Edit: Tiêu Hiên

Đông Phương Vô Song gánh trách nhiệm nặng nề, nhất thời không cách nào rời đi kinh thành, bận rộn âm thầm thao tác các hạng mục sự vụ, chèn ép thế lực giang hồ.

Đông Phương Quân Hòa đợi hắn đi rồi, gõ lấy mép bàn, trầm ngâm chốc lát, kêu: “Cảnh Duy.”

“có thần. ” một bóng người chậm rãi từ hậu đường kín đáo đi ra ngoài.

Đông Phương Quân Hòa nói: “Vô Song có thể hay không còn chưa đủ kinh nghiệm? Trẫm lo lắng hắn chốc lát ứng phó không được.”

Người bị gọi là Cảnh Duy khẽ mỉm cười, nói: “Bệ hạ, ngọc bất trác bất thành khí *. Chim non chỉ có rời khỏi ôm ấp của cha mẹ, mới có thể giương cánh bay cao. Vô Song thế tử tuổi mặc dù nhỏ, lại nhanh nhạy quả quyết, tâm tư kín đáo, có thể trọng dụng. Nếu bệ hạ sớm muốn dùng hắn, đến sớm không đến muộn, hiện tại mài đi mài lại, ngày khác mới có thể trở thành một lưỡi dao sắc bén.”

* ngọc bất trác bất thành khí: một câu trong Tam Tự Kinh, ý nói ngọc không mài dũa thì không sáng được.

Đông Phương Quân Hòa cười nói: “Trẫm thật không nỡ dem hắn mài đến quá sắc, mất bản tâm, đến lúc đó đại ca nhất định trách tội trẫm. Đúng rồi, ngươi lấy được tin tức kia có chính xác hay không?”

Cảnh Duy gật đầu, nói: “Không sai. Bệ hạ, đây chính là cơ hội rất tốt. Ngài mới vừa rồi đã hứa với Vô Song thế tử, đến lúc đó chính là nước chảy thành sông, không đánh mà thắng, liền hóa giải uy hiếp của Thần Minh giáo.”

Đông Phương Quân Hòa nói: “Chẳng qua là Phong Văn Tuyết kia cực kỳ khôn khéo, lại hơn Vô Song mười tuổi, tâm cơ thâm trầm, lịch duyệt cũng nhiều, chỉ sợ tương lai Vô Song áp chế không được y.”

Cảnh Duy ha hả cười một tiếng, nói: “Bệ hạ, ngài lo lắng cái gì chứ? Cái gọi là xuất giá tòng phu. Cho dù Phong Văn Tuyết lợi hại như thế nào, tương lai trở thành người hoàng gia, vì Vô Song thế tử sinh hạ con nối dõi, cũng không đổi được chuyện hài tử họ Đông Phương. Huống chi ngài cũng không cần xem nhẹ bản lãnh Vô Song thế tử. Giờ đây hắn có thể để cho Phong Văn Tuyết vì hắn mang thai, tương lai chưa chắc không thể đem người bắt trong lòng bàn tay.”

Đông Phương Quân Hòa gật đầu, nói: “Không tệ. Phong Văn Tuyết chỉ là một người trong giang hồ, bàn về tâm cơ phía sau, thủ đoạn, chưa chắc qua được tiểu gia khỏa xuất thân hoàng thất đâu.”

“Đúng là như thế.”

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, trong mắt đều là ý xấu, rất ăn ý mà không đem tin tức kia nói cho Đông Phương Vô Song.

Đông Phương Vô Song bận rộn cẳn nhằn hơn một tháng, cuối cùng cũng đem chuyện an bài thỏa đáng. Trong lòng hắn nhớ thương Phong Văn Tuyết, nhưng chịu không nổi vẫn bị giữ trong kinh không được ra ngoài. Cũng biết van xin mẹ của hắn là vô dụng, liền dứt khoát trực tiếp tiến cung hướng Hoàng thượng đòi thánh chỉ, nghênh ngang rời khỏi kinh thành. Nhân tiện đem Triệu Tiểu Lâu đón đi.

Phong Thính Vũ vì Triệu Tiểu Lâu sinh nhi tử. Chuyện này Đông Phương Vô Song đã sớm tìm hiểu rõ ràng, lại cố ý không có nói cho Triệu Tiểu Lâu, đợi đến lúc đó để Phong Thính Vũ tự mình cho y cái kinh hỉ đi.

Hắn lại không biết, mình cũng có một kinh hỉ lớn đang đợi hắn đâu.

Từ kinh thành đến tổng đà Thần Minh giáo mất một tháng lộ trình, miễn cưỡng khiến cho Đông Phương Vô Song khoái mã thần tốc, nửa tháng liền chạy tới.

Bọn họ tới Thanh Phong trấn trong ngày hôm ấy, liền có người đến tiếp ứng, cũng là Phong Thính Vũ phái người tới đón Triệu Tiểu Lâu.

