thái hậu.
Cha của hắn vẫn là Tĩnh thân vương, Nhị thúc Đông Phương Quân Thành từ Lâm Giang vương thăng làm Đức thân vương, Ngũ thúc Đông Phương Quân Nhân thì trực tiếp được phong làm Dũng thân vương.
Đến lượt hắn thì sao… Vẫn là một “quả hồng ” nhỏ của Tĩnh Vương phủ.
Danh sách chương