Triệu Tiểu Lâu không nói gì hai mắt bị bịt kín mang đi, Đông Phương Vô Song lại được lưu lại.

Hắn nhìn Tử Y, cười hắc hắc nói: “Tử ca ca, ngươi có phải hay không cũng tới đón ta? Có phải hay không cũng che kín đôi mắt của ta a?”

Tử Y thần sắc có chút quái dị, lại như đồng tình lại như tìm tòi nghiên cứu, thật giống như chưa từng thấy qua hắn, đen hắn tinh tế đánh giá một phen, mới mỉm cười nói: “Thế tử điện hạ, giáo chủ của chúng ta không cho ngươi đi tổng đà.”

“Không thể nào. ” Đông Phương Vô Song nghe vậy kêu to, bi thương suy sụp hạ khuôn mặt nhỏ nhắn, nói: “Ta ngàn dặm xa xôi chạy tới gặp y, chẳng lẽ ngay thấy mặt cũng không được sao? Cho dù ta làm chuyện sai lầm, nên để cho ta giải thích một chút a.”

Tử Y lắc đầu, nói: “Giáo chủ gần đây tâm tình không tốt, ai cũng không muốn gặp. Nghe nói ngươi đã đến rồi, trực tiếp để cho ta mời ngươi trở về.”

“Qua như thế lâu y còn giận a. ” Đông Phương Vô Song ủy khuất nói: “giận này cũng quá lớn, so với ta còn lớn hơn. Ta bất kể. Y không gặp ta, ta liền ở lỳ chỗ này không đi! ” nói xong đặt mông ngồi ở trên ghế, quay đầu cũng không để ý Tử Y.

Trong lòng hắn âm thầm cầu nguyện gia khỏa Triệu Tiểu Lâu kia, sau khi đi gặp Phong Thính Vũ cũng đừng thấy sắc quên bạn mà quên mất mình. Chỉ cần hắn cùng Phong Thính Vũ nói một tiếng, Phong Thính Vũ thân là tông chủ Thần Minh giáo, lại là ca ca Phong Văn Tuyết, nhất định có thể làm cho mình đi tổng đà.

Tử Y còn muốn khuyên hắn, bỗng nhiên cửa phòng khác *** bị đẩy ra, một người thong thả đi vào.

Tử Y nhìn thấy người nọ, mặt liền biến sắc, vội vàng khom mình hành lễ: thư hương môn đệ “Lão giáo chủ.”

Người tới chính là phụ thân của Phong Thính Vũ và Phong Văn Tuyết, tiền nhậm giáo chủ Phong Tùy Liễu.

Đông Phương Vô Song nhảy dựng lên, vội vàng cung kính nói: “Phong tiền bối.”

Phong Tùy Liễu trầm mặt, nhìn không ra hỉ nộ, thần sắc cùng lần trước gặp mặt không giống lắm. Hắn nói với Tử Y: “Ngươi trở về đi. Chuyện này bổn tọa tới xử lý.”

Tử Y không dám kháng lại mệnh lệnh của hắn, liền vội vã trở về hướng Phong Văn Tuyết bẩm báo.

Phong Tùy Liễu nhìn chằm chằm Đông Phương Vô Song một lúc lâu, thấy hắn có chút tức giận, mới nói: “Tiểu tử, ngươi biết Văn Tuyết vì sao không muốn gặp ngươi không?”

Đông Phương Vô Song cúi đầu nói: “Sự kiện kia ta có thể giải thích.”

Phong Tùy Liễu khoát tay nói: “Không phải là sự kiện kia.”

“A? ” Đông Phương Vô Song có chút sững sờ: “Vậy là vì cái gì?”

Phong Tùy Liễu tự tiếu phi tiếu nói: “Ngươi gặp y thì biết.”

Phong Văn Tuyết nghe Tử Y hồi báo, có chút ngồi không yên, trong lòng ngầm bực phụ thân xen vào chuyện của người khác. Nhưng lại không tiện ở trước mặt Tử Y nói cái gì, chỉ thản nhiên nói: “Biết rồi. Ngươi đi xuống đi.”

Tử Y lui ra sau, Phong Văn Tuyết càng nghĩ càng không yên lòng. Y sợ mình bây giờ nhìn thấy tiểu hỗn đản kia, liền không nhịn được một kiếm đâm qua, đâm cái lỗ lớn.

Phong Văn Tuyết suy nghĩ trong chốc lát, đứng dậy ra khỏi phòng, quyết định đi tìm cha y thương lượng một chút. Ai ngờ y mới vừa đi tới sân, liền nghe thấy thanh âm quen thuộc gọi: “A Tuyết!”

Phong Văn Tuyết cứng đờ, thân thể không động.

Đông Phương Vô Song đánh tới, muốn ôm y, nhưng Phong Văn Tuyết thân thể chợt lóe, tránh đi.

Đông Phương Vô Song ủy khuất nói: “Ngươi còn đang giận ta sao? Mấy ngày qua ta rất nhớ ngươi, ngươi có thể hay không quay đầu lại liếc ta một cái?”

Vừa rồi Phong Tùy Liễu đem hắn mang vào tổng đà, ném ở cửa Ngân Sương viện, thản nhiên nói: “Văn Tuyết đang ở bên trong, ngươi đi cùng y nói rõ ràng.”

Đông Phương Vô Song mừng rỡ, hướng hắn nói cám ơn, liền liên tục không ngừng tiến vào, liếc thấy Phong Văn Tuyết đang hướng cửa bên đi, liền vội vàng gọi lại. Ai ngờ Phong Văn Tuyết không thèm quan tâm đến hắn, để cho hắn trong lòng khổ sở.

Phong Văn Tuyết hừ lạnh một tiếng, nói: “Tĩnh Vương thế tử, ta với ngươi rất quen thuộc sao? Ai cho ngươi tiến vào!”

Đông Phương Vô Song nghe y thanh âm bất thiện, không khỏi có chút lo sợ, nói: “Là Phong tiền bối mang ta tiến vào. A Tuyết… Không, Phong ca ca, ngươi… Ngươi thật như vậy chán ghét ta sao?”

Hắn chân tình biểu lộ, đau khổ trong thanh âm hết sức rõ ràng.

Phong Văn Tuyết nghe trong lòng khẽ run lên, cảm giác ngực có chút bị đè nén, nhưng vẫn cứng rắn nói: “Ta cùng với thế tử sớm đã không có bất kỳ quan hệ gì, ngươi vẫn là mời trở về đi.”

Đông Phương Vô Song cuối cùng cũng không nhịn được, đỏ vành mắt, cẩn cẩn dực dực đi qua níu lấy tay áo của y, thấy y không động, vội vàng nói: “Phong ca ca, ta biết ta sai rồi. Ta không phải có ý xấu với Thần Minh giáo, thật, ta, ta, ta cũng là vì ngươi… Ô ô ô… Phong ca ca, ta rất nhớ ngươi. Thật rất nhớ rất nhớ ngươi. Ngươi đừng không để ý tới ta.”

Thật ra thì mấy ngày nay, bởi vì chuyện của Phong Thính Vũ cùng Hắc Phong phái, Phong Tùy Liễu và Hư Hoài Cốc đều vội vã trở về Thần Minh giáo. Liên quan chuyện Đông Phương Vô Song lén thăm dò bí mật cùng thế lực Thần Minh giáo, Phong Tùy Liễu rốt cuộc so sánh với Phong Văn Tuyết lão luyện hơn, tinh tế suy nghĩ một phen động cơ của hắn, lại lựa theo một chút sóng gió gần nhất trên giang hồ, mơ hồ phát hiện huyền cơ.

Hắn đem hai nhi tử gọi tới, phân tích một phen, để cho bọn họ chú ý cẩn thận, chỉ sợ gần đây triều đình sẽ có động tác gì, chớ để bị nắm nhược điểm. Đồng thời liên quan chuyện Đông Phương Vô Song, Phong Tùy Liễu cùng Hư Hoài Cốc cũng đã khuyên giải Phong Văn Tuyết.

Bất kể nói thế nào, Đông Phương Vô Song là yên lặng Vương thế tử, hơn nữa còn là một cái thiếu niên chỉ mười sáu mười bảy tuổi, không nên đối với hắn quá mức hà khắc.

Thật ra thì qua mấy ngày nay, Phong Văn Tuyết đã sớm nguôi giận. Lại trải qua thảo luận cùng hai vị phụ thân, đối với hành động của Đông Phương Vô Song có thể hiểu được một hai.

Chẳng qua là, chẳng qua là… Y hiện tại bộ dáng như vậy, cũng nhờ vị Tĩnh Vương thế tử này ban tặng, vì vậy để cho y buồn bực không thôi, lại không phải vì sự kiện ban đầu kia.

Phong Văn Tuyết vốn nghĩ là mình nhìn thấy Đông Phương Vô Song, tất không nhịn được cho hắn một kiếm, ai ngờ lúc này nghe thấy lời nói khổ sở và chân thành của Đông Phương Vô Song, cảm giác mình kỳ thực cũng… Hết sức tưởng niệm hắn.

Ai, xong rồi xong rồi.

Phong Văn Tuyết cúi đầu sờ sờ bụng của mình, thầm nghĩ mình đã bộ dáng thế này, còn muốn phủ nhận tình nghĩa đối với tiểu gia khỏa này sao? Cho dù gạt được người khác, cũng không lừa được chính mình.

Y chậm rãi xoay người, nhìn thiếu niên trước mắt nước mắt từng chuỗi từng chuỗi rơi xuống, bất đắc dĩ nói: ” người bao nhiêu rồi, lại khóc sướt mướt, nói giống như cái gì.”

Đông Phương Vô Song nghe y giọng nói hòa hoãn xuống, không khỏi nín khóc mà cười, mắt to khẽ cong, nói: “Phong ca ca, ta cũng biết ngươi sẽ không không để ý tới ta.”

Phong Văn Tuyết hừ một tiếng, nói: “Đừng tưởng rằng vào tổng đà, liền thuận theo ngươi. Chuyện tốt ngươi làm còn chưa đủ nhiều sao!”

“Ta sẽ thay đổi! Ta sẽ thay đổi! Hảo ca ca, sau này ta nhất định biết điều một chút nghe lời ngươi nói, không bao giờ … chọc ngươi tức giận nữa.”

Đông Phương Vô Song khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến ngọt ngào, núm đồng tiền hai bên gò má hết sức khả ái.

Phong Văn Tuyết thật ra cũng rất nhớ hắn. Dù sao thói quen lúc trước cùng ngủ cùng dậy với hắn, cuộc sống mỗi ngày làm bạn. Lúc này thấy hắn bộ dáng khả ái, không nhịn được đưa tay ngắt hai gò má, hất cằm lên nói: “Sau này ngoan ngoãn nghe lời. Nếu có lần sau nữa, một cước đem ngươi đá đi, cũng đừng nghĩ bước lên cửa Thần Minh giáo ta.”

“Vâng vâng. ” Đông Phương Vô Song trong lòng vui mừng, sáp lại gần ôm lấy y, ở trên vai y cọ cọ làm nũng. Đột nhiên vừa nâng mặt, nhíu nhíu chân mày, ngạc nhiên nói: “A Tuyết, ngươi có phải hay không mập lên? Sao bụng lại to vậy?”

Phong Văn Tuyết nghe vậy chán nản.

Gần đây bụng của y giống như bị thổi khí, không ngừng phồng lên. Rõ ràng mới năm tháng, bộ dạng lại chừng sáu bảy tháng.

Vừa nghĩ tới đoạn này, nhất thời tức giận, đẩy Đông Phương Vô Song ra, làm mặt lạnh nói: “Còn không phải là chuyện tốt do ngươi làm! ” nói xong vung tay áo, tiến vào tiểu lâu.

Đông Phương Vô Song không mạc danh kỳ diệu theo sát phía sau, nói: “Sao lại là chuyện tốt do ta làm? Mọi người đều nói, một ngày không thấy như cách ba thu. Ta tưởng ngươi nhớ ta mà gầy đi một vòng, ngươi thế nhưng tâm thoải mái thân thể mập lên, có thể thấy được ngươi và ta khác biệt.”

Phong Văn Tuyết thầm nghĩ có thể không khác biệt sao? Ngươi nếu không phải tốt số, không có thừa kế thể chất người Ma Da của một nhà Tĩnh thân vương, chỉ sợ hiện tại còn không biết là ai mang thai đâu!

Chẳng qua là lời này y thật sự nói không ra, trong lòng âm thầm oán giận.

Đông Phương Vô Song nhưng lại không nghĩ tới, chẳng qua hắn thấy Phong Văn Tuyết hai tháng không gặp, tựa hồ có biến hóa không nhỏ.

Phong Văn Tuyết vẫn là một thân huyền y, chỗ ống tay áo cùng vạt áo màu đen thêu sợi vàng, lúc giơ tay nhấc chân vẫn là một mực ưu nhã. Chính là màu đen mặc dù có thể che dấu vóc dáng, nhưng mà vẫn có thể nhìn ra rõ ràng cả người y đều mập một vòng, hơn nữa vùng bụng thắt lưng lúc trước có thể so sánh với eo con cong, lại càng nổi bật. Y mặc dù mang theo mặt nạ, nhưng cằm trước kia cũng duyên dáng mượt mà hơn nhiều.

Đông Phương Vô Song sau khi quan sát, cảm thấy y không chỉ vóc người có chút mập ra, chính là tư thế bước đi tựa hồ cũng khác lúc trước.

Hắn cảm thấy trong đầu mới vừa chợt lóe lên, giống như nghĩ đến cái gì, nhưng đảo mắt lại không thấy. Chẳng qua là kỳ quái, Phong Văn Tuyết võ công cao cường, nội lực thâm hậu, vóc người lại đẹp đến mức người khác không có, sao ngắn ngủn mấy tháng liền biến hóa lớn như thế chứ? Khoa trương nhất chính là vòng eo cũng nhìn không ra.

Bất quá lúc này hắn không dám chọc cho Phong Văn Tuyết sinh khí nữa, theo y vào tiểu lâu, lập tức quen cửa quen nẻo giúp y bưng trà rót nước, ân cần hầu hạ.

“Đúng rồi, Đông Trùng đâu? Sao không nhìn thấy hắn?”

Phong Văn Tuyết thản nhiên nói: “Đệ đệ của hắn, Hạ Thảo, cùng đại ca của ta trở về tổng đà, chắc là tìm Hạ Thảo nói chuyện rồi.”

“Nha.”

Đông Phương Vô Song đổi trà ngon, thử một chút nước ấm vừa phải, liền đưa đến trước mặt Phong Văn Tuyết, bản thân cẩn thận ngồi xuống đối diện y, nói: “Phong ca ca, ngươi gần đây khỏe không? Lần trước lão giả kia… Không có làm khó ngươi đi?”

Phong Văn Tuyết nói: “Khá tốt. Sự kiện kia đã chấm dứt, ngày sau ngươi không nên hỏi nữa.”

Đông Phương Vô Song ngoan ngoãn đáp ứng, bỗng nhiên cười nói: “Phong ca ca, lần trước ngươi đáp ứng lời hứa của ta, còn nhớ không?”

Phong Văn Tuyết suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi nói hai cái bù nhìn kia?”

“Đúng. Ngươi đã đáp ứng nếu ta tìm được manh mối, liền đồng ý một yêu cầu của ta.”

Phong Văn Tuyết hừ một tiếng, nói: “Ta lại không nhớ rõ ngươi tìm được manh mối gì.”

Đông Phương Vô Song cười hắc hắc nói: “Sao lại không? Ngươi quên Thôi Nhị là ai?”

Phong Văn Tuyết nhớ tới lão giả kia đem thủ hạ tâm phúc của mình tặng cho Đông Phương Vô Song, tự nhiên là biết rõ đầu đuôi sự tình, liền nói: “Được. Ngươi nói trước đi.”

Nguyên lai những hắc y nhân bù nhìn kia, đều là lão giả từ các đệ tử chi bên của thế gia tìm được. Sau khi trường kỳ cho ăn một loại dược vật, ý thức liền dần dần mơ hồ. Nhưng thuốc này cũng không phải là không thể giải. Đông Phương Vô Song nhờ Thôi Nhị trợ giúp, đã làm rõ ràng dược tính, sai người ta phối trí giải dược, cho những người đó phục dụng. Trước mắt đã từ từ khôi phục thần trí.

Ý định ban đầu của lão giả kia là lợi dụng những người này nghe ngóng động thái các đại thế gia, đồng thời để cho bọn họ sợ ném chuột vỡ đồ, tùy mình sử dụng. Hơn nữa phái những người này đi các đại môn phái quấy rối, nếu là bị giết, những thế gia kia mặc dù biết rõ là bị Hắc Phong phái phái đi, nhưng khó tránh khỏi đem nợ nần tính lên các đại môn phái. Như thế, liền quấy đến giang hồ một vũng nước đục.

Hiện tại Đông Phương Vô Song nắm giữ những thứ ‘Tài nguyên’ này, tự nhiên dễ dàng lợi dụng, hoàn thành nhiệm vụ hoàng thượng giao cho hắn. Chẳng qua lời này không có nói cho Phong Văn Tuyết.

Phong Văn Tuyết nghe giải thích của hắn, nói: “Thần Minh giáo cũng không thiếu những thứ bù nhìn kia. Hừ, ta cũng muốn xem xem, ai dám tới tìm giáo ta gây phiền toái.”

Đông Phương Vô Song cười hắc hắc, nói: “Ta đã cùng những thế gia kia chào hỏi tử tế. Oan có đầu nợ có chủ, hiện tại Hắc Phong phái đã tan thành mây khói, ta vừa đưa lên giải dược giải trừ dược tính của những người đó, bọn họ sẽ không tìm Thần Minh giáo phiền toái.”

Phong Văn Tuyết liếc hắn một cái, nói: o稥 “Được rồi. Chuyện này coi như ngươi làm xong. Có yêu cầu gì ngươi cứ nói đi, chỉ cần không tổn hại lợi ích Thần Minh giáo, không liên quan đến giang hồ triều chính, ta liền đáp ứng ngươi.”

Y biết Đông Phương Vô Song mặc dù nói đơn giản, nhưng cho dù có Thôi Nhị trợ giúp, muốn giải trừ dược tính của những người đó, hơn nữa cùng các đại thế gia biến chiến tranh thành ngọc bạch, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nếu không có Đông Phương Vô Song ra mặt, lấy trạng thái hiện tại của Phong Văn Tuyết, muốn giải quyết những thứ phiền toái này, thật là phải phí một phen tâm lực. Cái tình này, quả thật phải nhận.

Đông Phương Vô Song kéo kéo ống tay áo Phong Văn Tuyết, vừa ngọt ngào vừa thấp thỏm nói: “Ta cũng không có yêu cầu khác. Chỉ cầu ngươi ngày sau không nên giận ta, không nên đuổi ta đi, để cho ta ở lại bên cạnh ngươi, vĩnh viễn ở chung một chỗ. Được không?”

Phong Văn Tuyết dừng một chút, chậm rãi nói: “Vĩnh viễn ở chung một chỗ?”

Đông Phương Vô Song cho là y không đồng ý, có chút nóng nảy, nói: ” yêu cầu này của ta, không tổn hại lợi ích Thần Minh giáo, không liên quan đến triều chính giang hồ. Lúc trước chúng ta nói xong, ngươi không thể đổi ý!”

Phong Văn Tuyết nói: “Ta chưa nói muốn đổi ý.”

“Vậy ngươi có đáp ứng không?”

Phong Văn Tuyết trầm ngâm.

‘Vĩnh viễn’ cái này, quá mức cường đại, cũng quá mức xa xôi. Ở vào tuổi của y, đã không tin cái gọi là ‘Vĩnh viễn’. Có lẽ chỉ có Đông Phương Vô Song thanh xuân niên thiếu, đang lúc chí khí tung bay, mới tin tưởng đi. Nhưng thời gian cùng trải nghiệm, sẽ từng chút thay đổi ý nghĩ của hắn. Chỉ không biết, khi hắn đến tuổi của mình, có hay không còn dễ dàng nói ra hai chữ ‘Vĩnh viễn’? Phong Văn Tuyết giương mắt nhìn Đông Phương Vô Song, gặp vẻ mặt mong đợi cùng thấp thỏm, mắt đen to gắt gao nhìn chằm chằm mình, tựa hồ sợ mình nói ‘Không’.

Y đột nhiên phát hiện, Đông Phương Vô Song mấy ngày qua tựa hồ cũng có một chút thay đổi. Nguyên lai hai gò má tròn tròn đô đô gầy đi một chút, dần dần thành bộ dáng góc cạnh. Mới vừa rồi ôm nhau, vóc dáng cao lớn, cơ hồ nhanh cùng mình ngang hàng. Khí độ so với năm ngoái trầm ổn rất nhiều.

Năm đó tiểu oa mập mập đô đô, trắng trắng mềm mềm, luôn mồm muốn ‘thú’ mình làm thế tử phi, đã lớn như thế. Hơn nữa… Lại sắp thành phụ thân của hài tử mình.

Phong Văn Tuyết trong lòng mềm mại. Nhưng nghĩ đến mình so với hắn lớn hơn mười tuổi, bối phận cách xa nhau, lời nói hôm nay…, mình nếu đáp ứng hắn, còn không sợ cái gì. Chỉ sợ tương lai, sau khi thiếu niên này lớn lên sẽ hối hận. Chính là không biết, nếu thật đến khi đó, mình có thể buông tay không?

Phong Văn Tuyết tâm tư thay đổi thật nhanh, Đông Phương Vô Song lại không biết. Thấy y lặng yên không nói, không khỏi càng ngày càng lo lắng, cầm thật chặc tay của y không chịu bỏ ra.

Phong Văn Tuyết trong lòng vừa động, chỉ cảm thấy bàn tay của hắn ấm ướt, nhẹ nhàng run rẩy, chắc chắn trong lòng so với biểu hiện trên mặt càng khẩn trương đi.

Y cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng: “Ta có thể đáp ứng ngươi.”

Y mới vừa nói, Đông Phương Vô Song lập tức chuyển buồn làm vui, cả người thần tình sáng ngời, toả ra hòa quang kinh người.

Phong Văn Tuyết tựa hồ bị dao động chốc lát, có chút mệt mỏi, nói tiếp: thư hương môn đệ “Chỉ cần tương lai ngươi không ruồng bỏ, ta sẽ luôn cùng ngươi ở chung một chỗ. Nếu ngươi thay lòng …”

“Sẽ không sẽ không! Ta sẽ không thay lòng! Ta thề! ” Đông Phương Vô Song khẩn trương giơ tay phải lên, muốn phát xuống lời thề.

Phong Văn Tuyết ngón trỏ nhỏ dài nhẹ nhàng điểm, ngăn cản lời hắn sắp nói ra khỏi miệng …, thanh âm lãnh ngạo mà kiên định nói: “Nếu ngươi thay lòng, ngươi nhớ lấy, chân trời góc biển, ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Cùng Phong Văn Tuyết hòa hảo như lúc ban đầu, Đông Phương Vô Song trong lòng rất vui sướng a.

Phong Văn Tuyết buổi trưa muốn nghỉ ngơi, đem hắn đuổi ra ngoài, tự trở về phòng ngủ.

Đông Phương Vô Song mặc dù kỳ quái Phong Văn Tuyết khi nào có thói quen ngủ trưa nhiều vậy, nhưng nghỉ ngơi cũng không phải là chuyện xấu, cho nên không quấy rầy y, chính mình ra ngoài đi dạo một chút, cùng đám người quen ở tổng đà chào hỏi.

Hắn muốn đi tìm Triệu Tiểu Lâu, nhưng không biết Phong Thính Vũ đang ở đâu, cũng không dám tùy tiện xông loạn. Đã có bài học lần trước, hắn làm việc liền cẩn thận hơn, cũng không dám đi xa, dạo một vòng liền trở lại.

Hắn canh giữ ở Ngân Sương viện, tìm quyển sách tùy ý dựa vào nhuyễn tháp ở tiền sảnh lầu hai xem, một lát sau, liền nghe được có người lên lầu.

Người nọ võ công không cao, cước bộ xa lạ. Đông Phương Vô Song đứng lên, thấy rõ mặt người nọ, vội vàng tiến lên hành lễ, nói: “Hư bá phụ.”

Hư Hoài Cốc ha hả cười một tiếng, đối với hắn khoát khoát tay, ở trước bàn ngồi xuống, nói: “Tiểu thế tử, đừng khách khí, ngồi đi.”

Đông Phương Vô Song ân cần rót trà cho y, nói: “Hư bá phụ, ngài là đến tìm Phong ca ca sao? Y đang ở trong phòng thiêm thiếp ngủ.”

Hư Hoài Cốc nói: “Ta biết. Lúc này chính là lúc thích ngủ, trước kia Tùy Liễu cũng như vậy.”

Đông Phương Vô Song sửng sốt một chút, có chút nghe không hiểu, vẻ mặt mờ mịt.

Hư Hoài Cốc ồ lên một tiếng, nói: “Ngươi sao lại có cái vẻ mặt này? Chẳng lẽ ngươi còn không biết?”

“Biết cái gì?”

Hư Hoài Cốc kinh hãi, nói: “Văn Tuyết nhà ta cũng hơn năm tháng, bụng cũng lớn như vậy, ngươi không nhìn ra sao? Còn hỏi cái gì?”

Cái, cái gì?

Đông Phương Vô Song khẽ nhếch miệng, vẻ mặt si ngốc.

Hắn ở trước mặt Triệu Tiểu Lâu rất khôn khéo, thoáng cái liền đoán ra Phong Thính Vũ khi đó là mang thai. Nhưng giờ đến trên người mình, phản ứng lại chậm chạp.

Hư Hoài Cốc nghĩ đến cá tính nhi tử mình, liền hiểu được đích thị là nhi tử không có ý định nói cho Đông Phương Vô Song, liền quyết định thừa dịp này nói rõ ràng, nói: “Văn Tuyết đã có hài tử của ngươi, chắc là năm trước lúc các ngươi ở chung một chỗ có. Ngươi xem chuyện này làm thế nào?”

Đông Phương Vô Song đầu phát mộng, lắp ba lắp bắp nói: “Ngài, ngài nói A Tuyết mập lên, là, là, là bởi vì có hài tử, hài tử?”

Hắn quả thật không nghĩ tới. Thứ nhất hắn cùng Phong Văn Tuyết ở chung một chỗ, Phong Văn Tuyết đối với hắn mặc dù không tệ, nhưng tựa hồ cũng không có tình căn thâm chủng như mình. Mà người Ma Da động tình thụ thai, Đông Phương Vô Song vẫn không chắc chắn Phong Văn Tuyết có hay không đối với mình thật sự có tình, cho nên liền không nghĩ tới phương diện kia. Thứ hai, y tuổi còn trẻ, căn bản không có chuẩn bị làm cha. Hơn nữa hắn cảm thấy Phong Văn Tuyết so với mình tuổi lớn hơn nhiều, làm việc vừa một mực cẩn thận kín đáo, chưa chắc nguyện ý sinh con cho mình. Cho dù động tình, có thể sau đó sẽ uống thuốc ngừa thai.

Vì vậy lúc này nghe Hư Hoài Cốc nói, hắn liền choáng váng.

Phong Tùy Liễu lúc này cũng đi lên lầu, nghe thấy hai người nói chuyện với nhau, sắc mặt khẽ biến thành trầm, ngồi xuống bên cạnh Hư Hoài Cốc, nói với Đông Phương Vô Song i: “đúng lúc Văn Tuyết không có ở đây. Chuyện này, tiểu thế tử nên cho chúng ta cái công đạo.”

Đông Phương Vô Song nhảy vọt lên, hướng phòng Phong Văn Tuyết phóng đi, nói: “Ta đi tìm y hỏi cho rõ ràng.”

Phong Tùy Liễn cổ tay khẽ chuyển, liền đem Đông Phương Vô Song kéo trở lại, ném trở về chỗ ngồi của mình, nói: “tiểu thế tử không cần phải đi hỏi, chúng ta còn có thể lừa ngươi sao?”

Đông Phương Vô Song tựa hồ vui mừng quá độ,nói năng lộn xộn: “Không phải, ta không phải ý tứ kia. Ta là… A Tuyết có hài tử? Là hài tử của ta? Đó chính là nói ta muốn làm cha? Ha ha ha… Ta, ta muốn làm cha! Làm cha làm cha!”

Hắn làm sao còn ngồi được ở trên ghế. Nếu không phải Phong Tùy Liễu cùng Hư Hoài Cốc hai vị nhạc phụ đại nhân ngồi ở trước mặt, chỉ sợ hắn đã nhảy dựng lên trở mình lăn lộn mấy vòng, lại lớn tiếng rú lên mấy hồi.

Phong Tùy Liễu nhìn bộ dáng của hắn, nhíu nhíu mày.

Hư Hoài Cốc có thể hiểu được tâm tình của hắn, mỉm cười nói: “tiểu thế tử, trấn định. Trấn định một chút.”

“Ừ. Trấn định, ta trấn định. Ta trấn định. ” tâm của Đông Phương Vô Song đều bay vào tẩm thất, làm sao trấn định được? Bất quá nhìn mặt mũi hai vị nhạc phụ, mạnh mẽ áp chế thôi.

Hắn hận hiện tại không thể vọt tới trước mặt Phong Văn Tuyết, hảo hảo nghiên cứu một chút bụng của y. Chính mình mới vừa rồi sao lại ngớ ngẩn như vậy, không nghĩ tới y là có thai rồi? Đần a! Thật là đần muốn chết!

Hư Hoài Cốc nói: “tiểu thế tử, ngươi nói chuyện này nên làm thế nào.”

Y với Phong Tùy Liễu đã thương lượng qua. chuyện Văn Tuyết có thai, nếu đối phương là người bình thường, thu vào Thần Minh giáo cũng được. Giống như Hư Hoài Cốc, trong nhà y hai cái đệ đệ đã sớm thành nhân, cháu một đống, không sợ không người thừa kế sản nghiệp Hư gia, vì vậy hai cái nhi tử họ Phong, y cũng không có dị nghị. Nhưng Đông Phương Vô Song thân phận không tầm thường, chuyện cũng không thể giải quyết như thế, mà Phong Văn Tuyết tính tình tùy hứng quật cường, chỉ sợ thương lượng không ra kết quả gì tốt, vì vậy hai người quyết định thay nhi tử làm chủ, tìm Đông Phương Vô Song nói chuyện một chút.

Đông Phương Vô Song nghe vậy, cuối cùng cũng từ từ trấn định lại, đứng lên đối Nhị lão thi lễ, nói: “Phong bá bá, Hư bá bá, tiểu tử chuẩn bị thú Văn Tuyết làm thế tử phi của ta. Lời hứa năm tuổi lúc ta đã lập, tuyệt không đổi ý.”

Phong Tùy Liễu lạnh nhạt nói: ” Phong gia đệ tử ta, sao có thể làm vợ người? Ngươi cho chúng ta cần địa vị phi kia sao.”

Hư Hoài Cốc ấm giọng nói: “Chúng ta là người giang hồ, không muốn cùng hoàng gia có cái gì dây dưa, chuyện vương phi … vẫn là đừng nên nhắc lại đi.”

Đông Phương Vô Song vừa nhìn, hai vị nhạc phụ một cái mặt lạnh một cái mặt ấm, liền nói: “Kia hai Vị bá phụ có đề nghị gì sao?”

Phong Tùy Liễu nói: “Rất đơn giản. Lấy thân phận tiểu thế tử, nhất định là không cách nào ‘Gả’ đến Thần Minh giáo chúng ta. Tương lai thế tử đón dâu, chúng ta cũng không can thiệp, nhưng hài tử của Văn Tuyết tương lai phải họ Phong.”

Đông Phương Vô Song kiên định nói: “Trừ A Tuyết, đời này kiếp này ta sẽ không thú bất luận kẻ nào! Nói thế bá phụ sau này không cần nhắc lại!”

Hư Hoài Cốc và Phong Tùy Liễu liếc mắt nhìn nhau, nói: ” lời này của tiểu thế tử, ta tin. Nếu nói như vậy… Có nguyện ý gả vào Tĩnh Vương phủ hay không, phải xem ý của Văn Tuyết. Nhưng hai người chúng ta vẫn kiên trì, tương lai nếu Văn Tuyết sinh nam hài, nhất định phải họ Phong.”

Đông Phương Vô Song trầm ngâm chốc lát, nói: “Hư bá phụ, thân phận tiểu tử, hai ngài đã rõ ràng. Tĩnh Vương phủ không thể không có người thừa kế. Như vậy đi, tiểu tử hứa hẹn, nếu tương lai ta cùng Văn Tuyết có hai nhi tử, con trai lớn họ Đông Phương, con thứ họ Phong. Mặt khác, nếu là hoàng thượng hạ chỉ, phong Văn Tuyết làm thế tử phi của ta, Nhị lão ngài cũng không thể phản đối.”

Hư Hoài Cốc cùng Phong Tùy Liễu nghe vậy, nhất thời cũng trầm ngâm không nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện